Không Tên Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của ta, nhưng mà trong nhà ngoại trừ quản gia cùng người hầu, cũng chỉ còn lại có ta.

Vốn nghĩ là vào thời gian đặc thù này, phụ thân ta cái người ngày thường bận rộn đến chết ít nhất sẽ gọi điện thoại ân cần thăm hỏi một tiếng. Kết quả, không có cái gì.

Quản gia đem đến bánh ngọt ta cũng chỉ ăn một ngụm đã mất hứng thú, nhanh lên lầu ôn tập bài học. Cấp ba rồi, chương trình học phi thường khẩn trương, ta cũng chỉ có thể đem toàn bộ tâm lực vùi đầu vào trong học tập, sự thật ta đúng là tiểu hài tử bị phụ thân lãng quên.

"Lớp trưởng, mượn bài tập toán học chép."

"Được, quy củ cũ."

"Không có vấn đề, không có vấn đề." Trương Hiểu Sách hào phóng lấy từ trong bóp da một tờ tiền giấy một trăm đồng đặt trên bàn ta, 100 đồng  có thể chép 5 lần, cái này trong 1 tuần học toán đều phải cho ta mượn chép ah."

"Thành giao." Ta đem sách bài tập giao cho hắn, tuy nhiên lại bị 1 người nhanh cướp đi.

"Lấy cái gì, bài tập Kỳ Kỳ sao có thể cho ngươi nhìn? Muốn chép, chép của ta."

Hắc Thất Tinh là bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên với ta, vừa đáng yêu lại xinh đẹp, có thể vì bằng hữu giúp đỡ không tiếc cả mạng sống, chỉ là...

"Stop đê.. ~~~~ chép của ngươi còn không bằng tự chính mình làm. Hãy bớt sàm ngôn đi, mau đưa trả." Trương Hiểu Sách thò tay muốn đem vở đoạt lại, tuy nhiên lại bị bé heo (biệt danh của Hắc Thất Tinh ) lóe cái né tránh, chính mình thiếu chút nữa ngã sấp.

"Oa ha ha ha ha ha ~~~~ ngươi đúng là loại ngu vk nờ~!"  Nhìn bé heo ở đàng kia cười nhìn có chút hả hê, trong nội tâm có chút buồn bực.

"Ngươi không phải bay đến Nhật Bản chụp ngoại cảnh sao? Như thế nào đột nhiên trở về rồi hả?" Bé heo thần tượng ca sĩ đa kiểu, khi thì xinh đẹp khi thì suất khí, rất được thiếu nam thiếu nữ yêu thích.

"Hừ! tiếng vang hôm nay là thứ ... ngu dân có thể hiểu sao?" Nàng ngẩng đầu kiêu ngạo giống như Khổng Tước.

"..., Kỳ Kỳ."

Nàng vẻ mặt cười lấy lòng tựa ở trên bả vai ta, nàng rất chán ghét người khác cùng nàng da thịt đụng chạm, cho dù là không cẩn thận đụng phải nàng một chút cũng không được, chỉ có ngoại trừ ta cùng a Hun, "Thủy thủy của ngươi cho ta mượn ba ngày được hay không được?"

"Hắc thất tinh, ngươi trước đem vở đưa ta!"

"Con mẹ nó còn kêu cái rắm ah! Trương Hiểu Sách, có gan đến tranh!"

=_=|||

Loại lời này là từ mà trong miệng ca sĩ thần tượng nói ra được sao? Nếu như bị những cái ...kia cái đám chó săn mà biết rõ còn không phóng lớn đủ tứ phương đều biết một phen. Bất quá cũng khó trách, hiện tại tính cách "Bé heo" ở đây, cho dù đem cả trường học hủy cũng không phải sự kiện kỳ quái gì.

Bởi vì nàng căn bản chính là hai mặt.

Một cái tỉnh táo thông minh, IQ 300_EQ zê-rô. Còn có một táo bạo cao ngạo, EQ 300_IQ zê-rô. Thật không rõ hai loại tính cách cực đoan này làm sao có thể xuất hiện trên cùng 1 người.

"Được rồi, bé heo ngươi không muốn chơi. Ngươi cũng không phải không biết quy củ của ta." Ta từ trên ghế ngồi đi ra khuyên giải, đây là nhiệm vụ lớp trưởng.

"Đi." Nàng tặc tặc cười cười, " Thủy thủy nhà ngươi cho ta mượn."

Thủy thủy là một chú mèo da hổ ta dưỡng, nhưng nghĩ đến ** nhà nàng bị nàng ngược đãi thành bộ dáng đáng thương..."Chết cũng không được."

"Kỳ Kỳ ~~~~~~ "

"Không được."

"Lớp trưởng ~~~~~~ "

"Vào học, mau trở lại phòng học của mình đi."

"Lão đại ~~~~~~~ "

"Gọi lão cha cũng vô dụng."

"Con mẹ nó Long Kỳ! Con mẹ nó ngươi đến cùng có cho mượn hay không? Không cho mượn con mẹ nó sẽ đem vở ngươi xé nát."

"Ôi! Bà cô, không được không được!" Trương Hiểu Sách chịu đựng đến tội nghiệp mà giật nhẹ tay áo bé heo, "Lớp trưởng, ta đã trả tiền . Ngươi trước đem vở ngươi tự giải quyết à ~~~ "

Tự giải quyết vở của ta = tự giải quyết bé heo

Muốn tự giải quyết bé heo phương pháp duy nhất chỉ có một.

Ta đối với hắn mỉm cười, hướng sau lưng của hắn chỉ một ngón tay, " biện- pháp- đã-đến."

Bọn hắn quay đầu lại, chứng kiến dưới ánh mặt trời trước cửa phòng học xuất hiện một cái thân ảnh thâ ảnh thon dài màu đen.

Lại nói tiếp, ta cảm thấy được bé heo so với ta còn giống xã hội đen hơn, nàng so với khí thế của ta có thể thua,  nhưng lại rất thẳng thắn, có đôi khi thật sự rất hâm mộ nàng. Nếu như ta có thể cùng nàng giống nhau, nói không chừng cha ta sẽ đưa ánh mắt đặt ở trên người của ta rồi.

Đem xe đạp vào ga ra, chứng kiến một chiếc Lincoln màu đen đậu ở trong, ta biết rõ cha ta rốt cục trở về rồi.

"Thiếu gia, ngươi trở về rồi."

"Ân." Ta đối với quản gia cười cười, sau nghĩ quay người lên lầu. Dù sao cái người sẽ sủng ta, đau ta là ba đã không thấy, hắn có trở về hay không thì cũng mặc kệ chuyện của ta.

"Thiếu gia." Quản gia gọi ta lại, ta khó hiểu quay đầu lại, chứng kiến hắn biểu lộ vẻ mặt khó xử.

"Cái kia... Thiếu gia ngươi..."

"Có chuyện gì?"

"Khục khục... Không có... Không có việc gì."

Không có việc gì? Hắn cái dạng này còn gọi không có việc gì thì nói Bush bị người giết ta còn tin tưởng hơn.

Được rồi, hắn lớn tuổi, ta không cùng hắn không chấp nhặt.

Vì vậy ta tiếp tục lên lầu.

Kỳ thật trong nội tâm của ta cũng có chút minh bạch, khẳng định theo ta cha có quan hệ. Dù sao ta cũng không phải ngu ngốc. Chỉ là sự khó xử sau lưng kia lại mang ánh mắt đâm lưng của ta, khiến lòng đau một chút.

Phòng cha ta ngay bên cạnh phòng ta, ngay lúc ta đem tay nắm cửa phòng đem mở, nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng... tiếng kêu, mới rốt cục minh Bạch quản gia tại sao lại nhìn ta như vậy.

"Ah —— ân... Ah ah —— "

"Ah, Long ca, ngươi hảo bổng ~~~~ "

"Ah ~~~~ c**m n**n ~~~~ lại đến ~~~~~~ "

Đáng giận đáng giận đáng giận! ! Cái gì tường dày! Cách âm hiệu quả kém như vậy! Cái gì tao nữ nhân! Ân ái hô lớn tiếng như vậy, thật sự là không biết xấu hổ! Dường như muốn để cho toàn bộ thế giới biết ! Dâm phụ! Dâm phụ dâm phụ dâm phụ dâm phụ!

"Răng rắc" thoáng một phát, bút chì tròn trên tay bị ta tạo thành hai mảnh, chữ trên sách vở  rốt cuộc không vào nửa chữ, ta lần nữa xác định quyết tâm muốn rời nhà trốn đi.

Dù sao mẹ của ta chết sớm, cha ta lại không quan tâm ta, chỉ biết là mang nữ nhân về nhà. Cho dù ta đi, hắn đại khái lông mày cũng sẽ không nhăn một chút đi. Hừ! Là xã hội đen lão đại rồi thì không lương tâm sao! Vô tâm vô phế gia hỏa! Liền con của mình cũng không muốn!

Bên cạnh thanh âm có xu thế càng lúc càng lớn, khó nghe đến chết. Ta thật sự là chịu không được rồi.

Cầm điện thoại trên tủ đầu giường, ta rất nhanh bấm số.

"Này, Trương Hiểu sách, ngày mai lên lớp, chép bài tập lần đầu 40 đồng, cho nên ngươi muốn chép thêm bài khác, ngày mai đưa thêm ta 100 nguyên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro