Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:
Cedric và Harry đã từng cùng nhau lên kế hoạch cho tương lai.
————————————————————————Cedric và Harry đang rời khỏi phòng tắm của các huynh trưởng. Cedric không chỉ gợi ý cho Harry để tìm ra manh mối mà còn đi theo. Ít nhất thì cũng hơi mất tập trung. Nhưng cuối cùng, cậu ấy - Harry - đã tìm ra manh mối. Thay vì lẻn vào phòng tắm lúc nửa đêm, cậu ấy đã vào lúc chiều muộn, khi cả hai đều không có lớp học. Với bản đồ và Cedric, cậu cảm thấy yên tâm rằng họ sẽ không bị bắt, và nếu bị bắt, họ có thể kiếm cớ.

"Em đã bao giờ nói với anh là em ghét anh chưa?" Harry hỏi trong khi vắt nước ra khỏi tóc.

"Aww, anh biết là em thích anh mà, em yêu."

"Im đi." Harry càu nhàu khi cổ cậu đỏ bừng

Cedric chỉ cười rồi im lặng một cách thoải mái.

Đột nhiên, Cedric lên tiếng. "Em biết một chút về thế giới Muggle, phải không?"

"Đúng vậy, em lớn lên ở đó."

"Khoan đã, thật sao?"

"Vâng, với gia đình bên mẹ em."

"Ồ. Chà, anh luôn muốn khám phá... thế giới Muggle. Nó có vẻ rất hấp dẫn."

"Em đoán là có. Nếu anh chưa từng lớn lên ở đó."

"Cuộc sống ở đó thế nào? Em lớn lên ở đó thế nào?" Anh ấy giải thích rõ hơn.

Harry ngập ngừng trước khi trả lời. "Ờm, em không nghĩ là em có cuộc sống bình thường nhất ở đó. Dì em và gia đình dì ấy không... thực sự... thích phép thuật. Vậy nên, em không thực sự trưởng thành theo cách tốt nhất." Giọng Harry cao lên ở cuối, nghe như một câu hỏi.

"Tại sao?" Mọi sự tò mò ngây thơ trước kia đều biến mất, chỉ còn lại sự quan tâm.

"Thật ra thì không có gì cả. Họ chỉ không thực sự thích em thôi. Ý em là, họ thiên vị anh họ em rất nhiều, nhưng điều đó không thực sự quan trọng-."

"Em đừng nói thế, điều đó quan trọng mà."

"Dù sao thì em cũng không quan tâm lắm."

" Anh quan tâm."

"Ờm" cậu nhìn xuống sàn, "Em không có phòng ngủ đầu tiên cho đến khi nhận được thư của trường Hogwarts. Họ bắt em ngủ trong tủ dưới gầm cầu thang." Và Harry thực sự không biết tại sao mình lại nói tất cả những điều này. Bình thường cậu sẽ không kể những chi tiết về cuộc sống của mình ở nhà Dursley, bạn phải giết cậu ấy mới có thể nghe được chúng.

"Cái gì!?"

"Cedric, thật sự-" Lời nói của cậu bị bóp nghẹt bởi cái ôm chặt.

"Merlin, Harry, anh không bao giờ biết."

"Sao em có thể?" Anh cố gắng tử tế và tha thứ - mặc dù không có điều gì để tha thứ - nhưng có vẻ như điều đó lại phản tác dụng.

"Thật ngu ngốc, đáng lẽ anh phải giúp em. Đáng lẽ anh phải biết em sớm hơn."

"Nhưng anh không thể làm thế, thực ra cũng ổn thôi. Chúng ta có thể đi khám phá vào mùa hè này và-"

"Em muốn sống ở đâu khi thành người lớn?"

"Vâng?" Harry hỏi, bối rối. Họ dừng lại ở hành lang.

"Anh sẽ không để em sống như thế nữa đâu. Và anh cũng sẽ không để em cảm thấy như thế nữa đâu. Vậy, em muốn sống ở đâu?"

"Em không biết? Có lẽ là một căn hộ? Em nghĩ là một nơi nào đó có bếp đủ lớn. Để em có thể tự nấu ăn, vì em muốn vậy." Harry nói phần cuối với sự tin tưởng, như thể đó là một ý tưởng mà cậu chưa từng khám phá trước đây. "Và một phòng ngủ phụ để bạn bè em có thể ngủ qua đêm?"

"Và một phòng khách đủ lớn để họp mặt cùng gia đình và những dịp tương tự."

"Yeah!"

"Và chúng ta có thể nuôi một con thú cưng được không?"

"Ồ, anh luôn muốn có một con thú cưng."

"Nhưng anh không nghĩ là anh có thể bắt được cú đâu."

"Tất nhiên, em cũng không thể thay thế được Hedwig. Vậy nên có thể là thứ gì đó khác, thậm chí là Muggle."

"Anh đã thấy một số con chó mà dân Muggle nuôi, và chúng thực sự ấn tượng."

Nghĩ đến chó cậu tự động gợi lại ký ức về Ripper và Cô Marge, nhưng cậu cố nén chúng lại. "Có lẽ là một trong những con nhỏ màu nâu đó?"

"Harry, anh không biết nhiều, nhưng anh khá chắc là có rất nhiều chó nâu nhỏ." Cedric nói với tiếng cười khúc khích.

"Oh."

"Nhưng anh chắc chắn sẽ xem qua tất cả những chú chó nhỏ màu nâu cùng với em."

"Thật sao?" Harry hỏi với vẻ hoài nghi của một người không quen với những cử chỉ yêu thương. Điều đó khiến Cedric tức giận đến mức đáng ngạc nhiên.

"Đúng vậy. Và chúng ta sẽ mua căn hộ hai phòng ngủ cho em, căn hộ sẽ có một nhà bếp lớn và một phòng khách rộng rãi. Chúng ta sẽ nấu ăn vì chúng ta muốn, và chúng ta sẽ mời bạn bè đến và chúng ta sẽ kiếm một con chó tên là Badge." Anh ấy nói tất cả những điều đó với sự quyết tâm và mục đích rõ ràng, khiến mắt Harry cay xè.

"Badge?" Cậu hỏi với tiếng cười khúc khích ướt át.

"Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới, bởi vì bạn biết đấy... lửng, Hufflepuff."
*Con lửng = badgers*

"Được rồi."

Harry không biết khi nào, nhưng họ đã đi tới một hành lang vắng vẻ; không có lớp học, không có học sinh.

"Anh hứa đó, Harry, anh sẽ đưa em ra khỏi đó. Ngay cả khi đó là điều cuối cùng anh có thể làm. Em sẽ không phải sống như vậy hoặc với những người như thế nếu anh có thể làm gì đó."

"Cedric-"

"Và thậm chí nếu anh không thể làm gì được." Anh cắt ngang, "Anh sẽ đưa em đi thật xa, thật xa khỏi nơi đó."

"Em thậm chí còn chưa nói với anh nhiều như vậy, cũng không tệ đến thế đâu. "

"Nếu không phải thế thì - và anh biết em, Harry, anh biết điều đó không phải vậy - anh không thể tưởng tượng được nó tệ đến mức nào." Cedric ôm lấy má Harry, giữ khuôn mặt cậu như thể cậu rất mong manh. Và, thành thật mà nói, nó thật tuyệt. Thật tuyệt khi có một người không ngưỡng mộ cậu, một người chăm sóc cậu. "Ngay cả khi em phải tự mình đưa anh ra khỏi Bộ. Em thề, anh sẽ không bao giờ phải quay lại đó nữa."

Harry dường như không nhận ra những giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt mình khi Cedric cúi xuống và hôn cậu, nhẹ nhàng, chỉ một cái chạm nhẹ. Chỉ là một sự đảm bảo rằng anh ấy vẫn ở đó. Sau đó, anh hôn tất cả những chỗ nước mắt đang chảy, lau chúng đi, như thể anh đang lau đi nỗi đau của Harry . Họ ôm nhau một lúc, sau đó; đầu Harry rúc vào dưới cằm Cedric.

"Anh quan tâm tới em nhiều lắm , Harry."

"Em cũng quan tâm đến anh."

"Và anh rất đau lòng khi biết rằng chính gia đình em không yêu em theo cách mà họ nên làm." Cánh tay anh siết chặt hơn từ chỗ cũ, quanh vai Harry, trong một khoảnh khắc. Cánh tay của Harry vòng quanh thân Cedric khi khuôn mặt cậu chôn sâu vào hõm cổ anh.

Họ giữ nguyên như thế một lúc lâu trước khi tách ra, cảm thấy hài lòng khi được ở gần nhau.

"Cảm ơn anh, Cedric. Chúng ta thực sự có thể  bước vào thế giới Muggle vào mùa hè này, nếu anh muốn."

Cedric lau đi giọt nước mắt cuối cùng và đặt một nụ hôn lên trán Harry.

"Đừng nhắc đến chuyện đó. Và, điều đó thực sự rất tuyệt vời."

Và rồi họ rời xa nhau, đến những đích đến riêng của mình, hạnh phúc và cả hai đều cảm thấy tự do hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro