Sự im lặng(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những bí mật chờ được sẽ chia

  Tôi cảm thấy mình đã chia sẽ
Những bí mật nằm im lìm rất lâu đâu đó trong tâm hồn, với một người lạ, qua một cách giao tiếp hoàn toàn phi lí.

------------------------------------------------------

   Bạn đã bao giờ đặt câu hỏi tại sao chúng ta luôn dễ dàng chia sẻ những điều thầm kín trong tâm tưởng mình với một người xa lạ hơn là ai đó gần gũi?

    Bởi họ không xét đoán. Bởi họ thường kiên nhẫn hơn những người quen thuộc đã nhàm chán với câu chuyện của chúng ta, con người của chúng ta. Và bởi họ cũng sẽ dễ dàng nói cho chúng ta những bí mật của họ, mà không hề sợ rằng rồi cả thế giới sẽ biết nó.

    Tôi từng viết tay cho một cô gái suốt thời gian dài khi còn học trung học, mà chẳng hề biết người nhận kia mặt mũi ra sao, dung mạo thế nào, là một tuyệt đỉnh giai nhân hay thậm chí chẵng phải là con gái. Tôi không biết và cũng không quan tâm bởi đó khống phải múc đích của những lá thứ ấy. Những người bạn xa lạ qua thư giống như một biến thể kì diệu của nhật ký: bạn có thể nói tuột lòng ra với họ, hị không chỉ lắng nghe, ghi nhận nhựng điều ấy mà còn trả lời bạn một cách chân thành và khách quan nhất có thể.

     Những niềm vui và nổi buồn của thiếu niên mới lớn dễ có cu hướng chuyển biến thành trầm cảm nặng, đã được giải tỏa một cách hoàn goàn tự nhiên qua những lá thư đó. Rất chậm rãi, một tuần một lần, chúng tôi viết thư cho nhau, lè lưỡi liếm vào những con tem vài nghìn đồng, rồi bỏ vào hòm thư bưu điện mỗi buổi sáng cuối tuần khi được nghỉ học. Và chờ đợi.

      Sau này mỗi thứ dần trôi đi, không phải bởi chúng tôi không còn nhu cầu viết thư cho nhau nữa, mà bởi trong cuộc sống này người ta dần bị lấp đầy bởi những nhu cầu thực tế hơn.

     Thật buồn là như vậy, và gần hai thập kỷ trôi qua trong chớp mắt.

     Một tối về khuyên trước khi băng qua một ngã tư lớn, tôi dừng lại trước một chiếc đèn đỏ 90 giây, và gặp một người lạ khác.

   Đây là cung đường từ quán trở về nhà, tôi đi nó thường xuyên tới độ vó thể hoàn toàn thả lỏng tâm trí- nghĩ tới chuyện khác thay vì phải chú ý tới đường phố. Từng ngã tư, từng chiếc cây dị biệt, từng con ngõ nhỏ luôn có người lao ra vội vã, từng lan can va ra tiếng piano thật muộn. Tôi đã đi qua nó dù mưa hay gió, dù uống hay chưa, dù mệt hay không... và luôn trở về an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro