Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi một quốc gia đều tồn tại một nhóm như vậy, vừa thuộc Quân đội nhưng cũng lại nằm ngoài quyền kiểm soát của Quân đội, có thể móc nối với cảnh sát ở mỗi địa phương. Đối với bên ngoài, thì bọn họ chỉ là những cảnh sát bình thường nằm trong biên chế của Cục cảnh sát. Bọn họ sẽ phụ trách thực thi một số nhiệm vụ không thể công khai, hoặc những nhiệm vụ có độ khó tương đối cao, lại không tiện huy động một nhóm đặc nhiệm của Quân đội.

Bọn họ hành động nhanh, rất cơ động, năng lực tác chiến cực kỳ mạnh mẽ.

Tả Hành Diệp chính là một người trong tổ đó.

Tuy Lưu Dương không hiểu rõ, nhưng cũng biết được, sự tồn tại của tổ nhiệm vụ đặc biệt là một bí mật không thể công bố ra ngoài. Vì sao anh ấy lại đưa tập tài liệu này cho mình xem, thế này có vẻ hơi tắc trách.

“Khụ!” Lưu Dương đặt tập tài liệu xuống trước mặt anh: “ Tả Hành Diệp, anh gọi tôi vào đây là để xem thứ này sao?” Việc này… hình như không liên quan gì đến cậu thì phải.

“Hồ sơ của tổ chúng tôi đã được chuyển sang Cục cảnh sát này.” Tả Hành Diệp thản nhiên nói, dường như anh cũng không cảm thấy chuyện đưa tài liệu cơ mật này cho câụ đọc là sai, mà giống như muốn công khai thân phận của mình với Lưu Dương vậy… Đương nhiên, vì cậu là Lưu Dương : “Cục trưởng của em đề cử em làm người phụ trách.”

  Dù sao, người bên Không quân đột ngột chuyển đến đây, chắc chắn là sẽ cần một người đứng giữa làm trung gian. Người được chọn, đầu tiên phải là người có năng lực thích ứng, năng lực làm cầu nối, và năng lực ứng biến cao, có thể ứng phó hợp lý trong trường hợp có việc gì phát sinh, đồng thời cũng bao gồm cả việc phải có da mặt dày, là người nắm rõ, hiểu biết tương đối kỹ về mọi đồng nghiệp xung quanh.

Lưu Dương đứng mũi chịu sào đã bị Cục trưởng béo đẩy ra.

Lão béo kia ngang nhiên bán cậu đi như vậy. Lưu Dương thầm sỉ vả ông vài câu, cậu thu lại bộ dạng cợt nhả vừa rồi, nghiêm trang nói với anh: “Tôi thấy Cục trưởng tiến cử sai người rồi, công việc quan trọng như vậy, tôi sợ là tôi khó mà đảm nhiệm được.”

Tả Hành Diệp còn chưa kịp nói gì, thì cậu đã nói tiếp: “Đối với một con người hướng nội như tôi, thì công việc này thật sự quá khó khăn.”

   Nếu câu này mà bị mấy người ngoài kia nghe thấy, chắc chắn câụ sẽ bị nhấn chìm trong sự khinh bỉ: nếu Lưu Dương cậu mà hướng nội, thì trên đời này không có một ai là người hướng ngoại nữa.

Nhưng mà, hiện giờ chỉ có một mình Tả Hành Diệp nghe thấy câu nói của cậu.

Nói câụ đê tiện cũng được, vô sỉ cũng được, bây giờ cậu đang cố diễn theo hình tượng của mình bảy năm trước trong trí nhớ của Tả Hành Diệp, dù sao, hiện giờ cậu là dạng người thế nào, anh mới chuyển đến đây cũng không thể biết được.

Tả Hành Diệp nhìn người con trai đang khẽ hé miệng mỉm cười trước mặt, hoàn toàn trùng khớp với hình bóng nhỏ xinh trong trí nhớ kia.

“Mấy năm gần đây, tuy tôi đã có thể hoà mình với mọi người, nhưng mà… thật sự thì tôi vẫn không thích giao tiếp với người khác lắm…” Ừ, thêm “suy nghĩ chân thật” từ trong sâu thẳm trái tim, hạ gục phòng tuyến của đối phương, để tránh sau này anh ta có định điều tra thông tin về cậu, hoặc nghe được ‘lời đồn linh tinh’ gì về cậu chẳng hạn.

Hơn bảy năm trôi qua, Lưu Dương đã không còn là cậu bé đơn thuần không hiểu sự đời trước kia nữa rồi.

Đã hơn bảy năm, có người thay đổi, nhưng cũng có trí nhớ của ai đó vẫn dừng lại tại chỗ. Cảm giác được nhìn thấy người con trai nhỏ rụt rè của năm đó, đã chạm tới nơi mềm mại nhất trong tim anh, ánh mắt của Tả Hành Diệp bất giác dịu dàng hơn, giọng nói cũng ôn hoà hơn: “Không sao, từ từ sẽ quen, có tôi ở đây rồi.”

Nếu đây là cậu trai ngốc nghếch của bảy năm trước, thì chắc chắn sẽ vì câu nói này của anh mà hạnh phúc đến mức ngủ cũng mỉm cười vài ngày liền. Nhưng với Lưu Dương bây giờ, thì chỉ khiến cậu cảm thấy thái dương mình co rút lại, đau đớn.

Không đúng, không đúng! Trong kịch bản mà cậu nghĩ, chắc chắn anh sẽ nhíu mày, sau đó công tư phân minh, không niệm “tình cũ”, mà sẽ yêu cầu Cục trưởng đổi người khác mới đúng. Vì trước đến giờ, anh vẫn là người coi trọng việc công, chỉ có Tiểu Tĩnh mới có thể khiến anh thay đổi sự lựa chọn của mình mà thôi.

    “Tôi vẫn cảm thấy tôi không thích hợp!” Lưu Dương lại khéo léo từ chối: “Trong Cục sẽ có người thích hợp hơn tôi, tôi thấy…” Nhóc Dịch, thà hại người chứ không thể hại mình, vì tôi, chỉ có thể hy sinh cậu thôi. Lưu Dương đang định đẩy Tần Dịch ra chắn pháo, chợt nghe anh nói một câu:

“Em…” Anh nhíu mày, thoáng nhận ra sự kháng cự của cậu : “Không muốn hợp tác với tôi!”

Very good!!!

Cuối cùng anh cũng hiểu ra à ! Lưu Dương thầm hô to trong lòng, nhưng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng. Nói về hành động, thì kinh nghiệm sống vài năm nay cũng đủ để rèn giũa cậu thành một diễn viên có thể sánh tầm với diễn viên đoạt giải Oscar. Chợt cậu hơi nhíu mày, lại khẽ cắn môi, cúi gằm đầu xuống, vừa do dự, vừa ra vẻ khó nói, chậm rãi mở miệng: “Tuy tất cả đã là quá khứ, nhưng mà… Tốt hơn hết chúng ta vẫn nên đừng có quan hệ gì thì hơn…” Tốt nhất là đừng liên lạc nữa. Mất liên lạc hơn bảy năm rồi, cậu đã cố gắng hết sức, hiện giờ cuộc sống của cậu đang rất ổn, đừng quay lại làm ảnh hưởng cuộc sống yên bình của cậu nữa.

Tức!

Một cảm giác hờn dỗi quay cuồng trong bụng, xông lên cổ, nghẹn lại ở đó khiến anh khó chịu. Tả Hành Diệp nhìn chằm chằm vào gáy của cậu.

Không liên quan gì, cậu… Thật sự không muốn gặp lại anh như vậy sao?! Thật sự không muốn liên quan gì đến anh nữa sao?!

“Em yên tâm, tôi không phải loại người không phân biệt rõ việc công và việc tư.” Sự tức giận cứ thế tuôn ra: “Tôi sẽ không vượt quá giới hạn, ở đây chúng ta là đồng nghiệp. Hy vọng cảnh sát Lưu cũng có thể giải quyết việc chung, làm tốt bổn phận của mình, đừng giống năm đó nữa…” Vừa nói xong, nhìn thấy người trước mặt đột nhiên ngẩng đầu trợn mắt nhìn mình, Tả Hành Diệp mới ý thức được mình vừa nói gì.

Hừ, cái con người này thật đúng là, chó chê mèo lắm lông. Lưu Dương lại thầm phỉ nhổ mình lần nữa, năm đó đúng là nhỏ tuổi thiếu hiểu biết nên mới đi si mê con người này mà.

Lưu Dương ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn anh: “Cảnh sát Tả yên tâm. Rồi anh sẽ thấy, tôi còn không muốn bất cứ ai biết chuyện phát sinh giữa chúng ta năm đó hơn anh nhiều.” Nếu không phải nể mặt anh ta là cha của Lưu Diệc Hành, nể mặt anh ta đã cung cấp cho cậu một con t*ng trùng không tồi, thì giờ cậu đã trực tiếp đạp thẳng vào ‘trứng’ của anh ta, xả hết mối hận năm đó rồi! Ta họ Lưu, tên Dương, tự là tiểu nhân, biệt danh là lưu manh, sở trường là ghi hận!!!

Nếu lúc này Tả Hành Diệp biết được suy nghĩ trong đầu cậu, thì có lẽ sẽ nhanh chân lùi lại ba bước, bảo vệ cho thế hệ mai sau của mình rồi.

“Thật vui vì chúng ta lại có cùng suy nghĩ.” Lưu Dương đột nhiên thu hồi bộ dạng nhe nanh múa vuốt vừa rồi, lại ung dung, tao nhã cười khẽ, đưa tay ra: “Hy vọng chúng ta sẽ “hợp tác vui vẻ”, nước sông không phạm nước giếng, ngài cảnh sát Tả.” Thật quá tốt!

Tả Hành Diệp nghẹn lời, nhưng cũng ngại vì mình vừa lỡ mồm, giờ cũng không còn mặt mũi mà nói gì nữa, đành phải nghiêm mặt vươn tay ra bắt tay : “Hợp tác vui vẻ, cảnh sát Lưu!”

Khi hai bàn tay chạm vào nhau, Tả Hành Diệp cảm nhận được bàn tay của Lưu Dương thô ráp, trong lòng anh không hiểu sao lại nhói lên. Trong trí nhớ của anh, bàn tay kia không phải như vậy… Mà… giống như đêm đó, mềm mại, nhẵn nhụi chạy trên người anh…

Chết tiệt!

Tả Hành Diệp chỉ cảm thấy đầu nóng lên. Xa cách hơn bảy năm, cơ thể anh vẫn chưa từng quên cảm giác của đêm hôm đó.

Bàn tay anh bất giác bóp mạnh hơn, Lưu Dương nhíu mày, rút tay về: “Nếu không có chuyện gì, thì tôi ra ngoài trước!” Đi vài bước, cậu lại ngừng lại, quyết định đâm cho gã đàn ông chết tiệt kia thêm một kích nữa:

“A… đúng rồi, mấy năm nay, có một câu tôi vẫn luôn muốn nói với anh.”

“Câu gì?” Anh đứng đằng sau, ngắm nhìn tấm lưng gầy mảnh khảnh của cậu, khoác cảnh phục lên lại khiến cô có một vẻ đẹp mê hoặc.

“So với những người khác, thì kỹ thuật của anh… cũng không được tốt lắm.” Nói xong, cậu thoải mái xoay tay nắm cửa, bỏ của chạy lấy người.

So với những người khác, kỹ thuật của anh, cũng không được tốt lắm…

So với những người khác, kỹ thuật không được tốt lắm…

Kỹ thuật, không được tốt lắm…

So với? So với ai? Kỹ thuật, kỹ thuật gì?

Ba giây sau, Tả Hành Diệp mới ý thức được cậu vừa ám chỉ điều gì, đầu nổ ầm lên, dục vọng vừa dâng lên bị huỷ diệt trong nháy mắt.

“Lưu Dương , em nói…”

Cạch cạch!

Cậu đóng cửa lại, tiện tay nhốt luôn anh ta đang phẫn nộ gào thét trong đó.

Lần đầu tiên đại thắng!

Lưu Dương thở phào một hơi dài, cực kỳ hài lòng vì biểu hiện của mình!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro