34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

34. Sinh một đứa

Vệ Quân cứ trì trệ không chịu lấy danh là hoàng phu mà tiến cung, Triệu Nghiên cũng bướng bỉnh không kém, rốt cục lấy Tịnh Tuyên để xả cơn tức của mình.03.


Tịnh Tuyên vô tội lại thành bia đỡ đạn của hai nàng, không biết từ đâu bỗng nhiên chịu bao nhiêu mắng nhiếc từ Vệ Quân, huống chi nàng cũng rất muốn nhanh chóng được tự do, cùng Chúc Diệu Lăng thành thân, cưới hỏi đàng hoàng.

"Trẫm làm sao không muốn, ngươi cũng biết Vệ Quân. . ." Vừa cầm lấy tấu chương lại buông xuống, Triệu Nghiên than thở.

Tịnh Tuyên lắc đầu, chợt phát sinh một chút thương cảm. Người có năng lực phá vỡ chính quyền một nước, lại không quản nổi một nữ nhân, tình yêu xem ra thật là khiến người ta ngu ngốc.

Hai người trầm mặc một hồi lâu, đứa trẻ trong ngực say sưa thiếp đi, Tịnh Tuyên nhìn cái tã lót một chút, im ắng thở dài. Nàng cũng không muốn tham gia giằng co chuyện gia đình của các nàng.

Đem đứa trẻ để vào trong cũi, Tịnh Tuyên vắt trán suy nghĩ thật lâu đi qua đi lại, rốt cục hạ quyết tâm.

"Lúc ngươi cùng nàng sinh hoạt vợ chồng. . ." Làm như kẻ trộm nhìn chung quanh, xác nhận không có tai mắt, Tịnh Tuyên mới tiến gần mấy bước cùng Triệu Nghiên nói nhỏ mấy câu.

Bình thường con gái nghe người ta đề cập chuyện giường chiếu phần lớn là cấm kỵ, nhưng Triệu Nghiên là người thế nào, không chỉ có nghiêm túc nghe thôi, lại chầm chậm đối đáp trở lại.

Nàng bám vào bên cạnh Triệu Nghiên thì thầm, nói đến lúc này, Triệu Nghiên tràn đầy phấn khởi hỏi ngược lại: "Thật chứ?"

"Tạm thời cứ thử xem. Không được lại nói." Vì mình sớm ngày thoát ly khổ ải, Tịnh Tuyên không thể không thay nàng bày chút chiêu kế.

Chỉ mong tương lai Vệ Quân cảm tạ mình tác hợp mà không phải lại chửi mắng.

Tịnh Tuyên thở thật dài một hơi, lập tức thay đổi vẻ mặt ngay ngắn, nói một chuyện khác: "Thuốc ngươi cũng nên đưa cho ta."

Lúc trước nàng hướng Triệu Nghiên nói muốn lấy phương thuốc sinh con thần kì kia, Triệu Nghiên nói sau khi chuyện này thành công sẽ đưa, bây giờ Nữ Đế thuận lợi đăng cơ, khắp nơi thái bình, chính là thời điểm thực hiện lời hứa.

Triệu Nghiên cũng không phải tiểu nhân nuốt lời, người biết nắm giữ quyền đương nhiên xem trọng lý lẽ, nàng cũng tự nhiên vui vẻ trao thuốc, cuối cùng còn hào phóng chỉ ra xuất xứ: "Kỳ thật thuốc này, ngươi đáng lẽ phải có được trước ta mới đúng."

Tịnh Tuyên kinh ngạc nghi ngờ: "Ngươi nói là. . ."

Nàng nhìn Triệu Nghiên cười rất giảo hoạt, vừa cúi đầu nhìn một chút bình thuốc trong tay, lập tức hiểu mọi chuyện.

Mình đúng là ngu ngốc.

Cái gọi là thần nhân, nàng sớm nên đoán được là ai.

Lúc bước ra cửa cung, Tịnh Tuyên còn có nhiều tức giận không cam lòng, nhưng trong đầu lại bắt đầu xuất hiện một số hình tượng lấn át, cùng người mình nhớ thương đền bù vui sướng, đúng lúc nhấn chìm tất cả tức giận.

Tối nay, đã định trước sẽ là một đêm không ngủ.

Phủ của Huân Quốc công.

Ngoài phòng ve kêu chim hót, đua nhau khoe sắc, trong thư phòng cổ điển trang nghiêm, trên bàn dài mở ra sổ sách dày cộm, Chúc Diệu Lăng ngồi nghiêm chỉnh, hết sức chăm chú gẩy bàn tính, thỉnh thoảng ngẩng đầu cùng tổng quản bên cạnh lĩnh giáo hai câu.

Chức quan của Tịnh Tuyên lớn, phủ đệ càng ngày càng xa hoa, trong nhà lúc nào cũng rôm rả tiếng người, nàng thấy hứng thú với địa học, gặp chỗ khó hiểu vắt hết óc suy nghĩ, ai ngờ Tịnh Tuyên bất thình lình trở lại, không nói một lời kéo người đi.

Thấy bộ dáng gấp gáp lo lắng làm Chúc Diệu Lăng tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì, nàng một đường không dám thở mạnh, thầm nghĩ hẳn là xảy ra chiến tranh, cho đến khi bị ném lên giường, cả người vẫn còn lờ mờ không rõ, Tịnh Tuyên thì như tám đời không gần qua nữ sắc đè nàng xuống giở trò, để người ta vừa bực mình vừa buồn cười.

"Đang giữa ban ngày, người. . ."

Nhoáng qua một cái đã ở chung hai năm có lẻ, có thể nói đã ăn nàng từ đầu đến chân ăn no căng diều, theo lý cũng nên ngán, không ngờ Tịnh Tuyên vẫn là mê luyến chuyện giường chiếu như vậy, quả thực khiến người ta hiếu kỳ.

"Người để ta đứng dậy. Chờ đến tối đi." Nàng vừa mới học được một nửa cuốn sách cảm thấy rất thích, bây giờ tùy tiện gián đoạn e rằng phí công nhọc sức.

"Thế nào?" Đem cổ tay khước từ giơ cao khỏi đầu, Tịnh Tuyên đưa mặt tới gần tỏa ra nồng đậm không vui: "Đinh tổng quản so với ta quan trọng hơn sao?"

Lời nói này tràn đầy vị chua, Chúc Diệu Lăng trực tiếp bị nàng chọc cười, "Nói bậy bạ gì đó. Người biết rõ trong lòng ta chỉ có người."

Lạnh lùng hừ một tiếng, Tịnh Tuyên cậy mạnh lấp kín cái miệng nhỏ, một mặt lưu loát cởi dây thắt lưng của nàng, nhanh gọn lột sạch quần áo.

"A.... . . Không A.... . ." Theo khả năng của Tịnh Tuyên, không đem nàng dày vò sẽ không bỏ qua.

Hôm nay chắc hẳn hao tổn không nhẹ.

Một người trái phải né tránh, một người áp chế gắt gao, cuối cùng vẫn là Tịnh Tuyên trước tiên ảo não, mặt lạnh uy hiếp: "Một ngày không xuống giường, với bảy ngày không ra khỏi cửa, nàng chọn một."

". . ."
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Chúc Diệu Lăng rất biết điều từ bỏ chống cự, ngược lại ôm cái cổ nàng, nói: "Ở cùng với người, tất nhiên là càng lâu càng tốt."

Tịnh Tuyên cái gì cũng tốt, làm gì người ta cũng thích, nàng cũng chỉ là thuận miệng nũng nịu, cũng biết được đối phương sẽ không bỏ qua cho mình, cũng không có hi vọng hôm nay có thể được xuống giường.

Nhưng cử động kế tiếp của Tịnh Tuyên khiến người ta khó có thể tưởng tượng được, nàng đứng lên, chậm rãi trật tự cởi ra đai lưng của mình, sau là áo khoác, váy lụa, áo lót, từng cái từng cái đi theo áo quần trút bỏ, cho đến khi hoàn toàn trần trụi.

Chúc Diệu Lăng trợn mắt há hốc mồm.

Nàng không phải chưa từng gặp qua Tịnh Tuyên trần như nhộng, nhưng Tịnh Tuyên chưa từng có kiên nhẫn thoát y như thế. Đây là. . . ?

Đang lúc sững sờ, Tịnh Tuyên câu lấy nụ cười yếu ớt đè lên trước ngực nàng, không biết có phải là cố ý để hai đầu ngực chống đỡ nhau, Chúc Diệu Lăng có chút run rẩy, bỗng dưng khuôn mặt nhỏ đỏ thấu, ngay cả cái cổ cũng ửng lên màu đỏ nhàn nhạt.

Trên người tóc xanh tản mát, vài đường lưu luyến cũng không che giấu được ánh xuân trên ngực hai người, càng làm cho làn da càng trắng nõn nà.

"Tỷ tỷ. . ."

Thế gian đẹp nhất chính là đường cong của nữ nhân, hai ngọn núi thanh tú đẹp đẽ, eo nhỏ mông tròn, rõ ràng là trong trẻo mà lạnh lùng như chốn tiên cảnh, bộ dáng không dính bụi trần, cả người không có mảnh vải nhưng lại vô cùng phong tình quyến rũ, câu say lòng người. Chúc Diệu Lăng nín hơi ngóng nhìn, thật lâu, bất thình lình nghẹn một chút, quên hô hấp.

Nàng xấu hổ khẽ ô một tiếng, kìm lòng không được đưa tay đi sờ xương quai xanh dưới cổ nữ nhân, đầu ngón tay nhu hòa phác hoạ, giống như đang quỳ bái một kiện châu báu, cẩn thận từng li từng tí.

Phía này cũng si mê sắc đẹp không thể tự kiềm chế, phía này đang thừa dịp nàng không lưu ý tách ra hai chân, viên thuốc tinh chuẩn được đưa vào, "Ừm. . ."

Đầu ngón tay mang chút ý lạnh, Chúc Diệu Lăng thở khẽ, nâng lên con mắt mông lung nhìn nàng, nghi hoặc hỏi: "Người làm cái gì vậy?"

Lối giữa còn chưa hoàn toàn ướt át, bị dị vật xâm nhập cảm giác càng thêm rõ ràng, Tịnh Tuyên sau khi rút khỏi, còn có thể cảm giác được bên trong có tồn tại một viên nhỏ nhỏ gì đó.

Bàn tay của nàng trở lại thắt lưng, eo mỏng được bàn tay có chút thô ráp làm cho ngứa ngứa, không biết phải chăng là ảo giác, chỗ bị nàng sờ qua cảm giác mềm mại dị thường, lại thêm có một luồng ngứa kì lạ tiếp tục dâng lên.


Môi mềm mại dán tại bên gáy, đầu lưỡi khẽ liếm, Tịnh Tuyên tình thâm ý dài: "Nàng có nguyện ý cùng ta sinh con hay không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro