Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:
Một câu chuyện kể về việc Harry và Cedric yêu nhau trong bí mật.
Tình yêu không thể ngăn cản Cedric chết.
————————————————————————
Khi Harry Potter lần đầu tiên thật sự để mắt đến Cedric Diggory, đó là sau khi nghe một tin tức mà cậu nghĩ là tệ nhất - dường như - cả đời. Harry đã rất phấn khích cho một năm bình thường, một năm không có Voldemort và những việc kịch tính. Rồi tên cậu được gọi từ chiếc cốc.

Và tất cả những gì Harry có thể thấy khi bước vào phòng là Cedric, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Harry luôn biết Cedric hấp dẫn. Ý cậu là, làm sao bạn không biết được chứ? Anh ấy thực sự là ngôi sao của Hogwarts. Và, không giống như Harry - người tham gia cuộc thi bằng cách nào thậm chí còn không nhớ - anh ấy xứng đáng với điều đó. Anh ấy tốt bụng, hài hước (có vẻ như vậy), hấp dẫn, về cơ bản thì đó là những thứ mà mọi người kỳ vọng ở một anh hùng.

Nhưng tất cả những điều đó đều không quan trọng. Bởi vì bây giờ, họ là đối thủ cạnh tranh. Đương nhiên, họ cùng một trường, nhưng điều đó có quan trọng gì? Mọi người đều ủng hộ và cổ vũ cho Cedric. Tất nhiên, Harry không thể trách họ. Nếu cậu không... chính cậu cũng sẽ cổ vũ cho Cedric.

Và rồi, còn có rồng nữa. Những con rồng khổng lồ nữa. (Tất nhiên là chúng khổng lồ, chúng là rồng. Trời ơi, cậu ấy đúng là đồ ngốc.) Mọi người đều biết, tất cả mọi người, trừ Cedric. Và Harry sẽ là Gryffindor như thế nào nếu cậu để Cedric bước vào đó mà không biết bản thân sắp phải đối mặt với điều gì, trong khi những người khác đều biết. Không, điều đó thật không công bằng. (Và cậu hơi cô đơn, vì Ron, và thật tuyệt nếu Cedric để ý đến mình, đó là chuyện của riêng cậu.)

Harry đã chờ đợi, chờ đợi một cơ hội. Trước khi cậu ấy quyết định thực hiện. Harry niệm một câu thần chú xé toạc túi của Cedric, và tiến về phía anh ấy.

"Cedric."

"Harry?" Giọng anh có vẻ hơi ngập ngừng. Tất nhiên, Harry không trách anh, họ hầu như không nói với nhau một lời nào.

"Nhiệm vụ đầu tiên là rồng." Cậu ấy thốt lên, xé toạc miếng băng.

"Rồng." anh ấy lặp lại. "Em đang đùa anh, phải không?"

"Không, anh phải tin em. Đó là rồng. Đó là rồng, và tất cả mọi người đều biết, trừ anh"

"Vậy tại sao em lại nói với anh?"

"Ồ, sẽ không công bằng lắm nếu tất cả mọi người đều biết còn anh thì không, phải không?"

"Không... Anh cho là không. Dù sao thì cũng cảm ơn em. Anh nợ em lần này."

"Không, không, ổn mà." Harry nói trước khi chạy đi. Đến lớp tiếp theo, tất nhiên, không phải vì cậu ấy nghĩ bản thân mình vừa xấu hổ

________________________________

"Ôi trời. Anh ổn không? Trông... tệ quá." Harry nói, nhìn vào vết bỏng trên người Cedric.

"Anh không sao" Cedric xua tay xua tan mối lo lắng. "Còn em thì sao? Anh đã cố gắng nhìn lén ra ngoài, em... Em thật tuyệt vời khi cưỡi chổi."

"Cảm ơn anh. Điều đó thật vất vả." Harry cảm thấy mình không đủ khả năng ở đây, cậu phải nói gì tiếp đây?

"Anh có thể đoán được. Ý anh là, triệu hồi nó từ lâu đài." anh huýt sáo. "Thật ấn tượng."

"Thực sự không phải vậy." Harry cúi xuống để che giấu sự đỏ mặt của mình.

"Anh có thể học được một bài học từ em. Không, thực ấy!" Anh ấy nói thêm khi thấy vẻ mặt không tin của Harry. "Em thật sự rất tuyệt vời. Lý do duy nhất khiến anh bắt được quả snitch vào năm ngoái chỉ vì... em biết đấy."

"Vâng."

"Vậy, anh có được học không?" Anh cười khúc khích nhưng có vẻ gượng ép.

"Em- anh thực sự không cần chúng, đúng không? Anh tuyệt lắm." Họ đứng im lặng không đến nỗi khó chịu. Vậy, tại sao Harry lại cảm thấy đây là một bài kiểm tra và cậu đã đưa ra câu trả lời sai.

________________________________

"Harry..." Cedric và cậu đã trở nên gần gũi hơn, trong vài tuần qua. Harry thực sự không thắc mắc về điều đó, vì quá ngạc nhiên - khụ, phấn khích, khụ- rằng họ đang trở thành bạn bè. Nhưng bây giờ cậu bắt đầu nghĩ rằng sự nghi ngờ của Ron là đúng, dù đôi khi chúng khiến anh muốn vò đầu bứt tóc.

~~~~~~~~~~~~~ flashback ~~~~~~~~~~~~

"Harry!"

"Cái gì?"

"Bồ-" Ron hít một hơi thật sâu, như thể Harry mới là người vô lý. Không phải nó, người vừa tấn công tai Harry khi cậu bước vào phòng sinh hoạt chung. "Đó có phải là Cedric Diggory không?"

"Ừm... đúng vậy? Mình không thấy có vấn đề gì cả."

"Bồ không thấy-" Nó quay lại, hướng về phía Hermione. "Bồ ấy không thấy vấn đề!"

"Bồ ổn chứ, Ron? Mình cũng không thấy có gì sai cả. Riêng mình thì thấy thật tuyệt khi Harry kết bạn, đặc biệt là với một người trong giải đấu. Nhưng, Harry, nếu lần sau bồ có thể tặng anh ấy một nút SPEW thì-"

"Hermione!"

"Cái gì!? Ronald!?"

"Bồ-" Nó hướng sự chú ý trở lại Harry. "Bồ không thể kết thân với kẻ thù."

"Kẻ thù nào? Cedric chính là bạn của mình ."

"Ồ, hai người gọi nhau bằng tên luôn?"

"Đúng vậy." Harry không hiểu tại sao Ron lại lo lắng như vậy.

"Harry! Có thể anh ta chỉ dùng bồ để lấy manh mối cho nhiệm vụ tiếp theo thôi!"

"Làm sao bồ biết được? Bồ chưa hề nói chuyện với anh ấy mà!"

"Mình biết hết!"

Thay vì trả lời, Harry dậm chân đi về phía ký túc xá, mừng vì không có ai ở phòng sinh hoạt chung. Cậu vừa làm lành với Ron, cậu không họ cãi nhau lần nữa.

Vì vậy, sau đó, Cedric và cậu ấy đã tránh xa phòng sinh hoạt chung hoặc Ron.

~~~~~~~~~~ kết thúc flashback~~~~~~~~~

Khi Cedric hít một hơi thật sâu lần thứ ba, Harry đã chuyển từ nghi ngờ sang lo lắng. "Cedric? Anh ổn không?"

"Được rồi." Anh lấy hết can đảm, như thể phản ứng của Harry trước bất cứ điều gì anh sắp nói sẽ làm tổn thương bản thân mình. "Anh sẽ ngừng vòng vo và hỏi. Harry, em có thể đi Hogsmeade với anh vào cuối tuần tới được không?"

Trong một khoảnh khắc, Harry quá sửng sốt để phản ứng lại. Vào lúc đó, khuôn mặt của Cedric xị xuống.

Ngay khi anh bắt đầu quay đi, Harry đã tìm ra cách để nói. "Khoan, đợi đã, Cedric!"

Cậu ấy chạy vài bước để đến chỗ Cedric.

"Được. Được mà, Em sẽ đi Hogsmeade với anh."

"Thật sao? Em không phải- Đây không phải là trò đùa chứ?"

Thay vì trả lời, Harry ôm đã lấy mặt Cedric và hôn anh ấy. Tương tự như một phút trước, Cedric quá sửng sốt để phản ứng, và Harry bắt đầu lùi lại. (Nếu sau này bạn hỏi cậu ấy, Harry sẽ nói với bạn rằng không biết tại sao hay bằng cách nào mà cậu ấy lại làm như vậy)

"Em xin lỗi, cái đó-"

Nhưng cậu không kịp nói ra đó là gì, vì cậu đã bị anh kéo lại gần hơn, và lại hôn lần nữa. Cánh tay của Cedric quấn quanh eo cậu, trong khi cánh tay còn lại giữ gáy cậu và nghiêng đầu cậu lên để dễ tiếp cận hơn. Hai cánh tay của Harry đan vào nhau quanh cổ Cedric, cậu phải nhón chân để chống lại chiều cao của Cedric. Lưỡi anh luồn vào miệng Harry, cả hai đắm chìm trong nhau.

Harry không thể nói cho bạn biết họ đã hôn nhau bao lâu. Tuy nhiên, cậu ấy có thể nói với bạn rằng khi họ tách ra, cảm giác như đã kéo dài mãi mãi và - đồng thời - không đủ lâu.

"Wow." Đó là tất cả những gì Harry có thể nói. Cậu ấy khá chắc rằng nếu cậu cố nói nhiều hơn, cậu sẽ trở thành một kẻ ngốc hơn nữa.

"Yeah" Cedric cười khúc khích. "Wow"

Và vì cả hai đều quá vui mừng nên Harry phải dừng việc này lại. Anh đẩy mình ra khỏi Cedric. Hoặc, không phải là tránh xa, nhưng không phải là ngực kề ngực như trước. Bây giờ, khoảng cách của cậu chỉ còn vài inch để Harry có thể nói và suy nghĩ ở khả năng bình thường của mình.

"Cedric, tụi mình-"Harry dừng lại, tìm kiếm từ ngữ thích hợp.

"Có chuyện gì sao?"

"Em-em không thể để mọi người biết về chuyện này được ."

"Sao vậy?"

"Em-" Cậu cố kìm nước mắt. "Không phải là em không muốn nhưng... nhưng với Rita Skeeter và giải đấu. Em chỉ là.." cậu hít một hơi thật sâu, cầu nguyện rằng mình không làm hỏng chuyện này, "Em chưa sẵn sàng."

"Anh hiểu."

"Vâng?"

"Không sao đâu, Harry. Anh hiểu, và thực sự, đó là điều đúng đắn hơn, bởi vì anh thậm chí còn không nghĩ đến Rita và sự tàn phá mà cô ta sẽ gây ra. Anh chỉ..." anh nhắm mắt lại, "thực sự thích em."

"Em cũng thực sự thích anh. Có lẽ là đã rất lâu rồi. Và em mới nhận ra khi chúng ta dành nhiều thời gian hơn cho nhau nhưng em không muốn là người kết thúc chuyện này. Tất nhiên là trừ khi anh không thoải mái với chuyện này. Em không muốn ép buộc anh vào một mối quan hệ, hoặc có thể đây không phải là một mối quan hệ, em không thực sự quan tâm, mặc dù em đoán là em có quan tâm. Không sao đâu, em chỉ nói vậy thôi." Harry bận luyên thuyên đến nỗi cậu thậm chí còn không để ý Cedric dẫn cậu đến một hốc tường được che khuất một phần. "Nhưng, em không muốn ép buộc anh vào một điều gì đó mà anh không muốn. Em đoán đó là ý chính mà em muốn nói. Em không biết nữa, em nên ngừng nói ngay bây giờ, đúng không? Em sẽ ngừng nói."

Nhưng khi cậu nhìn lên, Cedric không hề tức giận. Thay vào đó, đôi mắt anh lấp lánh sự thích thú và... một cảm xúc khác mà Harry không thể gọi tên. Nhưng nó trông rất giống với những gì cậu tưởng tượng về thứ đang đập thình thịch quanh tim và bụng Harry.

"Em biết không, Harry, anh có cách hiệu quả hơn nhiều để khiến ai đó ngừng nói."

"Vâng?"

Đó là lý do tại sao Cedric lại hôn Harry (một lần nữa!).

Và lần này, họ bị ngắt lời không phải bởi dòng suy nghĩ của Harry mà là bởi Giáo sư McGonagall.

May mắn thay, McGonagall đi ngang qua họ mà không hề để ý đến điều gì.

"Tụi mình có vẻ may mắn."

"Lần này thôi."

"Hửm?" Cedric thắc mắc.

"Em sẽ giải thích sau."

________________________________

Khi Harry lẻn vào ký túc xá, đã là sau giờ giới nghiêm. Đó là lý do tại sao cậu không mong đợi bất kỳ ai thức dậy. Và đó cũng là lý do khiến Ron thức giấc.

"Cuối cùng cũng được hôn rồi phải không?"

"Cái gì?" Trong giây lát, Harry hoảng sợ, trước khi nhớ lại tất cả những lần Ron đã nói rằng "nếu cậu ấy chỉ cần hôn một cô gái thì anh ấy sẽ ổn thôi."

~~~~~~~~~~~~~ flashback ~~~~~~~~~~~~

"Ron"

"Mình không đùa đâu, Harry."

Harry chưa bao giờ thực sự nghi ngờ về khuynh hướng tình dục của mình. Cậu luôn nhận thức được rằng mình thấy con trai cũng hấp dẫn như con gái, nhưng điều đó chưa bao giờ là vấn đề hàng đầu trong tâm trí cậu. Tuy nhiên, những tuần ở bên Cedric như một người bạn đã khiến cậu nghi ngờ về "sự thẳng thắn" của mình. Không phải là cậu từng nói với Ron hay Hermione, nhưng việc cậu nghi ngờ Hermione có thể biết điều gì đó. Hoặc ít nhất là nghi ngờ, bởi vì sau vài ngày, cô ấy đã trở lại bình thường.

"Ron."

"Thật đấy! Bồ chỉ cần được hôn là mọi căng thẳng sẽ tan biến ngay thôi."

"Ron." Bây giờ đến lượt Hermione nói.

"George nói rằng nó có tác dụng kỳ diệu với anh ấy."

"Ron." Cả hai đều nói cùng một lúc.

"Được rồi, được rồi. Đổ lỗi cho một chàng trai đang cố gắng giúp đỡ."

"Mình có thể đổ lỗi cho một tên khốn." Harry nói, trước khi ném một tờ bài tập về nhà vào Ron, người đang nằm trên ghế dài.

"Harry!" Hermione khuyên nhủ.

"Đó là Lịch sử phép thuật! Binns thậm chí còn không kiểm tra nó!"

"Đó là nguyên tắc của mọi chuyện." Cô khịt mũi trước khi quay lại làm việc.

~~~~~~~~~~ kết thúc flashback~~~~~~~~~

"Thôi nào, trông bồ có vẻ ổn và được hôn đúng cách đấy."

"Được rồi." Cậu nói khi thay quần áo. "Mình đi ngủ đây."

________________________________

Harry và Cedric đã "hẹn hò" được hơn một tháng vào thời điểm Vũ hội Giáng sinh được công bố. Họ đã giữ bí mật và quyết định không đi cùng nhau đến Vũ hội. Harry đã định hỏi Cho, cho đến khi cậu nhận ra cô ấy sẽ đi cùng Cedric. Cậu đã nói chuyện với Cedric vào đêm đó.

"Anh đúng là tên khốn, anh biết điều đó không?"

"Thật sao?" Cedric lẩm bẩm trong khi liếm dọc theo làn da ở cổ Harry.

"Ừ," Harry xác nhận, thở hổn hển. "Em đã nói với anh là em sẽ mời cô ấy mà."

Cedric kéo cậu ấy lên và đẩy cậu vào tường.

"Anh nghĩ mình sẽ không sống sót nổi khi chứng kiến ​​em khiêu vũ với cô ta suốt đêm."

Harry không cần anh ấy có ý gì, vì cậu đang sợ phải trải nghiệm điều đó với Cedric. Cậu kéo cổ Cedric lại gần hơn, chiếm lấy đôi môi anh trong một nụ hôn khác. Tay còn lại của cậu luồn vào áo sơ mi của Cedric, cảm thấy cơ bắp căng cứng dưới sự đụng chạm của cậu. Tay Cedric siết chặt từ đùi cậu, nơi chúng đang giữ anh lại.

________________________________

Tại vũ hội Giáng sinh, Harry đi với Parvati, trong khi Ron đi với Padma, và Cedric đi với Cho. Cuối cùng, Harry và Cedric là những người duy nhất nhảy trong số sáu người. Vâng, Harry chắc chắn Parvati, và có thể cả Padma đã đi tìm bạn nhảy mới. Bởi cậu không thể nhìn thấy cô ấy ngay bây giờ.

"Anh không nghĩ là có ai thấy chuyện này kỳ lạ sao?" Harry thì thầm vào tai anh.

"Harry, lúc này mọi người đều quá say hoặc quá vui nên không để ý đến chúng ta đâu em." Cedric thì thầm đáp lại.

Dù sao thì họ cũng ở phía sau đám đông, và rất nhiều cặp đôi đang ở trên sàn nhảy khi một bài hát chậm đang phát. Không sao cả.

Họ vẫn ổn.

Không, họ rất vui vẻ

Giá như cậu biết trước điều này sẽ tồn tại trong bao lâu, có lẽ cậu sẽ trân trọng nó hơn.

________________________________

Cedric đã chỉ cho cậu cách giải đáp manh mối cho nhiệm vụ thứ hai, tạ ơn Chúa. Thậm chí, còn ân cần đi cùng cậu đến phòng vệ sinh của huynh trưởng để 'giúp đỡ'. Tuy nhiên, biết điều đó và biết phải làm gì là hai chuyện rất khác nhau. Nhưng, như thường lệ, Dobby đã đến giải cứu cậu. Cuối cùng cậu đã đến muộn, vì đã ngủ quên khi tìm kiếm giải pháp vào đêm qua. Cedric đã nhìn cậu với ánh mắt lo lắng nhưng cậu đã xua đi bằng một nụ cười trấn an.

Khi Cedric đã biết phải làm gì thì Harry đã từ chối lời đề nghị cho Harry xem. Anh ấy nói rằng các giám khảo sẽ nghi ngờ, một lý do nữa là họ không nói với bất kỳ ai việc họ đang hẹn hò.

Harry vẫn ở lại để cứu em gái của Fleur. Tuy nhiên, thay vì chỉ có một Hermione lo lắng trên mặt nước, cậu còn có một Cedric. Tất nhiên, Cedric không thể thể hiện điều đó trước mặt mọi người. Vì vậy, anh quyết định ôm Harry thật chặt đến mức không thở trong lều y tế, đồng thời thì thầm rằng cậu ấy là một thằng ngốc - và còn hôn cậu.

________________________________

Mọi chuyện diễn ra quá hoàn hảo, Harry biết có điều gì đó không ổn. Cedric thật tuyệt vời. Và các cô gái ở Hogwarts đã dịu đi một chút sau Vũ hội Giáng sinh. Mối quan hệ của họ diễn ra tốt đẹp đến mức họ thậm chí còn đang quyết định có nên nói với những người bạn thân của mình hay không. Nhưng ngày đó phải đến.

Sáng ngày làm bài thứ ba, Harry thức dậy với cảm giác hụt ​​hẫng trong bụng. Cậu ấy cảm thấy- Không, cậu biết có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Họ gặp nhau, ngay trước khi họ phải vào mê cung. Harry ôm anh chặt đến mức làm gãy một cái xương sườn, Cedric cũng ôm cậu mãnh liệt không kém. Và có lẽ, cậu nghĩ mình đã nghe thấy tiếng thì thầm "Anh yêu em" vào tóc mình . Và có lẽ, anh cũng trao cho cậu một nụ hôn.

Cuối cùng cậu ấy đã hợp tác với Cedric sau khi phát hiện ra anh ấy đã bị Victor tấn công. Ngay cả khi ở cùng nhau, họ vẫn vật lộn chống lại con acromantula, khiến cả hai đều bị thương nhẹ. Harry bị thương nặng hơn một chút, vì anh ấy đã bị rơi thẳng xuống chân, cánh tay của Cedric trông đỏ bừng ở chỗ con nhện đã quất vào anh ấy và chỉ trượt, nhưng vẫn sượt qua da.

Họ cùng nhau tiến đến chiếc cốc. Sẵn sàng chiến thắng cho Hogwarts, cùng nhau. Họ cùng nhau bị khóa cảng kéo đến nghĩa trang. Nhưng khi Cedric bị trúng lời nguyền giết chóc, anh ấy đã chết, một mình. Harry bị trói vào bia mộ, một mình. Anh nhìn Voldemort trỗi dậy, một mình, ngoại trừ nỗi đau trong tim. Anh chiến đấu với Voldemort, chăm chú nhìn cha mẹ mình và Cedric thoát khỏi cây đũa phép của Voldemort. Họ cùng nhau trở về Hogwarts - lần cuối cùng.

Cậu khóc nức nở bên xác Cedric một mình. Cảm giác như thể cậu là người duy nhất thực sự hiểu anh. Cậu đã nghe những lời phàn nàn của anh và khi anh thoát khỏi chiếc mặt nạ Hufflepuff hoàn hảo đó. Cậu đã lắng nghe khi anh kể về tất cả những áp lực mà cha anh đã đặt lên anh. Và đổi lại, cuối cùng anh ấy cũng có thể trở thành Harry, Chỉ là Harry. Không phải 'Cậu-bé-sống-sót', Không phải 'Người-cha-có-đôi-mắt-mẹ', Chỉ là Harry.

*Đoạn này có thể hiểu là Harry cũng từng chia sẽ những câu chuyện hay bí mật của bản thân với Cedric nhiều tới nỗi có thể nói Cedric biết tất cả về Harry*
________________________________

Đêm đó, vài giờ sau khi Barty Crouch Jr. tiết lộ, Harry đã khóc nức nở vào lòng Hermione. Họ đang ở trong phòng sinh hoạt chung. Đầu cậu tựa vào lòng Hermione đang ngồi bên phải cậu, và Ron ngồi bên trái cậu, chân cậu đặt trên người Ron. Hermione gạt những lọn tóc ướt trên mặt cậu, có thể là do nước mắt hoặc do vừa tắm xong - nhưng tóc cậu ướt. Ron xoa tay lên xuống chân Harry, như thể đang xoa dịu vết thương vẫn còn đau. Nhưng tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là lỗ hổng trong tim mình, nơi tình yêu của cậu dành cho Cedric từng ngự trị. Tệ hơn nữa, tình yêu của cậu vẫn còn đó, nhưng người yêu thì không .

"Mình-mình nghĩ mình yêu anh ấy, Hermione." Cậu vừa nức nở vừa nấc cụt trong từng câu nói thốt ra.

"Mình biết rồi mà."

"Mình-mình thậm chí còn không kịp nói với anh ấy. Mình chỉ thì thầm thôi. Mình thậm chí còn không nghĩ là anh ấy nghe thấy mình nói."

"Anh ấy biết bồ yêu anh ấy." Bàn tay cô vẫn lướt trên mặt cậu theo cách muốn khiến cậu ngủ.

Nhưng cậu không thể. Làm sao cậu có thể ngủ khi Cedric đã chết . Khi Cedric sẽ không bao giờ tốt nghiệp. Khi họ sẽ không bao giờ mua căn hộ hai phòng ngủ nhỏ mà họ muốn, với một con chó từ thế giới Muggle. Nhưng những việc đó đâu còn quan trọng nữa. Tất cả những gì cậu cảm thấy là đau buồn. Đau buồn và tan nát cõi lòng. Và giận dữ . Cậu muốn bẻ đôi Voldemort. Để tra tấn hắn. Để mang cho hắn tình yêu và hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời trước khi hắn giết hắn. Cậu muốn Voldemort cảm thấy những gì cậu cảm thấy. Cậu muốn hắn bị thiêu cháy .

"Mình ghét anh ấy, Hermione." Harry thì thầm, vẫn còn nấc cụt và nức nở.

"Không đâu, tình yêu ạ," cô chỉ dùng biệt danh trong những tình huống cấp bách, "không cần đâu."

"Mình sẽ làm!" Anh phản đối, nước mắt càng chảy dài trên mặt. "Mình ghét anh ấy vì đã khiến mình cảm thấy thế này, khiến mình hạnh phúc đến vậy. Và rồi lại lấy đi mất. Anh ấy bỏ rơi mình rồi, Hermione. Làm sao anh ấy có thể bỏ rơi mình được? Anh ấy đã hứa, anh ấy đã hứa..." Lời than vãn đau khổ của cậu chuyển thành những lời lẩm bẩm vô nghĩa, mệt mỏi.

"Ngủ đi, Harry." Cậu nghĩ đó có thể là giọng của Ron. "Tụi mình sẽ ở bên cậu. Tụi mình sẽ luôn ở bên cậu."

Harry không còn sức lực để nói nữa, nhưng nếu có thể, có lẽ cậu sẽ nói thêm rằng Cedric cũng đã nói gần như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro