Chương 47: Bình minh xuân sắc [ Hạ ] [ H ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạp Lệ Sa không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy ánh mắt Phác Thái Anh mang theo tà khí vô cùng nguy hiểm. Trực giác sát thủ nói cho nàng biết, hiện tại nên lập tức rời đi!

Nàng ánh mắt không động, nhưng dư quang lại nhìn về phía cửa lớn, nhanh chóng bước sang trái một bước. Công chúa tay phải lập tức vươn tới, ở cổ nàng bổ ngang một cái, Lạp Lệ Sa vội vàng ngửa ra sau, lui về phía sau hai bước. Nàng lui ra sau, Phác Thái Anh theo sát tiến lên.

Lạp Lệ Sa khó hiểu nhìn nàng, nghi hoặc nói: "Công chúa? Ngươi..."

Trường An ý cười trong suốt nhìn nàng, nụ cười này tựa hồ cách quá gần, vị Công chúa này cao hơn nàng nửa tấc, đứng ở trước mặt nàng, nhìn xuống nàng, mơ hồ làm nàng cảm thấy áp lực, khiến nàng nhịn không được lại lui về sau hai bước.

Trường An Công chúa không nhanh không chậm lần thứ hai tiến tới một bước dài.

Lạp Lệ Sa thật ra còn có ám khí và độc phấn, cũng không thể đem ra đối phó với vị Công chúa này đi? Luận võ công, Lạp Lệ Sa lại xa xa không phải đối thủ của Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa đi đến bất cứ địa phương nào, chuyện thứ nhất chính là đem cảnh vật xung quanh ghi tạc trong lòng, thời điểm vừa rồi tiến vào, nhìn xung quanh, đã ghi nhớ rõ ràng. Sau khi vào thư phòng, phía trước là tường, bên phải là cửa sổ, phía trước cửa sổ có một cái bàn sách, cạnh bàn sách là một giá sách bằng gỗ đàn hương. Bên góc của cửa chính, có một phượng sàng đơn giản dùng để nghỉ trưa, bên giường có hai cánh cửa sổ, cửa sổ đối diện phía Nam, ban ngày đều có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, thuận tiện cho việc ngồi trên giường hướng cửa sổ đọc sách.

Lạp Lệ Sa không cần quay đầu nhìn, bước thụt lùi, hướng chuẩn xác tới gần phía cửa sổ. Lui tới bên giường, Lạp Lệ Sa trở mình nhảy lên giường, đẩy cửa sổ ra, đang muốn nhảy ra ngoài, còn chưa kịp làm động tác, sau vai đã bị điểm trúng huyệt đạo, không thể động đậy.

Phác Thái Anh ý cười trong suốt nhìn nàng, nói: "Ta ba tuổi theo cô cô tập võ, chín tuổi bái Tiêu Dao Chân Nhân làm sư phụ, luyện công mười bốn năm, cũng chưa từng lười biếng qua. Công phu của ngươi muốn vượt qua ta, còn sớm lắm."

Phác Thái Anh nhẹ nhàng đẩy, vốn Lạp Lệ Sa đang nửa ngồi xổm trên giường liền thẳng tắp ngã xuống, không hề có sức phản kháng.

Nếu là ở kiếp trước, tình huống như vậy, Lạp Lệ Sa tất nhiên nổi sát tâm, hiện tại tuy rằng không đối với Công chúa lộ ra sát khí, nhưng mà vô cùng không quen bị người chế trụ.

"Công chúa, ngươi đây là..."

Đầu ngón tay mịn màng đặt tại môi nàng, ngăn nàng nói chuyện. Lạp Lệ Sa cảm thấy ngón tay này mang theo mùi mặc hương nhàn nhạt, nghĩ đến có lẽ vừa rồi giúp mình đè giấy lưu lại.

Mực đó là trân phẩm của hoàng gia, nghiên mực cũng là dùng ngọc thạch tốt chế thành. Lạp Lệ Sa kiếp trước trộm không ít đồ cổ quý giá, đối với đồ cổ cũng hết sức quen thuộc. Nghĩ đến sắc thái kia, xanh đậm mang theo hoa văn trắng tinh tế, để cho đôi tay ngọc của Phác Thái Anh cầm lấy, đẹp đến động lòng người, không biết là trân phẩm này phụ trợ cho đôi tay ngọc, hay là tay ngọc giúp nghiên thạch tăng thêm nhan sắc làm mê loạn ánh mắt nàng."Ngươi thất thần!"Phác Thái Anh dừng ở ánh mắt nàng,"Thập Tam, vì sao lúc ngươi ở bên ta, luôn thất thần?"

Lạp Lệ Sa cuối cùng phục hồi lại tinh thần,"Công chúa..."

Phác Thái Anh chậm rãi giúp nàng cởi hài, cũng cởi luôn hài của mình, nhảy lên giường, ngồi ở bên cạnh nàng, nửa tựa vào tường, không chút hoang mang quở trách nói: "Công chúa? Ta từng nói cái gì? Lúc trước khi chúng ta thành thân, ta đã nói qua, nói ngươi không cần gọi ta xa lạ như vậy, ngươi không đem lời nói của ta để trong lòng. Vừa rồi có Tử Hàm, sao không gọi ta là Công chúa?"

Người luyện võ, bất luận dùng phương pháp gì, luyện bí tịch của môn phái gì, đều chia ra làm tam trọng cảnh giới.《 Nhất trọng cảnh giới 》luyện võ cường thân, ngày hè thân thể ít đổ mồ hôi, mùa hè không sợ nóng bức, mùa đông có thể chống đỡ mưa tuyết, không sợ rét lạnh, lấy thân thể chống chọi thời tiết ;《 Nhị trọng cảnh giới 》là lấy lực đạo thế [ lực lượng làm chủ ], thuận theo tự nhiên, lúc này người luyện võ, có thể mơ hồ lĩnh hội được dáng vẻ cao nhân đắc đạo xuất trần, ngày hè chơi đùa trong rừng cây bờ sông, ngày đông thì mệt mỏi buồn ngủ, giống như tiểu động vật trong thiên nhiên ngủ đông ; 《 Tam trọng cảnh giới 》là cảnh giới của tông sư, bọn họ hoặc hỉ nộ vô thường, hoặc trang nghiêm, giống nhau ở chỗ, khi bọn họ thực sự tức giận, thiên địa trở nên giá lạnh, khi bọn họ tâm tình vui vẻ, một thoáng xuân về hoa nở, mọi chuyện tốt lành, bọn họ có thể lấy cảm xúc chính mình ảnh hưởng đến hoàn cảnh, cùng thiên địa hòa hợp thành một thể...

Mà Phác Thái Anh lúc này tu vi sớm bước vào nhị trọng cảnh giới. Bây giờ là cuối thu, ban đêm dần dần lạnh, đặc biệt lúc gần sáng là rét lạnh nhất, Phác Thái Anh tựa như con mèo Ba Tư tuyết trắng cao quý lười biếng, nửa híp mắt, tựa bên cửa sổ, miễn cưỡng đánh giá nàng - con mồi không thể động đậy dưới mí mắt.

Lạp Lệ Sa thầm nghĩ, khi đó hai người gặp đúng dịp mà đùa bỡn nhau, chỉ là hư tình giả ý, Phác Thái Anh rõ ràng nói lời khách sáo, hiện tại - sao lại lôi ra chuyện cũ? Vị Công chúa này quả nhiên cùng Vu Linh đại tỷ hay nổi đóa giống nhau, nóng giận là không phân rõ phải trái. Rốt cuộc là Trường An Công chúa và đại tỷ tương đối đặc biệt, hay nữ tử trên thế gian đều như vậy?

Chỉ nghe Công chúa nói tiếp: "Lúc ở Vi hồ, ta không duyên không cớ bỗng nhiên đau bụng, là ngươi hạ độc?"

Lạp Lệ Sa sắc mặt không thay đổi, nói: "Làm sao có thể?"

Trường An Công chúa tươi cười như hoa, cúi đầu ở ót nàng chọt một cái, nói: "À... Hay là ngươi muốn nói, kia không phải độc, chỉ là thuốc xổ?"

Lạp Lệ Sa thà chết cũng không nhận: "Chưa từng có chuyện này."

Trường An dùng nửa năm thời gian nhớ đến chuyện lúc trước, đã sớm trước trước sau sau nghĩ rõ ràng minh bạch, hơn nữa Trường An là người tự phụ ra sao? Cho dù không hề có chứng cớ, Lạp Lệ Sa chết không thừa nhận, nàng cũng sẽ không hoài nghi phán đoán của mình.Phác Thái Anh mỉm cười thân thiện nhưng Lạp Lệ Sa nhìn thế nào cũng thấy khiến cho lưng người ta phát lạnh. Ngón tay nàng từ hàm dưới của Lạp Lệ Sa chậm rãi đi xuống, cởi bỏ vạt áo, chậm rãi nói: "Ngươi có nhớ rõ, ở trong viện Trần thần y, ta tân tân khổ khổ [ vất vả ] tìm kiếm ngươi, thậm chí không tiếc mạo hiểm khiến phụ hoàng tức giận tự tiện điều khiển Long Võ Quân đi tìm ngươi, ngươi lại cùng nữ thích khách kia bỏ trốn!"Phác Thái Anh nói đến chữ ' nữ thích khách ', từng chữ cắn thật chặt, ngữ khí hung tợn từ khuôn mặt tươi cười của nàng nói ra, càng thêm lộ ra sát khí mười phần.

Lạp Lệ Sa lúc này thật oan uổng: "Ta chỉ muốn biết tình báo về cố chủ mới bắt nàng ta mà thôi, sao lại nói là bỏ trốn? Huống chi..."

Huống chi, ngươi đã nói chỉ là lợi dụng ta mà thôi...

Nói tới đây, bỗng nhiên câm miệng. Khi đó, nàng nói, là vì lợi dụng quyền thế nhà mình, trợ giúp Thái tử ca ca của nàng củng cố vị trí Thái tử. Nhưng hiện tại Thái tử vừa mất, Phác Thái Anh đang thương tâm, nàng sao có thể nhắc lại chuyện cũ? Khiến cô nãi nãi này thương tâm, nàng còn đang bị chế trụ, ai biết vị Công chúa này tức giận sẽ ra sao.

Lạp Lệ Sa bỗng nhiên có chút hiểu được, vì sao đêm nay Phác Thái Anh lại khác ngày thường, có vẻ không ổn định, có lẽ là vì việc này. Lạp Lệ Sa nghĩ đến nàng vừa mất đi ca ca kính yêu, trong lòng mềm nhũn, ánh mắt trở nên mềm mại, sửa lời nói: "Đây chỉ là việc nhỏ, ngươi sao còn nhớ?"

Phác Thái Anh lúc này đã cởi bỏ trung y của nàng, lộ ra lớp vải trắng quấn trước ngực."Việc nhỏ?"Phác Thái Anh hơi u oán nhìn nàng, nói,"Ta đây hỏi ngươi, đêm đó ở Bạch Mã Tự, ngươi vì sao... vì sao phải làm như vậy? Theo ý của ngươi, đây cũng là việc nhỏ?"

Lạp Lệ Sa thanh âm nghiêm trang cãi lại nói: "Đó là vì cứu ngươi..."

Phác Thái Anh lông mày nhướn lên: "Nói như vậy là ta chiếm tiện nghi?"

Lạp Lệ Sa cảm thấy sát khí trong mắt nàng, vội vàng nói: "Ta chiếm tiện nghi, là ta chiếm tiện nghi!"

Phác Thái Anh giận dữ, cười lạnh nói: "Tốt! Thì ra là ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta."

Lạp Lệ Sa nói không ra lời.

Được rồi, cùng Công chúa Điện hạ nói lý lẽ là vô dụng. Cho dù bậc thầy nho học kiếp trước hay chuyên gia biện luận hiện đại cũng vô dụng, huống chi nàng chỉ là một sát thủ nho nhỏ không giỏi ăn nói?

Lạp Lệ Sa nhắm mắt lại. Dù sao cũng không phải giết mình đi? Nhìn động tác của nàng hình như là muốn cởi áo nới thắt lưng, muốn làm chu công chi lễ [ động phòng ], trả thù chuyện lần trước ở Bạch Mã Tự, cũng không sao, việc này cũng không tính được là ai chịu thiệt là ai chiếm tiện nghi, hơn nữa, vì vị Công chúa này, tánh mạng cũng không để ý, đừng nói là chịu thiệt. Ý nghĩ của sát thủ hiện đại cùng cổ nhân bất đồng, nếu thích người đó, làm chút chuyện yêu cũng rất bình thường. Dù sao, nói chuyện yêu đương thì nàng không hiểu, theo nàng biết, thì Linh đại nhân cùng Vu Linh đại tỷ hay những đôi yêu nhau khác trong | Hắc Sắc Chỉ Vân | mỗi lần gặp mặt tình huống có thể thấy, tựa hồ tình nhân trong lúc đó trừ bỏ chuyện này cũng không có việc khác để làm....Phác Thái Anh thấy nàng một chút ngượng ngùng cũng không có, thầm nghĩ: Xem thủ đoạn của nàng lần trước ở Bạch Mã Tự..., tựa hồ rất thuần thục, không giống như là lần đầu tiên, nói không chừng nàng còn cùng những nữ nhân khác hoan hảo [ vui vẻ ] không biết bao nhiêu lần.

Nghĩ đến đây, Phác Thái Anh thật có chút tức giận. Vị Công chúa Điện hạ này không tỏ ra giận ngược lại, vẻ mặt mỉm cười, không nhìn ra chút nào, chỉ có ánh mắt lộ ra thanh lãnh.

Ở xã hội phong kiến, thư phòng cho tới bây giờ đều là cấm địa, không được phép, cho dù là tâm phúc thân tín cũng không thể tùy ý tới gần. Phác Thái Anh ở thư phòng, cũng không sợ có người tiếp cận, cho dù có người đến, nàng cũng có thể nhạy bén cảm giác được.

Lạp Lệ Sa cảm thấy Phác Thái Anh kéo vạt áo của mình xong, cũng không tiếp tục cởi áo của mình, ngược lại bên người vang lên tiếng"Tất tất tác tác"cởi quần áo.

Nhắm mắt, thính giác, khứu giác ngược lại trở nên linh mẫn. Một mảnh hương thơm nhàn nhạt tràn ngập, mang theo ấm áp. Lạp Lệ Sa trong lòng vừa động, đây là, mùi thơm cơ thể của Phác Thái Anh. Nửa năm trước ở phủ Phò mã thời điểm đó, hay lúc ở Bạch Mã Tự, đều cực kỳ rõ ràng.

Lạp Lệ Sa nhịn không được mở to mắt, thấy Phác Thái Anh đã cởi bỏ áo ngoài dài, lộ ra nội sam [ áo lót ] tơ vàng bên trong. Tiếp tục cởi xuống nội sam, là cái yếm cùng tiết khố chuyên dụng thêu hoa văn cửu phượng kim sắc, bất quá lần này là bạch sắc. Chữ ' Mẫn ' quen thuộc cũng được thêu trên yếm ở vị trí như trước. Lạp Lệ Sa lập tức nghĩ đến đêm phong lưu ở Bạch Mã Tự, nhìn thiên hạ như ngọc trước mắt, nhịn không được nghĩ muốn vuốt ve, tiếp tục một phen hương diễm lúc trước. Nhưng nàng bị điểm huyệt đạo, toàn thân không thể động đậy.

Phác Thái Anh nội công nghị lực, nếu không phải bị thương, ở trên tường cung mệt mỏi không chịu nổi, lại bị vây công, lúc ấy tuyệt đối sẽ không bị chế trụ. Hiện tại thương thế của nàng có chút khôi phục, lại nghỉ ngơi tốt, nội lực cũng không tổn hại, nếu không có trong tình huống sinh tử, Lạp Lệ Sa tuyệt đối không có sức đánh trả.

Lạp Lệ Sa bỗng nhiên nghĩ đến: Phác Thái Anh thương là nàng trị liệu băng bó, lại ở trong lòng của nàng nghỉ ngơi dưỡng sức, nội lực tiêu hao, cũng là ăn linh đan đặc chế của nàng, nay ngược lại nàng bị chế trụ, nàng có tính hay không là mua dây buộc mình? Nói tiếp, nàng ngàn dặm xa xôi trở về hoàng thành, đó chẳng phải là tự chui đầu vô lưới?

Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa mở to mắt, nhìn chăm chú trên người nàng không chuyển dời, cười khẽ, xé mở lớp vải trắng trước ngực Lạp Lệ Sa, xé dễ dàng như giấy, lộ ra bầu ngực như ẩn như hiện trong lớp vải trắng.

Lạp Lệ Sa thân thể chỉ mới mười sáu tuổi, so với Phác Thái Anh nhỏ hơn một tuổi, hơn nữa thân thể không tốt, bộ ngực chưa phát dục tốt, so với Phác Thái Anh nhỏ hơn nhiều, nhưng nhờ có tiên thảo linh dược nuôi dưỡng mà trở nên mượt mà, vểnh cao, vải trắng vỡ vụn, một đôi thỏ ngọc cơ hồ nhảy ra ngoài, nửa che dưới lớp vải trắng.Lạp Lệ Sa mặc cẩm bào Phò mã - hoàng gia chế phục, trung y là lụa mỏng cực phẩm được làm để thông khí giữ ấm, vạt áo được cởi bỏ, thân thể nửa lộ, vẫn còn một phần được che dấu, như đóa hoa lay động trước mắt Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh híp mắt, cúi đầu đánh giá khối thân thể đang nằm này, có chút ý cảnh mơ hồ. Lúc trước Trúc Ngữ gọi nữ tử đến thị tẩm, vô luận quốc sắc thiên hương thế nào, nàng nhìn đều không thuận mắt, trong lòng vô tình, phấn hồng cũng là khô lâu, trong lòng động tình, khắp nơi đều là đào nguyên thánh địa, ví dụ như, bức tranh sơn thủy trước mắt này.

"Cảnh vật, núi non sương mù bao phủ ; ngàn thước phù đồ vươn tận trời"Quả thật là một bức tranh đẹp.

Phác Thái Anh mỉm cười, đầu ngón tay trái chạm vào mi tâm Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa nhìn thẳng vào mắt nàng, trong mắt nóng như lửa. Ngay cả Phác Thái Anh cũng không chịu được, bị ánh mắt không chút che dấu của nàng làm cho nóng rực.

Bàn tay điểm ở mi tâm nàng, đang kề sát mặt nàng kia, mang chút chất vấn nói: "Ngươi cũng biết, nửa năm này, ta bị dày vò như thế nào?"

Lạp Lệ Sa giật giật môi, cắn răng, nhẹ nhàng nói: "Ta biết."

"Ngươi biết?"Phác Thái Anh nhẹ nhàng lắc đầu,"Ngươi không biết. Nếu không, ngươi sao lại lên thuyền muốn đi Triều Tiên xa xôi, vừa đi chính là hai ba năm."

Lạp Lệ Sa không nói gì. Bởi vì nàng nói không nên lời.

Nói ra miệng như thế nào, nàng là vì mới vừa gặp gỡ Công chúa, vì bàn tay khi thăm dò nhiệt độ trên trán của nàng, vì vài câu hư tình giả ý ân cần thăm hỏi, liền bắt đầu tình căn đâm sâu [ tình cảm sâu đậm ] sao?

Nói ra miệng như thế nào, ngay cả có phải yêu hay không cũng không biết, cũng đã nguyện ý vì nàng xả thân, vì nàng mà chết, ngay cả tâm sát thủ trấn tĩnh như thường cũng không thể ngăn được dao động, không dám đến gần bên người nàng.

Nói ra miệng như thế nào, ngày ngày đêm đêm đều nghĩ đến thân thể của nàng, tựa như tiểu nữ tử bình thường mới nếm thử trái cấm.

Nói ra miệng như thế nào, hiện tại trong lòng tràn đầy dục vọng muốn ôm nàng, cho dù chỉ là ánh mắt của nàng, cũng có thể khiến mình run rẩy giống như động tình?

Nói ra miệng như thế nào, nàng hai đời khinh thường động tâm, không dám động tâm, chưa từng động tâm, kiếp này lại vì nàng động tâm.

Lạp Lệ Sa nói không nên lời, cho nên, chỉ là nhìn nàng, ôn nhu lại cực nóng, không chút nào che dấu.

Phác Thái Anh nhạy cảm nhìn vào mắt nàng, tay run lên, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng chậm rãi đi xuống, vuốt ve từng tấc da thịt của nàng, lướt nhẹ nhàng, giống như con thuyền buồm lướt nhẹ trong gió, từ dưới cằm, cổ, trước ngực, thẳng đến bụng dưới, đến bụi hoa được che phủ.

"Mặt hồ họa thuyền tìm về chốn, ngọn núi cô quạnh dưới ánh chiều."Phác Thái Anh than nhẹ, dùng tay kia cởi bỏ lớp vải trắng trước ngực nàng, lộ ra hai đỉnh núi màu hồng nhạt, khen,"Thập Tam, bài thơ này của ngươi, viết vô cùng tốt, vô cùng tốt... Thật sự rất hợp với tình hình này!"Lạp Lệ Sa trước ngực cảm nhận được hơi thở của Phác Thái Anh, hận không thể lập tức xoay người đem nàng ôm vào trong ngực.

"Anh nhi..."Lạp Lệ Sa thanh âm hơi phát run. Chính là một câu xưng hô này, chính là ngữ khí cùng âm điệu này, là mộng yểm mỗi đêm của nàng. Nghe thấy nàng gọi, Phác Thái Anh chấn động, thanh âm này giống như là chú ngữ, mang theo một chút tê dại từ sống lưng nàng chạy xuống, bụng dưới lập tức phản xạ có điều kiện co rút lại, chính nàng phảng phất nghe thấy dưới thân tiếng nước róc rách, sắc mặt hơi đỏ lên.

Lạp Lệ Sa vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng, thấy mặt nàng ửng hồng, quyến rũ động tình, càng khó có thể kiềm chế, mở miệng nói: "Anh nhi, giải huyệt cho ta..."

Phác Thái Anh hừ một tiếng, nói: "Mơ tưởng!"Nàng đọc thuộc mười hai quyển xuân thư, vốn trước lúc xuất giá cũng có nhũ mẫu giáo tập qua làm vợ chi đạo [ đạo làm vợ ], việc vợ chồng, nàng cũng rõ ràng. Lẽ ra đối phó với Lạp Lệ Sa là xa xa không kịp, nhưng nàng cơ hồ cả người trần truồng, Lạp Lệ Sa thị giác, khứu giác, thính giác cùng xúc giác, nhạy cảm đều là nhất đẳng, quả thực giống như cực hình. Chỉ là Lạp Lệ Sa tự chủ vô cùng tốt, trừ bỏ ánh mắt, Công chúa nhìn không ra nàng có chút thất thố.

Phác Thái Anh bàn tay đặt trên bụng Lạp Lệ Sa, nhẹ nhàng nói: "Cô cô từng nói, người luyện võ, gân mạch nhạy cảm, xúc cảm rất tốt, dùng tới nội lực, kích thích huyệt đạo gân mạch, giống như cực hình. Thập Tam, ngươi nói, nếu lòng bàn tay ta tăng thêm nội lực, ngươi có còn nhịn được như vậy nữa không?"

Lạp Lệ Sa nhìn nàng trước ngực không hề che đậy, miệng lưỡi khô nóng, nói: "Không cần phiền toái như vậy. Ngươi giải huyệt đạo cho ta..."

"Vậy cũng không được!"Phác Thái Anh cười như gió xuân,"Ta muốn cho ngươi khắc cốt ghi tâm nhớ kỹ ngày hôm nay! Ta cũng muốn cho ngươi giống như bị mộng yểm mà nhớ ta ở trong lòng."

Lạp Lệ Sa nghiêm nghị nói: "Ngươi từ lâu ở trong lòng ta, sớm đã là mộng yểm của ta."

Phác Thái Anh trong mắt sáng ngời, lại cắn môi dưới nói: "Hoa ngôn xảo ngữ *!"

( *) Hoa ngôn xảo ngữ = Lời ngon tiếng ngọt.

Lạp Lệ Sa bụng dưới bị lòng bàn tay mềm nhẵn ấm áp của Phác Thái Anh bao trùm, cảm thấy cực kỳ thoải mái, cả người run rẩy, nói: "Ta không nói dối với ngươi."

Phác Thái Anh nói: "Vừa rồi là ai không thừa nhận bỏ thuốc ta?"

Lạp Lệ Sa ánh mắt hơi co rụt, nói: "Đó là ngộ thương... Ừm..."Nói xong chữ cuối cùng, lòng bàn tay Phác Thái Anh bắt đầu vận công, Lạp Lệ Sa biết nàng có thương tích, không dám dùng nội lực chống đỡ, chỉ đành để nội lực kia tiến vào. Nội lực kích thích kinh mạch bụng dưới, khiến nàng nhịn không được hừ một tiếng.

Thấy nàng vong tình ra tiếng, Phác Thái Anh rốt cục cảm thấy cân bằng một chút. Nửa năm trước, không biết chính mình ở dưới thân nàng bộ dáng ra sao? Khi đó trúng thuốc, khó có thể kiềm chế, nói như vậy trò cười bị nàng thấy hết. Nghĩ đến đây, Phác Thái Anh liền hận mà muốn nguyền rủa: "Tốt nhất để cho Lạp Thập Tam bị mất trí nhớ!"Trong miệng oán hận nói: "Ngươi cầu xin ta a? Ngươi nếu cầu xin ta, ta sẽ giải huyệt đạo cho ngươi..."Mà, trên thực tế, vốn Lạp Lệ Sa sớm bởi vì bệnh nặng, chịu không nổi mà hồn phi phách tán... Ừm, coi như hiện tại Lạp Thập Tam mất trí nhớ đi.

"Xin ngươi, Anh nhi..."Lạp Lệ Sa lập tức không hề có khí khái cầu xin tha thứ. Phác Thái Anh không khỏi sửng sốt. Lạp Lệ Sa trong lúc sinh tử mày cũng không nhăn một chút, cứ tưởng nàng là một người cao ngạo quật cường, tuyệt đối không thể nghĩ nàng lại vô lại như thế, dĩ nhiên cầu xin khoan dung, tự nhiên giống như uống nước.

Lạp Lệ Sa lợi dụng nàng vừa mới chuyển nội lực, triệu tập đại huyệt ở sau lưng, trong lúc nàng đang phân thần, lập tức giải khai huyệt đạo, thân mình bất động, giữ chặt bàn tay nàng đặt tại bụng dưới của mình, tay kia thì ôm lấy cổ của nàng, muốn gỡ dây yếm phượng văn, nói: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ta hiểu rõ ngươi, nhưng ngươi không hiểu rõ ta."

Phác Thái Anh sắc mặt hơi lộ ra kinh ngạc, Lạp Lệ Sa không chút nào để ý nàng kinh ngạc, mượn cơ hội đem nàng kéo lại gần mình, trần truồng đối mặt, không hề ngượng ngùng, hôn khóe môi của nàng,"Anh nhi, ngươi nếu muốn thân thể của ta, cứ việc tới lấy! Ngươi muốn cái gì, ta cho ngươi cái đó."

Ngay cả tánh mạng, thậm chí tự do đều vì ngươi mà trở thành trói buộc, những thứ khác có là gì đâu? Ngươi muốn cái gì, ta cho ngươi cái đó. Ta có, có thể cho ngươi, ta không có, thì đoạt lấy cho ngươi.

Phác Thái Anh thuận thế cúi xuống, trước ngực cùng Lạp Lệ Sa ma sát, cảm thấy nơi đó mềm mại không xương, đỉnh màu hồng nhạt ma sát qua lại, không khỏi lại run rẩy một chút.

Phác Thái Anh như vậy cọ xát trêu chọc nàng có thể dùng ý chí chịu đựng, nhưng dùng tới nội lực, đó là tà đạo. Đặt tại bụng, nếu không thể hoan hảo, nặng thì thoát âm mà chết, nhẹ thì nguyên khí cũng tổn thương nặng. Lạp Lệ Sa kéo cổ tay nàng thuận thế trợt xuống, vỗ về sống lưng của nàng, toàn thân cùng mình quấn quýt si mê dán chặt, kéo tay kia của Phác Thái Anh thăm dò xuống phía dưới.

Lạp Lệ Sa hai chân cong lại, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, mặc quân [ người trong lòng ] nhấm nháp, người động tình hai má nhuận hồng, toàn thân da thịt như tuyết giống như đóa hoa cũng mang theo sắc đỏ.

Phác Thái Anh dù sao cũng là nữ tử mạnh mẽ, lúc đầu có chút ngượng ngùng, nhưng Lạp Lệ Sa đã chủ động muốn yêu, nàng như thế nào già mồm thêm nữa? Cúi đầu khẽ hôn đôi môi anh đào màu hồng nhạt, Lạp Lệ Sa vội vã ngậm lấy đầu lưỡi của nàng, quấn quýt cái lưỡi thơm tho trơn trợt, đã không còn mùi máu tanh lần trước, chỉ có tinh thuần ngọt ngào. Phác Thái Anh ngón tay di chuyển khắp nơi, vô cùng trắng mịn, không hề trở ngại, thẳng đến...

"Ngươi là..."Phác Thái Anh hơi có chút kinh ngạc dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa. Lạp Thập Tam kinh nghiệm phong phú như thế, như thế nào còn là...

Lạp Lệ Sa cảm thấy ngón tay nàng tạm dừng, chân cùng lưng dùng sức, thân mình cong lên, hướng về phía ngón tay nàng nghênh đón, Phác Thái Anh giống như nghe thấy được một tiếng xé rách rất nhỏ, rút tay ra, nhìn thấy nơi đó có một chút vết máu, máu tươi xen lẫn chỉ bạc chậm rãi nhỏ xuống.Lạp Lệ Sa nặng nề thở hổn hển, nửa mở mắt nhìn thoáng qua, lại kéo lấy tay nàng, nói: "Anh nhi, đừng có ngừng!"Ban đầu phá thân, đau đớn hơn nhiều vui thích. Nhưng lần trước Phác Thái Anh là bị bỏ thuốc, lần này Lạp Lệ Sa dưới tình huống buông lỏng gân mạch bị Phác Thái Anh -vị Công chúa Điện hạ này gia tăng nội lực kích thích gân mạch, hiệu quả cũng giống như bị bỏ thuốc.

Phác Thái Anh nghe lời di động, Thái Anh nắm lấy bầu ngực trái mềm mại của nàng, ngậm lấy đỉnh, Lạp Lệ Sa gắt gao cắn chặt hàm răng, cúi đầu kêu rên. Từ đầu tới cuối, từ lúc vì nội lực mà động tình rên rỉ một lần, sau đó vô luận như thế nào, cũng không phát ra âm thanh.

Phác Thái Anh có chút thất bại nói: "Ngươi như thế nào không ra tiếng?"

"..."Đây là đặc tính sát thủ từ trong xương của Lạp Lệ Sa, không thay đổi được. Nhưng nàng cũng không thể nói là ' thói quen ' đi? May mắn nàng vẫn duy trì một chút thanh minh, hai chữ này mà ra khỏi miệng, vĩnh viễn không có ngày yên bình...

Phác Thái Anh thắt lưng được Lạp Lệ Sa một tay ôm lấy, cơ hồ giảm đi ba phần khí lực, đè ép trên người Lạp Lệ Sa, lại giảm đi ba phần khí lực, bên hông miệng vết thương hơi có chút đau đớn, nhưng không có rớm máu.

Phác Thái Anh cuối cùng tìm được cơ hội, thực nghiệm bản lĩnh học tập nửa năm qua. Công chúa ngón tay thon dài, mở rộng bàn tay, đem khối tròn kia nắm giữ trong lòng bàn tay. Những nhũ mẫu trong hoàng cung, đều là cao thủ dạy dỗ cho phi tử cung đình hầu hạ Hoàng đế, Phác Thái Anh cũng có hai cái nhũ mẫu từ trong hoàng cung đi ra, việc này những người khác không tiện mở miệng, hỏi nhũ mẫu là đơn giản nhất. Phác Thái Anh tò mò không thôi, đem những thủ đoạn này đều dùng trên người Lạp Lệ Sa, một chút một chút thử thăm dò phản ứng của Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa vì luyện công, toàn thân cao thấp của mình sớm mò rành mạch, còn cần giống nàng dùng tới sách vở chỉ dạy sao? Một phen chế trụ tay nàng, trong giọng nói khàn khàn nhẫn nại đến tận cùng, nói: "Anh nhi, đừng náo loạn..."

Phác Thái Anh khẽ cười nói: "Lúc trước ngươi đối phó ta thế nào?"Ngón tay dưới thân chậm rãi lui về phía sau nửa tấc, Lạp Lệ Sa nhất thời cảm thấy dưới thân hư không [ trống rỗng ], hừ một tiếng, nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không phải ngươi bị thương nặng, ta đã sớm..."

Phác Thái Anh nhướn mày,"Phải không? Ngươi đánh thắng được ta sao?"Ngón tay chậm rãi rút ra ngoài, Lạp Lệ Sa sắc mặt lập tức thay đổi,"Anh nhi ngươi..."

Phác Thái Anh mang theo nụ cười nhẹ làm mê đảo thiếu niên tuấn kiệt trong kinh thành, có chút tà mị, nói: "Thập Tam, ta xem ngươi có thể chịu đựng bao lâu!"

Phác Thái Anh ngón giữa chậm rãi lui về phía sau, lúc sắp đi ra ngoài, Lạp Lệ Sa bỗng nhiên ôm nàng xoay người, đem nàng đặt ở dưới thân. Lạp Lệ Sa giờ phút này tuy rằng quần áo đã cởi bỏ, nhưng vẫn mặc trên người, vươn tay đem y phục ném một bên, lại kéo cái yếm của Phác Thái Anh ra, cùng Phác Thái Anh da thịt thân thiết kề sát, thân thể hướng xuống ngón tay nàng, ngón tay ngay tức khắc cũng không có tiến nhập cánh hoa. Phác Thái Anh cả kinh, nói: "Ngươi chớ làm loạn, miễn cho móng tay làm bị thương phía dưới...""Anh nhi..."Lạp Lệ Sa gắt gao nắm lấy vai nàng, không có kêu ra tiếng, thở gấp mấy hơi, nói,"Ngươi phá tâm của ta, ngươi nếu phụ ta, ta sẽ diệt hoàng tộc Phác thị!"

Ngươi phá tâm sát thủ của ta, từ nay về sau, ta không còn là sát thủ. Ta vì ngươi không cần tánh mạng, không cần tự do, ngươi nếu vứt bỏ ta, ta nhất định sống không bằng chết. Ta nhất định khiến cho sinh linh khắp thiên hạ này cùng ta xuống địa ngục! Khi đó thế gian này đối với ta chẳng còn liên quan, cho thiên hạ Đại Yến ngươi vĩnh viễn không có ngày yên bình.

Phác Thái Anh ôm lấy hai má trơn bóng hồng nhuận của nàng, hương thơm nhẹ nhàng phả ra: "Sống chết không thay đổi."

Lạp Lệ Sa nếu đã buông lỏng tâm tình, liền không cố kỵ nữa, thể xác và tinh thần như một, hoàn toàn kính dâng cho vị Công chúa Điện hạ này, hưởng thụ vui thích lúc hừng đông.

Khi ngón tay thon dài tinh tế của Phác Thái Anh ra ra vào vào hơn mười mấy lần sau, Lạp Lệ Sa bỗng nhiên ôm chặt lấy nàng, Phác Thái Anh cảm giác một dòng nước ấm theo ngón tay chảy ra ngoài, nhiễm đầy trên tay. Phác Thái Anh tuy rằng chỉ có một lần kinh nghiệm kia, nhưng mưa dầm thấm đất, đương nhiên hiểu được sao lại thế này. Nhìn Lạp Lệ Sa sắc mặt ửng đỏ quyến rũ, thầm nghĩ, thì ra, Thập Tam cũng chỉ là tiểu nữ hài mà thôi...

Khối thân thể này của Lạp Lệ Sa vẫn là xử nữ. Lại cách nửa năm mới cùng Phác Thái Anh thân cận lần nữa, quấn quýt si mê hơn một canh giờ cũng không muốn buông ra, thẳng đến lúc gần sáng, mới ngã xuống giường ngủ. Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa đều là người thiếu khuyết cảm giác an toàn, ở trước mặt đối phương, nghe thấy hơi thở của đối phương mới có thể an lòng ngủ. Nếu không, cho dù mệt mỏi cực độ, cũng vẫn duy trì cảnh giác, hơi có chút động tĩnh, lập tức tỉnh giấc.

Ngọn nến màu đỏ cháy hết đã lâu, sáng sớm mùa thu vẫn như trước tối đen, ánh trăng còn chưa hạ xuống, Phác Thái Anh khoác lấy trường bào Phò mã của Lạp Lệ Sa ngồi dựa trên giường, nương theo ánh trăng nhìn cái yếm trong tay.

Màu trắng tơ vàng, kim tuyến cửu phượng tường văn, máu xử nữ của Lạp Lệ Sa dính ở giữa cái yếm. Cái yếm tuyết trắng như điểm thêm một đóa hoa màu đỏ, cành vàng lá đỏ, yêu diễm động lòng người.

Phác Thái Anh gấp lại lớn chừng bàn tay, gắt gao nắm ở trong tay, nhìn Lạp Lệ Sa nằm ở bên cạnh. Chỉ có lúc ngủ, nàng nhìn mới giống một thiếu nữ mười sáu tuổi.

Nữ tử này so với mình còn nhỏ hơn một tuổi, rốt cuộc đã trải qua cái gì, mới trở nên bình tĩnh, lãnh đạm như vậy? Trải qua chuyện gì, mới có thể xuất kiếm giết người, tựa như cắt đậu hũ?

Đầu ngón tay vén vài sợi tóc đen trên trán nàng, thầm nghĩ, mình quả thật không biết nàng.

Đúng lúc này, có tiếng thị nữ bên ngoài từ rất xa hỏi: "Công chúa Điện hạ, thị vệ phủ Phò mã đã đến."

Phác Thái Anh sắc mặt đỏ lên. Tuy rằng biết mình đã lập ra quy củ, hạ nhân không dám vượt qua, không có khả năng tùy ý tới gần, càng không thể tự tiện tiến vào, nhưng nghe người của phủ Phò mã tới, có chút cảm giác giống như bị bắt thông dâm tại giường.

Phác Thái Anh nói: "Phò mã đang nghỉ ngơi, để bọn hắn chờ!"

"Vâng!"

Ước chừng khoảng nửa canh giờ, Lạp Lệ Sa đồng hồ sinh học bổng vang, đột nhiên mở to mắt.

"Vừa rồi có người đến?"

"Ừ. Ngươi nghe thấy được?"

"Hình như nghe thấy thanh âm, nhưng không có khí tức cao thủ, ta nghĩ ngươi có thể ứng phó, nên không tỉnh."

Phác Thái Anh ở bên tủ quần áo lấy ra một cái yếm màu xanh nhạt hoa văn cửu phượng, cho nàng mặc vào, bật cười nói: "Đây là phủ Công chúa, có người nào dám vuốt râu [ gây rối ]?"Nhìn Lạp Lệ Sa mặc cái yếm của mình, vừa lòng gật đầu, nói: "Tốt lắm, về sau bên trong ngươi sẽ mặc của ta."

Lạp Lệ Sa nhìn y phục nữ trên cổ tay trắng mịn của nàng, ngẩng đầu hỏi: "Ta dùng thân phận Lạp Thập Tam đi?"

"Vẫn là nam trang đi!"Phác Thái Anh trong mắt tiếc nuối thở dài,"Thị vệ phủ Phò mã của ngươi đến đây, phỏng chừng là nghe nói chuyện đi Bắc thượng, nhất định muốn đi theo, ngươi mặc nam trang dễ dàng chỉ huy."

Rời khỏi giường Phác Thái Anh lập tức trở thành Công chúa cơ trí, phân tích quyết đoán, gọn gàng ngăn nắp.

Phác Thái Anh cầm y phục bị xé, cởi bỏ cái yếm, đưa cho nàng mảnh vải quấn trước ngực.

Hai người đi vào phòng khách thời điểm, thấy tám người đứng, không khí giương cung bạt kiếm, phân ra hai bên, bốn người là đầu lĩnh thị vệ phủ Công chúa, do Cổ Nghiên cầm đầu ; Bên kia là thị vệ phủ Phò mã và do Mộ Sính cầm đầu. Tám người này đang ầm ĩ túi bụi.

P/S: Bài thơ như thế mà cũng nghĩ đen tối cho được, có ai hiểu được thâm ý trong đó không (~˘▾˘)~. Công chúa thâm hậu quá. Lạp Lệ Sa thấy vậy chứ rất thích mặc nữ trang!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#notag