Chương 43: Tình khôn kể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian nửa năm, rất nhiều chuyện có thể suy nghĩ cẩn thận - chẳng hạn như nửa năm trước vì sao trên thuyền bỗng nhiên đau bụng ; chẳng hạn như nửa năm trước ở trong viện Trần Tam, lúc lòng mình tràn đầy lo lắng, thì nàng kế hoạch cùng một vị thích khách mỹ nữ cao chạy xa bay ; hoặc như, lúc ở Bạch Mã Tự, sau một đêm kia, lại không chút do dự muốn đào tẩu, chạy đi gặp mặt vị nữ thích khách kia!

Chỉ cần các nàng còn sống, Phác Thái Anh có thời gian từ từ vạch kế hoạch, chậm rãi làm chuyện nàng muốn.

Lạp Lệ Sa tìm một gian phòng phía sau Thành Cực điện, đem Trường An đặt ở trên giường, bảo thị nữ chuẩn bị vài chậu nước ấm, đem một bao bột phấn màu đỏ bỏ vào trong nước ấm, chậu nước lập tức biến thành màu hồng, còn tản ra vị thuốc nhàn nhạt.

Thuần thục cởi bỏ y phục của nàng, kéo cái yếm màu trắng xuống, đem thuốc bột màu vàng nhạt vẩy lên miệng vết thương, lại đem rượu mạnh đổ xuống. Phác Thái Anh đau đến xiết chặt ra giường, cả người đổ mồ hôi. Thấy nàng biểu tình gắng sức chịu đựng, Lạp Lệ Sa nhịn không được có chút hoảng hốt, phảng phất giống như đêm đó, lúc nàng động tình vẻ mặt cũng cố gắng nhẫn nại, kiềm chế.

Rượu mạnh đổ một chút trong chén, đốt nến, đem thanh chủy thủ khéo léo, sắc bén ở trên rượu mạnh hơ nóng.

"Kiên nhẫn một chút, cắn chặt."Lạp Lệ Sa lấy một cái khăn mặt sạch cho nàng cắn, tay trái vòng quanh thân thể của nàng, khiến chỗ trúng tên hướng ra bên ngoài, bàn tay trái đặt trên miệng vết thương, nắm lấy tên sắt, lưỡi dao cực nóng cắt xuống miệng vết thương, Phác Thái Anh nghiêng đầu, không cắn lấy khăn mặt, mà gắt gao cắn lên cánh tay của Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa mặt không đổi sắc, vững như Thái Sơn, hai tay không chút run rẩy, vững vàng cắt xuống, sạch sẽ lưu loát, dọc theo cơ thể hạ đao. Giơ tay chém xuống, đồng thời rút ra tên sắt. Phác Thái Anh ngón tay phải bấu chặt vào lưng Lạp Lệ Sa, nặng nề"ưm"một tiếng.

Lạp Lệ Sa trên lưng bị bấu đến chảy máu, lại giống như không có cảm giác, dùng vải trắng ngâm vào nước ấm màu hồng nhạt rồi đè xuống miệng vết thương, kiểm tra một chút tên sắt, phát hiện mũi tên không có độc, liền tiện tay vứt trên mặt đất, ôn nhu nói: "Kêu ra sẽ thoải mái hơn!"

Phác Thái Anh trên mặt tái nhợt bởi vì câu nói này mà lộ ra một chút đỏ ửng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta chịu đựng được!"Nàng giống như lại nghe thấy một đêm kia, Lạp Lệ Sa ở bên tai nàng không ngừng gọi"Anh nhi".

Lạp Lệ Sa vừa giúp nàng băng miệng vết thương, vừa nói: "Không nên dùng nhiều sức! Vết thương bên hông phải sẽ bị rách, ta giúp ngươi băng một chút."

Phác Thái Anh nhìn nàng nghiêm trang chiếu cố, nhưng lại không nhìn vào mắt mình, híp mắt, nói: "Phò mã, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"

Lạp Lệ Sa sửng sốt một chút. Cổ Nghiên cùng Phác Duệ đã đáp ứng sẽ không nói với Công chúa bí mật của nàng, hơn nữa hai người đó đến bây giờ cũng chưa có cơ hội tiếp cận Công chúa, như vậy hẳn Công chúa không biết mới đúng. Nhưng mà, vì sao luôn có cảm giác như bị nhìn thấu đây?Lạp Lệ Sa nghĩ nghĩ, nói: "Công chúa nói đến việc gì?"

Phác Thái Anh cười lạnh một tiếng, đem tay trái đặt ở trước mặt nàng, mở ra, trong lòng bàn tay là khuyên tai xanh ngọc điểm huyết."Đây là cái gì? Ngươi không phải thiếu ta một lời giải thích sao?"

Lạp Lệ Sa trong lòng than thở một tiếng. Không nỡ vứt bỏ khuyên tai này, cũng không nỡ làm nàng bị thương. Rõ ràng trong lòng báo động mãnh liệt, lại vẫn như trước không chùn bước nhảy vào cạm bẫy, còn vui vẻ chịu đựng.

Đương nhiên, Lạp Lệ Sa ở mặt ngoài tự nhiên sẽ không thừa nhận: "Công chúa đồ trang sức dính máu sao? Có lẽ vừa rồi đánh nhau không cẩn thận bị dính vào."

Phác Thái Anh hai nơi trọng thương, mất rất nhiều máu, hiện tại cả người mềm nhũn, làm sao còn khí lực mà khua môi múa mép? Huống chi, chuyện Công chúa Điện hạ nhận định, trước giờ không sai. Phác Thái Anh đang ở trong lòng Lạp Lệ Sa, thân thể hơi nghiêng, đưa tay đặt trên cổ Lạp Lệ Sa, dùng sức kéo xuống.


Lạp Lệ Sa mơ hồ dự cảm được nàng muốn làm gì, cổ cứng nhắc không động, ai ngờ vị Công chúa này quật cường không thuận theo sẽ không buông tha, bên hông bởi vì dùng sức mà bắt đầu rớm máu. Lạp Lệ Sa để ý thương thế của nàng, tâm niệm vừa động, Công chúa Điện hạ nắm lấy sơ hở, nội lực theo lòng bàn tay kích thích huyệt đạo sau gáy nàng, khiến cho nàng cúi đầu xuống.

Phác Thái Anh chạm đến đôi môi mềm mại của nàng, cảm giác quen thuộc kia liền trở lại, đúng là cảm giác dán chặt trằn trọc ngày ấy, mềm mại như có thể tan ra ngay, tựa như hương trà, lại có vị ngọt, hương vị này, là mộng yểm của nàng, Lạp Thập Tam lưu lại cho nàng mộng yểm.

Nửa năm qua, chuyện đêm đó cũng không có theo thời gian trôi qua mà dần dần phai nhạt, ngược lại giống như rượu ủ lâu năm, càng ngày càng thuần, khiến nàng ở trong mộng khó có thể thoát khỏi. Nàng thậm chí nghĩ đến, chính mình quá mức giống cô cô, ngay cả yêu thích đều giống nhau. Thủ hạ của nàng phần đông đều là nữ tử, muốn tìm hai cái mỹ mạo thanh tú thị tẩm rất đơn giản. Trong đám tỷ muội của nàng có người âm thầm chơi đùa nữ sắc, không có gì ngạc nhiên. Nhưng thực sự đem những tuyệt sắc này đưa đến trước mặt nàng, nàng một chút hứng thú cũng không có.

- Không phải! Không phải như vậy! Đây không phải là nàng muốn! Đôi môi các nàng chỉ làm nàng cảm thấy ảm đạm vô sắc, thanh âm của các nàng cũng không khiến nàng say mê, chỉ khiến nàng nghĩ thầm: So với âm thanh chính nàng còn kém xa.

Chỉ có Lạp Thập Tam....

Lạp Lệ Sa vẫn cho là mình kiêu ngạo lãnh tĩnh cùng lý trí, nhưng khi đôi môi chạm nhau trong nháy mắt lại không còn sót chút gì. Phác Thái Anh có thể rõ ràng cảm giác được, nàng khẽ hôn môi của mình như cánh hoa mềm nhẹ ngọt ngào, cường thế lại ôn nhu ; âm thanh nàng trầm thấp giống như trong mộng, khắc chế nhu tình tràn đầy ; Đầu ngón tay của nàng đặt bên hông miệng vết thương khống chế lực độ, giống như trân bảo mà săn sóc, làm sao không khiến người ta cảm động?Lạp Lệ Sa ngậm lấy môi nàng, gắt gao không buông. Nếu không phải Phác Thái Anh nội lực thâm hậu, hô hấp lâu dài, cái hôn này thật muốn mệnh của nàng. Thẳng đến khi môi Lạp Lệ Sa chuyển qua cái cổ trơn bóng trắng mịn của nàng, mới để cho nàng hít sâu một hơi, run rẩy nói: "Thập Tam, Thập Tam, dừng lại!"

Lạp Lệ Sa ngồi ở trên giường, ôm lấy người trong lòng y phục không chỉnh tề, chỉ cảm thấy hôn môi nàng thật khiến người ta xúc động khó có thể kiềm chế.

Ở trên thuyền nghe thấy tiếng hét của Phác Duệ, một khắc kia, nàng thật sự cảm giác được, người thông minh thanh khiết này sẽ ngã xuống, nàng có loại trực giác mãnh liệt - Nàng phải về! Nàng muốn về, cho dù đi vào đầm rồng hang hổ, cho dù mất đi tự do, cho dù mất đi hết thảy, cũng muốn trở về.

Mà trên thực tế, nếu nàng mất đi vị Công chúa Điện hạ này, nàng còn lại cái gì đâu? Liền giống như lời nàng nói với Sở vương, ở trên đường cũng vừa mới cẩn thận suy nghĩ câu nói kia: Kiếp này duy nhất trọng yếu, chỉ có một mình nàng...

Hiện tại, Phác Thái Anh còn sống, còn có tim đập, thật ấm áp, nằm ở trong lòng mình. Chỉ có giờ khắc này, so với nam tử còn kiên cường hơn - vương bài sát thủ, mới giống nữ hài tử như vậy, muốn hôn môi trân bảo mất đi có lại được này, muốn rơi lệ, muốn khẩn cầu đối phương - Đừng bỏ lại ta một mình...

Phác Thái Anh không nhìn thấy ánh mắt nàng, càng không nhìn thấy được lệ trong lòng nàng, nhưng có thể từ trong nụ hôn cảm giác được lực độ đan xen vui sướng cùng bi thương.

Phác Thái Anh ôn nhu nói: "Thập Tam... Ta bị thương..."

Lạp Lệ Sa lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn nàng. Phác Thái Anh bỗng nhiên cảm thấy, ánh mắt kia giống như Lạp Thái Trinh ăn điểm tâm chưa no, nhịn không được phì cười, cười ha ha ra tiếng.

Một tiếng cười này, đã xua tan đi chút bi thương đang gợn sóng.

Lạp Lệ Sa như trước lẳng lặng nhìn nàng, không biết nói cái gì cho phải.

Phác Thái Anh ngừng cười, nhìn nàng, trong mắt mang theo giảo hoạt cùng tự đắc, nói: "Lạp Thập Tam, hiện tại, ngươi không phải nên giải thích với ta một chút sao?"

Lạp Lệ Sa ôm nàng nằm xuống, nửa tựa đầu giường, nói: "Ta vốn là nữ tử. Lúc sinh ra, cũng giống như ngươi, là song bào thai. Chỉ là, ca ca của ta ra đời không bao lâu liền chết, ta thân thể cũng yếu đuối nhiều bệnh, nghe nói là vì trúng độc."

