5rddt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# [Xuyên không - Dị giới] Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ - Kim Đại List truyện cổ đại + huyền huyễn hoàn. Tuyển Editor! Beta-er! Designer! (Cần giúp đỡ) Hãn phi giá lâm: Vương gia thỉnh ôn nhu Xem Cách chuyển nhiều trang, tìm truyện, tìm chương, tắt quảng cáo... [Xuyên không - Dị giới] Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ - Kim Đại ≧◉◡◉≦ ≧◠◡◠≦ ≧◔◡◔≦ Chuyển đến trang Trang trước 1 ... 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17 ... 38 Trang sau Gởi bài trả lời Xem Cách đăng truyện mới, chương mới, chống copy, truyện ★ VIP ★ Bồ CôngAnh 04.02.2017, 21:12 Play Video Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ (^ 3 ^) Chương 31 Editor: Bồ CôngAnh~DĐLQĐ Cuối cùng thì chuyện buôn bán cũng dần dần đi vào quỹ đạo, mỗi ngày Lưu Diệp đều rất vui vẻ, người đi đường trước kia sợ muốn chết bây giờ cũng dám đánh bạo tới đây mua đồ. Trước kia cô còn lo lắng mình bị XXX, nhưng kể từ sau sự kiện Khương Nhiên kia, bây giờ cô không phải lo lắng chút nào nữa. Mẹ nó, cho dù bây giờ cô nhảy múa trên đường rồi hét lớn cô là phụ nữ thì cũng không có ai tin!!! Dù sao thì cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, có điều loại cảm giác囧囧này, làm cô có lúc cũng cảm thấy buồn cười. Cô đã từng lo lắng thân phận của mình bị người ta phát hiện như vậy, bây giờ nhìn lại thì thấy mình hoàn toàn là lo bò trắng răng. Cô cũng dần dần buông lỏng cảnh giác. Lại nói sau khi quen thuộc với thế giới đàn ông, cô rất khó tưởng tượng những người đàn ông áo mũ chỉnh tề sẽ làm ra loại chuyện tàn khốc như vậy. Mỗi ngày cô đều bận rộn, nhìn những khách hàng xếp hàng mua đồ của cô, cô cảm thấy mọi người đều là người mà, đàn ông hay phụ nữ thì có sao. Qua mấy năm nữa nếu tâm trạng cô tốt, cảm thấy không sai biệt lắm, còn có thể chủ động cho gien gì gì đó... Đến một chỗ gửi mấy sợi tóc của mình qua đường bưu điện, nghe nói chỉ cần có cái đó, là có thể làm phụ nữ sống lại. Nói như vậy, cô còn trở thành một anh hùng vô danh đấy. Dần dần cô từ một người ngày ngày lo lắng không yên, trở thành vui vẻ thoải mái như bây giờ, cô cũng tự cảm thấy mình lợi hại ghê gớm, chẳng qua thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới cuộc sống, người nhà bạn bè trước kia. Nhưng mặc kệ thế nào, là người thì vẫn phải hướng về phía trước, mặc kệ nhớ nhung bạn bè người thân trước kia như thế nào, không trở về được chính là không trở về được. Cô cũng liền coi một tên đại ngốc và Điền Thất trở thành người nhà của mình. Chính là mỗi lần nhớ tới Khương Nhiên đều sẽ cảm thấy rất không được tự nhiên. Hơn nữa kể từ sau khi Khương Nhiên đi, cô vẫn luôn chú ý tới tin tức của anh, ngược lại đám người Sở Linh, mỗi lần tới không phải là ăn không uống không thì là gây phiền phức cho cô. Ngày đó cô nghe Điền Thất đọc quyển quan hệ khế ước mạnh nhất trong lịch sử. Cô thấy kỳ quái, không nhịn được hỏi Điền Thất ý nghĩa của nó. Điền Thất giảng giải cặn kẽ cho cô lai lịch của khế ước này, chỉ là cô càng nghe càng 囧. "Cho nên phát hiện phụ nữ thì cùng hưởng? Cái này... Năm đó Hầu Gia... Đã từng ký kết cái này với Khương Nhiên..." "Vâng, ban đầu thám hiểm vũ trụ, thực lực của bọn họ tương đương nhau, nếu cứ một đường tranh đấu thì hai bên đều sẽ tổn hại, cuối cùng ngay lúc ấy kẻ thứ ba giúp hai người ký kết hiệp nghị này, đến bây giờ thì khế ước này vẫn được xưng là khế ước mạnh nhất." Miệng Lưu Diệp đã lệch ra tận gáy, trời ạ, vừa nghĩ rất nhiều người mang sắc mặt nghiêm túc bàn tán quyền hạn cùng hưởng này nọ, cô liền cảm thấy những người đó đúng thật là thiếu não đến cực hạn rồi, những đồ chơi này cũng nghĩ như thế nào vậy... Chẳng lẽ phụ nữ coi như đồ chơi cũng có thể một ba năm anh tới, hai bốn sáu anh tới , sau đó chủ nhật hai người dùng chung à?                      Bọn họ coi phụ nữ là cái gì vậy?! Còn quyền lợi cùng hưởng, sao không tìm đầu óc về trước đã, ra cửa mà không mang theo đầu óc cẩn thận bị xe đâm đó!!! Cô nhanh chóng thu quyển sách này lại, vung tay nói với Điền Thất: "Còn nhỏ tuổi không lo học, loại vật này có gì hay mà xem, có thời gian thì đọc những quyển sách có dinh dưỡng ấy!!!" Điền Thất chưa từng thấy Lưu Diệp như vậy, vội vàng uất ức nói: "Nhưng quyển sách này là quyền uy nhất, hiện tại trong cuộc thi pháp luật còn cần phải thi môn học này đấy." Quả nhiên lập trường bất đồng thì cách suy nghĩ cũng không giống nhau, cô bất đắc dĩ trả lại sách cho Điền Thất, chỉ là trong lòng rất ấm ức, hiện nay động vật dã thú cũng không thể tùy tiện săn giết, giống phụ nữ trân quý như vậy, nhưng luật bảo hộ cũng không có, thật không biết những người này suy nghĩ thế nào... di..ễn..đà..nl.ê.q.úy.đ.ôn~Bồ,CôngAnh Từng ngày từng ngày trôi qua thuận lợi, gần đây cảm giác của cô đối với dã thú đã có biến hóa. Cô cảm thấy bây giờ dã thú không hung ác chút nào, đầu óc rất cứng nhắc, cố chấp lại kiêu ngạo, cô cũng đùa giỡn gọi hắn là đại ngốc. Kết quả làm bọn Sở Linh cũng gọi theo, chỉ là cái tên đại ngốc bị Lưu Diệp gọi còn chấp nhận, người khác gọi sẽ trở mặt. Trở mặt còn có thể đánh nhau một trận. Nhìn dáng vẻ bọn họ đánh nhau, Lưu Diệp rất lo lắng, nhưng dần dần cô phát hiện đàn ông dường như chính là một loại sinh vật như vậy, không đánh không quen biết. Nhưng đại ngốc căn bản không phải đối thủ của Sở Linh, Lưu Diệp biết huấn luyện của bọn hắn có bao nhiêu biến thái, cô đã từng ở Khương Gia Quân một thời gian mà. Thấy đại ngốc bị bọn binh lính như đám côn đồ kia bắt nạt, cô cũng muốn giúp đại ngốc một tay, chờ đến thời điểm thích hợp, cô liền nói hết những thứ học được từ Khương Gia Quân cho đại ngốc. Trông vẻ mặt của con thú hoang này thì có vẻ đần độn, nhưng Lưu Diệp phát hiện chỉ cần là thứ gì có quan vệ với chiến đấu, đầu óc của hắn liền đặc biệt nhanh nhạy, hơn nữa cô đã cảm thấy tư thế của mình đã rất tiêu chuẩn, vậy mà tên ngốc kia còn có thể chỉ ra vô số tật xấu của cô. Cuối cùng đảo ngược thành dạy cô nên làm như thế nào. Dù sao cuối cùng với sự tiến bộ thần tốc thì đại ngốc cũng có thể tiếp được vài chiêu với Sở Linh rồi. Có điều đàn ông thật đúng là không đánh không quen biết, không ngờ sau đó dã thú lại có thể uống rượu với đám người Khương Gia Quân, còn xưng anh gọi em rồi. Ngược lại tiệm nhỏ buôn bán càng ngày càng tốt, thời gian về sau cô bận rộn đến chân không chạm đất. Chính là lúc bọn Sở Linh tới, bỗng nhiên nói một vài lời, Sở Linh còn cầm một sợi tóc của cô, trong miệng lẩm bẩm nói: "Cậu cái tên này có biết là đã bị lây nhiễm virut rồi hay không... Đã bảo không cho cậu đến khu người nghèo mua thức ăn, để cho lái buôn đưa đến tận nơi là được rồi..." Lưu Diệp thật sự rất muốn hỏi Sở Linh một chút, anh là ai chứ, tôi tự đi lấy thức ăn còn không phải là vì sẽ được lợi hơn một chút à. Lại nói virut kia cô cũng đã nghe thấy nhắc tới trên TV rồi, cũng không có ảnh hưởng gì đối với thân thể, chỉ không thể clone gien để sống lại mà thôi, có cần phải làm ra vẻ mặt không vui như vậy không... Dù sao bây giờ thái đội của Sở Linh đối với cô càng ngày càng không xong!!! Nói chuyện với cô một chút cũng không có tự giác chiến hữu, ngược lại xem cô như vật riêng của hắn vậy. Hơn nữa còn tùy tiện cầm tóc cô đưa tới kho gene, chuyện như vậy kinh khủng biết bao!!! Cô nghe đã thấy sợ. Thật may là đám người Sở Linh này vẫn ngu ngốc trước sau như một, còn ở đằng kia buồn bực nói với cô: "Khương Gia Quân chúng ta tự nhiên có mấy kho gene, tôi đã nói cậu chuyển gien đến rồi, kết quả vừa để tóc cậu vào trong, đền bên trong liền bắt đầu nhấp nháy, tôi liền đoán chắc chắn cậu lại chạy linh tinh để bị lây bệnh." "Có điều cũng thật kỳ lạ, trước kia đèn báo động đều là màu vàng, lần này lại là đèn màu đỏ đang không ngừng vang..." Người bên cạnh Sở Linh nói chen vào. Lưu Diệp đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, năm đó máy phát hiện nói dối còn nói cô là phụ nữ đấy, cô cũng đã vượt qua an toàn đấy thôi. Lại nói máy móc cũng có thể sai, chỉ cần không phải trực tiếp cởi quần, cô cũng không sợ bị người nhận ra. Cô cười hi hi ha ha nói: "Chắc anh ấn nhầm nút chứ gì, cái người này, bản thân có biết gì về máy móc không?" Lưu Diệp phát hiện lá gan con người đúng thật là càng luyện càng lớn, hơn nữa sau khi trải qua những chuyện mưa gió kia, cô đặc biệt có tự tin với bản thân. Cảm thấy bất kể là loại tình huống gì mình cũng có thể bình yên vô sự ứng phó. di..ễn..đà..nl.ê.q.úy.đ.ôn~Bồ,CôngAnh Ngày đó Khương Nhiên đã lâu không liên lạc không biết sao lại nói muốn mời cô ăn cơm. Kỳ thật tâm tình Lưu Diệp rất thấp thỏm . Từ lần trước Khương Nhiên đeo cái vòng cổ kia cho cô, hai người cũng chưa gặp lại, cùng lắm cũng chỉ là gọi điện thoại cho nhau. Hơn nữa cảm giác kia giống như cô là thú cưng Khương Nhiên nuôi ở bên ngoài. Người đàn ông lớn tướng như Khương Nhiên lại đi hỏi cô ăn uống thế nào, dáng dấp có được không, đức hạnh này, quả thật chỉ thiếu mỗi nước hỏi cô màu lông có sáng không thôi!!! Nhưng mà ra ngoài ăn cơm với Khương Nhiên vẫn vô cùng có sức dụ dỗ, chủ yếu là nghe đám Sở Linh nói, chỗ Khương Nhiên muốn dẫn cô đi là nơi làm đồ ăn ngon nhất, cô thật sự rất muốn đi mở mang tầm mắt, nếu như có thể thuận tiện học mót được tay nghề thì càng tốt hơn nữa. Chỉ là Khương Nhiên có một tật xấu, nếu bạn và anh ta đi trên đường, anh sẽ có hỏi có đáp, tùy tiện nói chuyện phiến với bạn, nhưng một khi đã ngồi xuống, giống như người tăng động bị khống chế, bất chợt nói ít đi, vẻ mặt cũng ít đi. Lưu Diệp đã sớm phát hiện tật xấu này của anh rồi, không riêng gì tật này, chỉ cần ngồi một lát, Khương Nhiên nhất định sẽ tìm một thứ gì đó để nghịch. Giống như chén nhỏ trên bàn ăn đã bị anh cầm xoay tròn rất nhiều vòng. Ngược lại Lưu Diệp hưng phấn chít chít oa oa, gần đây cô gặp rất nhiều chuyện vui, hơn nữa cửa hàng rốt cuộc cũng đi vào quỹ đạo. Chỉ là những người trong viện kiểm sát rất đáng ghét, không có việc gì là lại tổ chức gì mà Bộ vệ sinh gì mà hiệp hội thương nghiệp tới khảo sát cô... Sau khi huyên thuyên lải nhải một tràng, Lưu Diệp liền muốn đi vệ sinh. Hôm qua dì cả của cô tới, cô sợ lát nữa mà ra ngoài quá nhiều, sẽ bị lộ. Chính là lúc đi vào nhà vệ sinh, cô phát hiện khách sạn này không chỉ trang trí đẹp mắt, ngay cả bồn cầu cũng thiết kế thú vị như vậy. Bên trong là bồn cầu bằng gạch men sứ màu trắng, còn có hình dáng rất khác biệt, thần kỳ hơn là khi ngồi lên còn có âm nhạc vang lên, hơn nữa còn là âm thanh nổi vây quanh siêu cấp dễ nghe. Cô không nhịn được liền lắc lư đầu nhìn bố trí xung quanh một chút. Sau đó liền chú ý tới có một bộ máy xử lý rác thải gì đó. Cô thật sự ngạc nhiên, bởi vì nơi khác đều là thùng rác, chỗ này lại còn máy móc xử lý riêng biệt. Quả nhiên là nơi cao cấp có khác. Trước kia cô rất cẩn thận, mỗi lần dì cả tới đều phải cẩn thận cất gọn những thứ đã dùng qua, thừa dịp chỗ không người mới dám đặt vào trong một đống đồ bỏ đi ném ra ngoài. Mặc dù làm vậy rất buồn nôn, nhưng khi đó không phải do quá sợ hãi à. Nhưng bây giờ tất nhiên cô không làm thế, bởi vì cô phát hiện đồ bỏ đi chính là đồ bỏ đi, nào có ai nhàm chán đến nỗi đi lục rác chơi chứ. Huống chi chỗ này còn có máy xử lý đâu rồi, đoán chừng tất cả đồ bỏ đi đều sẽ bị xử lý nát bét. Nghĩ như vậy cô liền trực tiếp ném đồ lưu niệm đã dùng qua vào máy xử lý trong phòng vệ sinh, có điều hình dáng của cái máy xử lý này thật kỳ quái, còn có một chỗ hình lỗ hổng. Thật sự không biết bọn họ làm ra để làm gì. Chờ cô trở lại phòng ăn, món ăn cô gọi đã gần như dọn lên đủ rồi. Cô ăn say mê cuồng nhiệt, những món ăn này đắt lắm đấy, đúng là tiền nào của ấy, quả nhiên là cấp bậc bữa tiệc lớn, song lúc ăn được một nửa, cô buồn bực nhìn về phía Khương Nhiên, tên Khương Nhiên này sao vậy, ăn ít như thế, hơn nữa dáng vẻ còn rất không có khẩu vị. Cô liền cẩn thận hỏi: "Này, thủ lĩnh, không phải thân thể anh không thoải mái chứ?" Khương Nhiên lắc đầu, giống như dụ dỗ chó nhỏ xoa xoa tóc cô nói: "Không có khẩu vị." "Vậy cũng không được, ít nhiều cũng uống chút canh đi." Cô cầm cái thìa của Khương Nhiên lên, múc chút canh, đưa tới trước mặt anh, vốn muốn đưa cho anh tự uống. Kết quả Khương Nhiên trực tiếp cúi đầu uống. Cô kinh hãi thiếu chút nữa ném cái thìa đi, nhưng trong lòng lại có một thứ đẩy ra... Rất kỳ diệu, không biết vì sao lại muốn bật cười... Cô lại múc một thìa nữa, Khương Nhiên vẫn cúi người uống hết như cũ. Ngay cả có chút lúng túng, cô cũng không biết nên nói gì. Đang suy nghĩ có nên đánh vỡ không khí im lặng này hay không, điện thoại của Khương Nhiên reo lên, cái kia giống như được khống chế bằng âm thanh, anh nói một con số, rất nhanh điện thoại liền tiếp thông. Lưu Diệp cũng không để ý, có người tìm Khương Nhiên là chuyện rất bình thường. Chỉ là lúc cô đang cúi đầu tiếp tục ăn cơm, Khương Nhiên trước đó vẫn còn lười biếng bất chợt đứng lên, động tác kia quá nhanh, làm đụng phải cái đĩa trước mặt anh, phát ra một tiếng xoảng, trong nháy mắt cái đĩa kia rơi nát bấy. Lưu Diệp kinh ngạc ngẩng đầu lên, cô dám thề, cô chưa từng thấy Khương Nhiên như vậy bao giờ. Hơn nữa cô cũng không biết tại sao mắt người lại có thể trong thời gian ngắn xẹt qua nhiều cảm xúc như vậy, mà những cảm xúc kia nhanh đến nỗi cô cũng không thể phân biệt nổi. Khương Nhiên chỉ thở hổn hển, không ngừng hô hấp. Cô bị dọa sợ, sợ thân thể anh không thoải mái, vội vàng đúng dậy, theo bản năng khẽ vuốt sau lưng Khương Nhiên. Nhưng động tác Khương Nhiên rất nhanh, anh ngay cả áo khoác cũng quên, trực tiếp xông ra ngoài. Lưu Diệp bị anh làm cho sợ hết hồn, vội vội vàng vàng đi theo. Lúc này dường như Khương Nhiên mới nhớ tới cô, anh dùng lực ôm cô một cái, cô có thể cảm thấy Khương Nhiên đang run rẩy, run rẩy không thể khống chế. Cô bị dáng vẻ của anh hù sợ. "Có thứ xuất hiện, tôi phải đi xem một chút..." Giọng nói Khương Nhiên đã không còn mạch lạc nói với cô . Hơn nữa sau khi nói xong câu đó, Khương Nhiên lại chạy thật nhanh ra ngoài. Lưu Diệp cảm thấy không giải thích được, bình thường thấy Khương Nhiên vẫn luôn không quan tâm đến thứ gì cả, Khương Nhiên ngày hôm nay quả thật cho cô mở rộng tầm mắt. Thật may là khách sạn này cách tiệm nhỏ của cô rất gần, cô đần độn u mê trở lại cửa hàng, đám lính lưu manh kia vẫn còn ở đây. Ngồi rải rác, không phải uống rượu thì là ăn uống. Sở Linh lại càng vừa nhai chóp chép đồ ăn cô làm, vừa trêu chọc cô: "Này, chỗ kia rất lợi hại đúng không, cậu có sử dụng bồn tiểu tiện có máy phân tích tự động không? Cái hình dáng đó quả thật có thể ghê tởm chế người!!!" di..ễn..đà..nl.ê.q.úy.đ.ôn~Bồ,CôngAnh Lưu Diệp vẫn còn đang buồn bực vì chuyện vừa rồi, vừa nghe thấy ba chữ bồn tiểu tiện, cô cũng không để ý, tiện tay lấy bánh bao chặn miệng Sở Linh lại. Ngược lại người bên cạnh Sở Linh cũng bị gợi chuyện: "Lần đầu tiên tôi dùng thứ kia cũng giật mình, quả thật giống như kiểm tra sức khoẻ..." Nghe những người đó hi hi ha ha, Lưu Diệp cũng không coi là quan trọng, đang muốn nghiêng đầu dọn dẹp bàn làm việc, cô chợt dừng lại, một chuỗi hình ảnh @#$$^%!$@$$ nhanh chóng  xẹt qua. Tay của cô có chút run rẩy, nhưng lại cảm thấy cái loại đó có thể quá ngu rồi. Làm sao có thể... Cô vẫn làm bộ điềm nhiên như không có chuyện gì, nỗ lực dùng hết tất cả lực sức  nghiêng đầu qua, "Vậy, Sở Linh, thứ kia có phải có miệng tròn giống như cái phếu... Trên đó còn viết là máy xử lý không..." "Ừ, chính là cái đó, vừa là bồn tiểu tiện vừa còn là máy kiểm tra số liệu thân thể... Hình như có không ít nơi lắp đặt cái đó, nghe nói là trong một hạng mục từ thiện y tế toàn dân, sau đó số liệu sẽ được gửi về trung tâm kiểm tra sức khoẻ, nghe nói nếu có vấn đề, sẽ dùng máy mẫu gien để tìm được người cụ thể..." "Đúng, đúng, chính là cái đó, bởi vì sợ có người đánh cắp thông tin gien, cho nên toàn bộ đều là tự động, chỉ khi nào có vấn đề mới cần người, hơn nữa tin tức bên trong không dễ cho người ta nhìn... Chẳng qua tôi cảm thấy người làm ra chuyện như vậy quá não tàn... Ai không có việc gì đi tới những nơi đó chứ..." Lưu Diệp không nói gì nữa, cô nhanh chóng tháo tạp dề trên người xuống, lúc ra cửa bởi vì đi quá nhanh, còn đụng phải đại ngốc đang bước vào, đại ngốc phát hiện sắc mặt cô không thích hợp, còn hỏi cô một câu. Cô cũng không trả lời. Trong đầu cô trống rỗng, cô không biết mình nên đi đâu, những thứ học được trước đó cũng uổng công. Nhưng cô phải tỉnh táo lại, có lẽ tình huống không hỏng bét như vậy, có lẽ chỉ là cô nghĩ quá nhiều. Nhưng ngay khi cô đang đi dọc phố, đám người Sở Linh cũng đuổi đi theo, chỉ là những người đó so với cô còn vội vàng hơn, Sở Linh ngược lại dừng một chút, chạy nhanh lên trước mặt cô, vội vàng dặn dò: "Lưu Diệp, cậu đừng chạy loạn linh tinh, đã xảy ra chuyện!!! Biết không! Xảy ra chuyện lớn!!! Thủ lĩnh mới điện thoại tới, bảo tôi thông báo cho cậu một tiếng, mang thức ăn và nước uống đến phòng thị chính!!! Nếu như tình huống không tốt, cậu hãy rút lui ra bên ngoài!!!" Đôi mắt Lưu Diệp đỏ ửng một phát bắt được tay Sở Linh, cô vẫn còn cảm thấy như đang ở trong mộng, rõ ràng buổi sáng, cô vẫn còn đang suy nghĩ buổi tối ăn gì, sau đó nghĩ tới nên trông nom tiệm nhỏ của mình như thế nào... "Sở Linh, rốt cuộc thế nào!" Cô mang theo tiếng khóc nức nở hỏi. Cô đã rất nhiều lần suýt bị đưa ra ánh sáng, nhưng lần nào cũng có thể bình an vượt qua, không lẽ lần này vì chuyện ngu ngốc kia mà bị phát hiện!? Không phải chỉ là không biết đó là bồn tiểu tiện à!!! Bất giác trở thành truy bắt khắp thành có biết là quá đáng lắm không!!! Đã sửa bởi Bồ CôngAnh lúc 05.02.2017, 17:11. Gửi thanks Tìm kiếm với từ khoá: Tuyển Editor! Beta-er! Developer! Type sách! Xin ủng hộ:    Share     Bồ CôngAnh 05.02.2017, 17:09 Chương 32 Editor: Bồ CôngAnh~DĐLQĐ Sở Linh nhỏ giọng, vô cùng cẩn thận: "Không biết là một trò đùa quái đản hay là máy vi tính có vấn đề, mới vừa có một bộ số liệu, Lưu Diệp, đây cũng không phải là một loại sự kiện. Hơn nữa bộ số liệu này rất có thể ở phụ cận gần đây... Toàn thành phố đã phong tỏa, nếu như là thật, chỗ kia cũng không an toàn... !" Tay chân Lưu Diệp lạnh như băng truy hỏi: "Này Sở Linh, anh cảm thấy chỗ nào an toàn, trốn kiểu gì, không không, ý của tôi là làm sao tôi tránh đi an toàn chút..." "Rút lui khỏi vùng bị phong tỏa hoặc đến phòng thị chính, đúng rồi, thẻ thông hành của Khương Gia Quân chúng ta không biết có còn hiệu lực không, nếu cậu muốn ra ngoài thì có thể thử xem..." "Tôi hiểu rồi." Lưu Diệp nặng nề gật đầu một cái, tự an ủi: "Anh hãy yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng bảo vệ bản thân thật tốt..." Cô không dám dây dưa, dùng hết sức mình chạy ra ngoài, quả nhiên giống như Sở Linh nói, khắp thành phố đã mở giới nghiêm. Lúc cô đến thì lối đi giữa khu người giàu và khu người nghèo đã bị lấp kín, những vẫn để lại một miệng nhỏ, có một vài binh lính đang ra ra vào vào qua chỗ đó. Cô đánh bạo lấy thẻ thông hành của mình ra, cái căn cứ xác nhận là người của Khương Gia Quân này là lúc mở tiệm Quan Chỉ làm cho cô. Lúc cô đi qua, những binh lính kia ngược lại không nói gì, chỉ là cô vừa mới đi qua, những binh lính kia liền bị mắc kẹt ở cái cái miệng nhỏ đó, có một người hình như còn ngã nhào la hét phía sau cô: "Đừng mẹ nó thả người, phía trên vừa ra lệnh, mọi người ở tại chỗ chờ nhận lệnh kiểm tra!!!" Cô thở dài một hơi, thật sự chỉ thiếu chút xíu nữa là cô xong đời, phần lớn mọi người trong khu nhà giàu đều đã đăng ký vào danh sách, nhưng chỉ cần cô đi vào khu người nghèo... Nhưng nếu ở cùng đám Vũ Mị sẽ trở thành đối tượng kiểm tra trọng điểm, vậy đi tìm Hoàn Thiểu Hàng... Cô vừa nghĩ vừa đi. Tốc độ của cô rất nhanh, một chút cũng không dám chậm trễ. Đợi cô đi tới gần khu chợ bán thức ăn, có một chiếc xe chạy như bay dừng lại bên người cô. Không có phi thuyền mà cô vẫn sợ từ trên trời giáng xuống, cũng không có quân đội dọa người dài dằng dặc, cô cho là cảnh tượng lùng bắt cô ít nhất cũng phải kinh thiên động địa, làm cô run sợ trong lòng. Kết quả trong xe chỉ có một người nhảy xuống. Giống như cái túi xách, người nọ xách cô tới, trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nhét vào trong xe. Đợi cô đi vào mới phát hiện người tóm cô, còn có người lái xe cô đều biết hết. Những người này đều ở trong quân đoàn một, mà người tóm cô vào trong xe chính là Quan Chỉ, rõ ràng không gian trong xe không lớn, Quan Chỉ lại giống như bị hù dọa, ngồi cách xa cô một khoảng. Quan Chỉ vẫn luôn cao cao tại thượng thích làm bộ khốc, lúc này đang choáng váng nhìn cô. Cuối cùng trải qua nhắc nhở của trước mặt tài xế, tên Quan Chỉ này mới nhớ tới lấy một sợi tóc của cô thả vào trong một cái máy đọc thẻ. Lưu Diệp không biết kia là dụng cụ gì, chỉ là sau khi bỏ sợi tóc vào, cô thấy hô hấp của Quan Chỉ ngừng lại một lúc lâu. Sau đó thì trở nên dồn dập. Hắn không ngừng ngẩng đầu lên nhìn cô, lại không ngừng cúi đầu nhìn dụng cụ, số liệu hiện bên trên Lưu Diệp xem không hiểu, nhưng cô biết thân phận của mình nhất định đã bị lộ. Cô nuốt ngụm nước miếng, núp vào góc khuất nhất của xe. Xe đi rất vững vàng, dần dần đi đến bờ biển, đã có thuyền đang đợi bọn họ ở đó. Xe lái thẳng lên trên thuyền. Dọc đường người bên trong xe vẫn không lên tiếng, không khí bên trong ngột ngạt  đáng sợ. Lưu Diệp đã sợ đến choáng váng, đầu óc cô căn bản không chuyển động được. Mãi cho đến khi xe gần đến đảo, xe lần nữa đi vào trong đất liền, cô mới dần dần biết mình đang bị mang đi đâu. Đây là địa bàn của Khương Gia Quân. Lần trước tới chính là người này nhìn mình chằm chằm muốn làm thầy giáo của mình, cô giống như con thỏ chạy tới nhảy lui trên đảo, nỗ lực học tập. Còn có Sở Linh, còn có phòng bếp cô quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Nhưng bây giờ tất cả đều làm cô cảm thấy kinh khủng. Đã sớm có người đứng chờ trên đất trống, phía sau người đó là chiếc phi thuyền xinh đẹp xa hoa. Gió trên đảo rất lớn, vạt áo của người nọ bị gió thổi không ngừng nhấc lên rơi xuống. Chờ khi xe chậm rãi lái tới gần, lòng của Lưu Diệp đã co lại thành một nắm. Cái người đang đợi cô, trước đây không lâu còn ăn cơm cùng cô. Chờ đám Quan Chỉ đi xuống, anh vẫn không động đậy, tay chân cô thì đã bị dọa mềm nhũn. Trước kia khi chưa bị phát hiện bản thân còn nghĩ đến những chuyện kinh khủng tự hù dọa mình, bây giờ thật sự bị người ta phát hiện, cô ngược lại đầu óc trống rỗng. Cửa xe mở ra, cô đứt quãng nghe Khương Nhiên nói với bên ngoài: "Bây giờ còn chưa biết... Những người đó sẽ hoài nghi truy xét, nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ lại là một người lớn như vậy, mặc kệ là ai có loại vật này cũng không thể hai mươi năm không lộ ra chút tiếng gió, hiện tại bọn họ chỉ cho rằng chúng ta nghiên cứu ra cái gì..." Bồ,CôngAnh~di,ễ..n.đà,.l.e.q.u.ý.đôn Anh đang sắp xếp nhiệm vụ... Trong lúc đó hình như Khương Nhiên còn gọi mấy cuộc điện thoại. Bọn họ nhìn qua đều rất khẩn trương bề bộn nhiều việc, vẻ mặt lại càng nghiêm túc đáng sợ. Nhưng tại vài phút rảnh rỗi, Lưu Diệp nhạy cảm cảm thấy ánh mắt của những người đó thỉnh thoảng len lén nhìn cô. Ngay cả Quan Chỉ thích làm bộ làm tịch cũng liếc trộm cô vài lần. Chờ sau khi sắp xếp xong hết nhiệm vụ. Rốt cuộc Khương Nhiên cũng đi vào trong xe. Cái xe này rất không thu hút, không gian cũng không lớn. Khi anh đi vào còn cố ý đóng cửa xe lại, nháy mắt không khí trong xe liền trở nên căng thẳng. Cô đã từng thấy qua rất nhiều mặt của anh, Khương Nhiên không kiên nhẫn, Khương Nhiên tùy hứng bá đạo, còn có Khương Nhiên mãnh mẽ có thể dựa vào, thậm chí mang một chút tật xấu, cô đều đã từng thấy, nhưng Khương Nhiên như thế này cô chưa từng thấy qua. Lúc anh nhìn cô đã sớm không mang ý cười, cô có thể cảm thấy, mình ở trong mắt anh đã biến thành vật gì đó, một loại sinh vật mà anh chưa từng thấy... Cô nỗ lực rúc vào một góc trong xe. Cũng mặc kệ cô cố gắng co mình thế nào, cuối cùng Khương Nhiên cũng tiến đến gần cô. Anh không nói gì, cũng không lưỡng lự. Tuy là Quan Chỉ đã dùng tóc của cô làm thí nghiệm, còn anh tự mình đi kéo quần Lưu Diệp. Lưu Diệp dùng sức ép mình vào chỗ ngồi sau xe, cô ôm cái đệm trên xe thật chặt. Nhưng rất nhanh cả người cô đều bị Khương Nhiên lôi kéo. Sức mạnh hai bên chênh lệch quá lớn, cô căn bản không ngăn cản được. Quần nhanh chóng bị lột ra. Giống như sợ nhìn không rõ, Khương Nhiên còn bật hết đèn trong xe lên. Nháy mắt như đang ở dưới ánh sáng ban ngày, Lưu Diệp thấy thân dưới của mình trần trụi không che đậy. Nơi đó hoàn toàn hiện ra, cô xấu hổ ảo não điên cuồng giằng co, Khương Nhiên lại nhanh hơn một bước tách chân cô ra. Cả người cô co lại, nhưng vẫn không thể tránh được. Cô biết mình bị nhìn hết sạch, hơn nữa không chỉ nhìn sạch bóng, mà tên khốn kiếp trước mắt này vẫn còn đang quan sát cô!!! Cô nhắm hai mắt lại, cố gắng suy nghĩ cô không ở nơi này cô không ở nơi này. Cô khổ sở cho rằng mình sẽ bị XXOO luôn rồi, nhưng Khương Nhiên lại nhanh chóng buông cô ra. Sau đó cô lại nghe thấy Khương Nhiên đang hỏi chuyện, đợi khi cô mở mắt, chỉ thấy Khương Nhiên giống như đang gọi điện thoại cho ai đó. Anh cau mày trưng cầu ý kiến một lát, chợt quay đầu lại hỏi cô một câu: "Cậu đang có kinh nguyệt..." Lưu Diệp đã không nói ra lời, vừa rồi cảm xúc của cô quá kích động làm thân thể căng cứng, cô đã sớm cảm thấy, cả người dinh dính. Cô không lên tiếng, giống như xác chết nằm trên chỗ ngồi sau xe. Còn không bằng cô chết đi cho xong rồi... Khương Nhiên không truy hỏi gì nữa, chỉ nói với người trong điện thoại: "Biết rồi, trở về tôi sẽ bổ sung thêm kiến thức về phụ nữ học." Cúp điện thoại, anh liền mở cửa xe ra, chỉ là trong nháy mắt cửa xe sắp được mở ra, anh liền nghĩ tới gì đó, nói với Lưu Diệp một câu: "Mặc quần áo vào." Lúc này Lưu Diệp mới từ sau xe bò dậy, cô hít hít mũi, cảm thấy mình muốn qua đời. Cô cái gì cũng không dám nghĩ, nhanh chóng mặc quần áo, ngay cả khi cài nút ngón tay cũng run rẩy. Sau khi rời khỏi đây, đám người Quan Chỉ đã không còn ở bên ngoài. Có lẽ Khương Nhiên muốn mang cô tới chỗ nào đó, sau khi cô đi theo Khương Nhiên vài bước, dường như anh mới nhớ ra cái gì, chợt cúi người ôm cô lên. Đó là cái ôm công chúa tiêu chuẩn, Lưu Diệp không biết mình là không phải nếu bị ôm đi □. Dây thần kinh trong đầu căng thẳng, anh ôm rất gần, cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô không biết nên nói gì, thịt béo lần lượt đưa tới miệng sói đói, còn có thể chạy được sao? Nhưng... Dù sao cũng coi như là người quen... biết lẫn nhau, trước còn hi hi ha ha ăn cơm nói chuyện phiếm... Đảo mắt đã bị lột quần □... Cái này cô thực sự không đỡ nổi!!! Cô mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin: "Khương Nhiên... Van cầu anh, chúng ta cũng coi như quen biết, anh còn muốn hạ hắc thủ với tôi à... Hơn nữa tôi còn đang trong kỳ kinh nguyệt đấy..." Khương Nhiên không trả lời, một đường bế cô đến Hạ cung. Anh cúi người đặt cô lên trên giường, Lưu Diệp sợ đến nỗi cả người run rẩy. Khương Nhiên lại không làm gì cô, ngược lại nhanh chóng rời đi. Lưu Diệp một mình đợi ở Hạ cung, càng nghĩ càng sợ. Thậm chí cô còn nghĩ nếu không chết đi cho xong, thế nhưng cái Hạ cung này thật sự xây rất tài tình, bất kỳ vật gì bên trong cũng không thể dùng để tự sát được, tường thủy tinh nhìn như rất cứng, nhưng khi cô muốn muốn đụng vào thì nháy mắt sẽ bắn ra đệm êm để ngăn cản. Cuối cùng Lưu Diệp không thể không bỏ qua, cô bò tới trên giường mềm mại. Cho nên mới nói băng vệ sinh đã dùng không thể ném loạn đâu ~~ Ném loạn sẽ bị báo ứng đấy!!! Cô chính là ví dụ máu chảy đầm đìa, có biết không!!! Có biết không!!! Chỉ sợ phía sau Thiên Quân còn có Vạn Mã đấy!!! Không bao lâu lại có người tiến vào, cô mất hết ý chí nhìn người đó. Quan Chỉ mặc đồng phục, đầu tiên là tay chân luống cuống đứng trước mặt cô, cảm giác cách một cánh cửa thủy tinh thật là không tốt. Nhất là người bên trong cửa thủy tinh, cái loại cảm giác mình bị vây xem bị thưởng thức đó rất ghê tởm!!! Quan Chỉ mang bộ mặt nghiêm trang hỏi thăm: "Xin hỏi cậu còn vật kia không?" Hắn nói xong còn dùng tay khoa tay múa chân một cái. Lưu Diệp không hiểu hắn đang nói cái gì. Quan Chỉ có chút xấu hổ ho khan một cái, mặt cũng đỏ lên, "Chính là vật trưng bày trong bảo tàng phụ nữ..." Lưu Diệp trắng xanh liền hiểu rõ đó là ý gì rồi. Quan Chỉ nỗ lực duy trì vẻ mặt, giải thích: "Chúng ta cần cái đó làm đồ gạt người ta." Lưu Diệp sợ hãi ôm lấy mình!!! Đặc biệt hạn cuối là bị không ngừng dò xét sao!!! "Chẳng lẽ ngài không lo lắng à?" Quan Chỉ lộ vẻ mặt khó xử giải thích: "Tình huống bây giờ rất khẩn cấp, nếu như bây giờ sự thật ngài là phụ nữ bị lộ ra ánh sáng, như vậy khó tránh khỏi sẽ nổ ra cuộc đại chiến thế giới mới, cho nên biện pháp tốt nhất chính là xử lý sự kiện lần này thành một trò đùa quái đản..." Bồ,CôngAnh~di,ễ..n.đà,.l.e.q.u.ý.đôn Lưu Diệp buồn bực nghĩ, cô lo lắng cái rắm, bây giờ cô là đàn ông đi tìm chết đi tìm chết!!! Đặc biệt cô một người đàn ông cũng không muốn thấy nữa!!! Quan Chỉ thấy cô vẫn không chịu động, có chút chần chờ, "Nếu như ngài không chịu lấy ra, vậy tôi chỉ có mạo phạm mà tới..." Lưu Diệp hô hấp lại hô hấp, cố gắng hô hấp. Thật ra thì cô nên hiểu, thân thể của mình còn không thể làm chủ được, đừng nói tới đồ chơi này, muốn một tay muốn một chân, cô cũng không ngăn được đâu!!! Cô nhắm lại hai mắt, thật sự cảm thấy chán ghét không chịu nổi!!! Cô chịu đựng ghê tởm, vươn tay vào trong quần, cách quần rút băng vệ sinh ra. Hơn nữa cái lồng thủy tinh này thiết kế đặc biệt biến thái, có một chỗ cho ăn riêng biệt, hơn nữa cũng không phải trực tiếp liên hệ với bên ngoài, ở giữa còn có một khoảng cách ly. Lúc cô bỏ đồ chơi buồn nôn này qua, cửa kia mở ra, đợi khi cánh cửa bên cô đóng lại, vật kia mới trên băng chuyền từ từ tới chỗ Quan Chỉ. Sau khi dừng lại khoảng ba bốn giây, cánh cửa bên Quan Chỉ mới mở ra. Trước đó Lưu Diệp còn có thể cố gắng chịu đựng. Nhưng khi thấy đối phương lại có thể đưa tay cầm lên, cho dù đối phương còn mang bao tay!!! Cô cũng không thể gánh nổi, gần như là gầm thét quát lên: "Có thể dùng khay để đựng được không!!! Cái này là thứ có thể lấy tay cầm à!!!" Quát Quan Chỉ xong, Lưu Diệp tiếp tục bò lại giường. Không biết qua bao lâu, sắc trời đã tối sầm, thời gian này, cô cảm thấy bụng hơi đói. Lại qua một lúc lâu, rốt cuộc thì có người tới, còn mang theo thức ăn mùi thơm bốn phía. Chỉ là người tới, cô rất ghê tởm. Nhưng mà bây giờ cũng chỉ có người này có thể đến gần cô. Khi anh đi vào, cũng không nói gì, chỉ trầm mặc đặt thức ăn bên cạnh cô. Mặc dù Lưu Diệp rất đói, nhưng cô không muốn ăn cơm chút nào. Cô đang nghĩ xem khả năng tuyệt thực đến chết có bao nhiêu khả thi, nhưng nghĩ tới cho dù tuyệt thực thì đối phương cũng có thể đưa dịch dinh dưỡng vào người cô, cô lại cảm thấy mình đã đến mức này rồi, cũng đừng giày vò bản thân làm gì. Cô đành dịch qua, chỗ này mặc dù đủ loại biến thái, nhưng thiết bị lại rất đầy đủ, trước đó Quan Chỉ lấy đi cái gì gì kia của cô, cô cho là mình phải máu chảy đầm đìa rồi, kết quả ở đầu giường có vài gói gì đó, hơn nữa sau khi mở ra phát hiện chất lượng tốt hơn thứ đồ lưu niệm kia không ít. Cô đi qua ăn cơm, nhanh chóng nếm được đây là thức ăn đặc biệt làm cho cô, cô ở trong Khương Gia Quân đã lâu, nhưng đây là đầu cô được ăn món ngon như vậy. Cô liều mạng cắn miếng lớn, Khương Nhiên không lên tiếng, chỉ là cô có thể cảm thấy, Khương Nhiên vẫn luôn nhìn cô. Cô rất sợ, nhưng trong thời gian đó Khương Nhiên rất quy củ. Sau khi ăn cơm xong, Khương Nhiên cũng không có động tác gì. Lưu Diệp ít nhiều cũng hơi tỉnh lại, nghĩ thầm, có phải Khương Nhiên căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện ấy ấy cô hay không? Nhưng mà tên Khương Nhiên này đang đọc sách gì vậy? Hơn nữa sách này còn làm bằng giấy, vừa nhìn đã biết niên đại cũng không nhỏ?! Trước đó có nghe thấy anh ta nói muốn bổ sung kiến thức về phụ nữ? Chẳng lẽ Khương Nhiên hiểu rõ tính tình tính khí phụ nữ sao? Chỉ là thấy anh vừa đọc sách vừa liếc nhìn cô, nhìn cô sợ sệt. Cô nổi lòng hiếu kì, dù sao thì khoảng cách giữa bọn họ cũng rất gần. Cô liền mang dáng vẻ không thèm để ý đưa mắt nhìn sang, sau đó thấy trên trang sách là biểu đồ sinh lý phụ nữ, bên tay anh ta còn để một quyển sách, trên bìa viết, 16 cách làm tình tiêu chuẩn... Gửi thanks Tìm kiếm với từ khoá: Tuyển Editor! Beta-er! Developer! Type sách! Bồ CôngAnh 06.02.2017, 23:09 Truyện 106 chương nhé Truyện kiểu này không biết xưng hô sao nữa, tiếng Trung cứ ta-ngươi là xong, thôi thì mình đổi thành em cho thân mật nhé Chương 33 Editor: Bồ CôngAnh~DĐLQĐ Sau khi Khương Nhiên đọc xong quyển sách kia, xoay người lại nhìn mặt cô, nghiêm trang hỏi: "Ngực của em, lúc dậy thì cảm thấy rất đau đúng không? Mỗi khi em đến tháng, trải qua có bình thường không? Chu kỳ thông thường là bao nhiêu ngày?" Lưu Diệp chợt có một loại cảm giác mẹ nó anh là bác sĩ khoa phụ sản à!!! Anh phải điều tra cặn kẽ như vậy để làm gì!? Nhận ra cưỡng gian phải thể nghiệm trước đúng không!?! Cô sống dở chết dở tức giận trả lời: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì!!!" Cô đã sớm bất chấp hết rồi, khoảng thời gian này, trường hợp này, còn có quyển sách anh ta đọc kia!!! Cô đã hiểu mình phải đối mặt với cái gì rồi. Nếu đã không thể phản kháng được thì không bằng buông lỏng hưởng thụ đi!!! Chờ anh ta luyện xong 16 tư thế, sau đó cô còn phải chịu tội hơn. Cô đành hít sâu một cái, nén nước mắt ngã xuống giường, cô cảm thấy tim mình đã co lại thành một nắm, giọng nói cũng run rẩy, cô kiềm chế run rẩy, lạnh lùng nói với Khương Nhiên: "Muốn làm thì làm đi!!! Làm xong rồi tôi còn phải ngủ!!!" Kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy Khương Nhiên nhanh như hổ đói vồ mồi. Anh ngược lại thong thả ung dung thu dọn sách trên bàn, thấy cô chống tay nhỏm dậy nhìn về phía mình, anh mới thản nhiên nói: "Trên sách có nói trong kỳ kinh nguyệt không thể làm tình, nếu không sẽ dẫn đến xx ngoài tử cung, còn lây nhiễm xx, thậm chí còn có thể dẫn đến bị vô sinh..." Bồ.Công.Anh~diễ..n.đà.nl.ê.quý.đ.ô.n Sau khi nói xong những chuyện đường đường chính chính, Khương Nhiên hơi dừng một chút, không biết nên mở miệng thừa nhận thế nào, nói: "Hơn nữa..." Lưu Diệp buồn bực nhìn anh, không hiểu cô đã hào phóng nằm đó chờ bị đối phương cường bạo, anh ta vẫn còn ở đó làm cái lông gì?! Chỉ là nhìn bộ dạng kia của anh ta lại không giống lắm... Lưu Diệp cũng buồn bực theo. Nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của anh, bất chợt ma xui quỷ khiến nhớ tới lần đầu tiên mình nhìn thấy đàn ông khỏa thân. Lúc đó đang đùa giỡn với mọi người trong ký túc xá, bọn họ tìm kiếm trên mạng cho cô xem. Nói thật hình ảnh đặc tả vị trí đó, đối với người không có tí kinh nghiệm nào như cô mà nói quả thật rất sợ hãi!!! Sau khi cô nhìn thấy thì cảm thấy ghê tởm rất lâu. Cho nên cái này... Tình hình là chuyện gì xảy ra vậy? Cô cảm thấy đầu óc mình lóe lên một cái, chẳng lẽ... Khương Nhiên sợ sau khi cô nhìn thấy vị trí kia, bị giật mình!? Chẳng khác nào bản thân năm đó!!! Đối với tình cảm nam nữ còn mơ hồ, cảm thấy rất tốt đẹp rất cảm tính rất thuần khiết rất thật, sau đó vừa nhìn thấy cái thứ đồ đó thì cảm thấy khủng bố dữ tợn! Thịt, dục vọng giàn giụa!!! Cô kinh ngạc bịp miệng. Có chút không dám tin, bởi vì số tuổi đàn ông!!! Đợi đã...!!! Cô hiểu vấn đề ở chỗ nào rồi, cô vẫn luôn dùng suy nghĩ của thế giới mình để nghĩ về đàn ông ở thế giới này!!! Nhưng kỳ thật đối với Khương Nhiên bọn họ, những người độc thân vạn năm mà nói, phụ nữ chỉ là một loại ký hiệu. Mà mình là phụ nữ đầu tiên mà anh ta gặp... Cô hít sâu một hơi, kéo kéo vạt áo, lại ho khan một tiếng mới nói: "Có phải cảm thấy cái gì kia có chút ghê tởm không?" Khương Nhiên không trả lời có hay không. Chẳng qua nháy mắt Lưu Diệp cảm thấy anh đẹp trai chết người!!! Từ một tội phạm cưỡng gian vụt một cái biến thành người đàn ông ngây thơ càng làm cho người ta vui mừng quá đi!!! Cô kích động nhào tới, chính là khi nhào qua chân có hơi mềm, cô cũng vẫn hưng phấn nửa quỳ trước mặt anh, nhìn khuôn mặt của anh từ dưới lên, nắm chặt tay anh, ngón tay của cô vừa rồi vẫn luôn lạnh như băng. Nhưng bây giờ có cơ hội xoay chuyên nho nhỏ!!! Cô vẫn biết Khương Nhiên không ác tâm như vậy mà!!! Vì loài người vì vũ trụ vì kéo dài chủng tộc những thứ kia, đó đều là cố chấp của phái thiếu não, còn Khương Nhiên là thần tiên đối mặt với mưa bom bão đạn cũng có thể nói nói cười cười câu cá. Nếu anh cảm thấy ghê tởm vậy thì dễ làm rồi. Cô lòng như lửa đốt nói với anh: "Phụ nữ đều rất ghét, anh cũng thấy cái đồ đó rồi, đúng không, đúng không!!!" Cô dùng sức nhìn anh, mắt lại càng mở thật to . "Rất bẩn rất buồn nôn đúng không!!! Chứ đừng nói thời điểm gì kia, còn có những thứ như dịch thể này nước miếng này... Anh thử nghĩ đi..." Giọng nói của cô khoa trương: "Hơn nữa còn bị lây rất nhiều bệnh ghê tởm nữa, anh có thể đến thư viện tìm thử, những thứ như bách khoa toàn thư về bệnh lây qua đường tình dục, tốt nhất là nên kèm theo tranh minh họa, dĩ nhiên là tranh minh họa màu càng tốt hơn nữa, anh xem sẽ hiểu... Thật sự!!! Cực kỳ ghê tởm..." Bồ.Công.Anh~diễ..n.đà.nl.ê.quý.đ.ô.n Người đàn ông ngay cả búp bê tình dục cũng không cần  đàn ông, đúng không!!! Bảo anh cường bạo phụ nữ không phải làm anh khó chịu sao!!! Cho nên nếu phụ nữ đã không có tác dụng gì, thì cứ coi như là rắm mà phóng đi!!! Những quan niệm nối dõi tông đường kia quá thiển cận quá nhàm chán có phải không!!! Cô chớp mắt, cố gắng tỏ ra dịu dàng vô hại. Khương Nhiên cúi đầu, cô cho là anh đang tự hỏi, bởi vì ánh mắt anh nặng trĩu. Cô nhìn thấy dáng vẻ mình trong mắt anh, vẻ mặt vô tội kia, ngay cả chính cô cũng muốn đồng tình. Nhưng ngay khi cô nghĩ có lẽ anh sẽ bỏ qua cho cô, Khương Nhiên lại nhanh chóng cúi xuống, hôn lên môi của cô. Môi phụ nữ cũng giống đàn ông, đều là da, niêm mạc tới bờ môi cánh môi tạo thành. Tác dụng của chúng cũng tương tự... Nhưng vẫn có chút khác nhau... Sau một phút Khương Nhiên liền kéo Lưu Diệp đè xuống giường, anh kích động không ngừng hôn cô, miệng cô bị anh dùng sức kềm chế không thể nhúc nhích được. Cô cảm thấy rất không thoải mái, hô hấp cũng khó khăn, nhưng anh lại đang không ngừng hấp thu, thỏa thích liếm mút môi lưỡi của cô... Hơn nữa hơi sức của anh thật sự rất lớn!!! Siết cô cảm thấy đau!!! Anh giống như mê muội hôn cô, không ngừng hôn. Chờ khi cuối cùng cũng buông cô ra, Lưu Diệp cũng biết không ổn. Cô nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng đáng sợ, ví dụ như bị cưỡng gian đến tê liệt, ví dụ như bị luân gian đến ngất đi!!! Nhưng anh hai à!!! Hôn đến mức rớt hàm người ta luôn là sao hả!!! Cằm của cô trật khớp rồi đấy!!! Nụ hôn đầu tiện nghi cho anh thì coi thôi đi!!! Anh lại đáp lễ tôi bằng cái cằm trật khớp à!!!!! Anh có phải là người không vậy?!!! Cô thật sự sắp bị tức chết rồi, đợi khi Khương Nhiên chống tay lên từ trên cao nhìn xuống cô, cô vung tay cho Khương Nhiên một bạt tai. Cô thật sự không đếm xỉa gì nữa rồi, dùng toàn lực đánh ra. Kết quả ngoại trừ tay bị chấn động tê rần ra, Khương Nhiên ngay cả cổ cũng không uốn xuống.    Lưu Diệp vừa thấy không hiệu quả, lập tức càng thêm giận điên lên, hai tay cô chẳng phân biệt trái phải đánh tới tấp, kết quả quá trình đánh quá kích động, không để ý ngón tay trực tiếp đâm lên ngực Khương Nhiên, Khương Nhiên một thân toàn bắp thịt cứng như tấm thép, nháy mắt làm Lưu Diệp đau suýt chút nữa thì khóc òa, cố tình cằm còn đang bị trật. Bồ.Công.Anh~diễ..n.đà.nl.ê.quý.đ.ô.n Khóc còn khóc không được, cô quả thật chỉ muốn trợn trắng mắt ngất đi. Cuối cùng thì Khương Nhiên cũng chú ý tới tình trạng cằm cô, anh cũng không nói gì, chỉ ra hiệu để Lưu Diệp đừng lộn xộn, sau đó anh liền vươn bàn tay đến trong miệng cô, ép xương hàm cô xuống dưới. Trong lòng Lưu Diệp hiểu rõ anh đang muốn giúp mình chỉnh lại quai hàm. Cô không nhúc nhích chờ ở đó, sức lực trên tay anh từ từ lớn dần, chầm chậm đẩy cằm cô lên, hơn nữa cái này cũng thật thần kỳ, sau khi cằm trở về vị trí, cô còn nghe thấy một tiếng vang lanh lảnh bắn ra. Chính là lúc cằm đã ổn định, cô lại không cam lòng cắn Khương Nhiên một hớp. Nhưng sau đó cô cũng biết mình lại gặp xui xẻo, tên Khương Nhiên này nhất định là một quái vật!!! Ngay cả ngón tay cũng rắn chắc như vậy, làm quai hàm cô cũng đau. Cô ôm quai hàm nhìn anh chằm chằm, ngón tay vừa đâm ngực anh vẫn còn hơi hơi đau. Ngực càng thêm phập phòng kịch liệt. Giây sau Khương Nhiên lại một lần nữa cúi người hôn lên đôi môi cô, cô bị dọa sợ, vội vàng đỡ cằm, trước khi đôi môi bị chặn lại thì nhanh chóng kêu một câu: "Cẩn thận cằm..." Gửi thanks Tìm kiếm với từ khoá: Tuyển Editor! Beta-er! Developer! Type sách! Xin ủng hộ:    Share     Chuyển đến trang Trang trước 1 ... 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17 ... 38 Trang sau Gởi bài trả lời Xem Cách đăng truyện mới, chương mới, chống copy, truyện ★ VIP ★ Chuyển đến: Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ - Kim Đại Đề tài nổi bật 1 • [Xuyên không] Đích nữ nhị tiểu thư - Tình Đa Đa 1 ... 44, 45, 46 2 • [Hiện đại] Hôn nhân bất ngờ Đoạt được cô vợ nghịch ngợm - Luật Nhi 1 ... 87, 88, 89 3 • [Hiện đại - Trùng sinh] Chồng trước có độc - Khu Khu Nhất Nhật 1 ... 30, 31, 32 4 • [Hiện đại] Chỉ hoan không yêu Tổng giám đốc xấu xa chớ thô lỗ - Hải Diệp 1 ... 64, 65, 66 5 • [Xuyên không - Trùng sinh] Cách phát tài của thương phụ - Tiêu Tùy Duyên 1 ... 25, 26, 27 6 • [Hiện đại] Vợ yêu thịnh thế của thiếu tướng - Nguyên Cảnh Chi 1 ... 40, 41, 42 7 • List truyện ngôn tình hoàn + Ebook [Update 10/11] 1 ... 52, 53, 54 8 • [Xuyên không] Thứ nữ yểu điệu - Đông Ly Cúc Ẩn 1 ... 45, 46, 47 9 • [Xuyên không - Trùng sinh - Dị giới] Độc y thần nữ phúc hắc lãnh đế cuồng sủng thê - Nguyệt Hạ Khuynh Ca 1 ... 149, 150, 151 10 • [Xuyên không] Cuộc sống điền viên của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng 1 ... 180, 181, 182 11 • [Hiện đại] Thượng tá không quân xấu xa - Thỏ Thỏ Hồng Nhan Nhiễu 1 ... 96, 97, 98 12 • [Xuyên không] Sủng thê manh y tài nữ - Thích Hề 1 ... 22, 23, 24 13 • [Hiện đại] Vợ yêu tổng tài phóng ngựa tới đây - Lăng Thanh Điểu 1 ... 45, 46, 47 14 • [Hiện đại] Cướp tình Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng - Nam Quan Yêu Yêu 1 ... 64, 65, 66 15 • [Hiện Đại] Những bí ẩn của lãnh đạo thú tính - Lý Tiểu Lang 1 ... 218, 219, 220 16 • [Hiện đại] Chồng tôi ít tuổi hơn tôi - Hùng Tiên Sinh 1 ... 8, 9, 10 [Hiện đại] Kẻ lập mưu - Tổng Công Đại Nhân 1 ... 20, 21, 22 18 • [Xuyên không - Dị giới] Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ - Kim Đại 1 ... 36, 37, 38 [Cổ đại - Trọng sinh] Sủng thê làm hoàng hậu - Mạt Trà Khúc Kỳ 1 ... 53, 54, 55 20 • [Cổ đại] Cung Phi Thượng Vị Ký - Như Ngư Hoa Lạc 1 ... 60, 61, 62 Top • Diễn đàn • Chat • Tìm kiếm Về giao diện PC 
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=390966

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro