1-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1. Tình cờ gặp gỡ tiểu Shota Toàn Bảo.

(Shota: bé trai)

"Shit !" Kim Mẫn Khôi rủa thầm một tiếng, phía trước là toàn là phế liệu, hết

đường đi.

Hắn mở cửa xe đi xuống nhìn cảnh tượng xung quanh. Rất nhiều nhà xưởng cũ kỹ bỏ hoang lẻ loi nằm bên đường trông rất tiêu điều, tựa như chỉ vài giây nữa thì chúng sẽ đổ sụp xuống. Kim Mẫn Khôi trèo lên đống phế liệu, giày da đen bóng đạp lên hàng đống đá vụn, gạch ngói tạo thành những tiếng giòn vang.

Đứng ở trên cao giúp hắn thấy rõ toàn cảnh khu phế tích này, đập vào mắt

đều là những vách tường loang lổ, đường đi gập ghềnh, giữa hàng núi phế liệu là vài căn nhà trệt nhỏ xíu, không nơi nào không tỏa ra cảm giác tiêu điều. Giống như một vùng đất bị quên lãng, được ngăn cách với thế giới phồn hoa bên ngoài.


Gần đây thành phố Z đang quy hoạch lại, muốn dỡ bỏ một phần kiến trúc cũ nát gần sông. Khu vực này diện tích khá lớn, sau khi dỡ bỏ, chính phủ sẽ kéo dài tuyến tàu điện ngầm, xây cầu vượt, chẳng qua vài năm thì khu này sẽ bỏ đi lớp áo cằn cỗi mà khoác lên mình vẻ hoa lệ.

Vấn đề duy nhất chính là vào những năm 80 của thế kỷ trước, thành phố Z chủ yếu phát triển ngành công nghiệp; khu vực này lúc đó là xưởng dệt vô cùng quy mô. Kinh tế phát triển, quốc hữu chuyển sang tư hữu hóa, đại bộ phận xí nghiệp không phải cải cách thì chính là giải thể, thế là nơi này biến thành tiêu điều như vậy. Chỉ để lại những khu nhà xưởng bỏ hoang cùng với những ngôi nhà kiểu cũ đó.

Nhà cửa ở đây đều được xây dựng từ rất lâu nên vô cùng cũ nát. Những gia

đình sống ở đây đều là người đã về hưu, viên chức đã mất việc hoặc là công nhân nghèo. Thu nhập của họ rất thấp nên chỉ có thể sống ở những căn nhà như thế này.

Hiện nay giá nhà đất rất cao, tiền bồi thường do giải phóng mặt bằng có

được rất khó mua được một căn nhà khác tại thành phố Z. Cục quy hoạch nhiều năm trước đã lên kế hoạch dỡ bỏ nơi này nhưng nhiều lần bàn bạc với dân cư tại

đây nhưng không có kết quả, vì thế mà kế hoạch phải tạm thời hoãn lại.

Khu vực này chẳng khác nào một vết sẹo xấu xí trên gương mặt xinh đẹp của một người thiếu nữ, ảnh hưởng đến mỹ quan của thành phố Z. Gần đây cục quy hoạch đã ra lệnh nhất định phải dỡ bỏ khu nhà này để xây dựng lại.

Kim Mẫn Khôi sớm nhìn thấy được tiềm năng trong tương lai của khu vực này nên hắn nhất định phải thầu được công trình này.


Hôm nay tranh thủ lúc rảnh rỗi hắn đến đây khảo sát, lúc này mới nhận ra thành phố Z lại còn có một nơi thê thảm như vậy. Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra, không khỏi nổi lên chút thương hại với những mảnh đời sống ở đây

Kim Mẫn Khôi nhảy xuống khỏi đống phế liệu, dựa vào đầu xe chậm rãi đốt một điếu thuốc lá. Điếu thuốc trắng kẹp giữa hai ngón tay thon dài, đặt ở bên môi hút một hơi, khói thuốc rời khỏi bờ môi khiêu gợi lượn lờ trong không trung. Cho dù đang đứng giữa một nơi tiêu điều nhưng mị lực của hắn vẫn tỏa ra bốn phía.

Nâng tay vứt điếu thuốc đã cháy sạch, mở cửa xe định quay về. Con đường gấp khúc gập gềnh, mặt đường toàn đất bụi, ngay cả cỏ xanh bên đường cũng chẳng nhìn ra được màu sắc vốn có, ô tô chạy qua tạo thành từng cuộn sương mù màu xám.

Chạy lòng vòng một hồi vẫn không thoát ra được khỏi khu phế tích như mê cung này, định tìm người hỏi đường, nhưng giờ đang là giữa trưa, mặt trời ở giữa

đỉnh đầu, không hề có một bóng người.

Trời mùa hạ trong veo nắng gắt, ngay cả không khí cũng vô cùng khô nóng. Kim Mẫn Khôi mở máy lạnh lớn hơn, làn hơi lạnh tỏa ra thổi không đi được tâm tình chán nản.

Trên màn hình hướng dẫn hiển thị cách đây hai trăm mét có giao lộ, Kim Mẫn Khôi hơi vui lên, cúi đầu xem xét cẩn thận. Khi hắn ngẩng đầu lên thì một cái bóng màu xanh chợt lóe lên, bên đường có một đứa trẻ chạy ra. Nhìn thấy đứa bé càng lúc càng gần đầu xe khiến Kim Mẫn Khôi hoảng hốt phanh gấp.


Xe ô tô trượt tới một quãng rồi khó khăn lắm mới dừng lại cách đứa bé khoảng nửa mét. Kim Mẫn Khôi cảm thấy hai bàn tay của mình đã ướt đẫm mồ hôi, gương mặt tuấn dật cực kỳ tối tăm, đôi mắt đen cuồn cuộn tức giận.

Tên quỷ con nhà ai đây? Tại sao lại không trông chừng chứ, phải bảo họ lôi nó về mà đánh mông!

Một màn hữu kinh vô hiểm như khúc nhạc đệm nho nhỏ triệt để chọc giận Kim Mẫn Khôi, hắn đen mặt mở cửa xuống xe.

"Con ai đây..." Tiếng hét phẫn nộ trước đôi mắt trong veo như nước triệt để tan thành mây khói.

Bé trai trước mặt đại khái khoảng chừng ba, bốn tuổi, mặc một cái áo ngắn tay màu đỏ, quần đùi màu xanh, trong lòng còn ôm một trái bóng cao su hình dưa hấu. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài, đáng yêu đến không nói nên lời.

Chỗ mềm mại nhất trong lòng Kim Mẫn Khôi như bị ai đó khều nhẹ một cái, bé trai trước mắt khiến hắn thích vô cùng.

Bé trai thấy Kim Mẫn Khôi xuống xe, nghiêng cái đầu nhỏ hiếu kỳ nhìn hắn, sau đó giọng nói mềm mại liền lọt vào trong tai Kim Mẫn Khôi: "Chú ơi, con thấy chú rồi nè!"

Kim Mẫn Khôi lập tức cười đến hai mắt cong cong: "Bạn nhỏ, con gặp chú khi nào?!"


Bé con cắn ngón tay trầm tư, sau đó mới nói: "Là trong hình ở nhà ạ!"

Hình? Kim Mẫn Khôi suy nghĩ một chút mới hiểu, bé nói chắc là trong tạp chí! Mấy năm nay công ty càng ngày càng phát triển, hắn cũng được tạp chí mời phỏng vấn mấy lần, được đăng tin trên vài chuyên mục, bé từng thấy mình cũng không có gì là lạ.

Kim Mẫn Khôi mỉm cười, nhìn xung quanh bốn phía thì không nhìn thấy ai cả, đứa bé này hẳn là tự chạy đến đây một mình.

"Bạn nhỏ, con tên gì? Người nhà con đâu?"

"Tên con là Toàn Bảo! Không có ai chơi với con nên con ra đây chơi bóng!"

Toàn Bảo, cái tên thật đáng yêu! Người đáng yêu, tên cũng đáng yêu!

Đôi mắt lấp lánh của Toàn Bảo vẫn không rời khỏi cái xe bên cạnh, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ.

Kim Mẫn Khôi bị gương mặt đáng yêu ngây thơ của Toàn Bảo khiến cho không nhịn được mà mỉm cười, tinh tế đánh giá bé, càng nhìn càng đáng yêu, càng nhìn càng thấy thích.

Nhìn một hồi, Toàn Bảo không nhịn được hiếu kỳ mà cẩn thận vươn bàn tay béo múp đầy thịt ra sờ cái xe.


"Oa, đẹp quá! Giống y như trong hình vậy!"

Toàn Bảo chạy vòng vòng quanh xe, không ngừng phát ra tiếng xuýt xoa.

"Toàn Bảo, con thích xe của chú hả? "

Toàn Bảo liền gật đầu: "Dạ, xe của chú đẹp quá à!"

Ánh mặt trời giữa trưa rất độc, trên trán Toàn Bảo đã lấm tấm mồ hôi, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Kim Mẫn Khôi đi qua kéo tay Toàn Bảo mang bé vào dưới bóng cây, sau đó dò hỏi: "Toàn Bảo, cha mẹ con đâu?"

Toàn Bảo vừa chơi bóng vừa đáp: "Ba của con còn đang ngủ, con ở nhà buồn lắm nên chạy ra ngoài chơi bóng, nhưng bóng không nghe lời cứ lăn, lăn, lăn, con đuổi, đuổi, đuổi, sau đó thì con gặp chú!"

Kim Mẫn Khôi bị lời nói đáng yêu của Toàn Bảo chọc cho phá lên cười ha hả, nhịn không được mà tiếp tục trò chuyện với bé.

Từ lời của Toàn Bảo hắn mới biết, bé sống với ba của bé. Hôm nay ba của bé làm ca đêm, giờ này đang còn ngủ trong nhà. Toàn Bảo buồn quá liền lén chạy ra ngoài chơi rồi gặp mình.

Kim Mẫn Khôi không nghe thấy Toàn Bảo nhắc tới mẹ, vì thế hiếu kỳ hỏi: "Toàn Bảo, còn mẹ con đâu?"


Toàn Bảo chớp chớp đôi mắt đen lúng liếng, suy nghĩ một chút nói: "Con không có mẹ, ba nói ba chính là mẹ của con!"

Kim Mẫn Khôi rất đau lòng, bé con đáng yêu như thế này mà từ nhỏ đã không có mẹ, trong lòng càng thêm thương tiếc Toàn Bảo.

Chương 2. Gặp lại nhau

Toàn Viên Hữu ngủ một giấc tỉnh lại phát hiện con trai không có trong nhà liền kinh hoảng. Tối hôm qua tăng ca bận rộn cả đêm, đến giữa trưa không nhịn nổi mới mơ mơ màng màng thiếp đi. Khi đó Toàn Bảo còn đang ở cạnh mình chơi bóng, mới ngủ chưa được bao lâu thì Toàn Bảo đã không còn tăm hơi.

Hay nó chạy xuống dưới lầu chơi? Nghĩ đến đây, Toàn Viên Hữu nôn nóng chạy xuống lầu. Bên ngoài rất nóng, không một bóng người.

Toàn Viên Hữu nôn nóng chạy khắp khu nhà, đôi mắt kinh hoảng liên tục tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé của con mình

Không có trong vườn...

Trong khu nhà cũng không có...

Chỉ còn lại khu phế liệu bên ngoài, Toàn Viên Hữu nghĩ đến đây liền vội vàng lao đến khu phế tích. Cái khu đó có rất nhiều đống phế liệu quăng lung tung, thường xuyên có đồ rơi xuống, nếu Toàn Bảo không cẩn thận bị thương thì sao?!


Toàn Viên Hữu nhịn không được mà nghĩ lung tung, cảm giác lo lắng bao trùm khắp người. Thời tiết oi bức, mồ hôi không ngừng túa ra nhưng cậu lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

"Toàn Bảo... Toàn Bảo..."

Kim Mẫn Khôi mơ hồ nghe thấy có tiếng gọi từ xa xa truyền đến, nghe cẩn thận thì phát hiện đúng là tên của Toàn Bảo.

Toàn Bảo cũng nghe thấy, nôn nóng dẫm chân gọi: "Chắc là ba đang tìm con, xong rồi, con sẽ bị đánh mông!"

Kim Mẫn Khôi thấy Toàn Bảo sợ đến mức gương mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng, cảm thấy không đành lòng: "Toàn Bảo, đừng sợ, chú về với con, để chú nói với ba con không đánh mông con nhé?!"

Toàn Bảo hoang mang lo sợ vội vàng kéo tay Kim Mẫn Khôi cuống quít

chạy về hướng phát ra âm thanh...

Kim Mẫn Khôi từ xa xa nhìn thấy bóng dáng thon gầy của một người đàn ông đang nôn nóng đảo quanh, miệng còn không ngừng gọi tên Toàn Bảo, ắt hẳn

đây là ba của bé.

Toàn Bảo sau khi nhìn thấy người kia thì vội thả tay Kim Mẫn Khôi ra, la lên chạy vội qua: "Ba ! Ba ơi !"


Toàn Viên Hữu nôn nóng đứng giữa khu phế liệu không ngừng tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé của con mình. Nghe thấy thanh âm quen thuộc truyền đến, thân hình bé xiu nhào vào ôm đùi mình, Toàn Viên Hữu kích động bế con lên ôm vào trong lòng.

Sự sợ hãi lắng xuống liền nhớ đến con mình dám lén chạy tới khu phế liệu chơi, lập tức trong lòng liền tức giận. Chỗ nguy hiểm như vậy rủi mà xảy ra việc gì thì sao? Thế là gương mặt liền trở nên âm trầm, nâng tay lên hung hăng tét vào cái mông tròn vo của Toàn Bảo.

"Ba đã nói với con bao nhiêu lần, không được đến đây chơi, tại sao con không nghe lời hả?!" Giọng nói tức giận mang theo đầy lo lắng.

Toàn Bảo òa khóc: "Ba, đừng đánh , con không dám nữa!"

Toàn Viên Hữu thấy mặt của con đã đỏ bừng, mắt đẫm nước không ngừng rơi xuống, nhất thời đau lòng muốn đòi mạng, nhưng cậu biết lần này nhất định phải nghiêm khắc với Toàn Bảo, để bé nhớ sau này không tái phạm nữa.

Vì thế quyết tâm không để ý đến Toàn Bảo kêu rên, lại vỗ mấy cái trên cái mông nhỏ, lực tay tăng lên thêm một chút: "Lần sau còn dám lén ra ngoài nữa không? Dám nữa không?"

Toàn Bảo ủy khuất bĩu môi, nức nở : "Ba, con không dám nữa mà, ba đừng

đánh con!"

"Hu hu, Toàn Bảo sau này sẽ ngoan mà!"


"Hu hu hu!"

Tuy biết chuyện nhà người ta mình không tiện nhúng tay, nhưng Toàn Bảo vì đau mà gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, thê thảm nức nở, hết thảy lọt vào trong mắt Kim Mẫn Khôi hóa thành đau lòng cùng cơn tức giận vô danh.

Kim Mẫn Khôi vội vàng chạy đến kéo Toàn Bảo, đau lòng ôm vào trong ngực, phẫn nộ quát lên: "Anh làm gì..."

Tiếng quát ngay khi vừa nhìn rõ mặt người kia, triệt để nghẹn lại trong họng không cách nào thoát ra được.

Người mà mình bỏ bao công sức tìm kiếm mãi mà vẫn không thấy lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, vui sướng cường liệt tràn ngập khắp trong lòng. Kim Mẫn Khôi gắt gao nhìn người con trai trước mặt, năm năm không gặp, gương mặt tròn trịa của em đã trở nên gầy đi nhiều, cả người bỏ đi vẻ ngoài ngây ngô mà khoác lên nét trầm ổn cùng nội liễm. Song đôi mắt của em vẫn chưa hề thay đổi, vẫn lấp lánh như đá quý, tựa như cất chứa vô số ánh sáng. Tuy rằng em đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong mơ, nhưng nay lại có thể nhìn thấy đôi mắt ấy ngay trong hiện thực , cảm giác có chút không chân thật.

"Toàn Viên Hữu..."

Kim Mẫn Khôi thì thầm gọi tên, đôi môi run rẩy để lộ ra khẩn trương từ tận

đáy lòng.


Người con trai trước mắt kinh hoảng nhìn hắn, hai má vốn phiếm hồng vì nôn nóng thoắt cái trở nên trắng bệch. Đôi mắt đen tràn ngập bất an, cậu từ từ bình tĩnh lại, trong lòng lại trở nên tĩnh mịch. Bờ môi mỏng nhẹ nhàng mở ra, khẽ gọi:

"Toàn Bảo, lại đây !"

Kim Mẫn Khôi cảm giác tay mình nhẹ hẫng, bé con trong lòng nghe ba mình nói vậy vội vàng rời khỏi cái ôm của hắn mà nhào vào trong lòng ba.

Lời nói không mang theo chút độ ấm của Toàn Viên Hữu, thái độ không mặn không nhạt, tất cả đều khiến cho Kim Mẫn Khôi đau lòng.

Đôi mắt của Kim Mẫn Khôi vẫn luôn gắn chặt trên người của người trước mặt, ánh mắt của cậu lại nhìn xuống mặt đất, hiển nhiên là không muốn nhìn mặt mình. Kim Mẫn Khôi khẽ cười khổ, cúi đầu nhìn thấy Toàn Bảo đang mở to đôi mắt lúng liếng le lưỡi với mình.

Toàn Bảo đáng yêu không khiến cho tâm tình của Kim Mẫn Khôi tốt lên, ngược lại hắn càng thêm thất kinh.

Toàn Bảo... Bé cư nhiên lại là con trai của Toàn Viên Hữu...

Chỉ mới qua năm năm, Toàn Viên Hữu đã kết hôn sinh con, có được một đứa con

đáng yêu như vậy!

Quả nhiên đã trễ, tất cả đã quá trễ...


Nỗ lực tìm cậu bao lâu nay, mong muốn lại được ở bên cậu ấy, cuối cùng lại phải đối mặt với hiện thực tàn khốc, cảm giác vô lực từ trong tim truyền tới tận đầu ngón chân.

Một tia không cam lòng từ từ sinh ra, rồi dần dần bùng cháy! Thứ mà Kim Mẫn Khôi hắn muốn có, không cần biết là dùng thủ đoạn nào cũng phải nắm chặt trong lòng bàn tay.

Toàn Viên Hữu, nếu ông trời đã để cho anh gặp lại em, không cần biết em đã kết hôn sinh con, anh sẽ khiến em phải quay về bên anh! Cho dù em không còn cảm giác với anh thì thế nào, anh sẽ khiến cho trái tim của em vì anh mà lại rung động!

Bên môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười tà mị, Kim Mẫn Khôi ngẩng

đầu, cười xán lạn: "Toàn Viên Hữu, đã lâu không gặp !"

Chương 3. Chuyện cũ khó quên (1)

Toàn Viên Hữu hoảng hốt ngồi trên ghế, tim không thể khống chế mà đập thình thịch như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Kim Mẫn Khôi không ngờ lại xuất hiện trước mặt cậu, ngay một khắc nhìn thấy hắn, Toàn Viên Hữu cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tay chân run rẩy không kiềm được.

Năm năm trôi qua nhưng hắn hoàn toàn không hề thay đổi, vẫn lóa mắt như vậy, như một vị thần thu hút ánh mắt của mọi người. Đôi mắt phượng cong dài lóe ra ánh sáng nguy hiểm, giống như muốn thôi miên con mồi khiến cho nó không thể phản kháng.


Cúi đầu không muốn nhìn thẳng vào mắt Kim Mẫn Khôi nhưng cậu vẫn như cũ có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc kia đang dán chặt vào người mình, tựa như có thể xuyên qua da thịt mà nhìn thẳng vào nội tâm của cậu. Cậu không cách nào chạy trốn khỏi ánh mắt nóng rực đó.

Bờ môi gợi cảm mở ra thành một độ cong quỷ dị, thanh âm mị hoặc truyền

đến bên tai: "Toàn Viên Hữu, đã lâu không gặp !" Âm thanh vẫn tràn đầy mê hoặc như năm đó, nay lại pha thêm vài phần nguy hiểm.

Toàn Viên Hữu cảm nhận được, bèn hốt hoảng bồng con chạy về nhà. Nhưng về tới nhà rồi, đem nguy hiểm ngăn ở bên ngoài rồi, thế nhưng cậu vẫn không hề có cảm giác an toàn, nụ cười tà mị của người nọ không ngừng xoay quanh trong đầu cậu.

Tại sao Kim Mẫn Khôi lại đột nhiên xuất hiện? Tại sao anh ta lại ở cùng Toàn Bảo? Lẽ nào anh ta đã biết?

Vô số nghi vấn không ngừng nhảy ra, cảm giác bất an cũng vì thế mà tăng thêm không ít.

Toàn Bảo ngồi chơi ở bên cạnh thấy ba mình sau khi về nhà vẫn trầm mặc không nói, bé sợ hãi chạy đến kéo góc áo của ba, dè dặt nói: "Ba ơi, ba đừng giận! Sau này Toàn Bảo sẽ ngoan mà!"

Giọng nói mềm mại đáng yêu truyền đến khiến Toàn Viên Hữu hồi thần, vội ôm con lên nôn nóng hỏi: "Toàn Bảo, con nói cho ba nghe sao con lại quen cái chú đó


vậy?"

Hành động của Toàn Viên Hữu khiến Toàn Bảo kinh hoảng không thôi, sợ ba lại vì chuyện buổi chiều mà lại đánh mình, hai cánh tay mập mập bất an kéo quần, cúi

đầu không dám nhìn ba.

Toàn Viên Hữu cũng nhận thấy thái độ của mình có hơi cường ngạnh quá mức, vội hạ giọng nhẹ nhàng nói: "Toàn Bảo ngoan, chuyện chiều nay ba sẽ không trách con nữa, con nói cho ba nghe sao con lại quen chú đó?"

Toàn Bảo thấy ba không giận mình, tâm tình lập tức tốt lên, liền kể lại chuyện chiều nay cho ba nghe.

Toàn Viên Hữu nghe xong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thì ra Toàn Bảo và Kim Mẫn Khôi chỉ ngẫu nhiên gặp nhau. Nhưng khí tức nguy hiểm toát ra từ trong mắt người kia là sao? Là tại mình mẫn cảm quá? Hay là...

Hai người từng trải qua một đoạn tình cảm, đó là chuyện rất lâu về trước. Trải qua năm năm, với tính tình của người nọ hẳn là sớm quên mình rồi mới phải. Lần này gặp nhau chắc chỉ là ngẫu nhiên!

Xem ra mình đã nghĩ quá nhiều rồi, Toàn Viên Hữu đã bớt lo lắng hơn, đi xuống bếp nấu cơm chiều. Phức tạp nhìn thoáng qua con trai đang ngồi chơi bên cạnh dặn dò : "Toàn Bảo, sau này không được xuống lầu chơi một mình, gặp người lạ thì không được bắt chuyện. Hôm nay bỏ qua nhưng nếu còn có lần sau thì ba sẽ đánh đòn đấy!"


Toàn Bảo gật đầu cam đoan: "Ba ơi, con nhớ rồi, sau này Toàn Bảo sẽ ngoan mà!"

Toàn Bảo chạy đến kéo gấu áo của Toàn Viên Hữu, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng hỏi: "Ba ơi, cái chú ngày hôm nay quen với ba ạ!"

Bàn tay đang nhặt rau của Toàn Viên Hữu run lên, sau đó bình tĩnh nói: "Chú ấy là một người bạn cũ của ba, đã lâu không gặp!"

"Chú ấy đẹp quá ạ, xe của chú cũng đẹp luôn!" Bé con rất hào hứng kể lại.

Toàn Viên Hữu khẽ cau mày: "Toàn Bảo, sau này không được tùy tiện nói chuyện với người lạ, ba đã dặn con thế nào, con quên rồi à?"

Khuôn mặt nhỏ của Toàn Bảo liền xụ xuống, bé bĩu môi nhẹ giọng biện giải: "Chú đó nhìn thân thiết lắm, không giống người xấu mà!"

Toàn Viên Hữu kinh dị nhìn con trai, Toàn Bảo vẫn luôn đề phòng người lạ, bé không bao giờ tùy tiện đến gần người khác nhưng hôm nay lại có hảo cảm với một người mới gặp lần đầu!

Lẽ nào vì người đó là Kim Mẫn Khôi...

Toàn Viên Hữu không dám nghĩ tiếp, ôm con lên yêu thương vuốt ve cái má bầu bĩnh của con, nhẹ nhàng nói: "Là ba không tốt, ba lúc nào cũng bận rộn làm việc không có thời gian chơi với Toàn Bảo. Ba hứa với con, đợi ít hôm nữa sẽ mang Toàn Bảo đến khu vui chơi, có được không?"


Toàn Bảo dù sao cũng là một đứa trẻ, nghe ba mình hứa như vậy thì liền hưng phấn nhảy nhót. Vội vàng hỏi lại: "Thật không? Ba hứa nha?"

"Thật, ba hứa với con!"

"Oa! Thích quá, có thể đến khu vui chơi, có thể đến khu vui chơi!"

Toàn Bảo nhìn nụ cười xán lạn của con, trong lòng vô cùng thỏa mãn. "Toàn Bảo, con có đói bụng không?"

Toàn Bảo xoa cái bụng nhỏ tròn tròn, chu môi nói: "Ba, Toàn Bảo đói rồi

ạ!"

Toàn Viên Hữu nhéo má con, gật đầu: "Để ba đi nấu cơm, con chơi một mình ngoan nhé, có được không?!"

"Dạ, con chơi bóng, ba phải nấu cơm nhanh nhanh nha!"

Toàn Viên Hữu nấu cơm xong gọi con trai vào rồi hai cha con cùng nhau ăn chiều.

Chơi với con một lúc, Toàn Viên Hữu mới đi vào phòng xử lý một đống việc ngập đầu, gần đây việc của công ty rất nhiều, mấy ngày liên tiếp phải tăng ca. Còn có phương

án thiết kế phải nhanh chóng đưa ra nữa, Toàn Viên Hữu chuyên tâm vùi đầu vào công việc.

Toàn Viên Hữu xoa cái cổ mỏi nhừ ra ngoài thì thấy Toàn Bảo đã ôm gối ôm hình gấu nhỏ nằm sấp trên ghế mà ngủ.


Đứa bé này buồn ngủ mà lại không nói với mình, nhất định là sợ ảnh hưởng

đến mình làm việc, Toàn Bảo lúc nào cũng hiểu chuyện như vậy. Toàn Viên Hữu yêu thương bế con trai lên đi về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt bé nằm xuống giường. Thân hình nhỏ bé vừa nằm xuống giường liền lật người ngủ tiếp, phát ra tiếng ngáy o o.

Toàn Viên Hữu nhéo gương mặt đầy thịt của con, khóe miệng không tự giác nhếch lên, hạnh phúc mỉm cười.

Trời đã tối mịt, hơi nóng ban ngày đã tan đi, Toàn Viên Hữu mở cửa sổ ra, từng cơn gió mát thổi vào. Có lẽ là bị gió thốc vào khiến cho hơi khó thở, không nhịn

được mà ho khù khụ khiến cho bé con nằm trên giường bị quấy nhiễu mà xoay người. Toàn Viên Hữu cuống quít che miệng, tận lực nén giọng nhưng những tiếng ho khan trầm đục vẫn phát ra. Trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi, Toàn Viên Hữu xòe bàn tay đã nhuộm đầy máu ra. Gần đây, những cơn ho như vậy càng lúc càng thường xuyên!

Toàn Viên Hữu cau mày, rút từ túi quần ra một bình sứ màu xanh, đổ một viên thuốc đen ra rồi bỏ vào trong miệng. Tiếng ho khan dần dần nhẹ đi, cảm giác đau đớn nơi lồng ngực lui dần. Đưa mắt nhìn lên đứa bé đang ngủ say sưa trên giường, vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn mềm mại bao nhiêu lần cũng không thấy đủ:

"Bảo bối, ba thật muốn mãi mãi ở bên cạnh con!"

Ánh trăng yếu ớt xuyên qua cửa sổ tràn vào phòng, Toàn Viên Hữu ngẩng đầu, mặt trăng treo lơ lửng giữa màn đêm. Năm năm trước, cũng vào một đêm trăng tròn như vậy, cậu đã gặp người đàn ông khiến cho cả cuộc đời cậu thay đổi.


Chương 4. Chuyện cũ khó quên (2)

Toàn Viên Hữu cúi đầu nhìn đồng hồ, kim giờ cùng kim phút đều chỉ ở trên cùng.

Không xong rồi, trễ mất!

Hôm nay sau khi tan học theo thường lệ đến cửa hàng thức ăn nhanh làm thêm, nhưng không nghĩ tới Tiểu Trí phụ bếp lại xin nghỉ, người thì không đủ mà khách thì quá đông. Tiễn hết lượt khách cuối cùng về thì giật mình phát hiện ra đã trễ thế này. Chuyến xe bus cuối cùng đã đi mất rồi, nếu gọi taxi thì...

Toàn Viên Hữu mở ví tiền khô queo ra, tiền lương tháng này chưa có, phí sinh hoạt chỉ còn lại có tí tẹo, ý định bắt taxi ngay lập tức bị vài tờ tiền mỏng trong ví gạt phăng đi.

Xem ra chỉ còn nước cuốc bộ về! Toàn Viên Hữu vì để rút ngắn thời gian nên chọn con đường ngắn nhất. Con đường nhỏ không một bóng người, may mà còn vầng trăng sáng trên cao giúp cậu có thể nhìn được đường đi. Bóng đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng đế giày gõ xuống mặt đường của Toàn Viên Hữu. Chỉ cần đi qua khỏi con đường này thì sẽ về đến nhà, Toàn Viên Hữu vội tăng tốc bước nhanh hơn.

"Ui da!"

Con đường vắng vẻ không biết từ đâu xuất hiện một người đàn ông tông vào người Toàn Viên Hữu.


"Đi đứng kiểu gì vậy?!" Toàn Viên Hữu xoa cánh tay bị đụng đau, nhịn không

được mắng.

Bàn tay người đó cầm một chai rượu xiêu xiêu vẹo vẹo đứng, tay kia nâng lên nắm lấy cằm của Toàn Viên Hữu, tay người đó cứng như gọng kìm siết cho Toàn Viên Hữu

đau điếng.

"Anh làm gì vậy hả? Buông tay ra !" Toàn Viên Hữu đau quá quát người nọ.

Người đàn ông đó dùng đôi mắt kèm nhèm nhìn Toàn Viên Hữu chằm chằm, nụ cười dâm đãng đáng khinh hiện lên bên môi gã ta. Bàn tay rút về thả cái cằm nhỏ của Toàn Viên Hữu ra nhưng trên làn da trắng nõn đã in dấu hồng hồng. Toàn Viên Hữu xoa cằm phẫn nộ trừng người nọ, trong mắt tràn đầy lửa giận.

"Làm gì vậy hả?"

"Hờ hờ ! Tiểu mỹ nhân, bao nhiêu tiền một đêm thế, đến chơi với anh nào!"

Người đó vừa mở miệng thì mùi rượu nồng nặc đập vào mặt Toàn Viên Hữu, cư nhiên là một gã say! Toàn Viên Hữu chán ghét cau mày không muốn để ý tới gã nữa. Nghiêng người định vòng qua kẻ đó để tiếp tục về nhà, nhưng tên đó nhào tới vươn tay ôm Toàn Viên Hữu vào trong lòng. Cái miệng mang theo mùi rượu hôi rình dán lên cổ Toàn Viên Hữu.

Toàn Viên Hữu bị động tác bất thình lình kia làm giật bắn người, đến khi cảm giác dính dớp cùng với mùi hôi truyền đến khiến cho cậu vội vàng giãy dụa như điên, hai tay không ngừng đánh vào người gã say nọ.


"Thả ra, mau thả tôi ra!"

Cái miệng kia càng thêm không kiêng nể gì, dọc theo cần cổ trượt xuống xương quai xanh. Nhiệt độ cơ thể cùng với mùi mồ hôi bám lên người Toàn Viên Hữu hại cậu muốn nôn tại chỗ, dạ dày sôi cuồn cuộn. Toàn Viên Hữu cố gắng giãy dụa nhưng không cách nào thoát khỏi cánh tay như gọng sắt kia. Cậu đành bất lực thét lên:

"Cứu tôi với!"

"Có ai không? Cứu tôi với!"

Tiếng kêu cứu của Toàn Viên Hữu khiến cho gã say kia ngẩng đầu, trong ánh mắt lờ đờ lộ ra thèm khát, nở nụ cười đáng khinh: "Tiểu mỹ nhân, không nghĩ tới cưng lại cay như vậy, anh thích!"

Toàn Viên Hữu trừng gã đàn ông kia mà mắng chửi: "Tên khốn, thả tôi ra!"

Gã kia không buồn để ý đến Toàn Viên Hữu, đem cậu xô xuống đất rồi dùng thân thể như một tảng đá mà đè Toàn Viên Hữu dưới thân, điên cuồng xé rách quần áo của cậu. Xoẹt một tiếng chiếc áo sơ mi mỏng manh liền thành mấy mảnh, giãy dụa,

đánh lại, dùng hết sức gào thét kêu cứu nhưng không thể thoát khỏi kiếp nhục nhã này nên Toàn Viên Hữu đành bất lực nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt.


"Chậc, chậc, chậc! Chuyện gì cũng phải anh tình tôi nguyện chứ sao lại đi tổn thương một thiếu niên đáng yêu thế này?!" Một giọng nam đầy từ tính truyền

đến mang theo một tia tà mị cùng nghiền ngẫm.

Toàn Viên Hữu vội vàng mở to mắt nhìn thấy cách đó không xa có một người đang đứng. Bóng tối bao trùm khắp toàn thân anh ta nhưng vẫn không che đi được ngoại hình vô cùng hoàn mỹ, sống mũi cao thẳng và cái cằm tinh xảo. Bờ môi mỏng ngậm một điếu thuốc khẽ cong lên thành một nụ cười bí ẩn.

Toàn Viên Hữu vội vàng hét lên: "Cứu tôi với!"

"Cứu tôi..."

Gã say kia đắm chìm trong nhuyễn ngọc ôn hương sao có thời gian rảnh để ý tới bên ngoài, gã vẫn đè trên người Toàn Viên Hữu hưởng thụ khoái cảm mà thiếu niên dưới thân mang lại.

Người kia hai tay đút túi thong thả bước tới như kỵ sĩ tao nhã mà rất nhanh, nhấc chân đá bay gã say ở trên người Toàn Viên Hữu.

Gã kia đang cao hứng bị cắt ngang liền nổi điên lên quát tháo người vừa xen vào việc của mình: "Con mẹ nó mày là thằng nào?"

Nam nhân vẫn cười xán lạn đến chói mắt, Toàn Viên Hữu thấy ánh sáng lóe lên, giày da đen bóng của nam nhân đã in một dấu lên trên ngực gã say!


"Tao ghét nhất là nghe ai nói tục!"


Âm thanh ưu nhã cùng với tiếng rên rỉ đau đớn đồng thời truyền vào tai Toàn Viên Hữu. Ngón tay thon dài lướt đến bên môi cầm lấy điếu thuốc lá dí vào lồng ngực gã say.

"Cho mày tí sẹo làm kỷ niệm để mà nhớ sau này phải ăn nói cho đàng hoàng!"

"Á !" Gã say ăn đau, tiếng hét xuyên qua màn đêm, cái chân trước ngực chẳng khác nào một cây đinh đóng chặt gã xuống đất, mặc kệ gã giãy dụa như thế nào cũng không thể nhúc nhích, gã chẳng khác nào một con kiến bị người ta hung hăng đạp dưới chân.

Toàn Viên Hữu ngồi bệt xuống đất hoảng sợ nhìn hết thảy, một người đàn ông tao nhã như vậy mà thủ đoạn thật tàn độc.

"Chậc chậc chậc! Sao lại khó nghe như vậy?!" Người đó thản nhiên ngoáy lỗ tai, chân khẽ nhấc, sau đó dẫm mạnh xuống.

Nâng lên, hạ xuống, nâng lên, hạ xuống...

Huỵch! Huỵch! Huỵch!...

Máu đỏ tươi từ miệng phun ra, tiếng đế giày dẫm xuống da thịt cùng với tiếng thét thảm thiết xé tan màn đêm. Khung cảnh tàn bạo được ánh trăng bàng bạc soi rõ, hết thảy đều được Toàn Viên Hữu thu vào trong mắt.


Người... người đàn ông này thật tàn ác!

Cảm giác sợ hãi vô danh chạy khắp da đầu, trong đầu không ngừng phát ra tín hiệu cảnh báo nguy hiểm, nhưng sức lực toàn thân của cậu đều như bị rút cạn, chỉ có thể yếu ớt ngồi bệt trên đất. Nhựa đường sau một ngày bị mặt trời đốt cháy vẫn đầy hơi nóng nhưng mồ hôi lạnh lại chảy ròng ròng trên lưng Toàn Viên Hữu, thân thể không nhịn được mà run nhè nhẹ.

"Mới có mười ba cái thôi mà đã hôn mê rồi, chán thật!" Lời nói mang theo tiếc nuối của người nọ khiến cho Toàn Viên Hữu hoàn hồn lại, không biết từ khi nào mà tiếng kêu rên đã tắt lịm, gã say nằm giữa đất chẳng khác nào món đồ cũ hư hỏng bị vứt ra đường. Giày da đen bóng nhấc lên, giọng nói chán ghét truyền đến:

"Tiếc thật, giày mình bị bẩn rồi!"

Nam nhân cho tay vào túi quần lấy một chiếc khăn tay trắng nõn ra, cần thận lau đi vết máu dính trên giày, sau đó vứt đi. Chiếc khăn trắng theo gió đêm bay về phương xa...

Chương 5. Chuyện cũ khó quên (3)

Người đàn ông đó mang theo một loại mị lực có thể mê hoặc bất kỳ ai, ánh mắt của Toàn Viên Hữu không khống chế nổi mà dán chặt trên người anh ta. Cho đến khi thân ảnh cao lớn xuất hiện ngay trước mặt che đi ánh trăng, một bàn tay đưa ra trước mặt cậu.


Lúc này Toàn Viên Hữu mới giật mình nhìn lên, đập vào mắt cậu là một đôi mắt phượng hẹp dài, đôi mắt đen láy như hố sâu không đáy hút đi cả linh hồn của cậu. Toàn Viên Hữu vô thức vươn tay ra, bàn tay lạnh cóng của cậu chạm vào làn da ấm áp kia như tạo thành một tia lửa điện truyền thẳng đến tận trái tim làm cậu tê dại.

Nam nhân kéo mạnh, Toàn Viên Hữu liền rơi vào một cái ôm cực nóng, mùi hương thảo mộc như có như không truyền đến, Toàn Viên Hữu ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn nam nhân, khóe môi mỏng của anh ta vẫn cong lên thành một độ cong hoàn hảo, màu đen trong mắt càng sẫm hơn!

"Sao hả, sợ rồi?" Thanh âm mị hoặc truyền đến.

Toàn Viên Hữu hồi hồn, mình cứ ngây ra nhìn người ta quả thật là thất lễ, cậu khẩn trương đáp: "Không... tôi..."

"Còn nói không, cả người đẫm mồ hôi này!" Ý cười gợn lên bên môi, hơi thở ấm áp phả vào da thịt. Toàn Viên Hữu lúc này mới nhận ra hai người đang tựa sát vào nhau, mặt không khỏi đỏ bừng lên, tim cũng chậm nửa nhịp.

Nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm của nam nhân, Toàn Viên Hữu cúi đầu khẽ nói: "Tiên sinh, cám ơn ngài!"

"Vậy em định cám ơn tôi như thế nào?!"

Hơ! Toàn Viên Hữu đần mặt ra. Nam nhân cúi xuống, đặt môi lên trán cậu, một nụ hôn lướt nhẹ như một cọng lông tơ lại khiến cho tim của Toàn Viên Hữu đập điên cuồng.


"Cái này coi như quà cám ơn đi!"

Hành động thân mật thình lình xảy ra khiến mặt của Toàn Viên Hữu càng đỏ như gấc chín. Cậu không biết tại sao lại khẩn trương, giọng nói mang theo run rẩy: "Anh... tôi..."

Nam nhân thấy cậu quẫn bách như vậy thì cười đến mức hai mắt cong cong như trăng khuyết: "Em khẩn trương làm gì? Tôi đâu định làm gì em!"

"Không..." Toàn Viên Hữu muốn mở miệng giải thích nhưng đầu óc cậu lúc này loạn thành một đống.

Nam nhân lấy một điếu thuốc lá đặt bên môi hút một hơi: "Đã trễ thế này, em định đi đâu vậy?"

"Tôi muốn về nhà!"

"Để tôi đưa em về!"

"Không cần! Nhà tôi ở ngay phía trước..."

Toàn Viên Hữu vốn định cự tuyệt nhưng người kia đã kéo tay cậu đi về phía trước. Bàn tay lạnh cóng được một mảnh ấm áp bao lấy, hơi ấm qua đầu ngón tay truyền khắp thân thể, xoa dịu bất an trong lòng cậu.

Ven đường có một chiếc xe màu bạc đang đậu, vô cùng đẹp đẽ. Nam nhân dừng lại trước xe, thả tay Toàn Viên Hữu ra, mở cửa xe hơi cúi người bày ra tư thế mời.


Toàn Viên Hữu do dự một chút rồi vẫn ngồi vào. Tuy vậy, vừa ngồi xuống thì cậu liền hối hận, mình vừa thoát khỏi một gã say, tại sao lại không cảnh giác mà tùy tiện ngồi lên xe người lạ.

Bên trong xe bị đóng kín bỗng mang lại cảm giác nguy hiểm, Toàn Viên Hữu khẩn trương nhìn bốn phía, suy xét nếu như người kia hóa thành sói thì mình làm sao có thể thoát khỏi cái xe này.

"À, áo của em rách rồi, mặc đỡ cái này đi!" Giọng nói đầy từ tính của nam nhân truyền đến, trong tay cầm một cái áo sơmi trắng.

Toàn Viên Hữu cúi đầu thì thấy áo trên người đã rách mướp khiến cậu vô cùng xấu hổ. Có lẽ vừa rồi do quá gấp gáp nên không để ý tới, được nam nhân nhắc nhở khiến cậu quẫn bách đỏ mặt.

"Cầm lấy, mặc vào đi !" Nam nhân nhét áo vào lòng Toàn Viên Hữu rồi khởi động

ô tô.

Toàn Viên Hữu do dự một lúc rồi vẫn khoác áo vào, mùi hương nhè nhẹ như có như không tỏa ra từ áo sơ mi giống hệt như mùi trên người nam nhân. Làn hương nhàn nhạt quấn quanh thân thể tựa như cậu đang được anh ta ôm vào trong lòng. Mặt của Toàn Viên Hữu lại đỏ bừng.

"Tới kia quẹo trái hay phải?"


Xe đã chạy đến cuối đường, Toàn Viên Hữu cuống quít chỉ hướng, người kia vẫn chuyên tâm lái xe mà không mở miệng nói chuyện nữa. Không khí bên trong xe trở nên hơi nặng nề.

Toàn Viên Hữu hơi liếc mắt nhìn qua cẩn thận đánh giá người đàn ông này. Anh ta trông thật là đẹp mắt, đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng, khóe môi mỏng hơi gợn lên rất mê người. Toàn Viên Hữu nhìn đến ngây dại.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Toàn Viên Hữu khiến người kia nghiêng đầu qua nghi hoặc nhìn cậu khiến Toàn Viên Hữu quẫn bách, bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ tránh đi ánh mắt của người kia, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt nghiền ngẫm của anh ta dành cho mình cùng với nụ cười tà mị bên môi.

"Đến nơi rồi, cám ơn anh!" Toàn Viên Hữu xuống xe cúi đầu cám ơn nam nhân.

"Không cần khách sáo, tiện tay thôi! Em về đến nhà an toàn rồi thì nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành! " Nam nhân mỉm cười quay vào xe, ô tô nổ máy quay một vòng cong hoàn mỹ rồi chạy đi.

Toàn Viên Hữu ngây ngô nhìn cái bóng màu bạc biến mất giữa màn đêm vô tận.

Chương 6. Yêu ai yêu cả đường đi

Kim Mẫn Khôi buồn bực đỡ trán ngồi trong phòng, trên bàn văn kiện chất cao như núi nhưng hắn không có tâm tư nào mà để ý.


Nhớ đến cuộc gặp ngẫu nhiên với Toàn Viên Hữu ngày hôm qua, người mình tìm kiếm bao lâu nay cứ thế mà đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, cảm giác kích

động hưng phấn khó có thể miêu tả bằng lời. Tràn ngập nhiệt tình vừa định mở miệng thì ai ngờ Toàn Viên Hữu lại ôm con chạy mất. Đợi đến khi hắn kịp phản ứng lại

đã không còn thấy một lớn một nhỏ đâu nữa. Mình không phải mà yêu ma quái thú, cần gì phải chạy trốn nhanh như vậy?

Với phản ứng của Toàn Viên Hữu đủ để thấy cậu ấy rất kiêng dè tránh né hắn, nghĩ đến những hành động ngu xuẩn làm tổn thương đến Toàn Viên Hữu trước kia khiến Kim Mẫn Khôi hối hận không thôi. Giờ đây cho dù hắn muốn vãn hồi thì với tính cách của Toàn Viên Hữu e là cậu ấy rất khó có thể tha thứ cho hắn.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ như được bọc trong một lớp băng dày cự tuyệt kẻ khác tránh xa cả ngàn dặm của Toàn Viên Hữu, Kim Mẫn Khôi liền đau đầu không thôi, xoa trán, đứng lên, không ngừng đi lòng vòng.

Phải làm gì mới có thể khiến Toàn Viên Hữu lại chấp nhận mình đây? Kim Mẫn Khôi

rối rắm...

Đột nhiên một hình ảnh nhỏ bé nảy lên trong đầu hắn, sau đó linh quang chợt lóe! Đúng rồi, có thể ra tay từ Toàn Bảo!

Năm năm qua, Toàn Viên Hữu rốt cuộc đã trải qua những gì? Tại sao lại kết hôn sinh con, những điều này hắn không thể nào biết được. Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, muốn biết được những năm qua Toàn Viên Hữu đã sống như thế nào thì phải hốt thuốc đúng bệnh!


Từ cách ăn mặc của Toàn Viên Hữu đủ để thấy cậu ấy sống không tốt, quần áo đều là đồ cũ bạc màu. Tuy vậy quần áo của Toàn Bảo thì tốt hơn rất nhiều, nội chỉ cần nhìn đôi giày cũng đủ để một người chẳng bao giờ quan tâm đến đồ dùng trẻ em như hắn cũng nhìn ra. Hiển nhiên Toàn Viên Hữu rất cưng chiều đứa con này, nếu hắn tạo quan hệ tốt với Toàn Bảo thì tiếp cận Toàn Viên Hữu là chuyện dễ như trong tầm tay.

Kim Mẫn Khôi luôn ghét con nít, suốt ngày tung tăng nhảy nhót như khỉ chưa nói, gặp phải chuyện không vừa ý thì đã khóc lóc la hét ăn vạ, chỉ cần nhìn thấy con nít thì hắn đã đau đầu. Thế nhưng với Toàn Bảo thì lại khác, tuy chỉ mới tiếp xúc có một lần nhưng không biết tại sao hắn lại thích đứa trẻ đó đến thế.

Nhưng làm sao mới dụ được nhóc con đây? Kim Mẫn Khôi lại rối rắm.

Cốc cốc cốc! Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Kim Mẫn Khôi mới thôi nghĩ vẩn vơ nữa, quay về ghế ngồi xuống.

"Vào đi!"

Cửa nhẹ nhàng mở ra, một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi bước vào, mái tóc được chải cẩn thận búi gọn gàng sau đầu, dung mạo đoan trang tú lệ, mặc một bộ váy công sở màu đen phối với một đôi giày cao gót cùng màu. Đồng phục truyền thống nhưng lại mang đến cho cô một khí chất ưu nhã trời sinh.

Cô chậm rãi đến gần, đưa tập văn kiện trên tay cho Kim Mẫn Khôi: "Kim tổng, đây bảng báo cáo kết quả kinh doanh tháng này, mời ngài xem!"


Kim Mẫn Khôi nhận lấy, tùy tay thả xuống bàn, suy ngẫm một chút rồi mở miệng hỏi: "Chị Lâm, con trai chị hẳn là bốn tuổi rồi phải không?"

Lâm Ngọc Trân khó hiểu nhìn Kim Mẫn Khôi, ông chủ của cô trước nay chưa từng thích trẻ con, tại sao hôm nay lại đột nhiên nói đến đề tài này với cô? Tuy rất khó hiểu nhưng cô vẫn đáp: "Vâng, hai tháng nữa thì cháu nó sẽ tròn bốn tuổi!"

Vậy không chênh tuổi với Toàn Bảo bao nhiêu, vừa nghĩ đến khuôn mặt

đáng yêu cùng đôi mắt tròn xoe ngây thơ, khóe môi Kim Mẫn Khôi vô thức cong lên.

Lâm Ngọc Trân nhìn vẻ tươi cười ấm áp sủng nịch chưa bao giờ xuất hiện trên mặt ông chủ, nghi hoặc trong lòng lại tăng thêm vài phần.

"Chị Lâm, trẻ con bốn tuổi thích đồ chơi như thế nào?"

Lâm Ngọc Trân cả kinh, hai mắt mở trừng trừng nhìn Kim Mẫn Khôi. Ông chủ hôm nay làm sao vậy? Thật kỳ quái!

Kim Mẫn Khôi không nghe thấy trả lời bèn ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt kinh ngạc của Lâm Ngọc Trân, cũng nhận ra mình cư xử có hơi khác với tác phong bình thường, bèn giải thích: "Gần đây tôi muốn đi thăm một người bạn, cậu ấy có một đứa con trai bốn tuổi, vì vậy tôi định tặng cho thằng bé thứ gì đó. Chị Lâm, chị biết tính tôi thường không hay để ý đến mấy việc này nên đành phải hỏi chị vậy."


Lâm Ngọc Trân suy tư một chút: "Bé trai thì hẳn là ưa thích những thứ trò chơi lắp ráp hoặc là điều khiển từ xa!"

Quả nhiên người có con rất hiểu những thứ này, hai mắt Kim Mẫn Khôi sáng lên, ngay lập tức đã nghĩ ra vô số thứ đồ chơi tặng Toàn Bảo.

"Cám ơn chị Lâm!"

"Không có gì, nếu không còn việc gì thì tôi xin phép ra ngoài!" Lâm Ngọc Trân mở cửa thong thả đi ra.

Toàn Viên Hữu nhìn đồng hồ, đã sáu giờ tối rồi, nhảy xuống khỏi xe bus vội vội vàng vàng chạy đến trường mầm non. Mở cửa phòng dành cho giáo viên thì thấy bé con nhà mình đang ngồi trên ghế chơi ô tô đồ chơi.

Toàn Viên Hữu đi qua chào hỏi cô giáo: "Cô Lý, gần đây việc ở công ty tôi quá nhiều nên thường đến đón Toàn Bảo trễ, phiền cô quá!"

Bé con vừa nghe thấy giọng ba mình thì vội nhảy từ trên ghế xuống vọt vào lòng Toàn Viên Hữu.

Cô giáo mỉm cười: "Đừng khách sáo, mau về nhà đi !"

Chào tạm biệt cô giáo, Toàn Viên Hữu nhận lấy túi của con, bế Toàn Bảo lên ôm vào lòng rồi hai cha con cùng về nhà.


"Ba ơi, sao hôm nay ba đến trễ thế?" Toàn Bảo phụng phịu nói.


"Bảo bối, ba xin lỗi! Hôm nay ba phải tăng ca nên tới trễ! Có nhớ ba không nè?" Toàn Viên Hữu ôm con trai mập mập mềm mềm trong ngực, vừa thỏa mãn vừa tự hào!

"Nhớ!" Bé con chớp chớp đôi mắt to, cái miệng nhỏ chu lên hôn chụt vào má Toàn Viên Hữu một cái thật vang.

Bị nước miếng của con trai ịn đầy mặt nhưng Toàn Viên Hữu lại vui vẻ không sao tả hết, mỏi mệt sau một ngày làm việc biến mất vô tung.

"Cục cưng, tối nay muốn ăn gì nào?"

"Con muốn ăn thịt, rau xanh nữa ạ!"

Một lớn một nhỏ ra chợ mua đồ ăn xong về nhà.

"Bảo bối, con ngoan ngoãn ngồi đây chơi để ba đi nấu cơm nhé?"

"Dạ, ba mau mau nha, Toàn Bảo đói bụng rồi!"

Toàn Bảo ngoan ngoãn đáp lại, Toàn Viên Hữu vội vào phòng bếp bận rộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro