Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu hồ ly giống như tuyên thệ, dính chặt lên mình lên má người cha này.

Trong nháy mắt, động phủ nổi gió.

Kiếm ý phát ra hơi lạnh thấu xương.

Nam nhân xinh dđẹp vaẫn như cũ nhìn nàng, nheo đôi mắt lại.

Một lát sau, đột nhiên cười.

"Cha?"

"Cha!"

Trong ánh mắt của hắn, Chi Chi lần đầu tiên phát hiện ra thân ảnh của mình hiện ra trong đấy.

Tuy rằng nàng hiện tại đang rất dơ nhưng bất quá vẫn có thể nhìn ra đó là một tiểu cô nương bốn tuổi được nuôi dưỡng không tồi.

Đôi tai cái trên đỉnh đầu, bởi vì cha tới đón nàng mà cao hứng dựng thẳng lên, run rẩy.

Bởi vì chịu đói nhưng cái đuôi xinh đẹp vẫn vô cùng cao hứng mà lắc lư ở giữa không trung.

Tuy rằng hiện tại thoạt nhìn gầy gầy, bất quá vẫn có theể nhìn ra khi mẫu thân nàng còn sống, nàng vẫn là một nhãi con thật xinh đẹp.

Trong mắt cha, nàng chính là xinh đẹp như vậy.

Chi Chi có điểm ngươnợng nguùng.

Lại có điểm cao hứng.

Thân là hồ ly thì đều yêu cái đẹp.

Cái đuôi nàng vẫn vẫy phành phạch giữa không trung, nỗ luực đem cái tay ôm lấy cổ cha, khẩn trương đem cái đuôi quấn lấy.

Xác nhận cha vẫn cười như cũ cũng không sinh khí, nàng lúc này mới cẩn thận mà dựa sát vào, cọ cọ mặt hắn, lấy tay che chính bụng mình, ủy khuất kể cha nghe.

"Cha, ta đói."

Tựa như quen thuộc, đại khái là bởi vì huyết thống mà tiểu gia hỏa lập tức trở nên thân thiết rúc vào cổ hắn, không chút khách khí mà muốn ăn uống.

Sờ lên cổ mình...một tay toàn lông hồ ly.

Quảng Lăng tiên quân đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Hắn cảm thấy đôi mắt này không thể nào phân biệt được, tiểu cô nương nửa yêu này ngốc cũng thật có ý tứ.

Nhận không ra cha của chính mình.

Vẫn là...thấy ai liền nhận là cha?

"Như thế nào lại nhận ra ta?"

Cảm nhận được sự nhiệt tình, ý lại cùng tín nhiệm của tiểu gia hỏa này đối với mình, Quảng Lăng tiên quân khó có thể đem cái người lai máu yêu nhỏ này ném tới mặt đất, vẫn như cũ mang theo nụ cười hỏi.

Hắn là nam tử thực tuấn mỹ, tuấn mỹ như bầu trời tuyết, lạij thấu xương nhưng lại rực rỡ.

Bị một tieểu cô nương dơ hề hề ôm chặt, băng kiếm khí giống xuất hiện không đúng lúc.

Hắn tựa hồ thực thích cười, tuy rằng nụ cười kia nhìn sung sướng nhưng lại rất lạnh, bất quá Chi Chi không thèm để ý đến, cọ cọ mặt cha mình ngoan ngoãn mà nói:

"Tới đón Chi Chi đương nhiên là cha rồi."

Mẫu thân trước khi lâm chung đã gửi truyền âm vạn dặm cho cha.

Hơn nữa còn phong bế động phủ, có năng lực có thể phá cấm chế mà mẫu thân thân bày ra đương nhiên chỉ có thể là cha nàng.

Nàng đem đầu gối nhỏ gối lên cổ cha.

Nhìn thế nào nào cũng thấy kỳ quái.

Rõ ràng là cha thích cười, khi cười cũng rất đẹp.

Chính là kiếm khí của hắn cũng hơi thở trên người hắn vfừa lạnh băng vừa hờ hững.

Nàng mơ màng hồ đồ mà nghĩ, tuy vậy nhưng nàng cũng không có chán ghét.

Bởi vì cha không có đẩy nàng ra.

"Không sợ ta sao?"

Ý cười dạt dào, thanh âm đột nhiên nhẹ giọng hỏi.

Tâm tư của tiểu gia hỏa thực dễ hiểu, tất cả đều hiện ở trên mặt, Quảng Lăng tiên quân tươi cười hỏi.

"Sợ cha...'

Biểu cảm trên mặt Quảng Lăng tiên quân trở nên lạnh nhạt, tiểu gia hỏa tiếp tục nói: "Sợ cha sẽ không cần Chi Chi."

Mặc kệ cha là dạng người gì nhưng mẫu thân đã dặn nàng đi theo cha sinh hoạt, thì nàng đều sẽ yêu cha mình. Vô luận hắn là người như thế nào, chỉ cần là cha của nàng là được rồi.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lời của editor: Chương này sẽ hơi ngắn một tí vì hiện tại mình còn đang ngập đầu trong thi cử nhưng nếu rảnh thì mình sẽ up thêm mấy chap nữa. Hoan nghênh mọi người ủng hộ truyện dịch của Thỏ nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro