156-160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thực vật quỷ quái kia chết đi, mọi người bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ tốc độ giảm xuống của mực nước, thực vật bị héo rũ từ từ chìm sâu xuống đáy hồ. Còn tòa cung điện kia vẫn không thấy xuất hiện thêm lần nào nữa.

La Tiểu Lâu ngây ra, tòa cung điện lớn như vậy thì làm sao có thể tùy ý di chuyển được chứ?!

Lúc này thanh âm Nguyệt Thượng truyền đến từ tần số công cộng:" Nguyên Tích, chúng ta quay trở lại chiến hạm trước đã, có người bị thương. Hơn nữa chúng ta cũng cần bổ sung hộp năng lượng."

Qua màn hình, Nguyên Tích và La Tiểu Lâu có thể nhận thấy tất cả các binh lính đã được cứu về rồi. Nhưng có một số lồng bảo hộ của binh lính không chống đỡ được cho đến khi được cứu nên trên người những binh lính đó đầy những vết xanh tím do bị quấn, có chỗ còn tụ huyết, nghiêm trọng nhất là có một người bị hít thở không thông. Trên mỗi cơ giáp đều mang theo binh lính, Thiều Dung và La Thiểu Thiên cứu được nhiều nhất. Nguyệt Thượng cũng cứu ra không ít người, nếu không tốn nhiều thời gian tìm kiếm Á Bá có lẽ hắn còn cứu được nhiều người hơn nữa.

Mà cơ giáp của bọn họ cũng cần được kiểm tra bảo dưỡng sau khi trải qua một trận chiến ác liệt như vậy.

Bây giờ còn chưa thấy bóng dáng của vùng phong ấn, mà cho dù có thì cũng đâu thể biết được còn có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ bọn họ.

"Trở lại chiến hạm." Nguyên Tích nói.

Lăng Tự và thuyền trưởng Kent đều vô cùng kinh ngạc khi thấy mọi người trở lại. Sau khi sương mù dâng lên, hai người vẫn không liên lạc được với đám người Nguyên Tích. Lăng Tự đang định đi tìm thì bọn họ đã trở lại.

Sau khi nắm rõ tình hình, thuyền trưởng Kent lập tức chỉ huy thuộc hạ đưa những người bị thương đi chữa trị.

La Tiểu Lâu suy nghĩ vài giây, tính toán kiểm tu cho cơ giáp trước. Trên mặt Á Bá vẫn tái nhợt do gặp phải chuyện ở dưới nước, nhưng thấy La Tiểu Lâu đang đi thu nhận cơ giáp để kiểm tra liền cắn răng loại bỏ ý định nghỉ ngơi, sau đó cũng đi thu nhận cơ giáp của tổ mình.

Nguyên Tích kéo lại La Tiểu Lâu, nói:" Từ từ, cơ giáp không bị vấn đề gì lớn, không cần phải gấp vậy. Một ngày sau chúng ta làm việc tiếp. Tất cả đều đi nghỉ ngơi đi." Thấy thuộc hạ quần áo còn ướt đã vội làm việc, sắc mặt Nguyên Tích liền đen, câu đề nghị lập tức biến thành câu mệnh lệnh.

La Tiểu Lâu do dự một chút liền gật đầu, xoay người đi về phía phòng mình. Á Bá cũng là nhẹ nhàng thở ra.

Kỳ thật La Tiểu Lâu cũng không có đại công vô tư mà vội vàng giúp bọn họ kiểm tu cơ giáp, lúc này cậu chỉ muốn xem xét tình huống 125 thế nào mà thôi. Trở về phòng, La Tiểu Lâu không thèm tắm rửa thay quần áo mà vội lấy vòng cổ trong túi áo ra, lắc lắc, hô:"125?"

Viên đá màu lam không có ánh sáng lóa mắt như mọi khi mà là vô cùng ảm đạm. La Tiểu Lâu kêu gọi như thế nào nó cũng không có động tĩnh. Rốt cục nó bị gì chứ? La Tiểu Lâu còn buồn bực hơn bởi nếu 125 có vấn đề gì cậu cũng chẳng biết cách nào để sửa chữa cho nó. 125 không đơn giản chỉ là cơ giáp mà là dị thú cơ giáp. Cho dù lúc này La Tiểu Lâu đã có hiểu biết không ít về sinh vật cơ giáp nhưng đó và dị thú cơ giáp là 2 phạm trù hoàn toàn khác nhau a.

La Tiểu Lâu đang mải nghĩ ngợi thì cửa phòng ngủ mở, Nguyên Tích đi vào. La Tiểu Lâu sửng sốt, vội thu lại vòng cổ.

Nguyên Tích đi thẳng tới sofa La Tiểu Lâu đang ngồi. La Tiểu Lâu ngồi xích sang bên cạnh nhường chỗ cho Nguyên Tích thế nhưng Nguyên Tích lại trực tiếp đi đến trước mặt La Tiểu Lâu, nâng một chân của La Tiểu Lâu lên.

La Tiểu Lâu giật mình, hỏi:" Anh làm, làm gì vậy?"

Nguyên Tích cuốn ống quần La Tiểu Lâu lên, một tay nâng chân La Tiểu Lâu đặt lên người mình, một tay lấy ra hộp thuốc, nói:" Trong tổ của ta chỉ có em là bị thương."

Nguyên Tích chưa bao giờ chăm sóc người khác cho nên làm không thuận tay, hắn giữ chân La Tiểu Lâu rất chặt khiến La Tiểu Lâu không thoải mái. Tuy vậy La Tiểu Lâu vẫn không nhúc nhích cũng không nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn Nguyên Tích. Lúc này cảm xúc của La Tiểu Lâu không phải là cảm động mà là cực kỳ an tâm. Cậu còn chưa có tắm rửa, thậm chí cổ chân còn có mùi "tuyệt vời" của bùn đất, vậy mà Nguyên Tích làm như không thấy, sau khi trị liệu xong, ngẩng đầu nhìn La Tiểu Lâu:" Nếu em bị thương thì sẽ liên lụy đến tất cả chúng ta." Cho dù Nguyên Tích còn đang quỳ một gối trước mặt La Tiểu Lâu, 15′ trước còn đang lo lắng trị liệu cho La Tiểu Lâu, nhưng chỉ cần vừa xoay mặt Nguyên Tích đã có thể lại cao cao tại thượng với La Tiểu Lâu được liền.

La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích, bỗng nhiên cúi xuống hôn Nguyên Tích một cái. Này chưa tính là nụ hôn, chỉ là nhẹ nhàng chạm lên mặt Nguyên Tích một chút mà thôi. Sau đó La Tiểu Lâu cười tủm tỉm nhìn Nguyên Tích, nói:" Ân, em hiểu, cám ơn anh."

Nguyên Tích cứng đờ, mặt thoáng hồng, hắn cau mày trợn mắt với La Tiểu Lâu, nói nhỏ:" Ai cần em cám ơn." Trước kia La Tiểu Lâu bị nói 2 câu là sẽ giống như cô vợ nhỏ không biết theo ai, vậy mà gần đây La Tiểu Lâu càng ngày càng to gan. Bây giờ chỉ khi nào hắn thực sự phát hỏa, La Tiểu Lâu mới có bộ dạng nhát gan thôi. Nhưng La Tiểu Lâu như vậy cũng tốt...

Nguyên Tích đứng dậy, kéo La Tiểu Lâu, nói:" Chúng ta đi nghỉ ngơi trước, sau đó còn rất nhiều – khoan đã, em cư nhiên còn chưa tắm rửa! Bẩn chết!"

La Tiểu Lâu đứng ngây ra mặc Nguyên Tích đang hổn hển lột sạch quần áo của mình, nghĩ bụng: chẳng lẽ nãy giờ ngài không thấy tôi ở dạng này hay sao? Nhưng cậu không dám mở miệng chất vấn, trước giờ cho dù cậu có lý hay không đều chưa từng thắng được Nguyên Tích lần nào.

Tuy rằng thầm oán nhưng La Tiểu Lâu lại có chút cảm giác kỳ lạ, Nguyên Tích ở dạng không thần kinh thế này chưa từng biểu hiện ra trước mặt người nào khác. Ở ngoài, Nguyên Tích luôn là một người kiêu ngạo thậm chí có chút lạnh lùng, nhưng cũng không thể nào không chú ý đến sự việc rõ ràng như vậy được, hắn còn cầm cái chân kia thời gian lâu vậy mà!

Sau đó Nguyên Tích lôi La Tiểu Lâu đang trần như nhộng vào phòng tắm. Đây là lần đầu tiên La Tiểu Lâu được hưởng thụ loại phục vụ mà mình thường xuyên làm cho Nguyên Tích này. Nhưng mà với lực đạo chà xát thế này thì La Tiểu Lâu vẫn tình nguyện phục vụ cho Nguyên Tích thì hơn.

Khi hai người đều nằm trên giường, Nguyên Tích nhắm mắt lại chờ La Tiểu Lâu tự mình lại gần, chờ được 2 giây Nguyên Tích đột nhiên mở mắt ra, hỏi:" Em đang lo lắng cái gì vậy?"

La Tiểu Lâu sửng sốt, trả lời:" 125 có vấn đề, nó vẫn chết máy, mà em vẫn chưa thể mở lại được."

Nguyên Tích ngạc nhiên, hơi ngẩng đầu dậy nói:" Anh còn tưởng cái tên ngu ngốc, nhát gan, sợ phiền phức như nó sẽ không bao giờ gặp chuyện không may chứ..." Nói xong, Nguyên Tích ngồi dậy:" Đưa nó cho anh, anh đưa nó cho thuyền trưởng Kent sửa chữa. Nhân viên sửa chữa chiến hạm có lẽ có thể sửa được cả loại hình người máy gia dụng."

La Tiểu Lâu lắc đầu:" Em sẽ tự sửa, không sửa được em mới nhờ người khác."

Nguyên Tích do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn muốn đưa 125 đi sửa. Thấy Nguyên Tích coi trọng 125 như vậy La Tiểu Lâu rất là kinh ngạc, bởi bình thường Nguyên Tích vẫn rất hay bắt nạt nó mà.

Thấy La Tiểu Lâu vẫn kiên quyết tự sửa, Nguyên Tích mới không tình nguyện mà nằm xuống lại:" Được rồi, nếu không sửa được, em phải giao cho anh."

La Tiểu Lâu gật đầu, trong lòng thở dài, cho dù không được cũng phải được thôi, chứ nếu đưa 125 cho người khác nghiên cứu sửa chữa thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

Chắc do chuyện của 125 nên dù mệt nhưng La Tiểu Lâu vẫn không ngủ được, lại hỏi:" Theo anh thì tòa cung điện kia đi đâu rồi?"

Nguyên Tích đã mệt nhọc cả ngày, lúc này hắn rất muốn ngủ nhưng vẫn nhẫn nại trả lời:" Anh đâu phải là nó nên làm sao mà biết được. Nhưng anh sẽ tìm ra nó. Đến lúc đó, để xem nó còn dám chạy không..."

La Tiểu Lâu tiếp tục nói:" Ý anh là nó có thể di chuyển? Sao có thể được? Trừ phi nó là một chiến hạm, nhưng mà nhìn nó đâu có giống?"

"..."

"Em cảm thấy cái hồ kia có vấn đề, cho nên mới có cái loại thực vật biến thái giết người bằng biện pháp quái quỷ như vậy – A, Nguyên Tích, tỉnh dậy đi, em đã nghĩ ra vùng phong ấn ở đâu rồi."


Chương 157: Tìm Ra

Nguyên Tích nghiêm mặt ngồi dậy, nhìn La Tiểu Lâu chừng 10s mới nói:" Suy đoán của em phải có sự chắc chắn, nếu không anh sẽ cho rằng em cố ý không để anh ngủ..."

La Tiểu Lâu ngây ra, cậu tuyệt đối không có ý này mà!

La Tiểu Lâu không chú ý đến biểu tình không kiên nhẫn của Nguyên Tích, cậu nhìn Nguyên Tích tóc tai hỗn độn, áo ngủ nửa mở nửa khép, bộ dạng vừa ngạo mạn lại vừa khêu gợi của Nguyên Tích mà nuốt nước miếng, nói:" Thực vật kia có thể tạo ra bóng dáng của chúng ta trong nước thì đại khái cũng có thể tạo ra bóng dáng một tòa cung điện được. Anh nghĩ lại mà xem, một tòa cung điện ở tít sâu dưới lòng hồ là không phù hợp thực tế chút nào."

Nguyên Tích trừng La Tiểu Lâu, nói:" Ý của em là một tòa cung điện trôi nổi trên không trung thì phù hợp thực tế hơn sao – " nói tới đây Nguyên Tích bỗng dừng lại một chút rồi tiếp:"được rồi, ngày mai chúng ta thử xem trên không trung thế nào."

La Tiểu Lâu biểu đạt ý nghĩ của mình xong mới phát hiện sắc mặt Nguyên Tích không tốt, cậu lập tức xoay người nằm xuống, trong vòng vài giây đã điều chỉnh hô hấp rất là có quy luật, làm ra trạng thái "Anh đã ngủ say, đừng quấy rầy"

Nguyên Tích động động môi, tuy sắc mặt không tốt nhưng cũng không nói gì. Khi nằm xuống liền thuận tiện nằm gần sát La Tiểu Lâu một chút – cho đến khi La Tiểu Lâu sát bên cạnh mới thôi.

Ngày hôm sau La Tiểu Lâu đến phòng làm việc từ rất sớm. Sắc trời bên ngoài vẫn tối đen, vẫn chưa qua hết ban đêm ở Renda tinh cầu.

Phần lớn công việc là rửa sạch cơ giáp, kiểm tu cho cơ giáp cũng được làm xong nhanh chóng. Chỉ có điều 125 vẫn chưa có động tĩnh gì, La Tiểu Lâu quan sát nửa ngày cũng chưa tìm ra biện pháp gì nên cậu lại càng cảm thấy nóng lòng, bất an.

Ăn sáng xong, Nguyên Tích liền đưa ra ý tưởng đêm qua của La Tiểu Lâu. Sau đó tuyên bố hôm nay hắn và Nguyệt Thượng sẽ dẫn dắt 2 tổ đi tìm kiếm trên không trung, phạm vi tìm kiếm là khu vực bọn họ bị thực vật tấn công hôm qua.

Lần này Nguyên Tích từ chối lời đề nghị đưa theo binh lính của thuyền trưởng Kent. Qua chuyện xảy ra hôm qua, thuyền trưởng Kent cũng hiểu được nên không khuyên thêm nữa, nhưng vẫn đặc biệt đề nghị để Lăng Tự đi cùng, có chuyện gì cũng phải liên lạc về chiến hạm.

La Tiểu Lâu ngồi ở ghế phó điều khiển trong Vân Thiên nhìn ra bên ngoài. Chắc do trời nhiều mây nên bên ngoài vẫn đen kịt, không thấy bất kỳ ngôi sao nào.

Đèn pha của cơ giáp có thể giúp mọi người nhìn thấy tới cách xa 500m. Tuy trời nhiều mây nhưng không có sương mù, rất nhanh sau đó mọi người đã đi đến vùng không trung trên cái hồ lớn hôm qua.

Nguyên Tích và Nguyệt Thượng thương lượng với nhau rồi quyết định chia 8 người thành 4 tổ tìm kiếm 4 phương hướng, dặn dò mọi người chú ý giữ liên lạc với nhau. Nguyên Tích và Nguyên Nặc thành một tổ, 2 cái cơ giáp bay về phía đông nam.

Nửa giờ sau La Tiểu Lâu bắt đầu buồn bực, chẳng lẽ mình đoán sai rồi? Nếu đoán đúng thì tại sao tìm kiếm lâu như vậy vẫn chưa thấy gì? Trên bầu trời đêm yên tĩnh này, ngoài vài chùm ánh sáng tìm kiếm ra thì chẳng còn gì cả.

Thấy Nguyên Tích nhìn qua mình, La Tiểu Lâu lập tức bày tỏ sự tức giận của mình:" Cái tòa thành quái quỷ này không biết chạy đi đâu chứ. Chẳng lẽ nó có cả chân để chạy hay sao?"

Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu một cái rồi lại bình tĩnh quay đầu tiếp tục tìm kiếm. Đến khi các tổ báo cáo đều không thấy gì thì có người đưa ra ý kiến không nên tìm ở không trung nữa bởi này không hợp lẽ thường.

Nguyên Tích không nói gì, Vân Thiên vẫn tiếp tục bay lên cao hơn, cơ giáp của Nguyên Nặc theo sát đằng sau.

"Có lẽ ở trên này thực sự không có tòa thành. Ở đây không có cái gì cả, chỉ có khối mây kia – " La Tiểu Lâu đang chán nản nói với Nguyên Tích thì Vân Thiên bỗng chấn động mạnh, cậu không kịp phản ứng liền bị lệch người qua bên cạnh.

Nguyên Tích lập tức kéo La Tiểu Lâu ngồi ngay ngắn lại, mở ra trang bị an toàn cho La Tiểu Lâu, còn tay kia thì nhanh chóng đặt chỉ lệnh cho Vân Thiên bay xuống đồng thời nói với Nguyên Nặc:" Ở bên trên có cái gì đó, bay thấp xuống dưới đi."

Khi bay thấp xuống khoảng 20m, Nguyên Tích mới cho Vân Thiên dừng lại. La Tiểu Lâu choáng váng cả đầu óc, hỏi:" Có chuyện gì vậy?"

Nguyên Tích híp mắt nhìn bầu trời đêm trên màn hình, nói:" Lần này em đoán đúng rồi. Tòa thành đúng là ở nơi này, nó ở cách hơn 10m ngay trên đỉnh đầu chúng ta."

La Tiểu Lâu giật mình, mở to mắt nhìn màn hình nói:" Nhưng mà trong khoảng 500m này làm gì có cái gì đâu..."

"Là do ngụy trang và cấm chế, tất cả những gì em nhìn thấy đều là giả" Nguyên Tích vừa nói vừa nhắn tọa độ của mình cho những người khác.

Những người còn lại nhanh chóng đi tới, biết được ở trên có vấn đề nên đều cẩn thận bay ở một độ cao an toàn.

"Đã tìm thấy cấm chế, chúng ta dùng pháo phá mở được chứ?" Nguyên Nặc hỏi.

Nguyệt Thượng lên tiếng ngăn cản:"Không được, thông thường những nơi bị phong ấn đều có hệ thống phản kích, đặc biệt là tại nơi thế này, chúng ta nên cẩn thận một chút."

Nguyên Tích đang định nói gì đó thì Thiều Dung đã nói trước:" Để tôi xuống xem xét trước đi." Sau đó Thiều Dung liền nhảy ra khỏi cơ giáp của mình rồi tiếp tục nhảy lên bả vai của cơ giáp Nguyệt Thượng. Cơ giáp của Nguyệt Thượng bay lên phía trên cao cho đến khi Thiều Dung ra hiệu dừng lại.

Thiều Dung giơ tay sờ sờ phía bên trên, ngay tại lúc hắn chạm đến cái gì đó, bầu trời bỗng vang lên tiếng gầm rú.

Mọi người lập tức lùi lại. Nguyệt Thượng cũng điều khiển cơ giáp lui lại, nhưng khi lùi lại đến hơn 10m hắn mới phát hiện Thiều Dung không đi cùng mình mà đang một mình lẻ loi bám vào bầu trời đêm.

Nguyệt Thượng biến sắc đứng lên khiến Á Bá ngồi cạnh hắn hoảng sợ. Á Bá nhìn tình hình bên ngoài, nói:" Ngài đừng vội, tình hình không nghiêm trọng như ngài nghĩ vậy đâu."

Nguyệt Thượng mím chặt môi nhìn Thiều Dung đang lơ lửng giữa không trung, sau đó hắn lại nhìn thấy có một thứ gì đó đang từ từ hiện ra rõ ràng trên bầu trời đêm. Đến khi thấy được toàn bộ hình dạng của thứ kia Nguyệt Thượng mới thở phào ngồi xuống. Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

La Tiểu Lâu trợn mắt há mồm mà nhìn tòa thành được bao bọc trong một cái lồng trong suốt đằng trước, nói:" Đúng là tòa thành ở nơi này thật, lại còn tràn đầy bảo thạch (đá quý) nữa chứ. Trời ơi, giá trị của nó ít nhất cũng..."

Nguyên Tích trừng mắt với La Tiểu Lâu, nói nhỏ:" Im miệng!" Cậu ta sao có thể chỉ cảm thán về giá trị của nó thôi chứ, trong khi tần số công cộng đang được mở thế này! Không lẽ mình kiếm tiền nuôi gia đình quá ít, không đủ cho La Tiểu Lâu xài hay sao? Nhưng mà mình cũng được xem như là một trong những người giàu có nhất Đế quốc đi, sao mà ít tiền được chứ. Nguyên Tích bỗng nhớ tới mình cùng La Tiểu Lâu đã ký kết khế ước hoàng gia cao cấp nhất: khế ước thánh huyết, nội dung là: địa vị ngang hàng, cùng vinh cùng nhục, tất cả sở hữu gồm tài phú và sinh mệnh đều là của chung, tâm linh tương thông. Về mục tâm linh tương thông thì lúc này mình mới chỉ mở ra được công dụng tìm người, nhưng tài phú của mình thực sự đã chia cho La Tiểu Lâu một nửa rồi. Chuyện này có nên nói cho La Tiểu Lâu biết không? Không được, La Tiểu Lâu vẫn chưa biết mình lén ký kết khế ước cao cấp nhất với hắn....

Thiều Dung vẫn đang bám vào cái lồng trong suốt kia. Trong tiếng động lớn, cái lồng kia từ từ biến mất. Tòa thành vừa hoa lệ vừa to lớn kia hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người.

Quỷ dị hơn là đất đai của tòa thành kia cũng trôi nổi trên không, độ dày rất lớn và diện tích cũng không hề nhỏ. Lúc này Thiều Dung đã đứng trên mặt đất rồi, điều này chứng tỏ tòa thành kia là có thật!

Mặc dù đã đoán ra trước nhưng khi tòa thành thực sự xuất hiện trước mắt mình La Tiểu Lâu vẫn bị khiếp sợ:" Chúng ta không phải đang ở trong thế giới ma pháp chứ..."

Lúc này Thiều Dung phất phất tay với bọn họ.

Mọi người cẩn thận cho cơ giáp đứng trên mặt đất nổi lơ lửng đó, rồi nhảy ra khỏi cơ giáp. Dưới chân bọn họ là đất bằng, chung quanh tòa thành còn có cây cối xanh um tươi tốt. Có thể nói nơi này chính là một tòa đảo nhỏ nổi lơ lửng giữa không trung.

Nguyên Tích nhìn tòa thành nói:" Đây chính là Renda phong ấn."

Nguyệt Thượng cũng cảm thán:" Trải qua bao nhiêu nguy hiểm, cuối cùng chúng ta cũng tới rồi."

La Tiểu Lâu thì lại giật giật co mắt, lấy tay đè lên trái tim đang đập càng lúc càng nhanh, từ từ đi lại gần Nguyên Tích.

Hách Nhĩ tò mò ngồi xuống nghiên cứu đất đai dưới chân, nói:" Đất đai và nham nhạch đều không có gì đặc biệt, nó có thể nổi tại không trung chỉ có thể do một nguyên nhân: tòa đảo nhỏ này chính là một phi hành khí."

Kết luận này khiến mọi người đều trầm mặc, hiện tại nhân loại không có khả năng chế tạo ra loại phi hành khí có quy mô thế này được. Loại văn minh này khiến người ta vừa khiếp sợ lại vừa khát khao. Bởi vậy cho nên qua nhiều năm vẫn chưa có người thành công vượt qua như vậy rồi mà Quân bộ vẫn không xóa bỏ nhiệm vụ này.

Mộ Thần quan sát chung quanh một chút, nói:" Tôi cũng nghĩ vậy. Hơn nữa, tòa phi hành khí này có thiết trí ngụy trang, mà ngụy trang này không chỉ có lồng phòng hộ mà còn có sương khói ở phạm vi rộng tạo ảo giác bầu trời u ám."

Nguyên Tích nhìn tòa bảo thạch kia, nói:" Chúng ta vào xem."

Mọi người thu hồi cơ giáp, lấy ra vũ khí tùy thân đi vào tòa thành.

Tòa thành im lặng đến mức đáng sợ. Càng tới gần tòa thành, La Tiểu Lâu lại càng bất an, cậu thậm chí còn muốn xoay người bỏ chạy. La Tiểu Lâu cảm thấy đang có một cỗ ác ý vẫn luôn nhằm vào mình kể từ khi đặt chân đến Renda tinh cầu đến giờ, và lúc này lại càng ác ý hơn.

Nguyên Tích quay đầu lại nắm chặt tay La Tiểu Lâu, đưa một khẩu súng đồng thời mở ra lồng phòng hộ cho La Tiểu Lâu.

Nguyệt Thượng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Thiều Dung nhưng khi thấy động tác của Nguyên Tích thì sắc mặt liền có chút khó coi.

Mọi người đi tới trước mặt tòa thành lại bị kinh ngạc lần nữa bởi tòa thành này có tận 3 cửa vào.

Nguyên Tích nói:" Chia tổ ra tìm, liên hệ ngay với mọi người khi có tin tức."

Nguyệt Thượng gật đầu nói:" Hảo."

Nguyên Tích nhìn đám người đằng sau Nguyệt Thượng, tạm dừng vài giây rồi nói với Nguyệt Thượng:" Chú ý an toàn."

Nguyệt Thượng vui vẻ cười nói:" Lần nào nghe anh nói câu này em cũng rất cảm động. Anh yên tâm, em chưa yếu tới mức cần người khác bảo hộ."

Nguyên Nặc xụ mặt, quay đầu nhìn thoáng qua La Tiểu Lâu đang đứng sau lưng Nguyên Tích, mấp máy môi nhưng không có nói gì. Được rồi, cho dù anh họ không nói La Tiểu Lâu phải chú ý an toàn nhưng cậu biết khi gặp nguy hiểm anh họ sẽ không tiếc sinh mạng để bảo vệ La Tiểu Lâu.

Nguyên Tích mang theo vài người đi vào cửa bên trái, Nguyệt Thượng thì dẫn người tổ mình đi vào cửa bên phải, cửa ở giữa vẫn để đóng như cũ.


Chương 158-1: Dị Thú

Bên trong tòa thành tất cả đều được ốp lát bằng đá quý. Vậy mà La Tiểu Lâu lần đầu tiên không bị hấp dẫn, lúc này cậu đang lạnh toát hết cả người, La Tiểu Lâu cảm thấy mình như bị đông cứng nhưng mà những người khác không ai có cảm giác như cậu. La Tiểu Lâu muốn dừng lại nhưng Nguyên Tích lại đang kéo tay cậu nên đành phải tiếp tục đi. Không biết vì sao tất cả đều không nói chuyện, trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng bước chân thế này La Tiểu Lâu càng cảm thấy tuyệt vọng.

Nhưng đúng lúc này, thanh âm 125 vang lên bên tai La Tiểu Lâu:" Dừng lại, mau dừng lại đi."

La Tiểu Lâu tỉnh táo lại, tuy vẫn bị lạnh run nhưng cậu đã lấy lại được tinh thần, vội vàng dùng ý thức nói với 125:" Sao vậy? hai ngày nay mày bị làm sao? Bây giờ ổn chưa?"

125 chần chờ một chút, nói:" Tôi không sao, chỉ là do sau khi tới tinh cầu này tôi bị tự động tắt máy để nâng cấp hệ thống. Về sau tôi sẽ giải thích rõ với cậu. Hiện tại đừng hỏi gì cả chỉ cần nghe tôi nói thôi. Cậu phải dừng lại, sau đó đi tới cái cửa ở giữa kia."

La Tiểu Lâu nghi hoặc hỏi:" Là muốn tao đi lấy đồ của chủ nhân mày để lại sao? Nhưng mọi người đều ở đây thế này, tao đi thế nào..."

"Không, bọn họ đều đang bị khống chế ý thức. Cậu không phát hiện là tất cả đều đang đi về phía trước sao. Bên trong tòa cung điện này có một cỗ ý thức nguyên lực rất mạnh, nó đang khống chế những người này. Cậu yên tâm đi, tạm thời bọn họ sẽ không bị nguy hiểm, cho nên chúng ta có thể thừa dịp này đi lấy những đồ vật kia."

La Tiểu Lâu quay qua nhìn đồng bạn 2 bên người mình, quả nhiên phát hiện trên mặt bọn họ đều không có biểu tình và cứ thế đi thẳng về phía trước. La Tiểu Lâu hít sâu một hơi, nói:" Mày nói là nơi này có một con dị thú khác? Và nó lại đang khống chế mọi người?"

125 nói:" Có thể nói đúng là như vậy."

"Không được, tao phải đánh thức bọn họ trước đã – " La Tiểu Lâu vừa nói vừa kéo Nguyên Tích lại.

"Đừng kêu Nguyên Tích, mà có kêu hắn cũng không tỉnh táo lại đâu. Bây giờ ngươi phải đi lấy đồ vật kia đã..." 125 tựa hồ rất sốt ruột, luôn mãi thúc giục La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu dừng lại động tác, nghiêm túc nói:" 125, tao đã đáp ứng sẽ cứu chủ nhân của mày thì ta nhất định sẽ làm được. Nhưng mà nếu chuyện đó gây nguy hiểm cho Nguyên Tích thì mày chắc hẳn là đã biết lựa chọn của tao rồi chứ."

125 vừa sợ hãi lại vừa thương tâm nói:" Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng chỉ vì cứu chủ nhân nên tôi mới kêu cậu đi lấy vật kia sao? Tôi còn vì cậu nữa! Không có những thứ đó thì cũng sẽ không tìm được chủ nhân của tôi, và cậu cũng không thể sống hơn 30 tuổi được. Cậu vì cứu tôi mà phải sử dụng ý thức nguyên lực cho nên sự tình đã rất nguy cấp rồi, tôi không thể để cậu chết ở trong này. Bởi vậy tôi phải mạo hiểm dừng lại nâng cấp hệ thống của mình để đi ra nhắc nhở cậu."

Thấy La Tiểu Lâu đã cảm động, 125 tiếp tục nói:" Lúc này thức tỉnh bọn họ thì tất cả sẽ cùng phải chết ở đây. Nếu cậu lấy được đồ vật kia thì chúng ta sẽ có cơ hội sống sót." Lại thêm một câu:" Cậu ... cậu tin tôi chứ?"

La Tiểu Lâu từ từ đi chậm lại, một lát sau cậu bắt đầu dùng sức rút tay ra khỏi tay Nguyên Tích. Bởi Nguyên Tích nắm rất chặt, La Tiểu Lâu mất rất nhiều sức mới giãy tay ra được. Trong lúc đó La Tiểu Lâu cảm thấy quanh người Nguyên Tích tỏa ra khí lạnh, cậu biết là Nguyên Tích đang tức giận.

La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích một lát rồi quay người đi về phía sau. Khi đi ngang qua La Thiểu Thiên bỗng nhiên tay La Thiểu Thiên túm tay áo của La Tiểu Lâu lại. Tuy rằng trên mặt La Thiểu Thiên vẫn không có biểu hiện gì nhưng La Tiểu Lâu kinh ngạc phát hiện La Thiểu Thiên mấp máy miệng nhưng không phát ra tiếng 2 chữ:" Đừng đi."

Tuy không phát ra thanh âm 2 chữ này nhưng La Tiểu Lâu vẫn nhìn ra được. Chắc là loại hành vi phản kháng ý thức nguyên lực này rất khó khăn cho nên trên mặt La Thiểu Thiên đã có thần sắc thống khổ.

La Tiểu Lâu nói nhỏ với La Thiểu Thiên:" Tôi sẽ trở về." Nói xong liền rút ống tay áo ra rồi tiếp tục đi. Cậu tin tưởng 125, mà thực tế là cậu chưa bao giờ hoài nghi 125 khi gặp phải đại sự cả.

Khi đi tới cửa, chẳng hiểu sao La Tiểu Lâu bỗng quay đầu lại, sau đó liền dừng bước. Nguyên Tích đang ngoái đầu nhìn cậu, tuy chân Nguyên Tích vẫn đi về phía trước nhưng hắn cư nhiên quay đầu lại nhìn La Tiểu Lâu, ánh mắt chất chứa phẫn nộ cùng thương tâm, thậm chí còn có cả chờ đợi.

"Đừng lo lắng. Nguyên Tích sẽ không nhớ được chuyện này đâu." 125 sốt ruột nói.

La Tiểu Lâu biết Nguyên Tích hy vọng mình trở về với hắn, tuy 125 nói hiện tại Nguyên Tích không có ý thức nhưng mà tim La Tiểu Lâu lại cảm thấy đau đớn.(do khế ước có tâm linh tương thông í́ mà)

La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích một lúc rồi quyết tâm xoay người đi về phía cửa giữa.

125 cam đoan thề thốt:" Chỉ cần tìm được đồ của chủ nhân tôi để lại, tôi sẽ có biện pháp cứu mọi người."

"Biện pháp gì? Nói tao nghe coi." La Tiểu Lâu cẩn thận hỏi trước.

125 nói:"Nơi này có thể giúp nâng cấp hệ thống vũ khí của tôi. Hơn nữa, vũ khí tốt nhất của tôi là lưỡi dao có thể dùng được rất tốt ở đây. Lấy được đồ vật kia rồi thì hai ta sẽ có phần thắng với dị thú kia."

La Tiểu Lâu sửng sốt, lại hỏi:" Điểm yếu của dị thú nằm ở đâu?"

125 do dự nói:"...cổ và bụng là hai nơi yếu nhất của nó. Lúc đó cậu hãy dùng sở trường tốc độ của cậu kéo dài khoảng cách với nó, sau đó tấn công bằng pháo cao xạ. Nếu cận chiến sẽ rất khó khăn."

La Tiểu Lâu vừa nhớ lại nội dung huấn luyện trước kia mình đã học, vừa đi vào cửa ở giữa. Cậu phải mau chóng lấy được đồ vật kia rồi trở về tìm bọn Nguyên Tích. Họ đều bị khống chế ý thức nên không thể hành động theo ý mình được. Nghĩ vậy, La Tiểu Lâu cảm thấy thật đáng sợ.

Thế nhưng đến khi bước vào đại sảnh La Tiểu Lâu mới phát hiện việc lấy đồ này chẳng đơn giản chút nào.

Trong đại sảnh có một người cao gầy đứng quay lưng về phía La Tiểu Lâu. Nghe thấy tiếng chân La Tiểu Lâu người này cũng không quay đầu lại, hỏi:" Ngươi chính là người gọi ta?" Thanh âm lạnh băng, không hề phập phồng.

La Tiểu Lâu lập tức dừng chân, cậu cảm thấy viên đá trước ngực mình đang run rẩy. 125 sợ người này! La Tiểu Lâu cẩn thận nhìn người này, suy nghĩ nên nói thế nào. Nhưng người nọ đã chậm rãi xoay người, nhìn La Tiểu Lâu với ánh mắt lạnh lẽo. La Tiểu Lâu ngây người, ngay cả run rẩy cũng không dám. Bởi làn da của người kia có màu xanh đậm lại nhiều nếp nhăn, con mắt màu vàng giống y như con mắt của động vật vậy.

Đây là quái vật chứ không phải là con người! La Tiểu Lâu lập tức nghĩ đến lời 125: còn có một con dị thú trưởng thành rất cường hãn ở đây. La Tiểu Lâu khẳng định đó chính là con này. La Tiểu Lâu đã từng gặp trùng thú ở ngoại tinh cầu, người bạch tuộc, thế nhưng đây là lần đầu tiên La Tiểu Lâu thấy dựng tóc gáy thế này.

Sắc mặt La Tiểu Lâu tái nhợt, chân tay vô lực, tất cả các tế bào trên người kêu gọi rầm rĩ thúc giục cậu đi khỏi nơi này.

Con mắt màu vàng của quái vật kia giật giật, nhìn La Tiểu Lâu với ánh mắt ghét bỏ. Sau đó đột nhiên ra tay, La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy có bóng chợt lóe trước mặt, rồi có một cánh tay có vảy lạnh lẽo đang chộp cổ mình. Không đúng, không phải tay mà giống là móng vuốt hơn, chúng có hình dạng kỳ quái, ngón thô to, và móng rất dài.

"Sao lại là kẻ yếu thế này chứ? Thôi, ta đang thiếu thời gian, đi theo ta, trước tiên đi cởi bỏ toàn bộ cấm chế đã." Nói xong, không chờ La Tiểu Lâu trả lời liền kéo La Tiểu Lâu vào trong.

Tốc độ của hắn nhanh tới mức La Tiểu Lâu nghe được cả tiếng gió bên tai, cái hành lang nhìn như dài vô tận vậy mà hắn chỉ đi một lát đã đến được đầu bên kia. Tới nơi hắn ném La Tiểu Lâu qua một bên:" Bây giờ bắt đầu làm đi."

La Tiểu Lâu cố gắng kiềm chế sợ hãi, run rẩy hỏi:" Cấm chế? Còn thêm một cấm chế nữa?"

Quái vật kỳ quái mà nhìn La Tiểu Lâu:" Đương nhiên là còn, nếu không có thì ta đã đi khỏi nơi này từ lâu rồi."

La Tiểu Lâu nghĩ bụng: hình như con dị thú này bị vây nhốt ở đây, nếu mình cởi bỏ cấm chế giúp hắn thì sẽ gây ra đại họa mất. Nguyên Tích và những người khác từng nói dị thú rất hung tàn, để nó đi ra ngoài sẽ có hậu quả rất đáng sợ.

La Tiểu Lâu mới do dự 1s, dị thú kia lại nói tiếp:" Ta sẽ tuân thủ ước định của chúng ta. Thế nhưng, sau khi cởi bỏ cấm chế ta sẽ giết toàn bộ những người không có tác dụng, để máu của chúng phủ kín Renda phong ấn. Đã lâu rồi ta không được hưởng thụ loại cảm giác tuyệt vời đó rồi."

La Tiểu Lâu run lên, lúc này mới hiểu được ý nghĩa trong lời nói của 125: nếu không thì tất cả sẽ chết. Mình không phải là người kêu gọi dị thú bởi mình không từng ước định gì với nó. Như vậy tức là có một người khác đã kêu gọi con dị thú này. Nếu để người kia tìm đến đây và trợ giúp dị thú cởi bỏ cấm chế thì tất cả sẽ xong đời. Cho dù không cởi bỏ cấm chế thì con dị thú này muốn giết mọi người cũng dễ như trở bàn tay.

Nó chỉ đứng ở đây mà đã có thể khống chế được ý thức của mọi người rồi, mình có thể tiêu diệt được nó sao?

La Tiểu Lâu nhìn phía đằng trước của dị thú. Đó là một cái đài cao, ở trên đó có 1cái chụp trong suốt, trong cái chụp đó có 3 cái hòm. Mà ở 2 bên cái chụp có 2 con thú được chạm khắc bằng ngọc nhìn rất thật, giống 2 con thú hung ác nhìn La Tiểu Lâu.

"Nếu bây giờ ngươi không làm được, ta sẽ đi giải quyết bọn họ xong rồi trở về giải trừ cấm chế." Dị thú không kiên nhẫn nói.

"Không!" La Tiểu Lâu lập tức kêu lên, thấy ánh mắt muốn giết người của dị thú nhìn mình vội run rẩy nói:" Được rồi, tôi làm, giải trừ cấm chế thế nào?"

"Dùng ý thức nguyên lực." Dị thú vừa nói vừa hoài nghi nhìn La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu sửng sốt, lập tức lấy tay phóng ra một tia ý thức nguyên lực, hỏi:" Giống thế này?"

Mắt dị thú sáng rực lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn La Tiểu Lâu, nói:" Đúng vậy, bắt đầu đi. Chúng ta cùng nhau dùng ý thức nguyên lực có cường độ cao để công kích nơi yếu nhất của cấm chế."


Chương 158-2: Biến Hóa

Dị thú nói xong liền vung cặp móng vuốt lên, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy một dòng ý thức nguyên lực màu trắng vọt tới cái chụp trong suốt kia.

La Tiểu Lâu hít sâu một hơi, thấy 125 không ngăn cản mình, nghĩ bụng chắc là đồ vật cần tìm ở một trong ba cái hòm trong chụp này rồi. Sau đó La Tiểu Lâu cũng dùng ý thức nguyên lực công kích nơi mà con dị thú đang công kích kia. Tia sáng ý thức nguyên lực của La Tiểu Lâu chỉ bằng 1/5 tia sáng của dị thú,xem ra độ chênh lệch giữa hai bên là rất lớn.

10 phút sau, La Tiểu Lâu bắt đầu choáng váng đầu óc. Nhưng mà cậu không tài nào thu hồi ý thức nguyên lực của mình lại được! Cái chụp trong suốt kia giống như đang hấp thu ý thức nguyên lực của hai người vậy.

Không biết qua bao lâu, La Tiểu Lâu thấy trước mắt càng ngày càng đen, ý thức nguyên lực dường như đã khô cạn đến không còn chút gì, La Tiểu Lâu không cố hơn được nữa mà ngã xuống.

Ngay sau đó La Tiểu Lâu nghe thấy một tiếng nổ mạnh cùng với tiếng cười cuồng vọng của con dị thú kia. La Tiểu Lâu muốn đứng dậy đi lấy đồ vật mà chủ nhân 125 để lại thế nhưng toàn thân cậu như bị kim đâm vô cùng đau đớn. Dùng hết sức lực mới chỉ khống chế bản thân không kêu ra tiếng mà thôi.

Cả La Tiểu Lâu và dị thú đều không hề phát hiện có ánh sáng xanh chợt lóe lên, cái hòm ở giữa giật giật.

"Hừ, tuy rằng yếu nhưng cũng giúp được cho ta, thế thì – "

Đúng lúc này, phía sau hai người bỗng vang lên thanh âm quen thuộc:" Ây, ngươi đã mở được cấm chế rồi sao, đã nói là chờ ta tới giúp mà?"

La Tiểu Lâu không dám tin mà nhìn lại phía sau. Người nói chuyện chính là Thiều Dung, hắn đang tao nhã đi tới, quanh người hắn tản ra ý thức nguyên lực.

Đột nhiên La Tiểu Lâu cảm thấy đau đớn kịch liệt, sau đó là một tiếng "kịch" – vòng bảo hộ tự động mở ra.

"Thế mà lại thú hóa ở thời điểm này." Dị thú kinh ngạc nói.

La Tiểu Lâu cảm thấy toàn thân khó chịu, đứng lên cũng không nổi, thế nhưng khi nghe thấy câu nói của dị thú La Tiểu Lâu cứng đờ cả người.

Thú hóa là sao?

La Tiểu Lâu ngây ra một lúc rồi mới run rẩy giơ tay lên nhìn. Đập vào mắt chính là một đôi móng vuốt với đám lông tơ trắng muốt.

Thiều Dung cười ha hả:" Đó là con gì vậy?"

Con dị thú kia lạnh lùng nhìn vòng bảo hộ, hừ một tiếng, nói:" Là ấu thể dị thú. Không ngờ nửa người nửa thú mà cũng có thể thú hóa thành công."

"Thật muốn toàn bộ người Liên bang nhìn thấy bộ dáng hiện tại của vương tử phi của họ." Thiều Dung hứng thú dạt dào đi quanh lồng bảo hộ nhìn La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu muốn xỉu, nhưng mà sau khi biến thành bộ dáng này cậu cảm thấy cả tinh thần và thể lực đều tốt hơn trước kia nhiều, lại còn thấy rất thoải mái nữa.

Dị thú hung tợn nhìn chằm chằm lồng bảo hộ hỏi tiếp:"Đây là kẻ nửa thú luôn về phe nhân loại mà ngươi đã nói?"

Thiều Dung cười lạnh:"Đúng vậy, cậu ta đã bị nhân loại chăn nuôi." (Động vật mà, ta xài từ 'chăn nuôi' theo nguyên gốc lun)

"Dị thú không có kẻ bại hoại như vậy, ta sẽ giải quyết hắn." Nói xong, dị thú phất tay, dòng ý thức nguyên lực bắn thẳng về phía lồng bảo hộ.

Bên trong lồng bảo hộ, La Tiểu Lâu như đứng đống lửa như ngồi đống than. Cứ bị công kích như vậy, lồng bảo hộ sẽ hư hao mất thôi, nhưng cậu lại không có biện pháp. Lúc này cậu tự cứu bản thân còn không nổi thì làm sao mà cứu được Nguyên Tích. La Tiểu Lâu bỗng nhớ tới ánh mắt cuối cùng của Nguyên Tích, nghĩ rằng nếu mình không đi khỏi đó thì có lẽ còn được chết cùng nhau...

"Bụp." Lồng năng lượng nổ tung, La Tiểu Lâu hét lên một tiếng, chạy trốn về phía bên cạnh. Thế nhưng La Tiểu Lâu vẫn chưa quen thuộc với thân thể hiện tại của mình – thân thể động vật, lại là loại thú cao bằng nửa người bình thường. Như vậy cũng không tính là nhỏ nhưng so với những loài tương tự thì La Tiểu Lâu nhỏ yếu hơn rất nhiều.

Lồng bảo hộ đã bị hủy, dòng ý thức nguyên lực của dị thú bắn thẳng vào La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu cố gắng di động, nhưng chỉ lát sau chân, à chân sau của cậu đã tê rần, cả người ngã nhào lên thảm.

La Tiểu Lâu bị thương. Trong đại sảnh đã có mùi máu tươi.

Con dị thú kia sửng sốt nhưng ngay sau đó ánh mắt nó càng khủng bố hơn, cánh tay nó vung lên liền có hơn 10 dòng ý thức nguyên lực vọt về phía La Tiểu Lâu. Lần này La Tiểu Lâu đã hết đường tránh né.

La Tiểu Lâu nhắm mắt lại, nhưng đợi một lúc cũng không thấy có thêm đau đớn nào.

Phía đối diện vang lên tiếng mắng phẫn nộ của dị thú:" Ngươi làm cái gì vậy?"

La Tiểu Lâu mở mắt ra, thấy Thiều Dung đang đứng chắn trước mắt mình. Thiều Dung nói:" Không có ý gì, ta chỉ xin ngươi tha cho nó."

Dị thú đứng không nhúc nhích ở nơi đó, ánh mắt u ám nói:" Vì cái gì? Hắn không phải người phe ta. Còn nữa, hắn mới ít tuổi mà đã có thể thú hóa như vậy, nếu để hắn sống sẽ có hậu họa vô cùng với chúng ta."

Thiều Dung ôm La Tiểu Lâu dưới đất lên, lấy tay vuốt ve lưng La Tiểu Lâu – La Tiểu Lâu bi kịch phát hiện động tác của Thiều Dung rất giống với động tác vuốt lông cho mèo!

"Cậu ta là hậu duệ (thế hệ sau) của thúc thúc (chú/ cậu?) ta."

"Hừ, không hổ là con cháu của gia tộc họ Ly." Dị thú nhìn La Tiểu Lâu với ánh mắt phức tạp, nhưng sau đó ánh mắt nó lại dần dần tràn ngập điên cuồng cùng oán độc. "Không được, ta sẽ không để hắn sống."

Thiều Dung lùi lại từng bước, lạnh lùng nhìn dị thú, không hề thỏa hiệp với nó:" Ngài làm như vậy khiến ta thấy khó xử. Hắn giúp ngài cởi bỏ cấm chế mà ngài lại còn muốn giết hắn. Như vậy, ta không thể không hoài nghi tính chất hợp tác của chúng ta."

Dị thú do dự một chút, ánh mắt chợt lóe, nói:" Được rồi, ta có thể nể mặt ngươi mà tha cho hắn. Thế nhưng ta muốn tiêm vài thứ cho hắn để phòng hậu họa."

Thiều Dung sửng sốt, hỏi:" Tiêm cái gì?"

Dị thú lạnh lùng nói:" Ngươi không cần lo, chỉ là để loại bỏ gien dị thú trong cơ thể hắn. Khi đó hắn sẽ hoàn toàn là con người." Nói xong, chìa tay đưa 2 ống thuốc đến trước mặt Thiều Dung:" Ta nghĩ chắc hẳn ngươi đã biết đây là gì rồi."

Thiều Dung vuốt vuốt đám lông tơ dưới tay, vẫn còn đang chần chờ.

Dị thú liếm liếm môi, nhìn vào mắt Thiều Dung nói:"Ngươi cũng đã nói là hắn hướng về phía nhân loại hơn. Có khi hắn cũng hy vọng mình hoàn toàn biến thành con người cũng nên."

Thiều Dung đặt La Tiểu Lâu lên trên bàn đánh bóng bàn, nói:" Ta hy vọng ngươi đừng có động tay chân gì vào thuốc này."

Nếp nhăn trên mặt dị thú giật giật, tựa hồ là đang cười, nói:" Tất nhiên rồi, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu." Nói xong, một tay hắn giữ chặt La Tiểu Lâu đang giãy giụa lại, tay kia thì tiêm ống thuốc màu lam vào phía dưới cổ La Tiểu Lâu.


Chương 159: Uy Hiếp Cưỡng Ép

La Tiểu Lâu cảm thấy trời đất đảo lộn, cảm giác thoải mái khi vừa thú hóa đã biến mất mà thay vào đó là đau đớn mê man.

Không, nếu cứ tiếp tục bị như vậy, mình sẽ –

Khi dị thú cầm ống thuốc màu đỏ còn lại tiến gần đến chỗ La Tiểu Lâu thì bỗng có một tia sáng nhỏ bắn về phía hắn. Ống thuốc bị vỡ vụn. Rồi ngay sau đó lại có vài chùm tia sáng bắn về phía dị thú và Thiều Dung.

Cả 2 đều kinh hãi bởi cổ năng lượng này rất mạnh. Thế nhưng trên hòn đảo di động trên không này không còn ai khác mạnh hơn hai người họ. hai người lập tức lùi về sau.

một bộ cơ giáp màu xanh đậm rất lớn bỗng dưng xuất hiện trên đài cao. Tiếp đó là một cái đao lớn chỉ thẳng vào bọn họ.

"Lập tức rời đi." Thanh âm điện tử vang lên.

Thiều Dung sửng sốt, như là nghĩ ra cái gì, lại lùi về sau vài bước. Hắn nhìn thoáng qua La Tiểu Lâu, ngón tay giật giật.

Dị thú thì biến sắc:" Thánh thú cơ giáp? Ai, ngươi là ai? Cơ giáp không – không người lái? Ngươi có ý gì?"

"Rời khỏi đây ngay lập tức. Ta không cho phép ngươi làm hại hắn. Nếu không, cho dù là cơ giáp không người lái ta cũng sẽ vi phạm điều luật thứ nhất để giết ngươi." Cơ giáp màu lam nói lạnh tanh.

Dị thú vừa phẫn nộ vừa nóng bỏng mà nhìn cơ giáp, ánh mắt hắn mang theo mơ ước nói:" Ngươi còn chưa có nhận chủ, vì sao lại đi giúp đỡ một kẻ nửa thú đứng về phía nhân loại như thế? Nếu ngươi không có chủ nhân, ta có thể làm chủ nhân của ngươi. Ngươi nên biết, ta chính là dị thú có máu tinh khiết cuối cùng trên đời này."

Ánh mắt cơ giáp lóe lên ánh sáng màu lam, không trả lời hắn mà lại nâng thanh đao lớn của mình lên.

Rốt cục dị thú cũng chịu lui bước. Hắn nhìn La Tiểu Lâu với ánh mắt hung ác, chậm rãi nói:" Được rồi, khi nào ngươi hiểu rõ thì có thể tìm ta bất kỳ lúc nào." Nói xong, hắn kìm nén tức giận và sát ý nhìn về phía Thiều Dung, móng tay dài ra:" Ta đi tìm chút việc vui. Sau khi giải quyết xong đám người này, chúng ta sẽ đi khỏi."

"Không được. Ngươi phải rời khỏi đảo phong ấn ngay lập tức." Cơ giáp nói.

Dị thú nhìn cơ giáp với ánh mắt khó tin:" Ngươi bị nhiễm bệnh độc ah? Tại sao ta không thể giết nhân loại? Chẳng lẽ ngươi đã quên hay vốn dĩ trong hệ thống của ngươi không có hai chữ 'trung thành' này?"

Cơ giáp không trả lời, chỉ có súng viễn trình trên vai nó bắt đầu nhắm bắn.

Dị thú tức giận nhìn cơ giáp:" Ngươi nghĩ ngươi có thể cứu được những nhân loại này sao? Chớ quên ngươi được dị thú chúng ta phát minh ra. Cho dù ta không đi qua nhưng ta vẫn có thể dùng ý thức nguyên lực khiến bọn họ tự sát." Nói xong, dị thú chậm rãi nâng tay lên.

Cơ giáp trầm mặc vài giây, sau đó ngắm bắn. Súng của nó không bắn đạn mà bắn ra tia sáng mãnh liệt vây quanh dị thú. La Tiểu Lâu thấy rõ ràng đó đều là ý thức nguyên lực.

Cơ giáp này chắc chắn là 125, nhưng bộ dáng có thay đổi càng thêm khí phách. Chẳng lẽ đây là hiệu quả sau khi thăng cấp sao?

Dị thú bị ánh sáng bao phủ bỗng ngửa mặt kêu to. Thanh âm của nó tràn đầy thống khổ.

"Hiện tại ta đã cắt đứt khống chế của ngươi với những nhân loại kia còn khiến ngươi bị trọng thương. Nếu ngươi vẫn không chịu rời đi thì chớ trách ta." 125 lạnh lùng nói.

Dị thú khiếp sợ nhìn cơ giáp, mà Thiều Dung cũng thu lại nụ cười.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân, đồng thời có người hô:" Vào trong xem xét, biết đâu bọn họ đều ở trong này." Đúng là thanh âm của Nguyên Nặc

Trong đại sảnh, ba người và một cơ giáp đều sửng sốt. Thiều Dung và dị thú liếc nhau, dị thú từ từ biến hóa thành một người có mái tóc màu xanh biển, nhìn không ra nam hay nữ, vừa mỹ lệ vừa nhu nhược. Mà thừa dịp không ai chú ý, cơ giáp màu lam kia đã biến mất, nó còn mang theo cả cái lồng bảo hộ bị vỡ vụn dưới đất.

Chỉ có La Tiểu Lâu trên đài chưa kịp làm gì đã nhìn thấy Nguyên Tích mặt âm trầm đi vào tới.

Nhìn thấy Nguyên Tích đang nổi giận đùng đùng, La Tiểu Lâu muốn chết cho xong. Trên đùi La Tiểu Lâu vẫn đang chảy máu, đứng còn không vững thì trốn sao kịp. Liếc qua bên kia thấy dị thú làm bộ muốn xỉu còn Thiều Dung thì đỡ một bên cho hắn.

Nguyệt Thượng thấy hai người liền vui vẻ, nói:" Thiều Dung, sao cậu lại ở chỗ này?"

Thiều Dung bình tĩnh nói:" Lúc đó tôi đi cuối cùng, nghe thấy có tiếng kêu cứu liền nói với các cậu một tiếng rồi tới đây."

Nguyệt Thượng ngẩn ra, nói:" Vậy ah. Ta không nhớ rõ tình hình lúc đó."

La Thiểu Thiên nhìn chằm chằm Thiều Dung, lạnh lùng nói:" Tất cả chúng tôi bị khống chế mà anh lại không có việc gì sao?"

Thiều Dung cười cười:" Có lẽ thứ khống chế chúng ta không đủ mạnh nên còn sót lại ta không sao. Mà tổ cậu cũng thiếu một người đấy thôi, chuyện này giải thích thế nào?"

La Thiểu Thiên lạnh lùng nhìn Thiều Dung một cái, không nói gì thêm.

"Ngươi có thấy La Tiểu Lâu đâu không?" Nguyên Tích hỏi.

Thiều Dung liếc trên đài một cái, thuận miệng nói:" Không thấy, khi tôi tới chỗ này thì chỉ thấy người này thôi. Liệu Vương tử phi có đi chỗ nào khác không?"

Sắc mặt Nguyên Tích càng ngày càng tối. Có thể khẳng định La Tiểu Lâu không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng La Tiểu Lâu không ở bên cạnh mình khiến Nguyên Tích rất khó chịu. Còn nữa, tại sao La Tiểu Lâu phải rời đi một mình?

Nguyên Tích nhìn người trẻ tuổi tóc xanh lam kia, hỏi:" Hắn là ai?"

Thiều Dung nói:" Tôi cũng không rõ lắm. Lúc vào đây đã thấy hắn ở trong này rồi. Hắn nói mình bị dị thú bắt đến đây để làm tế phẩm cho tế tự."

Người tóc lam run giọng nói:" Vương tử điện hạ, tôi là Thiên Hằng, bị mấy thứ kia bắt giữ tới đây. Lúc ấy tôi đang trên một chiếc phi thuyền thương mại để đi đến nhà chú họ, nhưng khi đến gần căn cứ Kiều Văn thì tất cả mọi người trên phi thuyền bị bắt tới đây. Dị thú kia mỗi ngày giết một người, tôi là người cuối cùng. May mà các ngài tới đây..." cuối cùng hắn thế mà khóc thành tiếng..

Nguyên Tích vẫn nhìn hắn đầy nghi ngờ.

Mà bên tai La Tiểu Lâu lại vang lên thanh âm của dị thú kia:" Tôi đề nghị cậu không nên nói và cũng không nên làm gì cả. Nếu tôi bị lộ thì thân phận của cậu cũng không lừa được ai nữa. Còn nữa, nếu tôi không rời đi được thì không chỉ cậu không sống được mà tất cả những người này đều sẽ được chôn cùng tôi." La Tiểu Lâu không tin lời cuối cùng của nó nhưng vẫn lo lắng nếu nó bạo phát sợ rằng có thể sẽ đả thương Nguyên Tích.

Thiều Dung nói:" Tôi cảm thấy có thể tin Thiên Hằng được."

Nguyệt Thượng lên tiếng:" Nếu ngươi nói thật, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ đưa ngươi ra ngoài."

La Tiểu Lâu vẫn gắt gao nhìn chằm chằm dị thú. Cậu hy vọng Nguyên Tích sẽ giết nó. Nếu để nó ra ngoài sẽ gây hậu quả rất nghiêm trọng. Nhưng lúc này cậu không thể nhúc nhích hay nói chuyện, 125 cũng không thể ra mặt được.

Nguyên Tích nhìn vài giây, vẫn cảm thấy nghi ngờ nhưng hắn sốt ruột về La Tiểu Lâu hơn bèn phất tay với Nguyên Nặc:" Chú dẫn hắn đi kiểm tra, sau đó giao hăn cho thuyền trưởng Kent."

Nói xong, Nguyên Tích dẫn mọi người đi vào trong. Sau đó mọi người đều thấy được 3 cái hòm trên đài cao trong đó có một cái đã bị mở ra. Cái ở giữa và cái bên phải đều còn nguyên vẹn. Mà ở bên cạnh 3 cái hòm có một con động vật trắng muốt. Nó có bộ lông màu trắng, thân hình tròn tròn, trong đôi mắt màu xanh biển tràn đầy nao núng sợ hãi, 2 tai cụp xuống, cái đuôi vây quanh dưới chân.

" Nó là con gì vậy? Là động vật ở Renda tinh cầu sao?" Á Bá kinh ngạc hỏi.

Lời của hắn khiến mọi người trong đại sảnh đều chú ý tới trên đài cao.

Nguyên Tích đi đến cạnh đài, lấy tay túm đám lông sau gáy nhấc con động vật tròn tròn kia lên. Động vật kia hình như bị kinh hách, hơi hơi quẫy người một cái rồi lại thôi. Để cân bằng cơ thể, cái đuôi của nó thậm chí còn quấn lấy cánh tay Nguyên Tích, sau đó nâng mặt nhìn Nguyên Tích.

Nguyên Nặc kinh ngạc trợn tròn mắt:" Nơi này mà cũng có động vật dịu ngoan vậy sao? Tôi còn tưởng ở đây toàn là những loài biến thái giống đám thực vật kia cơ."

Nguyên Tích có cảm giác kỳ lạ rằng động vật mà hắn đang túm trên tay giống như đang run run lấy lòng hắn...


Chương 160: Siever / Tây Thụy Nhĩ

Nguyên Tích mặt băng bó nhìn động vật trên tay mình một lát – hắn chưa từng kiên nhẫn với động vật thế này bao giờ – sau đó dùng tay còn lại sờ sờ trong người lấy ra một cái máy trị liệu đơn giản.

Đám người Nguyên Nặc tròn mắt ngạc nhiên. Đến khi Nguyên Tích đặt động vật lên đài lại thì Nguyên Nặc mới phát hiện ra nó bị thương chân sau. Nguyên Tích dùng máy trị liệu chữa xong cho La Tiểu Lâu rồi nhưng không có ý định buông La Tiểu Lâu ra. Hắn vô ý thức xoa xoa 2 cái lên thân thể mập mạp của La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu lấy chân sau đẩy tay hắn ra thì hắn lại nắm luôn chân sau của La Tiểu Lâu mà nắn nắn.

Trừ Nguyên Nặc, không có ai để ý kỹ động tác của Nguyên Tích. Nguyên Nặc ngơ ngác nhìn anh họ, không biết anh họ làm vậy là yêu thích hay là ngược đãi động vật nữa. Cậu nhỏ giọng nhắc nhở Nguyên Tích:" Anh, anh làm gì thế?"

Nguyên Tích sửng sốt, tựa hồ lúc này mới tỉnh táo lại. Hắn ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Nguyên Nặc, bất mãn nói:" Làm sao vậy? Anh chẳng làm gì cả."

Nguyên Nặc há hốc miệng, không biết nói gì luôn.

Nguyên Tích thực sự là không có giả vờ giả vịt gì cả, quả thật là hắn hoàn toàn không ý thức được hành động kỳ quái của mình. Lúc đó hắn đang suy nghĩ không biết có nên dùng khế ước để tìm kiếm La Tiểu Lâu hay không, nơi này quá nguy hiểm, phải mau chóng tìm được La Tiểu Lâu về. Nhưng mà hai ngày trước La Tiểu Lâu bị hao tổn hết tinh thần lực, nếu dùng khế ước tìm người thì có khiến La Tiểu Lâu bị thương tổn hay không? Nghĩ đến đây, Nguyên Tích bỗng xoay người, lạnh lùng nhìn Thiên Hằng, nói:" Ngươi nói trên đảo này có dị thú?"

Thiên Hằng co rúm người, nói:" Thật sự có dị thú. Tôi đã từng nhìn thấy chúng nhưng không biết hiện tại chúng ở đâu." Thấy Nguyên Tích vẫn bất di bất dịch, lại thêm một câu:" Có lẽ Vương tử phi điện hạ bị bọn chúng bắt đi."

Nguyên Tích nhướng mày, sắc mặt tối đi, đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Á Bá:" Nguy rồi, bên ngoài có cái gì đó đang tới! Mọi người mau nhìn xem, là dị thú, nhất định là dị thú đang tới."

Nguyên Tích nhìn về phía cửa, toàn thân phát ra sát khí, khóe miệng hiện lên nụ cười khiến người khác sợ hãi:" Như thế càng tốt. Đỡ mất công phải đi tìm chúng." Hắn sẽ không để đám dị thú chết tiệt này bắt đi bất cứ người nào bên cạnh hắn nữa! Hắn phải tự tay giết hết tất cả dị thú!

Nguyên Tích đằng đằng sát khi đi về phía cửa lớn, mọi người cũng theo sát sau đó. La Thiểu Thiên đi cuối cùng, cậu xoay người nhìn động vật trên đài cao kia. Lúc này động vật kia đang nhìn chằm chằm đám người đi ra ngoài, ánh mắt như là vừa nhẹ nhõm lại vừa lo lắng. La Thiểu Thiên cũng đồng thời chú ý đến hai người khác nữa, Thiều Dung tuy đi theo mọi người ra ngoài nhưng đi rất chậm, mà Thiên Hằng thì lại không có chút di động nào cả. La Thiểu Thiên lạnh lùng nhìn Thiên Hằng, nói:" Anh đi ra ngoài theo chúng tôi."

Thiên Hằng sửng sốt, sắc mặt biến đổi, làm bộ kinh ngạc, nói:" Tôi đi ra ngoài sẽ chỉ mang thêm phiền toái cho các ngài mà thôi, tôi chẳng thể giúp được gì..."

La Thiểu Thiên hừ một tiếng, bỏ ngoài tai lời giải thích của Thiên Hằng, cứ thế đi thẳng về phía Thiên Hằng. Thiều Dung nghe thấy động tĩnh đằng sau liền quay lại kéo lấy Thiên Hằng, cười tủm tỉm noí:" Chúng tôi sẽ yên tâm hơn nếu anh theo ra ngoài cùng. Đi, tôi dẫn anh đi."

La Thiểu Thiên nghi hoặc nhìn hai người một lát, đi hàng cuối cùng ra ngoài.

Mà trong khoảnh khắc cậu ra đến ngoài cửa ấy, có một con mập mạp xanh lục từ đằng sau nhảy lên đài cao. Nó nhanh chóng cõng La Tiểu Lâu nhảy xuống đài rồi chạy tới cửa nhỏ phía sau.

Ở trên lưng 125, La Tiểu Lâu buồn bực nhìn 125 có kích cỡ tương đương với mình đang cõng mình chạy thế này mà cảm thấy muốn khóc. Chẳng lẽ về sau mình phải sống với bộ dạng này sao? Chắc chắn Nguyên Tích sẽ không nuôi mình... Có lẽ về sau mình chỉ có thể cùng 125 sống nương tựa nhau, gian nan vượt qua cuộc sống nguyên thủy của động vật...

Phía sau cửa lại là một đại sảnh nữa, nhỏ hơn cái kia một chút nhưng tinh xảo hơn. La Tiểu Lâu đang đắm chìm trong đau khổ tưởng tượng nên không phát hiện ra trong đại sảnh có một người cao gầy đang đứng. 125 nhìn thấy người kia, nói:" Trước hết chúng ta giúp anh ta biến thân đã."

"Tất nhiên rồi. Thật không ngờ Điện hạ còn nhỏ vậy mà đã có thể thú hóa thành công." Thanh âm mang theo ý cười truyền đến.

La Tiểu Lâu sửng sốt, vội ngẩng đầu nhìn. Bởi vì vấn đề độ cao nên La Tiểu Lâu phải ngửa cổ hết sức – sau khi La Tiểu Lâu thú hóa, nhiều động tác khó đều có thể làm được rất dễ dàng.

một vị mỹ nhân tóc lam nhạt đang cúi đầu nhìn cậu, trong ánh mắt tràn đầy vui sướng.

"Siever?" La Tiểu Lâu kinh hỉ kêu lên.

Thanh âm của La Tiểu Lâu vẫn chỉ là ô ô vài tiếng mà thôi nhưng Sevier lại nghe hiểu:" Đúng là tôi đây. Điện hạ, tôi tới đón ngài." Nói xong, Siever bế La Tiểu Lâu ra khỏi lưng 125. Thấy La Tiểu Lâu bất an giãy giụa bèn trấn an:" Ngài đừng lo lắng, sẽ biến trở về con người được thôi. Nhưng chúng ta phải tìm được một chỗ yên tĩnh trước đã."

Siever đi đến giữa đại sảnh, đi trên tấm thảm có hoa văn phức tạp vài bước chân, bỗng nhiên có thanh âm do ma sát vang lên, mặt nền cùng với tấm thảm từ từ tách ra làm hai. Ở giữa lộ ra một lối vào, bên trong là cầu thang hướng xuống dưới, 2 bên tường được gắn bảo thạch chiếu sáng toàn bộ lối đi.

Siever ôm La Tiểu Lâu đi xuống, 125 theo sát phía sau. Trước khi đi vào đó, 125 nghĩ nghĩ, đem vòng bảo hộ đã bị vỡ vụn của La Tiểu Lâu ném vào mặt đất.

Khi bọn họ đã vào trong, tấm thảm lại khôi phục bộ dạng như cũ.

La Tiểu Lâu nhìn xuống phía dưới bỗng cả kinh há hốc mồm. Chỉ thấy toàn bộ cầu thang vẫn luôn kéo dài đi xuống, nhìn không thấy điểm cuối. Nhưng mà hòn đảo trôi nổi trên không này đâu có dày lắm đâu, đến cùng cầu thang này nối tiếp với nơi nào?

Tựa hồ cảm giác được động tác của La Tiểu Lâu, Siever liền nói: "Điện hạ sốt ruột ah? Chúng ta có thể đi xuống nhanh hơn." Nói xong lấy tay che kín 2 mắt La Tiểu Lâu, sau đó –

La Tiểu Lâu không cảm giác được động tác của Siever, hình như Siever không tiếp tục đi nữa nhưng mà tai La Tiểu Lâu lại nghe thấy tiếng gió thổi qua cực nhanh.

Trời ơi, lẽ nào Siever đang nhảy xuống hay sao vậy? La Tiểu Lâu run run, rúc đầu vào lồng ngực Siever. Chẳng may bị ngã biến dạng thì biết làm sao bây giờ?! Không lẽ còn trông mong Nguyên Tích sẽ nuôi dưỡng một con động vật tàn phế hay sao...

Trong khi La Tiểu Lâu còn đang tuyệt vọng oán thán, 125 thì lại hưng phấn huýt sáo bên cạnh La Tiểu Lâu.

Đến khi La Tiểu Lâu cho rằng đời này bọn họ sẽ không đi xuống tới điểm cuối thì bỗng dưng không còn cảm thấy mình đang rơi xuống nữa. Sau đó, bàn tay che mắt cậu buông ra, Siever nói:" Chúng ta tới nơi rồi."

La Tiểu Lâu lập tức mở mắt nhìn quanh 4 phía. Đây là một thạch động rất lớn, nhưng nền động lại được trải thảm màu vàng kéo dài về phía bên trái.

Siever đưa La Tiểu Lâu đi về phía bên trái. Lần này bọn họ đi đến đích chỉ mất 5′. Đích đến này là cuối thạch động, dưới nền không trải thảm mà có một đoàn gì đó màu hồng phấn giống như bông tuyết ngưng kết mà thành.

Ở giữa đoàn màu hồng phấn đó có 3 cái bục cao cỡ nửa người, bục không lớn, chỉ chứa được một người đứng mà thôi.

Siever không có bước đi lên đoàn hồng phấn đó mà quay qua nói với 125:" Bây giờ chúng ta giúp Điện hạ biến thân."

125 lấy ra một cái gói, La Tiểu Lâu thấy trong đó là thuốc mà Lạc Khắc đưa mình khi trước. Chẳng lẽ dùng thuốc này có thể giúp mình biến thân sao?

La Tiểu Lâu uống thuốc, Siever thì đặt tay lên đầu La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu cảm thấy có một cỗ ý thức nguyên lực mạnh tiến vào cơ thể mình. Đồng thời viên thuốc trong cơ thể đang tản ra nhiệt lượng khiến La Tiểu Lâu đau kêu ra tiếng, cuối cùng hôn mê.

Khi tỉnh lại, La Tiểu Lâu thấy 125 đang chớp đôi mắt to khẩn trương nhìn mặt mình. Nó thấy mình tỉnh lại liền vui sướng nhảy nhót lên.

La Tiểu Lâu lập tức giơ 2 tay lên nhìn, không phải là móng vuốt nữa rồi! Cậu lại cúi đầu nhìn cơ thể mình, có mặc quần áo. La Tiểu Lâu cảm động muốn khóc, với bộ dạng này mình có thể gặp Nguyên Tích được rồi.

"Điện hạ, ngài không cần khẩn trương. Chờ nắm được phương pháp thú hóa, Ngài có thể tùy thời chuyển hóa thành hình thú hoặc hình người." Siever an ủi.

La Tiểu Lâu há miệng muốn nói lại thôi. Cậu tuyệt đối không muốn thú hóa nha! Việc gì phải biến thành một con động vật mập mạp chứ, chẳng lẽ là để Nguyên Tích ôm đùa giỡn hay sao?

"Ta, chờ chút, Nguyên Tích còn đang tìm ta. Ta phải liên hệ với Nguyên Tích ..." La Tiểu Lâu bỗng nhiên nói.

Siever và 125 trợn mắt há mồm nhìn La Tiểu Lâu. Tới nơi thế này mà cậu ta còn luôn nghĩ đến Nguyên Tích được. Siever nói:" Trước tiên Ngài nghe tôi nói nguyên nhân tôi đưa ngài tới nơi này được không?"

125 cũng an ủi:" Đừng lo lắng. Đợi lát nữa chúng ta có thể hội hợp với Nguyên Tích rồi."

Siever không nói gì mà nhìn 125. Điện hạ có một nửa gien là nhân loại nên thân cận với nhân loại cũng phải thôi. Còn ngài, thân là thánh thú cơ giáp, ngài có lý do gì để hướng về nam nhân kia vậy! Không lẽ, sống lâu ở xã hội loài người sẽ bị sa đọa hay sao?

La Tiểu Lâu quyết định tốc chiến tốc thắng, vội hỏi:" Vậy tại sao mày lại dẫn tao đến nơi này? Còn nữa, Siever, sao ngươi lại có mặt trên đảo này?"

Siever đỡ La Tiểu Lâu ngồi xuống rồi nói:" Đảo này được mệnh danh là đảo phong ấn, nhưng thực ra nơi này mới chân chính là khu vực phong ấn. Mà tôi là người dẫn đường, tôi vẫn luôn chờ ngài đến đây."

La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn Siever, hỏi:" Chờ ta?"

"Đúng vậy. Như Ngài đã biết, dị thú ở Lam Nguyên tinh cầu đã bị chết hết, trên thế giới này không còn có dị thú tồn tại. Có thể là có dị thú chạy thoát khỏi Lam Nguyên tinh cầu được, nhưng là trong hoàn cảnh nhân loại luôn đuổi bắt dị thú như vậy, làm sao có dị thú dám xuất hiện chứ."

Siever ôn hòa nhìn La Tiểu Lâu:" Nhưng trên đời này vẫn còn một con dị thú còn tồn tại. Chắc hẳn ngài cũng biết đó là Thiên Hằng. Hắn cũng giống tôi, là phục vụ cho vùng phong ấn này. Tôi là người dẫn đường, còn hắn là người giữ cửa." Lại tiếp:" Renda phong ấn vốn là đường lui do dị thú tạo ra sau khi biết Lam Nguyên tinh cầu sẽ bị tiêu hủy."

Thấy biểu tình giật mình kinh ngạc của La Tiểu Lâu, Siever gật đầu:" Đúng vậy, nơi này chính là dị thú văn minh, bằng không thì 3 thử thách kia sao có thể nghiêm mật đến vậy được. Ngài không thấy rất kỳ lạ sao, Renda tinh vực là một kỳ quan hiếm có trong vũ trụ, thậm chí là đảo lộn quy luật tự nhiên tỷ như tinh thể đốt cháy xung quanh. Đó là bởi vì chúng không phải do tự nhiên mà do dị thú tạo ra chúng."

"Thì ra là vậy. Nhưng hiện tại nhân loại đã tới được rồi, các ngươi..." La Tiểu Lâu thấy áy náy, nếu vậy bí mật của dị thú có thể sẽ bị phát hiện phải không? Mình cũng giúp không ít trong việc tiến vào Renda phong ấn.

Siever lắc đầu, tự hào nói:" Ai tiến vào cũng chẳng sao cả. Chỉ có dị thú mới mở được Renda phong ấn, nhân loại chỉ có thể lấy đi một chút đồ không quan trọng thôi."

La Tiểu Lâu không biết mình nên cao hứng cho dị thú hay là buồn cho Nguyên Tích nữa, hắn thì thào nói:" Ra vậy, sau khi chúng ta rời đi nơi đây, các ngươi cũng không bị tổn thất gì." Vậy nhiệm vụ thử luyện có được coi như đã hoàn thành không?

"Nhưng hiện tại chỉ có ngài là có khả năng mở ra phong ấn nha." Siever lo lắng nói. Hắn buộc phải nói thẳng ra bởi La Tiểu Lâu không hề có một chút tự giác rằng mình là người có nửa huyết thống dị thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro