CHA TÔI (6 -10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thái Sơn
PHẦN 6

Nếu trước đây có rất nhiều hiểu lầm về mối quan hệ giữa cha tôi và Vương Khải thì giờ đây tôi đã thực sự chứng kiến tình yêu của họ cao quý và trong sáng biết bao. Tôi không phải là người đồng tính nhưng tôi sẽ không phản đối việc họ ở bên nhau trong tương lai và tôi sẽ tạo điều kiện để họ có cuộc sống hạnh phúc hơn. Tôi nghĩ rằng trong một xã hội hài hòa và dân chủ, mọi người nên bao dung hơn. Đối với tình yêu đồng giới, mọi người không nhất thiết phải đồng tình nhưng cũng không cần phản đối. Cần có sự thấu hiểu hơn nữa, không thể tước đoạt không gian sống của họ chứ chưa nói đến việc kỳ thị, xuyên tạc, chà đạp tình yêu của họ như tôi đã làm trước đây.
Gần đến cuối năm, trước kỳ nghỉ lễ, bài vở ôn thi nhiều, tôi có ít thời gian chăm sóc cha, nhưng tôi thực sự lo lắng cho sức khỏe của ông. Tôi không muốn gánh nặng chăm sóc cha dồn hết lên vai Vương Khải nên tôi cố gắng dành thời gian rảnh rỗi, thỉnh thoảng chạy đến bệnh viện. Cha tôi và Vương Khải đã lo lắng rằng việc học tập và thi cử của tôi sẽ bị ảnh hưởng. Họ bảo có gì sẽ thông báo kịp thời cho tôi. rằng loại bệnh này không phải ngày một ngày hai đã chuyển biến để tôi yên tâm học tập. Đợi sau khi thi xong nghỉ ngơi thì chạy đến cũng được.
  Trong cơn tuyệt vọng, tôi bàn bạc với Vương Khải. Trước mắt xin cho cha tôi xuất viện rồi đăng ký chạy thận theo lịch.Tôi nhờ anh ấy trông giúp cha để tôi tập trung ôn thi. Sau khi kỳ thi này kết thúc, tôi sẽ chuyên tâm chăm sóc cha để ông được nghỉ ngơi. Đúng vậy, từ khi anh ấy trở về đã hai tháng rồi. Anh luôn ở bên cạnh cha tôi ngay cả ăn ngủ cũng thất thường.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nhoằng một cái trường học đã kết thúc một kỳ học, Tết nguyên đán cũng không còn xa nữa. Trong khi chăm sóc cha tôi, Vương Khải và tôi đã làm việc chăm chỉ để góp cho đủ chi phí điều trị cho cha tôi trước khi thông tin về nguồn thận sống được liên lạc. Hai chúng tôi thuyết phục, an ủi nhau, cùng chia sẻ trách nhiệm cứu cha. Bác sĩ không biết quan hệ của chúng tôi, cho rằng chúng tôi đều là con của cha tôi. Mỗi lần điều trị bệnh cho cha tôi Bác sĩ đều nói "con của anh tốt hơn con của tôi, rất ngoan ngoãn và hiếu thuận". Tôi không giải thích gì chỉ cười cười, trong lòng cảm thấy vui vui.
Nói đến phí ghép thận của cha tôi, bác sĩ nói nếu bệnh viện được cung cấp thận thì sẽ tốn hơn 1 tỷ đồng. Giá ở ngoài còn cao hơn. Đây là con số kinh khủng đối với chúng tôi, chắc hẳn chúng tôi không thể tự lo hết được. Nếu tự tìm được nguồn thận sống, chỉ còn lại phí phẫu thuật không đáng ngại lắm. Là con trai duy nhất của cha tôi, không nói với ông và Vương Khải. Tôi đã bí mật nhờ bác sĩ kiểm tra xem thận và các chỉ số sinh học của tôi có phù hợp với cha hay không. Kết quả khiến tôi thất vọng, điều này chắc chắn khiến tôi phải chịu áp lực rất lớn. Về phía mẹ, trong mối quan hệ hiện tại giữa bà và cha tôi tôi cũng khó mở lời. Ở Sài Gòn tôi biết cha tôi có ít bà con mà đều là bà con nghèo, không ai có khả năng chia sẻ được áp lực nặng nề này giúp chúng tôi.
Vương Khải đã nghỉ việc. Bây giờ anh ấy nghiễm nhiên trở thành y tá của cha tôi. Tôi cảm thấy rất hối hận. Nhiều lần, khi chỉ có hai người tôi muốn xin lỗi anh ấy và nói với anh ấy sự thật việc tôi đã làm tổn thương anh như thế nào, nhưng anh ấy gạt đi. Có Vương Khải chăm sóc tình trạng của cha tôi đã ổn định. Bác sĩ cũng nói rằng điều này rất có lợi cho bước phẫu thuật tiếp theo. Bác sĩ mấy lần hỏi tôi và Vương Khải: “Các cậu đã suy nghĩ kỹ chưa, tiền nong thế nào. Tìm được nguồn thận lúc nào thì tiến hành phẫu thuật lúc đó chứ" Vấn đề này, Vương Khải đã không thể hiện quan điểm của mình. Tôi hiểu anh ấy là một người đi làm ăn ở bên ngoài đâu có của để dành. Để anh ấy lên tiếng thì anh biết nói sao đây.
Tết xuân năm 2016 ập đến. Bởi cha tôi đang trong thời kỳ chạy thận sức khỏe yếu nên tôi và Vương Khải phải đón tết trong điều kiện hết sức tiết kiệm. Ngày 29 để tạo không khí Tết Vương Khải chúng tôi cũng mua hoa, mua bánh kẹo, hoa quả, đòn bánh tét bày trong nhà. Vương Khải cũng đã mua một bộ quần áo mới cho cha tôi mặc Tết. Anh còn tự tay cạo râu cho ông. Bác sĩ dặn chúng tôi "con vui thì vui, nhưng không được để cha mệt". Vì vậy, khi cha tôi nhiều lần muốn đứng dậy Vương Khải và tôi đã đỡ ông ngồi xuống. Vương Khải lột bánh tét cho từng miếng vào bát. Cha tôi thưởng thức hương vị tết rất vui vẻ. Vương Khải vừa xắn bánh vừa nói đùa: “Ông anh già bây giờ thành ông trẻ rồi, phải để đút từng tí một”. Vương Khải lại gắp một miếng giò đưa đến bên miệng cha nói: "Nào xin mời ăn cái khác". Bố tôi vui mà lau nước mắt, không ngừng nói rằng tôi là người chắp nối họ lại với nhau"
Sau khi ăn bánh tét Vương Khải nói: "Mọi người, hôm nay là cuối của năm 2015. Tôi long trọng báo tin vui. Phí phẫu thuật đã có nguồn thanh toán." Tôi không thể tin vào tai mình, cho rằng Vương Khải nói nhảm, tôi tiến lên sờ trán anh ấy: “Chú Khải, có phải chú lo nghĩ quá mà sinh bệnh không, đừng dọa cháu sợ”. Vương Khải nói với tôi rất nghiêm túc "Làm sao tôi có thể nói dối em về một vấn đề lớn như vậy, nó đã được giải quyết." Cha tôi nói: “Khải, em đừng vì chuyện chữa bệnh cho anh mà làm liều. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi lại giáp Tết làm sao có được món tiền to như vậy” Tôi hiểu cha tôi đang lo lắng điều gì. Vương Khải nói: "Không, anh yên tâm đi. Gia đình ta không liên quan gì đến việc vi phạm pháp luật cả." Cha tôi cứ một mực hỏi tiền ở đâu ra, nhưng Khải chỉ nói: “ Cho anh biết làm gì. Anh cứ chuẩn bị cho ca phẫu thuật đi. Bây giờ anh có lo lắng chẳng giải quyết được vấn đề gì”.Tuy nhiên, tôi hỏi đi hỏi lại, Vương Khải vẫn chỉ nói với tôi về việc chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Anh bảo anh nhớ hồi còn nhỏ sống với bà ngoại, bà nội từng nói với anh rằng mảnh đất chú anh đang ở là do cha mẹ anh để lại. Quyền sở hữu tài sản vẫn đứng tên cha anh. Vì lúc đó anh ấy vẫn còn trẻ nên anh ấy không biết nhiều về nó. Sau khi anh ta bỏ nhà lên Sài Gòn gia đình chú của anh sống ở đó. Bây giờ cha tôi bệnh nặng cần phẫu thuật, anh mới nhớ đến căn nhà đó,
Sự thực thì căn nhà cha anh để lại ở ngoại ô thành phố nằm trên diện tích rộng khoảng 800 mét vuông. Khi mẹ anh mất đi anh còn nhỏ cha anh đã nhờ luật sư làm xong thủ tục thừa kế tài sản cho anh. Mấy năm sau cha lại ra đi theo mẹ, chú anh là người giám hộ chuyển đến trông coi phần đất và ở căn nhà đó. Thấy chú đông con cuộc sống vất vả bà ngoại đã đón anh về ở cùng. Khi bà mất anh bỏ lên Sài Gòn. Gần đây do thành phố phát triển khu vui chơi giải trí rộng hàng chục héc ta được quy hoạch gần nhà anh. Nghiễm nhiên mảnh đất ấy bỗng có giá. Cộng thêm giá nhà đất tăng chóng mặt, nếu bán đi một phần có thể giải quyết triệt để chi phí phẫu thuật cho cha tôi. Nghe những gì anh nói, tôi kiên quyết từ chối. Tôi nói, chấp nhận nguyện vọng của anh, nhưng căn nhà và mảnh đất đó là di sản của cha mẹ để lại cho anh, em không thể để anh dùng vào việc phẫu thuật của cha em được.
Nửa đêm, dưới ánh sao trên bầu trời, Vương Khải và tôi ngồi dưới gian hàng nhỏ trong khu nhà ở tầng dưới. Chúng tôi đã nói về thời thơ ấu, cuộc sống và trải nghiệm của chúng tôi cũng như bệnh tình của cha tôi. Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế đá, lưng tựa vào lưng, đầu kề bên đầu, tôi lặng lẽ lắng nghe Vương Khải kể chuyện, giống như nghe bà ngoại kể cho tôi nghe câu chuyện cổ tích dưới gốc cây me cổ thụ ở đầu sân nhà bà khi tôi còn nhỏ.
"Thành, bây giờ là giờ là giờ nào mà chúng ta còn chia cắt anh và em sao. Cha mẹ anh đã sớm mất đi, anh còn không nhớ rõ hình ảnh họ trông như thế nào. Anh lớn lên như vậy đó. Ngoài bà ngoại ra thì cha em là người thân yêu nhất của anh. Chỉ có họ mới dành cho anh tình yêu đích thực. Giờ Bà đã ra đi, anh gặp cha em, người đã cho anh niềm tin vào cuộc sống. Nếu một ngày không có cha em, anh giữ ngôi nhà đó cũng chẳng ích gì." Tôi ngồi lặng một lúc nắm chặt tay Vương Khải.
CHA TÔI
PHẦN 7
Tác giả: Thái Sơn
Vương Khải và tôi có hoàn cảnh khác nhau, nhưng chúng tôi có những điểm tương đồng trong tình cảm. Tôi có mẹ và bố, nhưng tôi không có một gia đình trọn vẹn. Trong khoảng thời gian trước đây, tôi luôn coi anh ta là đồ bẩn thỉu, nhưng thực ra, người rất bẩn thỉu là tôi.
Vương Khải nói: "Tình yêu không phân biệt tuổi tác hay giới tính, chỉ có sự kết nối giữa những trái tim. Khi bạn tìm thấy nửa kia của mình ở trước mặt, bạn sẽ vượt qua mọi trở ngại, làm việc chăm chỉ và gắn bó với nó. Luôn cầm chắc trong tay." Nếu ngày hôm nay anh ấy không nói với tôi, tôi sẽ không bao giờ biết anh ấy và cha tôi gặp nhau ra sao và họ đã đến với nhau như thế nào. Anh đã kể cho tôi nghe toàn bộ quá trình làm quen với bố mà không chút do dự, tôi nghe mà tim như rỉ máu. Một con người đáng thương như vậy mà tôi đã dùng cách bỉ ổi để làm tổn thương trái tim vốn đã đầy sẹo của anh. Nhưng anh chưa bao giờ oán giận tôi, anh thật có một trái tim cao cả. Anh ấy chỉ hơn tôi ba tuổi, và về mặt lý thuyết thì vẫn còn là một người còn trẻ.
Thân hình gầy rộc đi của anh dựa vào cây cột lớn sau ghế, gấp vào mở ra một tờ giấy trong tay, anh kể cho tôi nghe câu chuyện về cuộc đời anh.
"Giới GAY rất phức tạp. Những người không ở trong giới này sẽ không hiểu. Do không có sự bảo vệ của pháp luật nên các mối quan hệ đồng giới rất mong manh và không chịu bất kỳ trở ngại nào.
Hầu hết những người trong giới đều rất tốt bụng và trân trọng tình cảm. Hàng ngày diễn ra rất nhiều câu chuyện bi hài. Nhiều người liên tục thất bại trong tình cảm và bị tổn thương. Thậm chí có người còn chia tay với vợ con, gia đình tan nát. Có người vì ghen tuông mà gây ra những vụ án đẫm máu. Do đó, trong giới này, nhiều người rất đau khổ. Một số thậm chí còn tự làm hại mình. Tất nhiên có rất nhiều tệ nạn và âm mưu ẩn trong giới này. Vì vậy một số người nghĩ rằng chúng tôi không bình thường về tinh thần và coi chúng tôi là những kẻ bẩn thỉu."
Sau khi nghe anh kể chuyện rất sâu sắc, rất chân thành và thẳng thắn như vậy, tôi chỉ ngồi đối diện với anh và yên lặng lắng nghe không nói một lời nào.
Vương Khải cho biết sau khi đến Sài Gòn, anh đã học cách lướt Internet. Khi đó, anh chưa biết xu hướng tính dục của mình. Chỉ vì từ nhỏ anh đã thiếu vắng tình thương của người cha, anh muốn tìm một người đàn ông, một người để tâm sự khi sai trái, một bờ vai để tựa vào khi làm việc mệt mỏi. Với suy nghĩ viển vông này, anh đã gặp một trưởng phòng ở Công ty X. Mới 30 tuổi vị trưởng phòng này rất phong độ, ăn nói có duyên. Lúc đầu  trưởng phòng rất quan tâm đến anh, sợ anh cô đơn nên ngày chủ nhật hay chở anh đi chơi. Suối Tiên, Vũng Tàu... rất nhiều nơi.
Một lần vị trưởng phòng đưa anh đến chơi Núi Bà Đen. Buổi chiều trời mưa rất to, trưởng phòng nói rằng để đảm bảo an toàn đành phải ngủ lại trong một trang trại của người quen. Tối đó chủ trang trại đón tiếp họ và cùng nhau uống rượu. Nửa đêm, anh cảm thấy trên người nặng nề, hơi nóng không ngừng phả vào mặt. Mở mắt ra liền phát hiện trưởng phòng nằm đè lên trên. Cả hai trên người không còn mặc quần áo. Vật cứng dưới cơ thể trưởng phòng đang áp lên bụng anh. Môi trưởng phòng không ngừng hôn lên mặt và mút lấy lưỡi anh. Sợ hãi, anh cố gắng đẩy trưởng phòng ra, nhưng anh không dám làm mạnh. Thấy anh đã tỉnh, trưởng phòng cười nói: "A, cục cưng tỉnh rồi." Vừa nói vừa đưa tay vuốt ve hạ bộ của anh.
Đây là lần đầu tiên anh ngủ cùng đàn ông nên không khỏi có chút ngại ngùng và căng thẳng. Nhưng ở dưới trước sự vuốt ve đụng chạm của trưởng phòng anh dần dần có cảm giác. Thấy anh không phản đối, trưởng phòng càng hăng, dùng môi hôn từ trán xuống dưới. Hôn môi, cổ, đầu vú, bụng, rốn. và cả cái nơi khiến anh vô cùng xấu hổ. Anh bị suy dinh dưỡng từ nhỏ, sinh dục phát triển muộn nên người nhẵn nhụi. Phần dưới của anh cũng mới chỉ lún phún mấy cọng lông tơ. Có lẽ chính điều này đã khiến trưởng phòng bị kích thích rất mạnh. Khi trưởng phòng ngậm con t rym non nớt của anh, anh cảm thấy như bị điện giật. Anh càng giãy dụa vị trưởng phòng nọ càng ngậm chặt nút càng mạnh. Nóng, nóng quá, Cơ thể anh như muốn nổ tung ra. Dục vọng mãnh liệt khiến toàn thân anh như có cảm giác giống như đang bị đốt cháy. Rồi năng lượng trong cơ thể của một cậu thiếu niên lần đầu được giải tỏa. Qua mấy lần xuất vị trưởng phòng đều nuốt cả. Cái ấy của anh vẫn cứng. Lưỡi trưởng phòng vẫn tiếp tục di chuyển lên xuống. Anh nằm trên giường lim rim đôi mắt hưởng thụ. Trưởng phòng tự do vuốt ve cơ thể anh. Một lúc sau, trưởng phòng kéo bàn tay nhỏ bé của anh đặt lên vùng kín của anh ta. Lần đầu tiên anh được cầm cái ấy của một người đàn ông trưởng thành. Cái ấy của trưởng phòng thật to và dài. Một đám lông rậm rạp mọc trên giống như cỏ dại. Vật dài to cứng rắn như một thanh sắt ấy được bàn tay mềm mại của anh đẩy tới đẩy lui. Anh cũng cảm thấy khoái cảm khó tả.
Cứ như vậy, trưởng phòng để anh làm trong mười phút. Trườn xuống khỏi người anh, trưởng phòng bảo anh lật người lại, nằm xuống giường và bắt đầu liếm lưng, mông và cuối cùng là hậu môn bằng chiếc lưỡi nóng bỏng. Anh run rẩy vì bị liếm. Anh chỉ cảm thấy phần thân dưới của mình đang nở ra, và có cảm giác như có thứ gì đó phụt nhanh ra khỏi cơ thể. Tuy nhiên, khi anh ta cần sự giúp đỡ của trưởng phòng, thì trưởng phòng dừng động tác, áp và chà xát mạnh cái vật to, dày cộp đó vào mông anh. Đêm rất tối, anh không nhìn thấy khuôn mặt trưởng phòng nhưng qua tiếng thở hổn hển anh biết trưởng phòng có khát khao mãnh liệt. Cuối cùng chuyện gì sẽ xảy ra, anh vừa mong vừa sợ. Vài phút sau, trong bóng tối, anh cảm thấy trưởng phòng đang xoa thứ gì đó vào mông mình. Thứ gì thì anh không biết. Nó không giống nước bọt, nhưng rất mát trơn. Thoa mông, rồi lại thoa hậu môn. Sau khi lau sạch, giám đốc từ từ xoa lên lưng anh, không ngừng kích thích dây thần kinh ham muốn của anh. Đột nhiên, một cơn đau thấu tim khiến anh hét lên. Anh cảm thấy rằng trưởng phòng ấn thứ đó qua hậu môn. Có lẽ đã vào đến tận dạ dày của mình. Anh đau đớn, nước mắt giàn giụa, cầu xin trưởng phòng mau lấy cái thứ đó ra khỏi người. Nhưng trưởng phòng không thèm để ý đến sự đau đớn của anh, ôm chặt anh vào lòng, cái bụng đè lên bờ mông tròn trịa của anh, không ngừng nhún nhảy.
Anh vô cùng sợ hãi, sợ mình sẽ chết. Anh sợ màn đêm đen tối ở vùng quê này sẽ xé xác anh ra như một con sói đói. Nhưng anh không dám hét lên nhưng anh không thể bởi xung quanh cái trang trại vẳng vẻ này không có nhiều người. Vậy ai có thể cứu được anh.
Trưởng phòng nằm sấp một lúc, sau đó bắt đầu khiến anh càng đau không chịu nổi. Cơ thể đồ sộ của anh ta di chuyển lên xuống. Cái vật cứng như sắt kia không ngừng đâm vào cơ thể anh, rút ra rồi lại nhét vào. Khi trưởng phòng rên rỉ thì tần suất chuyển động dần dần tăng lên, lực ấn cũng mạnh lên. Anh tưởng mình chết ngay lập tức. Sau một trận cuồng phong, anh cảm giác được vật kia của trưởng phòng giật liên hồi. Một dòng chất lỏng nóng hổi phóng vào trong cơ thể. Trưởng phòng xuống khỏi người anh, thở hổn hển rồi đổ ập xuống giường nhão ra như một vũng bùn.
Trở về Sài Gòn bốn, năm ngày liền, anh không dám đi vệ sinh. Mỗi lần đi vệ sinh, anh đều rất sợ hãi, bởi vì khi dùng giấy vệ sinh, luôn có một vết đỏ trên đó.
CHA TÔI
PHẦN 8
Tác giả: Thái Sơn
Sau khi từ Tây Ninh trở về một thời gian, trưởng phòng vẫn như thường quan tâm tới anh chăm sóc anh rất nhiều. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, anh dần phát hiện ra rằng các cuộc gọi của trưởng phòng ngày càng ít đi cho đến khi chúng biến mất hoàn toàn. Có một lần anh đến Công ty X tìm trưởng phòng. Tại cổng khu nhà anh phát hiện một nam sinh khác ngồi sau xe máy của trưởng phòng.
Ba tháng sau anh xin chạy bàn cho một tiệm cà phê. Khách của quán khá đông, đa số là thanh niên. Đặc biệt có một anh trung niên hay ngồi ở phía trong. Mỗi lần anh bê đồ tới anh ta nhìn anh rất lâu rồi nhoẻn miệng cười dúi cho anh chút tiền tip. Lâu lâu thành quen có những lần anh ta tip cho anh đến 100.000 đ. Có một lần anh mải nói chuyện với anh ta bị chủ rầy. Anh ta nói với chủ quán.
"Chú em này đang phục vụ tôi mà"
Chủ quán nhăn nhở cười
" Xin lỗi quý khách quán kẹt người quá"
"Vậy thì kiếm thêm người đi. Coi như hôm nay tôi trả tiền công cho chú em nầy."
Từ đó người trung niên trở thành khách quen của quán và là bồ ruột của anh. Người ấy cảm thông hoàn cảnh của anh, biết được xu hướng tính dục của anh nên lại càng quan tâm hơn. Anh ta muốn là chỗ dựa cả về tinh thần lẫn vật chất cho anh.
Một hôm anh trung niên đó nói hôm nay vợ anh và sắp nhỏ đi Vũng Tàu anh muốn mời tôi về nhà chơi. Khi nào tan ca anh qua tiệm đón. Hôm ấy ca chiều tan sớm anh điện cho anh trung niên kia. Chưa đầy 15 phút sau anh ta đã có mặt ở cửa tiệm. Trên đường về nhà anh ta đưa anh đi ăn mua sắm chút rồi về nhà. Căn nhà rộng lớn hôm ấy chỉ có bà giúp việc ở nhà. Anh ta đưa anh lên thẳng lầu 3 tắm rửa rồi ngủ cùng. Đêm ấy lại là một đêm cuồng nhiệt. Nó khác với cái đêm kinh hoàng với vị trưởng phòng nọ. Tuy vậy hôm sau anh vẫn phải xin chủ nghỉ một ngày để lấy lại sức.
Qua ngày thứ ba anh làm ca đêm. Khoảng 21g có một người phụ nữ kéo anh trung niên kia tới tiệm. Chị ta sát khí đằng đằng còn anh trung niên mặt mày ủ rũ. Chưa vào tới tiệm chị ta đã hét lớn.
"Thằng nào, thằng nào lợi dụng tao đi vắng lên giường với chồng tao. Rất may là camera không tắt chứ không mày định làm mưa làm gió đến bao giờ. Đồ biến thái, đồ súc sinh. Định lợi dụng để moi tiền của chồng tao phải không. Hôm nay tao phải dạy dỗ mày cho hết cái thoi lăng nhăng đi đồ biến thái kia." Chị ta kéo chồng xáp lại chỗ anh túm ngực anh mà xỉ vả. Khách uống cà phê được một phen náo loạn.
Vì lý do này, anh đã nghĩ đến cái chết, anh muốn rời khỏi thế giới này. Sau hôm đó, anh bỏ việc uống rất nhiều rượu. Ban đêm anh đến con kênh nơi anh định vĩnh biệt thành phố và xã hội. Anh không biết đó là kênh Nhiêu Lộc. Đêm đã khuya xung quanh đó luôn có bảo vệ tuần tra đi lại. Anh không tìm được cơ hội nhảy xuống. Nhưng nếu có nhảy xuống anh biết mình bị phát hiện. Ngồi một mình bên hàng rào cao nửa người, lặng lẽ khóc dưới ánh đèn đường mờ ảo. Cuộc sống khó khăn đến mức muốn chết anh cũng không có cơ hội.
Lúc sau, một người đàn ông từ xa đi tới. Thấy anh buồn bã ngồi đấy liền đến bên cạnh hỏi anh từ đâu đến, định đi đâu, sao muộn như vậy còn chưa về. Anh từ chối trả lời tất cả các câu hỏi của người đàn ông đó và con mắng người đàn ông đó đã an thiệp vào việc của mình, "Cút đi, tôi không mượn anh quan tâm đến tôi."
Người đàn ông cũng không giận, xoa đầu anh, kéo anh đứng dậy cởi áo ngoài khoác cho anh. Một luồng điện ấm áp lướt qua cơ thể anh. Anh ngã vào vòng tay của người đàn ông và khóc một cách thảm thiết. Anh không từ chối trả lời câu hỏi của người đàn ông nữa.
Để tránh xảy ra điều đáng tiếc, người đàn ông đó hỏi anh có tin tưởng ông ta không. Nếu anh tin tưởng ông ta, người đàn ông sẽ ở bên anh đêm nay. Có vấn đề gì sáng mai nói cũng được. Anh nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không tìm được lý do gì để từ chối lòng tốt của người đàn ông nên cùng ông ngủ lại ở một khách sạn nhỏ cách đó không xa. Người đàn ông đó là cha tôi. '
Từ đó, họ hình thành một sợi dây liên kết không thể tách rời và nương tựa vào nhau. Anh nhen nhóm hy vọng sống và dành tất cả tình yêu thương cho người đàn ông, ý trung nhân đã cứu sống mình.
Cha đã cho Vương Khải một cuộc sống thứ hai, và Vương Khải hành động của chính mình tiếp tục kéo dài cuộc sống cho ông. Số kiếp đã xui khiến họ gặp nhau. Ông trời khiến họ nương tựa vào nhau. Không khó khăn nào có thể chia cắt họ.
Sau rằm tháng giêng Vương Khải trở về quê để giải quyết việc thừa kế của mình. Chỉ còn một mình tôi chăm sóc cha. Tôi không nói với cha mình về việc Vương Khải trở về quê vì tôi sợ rằng ông sẽ lo lắng cho Vương Khải và ông ấy sẽ không nhận tiền của Khải để chữa bệnh. Sau khi Vương Khải về quê tôi đã chờ đợi từng ngày hy vọng anh ấy mau trở lại. Không có Vương Khải, tôi cảm thấy như mình không có xương sống.
Sau khi Vương Khải trở lại nhìn vẻ mặt vui vẻ của anh ấy tôi đoán công việc chắc hẳn đã giải quyết ổn thỏa. Vương Khải nói với tôi rằng nó thực sự suôn sẻ. Về đến nhà, anh và chú đến phòng công chứng để nhận lại thủ tục thừa kế. Bởi vì vừa mới qua Tết, mọi người chưa làm việc ngay nên phải đợi mất một tuần nếu không anh đã trở lại Sài Gòn từ lâu rồi.
“Mấy ngày nay em lo cho anh lắm. Sao anh còn không thèm nhắn tin cho em”.
Tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro