Chương 30: Mộng yểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh như đã trải qua một giấc mộng thật dài. Ở trong mộng, nàng hoàn toàn không phải cao quý, đúng mực như ngày thường, mà dâm tục phóng đãng không chịu nổi. Trong mộng mọi thứ đều mờ ảo không rõ, chỉ có gương mặt như hoa sen thanh liên kia là khắc sâu rõ ràng, in sâu vào trong tâm trí nàng.

Nàng nhìn thấy nữ tử như sen, đi chậm rãi trong sáng sớm, váy dài như lụa, bước đi như lăng ba [ bước đi nhẹ nhàng như trên sóng ]. Thỉnh thoảng dừng chân trước bụi hoa, ngón tay thon dài, ngắt lấy cành hoa lan trắng muốt, ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ, khiến nàng mỉm cười.

Đóa lan trắng ở trong tay nàng, còn dính sương sớm, Phác Thái Anh có loại cảm giác kỳ diệu, giống như đóa lan kia chính là mình, nàng thậm chí có thể cảm giác được độ ấm từ bàn tay người kia chạm vào.

Trong mộng tràn ngập cảm giác kỳ diệu vừa thống khổ vừa khoái hoạt. Mộng tựa hồ rất dài, nhưng cuối cùng cũng tỉnh lại. Phác Thái Anh mở mắt ra, liền thấy gương mặt quen thuộc.

"Công chúa, người tỉnh?"Trúc Ngữ vẻ mặt vui mừng, hai mắt chứa lệ,"Không Văn đại sư nói người phải một lát nữa mới tỉnh lại! Thật may nô tỳ không có nghe lời ông ấy!"Trúc Ngữ hướng phía ngoài hô một tiếng: "Người đâu, đem cháo nóng mang lên!"

Trúc Ngữ đỡ Trường An dậy, giúp nàng tựa vào đầu giường, nói,"Đều tại nô tỳ không tốt, không nên rời khỏi Công chúa... Nô tỳ đã thông tri cho Mặc Ngôn tỷ tỷ, ngự y lát sau liền đến. Công chúa, thương thế của người.... Còn đau hay không? Có đói bụng hay không?"

Phác Thái Anh không để ý tới lời của nàng, mà đánh giá căn phòng một lát, phát hiện nơi này là một gian thiền phòng sạch sẽ. Trên người nàng đã được thay xiêm y sạch, Trúc Ngữ nếu ở đây, tất nhiên đã cẩn thận giúp nàng tẩy rửa thân thể.

Bạch Mã Tự có thể xem như là ngôi chùa giàu có nhất nước, khách hành hương đến đây đủ mọi loại người, có một số khách quý sẽ tiêu tốn một số tiền lớn, chỉ để có thể trụ ở trong chùa, lây nhiễm phật khí, ngoài ra còn để cho những đệ tử tục gia thường trú. Vì để thuận tiện, trong chùa có rất nhiều phòng khách, trong đó có rất nhiều độc môn độc viện [ phòng riêng, viện riêng ], thanh tĩnh u nhã, rất có không khí thánh địa phật môn cách ly trần thế.

Tối hôm qua Cổ Nghiên cả người máu tươi mang theo Trần Khiêm hôn mê xuất hiện ở sau điện Bạch Mã Tự, dọa các hòa thượng Bạch Mã Tự hoảng sợ. Nghe nói Trường An Công chúa gặp chuyện ở phía sau núi, trụ trì Phương Sinh đại sư lập tức phái võ tăng hộ tự đi tìm khắp nơi trên núi.

Không đợi nhóm võ tăng tìm thấy tung tích Trường An Công chúa, liền thấy một lục y nữ tử mang Trường An Công chúa và Tâm nhi tiểu thư đưa đến đây. Trường An quần áo xốc xếch, cả người đầy bụi đất, vết máu loang lổ, rõ ràng đã bị trọng thương. Phương Sinh vội vàng gọi sư đệ đến sau núi mời Không Văn đại sư xuống núi, lại phái người đi tìm Trúc Ngữ - vị thân tín bên cạnh Công chúa.

Trúc Ngữ vừa rời đi Công chúa liền xảy ra chuyện, vừa tự trách vừa hoảng sợ, vội vàng thông tri Mặc Ngôn - trợ thủ đắc lực của Trường An Công chúa, còn mình bồi ở bên người Công chúa một tấc cũng không rời.Phác Thái Anh mở miệng nói: "Ta sao ở chỗ này?"Nói ra, mới phát hiện yết hầu của nàng có chút khàn khàn, như đã từng dùng hết sức hét qua.

Trúc Ngữ nói: "Công chúa không nhớ rõ? Là Lạp tiểu thư đưa người trở về! Công chúa người không biết, người khi đó bộ dạng có bao nhiêu dọa người! Toàn thân đều là máu..."

"Lạp Thập Tam?"Phác Thái Anh nhớ lại, chuyện phát sinh chạng vạng ngày ấy dần dần hiện ra. Nàng nhớ tới Lạp Thập Tam, nữ tử mang mạn che mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, dung mạo như hoa sen. Thời gian lướt trong đầu nàng thật nhanh, khi ở hai mặt thụ địch, trước mắt sinh tử - mũi tên đánh vỡ tuyệt cảnh, thân ảnh lục sắc đứng thẳng trong núi, cái ôm ôn nhu kiên định, còn có trong rừng...

Trúc Ngữ thấy sắc mặt Phác Thái Anh ửng đỏ, thân mình có chút run rẩy, nói: "Công chúa, người làm sao vậy? Khó chịu sao? Nô tỳ đi gọi Không Văn đại sư..."

"Đừng đi"Phác Thái Anh một phen giữ nàng lại, nói,"Đừng đi! Ta không sao!"

Trúc Ngữ có chút lo lắng nhìn nàng: "Nhưng mà, Công chúa, thân thể người hình như có chút không ổn..."


"Câm miệng!"

Trúc Ngữ ngạc nhiên nhìn Trường An Công chúa.Công chúa lòng dạ rất sâu, cho dù có giận dữ, cũng sẽ không biểu hiện ở trênmặt, nàng đi theo Công chúa nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy Công chúa pháthỏa lớn như vậy.

Phác Thái Anh thở dài một hơi, nói: "Không cógì, ta chỉ là bị thương nên tâm tình không tốt."Trúc Ngữ gật đầu, vẫn đang lolắng nhìn nàng, vẻ mặt quan tâm, muốn nói lại thôi.

Phác Thái Anh nửa tựa vào đầu giường, nhắm haimắt lại,"Để cho ta yên tĩnh một chút."

Trúc Ngữ không thể làm gì hơn là im lặng khônglên tiếng.

Chung quanh hơi chút an tĩnh lại, Phác TháiAnh chợt mơ hồ như thấy dung nhan thanh lãnh, cao nhã kia, còn có thanh âm quenthuộc mềm mại gọi ' Anh nhi ', ' Anh nhi ', không ngừng quanh quẩn ở bên tai,giống như là mộng yểm lặp lại không dứt. Dưới thân ẩn ẩn đau, giống như khôngngừng nhắc nhở nàng chuyện đã từng phát sinh. Mặc kệ ức chế thế nào, khiến mìnhtrấn tĩnh ra sao, trong mông lung hình ảnh làm cho người ta phải xấu hổ ngượngngùng, đều khiến Phác Thái Anh vừa thẹn vừa giận, ngón tay không tự giác xiếtchặt áo ngủ bằng gấm.

"Lạp Thập Tam..."Phác Thái Anh nghiến răngnghiến lợi nhớ kỹ cái tên này, hỏi Trúc Ngữ,"Lạp Thập Tam bây giờ đang ở đâu?"

Trúc Ngữ nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ bực tức,nói: "Lạp Thập Tam kia, thật không biết tốt xấu! Nô tỳ mời nàng về phủ Côngchúa đáp tạ nàng, nàng thế nhưng một chút cũng không cảm kích, xoay người bỏđi. Nô tỳ đã phái người đi theo, Công chúa nếu muốn triệu kiến, lập tức liền cóthể tìm được nàng!"

Phác Thái Anh nhíu mày lắc đầu nói: "Quên đi.Các ngươi tìm không được nàng."Lạp Thập Tam ngay cả mai phục nghiêm mật như vậycũng có thể phát hiện, chút tiểu xiếc như theo dõi ấy làm sao có thể qua mắtđược pháp nhãn của nàng?Phác Thái Anh thầm nghĩ: Lạp Thập Tam, ngươi dám vũnhục ta! Nếu để cho ta tìm được, cho dù ngươi từng cứu mạng của ta, ta cũng sẽkhông buông tha ngươi!

Vài nha hoàn của phủ Công chúa đều ở phòngngoài chờ đợi, cháo trên lò bếp vẫn còn nóng, nghe thấy Trúc Ngữ phân phó,không bao lâu liền múc một chén cháo nóng hầm hập tiến vào.

Phác Thái Anh bảo bọn họ đem cháo đặt xuống,hỏi: "Cổ Nghiên cùng Trần Khiêm đâu? Ngươi nói bọn hắn trở về báo tin, bọn họhiện tại tốt không?"

Trúc Ngữ nói: "Lúc hai người bọn họ trởvề, toàn thân cũng đều là máu. Không Văn đại sư nói, Trần Khiêm bị nội thươngrất nặng, Cổ Nghiên cũng bị tên bắn thương rất sâu, hiện tại đều ở trong việnbên cạnh dưỡng thương."

Phác Thái Anh"Ừ"một tiếng, nói: "Đỡ ta đứnglên!"

Trúc Ngữ cả kinh nói: "Dạ? Công chúa, thương thếcủa người còn chưa tốt..."

"Thương thế của ta, tự ta rõ ràng. Đỡ ta đứnglên."

Lạp Thập Tam cho nàng dùng dược vô cùng hiệuquả, hơn nữa thân thể nàng vốn vô cùng tốt, nội thương tuy rằng phải mười ngàynửa tháng mới tốt, nhưng hành động đã không khó khăn gì.

Phác Thái Anh chống thân mình đứng lên, nói: "Thayy phục, mang ta đi nhìn Cổ Nghiên cùng Trần Khiêm!"

Trúc Ngữ một bên vừa đỡ lấy nàng vừa nói: "Côngchúa, vẫn là ăn chút cháo trước đi!"

Trường An Công chúa lại chỉ vào bát cháo hỏi:"Đây là cháo gì?"

Trúc Ngữ nói: "Là cháo bách hợp hạt sen, cònbỏ thêm mật ong. Phòng bếp còn nấu súp, canh gà ác, Công chúa muốn ăn cái gì?Công chúa bị nội thương, nên ăn cháo nóng là tốt nhất, những thứ khác, để quamột chút thời gian cho hạ nhân đi làm."

Trường An Công chúa nói: "Phân phó phòng bếp,đem tất cả phân làm hai, đưa đến phòng của Cổ Nghiên cùng Trần Khiêm đi. Chongười đi lấy hổ cốt, lộc nhung, cũng đưa qua."

Trúc Ngữ gật đầu.

Trúc Ngữ lòng dạ không sâu, nhưng rất trungthành nghe lời, chuyện chủ nhân phân phó tuyệt không chậm trễ. Lúc Trúc Ngữgiúp Công chúa tắm rửa, nhìn thấy thân thể Trường An Công chúa, nhưng tuyệtkhông lắm miệng. Chính vì thế, Trúc Ngữ vẫn được nàng mang theo bên người.

Trường An Công chúa đứng lên, lại cảm thấy nơiđó có chút đau đớn. Nhưng nàng vốn là người tập võ, tố chất thân thể vô cùngtốt, khả năng chịu đựng rất mạnh mẽ, lúc đi lại thoạt nhìn có chút suy yếu,nhưng không làm cho người ta nhìn thấy khác thường.

----------------------------

Cổ Nghiên toàn thân đều băng vải trắng, nhắmmắt tựa trên ghế lớn. Ở giường bên cạnh, Trần Khiêm vẫn nằm không nhúc nhích,bốn người mặc y phục thị vệ ngồi xung quanh cái bàn bát tiên, sắc mặt trầmtrọng.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói mắt, đã nhanhđến giữa trưa.

Một hán tử mặt đen sắc mặt dữ tợn vỗ bàn nói:"Đồ vô liêm sỉ! Tiểu nhân Phác Hiêu, dám đối với Công chúa chúng ta...""Chớ cónói!"Ghế trên Cổ Nghiên quát khẽ nói,"Chúng ta làm sao có thể nghị luận Hoànggia?"Lại nhẹ giọng nói,"Đây là chuyện xấu của hoàng gia, không thể lộ ra ngoài,đều để trong bụng cho nó thối rữa cho ta!"

Hán tử mặt đen hừ một tiếng, thật mạnh ở trênbàn đập xuống, nói: "Thật con mẹ nó uất ức!"

Cổ Nghiên không chút khách khí, nói: "Ngươinghĩ đi, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, người bên ngoài sẽ nghị luận Côngchúa chúng ta như thế nào?"

Hán tử mặt đen mở to hai mắt nói không nênlời. Bên cạnh một thị vệ bưng chén trà nói: "Không sai, chúng ta coi như chuyệnnày không có phát sinh qua, việc này ai cũng đừng nói nữa. Ngoại nhân hỏi, cứnói là bọn thích khách to gan, đổ lên người đám thích khách lần trước là được."Hắntinh tế vuốt ve hoa văn trên chén trà, ngữ khí bình thản, diện mạo cũng thựcbình thường, lại có vài phần hương vị nho tướng.

Hai người khác nghe xong, yên lặng gật đầu.Đại hán mặt đen nói: "Vậy việc này chẳng lẽ cứ như vậy quên đi?"

Cổ Nghiên híp mắt nói: "Chuyện này không cầnchúng ta quan tâm, Công chúa tự nhiên có an bài. Trình Đình, ngươi không cầnlàm bậy, khiến Công chúa thêm phiền toái!"

"Ai sẽ cho ta thêm phiền toái?"

Mọi người đều nhảy dựng lên, nhìn về phía cửa.

Trường An Công chúa chậm rãi tiến vào, thị vệbộ dáng nho tướng kia vội vàng dùng y phục lau ghế chủ tọa cùng mặt bàn, rồicùng mọi người thối lui một bên.

Cổ Nghiên giãy dụa muốn đứng lên, Trường Antiến lên đặt tay trên vai hắn, nói: "Ngươi đừng động! Cứ ngồi nghỉ ngơi đi!"

Cổ Nghiên cảm thấy bàn tay nàng truyền đến nộilực, hiểu ý cười, gật đầu, không kiên trì nữa. Nếu có thể đi lại tự nhiên, còncó thể dùng nội lực, thuyết minh Trường An đã không có việc gì. Chỉ cần TrườngAn Công chúa bình an, tiểu tiết này nọ để ý làm gì?

Trường An cười như gió xuân, hướng bọn thị vệgật đầu, không có ngồi xuống ghế thị vệ đã lau qua, mà ngồi ở bên giường TrầnKhiêm, nhìn Trần Khiêm còn đang ngủ, nói: "Trần Khiêm bị thương như thế nào?"

Cổ Nghiên nói: "Đêm qua trở về, ta cho hắnuống thuốc Lạp tiểu thư đưa. Không Văn đại sư nói, thuốc kia phối phương vôcùng tốt, đối với nội thương rất có tác dụng."

Cổ Nghiên nói đến ba chữ 'Lạp tiểu thư' thời điểm, Trúc Ngữ mắt tốt, thấy tay Công chúa đang đặt trên đùi nắm chặt lại.

Trường An Công chúa gật đầu, nói: "Cứ dưỡngthương cho tốt, chuyện này, sớm hay muộn ta cũng sẽ cho các ngươi một cái côngđạo."

Trình Duyên nhếch miệng cười nói: "Ta biết, Công chúa sẽ không bỏ qua cho... Ôi, Lục Tú Tài, ngươi đá ta làm gì?"

Thị vệ bộ dáng nho tướng kia nhìn không chớpmắt, coi hắn như không tồn tại. Cổ Nghiên nửa nằm tựa trên ghế đối với TrườngAn Công chúa nói: "Chỉ cần Công chúa không có việc gì thì tốt rồi. Chuyện này,vẫn nên cho nó qua đi!"Trừ bỏ Trình Duyên, ba người đều nhất tề gật đầu. Thị vệhọ Lục lại ở phía sau Trình Duyên nói một chút, vì thế Trình Duyên cũng gậtđầu.

Trường An Công chúa mỉm cười, đang muốn nóichuyện, có nha hoàn bên ngoài tiến vào bẩm báo: "Công chúa, Mặc Ngôn đại nhânmang theo ngự y đến đây!"

Trường An gật đầu nói: "Cho bọn họ vào đây đi!"

Lời còn chưa dứt, một thanh ảnh màu lam phongtrần mệt mỏi liền vọt tiến vào, hai ba bước tiến đến Trường An Công chúa, quỳ rạp xuống trước mặt nàng, cầm lấy tay Trường An Công chúa, nói: "Tiểu công chúa,người bị thương chỗ nào?"

Nữ tử này khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đôi mi thanh tú thẳng cuốn lên, sắc mặt cương nghị, làn da màu đồng khỏemạnh, bên hông mang quan đao, thần sắc lo lắng.

"Mặc Ngôn, ta không sao!"

Mặc Ngôn thần sắc tự trách, cơ hồ là vô cùngđau đớn nói: "Đều do ta trước không có đem Bạch Mã Tự tra xét rõ ràng! Tiểu công chúa nếu có cái gì không hay xảy ra, ta như thế nào có thể ăn nói với hoàng hậu nương nương trên trời đây?"

Trường An cười nói: "Mặc Ngôn ngươi nhìn xem! Ta có thể có chuyện gì?"

Mặc Ngôn sẳng giọng: "Nói bậy! Ta nghe nóingươi hộc máu, còn có thể không có việc gì? Ta mang theo nhân sâm ngàn năm của Triều Tiên cùng Tuyết liên Tây Vực cho ngươi, để đại phu xem qua, rồi ngoan ngoãn uống thuốc!"

Trường An bất đắc dĩ nói: "Mặc Ngôn, ta không phải rất tốt sao? Nhưng Cổ Nghiên cùng Trần Khiêm, bị thương rất nặng!"

Mặc Ngôn lúc này mới chú ý tới những ngườikhác ở xung quanh.

Bên ngoài truyền đến thanh âm phấn chấn của lão nhân: "Ai bị thương rất nặng? Để lão phu nhìn một cái!"

Đám người Trường An trước mắt sáng ngời, Cổ Nghiên kích động thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên, Trình Duyên gào to hô lên: "Trần thần y, ngài đã tới!"

Trần Tam đi đến bên giường, đưa tay bắt mạch. Một lát sau, nói: "Không có gì đáng ngại, lúc hắn bị thương đã dùng thuốc trị thương rất tốt rồi, ta lại kê cho hắn một đơn thuốc, uống năm ba ngày liền tốt!"

Thị vệ họ Lục hỏi: "Vì sao hắn còn hôn mê đây?"

Trần Tam nói: "Hắn uống thuốc trị thương cótác dụng thôi miên, chắc là các ngươi cho hắn uống một lần nhiều quá, không có việc gì đâu, ngủ thẳng đến chạng vạng có lẽ sẽ tỉnh. Ừm, dược của người này hẳn là y thuật cực cao! Người đó đâu?"

Trường An Công chúa thản nhiên nói: "Người đó đã đi rồi."

"Đi rồi?" Trần Tam vẻ mặt tiếc nuối, nói,"Không biết hắn danh tính là gì? Người ở nơi nào? Lão phu cũng muốn đi lãnh giáo mộthai!"

Trường An Công chúa nói: "Người này là một nữtử trẻ tuổi, Họ Lạp tên là Thập Tam, sư bá có từng nghe nói qua?"

"Họ Lạp? Khó trách, thì ra là nàng..."Trầnthần y thì thào nói,"Nếu là nàng, vậy không có gì kỳ quái! Sa nhi y thuật vôcùng tốt!""Người biết nàng?"Trường An Công chúa không khỏi lớn tiếng hỏi, Trầnthần y gật đầu, nói,"Ta đã gặp qua nàng một lần, cùng nàng tham thảo y lý, đượcrất nhiều ích lợi. Như thế nào, là nàng cứu ngươi?"

Trường An Công chúa siết chặt chiếc khăn trongtay, ngữ điệu tỏ vẻ tùy ý hỏi: "Đúng vậy! Ngươi có thể tìm được nàng sao? Nàngđã cứu chúng ta, ta muốn đáp tạ nàng!"

Hai chữ ' Đáp tạ ' âm điệu hơi nặng.

"Ta bất quá chỉ ngẫu nhiên gặp qua nàng mộtlần mà thôi, không biết nàng đi nơi nào. Nghĩ đến, các ngươi hữu duyên sẽ gặpđi!"Trần thần y lắc đầu nói,"Chẳng qua, nàng không thích chốn quan trường,ngươi muốn gặp nàng, có lẽ không dễ dàng."

Ở trong mắt Trần thần y, hoàng quyền phú quýđều không quan trọng, quan trọng nhất là y học. Phò mã hiểu rõ y lý, cóthể so với sư phụ Thần Cơ Tử. Tuy rằng Trần Tam không biết vì cái gì Công chúakhông nhận ra Lạp Lệ Sa là nữ phẫn, nhưng hắn sớm đối với Lạp Lệ Sa khâm phụclại ngưỡng mộ, sao có thể để lộ ra chuyện Lạp Lệ Sa dịch dung? Làm bộ như cáigì cũng không biết. Trần thần y luôn luôn khinh thường nói dối, cho nên khi hắnnói dối thời điểm, ngay cả Trường An Công chúa cũng không thấy được sơ hở.

"Công chúa muốn tìm Lạp Thập Tam kia sao? Nôtỳ đã phân phó hạ nhân đi tìm, phụ cận kinh thành tam giáo cửu lưu (*) tất cả đều xuất động, nhất định vì Công chúa tìm được nàng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#notag