Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Dương , trong giới cảnh sát có biệt danh là: cảnh sát lưu manh.

Hắn ta đứng thứ hai thì đ** ai dám đứng thứ nhất.  Điển hình thì... Bạn nói hắn vô sỉ,  hắn sẽ cười vào mặt bạn và càng trở nên vô sỉ hơn.  Đối với hắn mà nói,  chút tiết tháo của con người ấy hắn quẳng cho chó gặm rồi.

Nhưng với tình trạng hiện giờ, trong khi đang bị người ta dí súng vào thái dương. Thôi,  nghĩ cũng đừng nghĩ.

Chó má đến thế là cùng!

Người cầm súng, là người đàn ông đã bị hắn cưỡng bức bảy năm trước.

Thật ra, hắn thèm đến chảy nước miếng một người đàn ông như vậy, nhưng đó là bảy năm trước, còn bây giờ......

"Ngại quá, ông đây đã có người mới rồi!" Tên cảnh sát lưu manh nghĩa là sao? Đó là mặc cảnh phục mà giở trò lưu manh, tiết mục bạch liên hoa không hợp với hắn:

"Anh cũng đừng quá để tâm đến chuyện bảy năm trước nữa, coi như là tình một đêm đi!" Xì! Hắn ghét nhất là bị người khác dí súng vào đầu.

Đệt!  Đệt!

"Lạch cạch!"

Súng đã lên nòng.

"Ký tên đi, nếu không tôi sẽ giết thằng nhóc này." Khẩu súng của hắn chuyển hướng sang tên quỷ nhỏ ngồi bên cạnh, vừa gặm mía, vừa ra vẻ như đang xem trò vui. Kai đang xem trò vui nhìn chằm chằm vào họng súng đen ngòm kia, chậm rãi nhổ bã mía ra:

"Chuyện người lớn của hai người, đừng liên lụy đến người thứ ba vô tội!" Nói xong, thằng nhóc còn dùng cây mía đẩy nòng súng sang hướng khác, còn rất tốt bụng gợi ý:

"Hay là chú thử tự sát đi, xem có hiệu quả không!" Tuy người đàn ông này toát ra mùi hương của nước hoa Cologne sang trọng, nhưng cậu bé lại ngửi thấy mùi bại hoại nhàn nhạt.

Bại hoại và lưu manh, thật ra rất xứng đôi......

*** Tiểu kịch trường nho nhỏ :)

Kai: "Ngực và trí óc có mối liên quan nào không?"

Tên cảnh sát lưu manh nào đó : "Ngực to thì ngốc nghếch!" Hắn tự hào vì bộ ngực bằng phẳng của mình.

Kai: " Cha đừng cho rằng ngực cha nhỏ thì cha có não, cũng đừng nghĩ những người ngốc nhất định sẽ có bộ ngực to. Với đàn ông mà nói, thì ngực và trí não chẳng có một xu quan hệ nào cả! Cho nên là, Lưu Dương à...... Cha thật đáng thương‼!"

***

Tên cảnh sát lưu manh nào đó : "Anh giỏi thật, kỹ thuật khá đấy."

Tả Hành Diệp : "Cảm ơn!" Hắn cũng tự hiểu khả năng của mình.

Tên cảnh sát lưu manh nào đó : "Tôi luôn luôn không tiếc lời khen mà", nói rồi hắn rút ra vài tờ tiền: "Số còn lại coi như tiền boa."

Tả Hành Diệp : "Em lại muốn qua cầu rút ván à?"

Tên cảnh sát lưu manh nào đó : "Nếu không thì sao? Anh nghĩ anh là gì của tôi? Bạn trai? Tình nhân? Hay ông xã? Cho xin đi, đều là người trưởng thành rồi."

Tả Hành Diệp : "Với quan hệ của chúng ta, thì không cần phải đưa tiền làm gì. Dùng thân thể của em để trả đi!"

***

Kai: "Nếu Lưu Dương đáng thương ở ngoài có......, thì làm sao bây giờ?"

Tả Hành Diệp : "Làm cho tên kia đến tiền mua mộ còn không có đi."

Kai: "Chú yên tâm, nể tình chú là cha cháu, cháu sẽ tìm cho chú một ngôi mộ có phong thủy tốt."

Tả Hành Diệp : "Đến lúc đó, nhớ mua chỗ to to một chút, ta và cha con sẽ nằm chung."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro