CHƯƠNG 168

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cổ họng Đường Đinh Chi phát ra tiếng nức nở khó chịu, nhưng y cũng không kháng cự Al xâm nhập, đáp ứng giúp đỡ Al tiến hành huấn luyện là bản thân y lựa chọn, đau đớn không thể trở thành lý do y lùi bước, huống chi, y không muốn làm Al thất vọng.

Al thở hổn hển, nhịn đến cực kì khó chịu, hắn ôn nhu nói, "Đau thì nói cho anh biết, chúng ta sẽ từ từ đến."

Đường Đinh Chi không rõ nên gật đầu, lại lắc đầu, y căn bản cũng không biết hắn muốn nói cái gì.

Al đã sắp nhẫn nại tới cực hạn, hắn điều chỉnh tốt tư thế cơ thể, phơi bày hoàn toàn thân dưới của Đường Đinh Chi trước sự tiến công của mình, vừa an ủi dục vọng của Đường Đinh Chi, vừa chậm rãi cắm rút.

"A...... A......" Đường Đinh Chi gắt gao nhắm mắt lại, vô ý thức gọi tên Al, thanh âm có một chút bất lực.

Mồ hôi trên trán Al nhỏ giọt xuống ***g ngực trắng nõn của Đường Đinh Chi, làn da trơn nhẵn mê người kia thực sự làm người ta muốn cúi đầu liếm láp.

Ngay cả hơi thở của Đường Đinh Chi cũng quyến rũ hắn, Al cảm thấy máu trong cơ thể lại sôi trào lên, hắn không thể khống chế mà nhanh hơn động tác, động tác cắm rút càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, hắn dùng kỹ xảo tìm kiếm điểm mẫn cảm của Đường Đinh Chi, sau đó hung ác tiến lên.

Khi thân thể Đường Đinh Chi đã quen với bộ phận của Al ra vào trong cơ thể mình, đau đớn dần dần tê dại, thay vào đó là cảm thụ càng thêm xa lạ, càng thêm kịch liệt không ngừng nảy lên. Theo mỗi một lần Al cắm rút, Đường Đinh Chi đều khó có thể kiềm chế phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, thân thể y phảng phất đã không còn là của mình nữa, nếu không làm sao mà y lại thể nghiệm được cảm giác đòi mạng như thế? Cái loại...... cái loại khoái cảm yêu dị này leo lên tuỷ sống, điên cuồng sinh sôi, châm lửa trên toàn bộ thân thể y, rốt cuộc y bị làm sao vậy? Al đã làm gì với y?

Thanh âm y mang theo tiếng khóc, "Al, anh đã làm cái gì? Vì sao tôi lại...... Al, anh làm cái gì? Tôi làm sao vậy?"

Al thô khàn gầm nhẹ, "Em tốt lắm, tất cả của em...... đều làm anh điên cuồng."

Al liên tục đẩy mạnh, hung hăng va chạm vào điểm mẫn cảm của Đường Đinh Chi, Đường Đinh Chi không thể khống chế hét lên một tiếng, phân thân của y có cảm giác lập tức sẽ phun trào, y làm sao vậy? Đây là *** sao? Hay là...... Hay là thân thể y có vấn đề?

Mọi người đều nói *** có thể mang đến vui sướng và khoái cảm, bây giờ y đã cảm nhận được hết thảy, chính là một giây trước còn ở thiên đường, giây tiếp theo đã xuống địa ngục. Y cảm thấy mình như đang chìm chìm nổi nổi giữa lòng sông, chốc lát như trên mây, lập tức lại như sắp chết đuối, đây là...... đây là Al mang đến cho y...... Al quả nhiên là người đặc biệt nhất trên thế giới này, luôn có thể cho y những trải nghiệm trước nay chưa từng có.

Gậy thịt thô to của Al giống như đóng cọc mà hung hăng va chạm động nhỏ của Đường Đinh Chi, Đường Đinh Chi không tự giác phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, âm thanh kia ngọt ngào đến không thể tưởng tượng, lọt vào tai Al giống như chất thúc tình có uy lực nhất trên thế giới.

Mái tóc vàng của hắn bị mồ hôi làm ướt nhẹp, từng luồng dán trên gương mặt, trên trán, khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc biểu hiện ra chuyên chú cùng cuồng nhiệt say lòng người.

Đường Đinh Chi hơi khép mắt, vành mắt đỏ ngầu, khóe mắt đều là nước mắt chưa khô, y theo bản năng ôm lấy cổ Al, thật giống như người sắp chết chìm ôm lấy khúc gỗ cứu mạng. Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia không chút che giấu tín nhiệm và ỷ lại, làm Al không khỏi cảm nhận được khoái cảm vô hạn trên thân thể, ngay cả trái tim cũng bị lấp đầy. Cảm giác thể xác và linh hồn kết hợp hoàn mỹ này hắn chưa bao giờ cảm nhận được, thì ra trên thế giới thật sự có một người như vậy, có được rồi hắn mới cảm thấy mình đầy đủ.

Al hôn đôi môi cắn chặt của Đường Đinh Chi, hai người răng môi quấn quít, nếm thấy cả vị mồ hôi, không biết là của ai. Al nặng nề thở hổn hển, "Kêu ra, anh muốn nghe, kêu ra."

"Al...... Kêu cái gì......"

"Gọi tên anh, nói cho anh biết em thích anh, thích việc chúng ta đang làm."

Đường Đinh Chi vừa thẳng thắn, vừa đơn thuần lại quy củ, cho dù là bị làm đến ý loạn tình mê thì vẫn nói theo trình tự mà Al muốn, thì thào, "Al, tôi thích anh, tôi thích việc chúng ta đang làm."

Al cảm động đến sắp rơi lệ, "Anh cũng thích em, anh yêu em, anh muốn chia sẻ mọi thứ tốt đẹp trên thế giới này cùng em."

Trong trận tình ái hoà hợp cả thể xác lẫn tâm hồn này, Al đã biểu hiện thể năng kinh người của mình, hắn không ngừng, không ngừng đâm phân thân của mình vào trong thân thể Đường Đinh Chi. Phảng phất như đã nhẫn nại lâu lắm, ý đồ duy nhất của hắn là biểu đạt khát vọng từ lâu của mình với Đường Đinh Chi, hắn biến hóa tư thế cơ thể, không biết mệt mỏi xâm phạm người con trai hắn yêu thương nhiệt tình dưới thân, hết lần này đến lần khác mang hai người lên đỉnh cao dục vọng.

Đường Đinh Chi lại mở mắt, đồng hồ trên tường biểu hiện bốn giờ mười bảy phút. Tuy rằng bọn họ ở dưới lòng đất, căn bản không thể dựa vào ánh sáng để nhận biết ngày đêm nhưng Đường Đinh Chi biết hiện tại đã là bốn giờ chiều ngày hôm sau, bởi vì trước khi y hôn mê, lúc đó đã là tám giờ hai mươi mốt phút tối. Al đè nặng y làm đứt quãng suốt sáu giờ, sau đó...... sau đó thì cái gì y cũng không biết. Y không rõ vì sao vòng kim loại vẫn không có phản ứng, cho dù Al không hề biến thân, đến cuối cùng thì hắn vẫn giống như dã thú không thể ngăn cản, y không ngừng bị đẩy đến dục vọng cao trào, y hoài nghi có khi mình đã chết cũng nên.

Nhưng mà thân thể đau nhức nói cho y rằng y còn sống. Y quay đầu, Al nằm ngay bên cạnh y, cánh tay nặng nề đặt trên lưng y, gương mặt khi ngủ lộ ra vài phần ngây thơ.

Đường Đinh Chi há miệng thở dốc, yết hầu khô khốc, đau như bị lửa thiêu.

Al cảnh giác mở mắt, khi nhìn thấy Đường Đinh Chi, nháy mắt ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau hai giây, mặt Đường Đinh Chi lập tức đỏ lên, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu cho ổn.

Al khởi động thân thể, mỉm cười, tràn ngập thương tiếc và yêu thương, hôn y, "Em tỉnh rồi."

Đường Đinh Chi gật đầu, "Tôi......" Yết hầu y khó chịu quá, không nhịn được liếm liếm đôi môi khô ráo.

Al xoay người xuống giường, rót cho y cốc nước, động tác mạnh mẽ linh hoạt, miệt mài một đêm thế nhưng không hề để lại bất cứ dấu vết gì trong cử chỉ của hắn.

Hắn nâng Đường Đinh Chi dậy, đút cho y một chén nước.

Đường Đinh Chi uống xong, nhẹ nhàng kéo chăn, che lại thân thể trần trụi của mình, y quay đầu lại, "Tôi muốn ghi lại dữ liệu......"

Al ấn tay y lại, "Không cho ghi cái gì hết, bây giờ em cần nghỉ ngơi." Al vuốt mặt y, hơi hơi nheo mắt, "Xin lỗi, anh không khống chế tốt, bây giờ em không thoải mái đúng không?"

Đường Đinh Chi gật đầu, "Không thoải mái."

Al vò vò tóc, biểu cảm có một tia ảo não, "Anh kiếm ít đồ ăn cho em nhé."

"Không đói bụng, không muốn ăn, bây giờ tôi không tỉnh táo lắm, tôi sợ đến lúc tỉnh hẳn thì quên mất, đưa ghi chép lại cho tôi." Ngữ khí của Đường Đinh Chi mang theo thương lượng.

Al không có biện pháp, đành phải đưa ghi chép cho y, y lập tức lên tinh thần một ít, cho dù tứ chi đau nhức cũng kiên trì kiểm tra đo lường các hạng mục chỉ tiêu thân thể cho Al, lần lượt ghi lại. Al nhìn y ngồi cũng không thoải mái, dứt khoát ôm y vào trong ngực, để y tựa vào người mình.

Bận rộn hai mươi phút, cuối cùng Đường Đinh Chi cũng lập hồ sơ hết các số liệu, lúc này mới đặt máy tính sang một bên, thả lỏng nằm trên người Al.

Al hôn lỗ tai y, dùng thanh âm hơi khàn khàn nói, nói những câu âu yếm ôn nhu say lòng người, "Nghĩ tới lúc vừa rồi, mở mắt ra là nhìn thấy em, từ trước tới giờ anh chưa từng cảm thấy thỏa mãn như vậy."

Đường Đinh Chi mệt mỏi gật đầu, mềm mại tựa vào hõm vai Al, nhẹ giọng nói, "Vô cùng tốt, anh là long huyết nhân đầu tiên có thể được thông qua ngay lần đầu tiến hành huấn luyện khống chế ham muốn ***, vô cùng tốt."

Al ôn nhu xoa ấn eo y, "Anh đã sớm biết anh có thể thông qua, làm sao anh nỡ làm em bị thương chứ."

Thân thể Đường Đinh Chi đau nhức lợi hại, mơ mơ màng màng liền muốn ngủ lại, nhưng y đột nhiên nhớ tới cái gì, "Al......"

"Làm sao vậy?"

"Đưa ghi chép cho tôi được không?"

"Không phải ở bên cạnh em sao?"

"Không phải, không phải máy tính, cái sổ...... cái sổ ghi chép kia của tôi cơ."

Al hiểu ra, cong khóe miệng cười nói: "Ý em là cái quyển sổ viết toàn bộ những chuyện giữa em và anh á?"

Biểu cảm của Đường Đinh Chi có chút quẫn bách, nhưng vẫn gật đầu.

Al xuống giường cầm lại cho y, Đường Đinh Chi cẩn thận ôm sổ ghi chép, "Anh không nên nhìn."

Al chôn mặt trong cổ, buồn bực nói: "Anh không nhìn."

Đường Đinh Chi rút cánh tay kia của mình đang bị cánh tay Al đè lên ra, cầm bút, thật nghiêm túc viết xuống: "Al đã thông qua huấn luyện khống chế ham muốn ***, anh ấy là long huyết nhân đầu tiên thông qua ngay từ lần đầu, thật tốt. Chuyện xảy ra giữa chúng tôi tối hôm qua đã vượt qua phạm vi tri thức và trải nghiệm của tôi, không biết nên quy nạp và tổng kết như thế nào."

Đường Đinh Chi nhìn lại đoạn y vừa viết, vẫn cảm thấy quá ngắn, không cách nào hình dung được một phần vạn cảm xúc trong lòng y. Nhưng mà, y thật sự không biết nên viết thêm cái gì nữa.

Y cứ như vậy nhìn chằm chằm sổ ghi chép hồi lâu, hồn nhiên không biết Al đã lặng lẽ ngẩng đầu lên, lướt qua bờ vai y yên lặng nhìn ngòi bút của y.

Cuối cùng, Đường Đinh Chi viết một dòng chữ xuống sổ ghi chép, từng chữ đều khắc sâu vào trong lòng Al, y viết: Al vô cùng ôn nhu.

Al ôm chặt y, những nụ hôn mềm nhẹ như lông chim khẽ dừng trên vai Đường Đinh Chi, cảm giác hạnh phúc tràn ngập toàn thân hắn.

Đường Đinh Chi khép lại sổ ghi chép, chậm rãi lui vào trong lòng Al, cho dù thân thể không quá thoải mái nhưng cảm giác giờ khắc này thật tốt lắm, vô cùng tốt, tốt đến không cách nào hình dung, ngoài tốt ra thì y không tìm được từ nào khác để hình dung.

Al nhẹ giọng nói: "Có phải khi anh thông qua huấn luyện này là có thể tự do hành động không?"

"Đúng."

"Như vậy, em sắp xếp một kỳ nghỉ đi, anh sẽ đưa em đi du lịch, đi hưởng tuần trăng mật."

"Tuần trăng mật? Tuần trăng mật chỉ là tân hôn......"

"Anh biết tuần trăng mật là cái gì, ở trong lòng anh chúng ta đã kết hôn rồi, nhưng mà nếu em muốn một hôn lễ thì anh cũng hoàn toàn tán thành. Những thứ thuộc về hình thức không hề trọng yếu, quan trọng là anh nhất định phải cùng em đi hưởng tuần trăng mật, anh muốn đi ra ngoài hít thở không khí, mang em đi xem cảnh đẹp trên thế giới này."

Đường Đinh Chi nghĩ nghĩ một lúc, "Tôi muốn đi báo cáo với Lý tư lệnh."

"Không phải em có thể tự mình sắp xếp ngày nghỉ sao?"

"Không, tôi muốn báo cáo chuyện kết hôn."

Al cười nhạo: "Được, tận tình báo cáo đi." Hắn thật muốn nhìn xem mấy lão già cả ngày chỉ lo sắp xếp đối tượng kết hôn cho Đường Đinh Chi kia nếu biết thanh niên vĩ đại trong cảm nhận của họ muốn kết hôn với một người đàn ông thì sẽ có vẻ mặt gì.

Đường Đinh Chi ngáp một cái, "Có vẻ tôi lại mệt rồi, thật là kỳ quái."

"Vậy tiếp tục ngủ đi, anh đã giúp em tắm rồi." Hắn ôm Đường Đinh Chi nằm xuống, không ngừng hôn lên trán y, "Mau ngủ."

Đường Đinh Chi chui vào trong lòng Al, tìm tư thế thoải mái, mơ mơ màng màng nói, "Al, có phải tôi sẽ phải xin nghỉ không?"

"Đúng."

"Lịch trình công tác của tôi bị anh quấy rầy ."

"Đúng vậy, đây là cái giá của việc kết hôn."

"Cái gì? Thật sao?"

"Thật."

"Vậy tôi......"

"Không cho đổi ý."

"Nhưng nếu......"

"Không có nếu."

Đường Đinh Chi trầm mặc một chút, "Al, công tác rất là thú vị ."

"Anh biết, nhưng mà anh sẽ cho em biết những lạc thú khi ở cùng với anh."

"Tôi đã sớm biết, công tác với anh cũng rất là thú vị ."

"Không phải công tác." Al cắn chặt răng, "Là sinh hoạt."

"Sinh hoạt không phải là công tác sao?"

"Em là đồ đầu gỗ, sớm muộn gì anh cũng phải thay đổi em."

"Thay đổi như thế nào?"

"Biến em thành một người hiểu được lạc thú sinh hoạt."

"Nếu anh muốn dạy tôi cái gì, vậy tôi phải một lần nữa sắp xếp......"

"Câm miệng, anh bảo em hưởng thụ, không phải dạy học."

Đường Đinh Chi có chút u oán nói, "Al, xem ra quan hệ hôn nhân của chúng ta có một vài điểm không thống nhất, điều này đối với hai người mới cưới mà nói rất thông thường, trong căn cứ có chương trình học phụ đạo chuyên môn về hôn nhân, tôi cảm thấy chúng ta có thể đi học tập một chút."

Al cắn lỗ tai y, tà cười nói: "Không cần, nếu em không nghe lời, anh sẽ làm đến khi em nghe lời mới thôi."

"Làm? Làm cái gì?"

Al véo véo mông y, "Em thật sự muốn biết?"

Đường Đinh Chi run run, "Không cần......"

Al vừa lòng hừ cười hai tiếng, không biết là nói với y hay nói với chính mình, "Nhất định phải thay đổi em, phải thay đổi em."

Đường Đinh Chi thở dài một tiếng không thể nghe thấy, đối với sinh hoạt hôn nhân của mình có một tia lo lắng.

Al cười tủm tỉm dùng trán cọ cọ vào lưng Đường Đinh Chi, nhiệt độ nơi da thịt dán nhau rất cao, cho dù họ không nhìn lẫn nhau, cảm giác ôn nhu và hạnh phúc này cũng đã quanh quẩn quanh họ, vĩnh viễn sưởi ấm trái tim họ.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro