Chap 2 : Cuộc gặp gỡ định mệnh ( part 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Tuy nhiên nếu như nhìn thấy Sakura chắc chắn sẽ phát khiếp. Syaoran thì có khá hơn. Cậu chỉ liếc qua chiếc nhẫn trên tay cô, nụ cười khẽ vụt qua rất nhanh.
-"Woa...... Sakura nhẫn cầu đôi hả?" Tomoyo vừa đặt chiếc cặp xuống bàn, nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Sakurangay lập tức hét toáng lên.
-"Bậy." Sakura khẽ mắng.
-"không phải àk? Vậy cho tớ xem đi. Cái này đẹp quá." Tomoyo chồm tới, định nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của Sakura ngay lập tức bị một bàn tay chặn lại.
-"Ủa?" Tomoyo sửng sốt nhìn lên chủ nhân của cánh tay đang chặn cô. Khuôn mặt xinh xinh thoáng ngạc nhiên, ngay sau đó là đỏ lừ, rồi đến tím lịm. Syaoran nhìn lại cô bé với ánh mắt lạnh lùng.
-"Không được đụng vào nó."
-"Tại sao?" Cả Tomoyo lẫn Sakura đồng thanh.
-"Vì đó là nhẫn đính hôn của tôi." Syaoran đáp, vẫn cái vẻ lạnh lùng vốn có. Nhưng Sakura với Tomoyo thì trố mắt ra, nhất loạt hét lên
-"Cái gì????"
Ngay khi Sakura hét lên như thế là cô đã biết mình sai lầm. Cả lớp quay lại nhìn 3 người cứ như sinh vật lạ vậy. Sakura bụm miệng, ú ớ
-"Cái... Cái này... Là ở nhà tôi mà."
-"Nhưng nó vốn dĩ là của tôi."
-"Nhưng sao nó lại ở nhà tôi."
-"Không biết."
Cái vẻ bất cần của Syaoran làm Sakura đâm bực mình. Cái gì đang xảy ra đây chứ? Sao chiếc nhẫn này lại là của Syaoran? Sao nó lại ở nhà cô? Nó thành nhẫn đính hôn của cô từ lúc nào chứ? Phải công nhận ngay lúc nhìn thấy chiếc nhẫn này, Sakura đã nghĩ ngay tới Syaoran. Nhưng không thể vì thế mà bảo nó là vật đính hôn của cô với Syaoran được. Nếu đã vậy...
-"Đã vậy tôi trả lại anh."
Sakura vừa nói, vừa loay hoay rút chiếc nhẫn ra. Nhưng lạ một điều, chiếc nhẫn như ăn sâu vào tay cô vậy.
-"Không tháo ra được đâu."
Một giọng nói vang lên. Nhưng không phải là Syaoran. Mà là Eriol
-"Sao... Sao lại không chứ?"
-"Vì không thể. Bạn cứ đeo nó đi." Eriol lạnh nhạt nói rồi ra hiệu cho Syaoran ra khỏi lớp.
Sakura chưa bao giờ thấy Eriol lạnh lùng như vậy. Cô nghệt mặt ra. Dường như cả lớp cũng có phần ngạc nhiên. Nhưng rồi cũng giải tán. Sakuracũng ngồi xuống, băn khoăn
-"Có chuyện gì?" Syaoran hất hàm hỏi.
-"Sao cô ấy lại có chiếc nhẫn đó?" Eriol trả lời, quay lại nhìn thẳng vào mắt Syaoran. Nhưng Syaoran có vẻ không sợ sệt gì. Ngang nhiên nhìn lại
-"Vì cô ấy là vợ chưa cưới của tôi."
-"Nhưng cô ấy không hề biết, đeo chiếc nhẫn đó sẽ phải trở thành con dâu của Quỷ Vương." Mặt Eriol bắt đầu tím lịm.
-"Nhưng cô ấy đã đeo. Thế nào? Ngài THIÊN SỨ CẤP CAO thân mến? Ngài thừa biết nếu chiếc nhẫn đó đeo vào không tháo ra được thì đương nhiên là nó đã tìm được chủ nhân."
-"Ngươi biết ta là ai?" Eriol ngạc nhiên
-"Hành tung quá dễ bị phát hiện."
-"Vậy sao không ra tay?"
-"Vì cậu chưa làm gì tôi." Syaoran mỉm cười quay đi. Để lại một Eriol đang ngạc nhiên tột độ.
Đến cả khi Syaoran đi khuất rồi, Eriol vẫn chưa hết ngạc nhiên. Syaoran lợi hại hơn cậu tưởng. Trước nay chưa có ai có thể phát hiện ra hành tung của cậu nếu cậu không muốn. Syaoran quả thật phát hiện ra cậu. Nhưng lại chẳng làm gì. Con trai của Quỷ Vương sao lại có thể nhân đạo như thế? Nhất định là hắn ta có quỷ kế gì đó. Nhất định phải cảnh giác
-"Sao thiếu gia lại không ra tay?" giọng Kun từ trong không khí vang lên như nhát ma vậy. Syaoran vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng.
-"đã bảo là vì hắn ta chưa làm gì ta hết."
-"Nhưng hắn tới là để bắt ngài."
-"Không phải muốn là làm được"
Syaoran kết thúc câu với thái độ nhạt nhẽo. Kun cũng đủ hiểu để không nói them gì nữa. Vì ở trường nên cậu không thể hiện hình. Hầu hết cậu chỉ tàng hình đi theo thiếu gia hoặc long vòng đâu đó tìm mấy hồn ma vất vưởng. Nhưng còn cô gái đó. Hình như thiếu gia rất thích. Chưa bao giờ cậu thấy thiếu gia có thái độ như vậy. Nếu muốn, thiếu gia chỉ cần một nhát đao là xong. Sự tồn tại của cô ta sẽ ngay lập tức tan biến. Mọi người sẽ chẳng ai biết đã từng có một Sakura và chiếc nhẫn sẽ về tay Thiếu gia. Nhưng mà....
Kun khẽ nhìn liếc sang Syaoran. Cậu ta vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng nhưng có vẻ đang cố giấu đi niềm vui gì đó rất khó tả.
-"Sakura cậu lừa tớ." Tomoyo mếu máo níu níu cánh tay Sakura
-"Lừa gì?" Sakuranhíu mày.
-"Cái nhẫn đó là vật đính hôn Syaoran tặng cho cậu mà."
-"Hắn tặng cho tớ bao giờ? Tớ nhặt được đấy chứ."
-"Nói dối. Đại tiểu thư như cậu có bao giờ nhặt cái gì đâu."
-"Bé cái mồm thôi." Sakura rít lên, cố ngăn cho Tomoyo nói toẹt ra gia cảnh nhà cô. "Cậu nghĩ thế nào cũng được"
-"Ừ." Tomoyo thôi ngay khuôn mặt mếu máo của mình, rõ ràng là giả vờ nãy giờ.
-"Cậu thích Syaoran hả?"
-"Giờ không thích nữa." Tomoyo trả lời Sakura với khuôn mặt không thể thật hơn
-"Tại sao?"
-"Vì cậu ta sắp trở thành chồng của bạn thân tớ"
-"Nói bậy." Sakura khẽ mắng Tomoyo. Với Sakura mà nói, chỉ qua mấy ngày tiếp xúc Syaoran, cô cũng biết Syaoran thật ra rất tốt. Đôi khi cô cũng có ý nghĩ cưa cẩm chàng trai này. Tội lỗi quá. Nhưng đột nhiên thế này, Sakura lại cảm thấy không vui. Cô tình cờ nhặt được chiếc nhẫn, sau đó Syaoran lại bảo cô đeo nó vì cô là vợ chưa cưới của cậu. chiếc nhẫn kì lạ này lại tháo mãi không ra. Thật chẳng biết đường nào mà lần. Bạn Sakura của chúng ta mải suy nghĩ những chuyện hôm nay mà quên mất một điều quan trọng : Tại sao chiếc nhẫn đó lại ở nhà cô?
-"Bác Nadeshiko ới!!!!!!!!! Sakura nhà ta có bạn trai rồi" Tomoyo vừa về tới nhà Sakura đã hét lên ông ổng, lờ luôn cả cái nhìn giận dữ của Sakura Thật ra trước nay Sakura vẫn ngạc nhiên một chuyện. Người ta nói ánh mắt như nhát dao. Tomoyo trước giờ hứng chịu không ít nhát dao từ Sakura Cớ sao trên người không một lỗ hổng để cho cái thói nói nhiều nói nhảm của cô bé.
-"Tomoyo. Cháu đùa bác hả? Sakuranhà bác chỉ có bạn võ thôi. Làm gì có chuyện bạn trai?" Mẹ Sakura ló cổ từ trong nhà ra.
-"Thật mà bác Nadeshiko." Tomoyo hớn hở. "Còn có nhẫn nữa. Bác xem" Rồi cô bé kéo bàn tay Sakura không thèm để ý khuôn mặt cau có của Sakura chìa ra ngón áp út đeo nhẫn của Sakura trước mặt mẹ cô, mặt hớn hở như là một đứa trẻ khoe quả bóng bay vừa được tặng vậy.
-"Woa!!!!!!!!!!!!" Mắt bà Nadeshiko sang rỡ, bấu chặt ngón tay Sakura xuýt xa. "Vụ này hay àk nha. Sakura bao giờ dẫn con rể về gặp mẹ?"
-"Con rể gì chứ?" Sakura khó chịu rút tay lại. Cứ bị nhìn chòng chọc thế bàn tay nuột nà của cô sớm muộn gì cũng sẽ mòn mất. "Con tình cờ nhặt được chiếc nhẫn này thôi."
Rồi như không để mẹ cô nói gì, Sakura bước nhanh lên phòng, khoá trái cửa lại.
Thả người rơi tự do xuống chiếc giường thân yêu, Sakura nhắm mắt lại. Có những chuyện cần phải sắp xếp lại trong đầu cô. Để xem nào. Chiếc nhẫn này cô tình cờ nhặt được. Syaoran bảo cô đã đeo chiếc nhẫn này tức là cô trở thành vợ chưa cưới của cậu. Chiếc nhẫn không tháo ra được. Vậy là cô trở thành vợ chưa cưới của Syaoran. Không đúng không đúng. Cô đã nhận lời đâu? Cô mới chỉ quen Syaoran có mấy ngày. Với lại Syaoran với cô cũng chẳng yêu đương gì. Có khi nào hẹn ước gì gì từ nhỏ không? Nghĩ tới đây, Sakura lại bật cười, tự nhạo bang cái trí tưởng tượng của cô. Trong kí ức của cô làm gì có cái hẹn ước nào đâu.
Dòng suy nghĩ của Sakura đang vẩn vơ trôi thì cô nghe tiếng mẹ cô gọi. Có vẻ phấn khích lắm. Chuyện gì mà mẹ cô gọi cô ầm ĩ lên thế nhỉ? Sakura tò mò, đứng dậy bước xuống phòng khách
Xuống tới nơi, một nụ cười làm cho cô choáng váng. Không choáng thì chắc cô phải đi khám lại thần kinh mất. Syaoran đang ngồi đối diện với Mẹ cô, mỉm cười trả lời những câu hỏi của bà một cách nhã nhặn. Sakura không cần nhìn khuôn mặt mẹ cô cũng biết mẹ cô đang cười tươi tới mức nào. Đúng là ngược đời. Học sinh cuối cấp, sắp thi đại học. Phụ huynh nào cũng cố hết sức để con em không dính vào ba vụ tình cảm vớ vẩn. Thế nhưng mẹ cô thì cứ cố vun vào cho cô. Thỉnh thoảng tới nhà bạn về còn cố ý nói bong gió con trai nhà người ta đẹp trai ngời ngời, ai yêu được quả có phúc. Sakura lập tức đáp lại. Đẹp trai mà vô dụng cũng chẳng để làm gì. Hay là mẹ thấy cái con bé nhà đó có người yêu rồi, cứ cười suốt ngày. Sakura lại nói con bé ấy thiểu năng hở mẹ. Có khi mẹ cô không chịu nổi đứa con gái gợi mãi không chịu yêu, nói thẳng toẹt. Con ơi con àk. Sao không chịu yêu lấy một lần. Sau này ế mất. Sakurachẳng mảy may bận tâm, đáp lại. Thế sao mẹ không thôi thúc ép con lấy một giây? Bậy giờ nghe Tomoyo bảo Sakura có bạn trai. Bà không mừng mới lạ.
Syaoran ngước nhìn thấy Sakura đang ngẩn mặt nhìn mình, lập tức cười tươi, buông một câu.
-"Chào hôn thê."
Sakura trố mắt. Hôn thê? Ngay lập tức, mặt cô tím lịm.
-"Hôn cái khỉ mốc. Anh ăn nói cho cẩn thận."

Syaoran không lấy gì làm kinh ngạc trước lời lẽ khiếm nhã của Sakura ngược lại mắt cậu lại lấp lánh lên, kiểu "Có cá tính. Tôi thích em rồi đấy." . Quả thật Sakura nhìn cái ánh mắt đó, chỉ hận không thể nhảy tới nhai đầu tên Syaoran kia. Cái này người ta thường gọi là hiệu quả của giáo dục. Mẹ Sakura quay lại nhìn cô, cười nói.
-"còn chưa chuẩn bị đồ nữa hả. Con thật là. Hôm nay có hẹn với con rể mà không nói mẹ biết."
-"Ớ... Hẹn?" Sakurangớ ra.
-"MẸ àk" Syaoran quay lại nhin bà Nadeshiko, cố tình nhấn mạnh chữ mẹ như thể nói với Sakura rằng mẹ em đã đồng ý cho chúng ta yêu nhau. "Chắc cô ấy ngại thôi ạk. Con xin phép lên chuẩn bị với vợ con."
-"Ừ Ừ." Mẹ Sakura như chỉ đợi có thể, gật đầu lia lìa. Syaoran đứng lên, mỉm cười với Sakura đang đờ đẫn cả người, sau đó bước lên, kéo Sakura lên phòng cô   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro