49.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

49.Đến hạn hoàn lại_Cont

Ngoài cửa, Oh Imhang vừa vội vàng xuống lầu, vừa giật cravat trên cổ, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh, cravat giật cả buổi vẫn không vuột được, hình như điều này đã làm cho hắn vô cùng tức giận, móc hộp thuốc lá trong túi ra, cũng không quản tòa nhà này có cấm thuốc hay không liền bắt đầu châm lên.

Quay đầu liếc sang Oh Miri đang dậm lại phấn, Oh Imhang chậm rãi mở miệng: "Sao em lại có thể khẳng định là anh cho cậu ấy tiền thì cậu ấy cũng không nhận?"

"Tốt xấu gì cũng đã qua lại vài năm, còn có thể không biết sao? Cậu ấy là người lương thiện đến không ai có thể lương thiện hơn, nếu không thì anh cho rằng lúc trước vì cái gì mà em quăng con cho cậu ấy?"

"Xì, được rồi. Chuyện này xem ra phải tốn nhiều công sức đấy. Hình như cậu ấy và con của em sống với nhau rất vui..."

"Imhang. . . Sehun cũng là con của anh. . ."

"Ừ ừ, mau đi thôi, đừng để cho người khác nhìn thấy."

Oh Miri nắm tay Oh Imhang, đột nhiên rất chân thành mà hỏi một câu: "Imhang, sau khi đón Sehun về, anh sẽ đối xử tốt với nó như anh đã từng nói, có đúng không?"

Người đàng ông đang vội vàng đi về phía trước tùy tiện ậm ờ một câu, sau đó không nói gì nữa.

Lúc Byun Baekhyun mở mắt ra, phát hiện Park Chanyeol không ở trong phòng nên cho là cậu ấy đã vào nhà vệ sinh, cậu liền đứng dậy muốn làm bữa sáng cho hai người ăn, sau đó lại phát hiện trên mặt bàn có bánh rán và sữa đậu nành vẫn còn ấm —— Thế là cậu lại đi đến phòng khách, phát hiện Park Chanyeol hồn bay phách lạc ngồi một mình trên ghế salon, trên bàn trà còn bày hai ly nước trái cây chưa uống hết.

". . . Chan Chan? Cậu sao vậy ~~ Vừa có khách đến sao? Sớm như vậy là ai a~"

Lại không nghĩ, Byun Baekhyun vừa ngồi xuống, Park Chanyeol bỗng nhiên nhích lại gần, gần như vùi cả người vào trong lòng cậu, như một con đà điểu bự đần đần —— Nghĩ vậy, Byun Baekhyun bỗng dưng bật cười.

"Làm gì vậy a, có phải cậu lại gây họa rồi không?"

"Baek Baek, Baek Baek tớ nên làm cái gì bây giờ. . . Bọn họ, bọn họ muốn đón Tiểu Bạch Cửu về. . Làm sao bây giờ. . ."

". . . Hả?"

Sau khi đợi Park Chanyeol mang vẻ mặt buồn rười rượi đem chuyện vừa qua giải thích cho cậu nghe rõ ràng, Byun Baekhyun gần như là lập tức nổi dóa.

Con người nhỏ nhắn kia đùng một phát mà đỡ Park Chanyeol dậy, căm phẫn trào dâng: "Làm gì có ai như vậy! Nói muốn đem con đi liền đem đi, coi chỗ chúng ta là cái gì? Kho chứa đồ ư!"

Thấy vẻ mặt phức tạp của Park Chanyeol, Byun Baekhyun đột nhiên đã có dự cảm không lành: ". . . Đợi một chút, Chan Chan, đừng nói là cậu. . ."

"Tớ không biết. . . giờ trong lòng tớ rất loạn. . ."

"Chanyeol, tớ đã nói với cậu, cậu không thể cứ như vậy mà trả Tiểu Bạch Cửu lại. . . Cậu đã quên cậu yêu quý nó bao nhiêu, không thể lìa xa nó bao nhiêu sao? Nó cũng không thể lìa xa cậu được. . . Cậu quan tâm con còn nhiều hơn quan tâm bản thân mình. . ."

"Thế nhưng mà, tớ đến cùng cũng không là ba mẹ ruột của nó. . ."

"Không phải ba mẹ ruột thì sao, người luôn miệng hô hào là ba ruột nếu biết làm ba mẹ cũng đã không vứt một đứa trẻ mới bốn tuổi ở cửa nhà cậu. Bọn hó có làm hết trách nhiệm của ba mẹ sao?"

"Miri nói, khi đó cô ta không có việc làm cũng không có tiền, không có khả năng nuôi dưỡng Tiểu Bạch Cửu. . ."

"Chẳng phải khi đó cậu cũng không có việc làm, không có tiền sao? Lại nói tiếp, cậu còn đáng thương hơn bọn họ, thiếu chút nữa ngay cả chỗ ở cũng không có!"

"Tớ cảm thấy bọn họ nói đúng, chỉ có ở cùng ba mẹ ruột, mới là một gia đình hoàn chỉnh. . ."

"Chanyeol!! Cậu không thể nghĩ như vậy a, cậu có nghĩ tới chính cậu không? Hay cậu nghĩ đến tớ một chút cũng được! Vậy chúng ta thì sao? Chẳng phải nếu như chúng ta không có Sehun cũng không còn là một gia đình hoàn chỉnh. Tại sao chúng ta phải hy sinh gia đình của mình để thành toàn cho bọn họ? Cậu hãy để bọn họ cắn rứt lương tâm đi, bọn họ có từng làm gì cho Sehun không?"

Nói xong, Byun Baekhyun cũng cảm giác mình có chút dữ tợn, đưa tay ôm lấy Park Chanyeol, trong lời nói mang theo chút làm nũng và khẩn cầu: "Chan Chan, tớ biết rõ cậu đang băn khoăn cái gì, nhưng mà tớ với cậu đều không thể không có Tiểu Bạch Cửu mà, thật đấy. Đừng đưa nó đi có được không? Bằng không thì chúng ta nhất định sẽ khổ sở cả đời."

Park Chanyeol khẽ thở dài, lát sau mới nhỏ giọng trả lời một câu: "Baekhyun, chẳng qua là tớ cảm thấy, mình ở trước mặt bọn họ, nói cái gì đều có vẻ như không có ý nghĩa, cậu biết không. . ."

"Đừng hoảng hốt, tớ vẫn luôn cùng cậu, có cửa ải nào khó khăn, tớ sẽ cùng cậu vượt qua~~ Ha?"

"Baba. . . Baba, Bạch Cửu đói bụng. . ."

"Hing. . . Daddy, daddy, bụng con đói đói. . ."

"Ang! Baba daddy, sao mới sáng sớm đã bobo rồi. Baba~~ baba baba~~ Daddy~ daddy daddy~"

Đứng ở bên cạnh TV, Oh Sehun vừa rời giường đang đứng che mắt như một cái máy hát mà tua đi tua lại một câu "Baba và daddy" .

Hai người đang say sưa ôm hôn vốn hoàn toàn không để ý, đợi sau khi kịp phản ứng mà cuống quýt tách ra thì Oh Sehun đã che mắt đến tay mỏi nhừ.

"Tiểu, Tiểu Bạch Cửu~? Làm sao vậy. . ." Điều chỉnh hô hấp, Byun Baekhyun đỏ bừng cả khuôn mặt mà hỏi một cậu.

Thằng bé chui vào trong lòng Park Chanyeol nhanh như chớp: "Baba, con đói bụng~"

Trông thấy Oh Sehun, trong lòng của Park Chanyeol lại càng có cảm giác không đúng lắm, lúc ôm thằng bé vào lòng, hình như so với thường ngày lại càng thêm yêu thương và không đành lòng.

Cưng chiều mà cọ cọ vào chóp mũi của Oh Sehun: "Chú mèo tham ăn, baba mua bánh rán và sữa đậu nành rồi, đi thôi, cùng vào nhà bếp ăn."

"A~~~ Có bữa sáng ăn~~"

Ba ly sữa đậu nành giống nhau như đúc, chỉ có một ly là bỏ thêm gấp đôi đường —— Xin hỏi phân chia như thế nào đây?

"Này, Tiểu Bạch Cửu, không được ly nào cũng hút như thế. . . Ngoan ngoãn uống ly của con đi. . ."

"Chờ một chút, chờ một chút! Con còn chưa uống ra ly nào ngọt hơn!"

Ngậm một cái ống hút, cắm vào ba ly sữa đậu nành hút qua hút lại, Byun Baekhyun buồn cười quan sát bộ dạng vừa nghiêm túc vừa ngây thơ của thằng bé, chỉ cảm thấy, bữa sáng hôm nay của nó, sợ là phải đổi thành ba ly sữa đậu nành rồi.

"Sehun a, đừng chỉ uống sữa đậu nành, ăn một miếng bánh rán đi, nếu không thì nhất định lát nữa con lại kêu đói. . ."

Oh Sehun đại nhân muôn đời chăm chú hút sữa đậu nành mở cái túi đựng bánh rán ra, liếc mắt nhìn một cái liền lắc đầu không chịu ăn: "Con không thích ăn hành thái. . . Baba giúp Bạch Cửu lựa ra có được không?"

Byun Baekhyun vừa muốn mở miệng nói thằng bé vài câu, lại phát hiện Park Chanyeol đã nghe lời mà bắt đầu lựa hành thái bỏ ra ngoài.

Ngoài miệng còn đang lẩm bẩm như một bà cụ non: "Không thể kén ăn, Tiểu Bạch Cửu, biết không~ Bằng không thì không tốt cho sức khỏe, về sau a, cái gì cũng phải ăn một chút mới được. . ."

Cái cảm giác ăn hết bữa này thì không có bữa sau lại để cho Byun Baekhyun nghe thế nào đều cảm thấy chua xót trong lòng.

Rõ ràng là một người trời sập xuống vẫn tươi cười đối mặt, nhưng mà sao trong chuyện này, lại biến thành người theo chủ nghĩa bi kịch.

Bác sĩ Baek cuối cùng vẫn giành một ly sữa đậu nành từ chỗ Tiểu Bạch Cửu đưa tới trước mặt của A Chan.

"Đừng lo, cậu còn phải giúp con cậu lựa hành thái cả đời đấy."

Tớ đương nhiên rất nghiêm túc á.

Nếu như nói có đến hạn hoàn trả, thì cũng có thể có quá hạn bơ đẹp mà.

Chúng ta đều có thứ mà mình nhất định phải bảo vệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#save