nhat duoc tieu ho li 5cm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NHAT DUOC TIEU HO LI 5CM

Tác giả : AHC (?????)

Thể loại : nhân thú, huyền huyễn, 1×1

Trans : QT (Cảm ơn Hasu-chan nha, iu nàng wớ đi nà*chụt chụt chụt* XD~)

Edit : Fam ( aka Hồng Lâu aka Lâu Nhi)

Warning : Chống những bạn nào ko bịnh, ko chịu dc BL, ko xơi dc nhân thú, shota .... bla ..

-

Chap 1

Nam nhân ngồi chồm hổm xuống dưới, cẩn thận đánh giá đứa nhỏ trước mắt kia.

.

Hồ ly? Một con hồ ly chỉ cao có 5cm?

.

"Lại đây!"

.

Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, hi vọng vật nhỏ giống tiểu miêu ngoan ngoãn dụi vào.

.

"........."

.

Ngược lại, tiểu hồ ly lại chưng ra bộ mặt khó chịu.

.

". . . . . ."

.

Hắn lại vẫy vẫy ngón tay.

.

Biểu tình đối phương giống như bị mạo phạm, quay ngoắt đầu, không thèm để ý đến hắn.

.

-

.

Nam nhân trầm mặc một lát, sau đó vươn tay tóm lấy cái đuôi xù lông của vật nhỏ.

.

Thật là mềm a~

.

Dễ dàng đem tiểu hồ ly nhấc lên khỏi mặt đất.

.

"! ~•#¥%. . . . . . -%¥#! !"

.

Hắn không hiểu hồ ly nói cái gì, nhưng xem ra y cũng không cao hứng......

.

Y túm chặt lấy mấy cây cỏ khô trên đường, chết cũng không chịu buông tay, nước mắt cũng rớt xuống.

.

". . . . . ."

.

Nam nhân nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tèm lem nước mắt, trong lòng lại thấy một tia khoái trá.

.

-

.

Hình như......rất đau a...

.

Nam nhân lại trầm mặc một lát, sau đó lại buông hồ ly xuống.

.

Hồ ly lập tức ôm lấy cái đuôi của mình, ánh mắt oán hận nhìn nam nhân.

.

"Uy."

.

Nam nhân lấy tay chọt chọt má tiểu hồ ly,

.

"Theo ta về nhà được không?"

.

Khả hồ ly cũng không thèm liếc nhìn hắn, càng ôm chặt cái đuôi hơn.

Hình như......hắn bị chán ghét rồi.........

.

Nam nhân nghĩ vậy, đột nhiên lại cảm thấy mất mát........

.

-

.

Vậy phải làm sao bây giờ?

.

Nam nhân gãi gãi đầu, hoàn toàn bó tay với tiểu tử trước mặt.

.

Quanh đây có cái gì có thể lấy lòng y không nhỉ.....

.

Hắn nhìn khắp mọi nơi, đột nhiên phát hiện có một gốc cây anh đào cách đó không xa.

.

Đúng rồi, anh đào!

.

"Này."

.

Hắn bứt một quả anh đào, đặt trước mặt tiểu hồ ly.

.

"Vừa rồi là ta không tốt, ngươi nhận cái này rồi tha lỗi cho ta có được không?"

.

".........."

.

Hồ ly cũng không nhận ngay 'lễ vật' của hắn, nhưng cũng không bỏ mặc như lúc nãy.

.

Y nửa sợ hãi nửa khát vọng nhìn quả lớn đỏ mọng trước mắt.

.

Thôi, từ từ tiếp cận y cũng được. Nam nhân nghĩ.

.

-

.

Một lát sau, tiểu hồ ly cuối cùng cũng ôm lấy quả anh đào trước mặt.

.

Bắt đầu ăn thứ quả vốn xa lạ với y.

.

Nhưng là cái miệng của y quá nhỏ, mà bên ngoài anh đào lại trơn, thế nào cũng không cắn được vào lớp thịt quả.

.

"Xem ra nha [răng] hắn cũng ko sắc cho lắm."

.

Nam nhân đứng ở một bên thầm nghĩ, lại hồi tưởng lại vẻ mặt "Ta cắn chết ngươi" lúc nãy của y, bật cười.

.

"Đến, ta giúp ngươi!"

.

Nam nhân vừa nói vừa nhặt lấy quả anh đào.

.

Hắn muốn tách thịt quả ra, nhưng quả anh đào lại quá nhỏ, thế nào cũng không tách được.

.

"........"

.

Lúc này, hồ ly tiến tới trước mặt hắn, nhìn thấy ngón tay hắn dính đầy nước anh đào ngon ngọt.

.

"Ân? Này."

.

Nam nhân nhất thời phản ứng lại, đưa tay đến trước mặt hồ ly.

.

Hồ ly cũng không cự tuyệt mỹ vị được dâng lên. Từng chút từng chút, dùng cái lưỡi nhỏ hồng của y liếm láp thứ chất lỏng ngọt ngào trên ngón tay nam nhân.

."Hình như......hắn cũng không ghét ta cho lắm!"

.

Nam nhân mỉm cười nhìn tiểu hồ ly.

.

-

.

Tiểu hồ ly tính tình nóng nảy bỗng dưng im lặng giống như tiểu miêu liếm láp ngón tay nam nhân. Nhu thuận, ngoan ngãn đáng yêu.

.

Trong lòng nam nhân hiện ra một tia vui mừng không thôi.

.

"Ăn no rồi?"

.

Một lúc sau, nam nhân rút tay lại.

.

"Ách......."

.

Có lẽ do hắn không tính toán khoảng cách, để ngón tay quá gần khiến nước anh đào đều dính đầy người tiểu hồ ly.

.

Hồ ly cảm thấy cả người dính dấp, mày cũng cau lại.

Hình như ở gần đây có suối, nam nhân suy nghĩ, nếu tiểu gia hỏa này nhảy xuống, nhất định sẽ bị nước cuốn đi mất.

.

Hắn nhìn hình dáng tiểu hồ ly đánh giá một chút, sau đó vươn tay nói :

.

"Theo ta về nhà đi, ta sẽ giúp ngươi tắm."

.

-

.

Oa, ta cũng muốn mang em í về nuôi *giãy giãy*

Chap 2

Hồ ly ngoan ngoãn trèo lên tay của nam nhân, thật sự là ngoài dự kiến của hắn a.

.

Mặc dù không có mở miệng đáp ứng, nhưng hắn biết y nguyện ý cùng mình về nhà.

.

Nam nhân mỉm cười , cẩn thận nhấc tay lên :

.

"Buổi tối nơi này thường có gió lớn............"

.

Hắn nắm lấy thắt lưng của tiểu hồ ly, đem bỏ vào túi áo trước ngực.

.

".....nên ngươi phải chịu khó ở trong này một lúc......"

.

Hồ ly im lặng gật đầu.

.

Tà dương chiếu rọi trên người nam nhân, hắn nhẹ nhàng di chuyển, tránh xóc nảy tới tiểu hồ ly trong túi áo.

.

Cúi đầu liền nhìn thấy y đang dựa vào túi áo, hai mắt dần híp lại.

.

.

Cách một lớp áo hắn vẫn có thể cảm nhận hơi thở mỏng manh của y.

.

Nam nhân đột nhiên cảm thấy rất ấm áp.

.

Cũng không phải do nhiệt độ thân thể, mà rất khó nói rõ.

.

Tỷ như, trong lòng hắn.

.

Nam nhân cười cười, lấy tay đụng vào đầu tiểu hồ ly :

.

"Ngươi sẽ có một chiếc giường vô cùng thoải mái ^^ "

.

-

.

"Đến rồi!"

.

Nam nhân điểm điểm lên đầu tiểu hồ ly, một lúc sau y mới chịu mở mắt.

.

"Ngươi có muốn ăn thêm chút nữa không?"

.

Nói rồi liền đi hướng phòng bếp :

.

"Hay uống sữa ......."

.

Chỉ thấy hồ ly lắc lắc đầu, sau đó nhìn quần áo bị dơ trên người y.

.

"Tiểu hồ ly ngươi cũng thật sạch sẽ a."

.

Nam nhân đứng ở một bên chăm chú nhìn tới tiểu hồ ly đang cởi sạch quần áo trong nhà tắm, miệng nở nụ cười ôn nhu.

.

"........."

.

Hồ ly tựa như phát hiện cái gì liền ngừng lại động tác, quay lại nhìn nam nhân đang đứng ở bên cạnh.

.

.

Ân? Cái ánh mắt cảnh giác này.........

.

"Yên tâm đi, ta cũng không muốn làm gì ngươi a." [có ma mới tin ^-^]

.

Khóe miệng giật giật, nam nhân cố gắng nghiêm chỉnh nói với tiểu hồ ly một bộ nghiêm túc trước mặt hắn.

.

Dù sao tí nữa cũng được nhìn a! - Nam nhân thầm nghĩ.

.

-

.

Hồ ly lạnh lùng nhìn thoáng qua người hắn, sau đó tiếp tục cởi quần áo. Ngồi xuống sàn nhà tắm mát lạnh, nghiêng đầu nhìn nam nhân.

.

".......A? Nước......?"

.

Nam nhân còn đang mê mẩn làn da bóng loáng của tiểu hồ ly, nhất thời vội vàng phản ứng.

.

Hắn đứng dậy lấy một chén nước nhỏ, bên trong là ôn thủy [nước nóng/ấm] vừa phải.

.

Nam nhân đổ nước làm ướt cơ thể tiểu hồ ly, mà y vẫn cứ để nguyên quần áo như thế kì cọ thân thể.

.

"Để vậy rất dễ bị cảm mạo ......."

.

Nam nhân nhẹ giọng nói, trong tay cầm lấy bông ngoáy tai nhúng vào nước, sau đó cho thêm chút xà bông, nhẹ nhàng chà xát lưng tiểu hồ ly.

.

"Hắn không cự tuyệt ta~" - Nam nhân cảm thấy này cũng coi như một bước tiến mới, trong lòng liền vui vẻ không thôi.

.

-

.

Nam nhân điều chỉnh lực độ vừa phải, nhẹ nhàng cọ vào cơ thể tiểu hồ ly.

.

Kỳ thật hắn rất muốn cù cho hồ ly bật cười, khiến y tỏ ra biểu tình đáng yêu hơn một chút, nhưng là vẫn sợ hồ ly tức giận nên lại thôi.

.

Hồ ly cũng phá lệ phối hợp với hắn, bản thân bị đụng vào cũng không tỏ ra thái độ phản kháng.

.

Sau khi tắm xong lại ngoan ngoãn để hắn lau khô đầu tóc, có lẽ y thật sự rất mệt mỏi rồi.

Quả nhiên, một lúc sau hồ ly liền ngủ gục.

.

Nam nhân nhẹ nhàng bế tiểu hồ ly đặt vào trong một chiếc hộp nhỏ có lót bông, lấy khăn tay của mình đắp lên người y.

.

"Ngủ ngon, tiểu tử."

.

Hắn hôn lên đầu ngón tay của mình, điểm nhẹ lên trán của tiểu hồ ly đã say giấc.

.

Ta cũng phải đi ngủ thôi, nam nhân vươn vai, ngày mai còn phải dậy sớm làm một chiếc giường cho tiểu hồ ly a.

.

-

.

"Buổi sáng tốt lành."

.

Nam nhân đi tới trước giường tiểu hồ ly, nhẹ giọng đánh thức y.

.

Hồ ly vẫn còn ngái ngủ, y kéo chăn đứng dậy, chậm rãi bước tới trước mặt hắn, hai tay không ngừng nhu mắt.

.

Bộ dáng không mang chút phòng bị của y thật sự rất đáng yêu, nam nhân nhìn thấy liền mỉm cười.

.

"Đây là bánh mì và sữa, ta cũng chưa biết ngươi thích ăn cái gì để chuẩn bị, ngươi cứ ăn mấy thứ này trước, a, hình như còn một quả cam, chờ ta một chút..."

.

Nam nhân muốn chuẩn bị cho tiểu hồ ly một bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng nên rất chăm chú.

.

Cũng vì thế mà hắn quên mất, hồ ly là một sinh vật rất thích sạch sẽ, mà hắn đã quên cho y rửa mặt, đánh răng buổi sáng.

.

-

.

*Tủm*

.

Chẳng đợi nam nhân phản ứng, hồ ly nhảy ngay vào bắt sữa mà hắn vừa mang tới.

.

Này cũng không thể trách y, có lẽ vì còn ngái ngủ nên y vẫn nghĩ đó là bồn tắm.

Bất quá, y còn tưởng đây là phương thức tắm rửa đặc biệt của nhân loại.

.

Nam nhân đứng bên cạnh ngây ngốc nhìn hồ ly tắm rửa, một lát sau mới thở dài :

.

"Thật sự hảo hưởng thụ a......"

.

-

.

"Lại đây, mặc quần áo vào."

.

Nam nhân đưa cho hồ ly đã tắm rửa sạch sẽ một bộ quần áo.

.

"A, đúng rồi, quần áo của ngươi ta cũng đã giặt sạch, nhưng là cũng không còn lành lặn nên ....."

.

Nam nhân nghĩ tới cái gọi là "quần áo" của hồly mà chỉ biết cười khổ.

.

"Ngươi trước hết cứ mặc cái này đi, là ta làm từ túi plastic đó ^-^ "

.

Nam nhân chưa bao giờ đụng tới đồ thủ công, đối với thành phẩm của mình quả thật có chút đắc ý.

.

Hắn thậm chí còn hái một đóa cúc ngoài ban công, phối hợp thành một bộ quần áo "nhẹ nhàng, khoan khoái dễ chịu" a.

.

Lát sau, hồ ly đã hoàn toàn thanh tỉnh, tự nhiên cũng sẽ không nghe lời nam nhân mặc vào một cái bao to trong suốt mang danh "quần áo".

.

.

--

.

bạn công dần bộc lộ bản chất nha ~____~

.

--

.

.

Chap 3

"Di........"

.

Chỉ thấy hồ ly vượt qua nam nhân tiến thẳng tới bàn làm việc.

.

"Ngươi không muốn ăn sao?"

.

Nam nhân nghĩ hồ ly không thích thức ăn của nhân loại, đột nhiên có chút khẩn trương.

.

Hồ ly liếc nhìn hắn một cái, sau đó chỉ chỉ ống đựng bút, hai tay làm bộ ôm ôm trước ngực. [em í đáng yêu quá đê ~>_________<~]

.

Đây là......ý gì a.......

.

Nam nhân nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của tiểu hồ ly lại cảm thấy kho hiểu, hắn cũng không biết chính mình làm sai cái gì.

.

Thằng đến khi phát hiện hồ ly đang ôm chặt lấy thân mình, giống như muốn che người lại.

.

"Ngươi bị người khác nhìn nên xấu hổ sao?"

.

Nam nhân không chút suy nghĩ đã thốt ra miệng những lời này.

.

Kết quả khuôn mặt tiểu hồ ly đỏ lựng lên, y hung hăng bước tới bên cạnh tìm ngón tay nam nhân trả thù.

.

Tuy rằng đổ máu, nhưng nam nhân cũng không tỏ thái độ, chỉ im lặng liếm liếm miêng vết thương.

.

Sau đó lấy một chiếc bút lông đen tô lên quần áo của hồ ly.

.

Hồ ly kỳ thật có chút hối hận vì làm nam nhân bị thương, nhưng là y vẫn giữ thái độ như hắn xứng đáng bị như vậy. Sau đó đứng lên để nam nhân sửa quần áo cho y.

.

Nam nhân miệng cười, cầm bút tô lên quần áo, che đi cái nơi bí mật kia, trong lòng lại cực kì bi thương.

.

Nhẹ nhàng khoan khoái trong suốt lại có điểm nào không tốt........hắn đến cuối cùng vẫn không hiểu a.

.

-

.

Quần áo được tô hảo, hồ ly mới nguyện ý ăn một chút, nhưng vẫn là rất ít.

.

"Đồ ăn không ngon sao? Hay ngươi không thích?"

.

Hồ ly lắc đầu.

.

Nam nhân cười cười, sau đó đem hồ ly để vào lòng bàn tay.

.

"Để ta cho ngươi xem qua giường, tâm tình nhất định sẽ tốt lên không ít ^^ "

.

Hiện ra trước mắt hồ ly chính là một chiếc......giường.......màu hồng phấn, thậm chí y còn cảm thấy không khí quỷ dị đang từ từ tản ra.

"Thế nào? Ta mới sáng sớm đã dậy làm cho ngươi cái này đó, tuy rằng có hơi đơn giản nhưng đích thực rất thoải mái a, ta đã phải dùng rất nhiều vải may rèm..."

.

Nam nhân dào dạt hứng khởi giải thích cho hồ ly.

.

Hồ ly chỉ cảm thấy chính mình ớn lạnh tới đông cứng như tượng, từng làn gió lạnh vun vút thổi qua cuốn theo từng mảng cát tượng, cuối cùng chút bụi cũng không còn lưu lại.

.

"Bất quá..... "

.

Thượng đế a, hắn vẫn còn có lời muốn nói sao!

.

"Không có chăn màn gối đệm thích hợp . . . . . . lại còn thiếu rất nhiều đồ vật này nọ......"

.

Thiếu cái gì? Rốt cuộc còn thiếu cái gì nữa?! Đã làm ra cái giường kinh khủng như vậy, ngươi còn muốn cho ta cái gì hả?

.

"Hơn nữa, " Nam nhân xoa đầu tiểu hồ ly, "Ngươi lại không thích quần áo này, plastic mặc vào cũng không thoải mái gì......."

.

"....cho nên hôm nay chúng ta sẽ phải đi mua sắm, cùng đi nhé ^^ ........."

.

-

.

Hồ ly lẳng lặng nhìn nam nhân đang mỉm cười, sau đó vì bị mùi của bút lông kích thích khiến y ho lên vài tiếng.

.

"Ngươi bị sao vậy?"

.

Nam nhân lo lắng lấy tay đụng mặt hồ ly, cuối cùng dùng lạiỏtước môi.

.

"Là vì mùi của mực nước sao?"

.

Nam nhân thoáng nhíu mày.

.

Vì thế y mới không muốn mặc bộ quần áo 'nhẹ nhàng khoan khoái' của hắn sao?!

.

Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, nhưng là nam nhân cũng không nói ra miệng, chỉ cẩn thận đặt ngón tay trước miệng hồ ly.

.

"Xin lỗi."

.

Không biết đã bao lâu rồi hắn không có xin lỗi người khác như vậy.

.

Mà nay lại vì một tiểu tử cao 5cm nói ra những lời này.

.

"Kia, chúng ta chuẩn bị đi. . . . . . ?"

.

Nam nhân định rút tay về, đột nhiên lại bị hồ ly đè lại.

.

Sau đó y cơ hồ có chút ôn nhu, nhè nhẹ thổi khí lên miệng vết thương, giống như làm vậy có thể đẩy lùi cơn đau của nam nhân.

.

Thật là .......một tiểu hồ ly không thẳng thắn a.

.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, nam nhân từ từ hưởng thụ thời khắc ôn nhu của y.

.

-

.

"Tốt lắm, chúng ta chuẩn bị đi thôi."

.

Vừa dứt lời, nam nhân liền đem hồ ly vẫn chuyên tâm chú ý tới vết thương đặt lên một vị trí cao.

.

"Bất quá, trước khi xuất phát phải làm công tác bảo hộ cho ngươi mới được."

.

Nam nhân rút ra một sợi chỉ đỏ buộc vào cổ tay của hồ ly.

.

"Ngươi cũng giúp ta buộc đi. "

.

Nam nhân vươn ngón cái.

.

Hồ ly còn chưa hiểu rõ, nhưng là vẫn giúp nam nhân buộc lại. Sau đó nam nhân kéo nhẹ sợi chỉ, tựa hồ muốn kiểm tra độ chắc chắn của nó.

.

"Như vậy đi ra ngoài cũng không sợ lạc mất ngươi."

.

Lại một cái mỉm cười ^^

.

Hồ ly chưa kịp nói gì đạ bị nam nhân bỏ vào túi áo trước ngực.

.

Kiểm tra lại túi tiền, đóng cửa, xuất phát.

.

Hồ ly lúc này mới dần hiểu rõ tác dụng của sợi chỉ đỏ. Trong lòng lại cảm thấy có chút ấm áp.

.

Ra ngoài phố, hồ ly leo lên đầu ngón tay của nam nhân, thỉnh thoảng lại nhìn tới sợi chỉ nối hai tay bọn họ.

.

.

Sau đó, lại mỉm cười.

.

Ánh nắng mặt trời thực hảo, tâm tình cũng tốt lên không ít.

.

-

.

"Xin hỏi nơi này có quần áo cho hắn mặc được không?"

.

Hồ ly nhảy khỏi lòng bàn tay nam nhân, tò mò hướng mắt nhìn xung quanh.

.

Trong này có rất nhiều món đồ chơi hình dáng kì lạ, lại rực rỡ màu sắc, còn có thanh âm của tiểu hài tử đang cãi nhau ầm ĩ, náo loạn hết cả lên.

.

"A nha~ Tiểu hồ ly đáng yêu quá đi!"

.

Nữ tử thật cao hứng.

.

Hồ ly lại nhíu mày.

.

Y đột nhiên lại cảm thấy đầu óc choáng váng, có lẽ vẫn còn dư chấn của mùi mực nước lúc nãy.

.

Y cũng không nghe rõ người chung quanh nói gì, chỉ cảm thấy hảo sảo, hảo sảo.

.

"Ngươi thử xem cái này, còn có cái này."

.

Nam nhân đưa cho hồ ly vài món quần áo rồi cởi sợi chỉ đỏ trên tay y ra.

.

Hồ ly không chút suy nghĩ liền vọt tới một chỗ kín trốn.

.

"Hắn là thẹn thùng sao? Thật sự là vật nhỏ hảo đáng yêu a!"

.

Ta mới không phải thẹn thùng, hồ ly nghĩ, sau đó tiếp nhận bộ quần áo, thay xong đi ra.

.

"Nha ----------"

.

Ồn ào.

.

Hồ ly chán ghét nhìn quần áo trên người mình, là trang phục dành cho tiểu hài tử a.

.

Hoàn toàn không để ý tới tiếng thét chói tai, tim hồng phấp phới từ bốn phía chung quanh vây lấy y.

.

-

.

Hồ ly ngẩng đầu nhìn nam nhân, hắn vẫn như cũ im lặng mỉm cười, biểu tình rất hưng phấn, khuôn mặt cũng sáng lạn.

.

Đột nhiên cảm thấy chính mình vì hành vi lúc nãy của hắn lại cảm động thật là ngốc.

.

Nghĩ vậy, hồ ly thả quần áo vào tay người bán hàng, sau đó ngồi xuống ghế, hai tay khoanh trước ngực, một lời cũng không buồn nói.

..

"Di. . . Hắn làm sao vậy?"

.

"Là không vui sao?"

.

"Có phải do quần áo không vừa người?"

.

Nam nhân cũng không đáp lại mấy câu hỏi của nữ nhân viên.

.

Hắn hơi nhíu mày nhìn biểu tình kháng nghị của hồ ly.

.

Một lát sau mới lên tiếng :

.

"Cửa hàng ngoài mấy bộ này, không còn loại trang phục nào trông thành thục một chút sao?"

.

-

.

hết quần áo ni lông lại thêm cái giường lolita này, thật mún bít anh í làm nghề gì a =]]

.

cái đoạn bé thổi thổi vết thương cho anh công í sao muh ta thấy dễ xương hết xiết lun, bình thường các bạn thụ làm thế đã iu rồi muh cứ nghĩ bé bé tí thế cầm tay anh thổi thổi là lại lên cơn bấn ^^~

.

chỉ đỏ kìa, sao anh không dùng màu đen hay nâu lại dùng màu đỏ nhỉ , hí hí ;]]

.

các nàng đừng hỏi ta tại sao bạn nhân viên ko kinh ngạc, ta cũng chưa đọc hết cái này à, chỉ xem tranh minh hoạ rùi đọc tới đâu dịch tới đó à T3T Tg vít thế thì cứ bít edit thế thui à T-T

.

trong đoạn cuối đó có cái đoạn hồ ly nhìn nam nhân mỉm cười, trong QT nó ghi câu đấy là nhìn tóc hồng nam nhân mỉm cười mà ta hem dám dịch là tóc hồng, chả lẽ tóc bạn công lại cũng màu hồng nốt O______________o?????

.

-

.

Chap mới như đã hứa, hic, dài hem thua gì mí chương truyện khác T^T

.

Vốn dĩ hôm nay ta định dịch nốt Ma chi luyến chap cuối thì mở kho ra mới phát hiện hôm trước chưa lưu phần dịch 1/5 chap mà ta dịch hum trước T____T

.

Cố gắng kì cạch gõ lại từ đầu, tới gần nửa đường thì đụng phải mấy vị nhà bạn Nỗ nhi, quên tên nhà bạn í là Khiết gì rùi nên ko bít phải để xưng hô làm sao nữa =_=" lại còn mấy cái tên pháp khí với cả đồ thần nữa , đành rút lui đi làm cái này bù cho mọi người (+__+!!)

.

hem bít lúc nào mới post xong cái Ma chi luyến với đầu lang tống báo , ta muốn trong tuần này thôi à T____T

Chap 4

"Có, nhưng cho hắn mặc thì....."

.

Dứt lời, nữ nhân viên chỉ vào một con búp bê mặc âu phục trong tủ kính.

.

". . . . . ."

.

Nam nhân nhìn tới bộ âu phục không chút mỹ quan, trầm mặc một hồi.

.

"Ở gần đây có chỗ nào sửa lại quần áo không?"

.

"Khu nam tầng trên có một vị sư phó, nhưng bình thường cũng không sửa quần áo búp bê ......"

.

"Cảm tạ."

.

Nam nhân cầm lấy bộ âu phục.

.

Vẫy tay với tiểu hồ ly vẫn im lặng ngồi trên ghế :

.

"Ta sẽ lập tức quay lại."

.

Hai mươi phút sau, hồ ly mất hết kiên nhẫn định đứng lên thì nam nhân đã quay lại, hơn nữa còn mang về một bộ âu phục mini, thoạt nhìn cũng không tệ.

.

"Ngươi thử đi!"

.

Hồ ly cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn nói với mình, cứ thế cầm lấy trang phục vào thay.

.

"Hảo, có vừa người không?"

.

Hồ ly gật gật đầu.

.

Nam nhân đi tới, nhẹ nhàng vuốt lại bộ âu phục, rút ra mấy sợi chỉ thừa.

.

Hồ ly cũng không có phản ứng.

.

Nữ nhân viên đồng dạng im lặng, chăm chú nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt.

.

Đồng thời cảm thấy nghi hoặc - vị đại sư kia vốn rất khó tính, sao lại .........nguyện ý giúp nam nhân sửa lại quần áo, lại còn rất nhanh nữa.

.

-

.

Kỳ thật nam nhân lẫn hồ ly đều không có mấy kinh nghiệm mua sắm, tự nhiên cũng không biết sẽ có chuyện phát sinh.

.

Nếu hắn biết loại chuyện này vẫn thường xảy ra ở đây, nhất định sẽ không tùy tiện đem hồ ly đặt trong ví tiền.

.

Nam nhân xoay người rời khỏi khu trẻ em, chưa đi được mấy bước đã bị một đám đông xô tới, suýt nữa bị đẩy ngã.

.

"What the fu. . . . . ."

.

Nam nhân khó chịu thầm mắng.

.

Hai tay đều cầm mấy cái túi, muốn đấu đá lung tung cũng là lực bất tòng tâm.

.

Thật là khó chịu.

.

Hồ ly vẫn ở trong túi tiền giãy dụa, vươn đầu ra hấp khí.

.

Y thật không rõ đám người điên cuồng này rốt cuộc muốn tranh cái gì. [chắc là có đồ sale off ;]] ]

.

Hành vi nhốn nháo của bọn họ không khác gì lửa đổ thêm dầu.

.

Không được, ta phải tái vươn lên chút nữa.

.

Bị sóng người chèn tới tắc thở, hồ ly nghĩ.

.

Cầm lấy cạnh ví tiền, hồ ly vươn người ra ngoài hít thở, nhìn tới tình cảnh chung quanh.

.

Nam nhân bị va đụng, mất thăng bằng, sau đó nhanh chóng ổn định thân mình, nhưng hồ ly cùng ví tiền đã rơi ra ngoài.

.

Hô. . . . . .

.

Hồ ly túm lấy sợi chỉ đỏ, lắc lư theo chuyển động của nam nhân.

.

Ta phải mau trèo lên.

.

Hồ ly nghĩ vậy. Nhưng y lại hoàn toàn quên mất, sợi chỉ đỏ cũng chưa được buộc lại.

.

Vì thế trong nháy mắt, hồ ly đã rơi xuống.

.

Y trơ mắt nhìn sợi chỉ đỏ, vật liên hệ với người kia, từ từ tuột ra.

.

Thân thể nhất thời bay lên không trung, trong đầu chỉ còn một khoảng trống rỗng.

.

-

.

Đau quá. . . . . .

.

Hồ ly còn tưởng rằng lần này sẽ bị ngã chết chứ.

.

Kết quả lúc chuẩn bị rơi xuống đất, lại rớt trúng giày của một nam nhân, bị đá bay sang một bên.

.

Y nhanh chóng chạy khỏi đám người vẫn còn nhốn nháo kia, lớn tiếng gọi nam nhân.

.

Chỉ là thanh âm của hồ ly quá nhỏ, giữa đám đông ồn ào căn bản không có khả năng rơi vào tai nam nhân.

.

Ngu ngốc, mau phát hiện! Mau phát hiện a!

.

Hồ ly cắn môi, khẩn trương tìm người kia, cũng không chú ý tới tình cảnh của mình.

.

Thân ảnh ngày càng mơ hồ, y cũng không phát hiện bản thân đang cố sức, ngược lại còn cố gắng chạy lại chỗ lúc nãy.

.

Hồ ly chạy một lúc, chân cũng muốn nhuyễn luôn.

.

Y cố gắng chạy tiếp, mồ hôi đầm đìa trên trán.

.

Ta vì cái gì. . . . . . Vì cái gì phải cùng tên kia trở về a.

.

Như vậy không phải vừa lúc, ta rõ ràng có thể. . . . . .

.

Hồ ly tự an ủi chính mình.

.

Mà kế tiếp lại bị một bàn tay to cắt ngang.

.

-

.

"Mẹ mẹ, xem này, một con tiểu hồ ly a"

.

Nam hài ngây ngô hét lên.

.

Nhưng là hồ ly càng xem càng thấy tình huống không đúng.

.

Buông. . . . . . Phóng. . . . . . Khai. . . . . .

.

Nam hài thô bạo nắm khiến tiểu hồ ly rất không thoải mái.

.

Y cảm thấy nội tạng cũng sắp rớt luôn rồi.

.

"Thật là tiểu hồ ly a. . . . . ."

.

Mẫu thân của nam hài kinh ngạc nói, muốn cầm lấy hồ ly nhìn cho rõ.

.

Đây là cơ hội chạy trốn dua nhất, hồ ly thầm nghĩ.

.

Ngay tại thời điểm hồ ly chuẩn bị cắn tay người đang nắm lấy mình, y lại bị một bàn tay khác túm lấy.

.

"Thái thái, thỉnh ngươi quản hảo tiểu hài tử."

.

Thanh âm quên thuộc, hơi thở cũng quen thuộc.

.

"Bằng không, tại nơi hồn loạn như vậy, cũng không ai biết có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

.

Một lúc sau, hồ ly mới xác nhận người kia.......chính là nam nhân.

.

"Nhất là, hắn lại nhặt được thứ gì đó không phải của hắn. Tỷ như, một con hồ ly 5cm."

.

-

.

"Uy. . . . . . Ngươi có khỏe không?"

.

Nam nhân về nhà, lập tức đem hồ ly ra khỏi ví tiền.

.

Sắc mặt của tiểu hồ ly.......càng lúc càng không xong.........

.

Nam nhân lo lắng nhìn tiểu hồ ly vẫn đang thở hổn hển không lên tiếng, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

.

Vậy phải làm sao bây giờ.

.

Hắn đụng vào cánh tay hồ ly.

."Vừa rồi có bị người khác đụng tới không? Có cảm thấy khó chịu? Sao bây giờ lại tức giận a?"

.

Hồ ly cũng không trả lời hắn. Y không ngừng thở phì phì, giống người vừa mới vận động kịch liệt.

.

Hỗn. . . . . . Đản. . . . . .

.

Hồ ly đứt quãng thấp giọng mắng.

.

Ngươi. . . . . . Chạy nhanh như vậy. . . . . . Gì chứ. . . . . .

.

Tức chết mà........

.

-

.

"Hiện tại sao rồi........"

.

Bất quá trong chốc lát nam nhân đã đem đồ mua về phóng ra bàn khiến hồ ly cũng tò mò ngó qua.

.

"Giờ có thể tắm rửa rồi chứ?"

.

Nói xong, nam nhân nhanh tay cởi áo sơ mi của hồ ly.

.

Mà y còn chưa có lấy lại tinh thần, mặc cho nam nhân kéo kéo áo sơ mi.

.

Nam nhân nhẹ nhàng nâng hồ ly đã bị cởi sạch sẽ định thả vào bồn tắm.

.

Mà hồ ly cũng không hề động, vẻ mặt đăm chiêu thật khiến nam nhân tự hỏi không biết y đang nghĩ cái gì.

.

Khóe miệng khẽ nhếch, hắn nhéo nhéo cái đuôi hồ ly.

.

"! ! ! !"

.

Hồ ly kêu lên thảm thiết.

.

Toàn thân vô lực ngã xuống bàn.

.

Cả người đều run rẩy, sau đó mới chậm rãi cầm lấy cái đuôi, gắt gao ôm lấy.

.

Nam nhân lúc này mới phát hiện, trên đuôi hồ ly vẫn còn dấu chân người đạp phải.

.

"Rất đau . . . . . ?"

.

Nam nhân sờ sờ đầu hồ ly, mà y cũng không có phản ứng, chỉ như trước ôm lấy cái đuôi.

.

". . . . . ."

.

Nam nhân trong lòng thầm thở dài, sau đỏ thử chạm vào tay hồ ly, đem cái đuôi bị thương phủng ở đầu ngón tay.

.

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng thổi lên cái đuôi, trong lòng cũng bị hành vi tràn ngập nhu tình của mình dọa nhảy dựng.

.

Tựa hồ chỉ cần làm như vậy có thể xua tan đau đớn của hồ ly, làm cho nước mắt y không còn rơi xuống nữa.

.

Hồ ly đích xác cũng bị hành động của nam nhân lam phân tâm, đau đớn kịch liệt lúc nãy cũng vì thế vơi đi phân nửa.

.

Y lẳng lặng nhìn đôi môi thổi khí của nam nhân, cùng với khuôn mặt ở ngay trước mắt.

.

Hồ ly cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

.

Không, cả người tràn như nhộng, vô luận là ai cũng sẽ cảm thấy như vậy, hồ ly thầm nghĩ.

.

Nhưng lí do này cũng không đủ giải thích, y vì cái gì lại xúc động đụng vào nam nhân.

.

-

.

Tội em hồ ly TT___TT

.

Càng lúc ta càng tò mò về thân phận anh công ?________?

.

Chap 5

Thời gian như ngừng lại, cả hai bất động, giương mắt nhìn người kia.

.

Chờ hồ ly lấy lại tinh thần, y mới phát hiện nam nhân đang nhìn mình bằng ánh mắt rất lạ.

.

Hồ ly đột nhiên cảm thấy trên mặt phát nhiệt, vội vàng đứng lên, nhảy vào bồn tắm lớn đã chuẩn bị sẵn cho y.

.

Hồ ly nhảy mạnh một cái khiến nước văng tung tóe hết cả ra ngoài.

.

Nam nhân cười cười, cầm lấy một khối xà phòng cấp hồ ly.

.

Y xối nước một chút, sau đó chuyên chú gội đầu.

.

Nam nhân cười hì hì, ngồi nhìn hồ ly dùng hết sức xoa xoa thân mình :

.

"Ngươi dùng sức như vậy, cẩn thận làm xát da."

.

Hồ ly nghiêng đầu, liếc nam nhân một cái, sau đó mới chậm rãi chà xát tiếp.

.

Thực không hiểu tiểu gia khỏa này muốn làm gì......Nam nhân thầm than thở trong lòng, tay cầm chén nước đựng ôn thủy đổ nhè nhẹ lên đầu hồ ly.

.

Giây trước còn đau đến chết đi sống lại, mới một lát sau lại như sinh long hoạt hổ...

.

Chẳng lẽ thật sự là nhờ công ta thổi cho y lúc nãy?

.

-

.

Hồ ly được tắm rửa sạch sẽ liền trưng ra vẻ mặt thỏa mãn.

.

Nam nhân theo thường lệ lấy khăn tay lau người cho hồ ly, nhưng y lại muốn tự lau.

.

Hắn bất đắc dĩ rời đi, sắp xếp lại mấy cái đồ vật này nọ rồi chuẩn bị giường ngủ cho hồ ly.

.

Nam nhân do dự một lát, cuối cùng mới quyết định nhấc giường của tiểu hồ ly đặt lên đầu giường.

.

"Đêm nay ngươi sẽ ngủ ở đây."

.

Nam nhân cầm hồ ly trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đuôi của y.

.

Hồ ly gật gật đầu ra chiều hiểu ý, sau đó nằm xuống chiếc giường hồng nhạt kia.

.

Nam nhân rửa mặt xong liền ngã lên giường, hôm nay hắn thật sự rất mệt.

.

Nam nhân chuẩn bị tắt đèn bàn đi ngủ lại cảm thấy có gì đó đang gảy tóc mình.

.

Hắn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt thanh tú của hồ ly, vẻ mặt y còn có sự kiên quyết.

.

Giọt nước từ mái tóc chưa lau khô chảy xuống, xẹt qua ánh mắt như màu nắng của y.

.

Đây là lần đầu nam nhân quan sát khuôn mặt của tiểu hồ ly gần sát như thế.

.

Hắn cảm thấy trước đây mình đều nghĩ sai rồi, khuôn mặt y.....

.

Đáng yêu? Cũng không phải.

.

-

.

"Uy. . . . . ."

.

Nam nhân nín thở nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần sát mặt mình, một lát mới phát ra tiếng.

.

Nếu không phá vỡ bầu không khí trầm mặc quỷ dị này, hắn cảm thấy chính mình có thể sẽ làm ra một ít hành vi bất lý trí...

.

Mà hồ ly cũng không để ý, ở trên mặt nam nhân sờ tới sờ lui.

.

Nam nhân kinh ngạc thở dốc, hắn biết cứ để tình huống này tiếp diễn sẽ thực không xong.

.

Được rồi, này cũng không phải do ta sai a.

.

Hắn tự an ủi chính mình, tùy ý tiểu tử ngốc kia dò xét mặt mình.

.

Buồn buồn, lại ấm áp....

.

Ngươi rốt cuộc muốn sờ tới lúc nào a........

.

Hắn rốt cuộc nhịn không được bật cười, mà hồ ly cũng vừa tìm thấy vật mà y muốn.

.

Hồ ly nắm tóc của nam nhân, ngửi mùi, vẻ mặt liền giãn ra.

.

Hắn ôm lấy dúm tóc ở trong tay, lưu luyến cọ cọ.

.

Giống như một hài tử quyến luyến mẫu thân, ôm lấy dúm tóc đỏ của nam nhân mà làm nũng.

.

Cảnh tượng trước mặt như một kích khiến nam nhân thanh tỉnh.

.

Nhưng ngoài dự đoán chính là cái tiểu gia hỏa bất lương kia không biết ngủ mơ thấy cái gì lại ngã xuống.

.

Trong tay hồ ly vẫn còn nắm chặt đám tóc của hắn, giựt đến da đầu cũng sắp bung ra cả rồi.

.

-

.

Này tính cái gì. . . . . . ?

.

Nam nhân dở khóc dở cười nhìn tiểu hồ ly vẫn ngủ say trước mặt mình.

.

Cũng may lúc nãy hắn không có động đậy, nếu không, cũng không biết tiểu gia hỏa này còn nháo thành cái bộ dạng gì.

.

Nam nhân thử kéo mấy sợi tóc tóc bị hồ ly nắm chặt.

.

Sợ hồ ly tỉnh lại, nam nhân cũng không dám dùng sức kéo.

.

Hắn nhẹ nhàng rút ra đám tóc, sau đó mới nằm xuống, một lần nữa mặt đối mặt.

.

Thật là......rõ ràng có giường còn không nằm, lại lăn xuống đây....... buổi tối có bị ta đè chết cũng không lạ ...

.

Nam nhân khẽ mỉm cười, đưa tay khoát lên sau lưng hồ ly, như muốn che chở cho y.

.

Tay hắn vừa đặt xuống, hồ ly cũng cựa nhẹ, gối đầu lên ngón cái của hắn.

.

Uy uy, thực không muốn cho ta ngủ sao?

.

Nam nhân buồn cười nghĩ.

.

Trên thực tế, tối đó hắn cũng không có ngủ nhiều.........

.

Nam nhân chưa bao giờ nghĩ chính mình đối với một người, không, một con hồ ly nhìn lâu như vậy.... thậm chí tới lúc hai mắt đã díp lại vì buồn ngủ, hắn còn lưu luyến hình bóng của y.........

.

-

.

Nam nhân phát ra âm thanh trầm thấp, hồ ly nghi hoặc nhìn hắn, sau đó mới như bừng tỉnh đại ngộ, tựa như chính mình vừa làm chuyện xấu hổ, hai má nháy mắt đã biến thành hai quả cà chua chín.

.

Nam nhân tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt đỏ rực của tiểu hồ ly, đột nhiên lại có ý nghĩ muốn vươn tay chạm vào khuôn mặt nho nhỏ đo đỏ đó.

.

Như nhận ra ý nghĩ của nam nhân, hồ ly khẩn cấp đứng dậy, nhanh nhẹn sửa lại quần áo cho hảo.

.

". . . . . . ?"

.

Nam nhân còn chưa có thoải mái đứng hẳn dậy, lại ngơ ngác nhìn tới hồ ly đã thay đổi hình dạng.

.

Ánh mắt từ sau lưng hắn chiếu đến, nam nhân vội quay đầu lại.

.

Có thêm hai....hồ ly 5cm????

.

Không, ít nhất trong đó có một con cao 5,5 cm.

.

Hắn vừa cười vừa chào hỏi hai tiểu hồ ly mới đến, thái độ ôn hòa lại thân thiết.

.

Bọn họ nhất định là người nhà của tiểu hồ ly, trức giác mách bảo cho hắn biết, ngay cả khi tiểu hồ ly luôn duy trì khoảng cách với hắn, mà bản thân hắn cũng chưa từng có cái gì gọi là gia đình, hắn cũng cảm nhận được ba con hồ ly trước mặt mình chính là người một nhà.

.

Mà khi hắn ý thức được họ là người một nhà, trong lòng liền cảm thấy khẩn trương cùng cảm giác bất an.

.

Nếu ngươi bị bắt rời xa gia đình một thời gian, người nhà đã lâu không gặp xuất hiện trước mắt, bọn họ trước hết muốn gì? Mà ngươi sẽ muốn làm gì?

.

Nam nhân yên lặng nghĩ, đồng thời phát hiện đáp án chính là điều hắn hy vọng sẽ không xảy ra nhất, rồi lại cảm thấy bản thân bất lực........y ......muốn về nhà sao.......

.

Ba tiểu hồ ly như đang thương lượng cái gì đó.

.

Một nơi vốn tịch liêu không tiếng động, duy nhất chỉ có từng đoạn âm thanh nho nhỏ như có như không, lại càng khiến kẻ khác hít thở không thông.

.

Đối với kết cục này, hắn không phải chưa từng chuẩn bị, ngay cả khi nghe lão nhân kia nói, hắn cũng đã tính toán.

.

Nhưng khi mọi sự diễn ra trước mắt, hắn lại muốn tránh né mọi chuyện sắp sửa phát sinh, trong lòng sinh ra hối ý.

.

Hắn thậm chí nghĩ muốn cướp lấy tiểu hồ ly, mặc đối phương giãy dụa mang về nhà, nhốt vào trong phòng của chính mình, không cho y rời hắn nửa bước.

.

Bất quá, hiện tại hắn vẫn chỉ yên lặng đứng đó, đầu ngón tay cũng không hề động đậy, ngay cả hô hấp cũng như đình lại.

.

Một lát sau, nhóm hồ ly đã thương lượng xong.

.

Tiểu hồ ly của hắn ngẩng cái đầu nho nhỏ, vẻ mặt bất an lại không thể nề hà nhìn hắn.

.

Trầm mặc.

.

"Không sao, ngươi có thể theo bọn họ trở về, như vậy.....là tốt rồi."

.

Nam nhân cảm thấy chính mình không thể cứ mãi im lặng, liền dằn lòng, trưng ra bộ dạng tươi cười nói với tiểu hồ ly.

.

Trong lòng lại như cũ hi vọng tiểu hồ ly có thể phản ứng lại lời hắn nói.

.

Nhưng là....không có.

.

Hồ ly chỉ gật gật đầu, sau đó nhặt lên áo khoác, sau đó rời đi cùng hai huynh trưởng của y, rời khỏi nơi này.

.

Có thể y chỉ đi một chút rồi sẽ lại trở về a.

.

"--"

.

Nam nhân thấy bờ môi y mấp máy tự hồ đang nói cái gì, hy vọng trong lòng lại đột nhiên tiêu thất.

.

Hẳn là một số lời cáo biệt khách sáo đi, nam nhân nghĩ vậy, cũng theo lễ mà gật đầu chào.

.

Đối phương tới lúc này mới cảm thấy an tâm, mỉm cười, xoay người rời đi, không hề quay lại nữa.

.

--

.

Oa oa oa, em hồ ly bỏ anh công đi ràu (((((((((((((((((((((((

.

Chap 6

.

Nam nhân mải miết nhìn theo bóng dáng hồ ly.

.

Một lúc sau, hắn mới nằm xuống.

.

"Sa"

.

Tay phải đụng trúng cái gì đấy, hắn theo bản năng cầm lên xem.

.

Thi tập (tập thơ)

.

Hai quyển này không phải là của tiểu tử kia đấy chứ?

.

Nam nhân bình thường cũng không hứng thú với thi tập a.......

.

Trong đó một quyển còn đang mở........

.

"Vĩnh viễn không quay lại.......thật sao......."

.

Nam nhân lặp lại câu nói trước kia đã làm lòng hắn căng thẳng, giờ phút này lại chết lặng.

.

Sau đó, hắn đem tập thơ còn mở đặt lên mặt mình.

.

Tựa hồ chỉ cần như thế cũng có thể chống đỡ lại hàn ý lãnh liệt khiến hắn đau đớn cùng ánh mắt bị gió thổi tới khô khốc.

.

Mỉm cười tự giễu.

.

Đúng, chỉ vì gió thổi mà thôi.

.

-

.

Từ hôm đó, mọi chuyện lại trở lại giống như lúc trước.

.

Nam nhân không phải kẻ yếu đuối chỉ vì chuyện cá nhân mà không gượng dậy nổi, càng không phải loại người xử trí theo tình cảm.

.

Cuộc sống hiện tại quả thật có chút bất đồng với lúc trước, như thiếu đi một phần quan trọng, nhưng hắn luôn trốn tránh quá khứ, không muốn hồi tưởng lại khoảng thời gian êm đẹp trước đây cùng với y, hương vị của y, hành động của y....

.

Để bản thân không còn thời gian đắm chìm vào quá khứ, hắn gần như điên cuồng 'công tác'. Ban đêm phải đi vài vòng mới trở về nhà, tựa hồ làm như vậy mới có thể khiến tâm hồn hắn bình thản lại.

.

Cũng chỉ có điên cuồng làm việc, hắn mới không nhớ đến thân ảnh bé nhỏ đó.

.

Mọi việc cứ như thế trôi đi, hắn cảm thấy bản thân đã cách người đó thật lâu, lâu đến nỗi hắn không còn phân rõ cảnh thực với trong mơ ............

.

Mà hiện thực, mới chỉ trôi qua được một tuần.

.

Ngày thứ mười.

.

Nam nhân hoàn thành công việc liền trở về nhà, tắm một cái liền ngã luôn xuống giường.

.

Thời tiết đã có chút lạnh lẽo khiến hắn nhanh chóng chui vào chiếc chăn bông dày nặng, chờ thân thể đem ổ chăn ủ ấm, sau đó mới tình nguyện nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh tiểu hồ ly. Lòng bàn tay vẫn còn nhớ rõ xúc cảm mềm mại khi chiếc đuôi xù của y đảo qua.

.

Để phòng ngừa bản thân lại suy nghĩ miên man, nam nhân trở người, lại không phát hiện bản thân vẫn như cũ chừa ra một khoảng trống nho nhỏ.

.

Đêm hôm đó hắn vẫn ngủ không yên, thế nên sáng sớm hôm sau, nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn đã bật dậy.

.

.

"Cốc cốc"

.

Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên.

.

Nam nhân cơ hồ ba bước rút còn hai bước chạy ra cửa, nhưng khi chạm vào khóa cửa, hắn lại cảm thấy do dự.

.

Hắn không biết người đứng dằng sau phiến cửa kia là ai.

.

Một giây trước hắn còn nghĩ đó có thể là tiểu hồ ly, những cũng chỉ là hi vọng của bản thân mà thôi .... trên thực tế có rất nhiều người giao sữa hay báo chí mới sáng sớm đã tới bái phỏng chủ nhà để đẩy mạnh tiêu thụ (ý là các bạn tới giới thiệu sản phẩm hoặc hỏi xem chủ nhà có muốn đặt dịch vụ giao sữa, giao báo hay không -__-), thậm chí còn có thể là thủ hạ của mấy tay thủ lĩnh hắn đã xử lý trước đây. [Oa, bạn công là dân giang hồ sao???? O_O]

.

Hắn có thể nghĩ ra hàng ngàn tình huống, muốn tiểu gia khỏa kia xuất hiện, tỷ lệ chỉ có bách phân chi nhất (1% hoặc 1/1000, ý là rất nhỏ -__-)

.

Khách nhân không rõ thân phận lại tiếp tục gõ cửa.

.

Nam nhân nuốt nuốt nước miếng, một lần nữa lấy hết dũng khí mở cửa, tim lại đập càng mau.

.

"Cạch."

.

Trong nháy mắt cửa mở, nam nhân còn chưa nhận rõ sát ý, vì thế không tự chủ được lại cúi xuống nhìn dưới chân - nhưng sự thật lại khiến hắn thất vọng.

.

Một đôi giày màu đen, bộ tây trang màu xám vô cùng bình thường, tất cả trước mắt hắn chỉ là lão tiên sinh hắn không nhớ nổi tên.

.

Tóm lại, vô luận thế nào cũng không phải tiểu hồ ly của hắn.

.

-

.

Một hồi lâu sau.......

.

"Có chuyện gì sao?"

.

Nam nhân tức giận hỏi, trong lòng tràn ngập thất vọng.

.

Lão nhân mỉm cười :

.

"Xin hỏi, nơi này có phải là nhà của Standfield tiên sinh?"

.

"Chính là ta, có chuyện gì sao?"

.

Lão nhân này thoạt nhìn có chút quen thuộc, Claire thầm nghĩ, rốt cuộc là có chuyện gì a....... [Cuối cùng cũng bít họ tên của anh - Standfield Claire @_@]

.

"A a, ta là chủ cửa tiệm lần trước......"

.

"Ổng chủ cửa tiệm may ......?"

.

Lão nhân hòa ái cười :

.

"Đúng vậy."

.

"Ta nhớ rõ lần trước đã thanh toán đầy đủ rồi mà."

.

Hắn rất không nguyện ý hồi tượng lại lúc đó.

.

"Không, không phải này. . . . . ."

.

"Vậy ngươi tìm ta có chuyện gì? Không phải ngươi đặc biệt chạy tới đây vì muốn uống trà đấy chứ?"

.

Ta cũng không cần hảo hảo chiêu đãi ngươi, nam nhân thấp giọng than thở, hắn vẫn không hiểu rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến lão nam nhân này đến nhà hắn....

.

Chờ một chút.

.

"Làm sao ngươi lại biết nhà của ta?"

.

Nam nhân thoáng chút khẩn trương, một sát thủ dù sao cũng không thể để bại lộ hành tung của chính mình như vậy được. [A a a, bạn công là dân hắc đạo nha, sát thủ à nha O________o .... Vầng , sát thủ đi may đồ búp bê lolita =))))))))))))))))))))))))))))))) ]

.

Lão nhân lại vui mừng nở nụ cười, giống như này giờ chỉ chờ hắn hỏi tới câu này :

.

"Ta thật không biết nhà của ngươi........"

.

Vừa nói, lão nhân vừa mở ra bao hành lí bên người, lấy ra cái gì đó để lên bả vai.

.

"Nhưng hắn lại biết."

.

Biến cố bất ngờ xảy ra khiến cho miệng nam nhân bán mở, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào vai trái lão nhân.

.

Tiểu hồ ly thực sự đang ngồi ở chỗ kia.

.

Có chút chậm rãi, lại có chút khẩn trương, nhìn chăm chú chính mình.

.

Có phải........đang mơ không?

.

Đây là khả năng duy nhất mà nam nhân có thể nghĩ đến.

.

-

.

"Chờ, chờ một chút. . . . . . Này..... đây là?"

.

Hồ ly mất hết kiên nhẫn liếc nhìn nam nhân vẫn còn đang trợn mắt há hốc mồm, nhảy lên bàn.

.

"Đêm qua ta đang ngủ thì nghe thấy có tiếng gõ cửa rất nhỏ ........"

.

Lão nhân từ hành lí lấy ra một số thứ :

.

"Khi ta mở cửa thì nhìn thấy hắn.......ướt sũng, bộ dạng rất chật vật."

.

Nói như vậy, hẳn là tiểu hồ ly đã đứng trong mưa vài giờ.

.

"Sau ta mới biết được, nguyên lai hắn đã tìm đến đây, nhưng mặc kệ hắn gõ cửa bao lâu, người bên trong cũng không trả lời .."

.

Nói xong lão nhân lại hướng hồ ly cười cười :

.

" Hắn còn tưởng rằng ngươi đã dọn đi rồi, cuối cùng bất đắc dĩ mới phải tìm đến ta."

.

Chính là........tại sao y lại quay trở về?

.

Nam nhân không nói ra, ngơ ngác nhìn hồ ly, đến giờ hắn vẫn còn cảm thấy bản thân như đang ở trong mộng.

.

Mà đối phương tự hồ không muốn đối diện với hắn, lập tức quay đầu đi.

.

Lão nhân nhìn ra tâm tư của nam nhân liền giúp tiểu hồ ly trả lời :

.

"Hắn nói cho ta biết, hắn vốn không tính đi, hắn chính là ......."

.

"Ta chỉ về nhà lấy một số đồ dùng mà thôi......" [A a, cuối cùng em hồ ly cũng nói chuyện dc rùi *múa may ^v^*]

.

Khoang miệng của nam nhân lại mở lớn hơn nữa.

.

-

.

"Ngươi ngươi.........."

.

"Cũng không phải lần đầu tiên nghe được ta nói chuyện, không cần kinh ngạc đến vậy đi."

.

"A a, này ....."

.

Lão nhân giống như người hòa giải, nhỏ giọng nói với nam nhân :

.

"Ta cũng thực giật mình, hắn cư nhiên có thể nói những câu rất dài .......cũng không biết chừng gia tộc bọn họ có bí phương (phương pháp bí mật) gì đó........"

.

"Green tiên sinh....."

.

Tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này, hồ ly mỉm cười đánh gãy :

.

"Cám ơn ngươi đã đưa ta tới đây, cách nhật ta sẽ bảo người này tới đăng môn tạ ơn ngươi."

.

Dứt lời, khom người chào, xoay người thu thập hành lý.

.

"Như vậy, ta liền cáo từ ."

.

Lão nhân mỉm cười, đội lại mũ, xoay người đi tới cửa trước.

.

"Chờ một chút!"

.

Claire như người ở trong mộng mới tỉnh lại liền đuổi theo :

.

"Ta nên cảm tạ ngươi như thế nào?"

.

Lão nhân dừng lại cước bộ, vỗ vỗ da tương.

.

"Ta là nói, ngươi cần cái gì? Tiền không là vấn đề, hoặc là, ngươi có muốn diệt trừ người nào không?" [cái nầy chắc là bệnh nghề nghiệp ràu = =!]

.

Phát hiện đối phương giật mình nhìn hắn, Claire lại bổ sung :

.

"Ngươi có lẽ không biết, ta là --"

.

Claire Standfield, danh xưng Vino, sát thủ xuất quỷ nhập thần tối nổi danh trong truyền thuyết."

.

Vẫn mỉm cười như trước, đồng thời lấy tay vỗ vỗ lên mái tóc đỏ của nam nhân.

.

"Ta là lão nhân ở trong hẻm Manhattan này, cái gì nên biết cũng biết cả. Còn về phần thù lao ngươi nói .........vậy mỗi tháng một lần mang hắn tới tiệm của ta, coi như lễ tạ ơn đi."

.

Lão nhân xoay người bước xuống thang lầu, mỉm cười chào tạm biệt.

.

"Ngẫu nhiên cũng muốn có nhiều người cùng nhau uống xoan trà."

.

-

.

"Đi rồi?"

.

"Ân."

.

Claire đóng cửa lại, bước tới bên cạnh hồ ly.

.

Vẻ mặt nam nhân vẫn có chút ngu ngơ........chỉ là so với vừa rồi tốt hơn một chút.

.

Khả hồ ly còn chưa kịp tự hỏi làm cách nào mới khiến hắn tỉnh táo lại, liền bị hai đầu ngón tay nhéo mặt.

.

"---- đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau! ! !"

.

"Này..... không phải mộng chứ. . . . ."

.

"Có phải mộng hay không, ngươi tự nhéo mình đi, hỗn đản!"

.

-

.

"Uy, rốt cuộc ngươi muốn nắm đến khi nào thì ......."

.

Hồ ly buồn bực, cố sức ngẩng đầu lên thì lại bị một giọt nước rơi vào mặt.

.

Nam nhân cũng cùng lúc buông tay.

.

". . . . . . ?"

.

Hồ ly nhẹ nhàng đỡ đầu ngón tay của đối phương, cố gắng nhìn rõ mặt hắn.

.

"Ngươi. . . . . . Khóc?"

.

Y thử hỏi, bởi vì y không tin nổi tên nam nhân to lớn này hội rơi lệ.

.

"Không có, đó là....... nước miếng." [Sax, anh hết lý do rùi à ~_~]

.

Cho dù thực mỏng manh nhưng hồ ly vẫn phát hiện thanh âm của nam nhân có chút run rẩy.

.

Thật sự là không xong, trong lòng y thầm nói.

.

Y không biết cách ứng phó với mấy tình huống như vậy.

.

Vì thế ừm một tiếng, hồ ly quay người tiếp tục thu thập hành lý.

.

Y không dám quay lại nhìn mặt của nam nhân.

.

Hai tay nhu nhu hai má, vẫn như cũ, rất đau a. [ nhu = xoa, nhưng muh ta thích từ nhu hơn nên trước giờ vẫn để thế ^^]

.

Tên chết tiệt này, y thấp giọng mắng, lại phát hiện bên má chưa bị nam nhân chà đạp qua cũng đột nhiên nóng bỏng.

.

-

.

Mẹ ôi, bạn công thì rơi nước mắt, còn em hồ ly thì ngượng ngùng, chap này đáng giá a O______o

.

Còn chap cuối nữa thui, lại sắp tạm biệt hai em rùi (

.

Xì poi là chap cuối có cảnh rất đáng giá nha, nhưng các nàng phải xem phim câm đó '___'

.

Chap 7

.

Cứ như vậy một hồi, người phía sau cũng không thấy cử động.

.

Hồ ly không yên lòng thu thập hành lý, tới khi nam nhân ngồi xuống, đưa hai tay lên mặt bàn, mặt vùi vào iữa hai cánh tay.

.

Hồ ly quay đầu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Y không biết cách an ủi người khác a.

.

"Tại sao ngươi lại trở về?"

.

Kết quả trái với dự đoán của y, đối phương lại là người mở miệng trước.

.

"Ta không phải đã nói, ta chỉ là về lấy một ít đồ thôi sao?"

.

"Ngươi không có nghe rõ câu hỏi của ta? Ta là hỏi, tại sao ngươi lại trở về?"

.

Bời vì cố che dấu tâm sự, thanh âm của nam nhân càng trở nên nặng nề.

.

"Vì........"

.

Hồ ly luôn nhanh nhảu đột nhiên nghẹn lời.

.

Nếu không ai nhắc tơi, có lẽ cả đời y đều không muốn nghĩ tới. Bởi vì y biết đó chính là ngõ cụt, quanh co bao nhiêu, tìm đến bao nhiêu lý do, đáp án chân chính chỉ có một.

.

Nhưng hiện tại y vẫn chưa muốn nói ra.

.

". . . . . . Ta không biết."

.

Tiếp đó là trầm mặc.

.

"Uy, "

.

Hồ ly đẩy tay nam nhân :

.

"Đứng lên."

.

Nam nhân cũng không để ý tới y. Điều này khiến y có chút nôn nóng lại bực mình, y cũng không phải lặn lội đường a trở về đây để chịu tội như vậy a.

.

". . . . . . Một chút."

.

Cái tên như người đã chết cuối cùng cũng chịu mở miệng.

.

"Cái gì?"

.

"Ta nói, ngươi hôn ta một cái ta liền đứng lên."

.

Mạc, mạc danh kỳ diệu! Hồ ly ở trong lòng nói thầm nói, vô ý thức lại cắn môi.

.

"Kia ....ngươi cũng phải đứng lên mới được. . ."

.

"Ta đã nói rồi, trước hôn, sau đó ta mới đứng lên."

.

Đối mặt với yêu cầu vô lý như vậy, hồ ly bực tức một lúc, rốt cục cũng chịu thỏa hiệp.

.

Y tiến lại gần, quỳ xuống, hôn vào ngón tay của nam nhân.

Khi y cúi xuống liền phát hiện nỗi lo âu cùng phiền não trong lòng nháy mắt đã biến mất, chỉ còn một cảm giác vô cùng khác lạ.

.

Đôi môi ấm áp tiếp xúc với làn da lạnh lẽo của nam nhân.

.

Trong đại não trống rỗng của y chợt hiện lên hình ảnh của buổi chiều mùa thu hôm đó.

.

Hồ ly lúc này mới phát hiện chính mình hoài niệm ngày hôm đó như thế nào. Từ ngày đó tới hiện tại tuy rằng mới chỉ hai ba tháng nhưng lại giống như đã rất lâu rồi, lâu đến nỗi khi đại não tràn ngập hình ảnh của ngày hôm đó, trong lòng y lại cảm thấy thương cảm, lâu đến mức khiến y không muốn nhấc mình, cứ thế ngã nhào trên tay nam nhân, như thể sắp đổ lệ.

.

Y nợ hắn một đáp án, đồng thời cũng nợ chính mình một đáp án.

.

Y luôn nghĩ dù nói hay không mọi chuyện vẫn sẽ như cũ, nhưng sự thật đã chứng minh bọn họ đều cần một đáp án, tựa như một lời thề, là không thể thiếu.

.

". . . Ta yêu ngươi." [A a a, nói rồi nói rồi *0*~]

.

-

.

"Đây chính là do ngươi nói."

.

Giọng nói yếu ớt như người nói mê, nhưng Claire vẫn vô cùng vui sướng, cọ vào mặt tiểu hồ ly, khóe miệng nhếch lên trêu cợt.

.

Hồ ly đỏ bừng mặt, lại giống như đang dỗi liếc mắt trừng hắn.

.

"Lại đây, ta giúp ngươi thu thập, như vậyấỹe nhanh hơn."

.

Nam nhân vừa cười vừa giúp hồ ly thu nhặt mọi thứ, tới gần hồ ly, nhung mao cọ vào hai má mang theo hương vị quen thuộc trong mộng.

.

"Quả nhiên là . . . . ."

.

"Ân?"

.

"Hoa chanh, giống như hương vị của gió biển."

.

Nam nhân đưa chóp mũi lại gần "...là hương vị của ngươi."

.

Hồ ly ngượng ngùng ngã vào, tựa như đang cười.

.

Cứ dựa sát như vậy cũng tốt, nam nhân thầm nghĩ.

.

"Đúng rồi ......" Hồ ly do dự nói "Ta có mang vài thứ về đây........"

.

"Cái gì?"

.

"Này. . . . . ."

.

Hồ ly xoay người lấy ra một viên thuốc nho nhỏ màu hồng nhạt.

.

"Đây là cái gì?"

.

Nam nhân cẩn thận cầm lấy viên thuốc, để dưới ánh đèn săm soi.

.

"Cái này.....xem như đề phòng rủi ro, chính là khi ngươi gặp ngu hiểm, nó có thể giúp ngươi nhỏ đi......như thế có thể giúp ..."

.

"Nhỏ như thế nào?"

.

Nam nhân vội vàng cắt ngang lời tiểu hồ ly.

.

"Đại khái là giống ta, ta muốn nói là nó có thể -- uy! !"

.

Không đợi y nói xong, nam nhân đã nuốt luôn viên thuốc.

.

"Tiếp tục."

.

Nam nhân mỉm cười nhìn hồ ly.

.

"......nhưng thuốc này có tác dụng phụ.....ngươi có thể không thể biến trở lại ngay......"

.

"Hả, chẳng lẽ cứ như vậy? Bình thường không phải ta sẽ biến trở lại sao?"

.

"Uhm...trên lý thuyết thì đúng như thế.......nhưng là tác dụng của thuốc có thể kéo dài liên tục hai ba canh giờ......."

.

Nam nhân lại cắt ngang lời hồ ly, bất quá lần này là bằng hành động.

.

Hắn nắm lấy hồ ly phóng tới trên giường, chính mình cũng nằm xuống.

.

"Vậy thì có sao đâu? Cần bao lâu mới phát huy dược hiệu ?"

.

".....tầm một hai phút......."

.

Hồ ly còn chưa lấy lại tinh thần đã thấy nam nhân có phản ứng. Thân ảnh to lớn biến mất trước mắt y, trong đầu cũng mất đi ý niệm chạy trốn, ngược lại còn chột dạ chạy vào áo của nam nhân, lo lắng tìm kiếm hắn.

.

Đối với thuốc này hồ ly cũng không có kinh nghiệm nên không dám đảm bảo an toàn cho hắn dùng, ai ngờ hắn lại ăn nhanh như vậy chứ....

.

Nếu hắn cứ như vậy. . . . . .

.

Ta đây -- ta chẳng phải là --

.

Hồ ly còn chưa nghĩ xong thì đã bị một bàn tay nhỏ bé kéo ra ngoài.

"Ta yêu ngươi."

.

"Ta. . . Ta cũng vậy. . . . . ."

.

-

.

"Hô .......nguyên lai biến nhỏ lại thú vị như vậy, lần sau ngươi nhớ mang theo nhiều dược một chút!"

.

". . . . . . Tuyệt không thú vị."

.

"Sao? Ngươi lo lắng cho ta? Đừng khẩn trương như vậy, thần kinh sẽ sớm suy nhược đó."

.

".........thực là không có biện pháp với ngươi..."

.

"Đúng rồi, các ngươi có thuốc hóa nhỏ, vậy không phải cũng sẽ có thuốc biến lớn sao?"

.

"Theo lý thuyết là có.......nhưng mà ta phải đi hỏi huynh trưởng mới biết được."

.

"Ta rút lại lời lúc nãy, ta không cần thuốc hóa nhỏ nữa, đổi thành thuốc biến lớn đi."

.

"Ngươi muốn......."

.

"Cho-ngươi-ăn"

.

"Ta không cần.........chờ một chút, hay là ngươi thực để ý?"

.

"Ta không có, bất quá nếu ngươi biến lớn, không phải sẽ càng làm được nhiều việc hơn sao? Tỷ như viết thư, ngươi còn có thể thử những thứ không có ở chỗ các ngươi, như vậy không phải tốt lắm sao?"

.

"Ngô......hóa ra là như thế......"

.

"Huống chi........ta cảm thấy thân thể hóa nhỏ không tốt làm một vài chuyện......"

.

"Ngươi......."

.

"Ai ai, không cần lộ ra bộ dáng muốn cắn người như vậy chứ.......hơn nữa ta còn chưa nói xong mà ......"

.

". . . . . ."

.

"Ta là nghĩ muốn thấy ngươi hóa lớn, ta mới có thể tùy thích ôm lấy ngươi, lúc nãy ta đã muốn thử vài lầnẫyty chân ngắn ngủn thật là vất vả mới ôm được ngươi a."

.

". . . . . . Đã biết. . . . . ."

.

"Ân?"

.

"Ta nói, đã biết."

.

"Tốt lắm, chúng ta hiện tại tiếp tục."

.

"Nói bậy bạ gì đó!"

.

"Đừng nóng, ta chỉ nói giỡn thôi mà, vừa rồi thực tiêu hao nhiều thể lực, chúng ta ngủ một chút đi, lại đây."

.

. . . . . .

.

"A, ta hình như còn chưa nói..."

.

"Ân?"

.

"Luck Gandor--"

.

"Sao ngươi lại biết tên của ta?"

.

"Đừng kinh ngạc như vậy chứ, chỉ là cái tên thôi mà, ta điều tra một chút là được.....mà ta còn chưa nói hết a......."

.

"Thỉnh."

.

"Luck, hoan nghênh ngươi trở về nhà."

.

". . . . . . Ta đã trở về."

.

- E N D -

.

--

.

ô ô, thế là end roài hử, hem có đoạn em hồ ly bị ăn hử ....... ta mún có phiên ngoại a (

.

Các nàng có nhận thấy có cái gì khác hem???

.

Tới chap này ta mới dám mang ra nha, thiệt là mất máu quá đi ~______~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#shumshum