Nói đến hai chữ ' trúng độc ', Phác Thái Anh ánh mắt hơi híp lại, hiện lên một tia sắc bén.

"Ngoại công ta cùng bệ hạ, gia gia đều là sinh tử chi giao, nhưng năm đó ở thời điểm khởi nghĩa, vì cứu bệ hạ mà qua đời, mẫu thân của ta là con gái duy nhất của ngoại công, cho nên gia gia đối với trưởng tôn ca ca chờ mong đã lâu, nhận được tin tức liền đi hoàng cung nói cho bệ hạ. Nhưng ngay sau đó ca ca liền chết non, ta lúc này vừa vặn sinh ra, bất đắc dĩ, đành phải coi như ca ca mà nuôi dưỡng."Trường An Công chúa lạnh lùng quát khẽ: "Thật to gan! Lạp gia ngươi dám khi quân phạm thượng, đây là tội diệt cửu tộc!"

Lạp Lệ Sa thản nhiên nói: "Nhiều năm như vậy, ta bị đem đi nông thôn nuôi lớn, Lạp gia cùng ta có quan hệ gì đâu? Cho dù Hoàng đế muốn tiêu diệt cửu tộc của Lạp gia, vẫn không bắt được ta."

Điểm này, Trường An Công chúa cũng có thể khẳng định. Lạp Thập Tam nhất định là một thích khách võ nghệ không thấp, ai có thể bắt được nàng?

Trường An bỗng nhiên nói: "Nói như vậy, lúc trước ở trên thuyền, ngươi là cố ý ngã xuống?"

Lạp Lệ Sa thầm nghĩ, vị Điện hạ này chuyển đề tài cũng quá nhanh đi. Cũng không đợi nàng nghĩ ra lý do gì để chống đỡ, thị vệ ngoài cửa cao giọng nói: "Phò mã, Thái tử Điện hạ hỏi, Công chúa bị thương như thế nào? Có nguy hiểm không?"

Lạp Lệ Sa đang muốn nói chuyện, lại nghe Phác Thái Anh nói: "Thái tử ca ca tỉnh? Ta tự mình đi xem hắn!"

Thị nữ kia nói: "Công chúa, Thái tử nghe nói Phò mã gia cứu Công chúa, muốn gặp Phò mã một lần!"

Lạp Lệ Sa ôm Trường An đứng lên, Trường An lại nói: "Thái tử ca ca nghỉ ngơi cách đây không xa, đỡ ta đi một chút là đến."

Lạp Lệ Sa đương nhiên là không đồng ý. Nhưng nàng sẽ không đi khuyên người khác, vì thế không chút nào để ý lời nói của Phác Thái Anh, ôm nàng đá văng cửa phòng, không để ý ánh mắt tò mò của mọi người, đi vào thượng thư phòng phía sau điện.

Thái tử nằm ở trên giường, đang cùng nói chuyện với Lạp Thái Trinh. Lạp Thái Trinh bỉu môi, ánh mắt hồng hồng, nắm chặt tay Thái tử, trong miệng nói: "Thái tử cậu, không đau, không đau."Phác Duệ bên cạnh vừa cười vừa gạt lệ.

Thái tử hơn ba mươi tuổi, thanh tú nho nhã, râu đen mềm mại, nhìn không giống Thái tử, mà giống như Trạng Nguyên lang đọc đầy thi thư, khí chất cao nhã. Từ cao nhã ôn nhuận này có thể nhìn ra, Thái tử cùng và Phác Thái Anh không hổ là thân huynh muội, đều mang theo khí tức ôn nhu, nữ tính của Túc Sa.

"Tiểu muội, muội phu!"Thái tử khẽ mỉm cười, cười đến tao nhã, tiếp đón Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh thấy Phác Duệ kia miễn cưỡng cười vui, trong mắt hàm lệ, lập tức hiểu được, vội vàng tiến lên, giữ chặt cánh tay Thái tử, nức nở nói: "Thái tử ca ca!"

Thái tử cười vỗ vỗ tay nàng, lại nhìn Lạp Lệ Sa nói: "Muội phu, ta và Duệ Nhi chỉ có Anh nhi là muội muội, ngươi phải toàn tâm toàn ý đối đãi nàng."

Lạp Lệ Sa nhìn hắn, nhìn thấy trong mắt hắn chân thành không chút tạp chất, sủng nịnh quan tâm, không đáp mà gật đầu.

Thái tử vui vẻ nói: "Ta tin ngươi!"

Lạp Lệ Sa bỗng nhiên cảm thấy ba chữ này có sức nặng ngàn quân.

Lạp Lệ Sa tinh thông y học, biết vị Thái tử này thoạt nhìn tinh thần sung mãn nhưng là hồi quang phản chiếu. Cho dù đang hấp hối sắp chết, cho dù là một vị Thái tử văn nhã, nhưng Thái tử chính là Thái tử, khi hắn nhìn chằm chằm hai mắt Lạp Lệ Sa lúc muốn hứa hẹn, Lạp Lệ Sa lại cảm thấy áp lực như Thái Sơn đè xuống.Thái tử lúc này mới nhìn qua Phác Thái Anh, lại nói với Lạp Lệ Sa: "Anh nhi từ nhỏ trí tuệ, nhưng quá mức thông minh, nên bị người đố kị, khiến nàng khó có thể vui vẻ lớn lên. Là ta làm ca ca không được tốt."

Phác Thái Anh nước mắt thoáng chốc liền chảy xuống, nói: "Thái tử ca ca, ngươi làm rất tốt, trên đời này không có ca ca so với ngươi tốt hơn!"

Phác Duệ hai mắt mơ hồ đẫm lệ, lại tính xấu không đổi ở bên cạnh nói xen vào: "Ta làm ca ca kém lắm sao?"

Thái tử thở dài: "Ta thân là Thái tử, dưới một người, trên vạn người, lại không thể bảo vệ muội muội của mình, đau xót làm sao? Chỉ là, ta biết, nếu ngồi không vững vị trí Thái tử này, Sở vương tàn nhẫn, Ngô vương âm lãnh gian trá, huynh muội chúng ta đều khó có thể chu toàn. Ngươi vì ca ca yếu đuối như ta bảo vệ trữ vị, ủy khuất chính mình, ta... ta xin lỗi ngươi!"

Phác Thái Anh nằm ở trên người hắn khóc lớn nói: "Ca, ta hiểu được, ta hiểu được."

Thái tử đối với Phác Duệ nói: "Duệ Nhi, ngươi lại đây."

Phác Duệ ngoan ngoãn đi qua.

"Duệ Nhi, ngươi và Anh nhi tuy rằng cùng ta với lão ngũ không chung một mẹ, nhưng mẫu thân chúng ta là thân tỷ muội, chúng ta cũng coi như là một nửa huynh đệ ruột thịt."

Phác Duệ quỳ trước mặt hắn, nói: "Trong lòng ta, Thái tử ca ca cho tới bây giờ đều là ca ca ruột!"

Thái tử ánh mắt nhìn lên không trung, tựa hồ nhìn về phía xa xôi, bỗng nhiên nói: "Mọi người lui xuống!"

Ở cửa một thị vệ mặc bạch y viền vàng gật đầu, cho lui thị nữ trong phòng, đóng chặt cửa phòng, rời khỏi đại điện.

Lúc này Thái tử mới nói: "Ngũ ca ngươi, ở mặt lãnh binh, là một chủ tướng hiếm có, nhưng mà, ta cùng hắn, đều chỉ di truyền được một nửa của phụ hoàng, ta là văn nhân, hắn là vũ phu. Hắn nếu được vị trí Thái tử, tất nhiên cực kì hiếu chiến, khó có thể yên ổn lòng dân. Hoàng tử con vợ cả, ngươi là người thích hợp nhất làm Thái tử."

Phác Duệ khóc lớn nói: "Không! Ta làm sao có thể bằng Thái tử ca ca!"

Thái tử nói: "Ngươi nên nghĩ lại đi. Ta biết ngươi thích một nữ tử giang hồ, thậm chí không tiếc giả trang phong lưu cưới một đống cơ thiếp. Nhưng chung quy đây không phải biện pháp, phụ hoàng cũng sẽ biết chuyện ngươi vắng vẻ vương phi. Chờ ngươi đăng cơ rồi, muốn làm cái gì không thể?"

Phác Duệ ngạc nhiên, lập tức nói: "Nhưng mà, còn có Ngũ ca..."

"Ngũ Ca ngươi tính tình, phụ hoàng cũng biết, cho dù chọn Sở vương, cũng sẽ không chọn Ngũ ca ngươi! Chỉ là Sở vương tuy rằng tâm tư cẩn thận, lại tính tình xúc động, nếu không, cũng sẽ không làm phản lúc này, hành động không khôn ngoan. Thử nghĩ phụ hoàng còn đang tráng niên, thiên hạ đều do phụ hoàng gây dựng mà có, hắn làm như vậy, cho dù thắng lợi, sao được lòng dân? Phụ hoàng trở về, một nửa thuộc hạ của hắn có thể phản bội hắn! Hơn nữa, Sở vương lần này làm phản, nói không chừng chính là do thái tử dư nghiệt tiền triều giựt giây, các ngươi nhớ phải cẩn thận."Phác Thái Anh cùng Phác Duệ đều kinh ngạc nhìn vị Thái tử trước giờ đều ôn hòa, chưa từng nghĩ tới, thì ra Thái tử cũng sẽ có lúc ác ý phỏng đoán người khác.

Thái tử tự giễu nói: "Ta cũng không phải đứa ngốc, làm Thái tử nhiều năm như vậy, còn không rõ ràng sao? Chỉ là, suy nghĩ cẩn thận là một chuyện, có thể nhẫn tâm hay không lại là chuyện khác. Phác Duệ, ngươi phải ngoan tâm, đoạt vị trí Thái tử này. Anh nhi sẽ giúp ngươi! Duệ Nhi, ngươi nếu không thể thượng vị, hai huynh muội các ngươi, tương lai dữ nhiều lành ít. Nếu thật không thể thành công... Muội phu!"

Lạp Lệ Sa nhìn hắn.

"Muội phu, ngươi hãy mau dẫn bọn hắn đi ẩn cư, đi đâu cũng được. Ta nghe nói ngươi là đệ tử của Thần Cơ Tử, kia rất tốt, đi Thần Y Môn, bỏ chạy đến Triều Tiên, đừng quay trở về!"

Lạp Lệ Sa không trả lời, Phác Duệ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ kiên nghị, nói: "Ta đã biết, ta hiểu phải làm gì. Trong thiên hạ đều là vương thổ, cho dù đi Triều Tiên, sao được an toàn? Huống chi, chẳng lẽ ta cùng tiểu muội phải ở đất khách, trước khi chết cũng không thể trở về cố hương sao?"

Thái tử cười nói: "Đúng rồi! Có cô cô ở đây, phụ hoàng chắc chắn chọn ngươi làm Thái tử! Ngươi không nên đi tranh giành, không tranh chính là tranh! Ngươi chỉ cần không phạm sai lầm, không sai, vậy chính là đúng, tất cả đều đúng, có thể không chọn ngươi sao?"

Thái tử ấm áp nói với Phác Thái Anh mấy câu, sắc mặt dần dần trở nên kém đi, nói chuyện cũng có vẻ cố hết sức.

Phác Thái Anh nói: "Thái tử ca ca, ngươi ít nói một chút..."

Thái tử lắc tay, để cho Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa hai người ôm Lạp Thái Trinh đi ra ngoài, muốn một mình cùng Phác Duệ nói một ít chuyện cơ mật chỉ có Thái tử mới có thể biết.

Phác Thái Anh ra cửa, đã thấy Lạp Lệ Sa ôm Lạp Thái Trinh chau mày.

"Thập Tam, làm sao vậy?"

Lạp Lệ Sa nói: "Thái tử ca ca của ngươi đang ép buộc hai huynh muội ngươi."

Hiện tại một mình nhắn nhủ với Phác Duệ, như vậy, trong cung tất cả thế lực có liên quan đến Thái tử lập tức sẽ đến tay Phác Duệ, tương đương có trong tay nửa con dấu Thái tử. Cho dù tương lai Phác Duệ có muốn đem thứ trong tay giao ra, Thái tử tiếp theo cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Phác Thái Anh cũng thở dài: "Không thể không bức. Nếu không, nói không chừng sẽ không còn đường sống. Phụ hoàng là một Hoàng đế hùng tài đại lược, nhưng lại không hiểu rõ con cái của hắn."

Lạp Lệ Sa lại nói: "Ta lo lắng là, thân vệ Trần Khiêm kia của ngươi, hiện tại đang trên đường thỉnh Tề vương. Nếu Tề vương nhận được tin tức, hiện tại tới đây, sẽ như thế nào?"

Phác Thái Anh tâm hữu linh tê, nhất điểm thông *, ánh mắt đổi đổi.

---------------------------

( *) Tâm hữu linh tê, nhất điểm thông: tựa như tâm đầu ý hợp, chỉ việc hai người có thể ngầm hiểu ý của nhau, tương tự như là"đi guốc trong bụng"nhau.

Xuất xứ: Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông _ Lý Thương Ẩn

( Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao. Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông.)

Nghĩa: Nhà thơ viết câu này diễn tả hoàn cảnh yêu đương của bản thân. Nhà thơ và người mình yêu ở hai nơi khác nhau, không thể gặp nhau. Mặc dù không có đôi cánh sặc sỡ có thể bay cao như phượng hoàng, nhưng trái tim hai người cũng có một sợi dây nối hai đầu giống như ở loài linh thú tê giác. Tư tưởng tình cảm của hai người đã sớm ăn ý thấu hiểu lẫn nhau. Kiểu như là yêu không quan trọng khoảng cách đại lý ấy.

Linh tê: có truyền thuyết về một loài tê giác gọi là Thông Thiên tê. Nó có một sợi chỉ trắng nối liền hai đầu sừng, khiến nó vô cùng linh mẫn, gọi là linh tê.

---------------------------

Đúng vậy, Tề vương tất nhiên muốn đến, nhưng mà, là tới cứu giá, hay là đến đoạt vị, cái này khó nói.

Phác Thái Anh chần chờ nói: "Ngũ ca dù sao cũng là thân ca ca của chúng ta, sẽ không đối với ta cùng Thập Nhất ca..."

Lạp Lệ Sa cười lạnh một tiếng đánh gãy lời nàng, nói: "Sở vương không phải thân ca ca của ngươi sao? Hơn nữa, Sở vương thực hiện thì gọi là phản loạn, nhưng hắn là được Thái tử cùng Trường An Công chúa mời đến bình phản đại quân. Nếu trong lúc này ngươi cùng Giang Vương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vừa lúc đẩy lên người Sở vương. Đến lúc đó, hắn là con trai trưởng duy nhất, danh chính ngôn thuận làm Thái tử, chẳng phải rất tốt?"

Lạp Lệ Sa không hiểu chính trị, cũng không ít lấy ác ý phỏng đoán lòng người. Thái tử mơ hồ đã muốn tiết lộ ý tứ này, chỉ là làm ca ca ruột nên không tiện nói rõ, hoặc là vị Thái tử ca ca này mềm lòng, đối với đệ đệ ruột trong tiềm thức có vài phần ý muốn bảo vệ.

Phác Thái Anh có chút nản lòng tựa trên người Lạp Lệ Sa, nói: "... Thập Tam, ngươi có muốn cùng ta đi gặp cô cô?"

---------------------------

P/S: Ngọt như mía! (✿'‿')

Tính để cuối tuần post, mà thôi post luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#notag