296-298(hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Do Đại Đích Yên

Edit + Beta: Hwan

**********

La Tiểu Lâu rất nhanh tìm được phòng huấn luyện của Nguyên Dục, bởi vì không có thông tri nên hắn đành phải gõ cửa.

Một sĩ quan trẻ tuổi nhất nhanh chóng xuất hiện trên màn ảnh, hắn liếc nhìn người bên ngoài một cái, lập tức nhíu mày, không vui mà nói, "Vương tử điện hạ nói, ai cũng không gặp."

Sau đó, đóng cửa lại.

La Tiểu Lâu tính nói gì đó, một giọng nói non nớt bỗng nhiên kêu lên: "Từ từ! Làm cho ba của ta... Làm cho hắn tiến vào!"

Trên màn ảnh, vẻ mặt của sĩ quan phụ tá lắp bắp kinh hãi, nhưng cũng nhanh chóng mở cửa, hắn không hiểu rõ ý của tiểu điện hạ, thế nhưng vẫn như cũ lựa chọn phục tùng mệnh lệnh.

Sau khi mở cửa, sĩ quan phụ tá nhìn thấy người trẻ tuổi tuấn mỹ tóc đen mắt đen đi phía sau, đó là đồng sự của hắn, cùng làm sĩ quan phụ tá cho Nguyên Tích, thân thủ của đồng sự vẫn tốt hơn so với hắn, không nghĩ tới lại bị phái tới bên người thanh niên này. Bởi vậy có thể thấy được, Nguyên Tích điện hạ đối với người này thực sự không bình thường.

Người đồng sự đi theo trừng mắt nhìn sĩ quan phụ tá, trong lòng sĩ quan phụ tá nhất thời tỉnh ngộ, có thể Nguyên Tích điện hạ rốt cục cũng tính toán tìm tình nhân rồi? Thế nhưng, tình nhân này không khỏi rất giống vương tử phi...

Bắt đầu từ ba năm trước đây, vì không ảnh hưởng đến cảm xúc của Nguyên Tích điện hạ, tất cả người giống vương tử phi điện hạ đều không nhìn thấy —— trên thực tế cũng rất ít, vương tử điện hạ tựa hồ không thích vương tử phi điện hạ xuất đầu lộ diện. Hắn đã sắp quên hình dáng vương tử phi điện hạ, nhưng, từ khi trong lòng bắt đầu xuất hiện cái ý tưởng này, sĩ quan phụ tá càng ngày càng cảm thấy, người này cùng vương tử phi điện hạ thật sự rất tương tự.

Hắn nhìn thoáng qua những công tử tiểu thư trong phòng mang theo khuôn mặt hoa đào, trong lòng ngầm thở dài, xem ra những người này không có hy vọng rồi. Vương tử điện hạ bướng bỉnh, không ai có thể thay đổi.

Chính giữa phòng huấn luyện, Nguyên Tích đang cầm súng làm động tác mẫu, động tác thoải mái mà tao nhã. Thế nhưng nơi đáng lẽ phải là của Nguyên Dục đã bị một cô gái tóc vàng chiếm lấy, mang theo bao tay cũng đang cầm một khẩu súng khéo léo, gương mặt hồng hồng, tầm mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn khuôn mặt không chút thay đổi nhưng lại làm người ta thất thần lưu luyến của Nguyên Tích.

Đứng xung quanh còn có vài thiếu nam thiếu nữ vẫn duy trì rụt rè cao ngạo cùng với sự ghen tị không lộ rõ mà nhìn bọn họ.

Tiểu Nguyên Dục rất nhanh cầm lấy tay La Tiểu Lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn mà nghiêm trang hiện lên ý cười, trên mặt xuất hiện hai má lúm đồng tiền, nó liếc mắt nhìn về nơi tụ tập đám người, kéo La Tiểu Lâu đến chỗ ít người.

Không ai chú ý tới, khi Nguyên Dục cùng La Tiểu Lâu đi ngang qua, Nguyên Tích thoáng nhìn qua.

Nguyên Dục lặng lẽ dựa sát vào bên người La Tiểu Lâu, nói: "Ba ba, thân thể của người đã tốt lắm sao? Con rất vui, con nghĩ người sẽ không đến xem con, ít nhất là hôm nay sẽ không..."

Sĩ quan phụ tá của Nguyên Dục vừa mới vì bọn họ mà mở cửa biến sắc, thế nhưng không nói gì thêm, chính là cố gắng chặn lại mọi tầm mắt nhìn qua đây.

La Tiểu Lâu sờ sờ đầu Nguyên Dục, trong lòng bởi vì Nguyên Tích hững hờ cũng giảm bớt vài phần, thấp giọng hồi đáp, "Ừm, đã tốt lắm, huấn luyện của con hoàn thành rồi sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Dực hiện lên vẻ khó xử, nó vẫn chưa hoàn thành xong, thế nhưng lại hy vọng được ở bên cạnh ba ba.

"Con hãy đi huấn luyện trước, ba ba mang có mang quà cho con, chờ con hoàn thành xong sẽ cho con" La Tiểu Lâu cười nói.

"Tốt." Nguyên Dục vui sướng, nhìn xem chung quanh thấy không có người khác, làm cho La Tiểu Lâu khom lưng xuống.

La Tiểu Lâu nghĩ đến đứa nhỏ muốn nói nhỏ, vì thế đem lỗ tai tiến đến trước mặt Nguyên Dục, Nguyên Dục dừng một chút, nhanh chóng hôn một cái lên mặt La Tiểu Lâu, sau đó đỏ mặt chạy xa.

Trên thực tế, bắt đầu từ tối qua trở về, nó đã nghĩ muốn làm như vậy từ rất lâu.

La Tiểu Lâu cảm thấy mềm mềm, kinh ngạc nhìn về phía Nguyên Dục đã chạy đến sân huấn luyện, đáy lòng nhất thời một mảnh mềm mại.

Ánh mắt tiểu bát lóe lóe, chạy theo tiểu Nguyên Dục.

125 thì ở lại bên người La Tiểu Lâu, ngồi ở khu nghỉ ngơi bên cạnh sân huấn luyện. Nó rất nhanh chú ý tới tầm mắt La Tiểu Lâu, Nguyên Tích đang bị người vây quanh, khẩn trương thở dài, "Cục cưng, này không có gì, đàn ông đã kết hôn đều như vậy, ai mà không có tình nhân ở giới thượng lưu đầy bát quái này. Nhất là hai người đã kết hôn nhiều năm, có đứa nhỏ, ly hôn gì gì đó, đều thực không tốt. Không sao, cậu yên tâm, nếu hai người ly hôn tôi sẽ đi theo cậu, tôi sẽ tận lực mang nhóm bảo bối theo cậu. Tôi đã làm tốt công tác để dưỡng thai, tôi nghĩ bọn họ sẽ càng yêu thương cậu hơn Nguyên Tích ——" đương nhiên yêu nhất chính là tôi, lời như thế 125 chắc chắn sẽ không nói ra.

"Mày luôn nghĩ nhiều lắm, mà nói, mày vốn là tài sản tư nhân của tao." La Tiểu Lâu rốt cục nhịn không được nói rõ với 125, thể loại phim cẩu huyết đúng thuộc loại nó yêu thích, nhất là bộ phim có kết thúc hạnh phúc viên mãn.

Một con chó lớn màu trắng lặng lẽ đi tới phía sau họ, khóe mắt 125 liếc thấy Vân Thiên, lập tức dời đề tài, nếu làm cho Nguyên Tích biết nó đề cập tới chữ ly hôn này, chỉ sợ không phải là một trận đánh đơn giản.

"Cục cưng, có muốn lên làm một chút huấn luyện gì đó không? Một chút huấn luyện sẽ làm cho cơ thể cậu hồi phục tốt hơn." 125 tha thiết hỏi han, trọng điểm đúng là, La Tiểu Lâu cũng có thể đưa quà cho tiểu Nguyên Dục, có phải cũng nên làm mấy hộp năng lượng cho nó chứ.

"Không cần, nhưng mà, tao có thể tu sửa một ít cho mày." La Tiểu Lâu nhìn thoáng qua nơi tiểu Nguyên Dực đứng, sau đó nhờ sĩ quan phụ tá của Nguyên Dục giúp hắn chuyển lời, bọn họ đến phòng làm việc cách đó không xa.

125 vui vẻ mà nhảy lên người La Tiểu Lâu, nó đã thật lâu không có kiểm tra tu sửa, loại công tác này đối với cơ giáp mà nói không thua gì chủ nhân chải lông cho sủng vật, ắt không thể thiếu mà lại cực kỳ thoải mái.

Nó theo trên vai La Tiểu Lâu nhìn thoáng qua, quả nhiên Vân Thiên từng bước từng bước theo phía sau bọn họ.

"Trừ bỏ kiểm tra tu sửa, tôi cảm thấy cậu nên thay đổi linh kiện cho tôi." 125 tiếp tục nói ra trọng điểm.

"Làm sao thế?" La Tiểu Lâu không khỏi hỏi, 125 hẳn là không có tổn thất gì mới đúng nha.

"Mũ giáp, mấu chốt là mũ giáp, tôi ở trên mạng nhìn thấy vài loại mũ giáp..." Dưới ánh mắt khinh bỉ của Vân Thiên, 125 đầy nhiệt tình mà miêu tả tạo hình của mũ giáp.

"Thì ra trọng điểm là mốt mới... Mấu chốt là, tao không có hy vọng gì với thẩm mỹ của mày cả." La Tiểu Lâu thì thào nói.

Vài người ở phía đối diện đi tới, La Tiểu Lâu bị 125 ngăn trở tầm mắt không có để ý tới, mà sĩ quan phụ tá đi theo La Tiểu Lâu muốn nhắc hắn cũng không kịp rồi.

Ở thời điểm thiếu nữ kinh hô một tiếng, La Tiểu Lâu tận lực hướng bên cạnh bước đi, thế nhưng vẫn bị đụng phải một chút.

Một bàn tay thon dài, khớp xương phân minh đỡ lấy hắn, lập tức, La Tiểu Lâu nghe được một tiếng cười khẽ, sau đó giọng nói kia hỏi, "Cậu không sao chứ?"

La Tiểu Lâu rất nhanh đứng thẳng dậy, sau đó phát hiện ba người đứng trước mặt, ở giữa là một thanh niên tóc vàng, một thân quân phục màu đen càng làm cho người anh tuấn bất phàm.

Ôm tay hắn là một thiếu nữ mặc váy màu đen, còn lại bên phải là cô gái mặc quân phục, La Tiểu Lâu đụng phải là người bên phải.

Giờ phút này, cô gái mang theo xin lỗi nhìn về phía hắn, bởi vì La Tiểu Lâu đúng lúc tránh đi, mới làm cho cô không làm trò cười ở trước mặt chủ nhân.

Thanh niên tóc vàng vừa mới đỡ lấy La Tiểu Lâu nói gì đó với hai cô gái, hai vị thiếu nữ này cúi mình hành lễ sau đó rời đi.

"Tôi không sao, cám ơn." La Tiểu Lâu mang theo vài phần cẩn thận hồi đáp, nếu nhớ không lầm ,vị này chính là Uy Đức điện hạ hôm kia mới gặp, là vương tử của văn minh cấp 2, nghe nói vị điện hạ này cũng giống Nguyên Tích đều là người được chú ý.

Nhưng mà, hắn vừa mới tỉnh lại, cũng không biết chính trị hiện tại, cho nên tuyệt không muốn cùng một vị vương tử như vậy có liên lụy gì hết.

Ánh mắt Uy Đức vương tử dừng ở trên mặt La Tiểu Lâu, mỉm cười nói, "Vậy là tốt rồi, nếu vừa rồi ta không có nghe sai, cậu là cơ giáp chế tạo sư?"

La Tiểu Lâu do dự, nhưng mà vẫn nói, "Đúng vậy."

Uy Đức vương tử rất nhanh nói, "Hử? Vậy thì quá tốt, ta vừa rồi cho vị tiểu thư kia nhìn cơ giáp của ta, có vấn đề xuất hiện, cậu có thể thuận tiện giúp ta nhìn xem không?"

"Chỉ sợ không được, tôi không có tiếp xúc qua cơ giáp của văn minh cấp 2." La Tiểu Lâu nhíu nhíu mày, cự tuyệt nói.

Uy Đức vương tử cũng không thay đổi, khẽ dương mày, tươi cười mang theo lo lắng, "Nếu như cậu nói, giúp ta nhìn xem đi, cơ giáp chế tạo sư của ta hôm nay xuất môn. Nếu thật sự khó xử, ta sẽ chờ hắn trở về nói sau."

La Tiểu Lâu ngượng ngùng cự tuyệt, đánh phải mang theo hắn đến phòng làm việc. 125 hai mắt tỏa ánh sáng, Vân Thiên vẻ mặt không đồng ý.

La Tiểu Lâu trước giúp 125 cùng Vân Thiên kiểm tra tu sửa, thân thể hắn tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại, nhưng nguyên lực lại không có chút tổn thương nào, rất nhanh thì hai cái cơ giáp đã kiểm tra tu sửa xong, thuận tiện giải quyết một ít vấn đề nhỏ.

Uy Đức vương tử điện hạ tao nhã mà ngồi ở ghế salon, cũng không ngại chờ đợi thời gian dài, tương phản, nhìn La Tiểu Lâu động tác thành thạo, ánh mắt thoáng tỏa sáng.

Cuối cùng, La Tiểu Lâu tại cơ giáp của Uy Đức điện hạ tiến hành kiểm tra, tuy rằng mới đầu cũng không tình nguyện, thế nhưng lần đầu tiếp xúc đến cơ giáp cao cấp của văn minh cấp hai, La Tiểu Lâu nhanh chóng nảy lên hứng thú. Hắn thậm chí có chút hưng phấn, vừa kiểm tra vừa âm thầm lưu ý cấu tạo cơ giáp.

Vấn đề của cơ giáp rất nhanh đã kiểm tra ra, La Tiểu Lâu sớm quên giấu dốt, rõ ràng lưu loát mà giải quyết vấn đề, hắn còn thuận tiện trợ giúp cơ giáp của Uy Đức vương tử cải biến một cái linh kiện, làm cho động tác của cơ giáp lưu loát tự nhiên hơn.

Nếu nói Uy Đức điện hạ chỉ muốn tìm lý do tiếp xúc với La Tiểu Lâu, thì hiện tại không khỏi mang theo vài phần thưởng thức, hắn đối với người khôn ngoan mà sạch sẽ rất có hảo cảm, mà thời điểm vừa mới gặp mặt La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu cho hắn hai loại cảm giác này.

Mà La Tiểu Lâu hiện tại, lại nhiều kiên cường cùng linh khí, thời điểm hắn sửa chữa cơ giáp, động tác mềm nhẹ hoàn mỹ, con ngươi sáng ngời, càng thêm chói mắt.

La Tiểu Lâu từ trên bàn điều khiển đi xuống, mới cảm thấy mệt mỏi, hắn rất nhanh ở trên ghế sa lon ngồi xuống, nói, "Đã tu sửa tốt, ngài muốn thử một chút sao?"

Uy Đức vương tử nở nụ cười, "Được, đã làm phiền cậu, ta gọi là Uy Đức, có thể biết tên cậu chứ?" Đồng thời, hắn không dấu vết mà đảo qua 125 và Vân Thiên đang trừng mắt nhìn hắn, hắn đương nhiên biết đây là cơ giáp của vương tử đế quốc, thế nhưng, nếu vị thanh niên tươi cười dịu dàng này làm tình nhân của Nguyên Tích, không khỏi quá mức đáng tiếc.

La Tiểu Lâu mím môi, đang do dự trả lời như thế nào, cánh cửa phòng công tác bỗng dưng mở ra.

Đó không phải là hành vi lễ phép, nhất là không thông báo với La Tiểu Lâu, thế nhưng La Tiểu Lâu cũng không có tức giận, bởi vì hắn nhìn thấy, Nguyên Tích dẫn theo Nguyên Dục đang đứng ở cửa.

Nhìn thấy người ở bên trong, sắc mặt Nguyên Tích nháy mắt tối sầm, hắn nhìn La Tiểu Lâu một cái, quay đầu nói với Uy Đức vương tử, "Uy Đức vương tử điện hạ, sĩ quan phụ tá của người đang tìm kìa."

Trên mặt Uy Đức vương tử hiện lên một tia ảo não, hắn vẫn như trước vẫn duy trì mỉm cười, đối với La Tiểu Lâu nói, "Hôm nay thực cảm tạ, ta đây đi trước, có rảnh sẽ gặp lại."

Nói xong, lại cùng Nguyên Tích chào, rời khỏi phòng làm việc.

Sắc mặt Nguyên Tích trở nên dị thường khó coi, hắn đi lại túm cánh tay La Tiểu Lâu, hướng phòng nghỉ đi tới. Tuy rằng động tác thô bạo, thế nhưng lực đạo nắm cổ tay La Tiểu Lâu rất nhẹ, sau khi một nhà ba người cùng hai động vật tiến vào phòng nghỉ, sĩ quan phụ tá canh giữ ở cửa.

Nguyên Tích đem La Tiểu Lâu kéo đến ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó mới không vui hỏi han, "Em đi theo hắn vào trong này làm gì lâu vậy?"

"Chỉ là giúp hắn kiểm tra cơ giáp một chút, em có chối từ qua, thế nhưng hắn thực sự kiên trì." La Tiểu Lâu nói, theo lực đạo của Nguyên Tích, hắn gần như tiến vào trong ngực Nguyên Tích.

"Về sau không cho phép để ý tới hắn, cho dù là hắn yêu cầu." Nguyên Tích lập tức nói.

Như vậy có thể đắc tội minh cấp cấp 2, thế nhưng La Tiểu Lâu lại đáp, "Được."

"Ba ba, huấn luyện buổi sáng của con xong rồi, quà mà ba ba nói đưa cho con đâu?" Nguyên Dục ngồi ở đối diện bọn họ, bỗng nhiên nói.

Lựa chú ý của Nguyên Tích bị dời đi, cũng nhìn về phía La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu cười cười, lấy ra hộp mang theo bên mình, mở ra, từ bên trong lấy ra một cái đĩa nhỏ.

Nhãn tình Nguyên Dục sáng lên, "Oa, đúng là bánh kem! Cám ơn ba ba, con rất thích!" nó chưa bao giờ thu được quà như thế này đâu.

Mang theo kinh hỉ, Nguyên Dục nhìn bánh kem, không lớn lắm nằm trên đĩa, là một con mèo béo có dáng vẻ ngây thơ, do dự một hồi lâu, Nguyên Dục mới cầm lấy thìa bắt đầu ăn, nếm thử một ngụm, khóe miệng nó lại lộ ra má lúm đồng tiền, tần suất dùng thìa cũng nhanh hơn.

Thần sắc Nguyên Tích vừa động, cũng lặng lẽ nhìn về phía bên trong hộp giữ đồ, lại phát hiện, bên trong không còn cái bánh kem nào nữa, không khỏi âm thầm bực mình.

La Tiểu Lâu không có chú ý tới thần sắc của Nguyên Tích, trên thực tế gần nhất Nguyên Tích vẫn không để ý tới hắn, luôn răn dạy hắn, hắn còn thực chưa hiểu rõ ý tưởng của Nguyên Tích, chỉ biết là Nguyên Tích vẫn còn quan tâm thân thể hắn.

La Tiểu Lâu lại từ bên trong mang ra một cái hạp giữ ấm, ở bên trong đúng là canh sườn lợn hương nồng, vì ba người đều đựng canh, La Tiểu Lâu lấy ra bên trong món chính, đặt tới trước mặt ba người, là cơm chiên trứng đơn giản.

Nguyên Tích liếc La Tiểu Lâu một cái, yên lặng cầm lấy thìa. Tuy trong lòng oán giận, nhưng không thể không nói, mặc dù chỉ là cơm chiên trứng, cũng phi thường mỹ vị, không chỉ có trứng gà cùng với thịt, mà còn có cà rốt, củ hành tây, đậu nành, rất đẹp, hương vị cùng rất ngon.

Mấu chốt là, đã lâu hắn không có ăn đồ ăn La Tiểu Lâu làm.

Cha con hai người đem chén đĩa gần như liếm sạch, sau khi uống canh xong, ánh mắt tiểu Nguyên Dục sáng lên, ngẩng đầu hỏi La Tiểu Lâu, "Ba ba, là đầu bếp nào làm, lần sau con muốn ăn nữa!"

Khóe miệng La Tiểu Lâu lộ ra mỉm cười, "Là ba ba làm, nếu con thích, ba sẽ —— "

"Khó ăn muốn chết! Trong thời gian ngắn không cho phép làm!" Nguyên Tích bỗng nhiên chặn lời La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu liếc nhìn Nguyên Tích một cái, cũng không tức giận, buông thìa bắt đầu ăn canh, con ngươi ướt át của tiểu Nguyên Dục vòng vo chuyển quanh, cũng không nói, nó mơ hồ cảm thấy phụ thân nói như vậy là có lý do.

Nguyên Tích ngẩng đầu, nhìn thấy thìa cơm trong tay La tiểu Lâu, tự nhiên mà cầm lấy, rất nhanh ăn sạch.

Sau đó, La Tiểu Lâu ôm tiểu Nguyên Dục ở trên giường ngủ trưa, tiểu Nguyên Dục hưng phấn nửa ngày mới ngủ được.

Nguyên Tích nhân lúc hai người ngủ say đi tới, nằm ở bên cạnh La Tiểu Lâu, hắn nằm lấy tay La Tiểu Lâu, tháo hai cái nhẫn từ trên cổ xuống, phân biệt vì hai người mang vào.

Đó là nhẫn kết hôn của hai người, từ sau khi La Tiểu Lâu gặp chuyện không, hắn đều mang nhẫn theo trên người.

Nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay La Tiểu Lâu, trong lòng hắn yên ổn xuống, cúi đầu khẽ khẽ hôn lên tay La Tiểu Lâu.

Vừa nhấc đầu lên, Nguyên Tích phát hiện Nguyên Dục nằm trong ngực La Tiểu Lâu hai mắt lóe sáng mà nhìn hắn, sau đó nhỏ giọng nói, "Phụ thân, con nhìn thấy."

Nguyên Tích cứng đờ, Nguyên Dục nằm xuống rất nhanh, hắn dạy dỗ con trai không tốt, mang theo khó chịu mà nằm xuống.

CHƯƠNG 297.1 : HẠNH PHÚC 4

Sau khi ngủ trưa dậy, LTL ko thấy Nguyên Dục đâu mà lại thấy NT đang cầm thiết bị điện tử ngồi tựa vào đầu giường mà đọc. Thấy LTL đã tỉnh, NT bỏ nó xuống rồi nhìn LTL, nói :" Buổi chiều Nguyên Dục có tiết học văn hóa nên dậy trước và đi học rồi. Nó nhờ anh thay nó nói tạm biệt với em." Dừng 1 chút, lại nói thêm :"125 và người máy kia cũng đi cùng với nó."
LTL mỉm cười, nhưng sau đó cậu nghĩ đến cái gì đó, nhíu mày hỏi:" Lịch học và huấn luyện của con rất nhiều sao?"
NT sửng sốt 1 chút, nghĩ nghĩ rồi bất mãn nói :" Em đừng có lo lắng mấy chuyện linh tinh như vậy làm gì. Hồi bằng tuổi con bây giờ, anh phải học nhiều hơn nó nhiều."
LTL ko nói gì nữa. Cậu biết NT rất quan tâm Nguyên Dục, trên 1 vài phương diện NT còn chiều Nguyên Dục hơn cả mình. Chắc chắn ảnh sẽ ko ép Nguyên Dục phải làm chuyện vượt sức mình.
LTL vặn vặn lưng, ngồi dậy mới phát hiện áo của NT đang đc đắp trên người mình. Nhiệt độ trong phòng cũng đc điều chỉnh rất hợp ý LTL, thế nhưng chiếc áo này khiến LTL cảm thấy rất ấm lòng.
LTL còn đang ngây người nhìn cái áo, NT bỗng bu lại, chủ động ôm LTL.
LTL đờ người ra. Mọi chuyện ko vui ở đại sảnh ban nãy bỗng bay biến, lúc này cậu chỉ thấy vui sướng vì sự thân mật của NT.
NT cau mày lấy áo ra khỏi người LTL, sau đó nắm chặt tay phải của LTL, bực bội hỏi :" Chuyện gì thế này?"
Lúc này LTL mới để ý đến chỗ tụ máu trên tay phải của mình, cậu nghĩ nghĩ rồi nói :" Chắc tại lúc nãy khi sửa chữa cơ giáp cho người kia em sơ ý đụng phải gì đó thôi. Nó cũng ko đau mà a a..." Còn chưa nói hết câu, LTL bị NT lấy tay nhấn vào chỗ tụ máu, cậu ko nhịn đc mà kêu ra tiếng.
NT lạnh lùng nhìn cậu, sự tức giận trong mắt càng rõ ràng hơn :" Xem ra anh vẫn còn nương tay với em quá. Lẽ ra phải trói em trên giường mới đúng!"
Sau đó NT lấy ra thuốc mỡ, kéo LTL vào trong lòng rồi dùng phương thức bôi thuốc như tra tấn với LTL.
LTL rất buồn bực, muốn tức giận thế nhưng NT còn muốn giận giữ hơn cậu nên ko còn cách nào khác, cậu đành nín nhịn thôi. Dạo gần đây NT rất bá đạo và vô lý, hắn ko để ý sự phản đối của LTL, cứ thế kiểm tra toàn thân LTL, thấy ko còn chỗ nào bị thương nữa mới bằng lòng dừng lại.
Cuối cùng NT giúp LTL mặc quần áo. Ngắm LTL từ đầu đến chân xem còn hở tí nào ko rồi mới chịu để phó quan tiến vào. NT phân phó 1 phó quan đưa LTL trở về, ra lệnh cho phó quan ko đc để bất cứ kẻ nào tiếp cận LTL, nhất là vương tử Welder.
1vị phó quan khác cung kính đứng sau lưng NT. Hắn phát hiện Vương tử điện hạ ko hề có ý định lập tức rời đi mà đứng nhìn cho đến khi ko thấy bóng Vương tử phi điện hạ nữa mới xoay người đi về phía phòng làm việc.
Gần đến chạng vạng, phó quan ngăn cản tất cả những người muốn gặp Vương tử bàn công sự, nói với bọn họ có việc thì ngày mai hãy đến.
Mấy phút sau, cửa phòng làm việc của NT mở ra, trên mặt tất cả phó quan đều thể hiện biểu tình "quả nhiên". Gần đây Vương tử điện hạ dùng gấp 3 hiệu suất làm việc để hoàn thành núi công vụ đó, chưa tới 6h sẽ quay trở về hoàng cung. Dĩ vãng Vương tử còn bận rộn hơn cả Nguyên Liệt bệ hạ thế nhưng dạo này Ngài đã có nhiều thời gian rảnh hơn. Sự chuyển biến này đc bắt đầu từ khi Vương tử phi tỉnh lại.
NT tiện thể đi đón Nguyên Dục cũng vừa nỗ lực hoàn thành bài tập sớm rồi 2 cha con cùng nhau về hoàng cung.
Nguyên Dục rất là hưng phấn. Khi về tới đại sảnh nhóc lại có thêm kinh hỉ mới bởi quản gia nói với nhóc rằng tối nay nhóc sẽ đc ăn đồ ăn do ba ba nhóc tự tay làm. Tuy trên mặt NT ko có vẻ cao hứng vui vẻ gì, nhưng tiểu Nguyên Dục thật sự rất là chờ mong.
Trên bàn ăn, LTL và NT ngồi ở hai bên Nguyên Dục . NT vốn là muốn Nguyên Dục ngồi phía bên mình thế nhưng bị LTL ngăn cản. LTL nhỏ giọng nói :" Đồ ăn ở vị trí trung gian này đều là đồ ăn dành riêng cho Tiểu Dục. Như vậy chúng ta cũng sẽ tiện chăm sóc con hơn."
NT nhìn LTL, rốt cục thỏa hiệp.
Nguyên Liệt và Phượng Già Lăng đều nhìn cậu con trai của mình đầy thâm ý. Nguyên Nặc thì rất là vui vẻ, đã lâu rồi cậu ko đc ăn đồ do LTL làm rồi.
Nguyên Dục thì vô cùng vui vẻ. Nhóc thích phụ thân và ba ba, cũng thích cả 2 tổ phụ (ông) và tiểu thúc (chú) nữa. Hơn nữa, ba ba chăm sóc chiều chuộng nhóc còn hơn cả phụ thân nữa. Nhóc rất là kiêu ngạo. Ba ba của nhóc là người tốt nhất trên thế giới này.
NT chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy vợ và con bên cạnh. Hắn thấy LTL lọc hết xương cá ra rồi gắp cá vào trong dĩa của Nguyên Dục, còn gắp thêm cả rau xanh nữa. Nguyên Dục ngoan ngoãn ăn hết, ko hề kén chọn như mọi khi nữa.
Trong khi NT còn đang ngây người thì một con tôm trứng đã bóc vỏ đc đặt vào trong dĩa NT. NT ngây người 1 chút, mặc dù hơi mất tự nhiên nhưng là vẫn gắp lên ăn. Trong toàn bộ bữa cơm NT đều ko hề biết rằng mình và Tiểu Dục có biểu hiện giống nhau như đúc trên bàn ăn.
Thấy 2 cha con đc chăm sóc chu đáo, Phượng Già Lăng mỉm cười hỏi LTL :" Tiểu Lâu, gần đây cơ thể con thấy thế nào? Con mới tỉnh lại ko lâu, nên chú ý tĩnh dưỡng mới phải chứ."
LTL vội vàng trả lời :" Dạ, con đã khỏe hơn nhiều rồi ạ. 125 đã kiểm tra sức khỏe cho con, con sắp hoàn toàn bình phục rồi ạ."
Phượng Già Lăng mỉm cười gật đầu :" Con chóng khỏe lên đi. Ta nghĩ NT và Nguyên Dục đều cũng mong như vậy."
LTL giật mình nhìn sang, quả nhiên thấy ánh mắt trông mong của Nguyên Dục và ánh mắt né tránh của NT.
Sau bữa tối, Nguyên Liệt kêu NT và Nguyên Nặc vào thư phòng, LTL thì ngồi nói chuyện với Phượng Già Lăng. Khi Phượng Già Lăng vừa rời đi thì cũng là lúc LTL nhìn thấy Nguyên Nặc, cậu vội hô :" Nguyên Nặc, cậu chờ tôi 1 chút. Tôi có chuyện muốn hỏi."
Thế nhưng biểu hiện của Nguyên Nặc lại khiến LTL trợn mắt há mồm. Cậu ta chỉ nhìn LTL một cái, nói câu có việc gấp rồi cứ thế chạy đi.
LTL mang theo tâm trạng nghi hoặc dắt Nguyên Dục về phòng. Phòng của Nguyên Dục ngay bên cạnh phòng của 2 người, thế nhưng thấy ánh mắt mong đợi của con, LTL quyết định cứ cho con về phòng 2 người trước rồi tính.
9h tối. NT mở cửa phòng. Trong phòng khách chỉ có ánh sáng của ngọn đèn nhỏ, thản nhiên và nhu hòa. Thế nhưng trong lòng NT lại trầm xuống. Khung cảnh này giống hệt dĩ vãng khi hắn trở về phòng. Chờ đợi hắn chỉ có bóng đèn và người đang bị phong ấn kia mà thôi.
NT ko cởi áo khoác mà cứ thế bước vội vã vào phòng ngủ. Đến khi mở cửa phòng, thấy 2 người đang ngủ say kia, NT mới hơi giãn mày ra.
NT đứng tựa vào cửa nhìn 2 người 1 lát rồi mới xoay người định mang tài liệu qua thư phòng để. NT bỗng thấy 1 cái hộp lớn đặt trên bàn phòng khách. NT ma xui quỷ khiến mà đi tới, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, đồ vật bên trong khiến 2 mắt NT mở lớn.
Đó là 1 cái bánh ngọt rất lớn, trên bề mặt có vẽ một con mèo vằn hổ, bên cạnh là một trái tim đỏ choét.
NT sửng sốt một lúc lâu mới đưa ra bình luận :" Thật đúng là - sến súa!" Miệng nói vậy nhưng cái tay cầm hộp bánh đó lại đang run run. Hắn cắt một miếng để ăn khuya rồi cẩn thật cất phần còn lại vào tủ lạnh. NT tính là sẽ vừa ăn khuya vừa làm công vụ - nhưng phần lớn thời gian hắn đều bị phân tâm, mỹ vị trong miệng cơ hồ hớp hồn NT đi mất rồi.
NT ôm Tiểu Nguyên Dục đã ngủ say về phòng của nhóc. Tiểu Bát thấy thế cũng lén lút ôm đồ đạc của mình đi theo. Bởi vì cái giường nhỏ của 125 dạo này càng ngày càng chật chội, cho nên Tiểu Bát ko thể ko lựa chọn phòng khác cho mình, có lẽ cũng là lựa chọn cả chủ nhân mới cũng nên.
NT trở về phòng, nằm vào vị trí của Tiểu Nguyên Dục ban nãy, nhẹ nhàng ôm LTL vào lòng. Cuối cùng thỏa mãn thở dài một tiếng.

CHƯƠNG 297.2 : HẠNH PHÚC 4.

Mấy ngày sau đó LTL đều ko có cơ hội đến gần khu vực huấn luyện. Mặc dù cơ thể cậu đã hoàn toàn khôi phục rồi nhưng phó quan vẫn cứ sắp xếp cho cậu đến những nơi cảnh đẹp mà không người để tản bộ Biểu tượng cảm xúc frown
Duy nhất tin tốt là 125 nói với cậu : nó tránh lén NT và cả tên người hầu Vân Thiên kia để trộm liên lạc với Maxime, nó nhờ anh nó thông tri Ly Mạch và Nguyên Triệt sau khi đi trăng mật về thì đến An Đế quốc.

Yến hội của hoàng cung năm nay long trọng vượt sức tưởng tượng. Và đương nhiên là NT ko hề có ý định để LTL tham dự. Hắn lặng lẽ phong tỏa mọi tin tức đối với LTL, còn an bài phó quan chắn ở trước cửa phòng LTL nữa.
Đến khi LTL nghe đc tiếng gõ cửa và sau đó là Phượng Già Lăng mỉm cười đi vào thì cậu mới biết cái yến hội mà bọn thị nữ nghị luận đó diễn ra hôm nay.
Phượng Già Lăng đến còn mang theo lễ phục. LTL bị thúc giục mãi nên đành bất đắc dĩ đi thay. Tuy đã lường trước đc rằng mặc bộ đồ này vào sẽ rất hoa lệ, nhưng khi đứng nhìn mình trong gương LTL vẫn ngẩn ngơ kinh ngạc.
Phượng Già Lăng vừa lòng gật đầu, cười nói :" Con thấy sao? Kiểu dáng này là do ta chọn. Ta cảm thấy nó hợp với con."
LTL xoay người, nói :" Cảm ơn mẫu thân. Rất đẹp ạ."
Sau, Phượng Già Lăng dẫn LTL đến yến hội. LTL thấy Nguyên Liệt đang đứng ở cửa chờ liền chào hỏi xong rồi tự giác ly khai. Cậu muốn đi tìm NT và Tiểu Dục, nhưng nếu trước đó tìm đc Thiểu Thiên thì càng tốt.
Sảnh yến tiệc rất lớn và hoa lệ. Với những khúc nhạc du dương, những hoa tươi rực rỡ, những ly rượu thuần thơm ngon.
Các tiểu thư và phu nhân thì mặc những bộ lễ phục quý phái, sang trọng. Các nàng luôn cố gắng giữ vững hình tượng đoan trang để biểu hiện gia thế của mình.
Khi đi đến cửa, LTL mới phát hiện rằng hầu như tất cả mọi người đều dẫn theo bạn trai hoặc bạn gái đi cùng.
Người canh cửa tò mò nhìn cậu vài lần, cảm thấy quen mắt nhưng ko có lên tiếng hỏi hay ngăn cản cậu.
Đến bên trong cậu mới phát hiện ở đây có quá nhiều người. Tìm người quả là việc khó khăn đây.
Tìm một lúc cậu mới nhìn thấy 1 người quen mắt, đang định tiến đến thì lại bị thu hút bởi cuộc trò chuyện của mấy người phía sau.
Một giọng nữ đầy kinh ngạc :" Là La thiếu tướng trẻ tuổi tuấn mỹ đó sao? Ngài ấy là anh hùng của An Đế quốc mà, sao có thể gặp chuyện như vậy đc chứ?"
Một giọng nam tiếp lời :" Chiến tranh đã chấm dứt rồi. Mọi việc hết thảy phải nghĩ đến tương lai chứ. Hơn nữa, kẻ muốn ngài ấy chính là người của Tát Kỳ - Đế quốc văn minh cấp 3 đó."
Người thứ 3 cũng nói chắc chắn :" Ta thấy chuyện này là thật rồi. Chúng ta đến đây từ rất sớm, vậy mà nào có thấy La thiếu tướng xuất hiện đâu. Mà Đế quốc văn minh cấp 3 Theles kia đã lan tỏa thông tin là muốn tiếp La thiếu tướng đến đó để làm việc mà." Lại nói nhỏ :" Ta nghe nói Đế quốc có một phòng thí nghiệm đặc biệt, chuyên nghiên cứu gen. Mà gen của La gia ở An Đế quốc là đặc biệt nhất trong toàn bộ tinh vực này."
Giọng nữ ban nãy lại vang lên :" Nhưng An Đế quốc sao lại dễ dàng đem loại gen cao cấp đi tặng cho nền văn minh khác chứ? An Đế quốc có quan hệ tốt đẹp với Đế quốc văn minh cấp 3 Ethedis, hẳn là ko phải do sợ Theles đế quốc đi?"
Người nam hừ lạnh :" Nếu có nhiều ích lợi thì chuyện này cũng có khả năng xảy ra thôi."
Lúc này LTL đã ngây ra như phỗng rồi, người bọn họ đang nghị luận đúng là La Thiểu Thiên. Trách ko đc cậu vẫn chưa nhìn thấy Thiểu Thiên, trách ko đc Nguyên Nặc trốn tránh khi cậu muốn hỏi chuyện... LTL cố gắng bình tĩnh lại. Cậu tin tưởng NT, tin rằng NT sẽ ko để chuyện này xảy ra. Cho dù ko phải vì cậu, NT cũng ko bao giờ đổi La Thiểu Thiên để lấy lợi ích đâu.
Trong đó chắc chắn có sự hiểu lầm gì rồi...
LTL cố gắng kiềm nén lo lắng, bước nhanh ra ngoài.
"Này! Ngươi ko nhìn đường à?"
LTL cũng ko dừng lại, cậu nói xin lỗi với người vừa bị mình đụng phải xong liền vội vã ra cửa.
Ngay sau đó cánh tay cậu bị kéo lại. Hiển nhiên là người kia ko có ý định bỏ qua cho cậu.
"Ngươi đứng lại! Chẳng lẽ ngươi không thấy như vậy là rất bất lịch sự hay sao? Tại sao lại có người mời người như ngươi tới loại yến hội long trọng thế này chứ. Ta chính là khách đến từ Tháp Đức văn minh cấp 1." Gel hùng hổ nói.
"Ngươi phải trịnh trọng xin lỗi ta rồi ta mới suy xét có nên tha thứ cho ngươi hay ko..." Trong khoảnh khắc LTL ngẩng đầu lên, Gel bỗng ngừng miệng, trên mặt thoáng nét bị kinh diễm.
Hắn nắm chặt tay LTL, ko tự giác sửa lại giọng điệu :" Ta cũng ko phải là người ko nói lý. Nếu ngươi đi cùng ta uống chút rượu, ta sẽ bỏ qua sự vô lễ ban nãy của ngươi."
LTL còn chưa kịp lên tiếng, phía sau đã có người quát :"Buông tay!"
Gel mạnh quay đầu lại quát :" Ai vậy? Ko có mắt mà nhìn cho rõ ta chính là - a, ngài là Welder vương tử sao?"
Gel nhận ra Welder, đó là người thừa kế của văn minh cấp 2, có thể sánh ngang với NT. Người như vậy, hắn ko thể trêu vào.
Welder bước nhanh đi đến bên cạnh LTL. Hắn ko thèm để ý tới Gel mà ôn hòa nói với LTL :" Rất vui khi được gặp ngươi lần nữa. Ta có thể giúp gì cho ngươi ko?" Hiển nhiên là Welder cho rằng Gel đang gây phiền toái cho LTL.
"...Không."
"Xin đừng khách khí. Thực ra, từ sau lần ngươi giúp đỡ ta kia, ta vẫn luôn muốn gặp để cảm ơn ngươi." Welder vừa nói vừa kéo LTL khỏi tay của Gel.
Qua chuyện khôi hài vừa rồi, LTL nghĩ lại nếu mình ko có NT thủ dụ mà cứ thế ra ngoài thì sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Cậu bèn nói :" Anh có thể đưa tôi đến gặp...NT đc ko?"
Welder sửng sốt 1 chút, sau đó cười nói :" Đương nhiên là đc rồi. Rất hân hạnh đc giúp đỡ ngươi. Sẵn tiện ta cũng đang muốn gặp NT."
Welder vương tử phong độ nhẹ nhàng dẫn LTL đi về hướng trung tâm. Các thiếu nữ quý tộc phía sau thì dùng ánh mắt u oán nhìn 2 bàn tay đang nắm chặt kia mà ghen tị.
Bởi vì có thân phận của Welder nên 2 người rất nhanh đã đến đc chỗ trung tâm. Welder cũng ko dừng lại mà tiếp tục dẫn LTL lên lầu. Lầu 2 ko có náo nhiệt như lầu 1 mà rất là u tĩnh, cao nhã.
Welder thuận tay cầm lấy 1 ly rượu từ phục vụ, đưa tới tay LTL, nói :" Rượu này độ cồn thấp, lại có vị ngọt thanh nữa. Ngươi hãy uống thử 1 chút để ổn định cảm xúc." Welder ko dấu vết đánh giá LTL. Hôm nay LTL có vẻ tuấn tú hơn lần gặp trước rất nhiều. Bộ trang phục rất phù hợp với LTL. Mà trên bộ trang phục ấy lại ko hề có bất kỳ trang sức phụ kiện quý giá nào nên có thể thấy được thân phận của cậu ta ko cao. Nhưng cậu ta lại ko hề khúm núm lấy lòng người có thân phận cao như mình chút nào cả. Nghĩ vậy Welder lại càng có hảo cảm với LTL hơn.
Welder vừa đi vừa nói :" Sắp tới nơi rồi."
Băng qua hành lang, bước vào trong đc vài bước thì 2 người bắt gặp một đám các thiếu nữ ăn bận tinh xảo đang tụm lại nói chuyện.
"Ai, thời gian NT vương tử bị người kia chiếm lấy cũng quá dài đi?"
"Đúng vậy, chúng ta đã đợi Vương tử lâu như vậy rồi. Thế mà hắn vừa đến đã dụ dỗ Vương tử đi mất tiêu rồi."
"Thân phận của hắn cao như vậy, chúng ta đâu thể làm gì khác đc đâu."
"Đúng vậy, hắn là tiểu Vương tử của văn minh cấp 3 Tát Kỳ Đế quốc cơ mà. Hắn đến đây, ngay cả vị công chúa của văn minh cấp 2 kia cũng phải ngồi chờ ở 1 bên kia kìa.
Welder mỉm cười, ko thèm để ý đến những thiếu nữ đang nghị luận về em gái của mình kia. Hắn nói với LTL :" Xem ra là NT đang tiếp khách rồi. Chúng ta phải chờ thôi."
Đám thiếu nữ kia vẫn ko biết là đằng sau có người, tiếp tục sôi nổi nghị luận.
"Ko chừng Vương tử điện hạ lại thích kiểu người như vậy ấy chứ, vị kia vốn rất đẹp mà...Hơn nữa, Vương tử phi tiền nhiệm cũng là nam nhân. Nghe nói vị kia đẹp hơn Vương tử phi rất nhiều lần đó." Thiếu nữ mặc đầm vàng nói xong bèn đẩy đẩy thiếu nữ mặc đầm tím bên cạnh :" Hinh Lan tỷ tỷ, nếu Vương tử điện hạ kết hôn với Tiểu Vương tử kia thì chị sẽ thế nào?"
"Đúng rồi, chị có quan hệ rất tốt với Tiểu Điện hạ mà. Chị thử nhờ tiểu Điện hạ phản đối xem sao?"
Thiếu nữ mặc đầm tím ôn nhu nói :" Sao lại làm vậy đc chứ. Ngoại trừ 2 vị bệ hạ, ko ai có quyền can thiệp vào chuyện hôn nhân của Vương tử điện hạ. Có điều, tiểu Điện hạ từ nhỏ đã ko có mẫu thân đã là rất đáng thương rồi, chỉ mong Vương tử điện hạ sẽ vì tiểu Điện hạ mà suy nghĩ kỹ càng hơn chút..." Mà cho dù NT có lấy vị kia đi chăng nữa, mình cũng còn cơ hội làm Trắc phi mà, như vậy cũng đã mỹ mãn lắm rồi. Nàng đã cố gắng rất nhiều, bây giờ đã có mối quan hệ tốt với Tiểu Điện hạ. Vương tử điện hạ cũng nhìn thấy nàng chơi cùng tiểu Điện hạ mấy lần mà ko hề có ý kiến phản đối gì. Phải chăng đây chính là sự ngầm chấp nhận nàng?
Hinh Lan vừa nói xong, các thiếu nữ liền líu ríu đổi đề tài.
"Tiểu Điện hạ thật là đáng thương mà. Mới ra đời ko bao lâu đã mất đi mẫu thân. Nếu Vương tử điện hạ thực sự cưới cái vị quen đc chiều chuộng kia về, hắn có thể chăm sóc cho Tiểu Điện hạ đc sao?"
"Đúng đó, nếu về sau hắn có con của mình nữa thì ..."
Người khác nghị luận về NT thế nào, LTL cũng ko quan tâm bởi cậu tin tưởng NT. Thế nhưng nghe người khác nghị luận về con mình thì cậu rất tức giận. Nguyên Dục là con của cậu, ko cần bất kỳ kẻ nào thương hại.
LTL sắp phát hỏa, bỗng một thân ảnh nhỏ nhắn chạy lại đây. Các thiếu nữ đang nghị luận cả kinh, thiếu nữ mặc đầm vàng vội hỏi :" Tiểu, tiểu Điện hạ, sao ngài lại ở đây?"
Hinh Lan cũng sửng sốt một chút, sau đó cúi xuống ôn nhu nói :" Tiểu Dục, lại đây. Chị đưa em đi ăn nha. Vừa nãy chị có thấy ở bên kia có loại bánh ngọt mà em thích đó."
Nhưng mà Tiểu Nguyên Dục cũng ko có đi đến bên người nàng để nàng dắt đi như nàng mong muốn. Nhóc làm mặt lạnh đi qua các nàng, đi về phía sau.
Sắc mặt Hinh Lan cứng đờ, nhưng nàng rất nhanh lấy lại tươi cười. Nàng nghĩ bụng, trẻ con tuy hay cáu giận nhưng cũng rất dễ dụ, ngày mai nàng sẽ chuẩn bị một ít quà tặng, bé con sẽ lại thân thiết với nàng thôi. Huống hồ, tiểu Điện hạ cũng ko thích tiếp xúc với người khác, đó cũng là điều khiến nàng yên tâm hơn.
Nguyên Dục đi qua các nàng đi về phía sau, lúc này các nàng mới phát hiện có người ở đằng sau. Khi thấy rõ là Welder vương tử, các nàng liền hoảng hốt đỏ mặt, nghĩ thầm ko biết khi nãy lời nói của mình có khéo léo hay ko?
Mà Tiểu Nguyên Dục thì đi thẳng đến trước mặt LTL, vươn tay nắm lấy tay trái LTL, ngẩng đầu mỉm cười ngọt ngào.
Nụ cười thuần khiết ấy khiến LTL lập tức nguôi giận. Đứa bé này thật quá thông minh hiểu chuyện, tại thời điểm này nhóc cư nhiên lại đang an ủi kẻ làm ba ba là mình.
Các thiếu nữ lại thêm kinh ngạc, Hinh Lan thì lại cảnh giác, nàng ko hy vọng tại thời khắc mấu chốt cho việc lập Phi này lại có người được Nguyên Dục yêu thích hơn mình. Nghĩ vậy, nàng vừa bực vừa giận, nàng ghé tai thiếu nữ mặc đầm vàng nói nhỏ :" Vi Toa, hôm nay em mới mua trái banh vải nhiều màu phải ko? Cho chị mượn trước đc ko?"
Vi Toa lập tức hiểu đc, vội lấy trái banh ra đưa cho Hinh Lan.
Hinh Lan cầm trái banh đi đến chỗ Nguyên Dục :" Tiểu Dục, lần trước chị nói sẽ cho em món đồ chơi mới. Bây giờ chị đưa em đc ko?"
Nguyên Dục rốt cuộc cũng xoay người lại, nhưng tay nhóc vẫn nắm chặt tay LTL.
Hinh Lan tiếp tục nói :" Lại đây nha Tiểu Dục, các chị sẽ chỉ cho em cách chơi."
Nguyên Dục lẳng lặng nhìn nàng vài giây, bỗng nhiên ngẩng đầu nói :" Ta ko thích. Ta muốn trái banh lớn kia cơ." Nguyên Dục chỉ trái banh vải nhiều màu đang treo lơ lửng trên lầu 3 kia.
Vi Toa vội nói :" Tiểu Điện hạ, trái banh kia ko chơi đc đâu. Huống hồ chúng ta cũng ko lấy nó xuống đc.."
Vi Toa còn chưa nói xong, Nguyên Dục đã lấy từ trong túi ra một khẩu súng bạc khéo léo, nói với LTL :" Con muốn cái kia."
Trước câu nói đó LTL thấy Tiểu Dục mấp máy môi 2 chữ 'ba ba', cậu mỉm cười nói :" Được."
Cậu đưa ly rượu trong tay cho Welder, sau đó hơi ngồi xổm xuống, 1 tay nắm chặt tay Nguyên Dục giúp nhóc nhắm đúng mục tiêu.
Welder vương tử kinh ngạc nhìn 2 người, trong lòng bỗng nghĩ đến chuyện gì đó.
Súng của Nguyên Dục là súng giản thanh. Sau khi bóp cò cũng ko hề có tiếng động gì, sau đó trái banh nhiều màu kia lập tức rơi xuống lầu 2.
Nguyên Dục cười tủm tỉm bắt lấy trái banh, sau đó nhóc mới hất càm lên nói với Hinh Lan :" Mẫu thân mà ta mong muốn là người có thể tự tay làm cho ta bánh ngọt, tự tay giúp ta tập bắn, còn có ôm ta kể chuyện xưa rồi cùng ngủ với ta nữa."
"Hơn nữa, dì à, người vô tri vô giác thật là đáng thương a." Nói xong, nhóc mỉm cười ngọt ngào, xoay người lại tiếp tục dính lấy LTL.
Trên mặt Hinh Lan cơ hồ thay đổi đủ loại màu sắc, nàng ko thể duy trì nụ cười đc nữa, run rẩy tựa vào Vi Toa.
Lúc này, cửa phòng khách của NT bỗng nhiên mở ra. Mọi người đều quay đầu lại nhìn NT. Sau đó tất cả đều ngây dại.
Vị Tiểu Vương tử kia thật là quá mức xinh đẹp. Trên khắp tinh vực này, các nàng chưa từng gặp đc người nào đẹp đến vậy.
Lúc này vị Tiểu Vương tử kia đang lẳng lặng kéo cánh tay NT, bình tĩnh mà cao ngạo nhìn đám người trước mắt.
Welder liếc nhìn cô em gái mình cũng đang ngây người, rồi lại nhìn LTL. Hắn bỗng mỉm cười, lần thứ 2 đưa ly rượu vào tay LTL, nói :" Ly rượu này vốn có một cái tên rất lãng mạn, đó là gặp lại tình nhân." Lại tiếp :" Lúc này xem ra ly rượu này phát huy tác dụng rồi đây. Hai người thấy đúng ko hả NT điện hạ và Cơ vương tử điện hạ?"
Ngoài ý liệu của mọi người là, bên cạnh có mỹ nhân như vậy nhưng sắc mặt NT lại rất khó coi, hắn bước đến trước mặt LTL và Welder sau đó đoạt lấy ly rượu trong tay LTL rồi ném cho người bên cạnh. NT lớn tiếng quát :" Tại sao em lại ở đây?"
LTL lạnh lùng đáp :" NT, trước khi hỏi em, anh có thể trả lời cho em biết anh đang làm gì ở đây ko?"
NT đình trệ, hiển nhiên ko ngờ rằng LTL cư nhiên lại tranh luận với mình ngay trước mặt những người khác thế này. Chuyện này chưa bao giờ xảy ra, hắn cố nén giận, một tay kéo LTL đến bên người mình, nói :" Em rốt cuộc muốn làm gì? Em lập tức trở về cho ta, em ko nên ở đây."
Lúc này NT mới để ý đến quần áo của LTL, hắn hít vào một hơi, ngay sau đó liền cởi áo khoác ngoài của mình choàng lên người cậu, buộc chặt dây lưng quanh eo cậu lại, làm như thế xong sắc mặt mới dịu chút. TRong lòng hắn thì phẫn uất mà nghĩ: ăn mặc như vậy thì bảo sao ko trêu hoa ghẹo nguyệt chứ!
"CHờ chút! NT điện hạ ..." Welder cau có nói.
NT quay đầu, lạnh lẽo nhìn Welder, nói :" Welder điện hạ, ta có việc riêng với cậu ta. Có chuyện gì chúng ta bàn sau đi."
Sau đó, hắn quay đầu nói với LTL :" Lập tức trở về cho ta. Ta sẽ kêu phó quan đưa em về."
LTL lẳng lặng nhìn NT, bỗng nhiên nói :" EM trai của em đã xảy ra chuyện rồi."
NT cứng đờ, hắn nhìn lướt qua những người xung quanh rồi nói :" Khi trở về ta sẽ nói cho em. EM phải tin ta! Phó quan..."
"NT, cho em thủ dụ. Em phải đi, đi ngay lập tức." LTL cắt ngang lời NT, giọng lạnh băng ko thua NT, ngay cả Tiểu Dục cũng rùng mình.
NT ko dám tin mà nhìn LTL, hắn nén giận nói :" EM cần phải yên tĩnh suy xét lại. Ko đc đi đâu hết. Mà ta cũng ko cho phép em rời đi."
LTL nhìn NT, bỗng cười lớn :" NT, anh muốn tôi bình tĩnh suy xét, chuyện này đc thôi. Nhưng mà bây giờ tôi muốn ra ngoài tìm em trai tôi. Sau khi tìm đc rồi thì tôi có thể về bên phía dị thú để bình tĩnh suy xét cũng đc." Nói xong cậu liền vươn tay kéo cái vòng trên cổ NT xuống, sau đó ôm Nguyên Dục đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều ko kịp phản ứng bởi LTL nhảy trực tiếp từ lầu 2 xuống, góc áo choàng đen của NT bay lên, sau đó một cái cơ giáp màu lam phóng thẳng lên nóc nhà rồi bay ra ngoài.

CHƯƠNG 298.1 : HẠNH PHÚC (END chính văn).

Âm nhạc vẫn du dương cất lên. Nhưng mọi người ở lầu 1 đều bị thu hút bởi tiếng động trên lầu 3, tất cả ngước lên nhìn. Một vị tiểu thư quý tộc nhân cơ hội lại gần một vị nam sĩ anh tuấn, nàng lấy khăn tay che miệng kinh hô :" Trời! Đây là tiết mục tăng phần đặc sắc cho yến hội hay sao?"
Nghe vậy, mọi người lấy lại tinh thần. Một vị trung niên giơ lên ly rượu, cười nói :" Kỹ thuật phi hành rất khá. Có thể đó là do học sinh của Học viện Hoàng gia điều khiến. Nghe nói học sinh ở đó gần như xuất sắc trên mọi phương diện a."
"Đúng vậy. Tôi cũng nghe nói Học viện Hoàng gia chỉ nhận những học sinh có thực lực và thiên phú thật cao. Ko đủ điều kiện đó thì cho dù có gia thế hùng mạnh thế nào chăng nữa họ cũng ko nhận vào học đâu."
Trọng tâm câu chuyện đc dời đi, lầu 1 lại khôi phục trạng thái náo nhiệt như cũ.
Cùng lúc đó, trong phòng tiếp khách cao cấp trên lầu 3 đang diễn ra cuộc gặp mặt của những nhà cầm quyền chân chính.
Người ngồi trên ghế salon bên phải là một vị nam sĩ trung niên có khuôn mặt nghiêm nghị. Người này đang nhìn 2 người ngồi phía đối diện mình, nói :" Nguyên Liệt bệ hạ, Phượng Già Lăng bệ hạ, hai người thấy sao nếu Nguyên Tích và con trai út của ta kết hôn?"
Phượng Già Lăng cười nhẹ :" Martin bệ hạ, ta nghe nói trong số 3 người con trai của ngài thì cậu út là có tài hoa và dung mạo nổi tiếng ở Tát Kỳ Đế quốc. Ngài và Vương hậu cũng rất yêu thương hắn. Ta nghĩ chắc các ngài cũng ko nỡ để hắn phải gả đến nơi xa thế này đâu."
Martin Đại đế đắc ý, hất càm, kiêu ngạo nói :" Cát Nhĩ là đứa con mà ta thương yêu nhất cho nên đương nhiên là ko nỡ gả xa rồi. Nhưng chúng ta tôn trọng ý kiến của hắn, sẽ ko phản đối người hắn chọn. Hơn nữa, cấp bậc gen của Cát Nhĩ là cấp S, ta nghĩ hắn và -"
Phượng Già Lăng mỉm cười ngắt lời Martin Đại đế :" Nhưng e rằng Nguyên Tích và Cát Nhĩ chưa chắc đã hợp nhau đâu."
Martin bị nghẹn lời. Hắn chưa từng nghĩ tới có ngày mình bị người khác ngay mặt từ chối chuyện hôn sự với con trai mình, lại còn là đứa con mình thương yêu nhất nữa. Nếu ko vì trấn an cơn giận của Vương thất An Đế quốc khi biết đc chuyện kia thì ko đời nào hắn gả Cát Nhĩ đến đây, cho dù Cát Nhĩ cực kỳ thích NT cũng mặc. Dựa vào tài mạo của Cát Nhĩ chắc chắn có ko ít đám hỏi mang đến lợi ích cho Tát Kỳ Đế quốc.
Nãy giờ sắc mặt Đế vương Daniel của văn minh cấp 2 vẫn luôn khó coi. Nhưng lúc này đã tìm đc cơ hội, ngài vui vẻ nói :" Lại nói, hôn nhân cũng phải để ý đến môn đăng hộ đối. Chúng ta cũng là văn minh cấp 2 nên NT vương tử và con gái Tina của ta vẫn thích hợp hơn a."
Kim Long St. Gerald nghe thấy câu này liền lén nhìn phụ thân Athlon một cái, ko hiểu sao cảm thấy chột dạ.
Cũng là văn minh cấp 3 nhưng đã có 1 vị con dâu không môn đăng hộ đối (quả trứng) rồi, Athlon bệ hạ làm như ko nghe thấy câu nói kia, vẫn an ổn ngồi uống trà.
Martin Đại đế càng thêm giận dữ. Đế quốc của hắn là văn minh cấp 3 nên căn bản là ko sợ An Đế quốc. Thế nhưng An Đế quốc lại có mối quan hệ tốt đẹp với Ethedis nên hắn mới phải suy nghĩ và hành động cẩn thận. Bởi vậy, sau khi yêu cầu có đc La Thiểu Thiên hắn đã đưa cho An Đế quốc ko ít lợi ích, ngay cả con trai cưng cũng đưa đến đây. Thế mà Phượng Già Lăng cư nhiên dám từ chối!
Martin âm trầm nhìn Daniel, suy nghĩ nên phá hủy hôn sự của bọn họ thế nào.
Thế nhưng, hắn còn chưa kịp nói gì thì bỗng có tiếng gõ cửa. Sau khi đc cho phép, một sỹ quan vội vã tiến vào. Mấy vị Quốc vương đồng thời dừng lại câu chuyện. Sỹ quan chưa kịp hội báo gì thì bọn họ đã nghe thấy thanh âm từ lầu 2 truyền đến.
Trên hành lang của lầu 2, Welder nhìn NT đang chắn lối mình, tức giận nói :" NT điện hạ, ngài có ý gì đây?"
NT còn tức giận hơn hắn :" Ngươi hỏi ta có ý gì? Ta lại muốn hỏi ngươi vừa nãy ngươi đưa ly rượu cho thê tử của ta là có ý gì?"
Welder cùng tất cả những người ở lầu 2 đều ngây người. Tina và Hinh Lan lung lay sắp ngã. Mà vị Tiểu Vương tử bên cạnh NT kia rốt cục cũng mất bình tĩnh, vẻ mặt khiếp sợ nhìn NT.
Welder thất thanh hô :" Ngươi nói gì? Cậu ta là ai cơ?"
NT kiêu ngạo nhìn hắn một cái, lớn tiếng tuyên bố :" Đó là thê tử của ta, mẫu thân của con ta - La Tiểu Lâu."
Tina mang vẻ mặt ko dám tin nhìn NT, khàn khàn hỏi :" Ko phải anh ta đã gặp chuyện ko may rồi sao?... Như vậy, ngài chỉ muốn nạp phi thôi sao?"
NT nhìn nàng 1 cái, nhanh chóng trả lời :" Thê tử của ta đã sống sót trở về. Còn nữa, ta chưa từng nghĩ đến việc tái giá với bất kỳ người nào hết."
"Ko, ko thể như vậy..." Hinh Lan lẩm bẩm nói. Thế nhưng ánh mắt ôn nhu của NT khi nói ra câu kia khiến nàng càng thêm tuyệt vọng.
Sau đó, NT nheo mắt, cởi bao tay ra, ném tới trước mặt Welder :" Hắn là người đã có chồng. Ta cảnh cáo ngươi, ko đc đến gần hắn. Nếu ko, ta tùy thời cho ngươi bảo lưu cơ hội quyết đấu với ta."
Nói xong, một bóng trắng xuất hiện, sau đó 1 trận cơ giáp phóng lên cao, lầu 2 ko còn bóng dáng NT nữa.
Cát Nhĩ kinh ngạc nhìn tay phải của mình, NT trươc khi đi còn ko quên cầm theo ly rượu.
Mọi người dưới lầu 1 ồ lên. Vương tử phi của An Đế quốc - người gặp chuyện ko may từ 3 năm trước ấy đã trở lại rồi sao?
Lầu 3, Phượng Già Lăng cười tủm tỉm nói :" Các vị cũng nghe thấy rồi đấy. Chuyện hôn sự của NT chúng ta sẽ ko bàn lại nữa."
Trên ghế điều khiển của Vân Thiên, NT đưa ly rượu lên uống 1 hơi cạn sạch sau đó ném cái ly sang một bên. Hắn căm tức nghĩ : cái gì mà mối tình đầu chứ, bất luận là tình đầu hay người tình, LTL chỉ cần có ta là đủ rồi.
"Vân Thiên, liên lạc với 125. Kêu nó tìm cách quay trở lại Vương cung."
Bên ngoài vương cung, 125 đang tự điều khiển mình hăng hái bay về phía trước. Nó ko thể trông chờ vào LTL lái nó đc bởi lúc này tinh thần LTL ko tốt lắm. Nhưng thật ra Tiểu Nguyên Dục ngồi ghế phụ bên cạnh lại rất hưng phấn.
125 bỗng nhận đc một cái tin mật, nó tiện tay mở ra, sau khi thấy rõ nội dung liền sửng sốt.
LTL còn đang mải ngây người, 125 gọi vài tiếng cậu mới lấy lại tinh thần, hỏi :" Chuyện gì vậy?"
125 lắp bắp nói :" Cục cưng, cục cưng à, cậu ko cảm thấy mình đã quên cái gì sao?"
LTL kinh ngạc hỏi :" Quên cái gì?"
"2 bảo bối a ... bọn họ vẫn còn đang ở trên giường nhỏ trong Vương cung đó." Lại tiếp :" chúng ta về nhà mẹ đẻ, phải đưa chúng theo mới phải chứ!"
LTL sửng sốt, trầm mặc 1 lát mới nói :" Để bọn họ ở lại Vương cung cũng đc mà. Hơn nữa, việc đầu tiên chúng ta phải làm là đi cứu Thiểu Thiên.."
125 quýnh lên :" Sao thế đc, cục cưng, cậu suy nghĩ kỹ chút đi. Cái tên Tiểu vương tử của Tát Kỳ còn đang ở đó nha, chẳng may NT ngoại tình gì gì đó thì nhóm bảo bối của chúng ta sẽ bị ngược đãi mất..."
Nguyên Dục tròn mắt hỏi :" Ngoại tình là cái gì ạ?"
LTL nhẹ nhàng trả lời :" Tiểu Dục, đây là chuyện người lớn, con ko hiểu đc đâu."
Tiểu Nguyên Dục ngoan ngoãn gật đầu, lại nói :" Ba ba, con cũng muốn đi tìm các em nữa."
LTL do dự một chút, sau đó nhìn 125 nói :" Dùng nhanh nhất tốc độ để trở về. Còn nữa, giúp ta tìm đường đến hạm cảng của Tát Kỳ Đế quốc."
125 thở phào nhẹ nhõm, xoay mình trở lại hướng Vương cung.
LTL nhảy trực tiếp từ cửa sổ vào phòng ngủ, cậu quay đầu nói với Tiểu Nguyên Dục :" Bảo bối, chờ ba ba ở đây nha. Ba ba sẽ mau chóng trở lại."
125 biến lại thành khủng long ôm Tiểu Nguyên Dục đứng trên bệ cửa sổ. Tiểu Nguyên Dục nhìn bóng dáng LTL, bỗng nói :" Nếu ko ai đối tốt với ba ba, ta nguyện ý theo ba ba trở về bên dị thú."
125 nhìn nhóc, nói :" Được rồi, ta sẽ cho NT thêm một cơ hội nữa, hừ hừ.." Trọng yếu là nếu cứ thế rời khỏi Hoàng cung thì tiểu kho hàng chứa những bộ kịch máu chó của nó bị Vân Thiên lấy đi kia sẽ ko có cơ hội lấy lại đc nữa á...
LTL nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng nhỏ của 125 ra, trong phòng ko có bắt đèn, chỉ có ánh trăng rọi vào nhưng cũng đủ để LTL thấy rõ ở trên giường có cái lẵng/giỏ nhỏ với 2 quả trứng bên trong.
LTL thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh tới bên giường.
Nhưng khi sắp tới đc bên giường, bỗng 1 đôi cánh tay từ phía sau ôm chặt lấy cơ thể cậu.

CHƯƠNG 298.2 : HẠNH PHÚC (END CHÍNH VĂN)

Vòng ôm này rất quen thuộc. Thân mình LTL run lên, tức giận quát nhỏ :" Buông ra!"
"Ta không buông! Ko cho phép em rời đi." NT quát lại, đồng thời ôm chặt LTL đang giãy dụa vào lòng hơn.
LTL ko giãy dụa nữa mà lạnh lùng nói :" NT, Thiểu Thiên là em trai tôi! Nếu anh đã mặc kệ sống chết của em tôi thì tôi sẽ đi cứu cậu ấy. Anh đừng để tôi phải hận anh!"
NT cứng đờ, ôm xiết lấy LTL, nhỏ giọng quát :" Ta đã nói rồi, chuyện này ta sẽ giải thích với em. Chẳng lẽ ta là người ko đáng để em tin tưởng hay sao?"
"Tin tưởng thế nào? Khi mà bên cạnh anh có Tát Kỳ tiểu vương tử?" LTL ko tự giác lên giọng. Kỳ thực cậu chưa bao giờ nghi ngờ NT thế nhưng ko hiểu sao những lời này cứ thế mà tuôn ra. Nhưng cậu cũng ko hối hận về những lời đó.
NT nghiêng đầu nhìn cậu một hồi. Kỳ quái là hắn ko có phản bác mà nâng tay lên, mở máy liên lạc kết nối với La Thiểu Thiên ngay trước mặt LTL.
Mấy giây sau, khuôn mặt khó chịu của La Thiểu Thiên xuất hiện trên màn hình, hỏi :" Chuyện gì? Tôi đang rất bận."
NT cau mày, trả lời ngắn gọn :" Tiểu Lâu đã biết chuyện, đang đòi đi tìm ngươi." Nói xong, đưa máy liên lạc đến trước mặt LTL.
La Thiểu Thiên sửng sốt, sắc mặt lập tức hiền hòa lại. Tốc độ thay đổi sắc mặt của cậu khiến NT đằng sau thẳng trừng mắt.
La Thiểu Thiên nhanh chóng chỉnh lại màn hình, để màn hình toàn bộ chỉ có khuôn mặt cậu, xong mới nói với LTL :" Anh, anh đừng tới đây. Em tự chủ động tới đây mà. Chuyện này em đã bàn bạc với NT từ trước rồi." Ánh mắt cậu lướt qua NT đằng sau rồi nói tiếp :" NT giúp em kéo chân những người khác, một mình em bên này cũng có thể ứng phó đc. Anh yên tâm đi, em rất nhanh sẽ trở về thôi."
LTL ngây người một chút, cậu hỏi :" "Thiểu Thiên, cậu bị bắt lên chiếc phi thuyền đó sao? Nếu nó rời khỏi cảng cửa khẩu thì chúng ta không thể giúp gì cho cậu đc..."
La Thiểu Thiên mỉm cười nhẹ nhàng, tiếp tục trấn an LTL :" Ko sao đâu. Em sắp xử lý xong hết rồi, có lẽ tối mai là trở về đc. Anh đừng lo lắng quá. Nếu có chuyện gì, em sẽ liên lạc với các anh."
La Thiểu Thiên phải luôn mãi cam đoan, rốt cục LTL cũng tin là La Thiểu Thiên ko gặp nguy hiểm gì.
Trò chuyện xong, La Thiểu Thiên tắt máy truyền tin, trên mặt cậu vẫn còn mang nụ cười. Cậu ta quay người lại, ở góc độ mà khi nãy LTL ko nhìn thấy, trong phòng thí nghiệm của Tát Kỳ Đế quốc, suốt từ lối đi đến chỗ những người mặc đồ trắng đang nằm, máu đã nhuộm đỏ cả con đường. Tay phải La Thiểu Thiên cầm cái bao tay còn đang nhỏ từng giọt máu tươi. Chỉ có khuôn mặt và tay trái đeo máy truyền tin của cậu ta là sạch sẽ nhất trong địa ngục đẫm máu này.
Trong những gian phòng giam giữ vật thí nghiệm ở hai bên vang lên những tiếng quái dị, vừa giống tuyệt vọng lại vừa giống tiếng hoan hô.

NT cúi đầu hỏi :" Bây giờ em đã tin chưa?"
Ko phải lo lắng an nguy của La Thiểu Thiên nữa, LTL thở phào nhẹ nhõm. Cậu trầm mặc 1 lát, sau đó dứt khoát đẩy NT đang dính sau lưng mình ra. Cậu vừa đi về phía giường nhỏ vừa nhỏ giọng nói :" Cậu ấy ko có việc gì là tốt rồi. Anh đưa máy truyền tin cho tôi đi."
NT đi theo sau cậu, thấy cậu truyền ý thức nguyên lực vào trong 2 quả trứng sau đó cầm chiếc chăn nhỏ đắp lên.
NT do dự 1 hồi mới lấy máy truyền tin của LTL ra, đặt ở bên giường.
LTL đeo nó lên tay, tiếp tục nói :" Tôi dự định là sẽ đưa chúng đi cùng qua bên dị thú ở một thời gian."
NT biến sắc, lớn tiếng nói :" Em suy nghĩ cái gì vậy? La Thiểu Thiên đã ko sao rồi em còn nháo sự gì nữa? Ta tuyệt đối ko cho em qua đó, em từ bỏ cái suy nghĩ này đi."
LTL xoay người đi ra ngoài. Cậu ko muốn cãi nhau với NT trước mặt bọn nhỏ. Nhưng chưa đc 2 bước, cậu đã bị NT đuổi theo ôm chặt lấy. Ko để LTL kịp cựa quậy, hắn bế bổng cậu lên rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng 125 chính là phòng ngủ của 2 người. LTL đầu váng mắt hoa bị NT đè ở trên giường.
"Buông ra!" LTL tức giận kêu lên. Vừa nghĩ đến những hình ảnh, những lời bàn tán về NT và tên Tiểu vương tử kia là LTL ko hề muốn gần gũi với NT một chút nào.
"Em chỉ qua đó 1 thời gian ngắn. Như vậy chúng ta đều có thể bình tĩnh suy nghĩ, anh cũng có nhiều lựa chọn hơn...A!..." LTL đau đớn kêu lên, cậu ko dám tin mà nhìn NT. NT cắn môi cậu, cậu thậm chí còn cảm thấy môi mình đang chảy máu.
LTL phẫn nộ, cậu cố sức giãy ra khỏi NT nhưng ko đc. NT ko lưu tình chút nào mà áp chế cậu chặt hơn, thậm chí hắn còn dùng tay xé quần áo cậu. Rất nhanh sau đó, trên người LTL đã ko còn có chút quần áo che đậy nào. Mà NT, ngoại trừ áo khoác ra thì quần áo trên người hắn vẫn chỉnh tề.
Tuy đã là vợ chồng nhưng cảnh tượng như vậy cũng khiến LTL cảm thấy khổ sở. Đặc biệt là lúc 2 người đều đang tâm tình ác liệt mà lại đi làm loại chuyện này.
"NT, buông -" LTL bỗng im bặt, cậu lăng lăng nhìn NT.
NT vẫn dùng sức giữ chặt cậu, đôi tròng mắt đỏ đậm nhìn cậu, vừa hung ác vừa tuyệt vọng bi thương. NT lúc này giống như đang muốn hủy diệt tất cả.
LTL thôi ko giãy dụa, vội hỏi :" NT, anh làm sao vậy?" Cậu có thể cảm nhận thấy cơ thể NT đang run rẩy. Đây là chuyện chưa từng phát sinh bao giờ.
'NT có vấn đề!' Ý thức đc điều này, trong đầu LTL đã ko còn bất kỳ ý tưởng nào khác ngoại trừ lo lắng cho NT.
"Có phải anh bị bệnh gì phải ko? Buông em ra, em kiểm tra cho anh -" thanh âm LTL biến mất bởi NT đã cúi xuống ngậm chặt môi cậu.
Ngoài cửa sổ, Vân Thiên để Nguyên Dục cưỡi trên lưng mình để đưa nhóc đi.
125 do dự 1 chút rồi cũng đuổi theo Vân Thiên, lo lắng hỏi :" Thực sự sẽ ko có chuyện gì chứ?"
Vân Thiên bình tĩnh trả lời :" Năm đó NT đã ko có việc gì thì bây giờ chắc chắn cũng ko sao đâu. Trên đời này trừ LTL ra thì chẳng còn người nào có thể giúp NT khỏi hẳn đc đâu."
125 và Vân Thiên đều trầm mặc xuống. 3 năm trước, khi NT trở về liền biến đổi. Bác sĩ trong Vương cung nói với 2 vị Bệ hạ rằng : trạng thái tinh thần của NT rất ko tốt, đã chuyển từ thương tâm hổ thẹn sang bi quan chán đời và muốn hủy diệt hết thảy. Các bác sĩ lo lắng NT sẽ dần trở thành người tàn bạo. Thế nhưng bọn họ lại ko tìm ra đc bất kỳ phương pháp điều trị nào cho hắn, mà nếu có thì hắn cũng ko chịu điều trị.
Trong khi tất cả mọi người đang lo lắng cho bệnh trạng của hắn, NT lại chậm rãi tự áp chế lại bản thân. Mọi người rất nhanh tìm đc nguyên nhân, NT cải biến vì Nguyên Dục, hắn muốn đích thân nuôi nấng con mình.
Thế nhưng tai họa ngầm vẫn chưa đc tiêu trừ, nó chẳng qua là bị NT áp chế lại mà thôi. Thời gian càng dài, đến khi bộc phát lại càng nghiêm trọng, đây cũng là 1 trong những nguyên nhân khiến 125 phối hợp với Vân Thiên mà tìm cách quay trở lại.

Khi LTL dừng lại giãy dụa thì động tác của NT cũng nhẹ nhàng, chậm rãi hơn. Hắn hôn dần dần nhiệt liệt hơn, từ môi dời đến thân thể cậu, mọi chỗ đều tinh tế liếm qua.
(Bà con tự hành tưởng tượng nhé. Viết ra là báo vi phạm như chơi Biểu tượng cảm xúc frown ...)
Khi 2 người kết thúc, NT ko chịu đứng dậy mà vẫn nằm đè trên người cậu, vùi đầu vào cổ cậu.
LTL do dự một chút, giơ tay lên ôm lại NT. Bỗng nhiên, cậu cảm thấy trên cổ mình ẩm ướt. Cậu đờ người, ko biết phải làm sao. Nguyên Tích khóc!
"...Không cho phép rời khỏi ta. Không cho phép rời đi!" Thanh âm khàn khàn của NT vang lên.
LTL bỗng hiểu đc lo lắng của NT. Đó cũng giống như sợ hãi của mình khi vừa tỉnh lại vậy. Sợ rằng ko bao giờ đc gặp lại nhau, sợ rằng ko bao giờ đc ôm hôn nhau, ko bao giờ đc cùng nhau nói chuyện, cùng nhau đi hết cuộc đời...
LTL càng cố sức ôm chặt người yêu, nhẹ giọng nói :" Em sẽ không làm những chuyện như vậy đâu, em...luyến tiếc."
Một lúc lâu sau NT mới ngẩng đầu, trên mặt đương nhiên là ko còn vết tích của nước mắt, chỉ có ánh mắt là còn có chút đỏ.
"Em thề đi, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta."
"Được. Em xin thề, em yêu anh, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh và các con."
NT cúi đầu trầm mặc một hồi, bỗng nói :" Ta muốn ký kết khế ước một lần nữa."
LTL sửng sốt, rất nhanh trả lời :" Được."
NT ngồi dậy, cúi đầu nhìn người yêu, vạch một đường trên cổ tay mỗi người để lấy máu. Sau đó NT dùng máu của mình vẽ lên ngực LTL một cái hình vẽ phức tạp.
Khi hình vẽ vừa hoàn thành, LTL cảm giác đc tinh thần lực của mình chấn động, trong ngực giống như đc nhồi thêm vào vậy, tràn đầy, nặng trịch. Nhưng cậu cũng ko bài xích loại cảm giác này mà ngược lại, cậu cảm thấy rất hạnh phúc. Từ sợi dây liên kết vô hình của khế ước này, LTL cảm nhận đc tình yêu mà NT chưa bao giờ mở miệng nói thành lời với cậu.
Lúc này LTL phát hiện NT đã hết run rẩy, huyết sắc trong mắt cũng biến mất. NT đang chăm chú nhìn cậu.
Để yên tâm hơn, LTL định đứng dậy kêu bác sĩ tới kiểm tra cho NT, thế nhưng NT đã nhanh chóng đè cậu lại. Lần thứ 2 kéo dài rất lâu. Đến khi LTL hôn mê ngủ mất rồi mà NT vẫn chưa dừng lại.
Trong lúc mông lung, LTL nghe đc NT ghé vào tai cậu nói ra 3 chữ...

...THE END...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro