chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sehun sa sầm mặt mày.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc bị một fan boy chửi như vậy.
Chửi thì chửi, phải giữ cho thần tượng chút thể diện chứ!

Có một câu chuyện kể rằng: Ở một vương quốc nọ, có một người đàn ông dũng cảm chạy đến trước cửa cung điện của nhà vua, thét to "Ông vua là một thằng đại ngu!". Sau đó thì bị binh lính bắt đi. Lý do người đàn ông đó bị bắt đi không phải là vì đã hạ nhục đức vua, mà vì tội tiết lộ bí mật của hoàng gia.
LuHan, cũng vừa tiết lộ bí mật của hoàng gia đấy.

"Cậu fanboy dễ thương, làm ơn nói lại câu ban nãy." Sehun tươi cười quay người lại, nhưng nụ cười khiến người khác phải rùng mình sợ hãi.

"Trả lại bánh bao cho ông." LuHan khảng khái đưa một tay ra phía trước
"Bằng không tôi sẽ kiện cậu với tội ăn cắp tài sản của người khác. Tuy không khiến cậu ngồi tù mấy mấy ngày, mấy tháng, mấy năm gì đó, nhưng sẽ khiến danh phẩm của cậu bị hạ nhục không ít."

"Fanboy~ Cậu quá coi trọng vấn đề rồi. Tôi thừa biết cậu là fanboy của Oh Sehun tôi." Cậu cười cười, tay cầm nghịch cái bánh bao trắng trắng, mềm mềm, thơm thơm.

"Hóa ra là cậu Oh. Tôi khẳng định tôi không phải fanboy của cậu" Nói xong, anh liền giơ ba ngón tay lên trời "Và tôi cũng đề nghị cậu gọi tôi một tiếng hyung."

Sehun nhíu mày. Lần đầu tiên gặp phải một người khó nhằn.

"Fanboy dễ thương này... cậu là?"

"LuHan, 25 tuổi, luật sư.". Cậu trợn trừng mắt. 25 tuổi... hơn mình hẳn 3 tuổi liền. Nhưng sao lùn vậy?

"Nhưng dù sao cậu cũng tặng tôi cái bánh bao rồi. Cậu là luật sư mà, đâu cần tiếc rẻ cái bánh bao đến vậy." Cậu ý cười lộ rõ trong mắt, nói với anh.

"Cậu là cái loại người nước đổ lá khoai, vung tiền không biết phí phạm."

"Tại sao lại nước đổ lá khoai?"

"Tôi nói cậu gọi tôi là hyung, cậu không nghe."

Còn về câu hỏi sau, cậu cũng không thèm hỏi, vì biết thừa tính mình coi tiền như rác. Có hay không cũng như nhau.

"Cậu lùn hơn tôi."

"Vẫn phải gọi tôi là hyung."

"Kiếp sau." Cậu nhếch môi cười, coi vẻ tức giận của anh thật thú vị quá đi.

"Cậu đúng là đồ não phẳng."

"Não ai chả có nếp nhăn, đến cái bàn sờ vào không có tí gợn nào soi bằng hiển vi hoặc kính lúp cũng sẽ thấy vết gợn đó dù rất nhỏ."

"Nhưng não cậu phẳng theo nghĩa bóng, tôi không hề có nói não cậu phẳng theo nghĩa đen."

Cậu không cãi được nữa. Đúng là luật sư, một khi cãi lí thì nắm chắc phần thắng trong tay.
Vội đưa bánh bao lên miệng, cắn luôn một miếng.
LuHan trừng mắt, không để yên cho tên nhóc đứng trước mặt mình cậy chiều cao của bản thân, cùng nhón chân lên cắn lấy bánh bao.
Hai người mặt đối mặt. Đôi mắt của Sehun có chút cả kinh.

LuHan lườm- " Mau trả bánh."

Sehun liếc liếc mắt- " Cứ việc lấy."

LuHan cắn càng ngày càng gần hơn.
Cuối cùng không nhịn được, cắn nốt miếng bánh, dứt ra. Tay cũng thuận tiện thả chiếc giày xuống dưới đất. Chưa kịp đập người.
Trong lúc hung hăng cắn lấy bánh bao ăn, đôi mắt nai con của LuHan cứ nhìn chằm chằm vào cậu. Chả lẽ là liếc mắt đưa tình???
LuHan tự ý thức được bản thân đã làm một việc không đứng đắn. Còn nữa, sao lúc nãy nhìn chằm chằm vào mắt cậu, lại thấy hơi ngượng nhỉ?
Anh chưa kịp định thần.
Chụt một phát!
Đi tong nụ hôn đầu!
Sehun cao hứng quay người bước đi. Xúc cảm thật không tồi.
Vèo một cái.
Chiếc giày của LuHan trúng ngay đầu cậu!
Sau đó...
Bụp một cái vào giữa hai khe chân!

"Aaaa..."

Anh trợn mắt đi qua cảnh cáo cậu: "Tên khốn, dám cướp nụ hôn đầu của ông, cứ coi chừng."
Bộ anh không biết đó là nụ hôn đầu của cậu hả???
Quá đáng...
Nhưng, một khi đã ngắm được một con mồi, phải săn đến cùng! Dù biết, đó là một con sư tử, một ngạo kiều!

Ngay sau hôm gặp luật sư LuHan mắt nai dễ thương, anh chàng ca sĩ nổi tiếng của giới K-pop Oh Sehun đã mang lòng thầm thương trộm nhớ nai con. Và đó cũng chính là lý do làm cậu hủy tất cả show diễn cả trong và ngoài nước mặc những lời than phiền bên công ty quản lý.
Mới sáng sớm dậy, Sehun đã vội vàng lái xe đến cư gia nhà họ Park để gặp hai anh em Chanyeol và Baekhyun.
Con mồi này kiếm không phải dễ, rất hiếm người như vậy. Nên bản thân là một con sói ranh mãnh không thể khước từ con mồi này.
Tóc nâu, được cắt tỉa gọn gàng, mắt nai siêu cấp dễ thương, đôi môi mỏng đỏ mọng. Ai dám khẳng định là luật sư cơ chứ?!
Sehun đang lái xe, tươi cười liếc qua màn hình laptop đang để bên ghế phó lái.
Kít!!!!!!!!!!
Tiếng phanh xe gấp gáp làm chấn động cả một khu dân cư. Nhiều người còn chạy ra xem có phải tai nạn hay không. Nhưng chỉ thấy chiếc Ferrari màu đỏ đỗ ở lề đường. Lại náo loạn tan tầm.
Trong xe, Sehun mặt không còn một giọt máu nhìn chằm chằm vào màn hình laptop. Bỗng nhiên cười phá lên như một thằng điên.
Hỏi vì sao cậu cười?
Chính là do cái ảnh cậu hôn LuHan ngay giữa trục đường chính vắng bóng người. Ừm... còn cả tựa đề bài đăng cũng hấp dẫn: "Nam thần K-pop hôn Nữ hoàng luật sư công khai"
Nữ hoàng luật sư? LuHan đó hả? Sehun gục đầu xuống vô lăng, rung rung hai vai.
Con mồi này... khó săn rồi.
Vươn tay gập màn hình laptop lại, cậu trấn an tinh thần, tiếp tục lái xe đến một cửa hàng mũ hàng hiệu mà Chanyeol yêu thích.
Sau khi tốn hơn một triệu won, Sehun cùng với đám túi xách lỉnh kỉnh rời khỏi cửa hàng mũ. Đồ hối lộ đã mua xong.
Chỉ cần Chanyeol đồng ý thì Baekhyun cũng đồng ý theo, nên không cần tốn tiền cho Baekhyun làm gì.
Cư gia họ Park, thẳng tiến!
Đến trước cổng cư gia, Sehun không chút kiêng dè mà mở cửa xông ngay vào bên trong nhà.
Bên trong sảnh chính cảnh tượng thật mất máu nha.
Baekhyun cùng Chanyeol đang ôm nhau ngủ với tình trạng không một mảnh vải che thân ở ghế sofa, bên trên mặt ghế còn vương vãi vài vệt trắng không biết từ đâu mà có. Tuy ở tình trạng không mảnh vải che thân, nhưng cũng may Sehun kịp bịt mắt bịt mũi lại mà hét to:

"Hai đứa dậy nhanh cho hyung!"

Baekhyun giật mình, xấu hổ nhìn người bất lịch sự tự xông vào cư gia nhà người ta, đã vậy còn cố tình không bấm chuông ở sảnh chính, đập đập vào vai Chanyeol, sau đó vùi đầu vào ngực hắn.

Chanyeol lơ mơ tỉnh dậy, định hôn chào buổi sáng Baekhyun thì sa sầm mặt mày, tức giận gầm lên:

"Oh Sehun!!! Anh mau cút ra ngoài cho tôi "

Sehun giật bắn cả mình khi nghe Chanyeol gầm lên một cách giận dữ. Cũng phải thôi, ai bảo cậu phá vỡ không khí hạnh phúc buổi sáng của hai người họ cơ chứ.

"Hyung đi ra ngoài vườn, đợi hai đứa chuẩn bị xong sẽ vào." Sehun mặt đỏ như quả cà chua, ngượng sái cổ xách đống túi đồ lỉnh kỉnh ra ngoài vườn.

"Baekhyun... em có làm sao không?"
Baekhyun đỏ hết cả mặt mũi, tiếp tục vùi đầu vào ngực Chanyeol, nức nở:
"Bị hyung ấy nhìn thấy sạch từ đầu đến chân rồi!"
Chanyeol cười, quả thật lúc ngượng ngùng như thế này, Baekhyun trông rất đáng yêu.
"Rồi, để hyung bế em đi tắm rửa và thay quần áo."
Baekhyun gật gật đầu.
30 phút sau...
"Oh Sehun! Hyung có thể vào sảnh trong rồi."
Sehun ngủ gục trên ghế không biết đã bao nhiêu lâu, nay nghe thấy tiếng gọi của Chanyeol liền giật mình suýt ngã dúi người về đằng trước.
-----
Chanyeol mắt không giấu nổi sự hứng thú khi nhìn thấy cả đống mũ Snapback cùng các loại mũ khác với số lượng trên dưới 50 cái ở trước mặt mình. Bản thân hắn rất cuồng mũ a.
"Sehun-hyung, hyung mua gì lắm mũ vậy?" Baekhyun khó hiểu nhìn đống mũ, quay sang hỏi Sehun.
Sehun "ựm hừm" một tiếng, nhìn Chanyeol cười cười:
"Chanyeol à! Hyung biết chú rất giỏi trong tình trường!"
"Ừ." Hắn gật đầu một cách lãnh đạm, mái tóc bạch kim được cắt tỉa gọn gàng làm con người vốn bản chất lạnh lùng kia trở nên lạnh lùng hơn gấp vạn lần.
"Vậy nên chú hãy giúp hyung cưa trai!"
"Phụt!!!!!!!!!!!!!!!!" Baekhyun phun thẳng toàn bộ coffee trong miệng lên mặt và quần áo của Sehun, ho sặc sụa.
Chanyeol lắc đầu thở dài, vươn tay vuốt xuôi lưng Baekhyun.
Đến khi hoàn hồn, Baekhyun mới lấy hết dũng khí hỏi Sehun:
"Sehun-hyung! Hyung cong sao?!"
"Không! Hyung rất thẳng!"
"Vậy sao đòi cưa trai?!"
"Cong là sao? Hyung chân không có cong như Chanyeol đâu á!" Sehun ngây thơ trả lời.
"Đào mồ chôn mình đi! Hyung nhất định là người cổ đại lưu lạc đến thế giới này!" Baekhyun giận giữ ném thẳng chiếc gối ôm trong tay vào mặt Sehun "Cong có nghĩa là đồng tính! Yêu người cùng giới a!"
"À... hiểu rồi!"
Baekhyun lập tức đổi thái độ, mắt long lanh bắn Aegyo về phía Sehun: "Cho em biết thêm về đối tượng của hyung đi!"
Sehun giả bộ buồn nôn.
Chanyeol ngu ngơ nhìn đống mũ, không để ý đến việc mình bị bơ nãy giờ.
"Ờm... Tên là LuHan, luật sư gì đó."
"A! Gái yêu!"
"Hả?!"
Cả Chanyeol và Sehun không hẹn cùng hướng về phía Baekhyun hét to. Một người mắt chữ O miệng chữ A. Một người thì lửa giận ngút trời với mùi giấm chua nồng nặc.
"À..." Baekhyun cười gượng gạo " em có quen hyung ấy..."
"Vậy hả?! Tốt quá rồi!" Sehun vui mừng hét to "Kể thêm về LuHan cho hyung nghe!"
"Tên khỏi bàn nhá, 25 tuổi, Nữ hoàng luật sư, riêng về mặt cãi lí thì không thua kém một ai, trừ mama đại tổng quản nhà hyung ấy, kiêm Admin của cộng đồng hủ nam Hàn Quốc. Chưa một mảnh tình vắt vai. Hyung ấy tốt bụng cực kì! Thân thiết với em lắm đó, em cũng là hủ nam chân chính mờ! -3-"
"Ố ồ!"
"Muốn cưa hyung ấy à... phải..."
"Chờ đã!" Chanyeol chặn lời Baekhyun.
"Cái gì cũng có cái giá của nó, Sehun hyung!" Hắn nhếch miệng cười. Hắn muốn có thêm giày, và cả quà hối lộ cho Baekhyun nữa.
"Hyung sẽ mua thêm giày Vans và Adidas cho chú!" Quay sang Baekhyun "Baekie, em thích gì hyung mua cho em!"
Ôi trời! Cây ATM nó đang gào thét đợi Sehun!
Baekhyun cười cười "Dạ! Em chỉ cần một vài lọ eyeline thôi hyung!"
Vừa nói xong,mặt Sehun đã lập tức biến sắc, quay người đi lấy xe.
"Hì hì... giá như cứ mỗi tháng Sehun hyung nổi hứng cưa trai một lần thì tốt biết bao" Baekhyun xấu xa cười, quay sang hôn chụt vào má Chanyeol.
-----
"Hai đứa! Hyung về rồi đây!" Sehun mặt chảy đầy hắc tuyến xách đống đồ lỉnh kỉnh vào trong sảnh lớn của cư gia, hét thật to.
"Uwaa!!! Chào mừng hyung đã về nhà!" Baekhyun chạy đến ôm chầm lấy Sehun.
"Ờ rồi... kiểm quà hối lộ đi rồi chỉ hyung cách cưa LuHan!"
"À! Muốn cưa LuHan hyung thì phải thật kiên nhẫn, vậy thôi! Muốn biết thêm chi tiết xin vui lòng liên hệ với gấu yêu Hwang ZiTao lớp 10Ar2 trường phổ thông của em nha~ Gấu yêu ở biệt thự khu 58 ngoại thành Seoul. Gấu ấy cực kì cuồng Gucci!"
Nói xong một lèo, Baekhyun vui vẻ cầm mấy túi đồ lỉnh kỉnh rồi cắp mông chạy lên trên sảnh tầng hai.
Để lại Sehun mặt nhăn mày nhó ở dưới sảnh chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro