CBDBP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trốn thoát (thượng)

Nghĩ lại một lượt, Diệp Kính Huy không khỏi cười khổ.

Nếu như sớm thừa nhận tình cảm của anh, nếu như lần đi du lịch đó không có Quang Thiên Trạch cố y làm ra hiểu nhầm, nếu như trở lại khi còn ở quán bar, lấy thân phận MB quen biết với anh không bởi vì hiểu nhầm mà cùng Tiêu Dật làm ra loại sự cố như vậy, có thể hiện tại, hai người đã là một đôi tình nhân rồi, cùng nhau sống trong một căn nhà nhỏ.

Tư Minh sẽ vứt bỏ bề ngoài lạnh lùng dùng ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, còn hắn cũng có thể bỏ đi bề ngoài phong lưu vô tình mà cùng nhau chung sống.

Kỳ thực hắn còn rất nhiều điều chưa nói với Tư Minh.

Từ nhỏ đến lớn chưa từng có người nguyện ý ở cùng Diệp Kính Huy, lại càng không nghĩ tới cùng hắn thành một gia đình.

Vẫn luôn la hét không muốn kết hôn, bởi vì hắn sợ chình bản thân không đủ sức đem lại hạnh phúc cho người khác.

Cho tới bây giờ vẫn chưa từng có tình cảm với ai khác, ngoài miệng nói tình yêu thật phiền phức kỳ thực hắn nói như vậy cùng là bởi vì cũng chưa có ai có tình cảm đối với hắn.

Không ai giống Tư Minh, quan tâm đến người tên Diệp Kính Huy kia.

Phụ thân luôn nói bằng giọng điệu ra lệnh, mẫu thân rất ít biểu lộ tình cảm, anh cả thì lo cho sự nghiệp, em út thân mình còn lo chưa xong, Tiêu Dật là bằng hữu tốt của hắn nhưng cũng toàn dành thời gian trên thương trường đấu đá.

Hắn là đứa con thứ hai của Diệp gia, là kẻ phong lưu, là kẻ tiêu sái, là kẻ tự do tự tại không ai quản, là kẻ không ai quan tâm mình thì tự mình lo, không ai tới cứu mình thì tự mình cứu.

Mấy năm nay, khi hắn bị bệnh chính hắn tự đến bệnh viện, quán bar có chuyện cũng là hắn đích thân xử lý, thậm chí trước đây không bao lâu bị người ta trói bị đánh đập, cũng đều là chính hắn cắn răng chịu đựng.

Hắn có điểm cô đơn.

Lúc nào cũng hờ hững, nhưng ngực lại rất trống trải.

Không đem bất luận ai để vào trong lòng, cũng vì không được bất kì người nào để trong lòng.

Có lần hắn một mình một xe đi chơi xa, tròn một tháng, tự do sống, vậy mà không có bát kì ai hỏi tin tức của hắn.

Điện thoại di động vẫn luôn bật, chính là hắn đang đợi có người nào đó sẽ nhắn cho hắn mấy tin thăm hỏi ân cần.

Thế nhưng trong một tháng, cái gì cũng không có.

Mở điện thoại ra, trong danh bạ cũng có rất ít người, mà những người đó đều đang bề bộn công việc.

Có đôi khi hắn còn nghĩ, nếu một ngày hắn đột nhiên chết ở một nơi nào đó rất xa, chờ thi thể được phát hiện, sau đó là xác định thân phận, có lẽ sẽ là thời gian rất lâu.

Nếu như có một ngày hắn uống say đột nhiên bệnh tim bộc phát hay xuất huyết não, có thể sẽ không ai biết, chỉ có thể nằm trên giường chờ chết.

Nếu một ngày, người tên Diệp Kính Huy thực sự chết, trên mộ hoàn toàn không có ảnh chụp. Bởi vì hắn đến cả một bức ảnh chụp đàng hoàng cũng không có.

Hắn thậm chí còn rõ ràng, nếu mấy năm sau hắn chết đi, trước mộ khẳng định không có người đến tặng hoa, phần mộ sẽ rất hoang vu.

Bởi vậy, lúc để tên MB kia giả chết sau đó Tư Minh đến trước mộ đặt một bó cúc trắng, hắn có một loại cảm giác lạ… trái tim đập rất mãnh liệt.

Có thể cho là lúc đó hắn đã rung động.

Chỉ là hắn đối với tình yêu rất lạnh nhạt, đối với người khác không có chút tín nhiệm, cho nến mới hết lần này tới lần khác hiểu lầm Tư Minh. Chỉ cần hắn tỉnh táo suy nghĩ, Tư Minh chắc chắn không phải loại người dùng những thủ đoạn bỉ ổi này, làm thương tổn đến hắn. Tư Minh là người quang minh lỗi lạc, cho dù là đấu tranh với đối thủ, cũng dùng bản lĩnh thực sự của mình, sẽ không như Tiêu Dật dùng gián điệp đến, càng không giống Quan Thiên Trạch bỏ thuốc rồi chụp ảnh để uy hiếp.

Mà lúc đó hắn thế nào có thể nghĩ tất cả là lỗi của anh?

Bởi vì đối phương là anh ta, tâm hắn rối loạn, không có cách nào giữ bình tĩnh, chỉ một mực hướng tới anh trả thù.

Hận anh ta đùa bỡn mình, hận câu nói “trò chơi đã kết thúc” của anh.

Hiện tại nghĩ lại, thấy thật là buồn cười.

Chỉ có người kiên trì như Tư Minh, mới chịu yêu thương con người tên Diệp Kính Huy đi.

Tư Minh thực sự quá ngu ngốc, thích ai không thích lại đi thích một người tính cách thiếu hụt như hắn.

Người tên Diệp Kính Huy kia, đặc biệt kiêu ngạo, lúc nào cũng cho mình là đúng, hơn nữa hơi mệt một chút liền không chịu nổi, không đối tốt với hắn hắn sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi gấp mấy trăm lần để trả thù, thế nhưng cho dù người ta đối với hắn tốt, hắn vẫn không có chút cảm kích lại càng không cùng người ta báo đáp.

Tuy rằng miệng hắn ngang ngạnh không chịu nói yêu anh, kì thực tận đáy lòng rất vui mừng vì gặp được anh. Có một người thực sự thích hắn, hắn cảm thấy rất hạnh phúc.

—— những lời này, tôi vĩnh viễn không thể nói với anh, Tư Minh.

Trong đầu hỗn loạn, Diệp Kính Huy trong lòng đau đớn kịch liệt, thế nhưng trên mặt lại mở một nụ cười.

Cuối cùng cũng quyết định.

Ngoài cửa sổ trời đen kịt, cách đó không xa có một ngã rẽ, tài xế tập trung tinh thần nhìn đường.

Diệp Kính Huy nhẹ nhàng mò tay vào trong cái túi.

Nếu như nhớ không nhầm, vị tài xế này ngày hôm qua đến sân bay đón hắn, từ trong túi sau lưng này lấy ra một khẩu súng.

Quả nhiên, Diệp Kính Huy mò được một khẩu súng lạnh ngắt, tuy rằng là lần đầu cầm súng, thế nhưng Diệp Kính Huy không sợ, trái lại bình tĩnh nhanh tróng dùng ngón trỏ ấn trụ cò súng, nòng súng chuẩn xác mà để ở eo của đối phương.

Tài xế không hổ danh là thần kinh thép, sắc mặt không thay đổi. “Diệp tiên sinh, cậu làm vậy là ý gì?”

Diệp Kính Huy khóe miệng nhếch lên, thanh âm lại lộ ra hàn ý: “Quay lại.”

Tài xế trầm mặc chốc lát, xe vẫn như trước đi băng băng trên đường.

“Diệp tiên sinh, cậu cần hiểu, khó khăn lắm chúng ta mới thoát ra được, chúng ta trở lại là tự chui đầu vào lưới.”

“Cái này không cần người lo.”

“Tôi phải đem cậu trốn ở một nơi an toàn.”

“Ngươi là nghe theo lệnh của Tư Minh, nhưng hiện tại hắn đến cả tính mạng của bản thân còn khó bảo toàn, không phải sao?”

Diệp Kính Huy ấn súng vào người tài xế, khiến đối phương có cảm giác bị áp bách, thản nhiên nói: “Quay lại. Ta tuyệt đối không để hắn lại một mình. Nếu như không cứu được, ta sẽ chôn cùng hắn.”

Nghe Diệp Kính Huy ngữ khi giống như đang đùa giỡn, tài xế không trả lời, chỉ là hơi kéo kéo khóe miệng.

Tư Kiệt ngồi ở phía sau bởi vì ánh mắt thâm trầm của Diệp Kính Huy mà lo lắng xiết chặt bàn tay. “Cái kia…” Tư Kiệt nuốt nuốt nước bọt, thấp thỏm nói. “Nếu như anh ấy thực sự gặp nguy hiểm,  em cũng muốn nghĩ biện pháp cứu anh ấy. Em nghe nói chị ba ngày hôm nay sẽ đến, không chừng sự tình sẽ có chuyển biến. Chúng ta quay lại, nấp vào quan sát rồi nghĩ cách.”

Tài xế trầm mặc một lát, nhẹ nhàng mở miệng. “Được, vậy quay lại.”

Xe tại ngã rẽ chiếc xe quay đầu, trở lại con đường cũ.

Ngoài cửa xe đèn đường giống như mấy ngôi sao băng vụt qua rất nhanh, Diệp Kính Huy nhẹ nhàng nhắm mắt, chỉ cảm thấy sau khi quyết định tâm tình tốt hẳn lên.

Nếu như Tư Minh lần này xảy ra chuyện, hắn mặc kệ an nguy của anh ta mà rời đi, sau này hắn sẽ tuyệt đối không có hạnh phúc.

Vậy sao không liều mạng một lần?

Có những điều hiện tại không nói, sau này sẽ hối hận cả đời.

Vả lại Diệp Kính Huy hắn không phải loại người ngồi chờ chết, lại càng không phải là người ngồi mở to mắt nhìn người mình yêu vì mình mà chết.

Cho đến lúc này, Diệp Kính Huy mới hiểu được, người kia ở trong lòng hắn rất quan trọng, từ lâu đã vượt qua cả dự liệu của hắn.

Đến một mảnh đất bằng phẳng sau núi, ba người xuống xe, dọc theo đường cũ mà đi.

Trong lúc bọn hắn đã sắp đến sân, phát hiện xung quanh đèn đang sáng bỗng dưng lại tắt khiến xung quanh tối mù mịt, hình như có người cố ý làm ngắt nguồn điện.

“Có biến rồi.” Tài xế bên cạnh nói, Diệp Kính Huy yên lặng nắm chặt khẩu súng trong lòng bàn tay, theo ánh mắt của hắn hướng về phía xa.

Trong sân chỉ có thể nhìn thấy khái quát, bên tai có tiếng hit thở khẩn trương của ba người.

“Tới đó xem.” Diệp Kính Huy nói.

“Được.”

Ba người dọc theo một con đường nhỏ tĩnh lặng cấp tốc đến chỗ nhốt Tư Minh, đường hầm bí mật mà hắn thoát ra lúc nãy, Diệp Kính Huy đang muốn đi vào, nhưng lại suýt đụng phải một người đi ra.

Người nọ dừng lại, nhìn về phía Diệp Kính Huy.

Diệp Kính Huy trong nháy mắt đứng im tại chỗ!

Hai người đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nhau.

Tư Minh ánh mắt dừng ở Diệp Kính Huy, dần toát ra một tia ôn nhu, thanh âm khàn khàn hỏi: “Vì sao quay lại?”

Diệp Kính Huy nhìn hắn: “Tới cứ anh. Cảm động sao?”

Tư Minh không trả lời, khóe miệng hơi cong lên, anh mắt hai người ở trong không khí dây dưa một lúc lâu, sau đó Tư Minh vươn tay cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Diệp Kính Huy.

Hai bàn tay đan vào nhau không còn chỗ hở, xúc cảm ấm lạnh từ hai bên chạm vào nhau, khiến hai người phía sau không khỏi run lên.

Động tác thân mật rất đơn giản, thế nhưng khiến cự ly của họ kéo lại gần hơn.

Tư Minh nắm chặt tay. “Đi thôi, bọn họ rất nhanh sẽ đuổi đến.”

Sau đó quay đầu bình tĩnh nói với Tư Kiệt: “A Kiệt, em cũng đi theo bọn anh.”

Tư Kiệt hưng phấn đáp: “Dạ”

Tư Minh hướng tới tài xế dùng ánh mắt ra lệnh, tài xế gật đầu, lách mình đi vào cửa. Tư Minh cùng Diệp Kính Huy và Tư Kiệt, bước nhanh tới một hướng khác.

Mùa đông ở đây như trước rất lạnh.

Dọc theo đường đi tuyết dưới chân lộp cộp kêu, thở ra được cả khói, tuy rằng quần áo mặc không nhiều lắm gió đêm lại lạnh thấu xương, thế nhưng Diệp Kính Huy nghĩ cùng anh nắm tay cực kỳ ấm áp, loại ấm áp này truyền đến toàn thân, khiến trong lòng cũng trở nên mềm mại.

Tư Minh ngón tay nắm thật chặt, tiến đến bên tai hắn, thấp giọng nói: “Em quay trở lại tìm anh, khiến anh rất bất ngờ.”

“Bởi vì tôi không muốn để anh tiện nghi như vậy.”

“Hả?”

“Nếu anh đại nạn không chết, tôi sẽ bởi vì áy náy mà thỏa hiệp với anh. Nếu anh chết, tôi bởi vì hối hận mà nhớ anh cả đời. Nói như thế nào cũng đều là không tốt cho tôi, anh nghĩ rằng tôi không tính toán về chuyện này?” Diệp Kính Huy nhãn nhạt nói.

Tư Minh than nhẹ: “Đúng là bị em nhìn thấu.”

Hai người đều thông minh sắc xảo song song nghiêng đầu nhìn đối phương, khóe miệng cong lên nét cười.

Bầu trời đột nhiên sáng lên, trong sân đèn lại sáng!

Một tiếng chuông đinh tai nhức óc giữa trời đêm, trong không khí yên tính phát ra vô cùng chói ai, hiển nhiên là bọn họ đã phát hiện Tư Minh trốn thoát mà bật chuông báo động!

Tư Minh không nói, chỉ nắm chặt tay, chân cũng bước nhanh hơn.

Ba người đi tới sâu trong rừng, đột nhiên có một tia sáng chiếu đến phía sau họ, làm cho bọn họ không khỏi theo phản xạ nhắm hai mắt.

Quay đầu lại, chỉ thấy trên đường nhỏ có một chiếc xe máy, trên xe Quan Thiên Trạch một thân màu trắng đang thảnh thơi ngồi, thấy ba người dừng bước, sau đó hắn tắt đèn, dựa vào xe cười nói: “Ngươi phải đi, nói thế nào thì cũng không nên đánh ta một chiêu như thế chứ.”

Tư Minh nhíu nhíu mày: “Ngươi không có hôn mê?”

“Muốn đánh ngất ta không dễ như vậy đâu.” Quang Thiên Trạch âm hiểm cười nói, “Hôm nay ngươi muốn chạy trốn, bị ta vừa vặn bắt được, ngươi có muốn suy nghĩ về điều kiện của ta hay không? Vừa lúc Diệp nhị cũng ở đây, chúng ta nói rõ ràng.”

“Ta đã nói rất rõ ràng rồi.”

“Hả? Đã vậy ta sẽ không khách khí đâu.” Quang Thiên Trạch nhướn mi, từ trong túi rút ra một khẩu súng, ở trong tay xoay xoay hai vòng, khẩu súng hướng tới Tư Minh, trên mặt cũng lạnh xuống. “Ta nói rồi, ta không chiếm được ngươi, ta tình nguyện chính tay hủy diệt ngươi.” Trong mắt hắn thậm chí xuất hiện tia hưng phấn, nhưng khẩu súng lại chuyển hướng về phía Diệp Kính Huy bên cạnh!

Giống như đã sớm ngờ tới y sẽ dùng chiêu dương đông kích tây, trong thời khắc đo, Tư Minh xoay người ôm lấy Diệp Kính Huy, sau đó đè xuống, trong tư thế ôm nhau trên tuyết lăn vài cái.

Năng lực ứng biến của anh rất nhanh, thoát khỏi tầm ngắm động tác cũng rất thành thục, giống như đã được huấn luyện trước. Diệp Kính Huy chỉ cảm thấy trước mắt một trận trời rung đất chuyển, còn không kịp suy nghĩ, liền nghe “phanh” một tiếng, tiếng súng bén nhọn vang khắp bầu trời đêm vắng vẻ.

Một lúc sau, Diệp Kính Huy đây Tư Minh trên người ra, nhàn nhạt nói: “Mau buông ra, trên mặt đất rất lạnh.”

Tư Minh cười cười buông hắn, đứng lên, lại kéo Diệp Kính Huy bị áp đảo trên mặt đất dậy.

Sau đó quay đầu lại hướng Quan Thiên Trạch nói: “Kĩ thuật bắn súng của ngươi thật kém, nhắm đi đâu vậy?”

“Không phải kĩ thuật bắn súng của hắn kém mà là súng của hắn có vấn đề.” Diệp Kính Huy hướng Quan Thiên Trạch mỉm cười, thản nhiên nói, “Ngươi lần sau trước khi hành động, nhớ kiểm tra vũ khí một chút.”

Quan Thiên Trạch cúi đầu nhìn cái súng bắn nước trong tay, trên mặt biểu tình vặn vẹo, thanh âm âm trầm nói: “Các người đừng vội vui mừng, có ta ở đây, các ngươi chắc chắn không có một ngày yên lành đâu!”

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tư Minh cùng Diệp Kính Huy và Tư Kiệt chạy nhanh vào rừng, lần thứ hai đến mảnh đất trống quen thuộc.

Cách đó không xa có một chiếc xe màu đen có rèm che, Tư Minh mở rộng cửa để Diệp Kính Huy ngồi vào ghế phó xe, để Tư Kiệt ngồi ở phía sau, chính mình xoay người ngồi ở ghế lái, rất nhanh khởi động xe.

Chiếc xe màu đen trên đường cái phi rất nhanh, Tư Minh tiện tay chỉnh sửa gương chiếu hậu, nói: “Ngồi cho vững, anh muốn cắt đuôi một số người.”

Diệp Kính Huy ánh mắt liếc nhìn vào gương chiếu hậu, quả nhiên đằng sau có một chiếc xe đuổi theo. Tư Kiệt vội vàng thắt dây an toàn, Diệp Kính Huy cũng nắm chặt tay người bên cạnh.

Xe đột nhiên quẹo trái chín mươi độ lại quẹo phải chín mươi độ, bên tai vang lên tiếng lốp xe ma xát với đường.

Diệp Kính Huy nhíu nhíu mày: “Thật không ngờ, kỹ thuật lái xe của anh rất tốt.”

Tư Minh liếc sang nhìn hắn một cái cười nói: “Lúc rảnh rỗi anh dạy em.”

Trên đường chiếc xe phi rất nhanh, đèn đường ngoài cửa sổ lướt qua vèo vèo, chạy được một lúc, chiếc xe phía sau dần dần có khoảng cách.

Tư Minh đánh nhẹ tay lái, quẹo vào một chiếc cầu vượt.

Trên cầu đường đi rất phức tạp, còn có một vài lối đi, Tư Minh đi vòng vo một hồi liền đánh xe đi ra một liền đi ra một lối đi.

Ngước mắt nhìn một con đường thẳng tắp, rộng mở sáng sủa.

“Anh đối với con đường ở đây có vẻ rất quen thuộc.” Diệp Kính Huy cười nói.

“Ừ.” Tư Minh lên tiếng, “Dù sao anh cũng lớn lên ở đây.”

Diệp Kính Huy gật đầu, nói: “Cắt đuôi được rồi.”

Tư Minh nhìn gương chiếu hậu, quả nhiên chiếc xe đã không thấy đâu, không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng. “Bị cắt là tự nhiên thôi.”

Diệp Kính Huy hỏi: “Đuổi chúng ta là tài xế kia?”

Tư Minh cười gật đầu: “Ừ, hắn là tài xế tay sai của Tiêu Thành, đuổi chúng ta chính là một nhân vật quan trọng, đương nhiên sẽ là hắn tự thân xuất mã.” Ngừng một lúc, “Còn muốn hỏi gì nữa không?”

Diệp Kính Huy tâm tình lo lắng giảm bớt, thả tay ra, rồi để cả hai tay gối lên đầu, khẽ cười nói: “Xem ra anh đã sớm có kế hoạch. Súng của Quan Thiên Trạch cũng là anh đánh tráo đi.”

“Cái đây thì không phải anh làm, lúc anh đi ra là lúc Quan Thiên Trạch đã hôn mê rồi.” Tư Minh nghiêng đầu nhìn Diệp Kính Huy, giải thích, “Vốn kế hoạch là chờ ngày mai Tang Du đến sẽ thừa dịp chạy đi, kết quả đêm nay lại có biến cố, có người âm thầm giúp anh thế nên có thể sớm thực hiện kế hoạch.”

“À.” Diệp Kính Huy thuận miệng đáp.

Tư Minh thoát ra thế nào, ai đã giúp anh đều không còn quan trọng nữa.

Quan trong chính là… hiện tại hai người đều an toàn vậy là đủ rồi.

Có thể do mối lo đã được giải trừ tinh thần của hắn cũng thả lỏng, một đêm không có chợp mắt Diệp Kính Huy đột nhiên buồn ngủ, tuy rằng hắn biết Tư Minh mấy ngày nay bị thương, phải để hắn lái xe còn anh nghỉ ngơi mới đúng, thế nhưng, kĩ thuật lái xe của hắn rất kém… cho nên không nên thể hiện ra đi.

Vì vậy hắn mặt dày nhàn nhạt nói: “Không còn việc gì nữa, tôi ngủ một chút.”

Nói xong nhắm hai mắt lại.

Tư Minh thế nhưng đột ngột nhấn phanh, Diệp Kính Huy cơ thể hất về phía trước, thiếu chút nữa đụng vào kính, không khỏi tức giận mở mắt ra: “Anh làm cái gì thế?”

Đã thấy Tư Minh vẻ mặt nghiêm túc gọi: “Tư Kiệt.”

Tư Kiệt đang trong cõi thần tiên đột nhiên bị gọi, giật mình ngẩng đầu lên. “A? Cái gì?”

Tư Minh nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đổi vị trí, em lái xe đi.”

Nói xong liền mở cửa xe đi xuống, sau đó sang bên kia hơi cúi người hướng đến Diệp Kính Huy vươn tay: “Em cũng ra sau ngồi đi.”

Diệp Kính Huy cảm thấy thật kì lạ, nhưng tay của anh đang ở trước mặt không thể làm gì khác là cầm lấy để mặc anh kéo về phía sau.

Xe một lần nữa khởi động, Tư Kiệt hưng phấn nói: “Anh, cái xe này thật không tệ! Anh có muốn hay không? Không bằng cho em đi.”

“Ừ.” Tư Minh thuận miệng đáp, sau đó căn dặn. “Em chuyên tâm lái xe đi, bọn anh có chuyện cần nói.”

Dặn dò xong, liền kéo cửa cách âm lại.

Diệp Kính Huy khẽ nhíu mày: “Anh đóng chắn cửa lại làm…” Còn chưa nói xong đã bị người nào đó vội vàng chặn lại.

“Đừng…”

Môi của anh bá đạo cường thế, hung hăng ngăn chặn môi của Diệp Kính Huy, khiến Diệp Kính Huy đành phải đem toàn bộ lời nói nuốt trở lại.

Cảm giác đôi môi khô ráp của anh ma xát đôi môi của hắn khiến hắn cảm thấy có chút đau, Diệp Kính Huy kinh ngạc vì biểu hiện cường liệt chiếm giữ dục vọng của anh, lúc này Tư Minh có điểm giống dã thú bạo phát!

Như thế nào cũng vẫn cảm thấy thiếu, lưỡi của anh nhanh tróng mở hàm, điên cuồng mút nước bọt trong khoang miệng của Diệp Kính Huy, đầu lưỡi cuồng liệt đảo quanh khoang miệng, lưỡi thô ráp hung hăng lướt qua niêm màng mẫn cảm trong khoang miệng, thậm chí có lúc còn khiến lưng hắn run rẩy bởi vì khoái cảm tê dại.

Chẳng lẽ là do nhịn lâu?

Nghĩ tới đây, Diệp Kính Huy chậm rãi trầm tĩnh lại, vươn tay phối hợp ôm cổ anh, đáp lại hôn môi.

Sự đáp lại này giống như lửa chảy đổ thêm dầu!

Diệp Kính Huy đầu lưỡi dụ hoặc quấn lấy, khiến Tư Minh càng thêm điên cuồng hôn.

Giống như muốn đem người này đều nuốt xuống, mút vào, liếm lộng, thậm chí gặm cắn, ở sâu trong khoang miệng đầu lưỡi triền miên cường liệt, đến nỗi không muốn để cho người nọ hô hấp!

Tư Minh thuận thế ôm thắt lưng Diệp Kính Huy, cánh tay cũng nắm càng chặt, mạnh đến khiến Diệp Kính Huy rất đau.

Đến khi đầu lưỡi của anh chạm đến họng hắn, Diệp Kính Huy mới đột nhiên cố sức đẩy hắn ra.

“Đợi… đợi đã.”

Diệp Kính Huy thanh âm có chút khàn khán, thở dốc trong trốc lát, điều chỉnh hô hập, lúc nay mới lãnh tĩnh hỏi. “Anh làm sao vậy?”

Diệp Kính Huy phát hiện Tư Minh có chút không bình thường. Thân thể anh rất nóng giống như phát sốt, hô hấp cũng hỗn loạn, thậm chí đến tim đập cũng rất mạnh, giống như muốn phát tiết thứ gì đấy, nhưng tận lực nhẫn nại, trong mắt nhiễm một tầng tình dục.

Cảm giác bên tai có tiếng ồ ồ thở dốc, anh phun ra nhiệt khí giống như muốn hòa tan người, thanh âm khàn khàn, mắt đỏ lên, Diệp Kính Huy cả kinh. “Rốt cuộc đã có chuyện gì?”

Tư Minh hít một hơi sâu, bình phục tâm tình một lúc, tại thắt lưng của Diệp Kính Huy nhẹ nhàng xoa, hạ giọng nói: “Xin lỗi, làm đau em rồi.”

Thân thể anh càng ngày càng nóng, bàn tay đặt ở eo cũng run rẩy, tiểu phúc rõ ràng có phản ứng.

Diệp Kính Huy khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Bị tiêm dược?”

Tư Minh nhíu mày. “Anh bị Quan Thiên Trạch bắt uống một chén nước.”

“Lại là Quan Thiên Trạch? Hắn đúng là không từ thủ đoạn.” Thấy Tư Minh không trả lời giống như thừa nhận, Diệp Kính Huy bất đắc dĩ đảo mắt, vị họ Quan kia quỷ kế đa miu, lần nay còn bắt Tư Minh uống dược, chính là loại dược cực mạnh, muốn cho Tư Minh thú tính lên sau đó cường bạo hắn, sau đó lại trò cũ rích chụp ảnh ly gián bọn họ đi?

Hắn quả nhiên rất thiếu đánh.

Cảm giác thân thể của Tư Minh đang thay đổi, Diệp Kính Huy khóe miếng nhếch lên một nụ cười xấu xa, mắt nhìn chằm chằm vào anh nói: “Hiện tại, anh định làm thế nào đây?”

Tư Minh cười nhẹ nói: “Em nói đi.”

Diệp Kính Huy tiến đến bên tai anh, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai, sau đó dùng ngữ khí mê hoặc, chậm rãi nói: “Tôi. giúp. anh.”

Tư Minh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn con mắt mỉm cười của hắn, trong lòng một trận rung động.

—— hắn cư nhiên nguyện ý?

Có phải anh ở trong lòng hắn đã càng ngày càng nặng rồi?

Biết anh bị như vậy cũng không trối, lúc anh đề nghị cũng không lạnh lùng cự tuyệt.

Tuy hắn cho đến giờ vẫn chưa nói ra câu em yêu anh hay gì đó, thế nhưng, từ trước hắn vốn rất mạnh miệng, cho nên hắn nguyện như vậy, thế là đủ rồi.

Tư Minh mỉm cười, ngón tay thon dài trượt dần xuống eo của Diệp Kính Huy, cánh tay dùng lực một chút, khiến hai thân thể xát vào nhau.

Diệp Kính Huy nhẹ nhàng cắn cắn vành tai của Tư Minh, thuận lợi nắm lấy anh.

Có thể là do tâm đầu ý hợp, hai người phối hợp rất ăn ý đến không gì sánh được, hôn môi cùng an ủi rất nhanh khiến thân thể có phản ứng, hai người đều rất muốn đối phương. Chỉ là bên trong không gian không rộng lắm, dưới tình huống như vậy, lại càng chật trội.

Diệp Kính Huy tuy rằng nhiều năm phong lưu, lại bị người ta thượng rất không cam lòng. Bị Tư Minh ôm như vậy, lại nghĩ đến lần trước, hình như sau đó mình rất hưởng thụ, thân thể nóng đến muốn tan ra, đạt được khoái cảm, hiện tại cuối cùng cũng hiểu rõ.

Về sau này còn nhiều thời gian, hắn sẽ tính toán chuyện đó sau, cũng không cần gấp gáp.

Huống hồ…

Lúc Quan Thiên Trạch bóp cò súng khoảng khắc đó Tư Minh trong ánh mắt toát ra thâm tình, cũng đủ làm cho hắn càng lún sâu.

Nghĩ tới đây, Diệp Kính Huy không khỏi nở nụ cười, tiến đến bên tai Tư Minh nói: “Ngày hôm nay tôi giúp anh, sau này anh nhớ trả lại.”

Tư Minh khẽ cười: “Được”

Sau đó vươn tay một cái cởi thắt lưng của Diệp Kính Huy, cũng tự cởi thắt lưng của mình, đem quần cùng nội khố toàn bộ cởi ra ném đi, sau đó cả giày da cũng cởi xuống.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: = = xương cốt lần này đều bị tê hết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cbdbp