Chương 1- 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

Thừa dịp khi Thẩm phụ đầu đầy mồ hôi đi ra ngoài uống nước, Thẩm Hà Hương khe khẽ mở chiếc giỏ trúc cũ nằm trên đất ra, bên trong có ba tầng trúc ngăn cách, lần lượt để các loại đồ vật nhỏ, tầng trên cùng là một lớp bày các đồ kim chỉ thêu thùa và một số đồ trâm cài đầu gỗ bọc lụa, phía dưới là quạt tròn, khăn tay thêu và những chiếc hà bao với các kiểu hoa văn giống hệt như mẫu thân Liễu thị làm.

Nàng đưa tay lật qua lật lại, khăn tay thì một chiếc cũng không bán được, quạt tròn thì bán được bốn năm cái, hiện tại là mùa hè thời tiết càng ngày càng nóng dần lên, một số nữ tử của những hộ nghèo đều cần hai cây quạt để phối hợp với quần áo phe phẩy để giảm đi cái nóng bức, năm nay trong kinh thành lưu hành chính là loại hoa văn điệp luyến hoa này, nó tuy xinh xắn, nhưng tiền vốn cũng cao, vì không muốn bị chèn ép, nhóm người bán dạo chỉ có thể để giá thấp bán ra, giá một cái là mười lăm đồng tiền, lợi nhuận kiếm được từ mỗi chiếc quạt chỉ có hai đồng tiền.

Hà Hương lại nhìn một cái giỏ trúc khác nữa, dầu muối tương dấm đều bán được một ít, nhưng đều là những thứ không kiếm được bao nhiêu, nông gia thì có mấy hộ có thể bỏ tiền mua nhiều mấy thứ đố đó, từng đồng tiền đều phải tính toán chi li, nàng đậy lại nắp giỏ rồi xoay người đi vào phòng, Liễu thị đang ngồi ở trên kháng may vá quần áo, thân thể bà vốn đã không được tốt lắm, trước đó vài ngày lại vừa bị nhiễm phong hàn, mấy ngày nay đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng sắc mặt vẫn lộ ra sự xanh xao vàng vọt.

Thấy nữ nhi tiến vào liền ngừng tay nói: " Tính tình cha con luôn luôn tốt, lần này cư nhiên tức giận với con liền mấy ngày, tuy rằng không ngó ngàng gì tới con, nhưng trong lòng con cũng đừng thầm oán cha, không phải nương nói con, chuyện này quả thật là con đã làm sai ......" Có lẽ là có chút kích động, nói xong Liễu thị ho khù khụ mấy tiếng, tiếp nhận chén trà hoa dại do Hà Hương pha, uống vài ngụm mới thuận khí lại, sắc mặt nhìn cũng đỡ hơn chút.

Lập tức liền có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn Hà Hương một cái,"Con đứa nhỏ này, một nhà Thư Huyền thư hương môn đệ đó, ngày thường đều tốt bụng, nếu không phải năm đó cha con có cơ duyên cứu phụ thân hắn một mạng, con cho là có thể trèo cao được mối lương duyên này sao? Giờ đây phụ mẫu song vong sa sút đến tận cửa cầu, cho dù hắn bị phá tướng khuôn mặt bị bỏng, trên người một văn tiền cũng không có, lòng con trăm ngàn lần không muốn đi chăng nữa, nhưng cũng phải nể mặt người phụ thân đã khuất của hắn chứ, cũng không thể đủ điều vũ nhục người ta như thế chứ con, phụ thân hắn trước kia giúp chúng ta không ít đâu, hiện tại chúng ta không đưa tay ra giúp đỡ thì thôi đi, sao con nỡ cay nghiệt đem người ta đuổi đi chứ...... Con nói một chút xem, ngày đó con giống bộ dáng gì hả....."

Thấy đôi mắt Liễu thị đỏ hoe, Hà Hương liền ghé người vào bên cạnh kháng ( giường đất), nằm trên đùi Liễu thị khóc lên thành tiếng, nhìn bộ dáng nữ nhi khóc thương tâm đến nỗi bả vai run rẩy, những lời trách cứ Liễu thị định nói liền cũng bay đi bảy tám phần, thân thể chính mình không tốt, nhiều năm như vậy dưới gối cũng chỉ có duy nhất một nữ nhi là Hà Hương, tuy rằng là hộ dân thường, nhưng cũng là máu thịt trên người mình, thương yêu hết mức sủng ái không nỡ để chút ủy khuất nào, nghĩ đến chuyện phát sinh trong nhà đoạn thời gian này, lời trách cứ cũng nói không nên lời, chỉ chốc lát sau cũng rớt nước mắt sau, hai mẹ con tức thì ôm nhau cùng khóc.

Hà Hương vốn là nằm trên đùi Liễu thị làm bộ khóc lóc để trốn tránh việc bị giáo huấn, trong nhất thời ngửi thấy mùi dược thảo nhàn nhạt quen thuộc trên người mẫu thân, lại nghĩ tới đời trước sau khi mẫu thân qua đời mình phải gánh chịu những sự bất hạnh, không khỏi bi ai trong lòng, kìm lòng không được cũng khóc lớn lên, chỉ trong chốc lát đã dính nước mắt nước mũi trên quần áo Liễu thị.

Thẩm Thành Thạch vốn muốn bước vào trong phòng, đã đứng ở ngoài cửa được một lát, thần sắc rốt cục cũng hòa hoãn lại chút, không khỏi thở dài xoay người cầm công cụ đi ra phía sau núi đốn củi.

Mặt trời vừa lặn Hà Hương đã đun nước nóng tắm qua một cái, sau đó đổi bộ y phục sạch sẽ, một mình ngồi trên ghế ở Tây phòng, đối diện với chiếc gương đồng cũ mèm để trên chiếc bàn gỗ cũ kĩ lồi lõm, chậm rãi chải từng nhát lược trên mái tóc dài ngang vai ẩm ướt, trong gương đồng nhìn thấy một nữ tử mười một tuổi, còn có chút xanh xao vàng vọt, nhất thời trong ánh mắt lộ ra một tia thần thái khác thường.

Cong môi cười, Thẩm Hà Hương, đây là nàng đời trước tiến vào vào hầu phủ làm tiểu thiếp, hưởng hết vinh hoa phú quý, cũng có kiến thức, liền cảm thấy cái tên này quê mùa hết sức hận đến nỗi muốn đổi tên, không nghĩ tới một ngày kia khi nghe được có người kêu tên nàng, nhưng lại sẽ cảm thấy thân thiết khiến người ta muốn rơi lệ, vừa nghĩ nàng vừa dùng cây lược gỗ đã gãy mất mấy cái răng kia, đem chỗ tóc rối chải mượt lại, sau đó cả người tựa như một pho tượng gỗ ngồi ngẩn người bên cửa sổ, lẳng lặng chờ tóc được gió thổi làm khô tự nhiên.

Ở hai ngày trước, nàng ngoài ý muốn từ ba mươi tuổi trở về lúc mười hai tuổi, nhìn khuôn mặt trẻ con ốm yếu thiếu dinh dưỡng trong chiếc gương đồng kia, không còn làm cho nàng tuyệt vọng, khuôn mặt bẩn thỉu tóc tai rối bù như bà lão, đột nhiên nàng lại có cái khát vọng có thể sống tiếp, mà loại khát vọng này khẳng định hoàn toàn không phải là sự bắt đầu của một giấc mộng, thì khát vọng ấy lại càng thêm trỗi dậy mãnh liệt.

Chỉ chốc lát sau, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trẻ con trong gương đồng đột nhiên nở nụ cười lên, cười như vậy vừa vui vẻ lại tùy tiện, nàng giơ tay sờ mặt một cách ham mê, và mái tóc có chút khô vàng, đây chính là bởi vì dinh dưỡng không đủ, đợi sau khi mình ngũ quan nẩy nở liền sẽ là một bộ dáng khác, nếu không thì kiếp trước cũng sẽ không bị tiểu Hầu gia nhìn trúng rồi rước vào trong phủ làm tiểu thiếp, lại càng không thể ở nơi hầu phủ đầy rẫy những đóa hoa xinh đẹp kia độc sủng năm năm liền, sau đó do nhiều lần đẻ non làm tổn thưởng đến thân thể, về sau không thể lại có con nối dòng mà mất đi sủng ái, ngay cả như vậy mà vẫn bị phu nhân ngày ngày kiêng kị, sau cùng tìm lí do đem nàng đuổi ra khỏi phủ, trong âm thầm lại sai người bán nàng cho một tiểu thương bán hương liệu.

Người nếu đã chết rồi, có một ngày khi tiểu Hầu gia nhớ lại, tất đều là cảnh tốt đẹp trong quá khứ, nhưng người nếu bỏ trốn cùng nam nhân khác, những điều tốt đẹp trước kia nghĩ đến đều trở nên dơ bẩn chán ghét, hành vi của Hầu gia phu nhân này không thể nghi ngờ là ác độc vô cùng, cũng hoàn toàn cắt đứt đường lui của Hà Hương muốn hồi phủ cầu xin Hầu gia.

Nghĩ đến vài năm cuộc sống sau khi rời khỏi Hầu phủ, nét cười trên mặt Hà Hương có chút không giữ được, bàn tay đang cầm lược như bị chững lại một chút, Thẩm Hà Hương của đời trước là một nữ tử cực kì tham mộ hư vinh, nếu không cũng sẽ không khăng khăng làm thiếp, chỉ vì cuộc sống vinh quang phù phiếm kia, cho nên, tính nết tham hư vinh dung tục ở trên người nàng đều có đủ không thiếu cái nào, yêu tài, thích đẹp, thích xa xỉ hưởng thụ, nhưng thế thì sao, nàng chính là chấp nhất thích những thứ y phục lụa là cẩm tú, chính là yêu thích các loại trang sức quý giá đầy đủ các loại kiểu cách mới mẻ trong hộp nữ trang khiến người ta phải hâm mộ, chính là ham thích thưởng thức các kiểu loại bánh ngọt mới lạ quý hiếm, đam mê mĩ vị.

Nàng thà chết cũng không muốn lại sống kiếp cơm rau dưa, có bữa này phải lo bữa sau đói, lại càng không muốn mỗi ngày phải làm việc như trâu như ngựa, một khi không vừa ý là liền bị nam nhân tùy ý đánh chửi, thậm chí còn bị đuổi ra khỏi cửa ngủ trên nền tuyết giá lạnh, vì những điều này cô nguyện ý bỏ đi thứ tình cảm nam nữ ái mộ của các nữ tử khuê các, cũng không yêu cầu xa vời cái gì như kiểu cùng nam tử thiên trường địa cửu, tình cảm toàn tâm toàn ý, chỉ cần có thể có cuộc sống sung túc giàu có liền thỏa mãn rồi, chẳng lẽ có ý nghĩ như vậy là sai sao?

Hà Hương nhìn bóng người mờ ảo trong gương đồng một lúc lâu, thế mới giơ tay úp nó trên bàn, lúc này ánh trăng đã lên ngọn cây, mái tóc đã bị làn gió đêm mềm mại thổi khô, nàng chậm rãi đứng dậy đi về hướng cái giường được ghép lại bằng thanh gỗ, bước chân nhẹ nhàng mà kiên định, trọng sinh một kiếp nàng rốt cục hiểu được, suy nghĩ của nàng trước na đều là sai, sai ở chỗ không nên chó vẫy đuôi mừng chủ, chờ đợi dựa vào người khác bố thí cho, cuộc sống như vậy sẽ không lâu dài, cho nên, kiếp này nàng cần dựa vào chính mình, dựa vào nỗ lực của chính mình để có được sống một cuộc sống giàu sang sung túc.

Ý niệm trong đầu vừa qua, nghĩ đến cái tên Giản Thư Huyền, bước chân Hà Hương dừng một chút, người nọ, chẳng qua là một trong trí nhớ mơ hồ của nàng, sở dĩ nhớ rõ, là vì Giản Thư Huyền sau khi bị nàng vũ nhục, khi xoay người rời đi ánh mắt kia mang theo sự phẫn nộ dọa người, vài năm sau nàng hình như lại thấy qua hắn một lần ở trong Hầu phủ, nhưng khi đó hắn đã là người ngồi lên vị trí cao, đến ngay cả tiểu Hầu gia đều phải nể mặt vài phần, trong đáy mắt nhìn về phía nàng chỉ có lạnh lẽo, hiện tại nghĩ đến trong lòng vẫn có chút khiếp sợ.

Nay trọng sinh trở về, đáng tiếc là việc này đã phát sinh, lại một lần không thể vãn hồi, nhưng nếu như nghĩ ngược lại, kiếp trước hai người chỉ có duyên gặp mặt có vài lần, không cần thiết phải để ở trong lòng, có gặp thì tránh đi là được rồi, nghĩ đến sự tình đã trôi qua nhiều năm, đối phương cũng sớm đã quên rồi ấy chứ, tâm trạng Hà Hương nhất thời cảm thấy buông lỏng, thế này mới nằm trên giường chỉ có mấy tấm ván gỗ đơn sơ, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

--------------------------------------

Chương 2
Trên núi ở phía sau Thẩm gia có không ít đám hoa cỏ cây cối, đã nhiều ngày nàng giống như kẻ theo đuôi đi theo sau Thẩm phụ, giống cái đuôi nhỏ, cho dù Thẩm phụ có tức giận mấy ngày nay, nhưng dù sao cũng là khuê nữ nhà mình, đối xử với mình luôn là bộ dạng nói chuyện rụt rè nhỏ nhẹ vừa hồn nhiên lại nhu thuận, liên tiếp đi theo ông mấy ngày cũng khiến cho cơn giận trong ông tiêu tan mất rồi, khi đốn củi cũng thường thường quay đầu nhìn, sợ nữ nhi chơi đùa sẽ vấp ngã .

Thẩm Hà Hương ngắt mấy đóa hoa liền quay đầu hướng về phía Thẩm phụ mỉm cười ngọt ngào, trong trí nhớ kiếp trước, Thẩm phụ yêu thương nàng nhất, chưa từng để nàng động đến một đầu ngón tay, khi đó trong nhà nghèo khổ, nhưng mỗi khi buôn bán lời được chút tiền ông đều sẽ mua ít đồ chơi làm quà để làm nàng vui, loại tư vị được người ta cưng như châu bảo, sau khi Thẩm phụ qua đời nàng chưa từng được cảm nhận lại lần nào nữa, hiện tại có thể nhớ lại, đó là khi mùi chua của cơm trưa món cháo rau dại kia từ trong bụng ợ ngược lên, Thẩm Hà Hương cảm thấy vẫn có thể chịu được .

Trong lúc nhất thời trong miệng liền ngâm nga khẽ hát, tiện tay hái một bó hoa quế lớn nở rộ trong núi, lúc dưới tàng cây nhìn thấy một gốc cây hoa dại màu màu đỏ nhạt không bắt mắt, mắt Thẩm Hà Hương liền sáng ngời lên, vội vã đào lên vài gốc gồm cả rễ, dùng túi áo bọc lại, dưới sự thúc giục không ngừng của Thẩm Hà Hương, Thẩm phụ vậy mới ngừng đốn củi đi xuống núi.

Trở lại trong viện nàng liền tìm Liễu thị muốn lấy cái xẻng, sau đó đem đám hoa dại kia đi trồng ở sân bên cạnh, Liễu thị thấy nàng mấy ngày nay liền thích đùa nghịch với đám hoa dại cỏ dại, cũng không quá để ý, khuê nữ nhà ai cũng giống nhau cả thôi, nhìn thấy hoa là muốn đi lên ngắt vài bông, vì thế dùng bàn chải làm bằng cỏ quét bụi bặm trên người xuống, gọi lớn một tiếng bảo nàng nhanh đi rửa mặt để còn ăn cơm, sau đó liền đi vào phòng.

Cơm chiều vẫn là món bánh cứng như đá và món cháo rau lúc trưa ăn thừa còn lại, Thẩm Hà Hương thật sự không có khẩu vị gì, sau khi tùy tiện giả vờ ăn mấy miếng cho qua bữa, liền dùng ít củi lúc nấu cơm dư lại để hâm nóng bát canh trong nồi, đây là rau dại đắng mà nàng hái được trên núi, bên trong có bỏ chút gừng và hành lá rồi đem nấu một lúc, khi lấy ra bát canh đó có chút phỏng tay, nàng sờ sờ lỗ tai, sau đó lấy ra một cái lọ sành từ trong một cái tủ nhỏ đen sì, bên trong là một chút đường trắng, bỏ vào một nửa thìa đường rồi đem qua cho Liễu thị, so với những bát thuốc kia, bát thuốc này càng có thể bồi dưỡng thân thể, uống nhiều chút bệnh khí rất nhanh sẽ tiêu tan.

Liễu thị cũng quả thật cảm thấy uống thuốc vào mấy ngày nay thân thể lanh lẹ chút, khuê nữ lại chăm sóc kĩ càng, một ngày uống hai bữa không sót bữa nào, thế là không cần nữ nhi thúc giục cũng tự mình nuốt xuống.

Thẩm Hà Hương đem cái bát đã rửa sạch để ở phòng bếp xong, rồi mới trở về phòng đóng cửa lại, sau đó lấy ra một cái bình nhỏ từ dưới gầm giường, bên trong bình có đựng một nửa bình dầu vừng mà Hà Hương không dễ dàng gì mới xin được từ chỗ Thẩm phụ, loại dầu này rất đắt đỏ, người giàu có mới được ăn, thơm hơn nhiều so với dầu đậu nành và dầu hoa cải, bình thường Liễu thị xào rau đều luyến tiếc dùng, trước kia Thẩm Hà Hương vụng trộm đổ nhiều hơn chút vào xào rau cũng bị ăn mắng.

Do Thẩm phụ là người bán dạo, cho nên trong giỏ trúc có một bình như thế, điều này liền làm cho Thẩm Hà Hương nhõng nhẽo đeo bám cha đòi một ít mới chịu, sau đó che đậy cất giấu ôm về phòng, nếu để Liễu thị biết nhất định là sẽ bị tịch thu, bởi vì chỉ có chút ít này mà có giá khoảng hơn mười văn tiền, có thể thấy được trình độ sủng ái của Thẩm phụ đối với khuê nữ nhà mình.

Trước mười ngày Thẩm Hà Hương lấy loại hoa nhài mà nàng hái được ở trên núi đem đi ngâm nước, sau đó bỏ vào chiếc bình nhỏ và trộn lẫn cả dầu vừng cùng nhau, sau khi dùng loại nước nóng với khoảng bảy tám phần nóng hấp lên, đậy kín lại, hôm nay mới lấy ra, vừa mở bình ra liền nghe ngửi thấy một làn hương hoa nhài sâu kín, ngửi xong mắt nàng liền sáng rực, nhất thời phóng đặt lên trên bàn, sau đó mượn ánh sáng nhìn bên trong bình, lại lấy ra hộp son phấn mà nàng đã xin của Liễu thị, sau đó cẩn thận để nghiêng bình ra, chỉ thấy những dòng nước trong suốt từ trong bình chảy ra.

Vì trong đám hoa nhài kia hàm chứa nước hoa, trải qua quá trình nấu xong dòng nước đó liền bốc hơi bay lên, sau đó nổi lơ lửng bên trên dầu vừng, nhiều ngày qua đã thấm mùi rồi, so với loại nước bình thường thì có nhiều hơn chút dầu trơn bóng, ngày thường dùng để thoa lên mặt, bôi lên thân mình thì không còn gì tốt hơn, có thể loại bỏ đi sự nứt nẻ khô da, làm cho da mặt hay toàn thân vừa trắng vừa mịn màng, đây chính là loại dầu hoa lộ mà mười năm sau các phu nhân tiểu thư trong kinh thành rất mực yêu thích, tuy rằng chỉ có hai loại nguyên liệu có chút không đầy đủ, nhưng với điều kiện như bây giờ có thể làm ra được một chút cũng quả thực không dễ dàng rồi.

Thẳng đến khi hộp son phấn đều đựng đầy, Thẩm Hà Hương thế mới lấy cái bình ra, mượn ánh sáng nhìn vào bên trong, tầng mặt trên dầu hoa lộ đã không còn lại nhiều, chỉ có thể đổ ra đóng thêm một lần nữa, dầu vừng có trộn xác hoa nhài còn thừa lại có thể dùng để làm dầu bôi mượt bóng tóc, sau này bôi vài lần cung cấp dinh dưỡng cho tóc, đảm bảo tóc sẽ vừa đen vừa bóng, giống loại sa tanh sáng bóng.

Tắm rửa xong, Thẩm Hà Hương lấy tay chấm một ít dầu hoa nhài, cẩn thận bôi một lớp lên trên người mình, xong xuôi mới mặc quần áo vào miễn cưỡng ngồi bên cửa sổ, lấy ra một đầu ngón tay dầu dưỡng ẩm để trên bàn tay, sau đó chậm rãi xoa nhẹ trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng thoa lên mặt.

Thẩm Hà Hương vốn đã không tệ, màu da ngày thường trắng giống Liễu thị, hơn nữa có lẽ do vừa tắm xong còn bôi thêm dầu dưỡng ẩm, làn da trong gương đồng thoạt nhìn tinh tế đẹp hơn chút so với mấy ngày trước đây, chỉ là sắc mặt vẫn ẩn chứa chút khô vàng, nghĩ đến tình hình trong nhà, sự hài lòng trên khuôn mặt Thẩm Hà Hương cũng hơi nhạt đi, không khỏi vươn tay ra đóng lại nắp hộp son phấn, nhẹ nhàng vén mái tóc ra phía sau, ngồi ở trên ghế thầm thở dài, nếu không có thể kiếm chút tiền bạc, chỉ sợ về sau trong nhà ngay cả bánh khô cũng không có mà ăn, nghĩ đến vị chua của loại bánh khô rẻ tiền ấy, dạ dày Thẩm Hà Hương lại nổi lên cơn buồn nôn, càng có ham muốn mãnh liệt muốn kiếm thêm chút tiền nhằm cải thiện tình trạng cơm nước trong nhà, ít nhất có thể ăn được bữa cơm ra hồn.

Một đêm ngủ an ổn, hôm sau Thẩm Hà Hương thức dậy với tinh thần sảng khoái, đến bên cạnh sân viện chiết một cành liễu mềm mại  dùng răng chậm rãi nhai vụn, sau đó liền chấm một ít muối nhỏ bắt đầu cẩn thận quét từng cái từng cái một, năm đó khi ở Hầu phủ làm thiếp, ngày ngày không có việc gì làm, cái khác học không được, nhưng làm thế nào có thể để chính mình lọt vào mắt của Hầu gia thì lại học được không ít, thời gian lâu dần cũng trở thành thói quen, cho dù sau lại đi theo tiểu thương buôn bán vài năm, ngày ngày đều mệt muốn chết, dãi nắng dầm mưa bẩn thỉu, nhưng cũng buộc phải ngày ngày vệ sinh sạch sẽ, nàng thậm chí còn tìm niềm vui trong nỗi khổ, tự mình suy nghĩ ra một loại phương pháp có thể làm cho răng mình vừa bóng vừa trắng.

Thẩm Hà Hương chải sạch sẽ xong, dùng nước trong ống trúc súc miệng loại bỏ vị muối trong miệng đi, sau đó liền chạy đến chỗ đám hoa dại hôm qua trồng ngắt lấy một đóa, lại ngắt xuống một cánh hoa màu đỏ nhạt, sau đó đặt trên răng chà xát từ từ, nếu cánh hoa nhiều giã nát để trong nước một ngày ba lần súc miệng, thời gian lâu dần răng sẽ trắng sáng như ngọc.

Sáng sớm Thẩm phụ vác lên giỏ trúc đi khắp hang cùng ngõ hẻm  bán hàng, Thẩm Hà Hương ăn qua loa nửa bát cháo rau, liền súc miệng rồi đi vào buồng trong, chỉ thấy Liễu thị ngồi ở trên kháng đang đổ ra những đồng tiền cũ trong hà bao ra đếm, càng đếm sắc mặt càng không tốt, thấy Thẩm Hà Hương tiến vào. Mới đem mấy đồng tiền vội vàng nhét lại trong hà bào.

Đối với điều này kiếp trước Thẩm Hà Hương đều đã trải qua, trong lòng rõ ràng sắp đến thời gian phải gửi tiền về cho nhà dưới quê rồi, một tháng hai trăm văn tiền không thể bàn cãi, số tiền mẫu thân có trong tay  chỉ sợ còn lâu mới đủ, lúc nàng trước mười tuổi kỳ thật những năm tháng đó cuộc sống trong nhà trải qua cũng không tệ, khi đó vẫn còn ở tại ngôi nhà dưới quê lát gạch lợp ngói xanh ấy, ít nhất màn thầu cơm trắng một tháng cũng được ăn vài lần, nhưng đó là thời điểm gia gia của Thẩm Hà Hương còn sống.

Sau khi lão gia tử chết, một nhà Thẩm Thành Thạch liền bị kế mẫu và đại bá đuổi ra khỏi nhà, nói là ở riêng, trên thực tế này đó là độc chiếm gia sản ruộng vườn cửa hàng của Thẩm lão gia tử, chỉ phân cho Thẩm Thành Thạch và Liễu thị ba gian nhà bùn loãng dưới chân núi, nửa văn tiền đều không có, nếu không phải Liễu thị đã bán đi chiếc vòng ngọc mẫu thân duy nhất còn để lại cho bà để lấy sáu lượng bạc, kêu Thẩm Thành Thạch đi lấy hàng tạp hóa bán, chỉ sợ người một nhà đã sớm chết đói hết.

Cho nên, một năm nay cả nhà thắt chặt bụng ăn cháo ăn rau, người người xanh xao vàng vọt, Liễu thị thân thể vốn hư nhược, còn phải cả ngày vì lo lắng đến chuyện tiền bạc trong nhà, Thẩm Thành Thạch gánh trọng trách bán hàng mỗi ngày mặc dù có tiền thu nhập, nhưng nhiều nhất một ngày kiếm chỉ được hơn hai mươi đồng tiền, có đôi khi chỉ kiếm được vài đồng tiền, một tháng tiền kiếm được cũng không vượt qua bốn trăm đồng tiền, còn phải nộp cho kế mẫu mỗi tháng hai trăm đồng tiền, còn lại hơn một trăm đồng tiền cả một nhà cần chi tiêu ăn uống, lại phải tu sửa chỗ dột nát trong nhà, vốn còn lại trăm văn tiền, trước đó không lâu Liễu thị bị nhiễm phong hàn, còn thiếu người ta tiền thuốc chưa trả.

Ngày tháng trôi qua rất họa vô đơn chí, Thẩm Hà Hương cảm thấy hiện tại quan trọng nhất đó là kiếm nhiều tiền chút để cải thiện điều kiện trong nhà, ít nhất là phải được ăn ngon hơn, để thân thể nương nhanh điều dưỡng khỏe lại, lập tức liền giơ tay lật qua lật lại vài đường vắt sổ trên khăn tay, đây là vì muốn kiếm chút tiền thủ công, sau khi làm sẵn xong khi mua về liền trực tiếp có thể thêu hoa. Bởi vì nguyên liệu vải bình thường, cho nên bán rất chậm.

Thẩm Hà Hương không chút để ý nói: "Nương, khăn này nếu huân chút hương sẽ dễ bán hơn rồi......"

Liễu thị tâm đang phiền muộn, nghe thấy vậy không khỏi trừng mắt nhìn Thẩm Hà Hương một cái:" Tiểu hài tử biết cái gì, hương liệu kia một chút đã mất mấy chục văn tiền, phải bán bao nhiêu khăn mới có thể kiếm lại."

Thẩm Hà Hương cũng làm như kinh ngạc vô chừng trợn to mắt nói,"Nương, sao phải mua, con biết làm a......"

"Con biết ?" Liễu thị cũng hoảng sợ, cách làm hương liệu chính là bát cơm của nghệ nhân dùng để kiếm sống a, phương tử ( phương pháp ) chính là cầm chắc ở trong tay, để mục nát ở trong lòng cũng sẽ không nói cho người bên ngoài biết, giống người dân bình thường như các nàng muốn đi học cũng không có chỗ học, cho nên Thẩm Hà Hương vừa nói biết, Liễu thị cũng cảm thấy là giả.

Thẩm Hà Hương cũng cười hì hì ngọt ngào ngồi ở cạnh kháng, sau đó thân mình để sát vào Liễu thị hơi cúi đầu nũng nịu nói:" Nương, nương xem này, dầu bôi tóc hoa nhài chính là con làm đó, thơm không nương?"

Nhắc tới Liễu thị mới phát hiện trong phòng tựa hồ có thêm mùi hương hoa nhài, bởi vì mùi hương giống hệt với hoa nhài nở trên núi, cho nên trong lúc nhất thời bà không chú ý đến, nhưng sau khi được nhắc, cũng tới gần nữ nhi, mùi hương này hơi có vẻ nồng hơn chút, nhưng nồng mà không ngấy, đó cảm giác giống như đứng ngay cạnh hoa, tự nhiên đến nỗi không hề có mùi khác lạ gay mũi của việc bỏ thêm vào hương liệu.

Liễu thị sở dĩ biết một ít là vì năm đó khi chưa phân nhà, trong nhà có gian tạp hóa, trong cửa tiệm tự nhiên không thể thiếu được các loại son phấn bột nước dầu bôi tóc, Liễu thị cũng dùng qua, cho nên ít nhiều vẫn có chút kiến thức .

Lập tức nàng liền đứng thẳng dậy, giơ tay sờ tóc Thẩm Hà Hương, sau đó đưa tay để vào mũi ngửi thử, nữ nhi nếu không đề cập tới bà căn bản cũng không nhìn ra trên tóc nữ nhi có bôi dầu, cũng không được  sáng bóng như tóc của các nữ tử bình thường khác, nhưng hương thơm này thật sự không tệ, dính vào tay lại thơm, vô luận là hương liệu hay son phấn, mùi thơm tốt sẽ giữ được mùi thơm rất lâu, như thế xem ra không giống loại dầu bôi tóc rẻ tiền được mua ở ngoài cửa tiệm.

Khi đợi Thẩm Hà Hương đem nửa bình dầu bôi tóc hoa nhài đem đến đưa cho Liễu thị nhìn, Liễu thị dùng thìa súc một chút, ngửi mất một lúc, sắc mặt có chút kích động, đến khi phát hiện cái bình là bình dầu vừng, nhất thời trầm mặt xuống, nhưng nghĩ đến loại dầu bôi tóc này có hương thơm ngào ngạt tươi mát đúng là thượng phẩm, cũng liền nhất thời dằn xuống.

Thẩm Hà Hương thấy thế căn bản không cần chờ bà hỏi, liền nói rõ ngọn ngành mình sao lại làm được ra loại dầu này, mở to hai mắt ngây thơ, vẻ mặt chủ động nửa làm nũng cùng với lời nói ngọt ngào khiến cho Liễu thị mất hết nghi ngờ, thật sự nghĩ rằng Thẩm Hà Hương may mắn nhặt được một tấm da trâu, trên đó có viết một ít phương tử, khi nói đến chuyện sau này lên núi hái hoa quế, tấm da trâu đó bị rớt xuống vách núi rồi, lòng Liễu thị cũng theo những câu nói của Hà Hương mà cảm thấy thật đáng tiếc, đồng thời luôn cứ dặn dò nàng mãi, sau này không được tự mình chạy lên núi nữa.

Khi Thẩm Hà Hương trở lại Tây phòng, khóe miệng còn hơi cong lên, cước bộ nhẹ nhàng, hơi có chút đắc ý tiêu sái đi đến trước bàn, tiện tay rót một chén trà hoa dại khô đã pha sẵn uống, nhớ tới cái gì đó, bàn tay nhỏ bé nâng lên hơi hơi chụm lại, liền thấy chỗ lòng bàn tay chậm rãi  ngưng đọng lại một vài giọt chất lỏng màu xanh nhạt, hình thành một vũng nước nhỏ, lập tức liền đem mấy giọt nước đó bỏ vào cái chén trà không vừa uống xong đó rồi quơ quơ trước mặt, ý cười trên mặt Thẩm Hà Hương lại sâu thêm vài phần, thứ này chính là bí mật của nàng, một ngày cũng chỉ có vài giọt, qua hôm nay thì không có nữa, đương nhiên phải tận dụng dùng, đâu thể lãng phí được.

Mà vừa rồi những lời nói cùng mẫu thân, đó đương nhiên không hoàn toàn là thật, nếu là loại dầu bôi tóc hảo hạng thật dễ làm như vậy, kinh thành nơi làm son phấn kia không phải đều phát tài hết rồi sao,không bỏ thêm các loại hương liệu quý giá khác phụ trợ, mùi hương của dầu hoa thường là rất nhạt, cách xa một vực mới loại hương thơm thanh nhã kia, điểm này kiếp trước nàng đi theo tiểu thương vài năm, không muốn hiểu cũng đã hiểu được bảy tám phần, sở dĩ nàng có thể sử dụng loại nguyên liệu đơn giản để làm ra loại dầu bôi tóc thượng hạng, đó là có liên quan chặt chẽ đến mấy giọt chất lỏng trong lòng bàn tay nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro