12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Tu nghe thấy Đường Nhu hô "lại lần nữa", không chút nào dao động, chỉ cầm vững chuột, chuẩn bị tốt tinh thần tiếp tục chém giết cô nàng. Thế nhưng sau lần hô này, lại mãi không thấy tiến vào trận đấu, Diệp Tu đứng lên nhìn thử, ngó thấy ví tiền trống rỗng xẹp lép của Đường Nhu trên bàn.

"Rốt cuộc hết tiền rồi?" Diệp Tu cười.

Người này... dự định cho mình thua sạch tiền sau đấy mới dừng tay chứ gì! Đường Nhu từ từ đứng lên: "Chờ em đi lấy."

"Em Đường thôi đi..." Người quen biết vây quanh Đường Nhu đều đang khuyên can.

"Tiểu Đường..." Trần Quả cũng vội vàng ngăn cản, với sự hiếu thắng mạnh mẽ của cô ấy, Trần Quả tin rằng cô ấy sẽ tiếp tục đến khi phá sản mà thôi. Đáng ghét nhất chính là tên Diệp Tu kia, thắng cũng không cho người ta bậc thang để leo xuống nữa.

Kết quả nghe thấy Diệp Tu phía đối diện nói: "Thôi đi! Cứ hữu dũng vô mưu thế này không thú vị gì cả..."

Còn chế giễu nữa! Trần Quả giận, quay người muốn chỉ trích, thì nghe Diệp Tu tiếp tục nói: "Học thử chút đi, ít nhất phải làm rõ chênh lệch giữa em và anh là ở đâu, lớn bao nhiêu. Vinh Quang không phải chỉ cần thao tác là có thể thắng. Muốn đánh với anh vẫn còn cơ hội mà."

Trần Quả ngẩn người, câu này thật đúng lý hợp tình, tên này rốt cuộc cũng nói được một câu nghe ra tiếng người. Nhưng là cứ khăng khăng lúc này mới nói, Đường Nhu đã bùng nổ liệu có thể nghe lọt không?

Bước chân Đường Nhu đã ngừng lại, đứng sững sờ ở kia. Sự im lặng bao trùm xung quanh, mọi người dường như đang chờ đợi một kết quả quan trọng gì. Đột nhiên bên cạnh Trần Quả tựa như có tiếng động, quay đầu nhìn, Diệp Tu đứng bên kia vừa nháy mắt vừa ra hiệu với cô, nhìn thử thì, tên vô sỉ này thế mà bảo cô đưa tiền sang!!

Trần Quả tức tối! Nhưng cũng biết với tính tình của Đường Nhu đã đập tiền rồi sẽ không thể nào giả vờ lấy về. Lúc này không thèm để ý đến Diệp Tu, phất tay với bè đảng vây xem: "Nhìn gì hả, kết thúc rồi, giải tán giải tán ."

Bè đảng vây xem nhìn phía Đường Nhu tựa hồ thật sự không còn chuyện gì, cũng không giản tán, mà "ào ào" vây phía Diệp Tu: "Ông bạn, món vũ khí của ông là gì thế?"

Vấn đề này chỉ cần là người chơi Vinh Quang sẽ không thể nào không quan tâm, vừa hỏi ra, ngay cả lỗ tai Trần Quả cũng dựng đứng lên, vừa muốn đến nghe kết quả, vừa muốn an ủi Đường Nhu, bận rộn vô cùng.

"Ha ha, không có gì đâu, chỉ là một món đồ chơi tự mình làm thôi." Diệp Tu nói.

"Vũ khí tự chế? ?" Có người phản ứng nhanh, lập tức đọc hiểu ẩn ý bên trong ba chữ "Tự mình làm" kia, kinh ngạc thốt lên.

Lập tức một tràng "ồ" lên. Trang bị tự chế, căn bản không phải nội dung cấp độ cao mà người chơi bình thường có thể bàn đến. Trong mười năm hoạt động của Vinh Quang, những cách làm trang bị tự chế được công bố trên mạng, làm ra đa phần đều là đồ cam. Những món trang bị bạc vượt trội đồ cam chân chính trong truyền thuyết, người chơi chỉ gặp qua ở Liên minh Chuyên nghiệp. Những câu lạc bộ này sao có thể công khai phương pháp chế tạo món trạng bị loại bạc được? Đó chính là vũ khí mang lại lợi thế cho họ trong Liên minh Chuyên nghiệp đấy.

"Ông bạn có thể cho xem thử không?" Có người ở cạnh Diệp Tu hỏi.

"Được chứ!" Diệp Tu cười cho phép bè đảng vây xem chiêm ngưỡng Ô Thiên Cơ.

Trần Quả vừa vươn tay ôm vai Đường Nhu, vừa bảo "Đi thôi đi thôi, lên lầu nghỉ ngơi." Một bên lại không kìm lòng được mà duỗi cổ muốn nhìn thử món đồ chơi trong tay Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu là gì. Đường Nhu thấy dáng vẻ của cô, cũng nhịn không được mà cười bảo: "Muốn nhìn thì đến xem đi!"

Trần Quả nghe thế quay đầu nhìn, Đường Nhu không hề hậm hực hay xoắn xuýt gì, lập tức yên tâm quá đỗi. Lại tiếp tục ôm lấy Đường Nhu đi lên lầu, rất uy phong bảo: "Hừ, chút chị quay về nhìn, dám không cho chị xem, chị đuổi việc cậu ta."

Bè đảng vây xem nhìn thuộc tính của Ô Thiên Cơ xong, đều kinh ngạc. Mọi người đều biết nhìn hàng, hơn nữa đa phần đang chơi ở khu mới, đối với vũ khí cấp thấp rất quen thuộc, vừa nhìn đã biết ngay đây là vũ khí bạc đích thật! Là vũ khí bạc vượt trội cả đồ cam trong truyền thuyết.

"Trâu bò quá đi, làm sao vậy?" Có người buột miệng.

Diệp Tu cười không đáp, thế là cũng không ai tiếp tục truy hỏi, ngay cả người vừa buột miệng hỏi cũng tự giác biết bản thân đã lỡ lời. Món trang bị tự chế nào mà chẳng phải dốc hết tâm huyết để làm ra chứ? Ai lại tùy tiện đi nghe ngóng tâm huyết của người khác.

"Tiếc quá! Chỉ mới cấp 5..."

"Vừa mở khu thôi! Mấy cái vật liệu kiếm được bây giờ mà ông có thể làm ra được một cái cấp 70 hả?"

"Không phải đâu? Tôi nghe bảo vũ khí tự chế chỉ nhìn vật liệu, không nhìn đẳng cấp của vật liệu mà!"

"Đệch, ông biết hả, biết thì làm cái đi."

"Nghe bảo, nghe bảo thôi..."

Người chơi nghị luận sôi nổi, Diệp Tu chỉ cười nghe mà không tham gia thảo luận. Nội dung cao cấp thế này, người chơi bình thường cũng chỉ hiểu biết sơ sơ, không thể nói rõ nguyên cớ gì. Chẳng qua khi đồ bạc tự chế trong truyền thuyết xuất hiện bên cạnh, cũng đáng để mọi người bàn luận một phen rồi, nhưng tất cả mọi người đều không quên thêm một câu vào sau: Đáng tiếc chỉ mới cấp 5.

Trang bị cấp 5, dù trâu bò cỡ nào cũng không có giá trị gì, tất cả mọi người đều rõ nguyên tắc này. Tuy phần lớn người chơi cũng biết được vũ khí tự chế có thể sử dụng hệ thống chỉnh sửa để nâng cao, nhưng mà, nâng cao cũng khó như tự chế vậy, chỉ cần chút sai sót là có khả năng phá hư món vũ khí này. Cấp 5... Khởi đầu quá thấp, chỗ cần nâng cao thật sự quá lớn. Người chơi theo bản năng đều cảm thấy rằng, nâng cấp dần dần món này, chẳng bằng làm món cao cấp hơn.

"Ông anh, ông có thể làm thêm món vũ khí bạc cho nghề khác không?" Có người nắm bắt ngay vấn đề then chốt, so với một món vũ khí bạc, hiện nay nhân tài có tay nghề chế ra vũ khí bạc càng có giá trị hơn.

"Hết rồi, ngay cả cái này cũng là ném đại một đống vật liệu vào thì làm ra được đấy." Diệp Tu nói.

"Ông anh, nếu ông còn làm được gì, vật liệu để tự tôi lo, ông cứ ra giá đi." Vẫn có kẻ chưa từ bỏ ý định, trang bị tự chế đấy! Thứ đồ ngày thường luôn cảm thấy xa không với tới, hôm nay thế nhưng xuất hiện bên cạnh mình.

"Thật sự không biết. Biết thì tôi còn ngồi đây?" Diệp Tu nói.

Kẻ chưa từ bỏ ý định im lặng. Quả thực, nhân tài biết làm vũ khí tự chế còn quý hiếm hơn cả cao thủ chơi game, đóng cửa vẫn có thể kiếm tiền, còn có thể đến đội kỹ thuật của câu lạc bộ chuyên nghiệp làm thêm.

"Ông bạn đánh bản không? Chơi cùng nào!" Lúc này vẫn còn người bắt đầu mời Diệp Tu chơi game cùng , hiển nhiên là người chơi cùng khu 10.

"Hết số lần rồi." Diệp Tu cười.

"Có cơ hội thì chơi cùng!"

"Được."

Khách sáo rồi khách sáo, lễ độ rồi lễ độ, cuối cùng người chơi cũng dần tản hết. Diệp Tu thở dài một hơi. Nói thật vũ khí tự chế rất quý hiếm, lẽ ra nên lấy tinh thần bảo vệ tài sản mà không tiết lộ ra ngoài. Trong Vinh Quang không thể dùng hệ thống tra xem trang bị của người khác, rất có lợi cho việc giấu diếm.

Nhưng vấn đề là Ô Thiên Cơ quá đặc biệt, trong trò chơi làm gì có món vũ khí nào có thể biến hóa hình dạng như thế? Người chơi có chút hiểu biết đều có thể đoán ra được đây là hàng tự chế. Hơn nữa đây còn là giá trị và đặc điểm lớn nhất của món vũ khí này, buộc phải thể hiện ra trong khi thực chiến được, cho nên vũ khí này căn bản không giấu được.

Diệp Tu thở dài, vừa đóng giao diện trang bị lại, đã thấy Trần Quả chớp nhoáng từ lầu hai đuổi giết đến trước mặt, chạy đến sau lưng Diệp Tu hỏi: "Vũ khí gì vũ khí gì?"

"Vũ khí tự chế, tự xem đi..." Diệp Tu bất đắc dĩ lại mở ra .

"Ách..." Khi Trần Quả thưởng thức, trong lòng dù có trăm ngàn cái vì sao như bao người chơi khác, nhưng cũng biết được có những thứ không thích hợp để hỏi.

"Chính vì món vũ khí này, nên cậu định chơi tán nhân?" Trần Quả hỏi.

"Thông minh." Diệp Tu tán thưởng.

"Cậu quá thâm tàng bất lộ." Trần Quả phát hiện mình cần nhìn kỹ Diệp Tu một lần nữa. Cái tên bị giới chuyên nghiệp đào thải này, còn cao thâm hơn mình tưởng tượng a! Tuy rằng bản thân mình cũng không biết giới chuyên nghiệp cao đến nhường nào...

"Tôi có giấu gì sao?" Diệp Tu hỏi vặn lại.

Sau khi cho Trần Quả xem xong Ô Thiên Cơ, Đường Nhu cũng đã từ trên lầu đi xuống. Diệp Tu và Trần Quả cùng nhìn về cô, không ai nói chuyện.

"Sao lại để tiền tùy tiện ở đấy?" Đường Nhu đi thẳng về phía trước, cầm tiền ở trên bàn xếp lại cho gọn, xong thì đưa cho Diệp Tu.

Trần Quả thở dài, cô nàng này đến cùng vẫn rất nghiêm túc, chẳng hề coi những lời vừa nãy là gió thoảng mây bay. Trần Quả lúc này chỉ hy vọng Diệp Tu nhanh chóng cầm tiền, không cần lại làm phức tạp thêm nữa.

Diệp Tu quả nhiên không để cô thất vọng, đứng lên cầm tiền. Đây rõ ràng là hy vọng của Trần Quả, nhưng chẳng biết vì sao hành động này của Diệp Tu lại làm Trần Quả nổi giận.

"Cậu cầm mà không thấy xấu hổ hả?" Trần Quả nói.

"Sao lại xấu hổ?" Diệp Tu cùng Đường Nhu đồng thanh.

Trần Quả thất bại, không ngờ cuối cùng người bị phản bác lại là cô.

"Số tiền này sớm muộn gì em cũng thắng về." Đường Nhu nói khi đưa tiền vào tay Diệp Tu.

"Anh có thể cam đoan với em, chuyện này khó hơn em tưởng tượng nhiều lắm." Diệp Tu mỉm cười nói một câu như vậy, sau khi lấy tiền liền bỏ vào túi, tiện tay thoát khỏi trò chơi, chào hỏi hai người một tiếng rồi rời đi.

"Thằng này có phải muốn khiến người ta tức chết không?" Trần Quả cắn răng nói với Đường Nhu.

"Bình tĩnh, bình tĩnh." Kết quả Trần Quả lại là người được người ta an ủi ngược lại.

"Em mau luyện tập thật tốt, sau đấy chỉnh chết tên kia, dập tắt uy phong của hắn." Trần Quả nói.

"Chị cảm thấy chênh lệch giữa em và anh ấy là bao nhiêu?" Đường Nhu hỏi Trần Quả.

"Cái này. . ." Trần Quả có chút đỏ mặt, tính cả Đường Nhu vẫn chưa biết chơi, những lời này chỉ có Diệp Tu mới dám nói, trong mắt Trần Quả thì Đường Nhu đã được coi là cao thủ rồi. Đường Nhu mạnh hơn cô, Diệp Tu càng chẳng cần nói tới, hai người đều hơn hẳn cô, chính cô sao có thể nhìn rõ thực lực của cả hai chứ? Càng miễn bàn về sự chênh lệch của họ. Nếu có thể đoán ra trình độ của hai người, cô sẽ không ôm theo tâm trạng tùy tiện thử một ván khi giới thiệu Diệp Tu PK với Đường Nhu.

"Chị thật sự nhìn không ra." Trần Quả chỉ đành thừa nhận.

Đường Nhu cúi đầu nhìn Trục Yên Hà vẫn chưa thoát ra trên màn hình, qua hồi lâu mới mở miệng: "Có lẽ anh ấy nói rất đúng, ngay cả chênh lệch ở đâu, bao nhiêu em cũng không biết được, em phải học hỏi thêm mới được."

Thật ra Trần Quả đang mừng thầm trong lòng. Đường Nhu rốt cục cũng nảy sinh hứng thú với Vinh Quang như cô mong muốn rồi, không tiện thể hiện ra trên mặt, bèn phải tiếp tục nghiêm túc nói: "Vừa hay hôm trước vừa mở khu mới, chị đi lấy cho em một tấm thẻ tài khoản."

"Vâng." Đường Nhu nghe theo làm cho Trần Quả như mở cờ trong bụng, cô mở tiệm net, thẻ tài khoản Vinh Quang hay thẻ nạp tiền cái gì cũng có, vội vã đưa cho Đường Nhu một cái xong thì ngồi cùng cô nàng tạo nhân vật mới.

Đặt tên, vào trò chơi. Nhiệm vụ của thôn tân thủ là trò đơn giản nhất trong game, nếu là ngày thường Đường Nhu tầm nửa phút đã vứt ngay thứ đơn giản này sang một bên, thế nhưng hôm nay lại chăm chú ngoài ý muốn, những thứ hướng dẫn cơ bản cho người mới mà Trần Quả thấy không cần phải để ý thì cô nàng lại rất nghiêm túc đọc hết. Cô nàng này rốt cuộc có hứng thú với Vinh Quang rồi, Trần Quả có một loại cảm giác như tu thành chính quả, nhanh chóng cùng Đường Nhu bàn luận về một vấn đề vô cùng quan trọng.

"Em muốn chơi nghề nào?"

"Còn chưa có nghĩ ra a!" Đường Nhu nói.

"Đừng vội vã quyết định, trước cấp 20 em có thể học những kỹ năng sơ cấp của tất cả các nghề, em học hết thử xem, xem mình thuận tay với chức nghiệp nào nhất." Trần Quả nói.

"Giữ luôn thế này, tiếp tục thăng cấp mà không chuyển nghề, chính là tán nhân mà Diệp Tu chơi phải không?" Đường Nhu hỏi.

"Thằng đó chơi bậy, em đừng nên học theo." Trần Quả hoảng sợ.

"Chơi bậy?" Đường Nhu không hiểu.

"Tất cả nhân vật sau khi tới cấp 50, cần hoàn thành nhiệm vụ thức tỉnh, mới có thể tiếp tục nhận kinh nghiệm để lên cấp. Tán nhân không chuyển nghề sẽ không có nhiệm vụ thức tỉnh, thế nên tới cấp 50 sẽ không thể nào lên cấp được, cũng chính vì lí do này mà tán nhân hoàn toàn biến mất." Trần Quả nói.

"Vừa mới nãy Diệp Tu không phải bảo hiện tại cấp 50 có thể đến Thần Chi Lĩnh Vực tiếp tục thăng cấp sao?" Đường Nhu nói.

"Chị xin em đấy, Thần Chi Lĩnh Vực ài! Cái nhiệm vụ khiêu chiến mà em từng giúp chị làm ấy, nó khó như vậy, sao một tài khoản cấp 50 có thể hoàn thành được?" Trần Quả nói.

"Vậy Diệp Tu anh ấy. . ."

"Thằng đó bị điên." Trần Quả tức giận trực tiếp ngắt lời Đường Nhu.

"Nếu như anh ấy có thể làm được, em lại làm không được, chẳng phải nói rõ rằng anh ấy rất mạnh sao?" Đường Nhu nói.

Trần Quả ngẩn người một hồi, vội vàng nói: "Nếu hắn làm được, em cũng có thể đi thử! Bất kỳ ai ở cấp 50 cũng có thể làm nhiệm vụ khiên chiến của Thần Chi Lĩnh Vực, chuyện đó không hề hạn chế."

"Còn nữa!" Trần Quả nói tiếp, "Em nhớ vũ khí của Diệp Tu chứ? Đó mới là lý do để hắn chọn chơi tán nhân. Tên kia thế mà có cả vũ khí tự chế, khu mới mới mở có hai ngày thôi đấy! Thật không biết sao hắn làm được nữa." Trần Quả vừa nói vừa nghi hoặc. Đây là mười vạn câu hỏi vì sao trong lòng cô, nhưng cô không thể không biết xấu hổ mà hỏi thẳng ra.

"Vũ khí tự chế ? Có phải loại trang bị rất lợi hại mà chị thường bảo chỉ có game thủ chuyên nghiệp mới có?" Đường Nhu hỏi. Mấy câu hỏi này lập tức thể hiện rõ việc cô nàng chỉ là một tay gà mờ trong giới Vinh Quang.

"Đúng. Hơn nữa thứ đó của hắn cũng khá lợi hại, tuy chỉ mới 5 cấp, nhưng lại là vũ khí bạc siêu việt chân chính. Chị thấy tên này có lẽ vẫn mang ý định thăng cấp nó, nếu không thì cũng không vì một món vũ khí bạc cấp 5 mà chơi tán nhân." Trần Quả nói.

"Vũ khí bạc được làm như thế nào?" Đường Nhu hỏi.

"Em gái à, chuyện này đến giờ vẫn còn là bí mật, đến chị cũng muốn biết đây!" Trần Quả nói.

"Không bằng em cũng chơi bậc thầy pháo súng như chị đi! Em cũng cầm tài khoản của chị chơi nhiều lần rồi, coi như cũng thành thục, chắc chắn chơi từ thấp lên cao sẽ rất nhanh." Trần Quả không bàn tiếp với Đường Nhu về chuyện vũ khí tự chế nữa, cô sợ nếu cứ tiếp tục miêu tả về độ khó của hệ thống sẽ đánh động đến tính hiếu thắng của cô nàng về mặt này, thế thì tẩu hỏa nhập ma mất. Hệ thống tự chế trang bị khá phức tạp, bao nhiêu người khiêu chiến đều bỏ mạng. Trần Quả cũng không muốn Đường Nhu hao tâm tổn sức ở phương diện này.

Bậc thầy pháo súng. . . Đường Nhu cảm thấy không thể nào, tuy rằng trước đấy không hề hứng thú với Vinh Quang, nhưng thỉnh thoảng cô cũng sẽ chơi một chút. Đường Nhu không hứng thú lắm với bậc thầy pháo súng, trái lại cô yêu thích loại hình cận chiến hơn, cô cho rằng nó mạnh hơn về mặt kỹ xảo. Thế nhưng Trần Quả lại có một tình yêu sâu đậm với bậc thầy pháo súng, Đường Nhu không muốn hất một gáo nước lạnh vào người cô ấy. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nhớ đến Trần Quả cũng hay nhắc đến một nghề khác: "Đúng rồi, cái mà chị hay bảo lợi hại nhất đấy, cái gì Thần ấy? Là nghề gì?"

"Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu!" Trần Quả thốt ra, trong nháy mắt ấy, sắc mặt lập tức ảm đạm.

"Đúng đúng, là người đấy, Đấu Thần đấy là chức nghiệp gì?" Tuy Đường Nhu đến cả danh hiệu của "Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu" cũng không nhớ rõ, nhưng vì Trần Quả thường hay nhắc đến, cuối cùng cũng để lại trong lòng cô một ít cảm giác tồn tại. Ngoại trừ cái này, cảm giác tồn tại mạnh hơn nữa chính là bậc thầy pháo súng "Mộc Vũ Tranh Phong" , đây là nguyên nhân trực tiếp khiến Trần Quả chơi bậc thầy pháo súng , thần tượng đứng đầu trong lòng Trần Quả, nhân vật mà cô nàng treo trên miệng nhiều hơn cả.

Đường Nhu vừa nói vừa nhìn về phía Trần Quả, lập tức thấy được sự ảm đạm trên mặt Trần Quả.

"Làm sao vậy?" Đường Nhu hoảng sợ, biết Trần Quả hai năm, quá quen thuộc với sự tức giận của Trần Quả, nhưng đa sầu thế này vẫn là lần đầu tiên chứng kiến.

"Diệp Thu. . . . . . giải nghệ rồi." Trần Quả nói.

"Diệp Thu? Là chủ nhân của Nhất Diệp Chi Thu phải không?" Đường Nhu nói.

"Ừ."

"Thế còn Nhất Diệp Chi Thu?"

"Nhất Diệp Chi Thu vẫn còn đấy, nhưng. . . . . ."

Trần Quả cũng không thể tả rõ mối quan hệ đấy. Trong Liên minh Chuyên nghiệp lãnh đạm này, nhân vật và tuyển thủ bị chia thành hai bộ phận khác nhau. Với những người chơi thích Vinh Quang, có người hâm mộ sự mạnh mẽ của nhân vật đạt đẳng cấp chuyên nghiệp, có người lại ngưỡng mộ kỹ thuật cao siêu của tuyển thủ chuyên nghiệp. Vì thế danh hiệu như Đấu Thần, mới đầu có chút người cho đấy là Nhất Diệp Chi Thu, có chút người lại nghĩ người đứng sau lưng điều khiển Nhất Diệp Chi Thu – Diệp Thu càng xứng đáng hơn, chuyện này đã xảy ra rất nhiều tranh luận. Nhưng dần dần, những tranh luận tương tự như thế, cũng dần cho rằng danh hiệu thuộc về nhân vật.

Đơn giản vì nhân vật là doanh trại kiên cố, tuyển thủ chỉ là đám binh lưu chuyển.

Tuyển thủ sẽ ầm ĩ đòi chuyển đội, tuyển thủ sẽ tụt dốc thậm chí không được ủng hộ, tuyển thủ rồi cũng sẽ giải nghệ, nhưng nhân vật thì không. Chỉ cần câu lạc bộ nguyện ý, nhân vật vẫn có thể nắm chặt trong tay mình mà nâng cao không ngừng, thời gian càng lâu, điểm kỹ năng có thể ngày càng nhiều, trang bị có thể mạnh hơn. Nhiều đại nhân vật hiện giờ đang oai phong một cõi trong Vinh Quang, hầu như được tạo từ khu 1, số năm tồn tại cũng gần mười năm.

Người điều khiển chúng đều đã thay đổi không biết bao nhiêu người; nhưng uy danh của chúng vẫn không hề suy giảm kể từ ngày nổi trội.

Hoa tàn rồi có ngày lại nở, người già đi khó bề trẻ lại.

Một nhân vật mạnh, chỉ cần một tuyển thủ mạnh điều khiển thì có thể hiển lộ được hết uy lực của nó. Mà tuyển thủ thì sao? Trước quy luật của tự nhiên, ai cũng không thể chiến thắng được sự vô tình của thời gian.

Tuy nhiên Diệp Thu và Nhất Diệp Chi Thu lại là một ngoại lệ hiếm thấy. Nhân vật và người điều khiển đã sống mái với nhau suốt mười năm, đấy là chuyện có một không hai trong Vinh Quang. Trong khi nhân vật của anh ấy trải qua biết bao biến hóa của người thao tác, khi các tuyển thủ dần biến mất sau màn, để lại danh hiệu cho nhân vật. Đấu Thần, vẫn luôn dành cho Diệp Thu và Nhất Diệp Chi Thu. Từ ngày danh hiệu ấy trở nên vang dội, Đấu Thần luôn thuộc về cả hai.

Tiếc thay, Nhất Diệp Chi Thu cuối cùng chỉ là một nhân vật, mà Diệp Thu lại là một tuyển thủ. Tuyển thủ nhất định phải cất bước đi trước, nhân vật sẽ mãi mãi kế thừa danh hiệu mà tiếp tục.

Khi các nhân vật khác đã trải qua rất nhiều lần chuyển đổi, Đấu Thần, đây chỉ mới là lần đầu tiên. Thế nên sẽ có một đám người chơi xót xa rơi lệ, cũng sẽ có Trần Quả vì nhắc đến Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu mà trở nên ủ ê. Với cô, ngay một khắc Diệp Thu rời khỏi ấy, danh hiệu Đấu Thần này thoáng chốc đã trở nên không trọn vẹn rồi. Thứ vốn gửi gắm biết bao cảm tình, đột nhiên cứ thế mà vỡ tan.

Đường Nhu không hiểu được sự ưu thương này của Trần Quả, cô chỉ có thể lẳng lặng ngồi cạnh cô ấy, chẳng nói câu nào mà nắm lấy tay cô ấy.

Nhưng dù sao Trần Quả cũng là Trần Quả, ngày hôm qua đã đau khổ một trận rồi, cứ tiếp tục đau khổ cùng một chuyện không phải phong cách của cô nàng. Chỉ ủ ê trong phút chốc, tinh thần của cô lại phấn chấn lên, nhìn Đường Nhu nói: "Chức nghiệp của Đấu Thần là pháp sư chiến đấu, thế nào, em muốn chơi thử ư?"

"Được chứ! Nói không chừng lúc ấy em sẽ trở thành chủ nhân của Nhất Diệp Chi Thu kia, có khi còn là Tân Đấu Thần nữa ấy?" Đường Nhu nói.

"A! Mục tiêu này cao quý hơn ngàn lần việc đánh bại tên Diệp Tu gì đấy! Tiểu Đường em nhất định phải coi đây là mục tiêu cố gắng!" Trần Quả cười nói.

"Được!" Đường Nhu mỉm cười gật đầu.

"Giờ chị nói cho em vài điều về pháp sư chiến đấu nhé?" Trần Quả nói.

"Ừ." Đường Nhu gật đầu.

"Pháp sư chiến đấu là chức nghiệp thuộc hệ Pháp Sư, lấy ma pháp tự cường hóa bản thân mình rồi cận chiến đối thủ, thông thạo 2 loại vũ khí, trường côn hoặc là chiến mâu. Tốc độ công kích của trường côn đều là 8, ra chiêu nhanh. Tốc độ của chiến mâu thì là 2, khá chậm, nhưng sát thương cao, phạm vi lớn. Riêng chị thích chiến mâu hơn, khí phách hơn, không khí phách sao còn chẳng biết xấu hổ mà xưng Đấu Thần chứ? Em xem Nhất Diệp Chi Thu lúc ấy chẳng phải cũng dùng chiến mâu ư, có một lần. . . . . ."

"Quả Quả. . . . . ." Đường Nhu nhắc nhở Trần Quả lạc đề .

"A.... . . . . ." Trần Quả "khụ" một hồi, tiếp tục nói, "Đặc điểm chủ yếu của pháp sư chiến đấu là có thể dùng ma pháp Huyễn Văn và Ý Chí Đấu Giả học được sau khi thức tỉnh để cường hóa thuộc tính của chính mình. Hơn nữa Ý Chí Đấu Giả này, là một kỹ năng bị động hoàn toàn dựa vào kỹ thuật của người điều khiển để nâng cao năng lực của nhân vật, nếu thấy một pháp sư chiến đấu càng đánh càng mạnh, đứng bao giờ bất ngờ. Nhất Diệp Chi Thu được vinh danh Đấu Thần, cũng bởi vì thao tác của Diệp Thu có thể. . . . . ."

"Quả Quả!" Đường Nhu bó tay.

"Được rồi được rồi, tụi mình xem video đi, vừa xem vừa chỉ em được không?" Trần Quả nói.

"Ừ." Đường Nhu gật đầu. Trần Quả chẳng cần lên mạng tìm, cô mà thiếu video về Đấu Thần ư? Không biết sưu tầm được bao nhiêu rồi, vừa mở một cái đã hớn hở kể lể với Đường Nhu, nói một hồi chỉ còn lời ca tụng .

"Ai nha, em xem em xem, cái này. . . . . ."

"WOW WOW WOW, 88 cái quay người liên kích, em biết cái này có thể khiến Ý Chí Đấu Giả tăng được bao nhiêu thuộc tính không?"

"Ha ha ha, cái thằng ngốc này, tự mình đâm đầu vào ."

"Quả Quả. . . . . ." Đường Nhu bó tay lần ba.

"Chị không thấy em nên xem mấy thứ sơ cấp trước ư? Chị vừa vào đã bảo em học tập vị cao thủ đứng đầu trong giới pháp sư chiến đấu rồi?" Đường Nhu cực kì bất lực bảo.

"Ây, thế à! Để chị tìm đã!"

Hai cô gái cứ thế chìm đắm trong quá trình học tập pháp sư chiến đấu, đến cả khi có một nhân viên trực net chạy tới bảo hai người ăn cơm, cũng bị Trần Quả bực bội đuổi đi.

Mãi đến lúc có một giọng nói mà hai ngày nay vẫn để Trần Quả vừa nghe đã nâng cao tinh thần từ sau lưng truyền đến: "Ồ, đang học pháp sư chiến đấu?"

Diệp Tu!

Trần Quả lập tức quay đầu: "Thì sao, cậu quản được à?"

"Tiểu Đường muốn chơi pháp sư chiến đấu?" Diệp Tu hỏi.

"Vâng." Đường Nhu gật đầu.

"Thứ này anh có thể dạy em a!" Diệp Tu nói.

"Hừ, không cần." Trần Quả bày tỏ khinh thường.

"Chị chủ, chị có biết mình vừa từ chối gì không?" Diệp Tu nghiêm túc bảo.

"Hừ." Trần Quả hoàn toàn mặc kệ, quay đầu nói với Đường Nhu: "Những bài hướng dẫn về pháp sư chiến đấu này đều do Diệp Thu viết, em xem đi, chị đã xếp hết cho em rồi, từ thấp đến cao, từ thuộc tính kỹ năng đến cả trang bị, kỹ thuật, kinh nghiệm và kỹ xảo thực chiến, phương pháp luyện tập, còn có bộ sưu tập những video đầy đủ và đặc sắc này nữa."

"Vâng." Đường Nhu liên tục gật đầu.

"Thật là, người thiệt chỉ bảo thì không cần, nhất định phải tự học thành tài hả?" Diệp Tu lầm bầm.

"Cậu ra chỗ khác chơi, mấy cái chỉ bảo của cậu sánh bằng một phần vạn mấy bài hướng dẫn này hả?" Trần Quả nói.

"Ài. . . . . . mấy người đừng hối hận đó!" Diệp Tu thở dài.

"Cậu ồn chết được." Trần Quả chẳng thèm quay đầu lại. Đường Nhu xoay đầu nhìn Diệp Tu cười nói: "Có câu hỏi gì thì em sẽ hỏi anh ."

"Ha ha, em rất nhanh sẽ có thôi, bài hướng dẫn mà em đang xem là của chín năm trước, trong chín năm qua hệ thống có điều chỉnh, trang bị của người chơi có sự tiến triển, tuy bản hướng dẫn này vẫn có thể xem nhưng có 4 chỗ phải chú ý chút, những điểm mà nơi đấy nhắc đến hoàn toàn không phù hợp với pháp sư chiến đấu của hiện tại." Diệp Tu nói.

Đường Nhu thật sự mù mờ về mặt này, nên đương nhiên hoàn toàn không hiểu được tình hình. Còn Trần Quả? Cô chơi bậc thầy pháo súng thôi! Còn liên quan đến pháp sư chiến đấu, cô phần nhiều cũng chỉ xem qua video, chưa từng thực sự nghiên cứu chức nghiệp này. Ngay cả mấy bài hướng dẫn này cũng do suốt buổi chiều cô và Đường Nhu tìm kiếm trên mạng, Trần Quả bất chấp tất cả, tìm kiếm nội dung liên quan đến pháp sư chiến đấu, mà tác giả là Diệp Thu hoặc là Nhất Diệp Chi Thu, thấy điều kiện phù hợp thì liều mạng lấy về, định gom lại thành một bài cho Đường Nhu, kết quả lúc này mới bắt đầu đọc bài đầu tiên, đã bị Diệp Tu chỉ trích rằng mấy bài hướng dẫn đó hết thời rồi.

Lại nói, quả thật đã chín năm rồi! Vinh Quang không biết đã cập nhật biết bao nhiêu lần, chức nghiệp nào mà không điều chỉnh qua chứ? Suốt chín năm lẽ nào không hề xảy ra biến hóa, trang bị của người chơi cũng không phát triển ư? Nếu quả thật là vậy thì Vinh Quang sẽ chẳng thể trở thành trò chơi hot nhất hiện tại, trò chơi cũng phải có bước tiến chứ!

"Cậu nói thật sao?" Trần Quả hỏi Diệp Tu.

"Ừ."

"Là bốn chỗ kia hả?" Đường Nhu hỏi.

"Hai ngươi đi ăn cơm đi, tôi sửa mấy bài hướng dẫn này lại một chút." Diệp Tu nói.

Hai người này, một người mê muội vì trò chơi, một người quyết tâm quên mình tập trung toàn bộ tinh thần, cùng nhau nghiên cứu chiến đấu pháp sư đến quên cả ăn. Lúc này được Diệp Tu nhắc nhở, liền cảm thấy có chút đói bụng.

"Chúng ta đi ăn cơm trước ha?" Trần Quả hỏi ý kiến Đường Nhu.

"Được, vậy phiền anh." Nửa câu sau của Đường Nhu là nói với Diệp Tu.

"Đi đi, đi đi!" Diệp Tu đuổi hai người đi, ngồi xuống không bao lâu chợt nghe thấy tiếng kinh hô từ bên kia truyền đến của Trần Quả: "Sao cơm tối đêm nay nhìn ngon vậy, ai đặt cơm đó?"

Mọi người vừa nói là do anh Diệp hôm nay mời cơm, thì Trần Quả lại liền khinh bỉ, nói với Đường Nhu: "Thật biết mượn hoa hiến phật."

"Ha ha." Đường Nhu cười cười.

"Em cũng thiệt tình, thua nhiều như vậy mà sao chẳng thấy tiếc gì hết?" Trần Quả thấy Đường Nhu thực sự chẳng xem 1100 tệ đó ra gì cả. Tuy rằng cô là nhân viên kỳ cựu làm việc ở tiệm net này những hai năm, Trần Quả cũng hết lòng đãi ngộ cô thật tốt, nhưng nói cho cùng lương lậu so với những người khác không có gì khác biệt, làm việc trong tiệm net, một cô gái còn có thể làm cái gì? Không phải là trông quầy ở tiệm sao. Thế nên cao cũng chẳng cao hơn được nhiêu, 1100 tệ này đối với Đường Nhu vẫn không phải là một con số nhỏ, nhưng Đường Nhu lại chẳng thèm để ý, khí phách ngang ngửa một bà chủ tiệm net như Trần Quả.

Tiệm net này, Trần Quả đã kinh doanh được đến tận quy mô như bây giờ, tháng nào làm ăn tệ nhất cũng đảm bảo thu được ít nhất từ một đến hai trăm ngàn tệ. Hơn ngàn tệ với cô, quả thật chẳng phải chuyện đáng để lo. Nhưng Trần Quả cũng là từng bước một khó khăn cố gắng mới có thể tổ chức tiệm net được như mức này, có được một lượng khách hàng ổn định rồi, cô cũng không nhiễm thói quen tiêu xài hoang phí. Dẫu vậy vì thua vài trận PK ở Vinh Quang mà tùy tiện bỏ ra hơn một ngàn tệ, thì nói thật Trần Quả vẫn cảm thấy có chút đau lòng thay Đường Nhu.

"Có chơi có chịu thôi!" Đường Nhu nói.

"Thua hết tiền rồi, em tháng này ăn cái gì chứ." Trần Quả nói.

"Chuyện ăn không phải chị luôn lo cho em sao?" Đường Nhu cười.

Trần Quả đành chịu, tiệm net của cô có đãi ngộ bao trọn ăn ở, nuôi ra một đám vô lo vô nghĩ về tiền bạc.

"Nhanh ăn đi, ăn xong xem thử tên kia làm nên trò trống gì rồi." Trần Quả nói.

Diệp Tu bên này, rất nhanh đã sửa đi chút ít bản gốc năm xưa. Sau đó lại nhìn đống "giáo trình" Trần Quả cung cấp Đường Nhu, liền nhìn ra được thương hiệu mà Trần đại tiểu thư ưa thích cực kỳ rõ ràng, chỉ cần đánh dấu đại danh Diệp Thu hoặc Nhất Diệp Chi Thu gì đó liền lưu hết về. Diệp Tu nhìn xong thì dở khóc dở cười, đem những nội dung không cần thiết, bị trùng, lỗi thời, nói chung những thứ có hay không cũng như nhau này, có thể xóa liền xóa, có thể bổ sung liền bổ sung, có thể sửa liền sửa. Đang lúc bề bộn dầu sôi lửa bỏng, hai người Trần Quả và Đường Nhu ăn xong trở về, Trần Quả liếc mắt thấy Diệp Tu mở ra một bài hướng dẫn mà cô cực khổ kiếm được, vừa ngó sơ một cái đã phủi tay xóa luôn vào thùng rác, cô vội vã xông lên hỏi: "Cậu làm gì đó?"

"Chị lấy bậy về một đống, có nhiều cái bị trùng chả ích lợi gì, tôi giúp chị dọn dẹp chút thôi." Diệp Tu nói.

"Thật sao?" Trần Quả nửa ngờ nửa tin. Tuy rằng luôn bị Diệp Tu chọc ghẹo đến mất hết mặt mũi, nhưng Trần Quả từ đáy lòng biết rằng luận về trình độ Vinh Quang, tên Diệp Tu này tài giỏi hơn cô không ít.

"Đúng không đấy, mấy cái này đều là bài post của Diệp Thu đại thần đó." Trần Quả nói.

"Đúng, làm sao không đúng chứ, nếu anh ta biết được thì cũng sẽ rất vui khi có cơ hội chỉnh lý mấy thứ này lại lần nữa đó." Diệp Tu nói.

"Không đúng, cậu không được xóa hết đâu đấy, chị muốn kiểm tra." Trần Quả nói.

"Đọc hiểu được chị cứ việc kiểm tra!" Diệp Tu cười.

Trần Quả buồn bực nha! Nói thật, cô không chơi pháp sư chiến đấu, kiến thức của cô cũng chỉ nửa vời so với nội dung cao cấp trong mấy bản hướng dẫn này, những nội dung này thật ra đều do Đường Nhu tự mình tìm ra. Nhưng nhìn dáng vẻ vô cùng chuyên nghiệp của Diệp Tu, Trần Quả không nhịn được nói: "Cậu quả thực dạy được ư?"

"Được."

"Cậu hiểu hết về pháp sư chiến đấu?"

"Hiểu hết."

"Không sợ dạy xong sẽ bị Tiểu Đường hạ gục à?"

"Ha ha ha ha." Diệp Tu cười, "Nào có dễ dàng như vậy. Có nghe qua câu sư phụ dẫn vào cửa, tu hành còn do mình chưa? Là y như vậy á. Có thể thành tài hay không chủ yếu vẫn dựa vào bản thân. Dù tôi không dạy, hướng dẫn cũng có đầy ra đó, bỏ thêm nhiều công sức hơn cũng có thể thành tài. Nếu là tôi dạy thì giúp em ấy tiết kiệm thời gian, khỏi phải đi đường vòng mà thôi."

"Nói nghe cũng có lý lắm, vậy chị hỏi cậu chứ, nếu chị muốn cải thiện tốc độ tay một chút, thì phải làm sao?" Trần Quả hỏi.

"Tốc độ tay tuyệt đối hay là tốc độ thao tác của tay?" Diệp Tu hỏi.

"Đương nhiên là tốc độ thao tác của tay rồi." Trần Quả nói. Tốc độ tay tuyệt đối chính là nhắm mắt lại tay trái bấm bừa phím tay phải quơ bậy chuột, có mau hơn nữa mà không dùng được trong thực chiến thì cũng vô ích. Vì thế thứ quan trọng hơn vẫn là tốc độ thao tác của tay, là tốc độ những thao tác có mục đích mà không chứa những động tác thừa thải.

Diệp Tu sờ sờ túi tiền, móc ra một thứ đưa cho Trần Quả: "Cầm chơi đi."

"Gì đây?" Trần Quả cầm lấy rồi nhìn, một miếng nhựa lớn chừng gang bàn tay, mặt trên có ba hàng gồm mười cái đầu chuột, chính là trò đập chuột.

Trần Quả giận điên, sao có thể giỡn mặt như vậy hả? Kết quả nghe thấy Diệp Tu quay đầu bảo: "Thử xem sao!"

"Thử cái gì?"

"Có cái nút bật ở dưới ấy, có thể chuyển đổi cấp bậc, chị thử từ cấp thấp nhất xem! Đây là thứ tôi hay chơi đấy, đảm bảo chị sẽ thích đến không rời."Diệp Tu nói.

Trần Quả nửa ngờ nửa tin, bật nút lên, mười đầu chuột lóe sáng, tiếng điện tử vang lên, để Trần Quả ấn đầu chuột chọn cấp độ, sau khi Trần Quả đè xuống một đầu chuột, một đoạn nhạc ngắn vang lên, đầu chuột bắt đầu chớp lóe vèo vèo.

Trò đập chuột mà Trần Quả chơi này, bấm trúng đầu nào phát sáng thì tính đập trúng. Nhưng Diệp Tu chỉnh cho cô tốc độ chớp động nhanh ngoài ý muốn của Trần Quả, làm cô điên cuồng ấn theo, chưa được 10 giây, mấy cái đầu đồng loạt chớp động, kêu lên vài tiếng cứ như đang cười nhạo, tuyên bố GAME OVER.

"Tốc độ tay 120 nhỉ!" Diệp Tu cười.

Trần Quả đờ đẫn.

"Tốc độ tay 120, thì có khả năng miễn cưỡng chịu được 5 giây. Cầm lấy chơi đi, giúp luyện phản ứng đó." Diệp Tu nói, "Tốc độ tay không thể nâng cao, chủ yếu là vì phản ứng không theo kịp."

"Tiểu Đường em có muốn thử không?" Trần Quả đem trò đập chuột sang cho Đường Nhu.

"Em ấy không cần, cái này không giúp nhiều cho em ấy đâu, thao tác của em ấy trước mắt có lẽ khoảng 200, nhưng không quen thuộc với trò chơi, không có kinh nghiệm dẫn đến sức phán đoán không đủ, tốc độ phản ứng bị hạn chế. Em ấy vẫn còn chỗ để nâng cao được, có điều phải chầm chậm luyện tập trong trò chơi." Diệp Tu nói.

"Vậy còn cậu? Tốc độ thao tác tay của cậu là bao nhiêu?" Trần Quả hỏi.

"Tôi? Tôi đã qua giai đoạn theo đuổi tốc độ tay rồi, tôi chỉ dùng tốc độ tay 60 cũng đủ để đối phó chị." Diệp Tu nói.

Trần Quả thoáng nhớ lại lần đầu tiên xem thao tác của Diệp Tu dưới tốc độ tay tàn kia, dựa vào tốc độ tay này, hắn đã một mình giết chết được Ám Dạ Miêu Yêu, lúc ấy Trần Quả đã cảm thấy thật thần kỳ. Bây giờ nghe được Diệp Tu bảo chỉ cần tốc độ tay 60 cũng có thể diệt được mình, Trần Quả cũng không tức giận, cô đã càng ngày càng thấy Diệp Tu không hề đơn giản. Tốc độ tay lên xuống tự nhiên, đấy chính là khác biệt lớn nhất giữa tuyển thủ chuyên nghiệp với người chơi bình thường.

"Thứ này cậu còn cần bao lâu mới chuẩn bị xong?" Trần Quả hỏi bản hướng dẫn mà Diệp Tu đang sửa lại.

"Còn chút nữa, bản hướng dẫn do Diệp Thu viết cũng không phải vẹn toàn trong mọi mặt đâu, có mấy người viết cũng hay lắm, một tí nữa tôi cũng xếp vào cho chị. Thế nhưng chưa tiếp xúc đã xem hướng dẫn cũng không tốt, tốt nhất là nên tự mình trải nghiệm đã, có cơ sở nhất định hãy xem hướng dẫn." Diệp Tu nói.

"Vì sao? Chẳng phải làm theo hướng dẫn có thể bớt vòng vèo hơn sao?" Trần Quả nói.

"Bản hướng dẫn chỉ là kinh nghiệm mà người đi trước tổng kết lại mà thôi, thứ viết bên trong chỉ đại diện cho hiện tại. Một bài hướng dẫn, quá một hai năm, thậm chí chỉ trong vài tháng sẽ có người phát hiện ra những phương án còn tốt hơn so với hướng dẫn. Không những do trò chơi cập nhật, quan trọng hơn là trình độ kỹ thuật của người chơi không ngừng tiến bộ hơn trước. Kỷ lục tồn tại là để bị phá, phải phá mới ra kỷ lục, đỉnh cao nhất vĩnh viễn chỉ tồn tại trong tương lai mà không phải quá khứ. Hướng dẫn là để tham khảo, không nên cứ theo đấy mà làm, như thế sẽ chẳng bao giờ đột phá thêm bước nào đâu."

Trần Quả nghe xong thì ngạc nhiên, chẳng dám tin những đạo lý to lớn này lại xuất phát từ miệng tên lôi thôi luôn chết dí ở nhà này. Đạo lý kia rõ ràng không hề quan tâm đến sự sùng bái của Trần Quả đối với Diệp Thu, nếu là bình thường Trần Quả nhất định sẽ nhảy lên tranh cãi tới cùng, nhưng lúc này lại cảm thấy không thể nổi giận nỗi.

"Vậy em chơi trò chơi trước vậy!" Kết quả Đường Nhu lại tiếp nhận quan niệm này, ngồi bên cạnh Diệp Tu đút thẻ của cô vào máy.

Diệp Tu gật đầu, quay đầu nhìn sang Trần Qủa.

"Chị... đi đập chuột?" Trong nháy mắt này Trần Quả kìm lòng không được mà hoài nghi, bản thân mình có phải bị chơi xỏ hay không.

"Đập chuột chỉ nâng cao phản ứng của chị, thao tác chân chính phải rèn luyện trong game." Diệp Tu nói.

"Ừ."

"Được rồi, đi mau lên!" Diệp Tu nói.

"Được." Trần Quả trả lời, xoay người rời đi, đi vài bước mới kịp phản ứng, thái độ của tên này là sao hả! Đến tột cùng ai mới là sếp?

Nghĩ thế quay đầu lại nhìn, lại phát hiện vẻ mặt Diệp Tu ngồi trước máy tính viết hướng dẫn thật chăm chú, căn bản không phải dáng vẻ phờ phạc kia. Trần Quả giật mình, ngại quấy nhiễu hắn, lại nhìn sang Đường Nhu, cũng rất tập trung tiến vào trò chơi, Trần Quả nhìn trò đập chuột trong tay, cuối cùng lặng lẽ rời đi.

Tiểu Đường có thiên phú, bản thân Diệp Tu cũng có thực lực rất mạnh, còn cô thì sao? Trần Quả ngồi trước máy tính ngẫm nghĩ, cô cũng rất thích trò chơi này, cũng hi vọng có thể chơi tốt, thế nhưng... Trần Quả biết mình nhất định không thể đạt tới trình độ "khiêu chiến người đi trước, đột phá quá khứ" như Diệp Tu bảo. 27 tuổi, đối với thi đấu thể thao điện tử, đây đã là độ tuổi tiếc nuối quá khứ, mong chờ tương lai rồi.

Đường Nhu mãn nguyện mà vào trò chơi, nhưng không quá lâu đã gặp phải đả kích. Dù cô có thao tác với tốc độ tay 200, cũng không ứng phó được vấn đề này. Vấn đề này Diệp Tu đã gặp qua, Trần Quả tối qua chơi acc nhỏ cũng gặp: vấn đề đông dân của khu mới mở.

Nhiệm vụ thật vất vả mới nhận được, nửa ngày cũng không giết được quái. Bên ngoài thôn tân thủ quá nhiều người, phản ứng có mau lẹ, tốc độ tay có nhanh hơn cũng không đánh được quái. Đường Nhu bị giày vò tới sứt đầu mẻ trán, nỗ lực kiên trì, nửa tiếng sau, cuối cùng cũng từ cấp 1 lên tới cấp 2.

Đường Nhu thở dài một hơi, nhìn qua Diệp Tu bên cạnh. Công việc sắp xếp bản hướng dẫn vẫn đang được tiếp tục, Diệp Tu vẫn chăm chú như vậy. Chăm chú đến mức cả Đường Nhu cũng thấy ngạc nhiên.

Đang nhìn, chỉ thấy tay trái của Diệp Tu mò vào túi áo, lấy ra bao thuốc lá, gẩy gẩy hai cái đưa một điếu lên miệng, mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình trong suốt quá trình, tay phải cầm chuột di chuyển cũng không hề dừng lại.

Đang chuẩn bị châm lửa, đột nhiên bị người chọc một cái, quay đầu qua nhìn liền thấy Đường Nhu.

"Nơi này không cho hút thuốc, Quả Quả sẽ tức giận." Đường Nhu nhắc nhở Diệp Tu.

"A..." Hành động hút thuốc của Diệp Tu là loại hành động vô thức, phản ứng lại mới phát hiện bản thân đã không tự chủ được ngậm thuốc lá trên môi. Có điều vị trí này khá khuất, cách quầy thu ngân khá xa, trừ hắn cùng Đường Nhu thì xung quanh không có ai.

"Nhìn không thấy đâu! Anh chỉ hút một điếu, đừng nói ra." Diệp Tu lén lút đốt điếu thuốc, còn quay đầu lại khách khí một câu: "Em có muốn không?"

"Không muốn, cảm ơn."

"Thử chưa?"

"Từng thử, không thích lắm." Đường Nhu nói.

"À." Diệp Tu gật đầu, lú đầu nhìn nhìn màn hình Đường Nhu: "Cấp mấy?"

"Cấp 2." Đường Nhu nói.

"Cố lên."

"Quân Mạc Tiếu trên này, chính là anh à?" Đột nhiên Đường Nhu hỏi.

Diệp Tu nhìn kỷ lục phó bản ở khu 10 trên màn hình của Đường Nhu, đại danh Quân Mạc Tiếu treo trên bốn bảng.

"Giờ đang định phá kỷ lục của anh hả?" Diệp Tu cười.

"Loại giết lần đầu thế này, hết cách phá rồi phải không?" Đường Nhu nói.

"Ừ." Diệp Tu gật đầu.

Thế là ánh mắt của Đường Nhu lại dừng trên kỷ lục phó bản Rừng Rậm Băng Sương.

"Cái kỷ lục này, không phải chỉ dựa vào năng lực một người thì phá được." Diệp Tu nói.

"Em thấy rồi, cần phải hợp tác với bốn người sao?" Đường Nhu nói.

"Càng về sau còn có mười người, hai mươi người, nhiều hơn cũng có." Diệp Tu nói.

Đường Nhu trầm mặc, không biết đang nghĩ gì.

"Hướng dẫn làm xong rồi, để chỗ nào?" Diệp Tu hút xong một điếu thuốc, hoàn thành quá trình sửa chữa hướng dẫn.

"Để ở desktop đi, nhưng phải làm thế này..." Đường Nhu làm mẫu, máy tính trong tiệm net đều được reset ổ cứng, nhưng nhân viên công tác như bọn cô có thể vào quyền Administrators để tránh đi thao tác reset ổ cứng này.

Chỉ đơn giản vài cái thao tác, cũng nhìn ra được hai tay Đường Nhu rất linh hoạt.

"Em luyện tốc độ tay như thế nào vậy?" Diệp Tu đột nhiên hỏi.

Động tác của Đường Nhu chợt khựng lại khi nghe thấy, Diệp Tu tinh thông thao tác nhìn thấy rõ ràng.

"Không có luyện qua, cứ như vậy." Đường Nhu nói

"Vậy à?" Diệp Tu cười cười, không nói gì thêm, kéo ghế ra đứng lên nhường vị trí cho Đường Nhu: "Em tiếp tục ở chỗ này đi! Hướng dẫn hoặc là trò chơi, có gì không hiểu có thể hỏi anh." Diệp Tu nói

"Cám ơn. Anh thì sao?" Đường Nhu thấy Diệp Tu chuẩn bị rời khỏi.

"Anh đến khu hút thuốc, bên kia an toàn hơn." Diệp Tu nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fjydg