Chương 38: Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( *) Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên: Ngàn dặm nhân duyên, chung một đường.

Ý nói: Hôn nhân do ông trời sắp đặt. Thường dùng để chúc trong ngày cưới.

-----------------

"Chậc chậc, vẫn là cô cô mặt mũi lớn!"Phác Duệ bắt chéo hai chân ngồi trong phòng Phác Thái Anh, bưng một tách trà có nắp, mặt đầy tươi cười.

Phác Thái Anh ngồi đối diện hắn, đoan trang mà không mất linh khí, một thân sa y dài màu trắng, nhàn nhã lạnh nhạt, cầm bút ở trên bàn hết sức chuyên chú miêu tả thuyền lá lay động. Trong tranh có núi xanh hai bên bờ, nước sông xanh như bầu trời, trên mặt sông có một con thuyền buồm, xinh đẹp tú lệ.

"Tiểu muội, lúc này ngươi còn họa thuyền cái gì a! Phò mã của ngươi, giờ chắc đã ra hoàng thành!"Phác Duệ vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

Phác Thái Anh ngòi bút run lên một chút, cánh buồm nhất thời bị nhiễm một chút mực đen.

"Phò mã đi theo Thần Cơ Tử tiền bối học y, có liên quan gì đến ta đâu?"

"Hừ, ngươi từ nhỏ cứ như vậy, một chút cũng không đáng yêu! Ngươi xem muội muội lão Nhị - Trường Nhạc Công chúa, ai nha, bộ dạng lớn lên tròn tròn, rất đáng yêu a!"

"Tiểu Trường Nhạc? Thập Nhất ca, lúc ngươi chín tuổi, cũng đáng yêu như vậy."Phác Thái Anh mỉm cười, đầu bút thấm chút mực trên nghiên, tiếp tục ở trên mặt sông phác thảo, ngón tay trắng noãn ở trên bức hoạ đối lập với màu đen mực nước, càng thêm nõn nà, nhẵn bóng.

Vị thị nữ xinh đẹp Trúc Ngữ hầu hạ một bên, mài mực gấp sách, mùi mực thơm trên tranh lan tỏa khắp phòng.

Vị Hoàng tử vô lại Phác Duệ này cầm tách trà đặt mạnh lên bàn, nói: "Tiểu muội, ngươi cũng đừng đối với hắn thẳng thừng như vậy! Ai, theo ta thấy, Phò mã Lạp Lệ Sa này, những phương diện khác tuy rằng không xuất sắc, nhưng trù nghệ thật sự không thể chê! Nghe nói Phò mã nhà ngươi làm dược thiện không tệ, Trúc Ngữ vừa mới bưng xuống cái kia, là của Phò mã phủ mang đến đi, món đó tên là canh gà bông tuyết gì đấy? Ai ai, đừng keo kiệt mà, cho Thập Nhất ca nếm thử đi?"

"Ngươi xác định muốn ăn?"Phác Thái Anh tựa tiếu phi tiếu [ cười như không cười ] nhìn hắn,"Thì ra thân thể ca ca cũng có bệnh này? Nếu thật như vậy, nồi canh kia toàn bộ cho ngươi!"

Phác Duệ nghi hoặc nhìn nàng, sau đó nhìn Trúc Ngữ ở phía sau. Trúc Ngữ che miệng cười, đi tới, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm vài câu. Phác Duệ sắc mặt ửng đỏ, từ trên ghế nhảy dựng lên, nói: "Thân thể ta rất tốt, canh này ngươi để dành cho mình uống đi!"

Nói xong hừ một tiếng, phất tay áo mà đi. Lúc đi tới cửa, bỗng nhiên tò mò quay đầu hỏi: "Phò mã nhà ngươi từ đâu học được phối phương dược thiện? Khi đó Thần Cơ Tử cũng chưa tới a!"

Phác Thái Anh sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng, ngòi bút đem giọt mực nhỏ kia vẽ thành một đóa hoa bách hợp."Có lẽ hắn trước đó học được, hoặc có lẽ... là do người khác dạy hắn."

Phác Duệ bĩu môi, tiêu sái mà đi.

Trúc Ngữ nhìn bóng lưng hắn rời đi, nhẹ giọng đối với Trường An Công chúa nói: "Công chúa, Lạp Thập Tam là cao thủ dược vật, thuốc phương này đương nhiên là Lạp Thập Tam chỉ cho hắn! Còn có bí tịch võ công mà hắn cho thị vệ, cùng võ nghệ của Lạp Thập Tam không khác nhau lắm! Lần này hắn trốn đi, nói không chừng là cùng Lạp Thập Tam kia song túc song phi [ kết thành một đôi ], người thật sự không đi ngăn cản?"

Tiểu tử Lạp Ấm kia, cũng theo Phò mã chạy! Toan tính trốn thật mau! Hừ, nếu không phải Công chúa không cho nàng thi triển võ công, nàng đã giáo huấn hắn thật tốt! Nàng cũng là đệ tử ngoại môn của Tiêu Dao Chân Nhân, chẳng lẽ còn có thể bại bởi đồ đệ Công Tôn Kì?

Phác Thái Anh gác bút lại, thản nhiên nói: "Muốn đi cứ đi, ngăn cản làm gì?"Cầm lấy tranh cuốn, ở hình vẽ nhẹ nhàng thổi thổi, đem mực vẫn còn ướt thổi khô, đưa cho Trúc Ngữ nói: "Treo trên tường, đặt ở trong thư phòng."

Trúc Ngữ đành phải đáp: "Vâng!"

Lúc này, từ bên ngoài có một tiểu hài tử chạy vào, cùng với một đám nha hoàn ở phía sau: "Tiểu thư, người chậm một chút!"

Đứa nhỏ tiến lên giữ chặt tay Phác Thái Anh, nói: "Mẫu thân, phụ thân đâu?"

Phác Thái Anh nắm tay nàng hướng phía ngoài đi, nói: "Phụ thân có việc phải đi ra ngoài."

Lạp Thái Trinh lại hỏi: "Phụ thân đi đâu vậy? Khi nào thì trở về lại làm cho Tâm nhi bánh gạo? Còn có bánh đậu xanh?"

Phác Thái Anh nói: "Mẫu thân cũng không biết, có lẽ, chờ sau khi Tâm nhi trưởng thành đi!"

"Tâm nhi khi nào mới có thể trưởng thành?"

"Chờ đến lúc ngươi cao hơn thềm cửa sổ này đi!"

"Làm sao mới có thể cao hơn?"

Hai ba tuổi, là thời điểm lòng hiếu kỳ đặc biệt nhiều, hơn nữa Lạp Thái Trinh thiên tư thông minh, mỗi ngày nghi vấn càng nhiều hơn. Mà nàng lại thích cùng Phác Thái Anh nói chuyện, khi nàng ở bên cạnh Phác Thái Anh đặc biệt sôi nổi. Rất may Phác Thái Anh kiên nhẫn, nếu là Lạp Lệ Sa, không chừng liền mắt lạnh liếc tới. Nhưng mà Lạp Lệ Sa tuy rằng lời nói lạnh nhạt, lại mỗi ngày làm điểm tâm cho đứa nhỏ, đủ loại đa dạng, tầng tầng lớp lớp.

Trong tiếng truy hỏi không ngừng, Trúc Ngữ nhìn Phác Thái Anh rời đi, lại nhìn cây bút lông màu ngà trên bàn mà Phác Thái Anh đã dùng qua. Trên bút lông xuất hiện một khe nứt. Trúc Ngữ nghi hoặc đưa tay cầm lấy, vừa đụng tới cán bút, cán bút bằng ngà voi liền theo khe nứt"răng rắc"một tiếng đứt thành hai đoạn.

Không biết phải dùng bao nhiêu lực, ngón tay mới có thể siết đứt chiếc bút lông này?

Trúc Ngữ mày rối rắm. Sự tình rõ ràng rất đơn giản, Công chúa không muốn Phò mã rời đi, cũng muốn tìm được Lạp Thập Tam kia, nhưng mà vì sao, Phò mã cùng Lạp Thập Tam gần trong gang tấc, Công chúa cũng không truy bắt?Nàng không hiểu được vì sao như vậy?

--------------------------

Lạp Lệ Sa đi cùng Thần Cơ Tử, mang theo thuộc hạ Lạp Ấm, từ hoàng thành một đường nam hạ.

Rời khỏi kinh thành, Lạp Lệ Sa lập tức đổi lại nữ trang. Lần đầu tiên nhìn Lạp Lệ Sa mặc nữ trang Lạp Ấm nhìn đến ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần.

Còn lão ngoan đồng Thần Cơ Tử này một chút cũng không để ý, lôi kéo Lạp Lệ Sa một thân nữ trang gọi sư phụ, còn muốn giới thiệu nàng cho mọi người ở Thần Y Môn.

Lạp Lệ Sa thế mới biết, Thần Y Môn mỗi một người cũng không phải nhân vật chính phái gì, trừ bỏ Trần Tam mở y quán làm nghề y, sau đó bởi vì tính tình si y mà bái nhập vào Thần Y Môn, những người khác tất cả đều xuất thân bất chính, kể cả đồ đệ Tần Quá của Trần Tam, cũng từng là hải tặc tiếng tăm lừng lẫy.

Mặc kệ là loạn thế hay là thái bình thịnh thế, thầy thuốc cao siêu đều là nhân vật được hoan nghênh. Chẳng qua, bình thường thầy thuốc nếu có y thuật cao, sẽ mất đi cuộc sống tự do ; mà người có y thuật cao, lại võ nghệ cao, thì có thể nắm giữ sinh tử người khác. Mọi người ở Thần Y Môn từ hắc đạo đổi nghề, tuy rằng nhân số không nhiều lắm, không đến năm mươi người, nhưng có người nào là nhân vật đơn giản? Người Thần Y Môn, ở trên giang hồ ít có kiêu ngạo ương ngạnh, nên là bang phái được mọi người tôn kính thật tâm.

Người Thần Y Môn phân tán ở khắp nơi, đều tự thu thập tìm kiếm dược liệu trân quý cất giữ. Lạp Lệ Sa muốn chế tác độc dược hay thuốc cần đến các loại dược liệu, chỗ nào có, thần y liền mang theo nàng đến đó cướp đoạt. Thần Y Môn người người đều giàu đến chảy mỡ, muốn dược liệu gì mà không có? Những quan viên, phú hộ, cao thủ võ lâm, người người đều mang dược liệu tốt đến đây, chỉ sợ mình đưa ít, cần loại dược gì cũng đều có, một cái so với một cái đều tốt hơn.

Lạp Lệ Sa sống hai đời cũng chưa từng thấy tự tại như vậy, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không có nhiệm vụ giết người, không có mệnh lệnh của tổ chức, không có cuộc sống tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời. Chạy nhảy khắp nơi, lên núi cao hái thuốc, xuống sông lớn luyện võ, tiêu sái giữa trời đất.

Lạp Lệ Sa đi lần này, đi hết nửa năm.

--------------------------

Lạp Lệ Sa đi từ đầu hạ, đi luôn đến cuối thu.

Trên giang hồ dần dần có lời đồn đãi, nói Thần Y Môn có một nữ tử tên là Lạp Thập Tam, tai phải đeo một khuyên tai xanh biếc điểm huyết, xinh đẹp như thiên tiên, tuyệt diễm xuất trần, thanh lãnh như liên. Còn về phần y thuật, võ nghệ của nàng, người bên ngoài ngược lại không quan tâm nhiều.

Mùa thu trời vẫn còn chút nóng, ven sông Hoàng Hà của Tam Môn Hạp, người kéo thuyền mồ hôi chảy như mưa. Trấn Tam Môn Hạp, như xưa vẫn nhộn nhịp, ngư long hỗn tạp.

Ở trên bờ có một khách điếm, trong góc lầu hai, trên bàn ngồi một lục y nữ tử, một lão đầu và một thiếu niên. Tổ hợp kì quái như vậy rất dễ gây chú ý, còn thêm dung mạo của lục y nữ tử khiến mọi người tò mò, trông ngóng.Lục y nữ tử nhìn ngoài cửa sổ phía bờ sông, nói: "Ngươi xác định chúng ta từ nơi này đi Triều Tiên?"

Lão đầu nói: "Theo đường thủy này từ Hoàng Hà đi thẳng ra biển lớn, đã là con đường an toàn nhất. Nếu đi đường bộ ra biển, phía Nam phải đi qua địa bàn của Lữ Chấn Hải, phía Bắc lại phải đi qua chiến trường của Trấn Bắc đại quân và người Hung Nô, nha đầu Phác Thường Y kia quản lý cực nghiêm, người xa lạ tiến vào Đông Bắc phải bị kiểm tra nghiêm ngặt. Sư phụ nếu không muốn phải lén lén lút lút hoán đổi trở lại cùng với Trấn Bắc đại quân giao thiệp, thì chúng ta chỉ có thể từ phía Đông Hoàng Hà thẳng tiến."

Lạp Lệ Sa nhớ đến, Triều Tiên, ở hiện đại, nàng cũng từng đến một lần để ám sát một thủ lĩnh hắc đạo. Khi đó là dùng du thuyền sang trọng, nàng sắm vai một người đàn ông trung niên. Lúc đó| Hắc Sắc Chỉ Vân | danh tiếng đã rất lớn, hình tượng các nàng thường dùng đã bị một số người mơ hồ biết một ít. Lần đó không biết từ chỗ nào tiết lộ ra, đem tin tức nàng ám sát lan truyền ra ngoài, nên chiếc tàu chở dầu này đối với các cô gái trẻ đặc biệt phòng bị, thậm chí còn kiểm tra hổ khẩu [ khoảng trong giữa ngón cái và ngón trỏ ] xem có vết chai do cầm súng hay không. Xã hội hiện đại công cụ dịch dung tiên tiến hơn cổ đại không biết bao nhiêu lần, Lạp Lệ Sa chỉ cần đè ép thanh đới, đem tiếng nói khống chế thành âm thanh của đàn ông trung niên liền không có kẽ hở.

Lạp Lệ Sa hỏi: "Lữ Chấn Hải không phải đang chuẩn bị mượn cơ hội Tây tiến? Lần này ở Đông Bắc chiến sự căng thẳng, nếu Lữ đế mượn cơ hội xâm chiếm, có phải đường thủy Hoàng hà này cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng hay không?"

Lão đạo nói: "Vậy thì không biết. Chuyện đánh giặc ta không hiểu, nhưng dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, loại đại chiến đả khởi [ đánh nhau ] này, chỉ sợ cũng phải mất một hai năm đi!"

Hắn gắp một khối thịt gà, một bên ghét bỏ không ngon bằng Lạp Lệ Sa làm, một bên lại nói,"Hoàng đế Phác Kiến Khôn này có tiếng đánh giặc lợi hại, năm đó là cùng người Hung Nô đại chiến mà dựng lên quân đội. Lần này hắn ngự giá thân chinh, lại có nha đầu Phác Thường Y làm trợ thủ, ta xem người Hung Nô sớm hay muộn cũng bại lui. Ngược lại Lữ đế là một Hoàng đế lỗ mãng, giống như lúc còn là cao thủ võ lâm năm xưa, đã quen thói bá chủ giang hồ, so về đánh giặc thì kém hơn tiểu tử Phác Kiến Khôn này. Hắc, thừa dịp đại chiến vừa mới bắt đầu, chúng ta mau chóng rời bến, nếu không đường thủy cũng trở thành chiến trường đánh nhau của Phác Kiến Khôn và Lữ Chấn Hải. Chúng ta lần này đi Triều Tiên, không vội trở về, chậm rãi ở bên kia vài năm làm nhân sâm - Sư phụ, ngươi đã đáp ứng ta, dạy cho ta biện pháp làm nhân sâm!"

Lạp Lệ Sa gật đầu, nói: "Ta nói cá trích với cá tuyết ở Châu Âu mới có, sau khi đến Triều Tiên, chúng ta đi theo con đường tơ lụa * đến Châu Âu!"

( *) Con đường tơ lụa: là con đường quan trọng truyền bá nền văn minh cổ đại Trung Quốc sang phương Tây, là cầu nối giao lưu kinh tế, văn hóa giữa Trung Quốc và phương Tây.

Thần Cơ Tử mừng rỡ vỗ tay: "Tốt tốt! Phải ăn cháo hạt sen! Ta muốn nếm thử cá trích với cá tuyết! A, còn có hào Nhật Bản mà ngươi nói!"Lạp Lệ Sa nói: "Bào ngư Nhật Bản cũng không tệ."Ở hiện đại, một đầu bào đã muốn khó có được. Nhưng thời điểm này ở Nhật Bản như cỏ mọc lan tràn.

Lạp Ấm ở bên cạnh nghe lời nói của bọn họ, có chút do dự nói: "Tiểu thư, muốn ăn cháo hạt sen phải đi rất xa sao? Chúng ta vẫn không cần ăn đi! Cháo hạt sen ở Giang Nam cũng ăn ngon lắm."

Thần Cơ Tử thổi râu trừng mắt nói: "Ai nói? Kinh thành có bào ngư sao? Kinh thành có nấm cục cùng gan ngỗng sao?"

Lạp Ấm chỉ sợ Lạp Lệ Sa, cũng không sợ Thần Cơ Tử, nửa năm ở chung, hắn đã không còn đem vị cao thủ võ lâm này thành tiền bối mà đối đãi, nói: "Tiểu thư đáp ứng với ta, từ Triều Tiên trở về liền xuôi Nam bước chân vào giang hồ!"

Thần Cơ Tử nói: "Nửa năm này còn không chơi đủ sao? Trung Nguyên võ lâm ta chơi cũng sắp đến một trăm năm, đều chơi hết, ta muốn cháo hạt sen, còn có cái gì tàu cao tốc, muốn chơi cái đó!"

Lạp Ấm nói: "Nửa năm này phần lớn đều ở trong núi hái thuốc, cũng chưa có đi chơi qua! Tiểu thư, ngươi đừng nghe hắn!"

Cuối cùng vẫn là Lạp Lệ Sa nói: "Mỹ thực khắp nơi đều có, nhưng ta cần tìm một chút loại thảo dược, chỉ có Châu Phi mới có. Hiện nay trên biển không an toàn, chỉ có thể từ Châu Âu đổi tuyến đường đi qua. Đợi đến khi tìm được mấy thứ đó, chúng ta trở lại Đại Yến. Nhiều nhất ba năm là có thể trở về, đến lúc đó chúng ta ở giang hồ, từ từ du ngoạn."

Lạp Ấm một bên nghĩ đến mỹ thực phong tình, một bên nhớ thương Triệu quốc công, Quốc công phu nhân ở kinh thành đã lâu không gặp, đau khổ rối rắm, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Buổi trưa cũng nhanh đến, bây giờ đã là giờ mùi, những người thợ làm công từ sáng sớm lúc này đã lần lượt trở về khách điếm để dùng cơm trưa, người càng lúc càng nhiều, khách điếm dần dần ồn ào huyên náo.

Nơi này là địa bàn Hoàng Hà bang, lui tới làm lao động, nên tập trung rất đông người Hoàng Hà bang. Một đám nam nhân, trong đó, chỉ có một nữ tử, hơn nữa dung mạo khuynh thành, thử hỏi đám người thô kệch này có thể dùng lễ để đãi?

Mới đầu, người ở đây không có nhiều, thấy đám người Lạp Lệ Sa, Lạp Ấm thân mang trường kiếm, nên bọn họ không dám vọng động. Hiện tại có nhiều người, mọi người liền bắt đầu càn rỡ.

"Vị cô nương này, một thân một mình, rất không an toàn!"Một đại hán tiến lại gần, muốn đến ngồi bên cạnh Lạp Lệ Sa.

Hắn còn không kịp ngồi xuống, bỗng nhiên kêu thảm thiết một tiếng, té ngã xuống đất, che hai đầu gối lăn lộn qua lại,"Ui da, đau chết ta!"

Mười mấy đại hán bên cạnh lập tức đứng dậy, cầm trường đao trong tay, hung tợn nhìn qua bàn đó.

Lạp Lệ Sa cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn, chậm rãi rót cho mình một chén rượu ; Thần Cơ Tử tiếp tục lầm bầm một bên đếm hạt đậu phộng, một bên oán giận cái này không có ngon bằng Lạp Lệ Sa làm ; Lạp Ấm tay trái cầm thanh kiếm đặt trên bàn, lạnh lùng nhìn bọn họ.Mọi người thấy bọn họ như có tính toán trước, ngược lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Không bao lâu sau, một hán tử cột khăn thấm mồ hôi, thoạt nhìn như là thủ lĩnh bộ dáng ngăm đen tiến lên, nói: "Thật to gan, dám đả thương người Hoàng Hà bang chúng ta! Bắt nàng cho ta!"

Trong đại sảnh nhất thời một trận hỗn loạn. Ở đây người đến người đi, bên trong khách điếm thì không cần phải nói, người ở bên ngoài khách điếm nghỉ chân cũng nhìn vào xem, nhìn một đám nam nhân cao lớn thô kệch bị ném ra khách điếm, hoặc từ cửa sổ ném ra, hoặc từ cửa lớn đá ra.

Vị tiểu thư này cùng thiếu niên động thủ, lão nhân bên cạnh lại uống chút rượu xem náo nhiệt, nói: "Tốt! Chiêu này dùng rất tốt! Sư phụ, võ nghệ của ngươi tiến bộ nhiều! Không bao lâu là có thể vượt qua đồ đệ ta!"

Lạp Lệ Sa bắn chiếc đũa trong tay ra, cắm vào mắt một người khiến người đó kêu gào thảm thiết, nói: "Không bao lâu là bao lâu?"

Thần Cơ Tử xòe ngón tay ra đếm: "Một, hai,....Ừm, ngươi thiên tư thông minh, tập võ cực nhanh, dùng dược lực ở bên ngoài trợ giúp nữa, không sai biệt lắm hai mươi năm có thể vượt qua ta!"

Không bao lâu, toàn bộ đại sảnh không còn một người Hoàng Hà bang nào có thể đứng.

Người Hoàng Hà bang té lăn vội vàng ly khai, tên thủ lĩnh cột khăn cũng không quên quay đầu lại chỉ vào nàng nói: "Ngươi..."

"Nhớ kỹ cho ta, phải không?"Lạp Lệ Sa cười lạnh nói,"Một đám đại nam nhân đánh thua một nữ tử, còn có mặt mũi nói? Ngươi dám quay lại, cứ việc đến thử xem! Ngươi không biết ta là ai, ta lại biết ngươi là người Hoàng Hà bang. Ta lúc nào cũng có thể tìm được ngươi, ngươi lại tìm không được ta!"

Mọi người ở đây nhất thời lặng ngắt như tờ.

"Ha ha! Tốt! Tốt! Nói thật hay!"Một thiếu niên tuấn tú từ trên lầu khách sạn đi ra, một thân TSm huyền sắc, trên mặt tươi cười như ánh mặt trời, phía sau là hai thuộc hạ mặc áo xám, bên hông đeo bảo kiếm, rất có dáng vẻ công tử thế gia. Hai thuộc hạ áo xám phía sau hắn mặt vô biểu tình, ánh mắt lặng lẽ, hơi hơi khom người đi theo thiếu niên.

"Nhạc Lão Thất - Hoàng Hà bang, trong Hoàng Hà bang ngươi là người vô lại nhất!"

Nhạc Lão Thất cột khăn trên trán dính đầy máu tươi, môi bị Lạp Ấm đánh đến sưng, răng rơi hai cái, che miệng tính phóng lời đe dọa, thấy thiếu niên từ trên lầu bước xuống, ngẩn người, bỗng nhiên cười đáp: "Thì ra là Diệp Duệ, Diệp thiếu hiệp! Hôm qua bang chủ vẫn còn nhắc đến người!"

Thiếu niên dựa vào tay vịn không nhanh không chậm đi xuống, nói: "Mấy vị võ lâm tiền bối, ngươi cũng dám trêu chọc?"

Nhạc Lão Thất bồn chồn nói: "Võ lâm tiền bối?"

Thiếu niên chỉ vào Thần Cơ Tử nói: "Vị này là một trong ngũ đại tông sư, Thần Y Môn - Thần Cơ Tử tiền bối ; Vị tiểu thư này nói vậy chính là người trên giang hồ đồn đãi, Thần Y Môn Tuyết Liên Hoa - Lạp Thập Tam, Nguyên tiểu thư!"Nói xong lại nhìn Lạp Ấm, hưng trí bừng bừng mặt đầy mỉm cười nói: "Lạp Ấm lão đệ a, muội phu của ta đâu sao không thấy?"Đám người Nhạc Lão Thất vừa nghe danh hào ' Thần Cơ Tử ', ' Tuyết Liên Hoa ', lập tức sợ đến mức té nhào chạy ra ngoài. Tuy rằng nhóm dân chúng đều đối với Thần Y Môn tôn thờ có hơn, nhưng người giang hồ vẫn biết được một chút tin tức - Thần Y Môn chính là đệ nhất độc môn, y thuật tốt, cùng y đức không liên quan.

Lạp Ấm thấy hắn, kinh ngạc nói: "Là người, Giang..."chữ ' Vương ' còn chưa nói ra miệng, liền khiến Phác Duệ một trận cười to: "Ha ha ha ha hắc - giang hồ nơi nào không gặp lại? Nửa năm không gặp, vẫn khỏe?"Phác Duệ ý cười trong suốt tiêu sái đi tới, ngồi xuống chỗ trống duy nhất trên bàn, nói: "Thần Cơ Tử tiền bối, hôm qua Trần Thiết - bang chủ Hoàng Hà bang, tặng cho ta một vò rượu ngon, ngài có muốn nếm thử hay không?"

Thần Cơ Tử ánh mắt sáng ngời, nói: "Rượu ngon? Rượu gì? Nếu không ngon, lão đạo sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Phác Duệ nói: "Đương nhiên là rượu ngon!"

Thần Cơ Tử còn chưa trả lời, Lạp Lệ Sa lại nói: "Lập tức xuất phát, có rượu ngon liền ở trên thuyền uống đi!"

Thần Cơ Tử gật đầu nói: "Sư phụ ta nói đúng, trên thuyền uống, trên thuyền uống!"

Phác Duệ nghi hoặc nói: "Các người muốn ngồi thuyền? Đi nơi nào?"

Thần Cơ Tử nói: "Đi Triều Tiên! Tiểu tử, ngươi đi không? Không đi liền đem rượu cho ta, ta lấy rượu đi!"

Phác Duệ cười nói: "Đương nhiên đem rượu đưa cho tiền bối! Diệp Tam, đi lấy vò rượu Trần bang chủ cho ta mang đến!"

Người áo xám phía sau hắn cúi đầu đáp một tiếng, lặng yên không một tiếng động xoay người rời đi.

"Hộ vệ của ngươi võ công không tệ!"Thần Cơ Tử khen,"Chính là quá cứng nhắc, hẳn là từng dục tốc bất đạt, sau này bọn họ khó tiến thêm nữa."

Phác Duệ cười nói: "Đây là hộ vệ lão cha cho ta, có thể trung thành là tốt rồi, trở thành cao thủ võ lâm cũng vô dụng."Lại hỏi,"Muội phu của ta đi theo ngài, nhưng sao không có nghe qua tin tức?"

Lạp Ấm trong lòng khẩn trương, cúi đầu ăn cơm không nói lời nào. Thần Cơ Tử lại không chút do dự nói dối: "Muội phu của ngươi? Đương nhiên ở Thần Y Môn học võ! Ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì? Lão cha ngươi gọi ngươi tới hỏi?"

Phác Duệ khoát tay, cười nói: "Không không, sao có thể? Lão cha không hỏi qua, ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, ngài đừng nóng giận!"Dừng một chút, cười hì hì đè thấp thanh âm nói,"Tiền bối, hôm nay ta ở chỗ này, nói vậy ngài cũng biết ta vì cái gì mà đến. Tiền bối vừa lúc cũng ở nơi này, có thể thuận tiện giúp một chuyện?"

Mấy câu nói đó, ngay cả Lạp Lệ Sa cũng có thể nghe hiểu - Có một phu nhân quỷ thần khó lường như Công chúa, Lạp Lệ Sa đối với chính trị không còn dốt đặc cán mai nữa, cũng có thể sinh ra vài phần nhạy cảm. Phác Duệ có thể ở nơi này, đương nhiên là vì để nắm trong tay đường thủy Hoàng Hà. Lữ Chấn Hải nếu đến đây, đầu tiên sẽ đem trọng điểm công kích đặt ở Hoàng Hà. Mà đường thủy Hoàng Hà là con đường chủ yếu để vận chuyển lương thảo lên phương Bắc, không thể sơ suất. Nhờ thần y hổ trợ, có thể hỗ trợ cái gì? Đương nhiên chính là hạ độc quân đội Lữ đế!Thần Cơ Tử lắc đầu như trống bỏi, nói: "Tàn sát sinh linh quá nhiều, trời đất khó dung. Lần trước Bắc phạt, giết là người Hung Nô, làm chuyện thương thiên đó lão đạo chịu đựng được ; Nhưng ngươi muốn ta giết người Hán? Vậy thì không được! Lão đạo tuy là độc y, nhưng mà là thầy thuốc của võ lâm, đánh giặc là chuyện triều đình các ngươi, cùng lão đạo ta không liên quan!"

Phác Duệ mắt thấy không thành, làm ra vẻ mặt uể oải. Vị Vương gia này biểu tình lưu loát, tựa như Phác Thái Anh mỉm cười chuyên nghiệp, thấy thế nào cũng rất thật.

Không bao lâu, người áo xám cầm một bình lớn đến. Phác Duệ nói: "Ta đưa các người lên thuyền đi! Ở phụ cận Tam Môn Hạp, ta coi như cũng có một chút mặt mũi."

Bến tàu, bọt sóng cuồn cuộn, nước sông vỗ vào bến. Bốn người Phác Duệ đứng ở bên bờ, nâng chén chia tay.

Phác Duệ trước kính rượu cùng Thần Cơ Tử, đến phiên Lạp Thập Tam, cũng không vội uống rượu, nói: "Tuy rằng lần đầu gặp ngươi, nhưng ta lại cảm thấy ta cùng cô nương rất quen thuộc... Cô nương, chúng ta hẳn kiếp trước từng gặp qua! Tại hạ tuy rằng chỉ là Vương gia nhàn tản, nhưng võ nghệ cao cường, dáng vẻ đường đường! Cô nương nếu không có hứa hẹn ai..."

Lạp Lệ Sa đánh gãy lời hắn, nói: "Ta đã có người thương."

Phác Duệ"A"một tiếng, rất là kinh ngạc nói: "Như thế nào sẽ? Là dạng người gì có thể xứng với tiên tử như cô nương? Ngươi nói một chút, ta đi tìm hắn lý luận một phen! Ta cũng không tin, ai so với Phác Duệ ta còn lợi hại hơn!"

Lạp Lệ Sa khóe miệng không tự giác mỉm cười, nói: "Nàng võ nghệ siêu quần - so với ngươi cao hơn, tướng mạo thiên hạ tuyệt sắc, thân phận tôn quý, tuyệt đỉnh thông minh, ôn nhu săn sóc, thế gian này không có người nào so với nàng tốt hơn!"

Nói xong cười nhẹ, ngửa đầu nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch, cất bước lên thuyền. Thần Cơ Tử ở đầu thuyền gọi tới gọi lui, chỉ huy khai thuyền, tựa hồ đối với con thuyền thập phần hứng thú. Chiếc thuyền này là ba người bọn họ bao, nhìn vô cùng thoải mái.

Phác Duệ mê hoặc nói: "Ngươi... ngươi nói là nam tử hay là nữ tử? Sao..."

Lúc thuyền chậm rãi chuyển động, thân ảnh lục sắc tuyệt trần kia dần dần đi xa, Phác Duệ nhìn Lạp Ấm một mực cung kính bên cạnh Lạp Lệ Sa, lại nhìn dáng người Lạp Lệ Sa, bỗng nhiên phản ứng lại, hét lớn: "Là ngươi! Là ngươi! Ngươi là muội phu của ta, ngươi là muội phu của ta!"Phác Duệ chạy theo con thuyền đang di động, trong miệng hô không ngừng,"Lạp Thập Tam, ngươi trở về, ngươi trở về! Ngươi có biết, muội muội ta ngày ngày đều nhớ tới ngươi? Ngươi giải thích rõ ràng cho ta!"

Phác Duệ thấy Lạp Lệ Sa đứng ở đuôi thuyền, gió sông thổi, tay áo khẽ tung bay, theo thuyền mà đi, trong mắt thần sắc lạnh nhạt, giống như tiên tử muốn bay về trời. Con thuyền dần dần nhanh hơn, Phác Duệ công phu cũng không có tốt như Phác Thái Anh, khinh công đã muốn dần dần đuổi không kịp, chỉ có thể nhìn thuyền lớn di chuyển đến giữa sông, nhắm thẳng chân trời mà đi.Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, nửa năm trước, Lạp Lệ Sa theo Thần Cơ Tử rời đi, họa kia vẽ phúc sơn thủy đồ, hai bờ sông núi xanh, một con thuyền buồm trên mặt sông, cùng cảnh tượng hiện tại trong mắt hắn giống nhau như vậy. Không biết vì sao, hắn có loại cảm giác thê lương. Hắn thậm chí còn không kịp nghĩ, vì sao Lạp Lệ Sa lại là nữ tử, vì sao Phò mã Lạp Lệ Sa cùng nữ tử Lạp Thập Tam mà tiểu muội nhớ mãi không quên lại cùng là một người, hiện tại duy nhất hắn có thể nghĩ đến là - Trở về, làm thế nào ăn nói với muội muội?

Đúng lúc này, một người mặc cẩm bào cưỡi kỵ mã từ đằng xa chạy nhanh đến, còn chưa kịp tới, liền lập tức bay vọt xuống, xoay người, vội vã chạy tới bên cạnh Phác Duệ, lảo đảo một cái, ngã về phía Phác Duệ.

Phác Duệ vừa thấy, vội vàng đỡ lấy hắn nói: "Cổ Nghiên, là ngươi? Sao ngươi lại tới đây?"Vừa đỡ, mới phát hiện trước ngực hắn đã nhiễm máu tươi một mảnh, mùi máu tươi tràn ngập, chỉ là hắn mặc cẩm bào màu đỏ, nhìn không rõ ràng.

Cổ Nghiên gắt gao cầm tay hắn, tiếng nói khàn khàn,"Điện hạ, không tốt, Sở vương tạo phản, tám ngàn tinh binh tiến công vào hoàng thành, Thái tử Điện hạ cùng các vị Hoàng tử, Công chúa nhỏ bị vây quanh ở hoàng cung, hiện tại Sở vương đang mang binh tiến đánh, hoàng cung sẽ kiên trì không được nữa!"

"Ngươi nói cái gì?"Phác Duệ quá sợ hãi,"Ngươi sao lại ở chỗ này? Tiểu muội của ta đâu? Ngươi tại sao không ở cùng Thái Anh?"

Cổ Nghiên hai mắt rưng rưng, nói: "Công chúa chỉ huy hộ vệ Công chúa phủ vào hoàng cung tử thủ Huyền Vũ môn, thuộc hạ liều mạng chạy đến báo tin!"Nay ở phụ cận kinh thành, chỉ có một mình Phác Duệ là Hoàng tử trưởng thành, lại là con vợ cả, có thân phận lớn, có thể hiệu lệnh binh sĩ, ngăn cản phản loạn.

Phác Duệ tay chân lạnh lẽo, nói: "Ngũ ca ta đâu? Hắn không phải có binh sao? Đất phong hắn cách nơi này chỉ hai ngày lộ trình, ta phái người nhanh chóng đi cầu viện!"

Cổ Nghiên nói: "Không còn kịp rồi! Điện hạ, chi bằng người mang theo người, lập tức khởi hành! Trần Khiêm đã đi thông tri Tề vương điện hạ, hai ngày lộ trình, đi đi về về cho dù là khoái mã cũng phải mất ba ngày, hoàng cung ngay cả một ngày đều chờ không được! Điện hạ, Công chúa đã bị thương, người, người đến cứu Công chúa đi! Người mau cứu Công chúa!"

Cổ Nghiên - vị thủ lĩnh hộ vệ trấn tĩnh nhất của Công chúa phủ lại khóc rống thất thanh, quỳ rạp xuống đất.

Phác Duệ ngày thường lăn lộn trong giang hồ, tuy rằng từ nhỏ thông minh, đấm đá nhau cũng không kém, nhưng ở binh gia đại sự, luôn luôn nghe theo lời của Phác Thái Anh, lúc này để hắn gánh vác sinh tử của toàn bộ Phác thị hoàng thất, hắn làm sao trấn tĩnh được.

Đột nhiên nhìn Lạp Lệ Sa xa xa ở trên thuyền, như trong đêm tối tìm được ngọn đèn sáng. Nghe tiểu muội nói, năm đó ở Bạch Mã Tự chính là nàng đã cứu tiểu muội, văn võ toàn tài, còn có Thần Cơ Tử tiền bối võ nghệ tuyệt đỉnh... Nghĩ đến đây, Phác Duệ hướng về phía con thuyền trên mặt sông vận hết nội lực hô lớn: "Muội phu! Ngươi trở về, ngươi trở về! Anh nhi nàng bị trọng thương, ngươi mau trở lại, mau cứu nàng, ngươi mau cứu nàng!"

Rất xa, không thấy rõ biểu tình của Lạp Lệ Sa trên thuyền, Phác Duệ thấy nàng vẫn đứng ở trước đuôi thuyền, vẫn không nhúc nhích, qua thời gian mấy nhịp thở, bỗng nhiên sải bước, nhảy vào lòng sông Hoàng Hà chảy xiết.

Cổ Nghiên ngạc nhiên: "Phò mã gia? Phò mã gia ở đâu?"

Phác Duệ rốt cục không hề hoảng loạn, mỉm cười nói: "Lạp Thập Tam đến đây!"

Cổ Nghiên sửng sốt một chút, tiếp đó vẻ mặt kinh hỉ nói: "Lạp Thập Tam? Lạp Thập Tam ở Bạch Mã Tự? Nàng đến đây? Nàng ở đâu?"

Phác Duệ chỉ vào trong Hoàng Hà một thân ảnh đang bơi rất nhanh tới, nói: "Đó!"

║Sách sử [ Yến quốc? Lạp Lệ Sa liệt truyện ] ghi lại: Đại Yến quốc năm thứ mười một, cuối thu, mùng chín tháng chín, trùng dương. Yến Cao Tổ thân chinh Hung Nô, nhị hoàng tử Sở vương Phác Khoan phản loạn, cùng Trường An Công chúa chiến đấu ở Huyền Vũ môn. Phò mã Lạp Lệ Sa từ giữa lòng sông Hoàng Hà Tam Môn Hạp nghe tin, nhảy vào trong nước quay về.║

----------------------------------

P/S: A đúng là duyên phận mà. Chậm một khắc nữa thôi thì tình duyên này cũng không còn. Dù sau này trở về duyên phận cũng đã đứt lìa.

Chương này rất dài nha ~ hai chương của người ta. Vậy thì chương sau phải chậm chút nha =))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#notag