she loved the rain

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"thôi nào dayeon. mưa sẽ không làm gì được em đâu." chaehyun cố gắng kéo dayeon ra khỏi nhà.

"em biết nó sẽ chẳng làm được gì mà. em chỉ không muốn bị ướt thôi." dayeon khoanh tay, tỏ vẻ khó chịu.

"sẽ rất vui đấy! chị hứa với em!" chaehyun tiếp tục cầu xin.

"được thôi..." dayeon thở dài trong khi chaehyun hào hứng, ngay lập tức nắm lấy tay dayeon và kéo em ra ngoài.

dayeon cười một mình khi nhớ lại. em nhớ khoảnh khắc đó. em đã nhớ lại khi chaehyun tình cờ chạy vào nhà và tìm cách lôi em ra ngoài làm gì đó thay vì ở nhà và hầu như không làm gì cả. nhưng bây giờ, đó chỉ là một kỷ niệm. kể từ khi chaehyun chuyển đến một thị trấn khác, hầu hết mọi thứ đã thay đổi. dayeon ngừng ra ngoài, trừ khi em cần. dayeon ngừng tương tác với người khác và nhốt mình trong phòng riêng. về cơ bản em đã chán nản vào thời điểm này. không có gì để làm, không có bạn bè để an ủi, không có bạn bè để đi chơi cùng. bây giờ tất cả những gì dayeon có thể làm là nhắn tin hoặc gọi điện cho chaehyun, nhưng cô không bao giờ trả lời. cô nhớ những khoảnh khắc chaehyun cướp mình khỏi tay bố mẹ và đưa em đến nhiều công viên hay thậm chí là bãi biển khác nhau.

"dayeon! xuống nhà ăn tối đi!" mẹ của em gọi.

"con sao vậy?" mẹ của dayeon hỏi trước khi ngồi xuống ghế.

"con ổn." dayeon chỉ trả lời đơn giản và bắt đầu ăn.

"đừng nói dối nữa, dayeon." bà thở dài, nhìn xuống đồ ăn của mình.

"con ổn thật mà." dayeon ngước nhìn mẹ mình. bà cũng ngẩng đầu, chậm rãi gật đầu với cô gái trước mặt, tỏ vẻ tin tưởng em.

"chị ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn của con à?" dayeon lắc đầu và mẹ cười buồn với em.

"sẽ ổn mà, chắc rằng chị ấy đang bận thôi." bà nói và tiếp tục ăn.

hôm nay dayeon thức dậy sớm hơn bình thường. em bước ra khỏi giường và thực hiện thói quen buổi sáng bình thường của mình. sau khi xong việc, em bước xuống nhà và nhìn quanh xem bố hoặc mẹ đã thức chưa. không có ai ở đó, vì vậy dayeon đi vào bếp và tự làm bữa sáng trước khi đi vào phòng khách và ngồi xuống đi văng, suy nghĩ. "có lẽ mình có thể đi gặp chị ấy." dayeon nghĩ và gật đầu với chính mình, cố gắng hoàn thành bữa sáng thật nhanh. sau khi ăn sáng xong, em chạy lên lầu tìm điện thoại và ví. em đã tìm kiếm các chuyến tàu đi từ seoul đến busan, hy vọng chúng sẽ không tốn nhiều tiền. khi đã tìm được mức giá và thời gian hoàn hảo, em mỉm cười một mình, tưởng tượng sẽ tuyệt biết bao nếu được gặp lại chaehyun, người chị thân nhất của mình.

còn 20 phút nữa tàu mới đến, vì vậy dayeon nhanh chóng lấy áo khoác, điện thoại, ví và ba lô để đựng đồ ăn nhẹ và đồ uống. em chuẩn bị rời khỏi nhà khi nghĩ về bố mẹ mình. em nhìn quanh tìm một tờ giấy và một cây bút trước khi viết ra một câu nhỏ, còn vẽ một khuôn mặt cười nhỏ ở phía dưới. cuối cùng cũng có thể rời khỏi nhà. dayeon đang tìm kiếm taxi, cảm thấy nhẹ nhõm ngay khi tìm thấy một chiếc. em chạy về phía nó và vào trong xe. "cho em đến ga xe lửa seoul với ạ." em nói và thở dài ngay khi chiếc xe bắt đầu di chuyển.

khi chiếc xe dừng lại trước nhà ga, dayeon đưa tiền cho người tài xế và ngay lập tức ra khỏi xe, chạy vào tòa nhà và tìm kiếm xung quanh chuyến tàu của mình. những người xung quanh cho rằng dayeon bị điên, gần như va phải mọi thứ trong khu vực, nhưng dayeon không quan tâm, tất cả những gì cô cần là gặp người chị thân nhất của mình, chaehyun. và ngay khi tàu chuẩn bị đóng cửa, em đã chạy vào bên trong, khiến hầu hết mọi người bên ngoài và bên trong tàu đều giật mình. em lúng túng mỉm cười với mọi người đang nhìn chằm chằm và tìm cho mình một chỗ để ngồi. dayeon thở dài và ngả đầu vào ghế trước khi nhắm mắt lại.

dayeon cảm thấy đoàn tàu dừng lại và tỉnh dậy ngay lập tức. em bước ra ngoài và cười thật tươi, nhìn quanh khu vực và hít hà không khí của busan. em lấy điện thoại ra và nhắn tin cho chaehyun, nói rằng mình đang ở busan. mặc dù không có sự đáp lại, em tắt điện thoại và cất nó vào trong túi, sẵn sàng để khám phá busan và tìm chaehyun.

bây giờ, dayeon đang đi dạo quanh thành phố busan, chiêm ngưỡng mọi thứ về nó. em dừng lại khi tìm thấy một công viên rộng lớn, nhìn quanh tìm một băng ghế trống. cuối cùng em cũng tìm được một chiếc ghế dài bên cạnh một cái cây và ngồi xuống, ngay lập tức nhìn xuống điện thoại của mình để xem ít nhất chaehyun đã đọc tin nhắn của mình chưa. và vẫn chưa có trả lời. dayeon thở dài và cất điện thoại đi, nhìn khung cảnh trước mặt. em từ từ quay đầu nhìn sang bên phải, nhận thấy có hai cô gái đang đi cùng nhau, tay trong tay, vừa cười vừa nói với nhau. nó khiến dayeon nhớ đến mình và chaehyun khi họ luôn đi chơi trong công viên. em tiếp tục nhìn và gần như há hốc mồm khi nhìn thấy đó là ai.

"chị chaehyun!?" dayeon gọi và đứng dậy, không rời mắt khỏi cô gái.

"dayeon?" chaehyun gọi lại, dừng đi cùng cô gái bên cạnh.

"ai đây?" cô gái hỏi.

"đó là bạn tớ, dayeon." chaehyun giải thích và cô gái chỉ gật đầu.

"dù sao thì, đi thôi chaehyun. chúng ta vẫn chưa đến công viên yêu thích của tớ mà!" cô gái kéo chaehyun ra khỏi dayeon, người nhìn trông vô cảm. khi nhận thấy hai cô gái đã khuất bóng, em từ từ ngồi xuống băng ghế và giữ im lặng.

dayeon mất gần hai tiếng đồng hồ trong công viên, nghĩ về chaehyun và những chuyện đã xảy ra cách đây không lâu trước khi nhận ra mình không có nơi nào để ở nên em tìm một khách sạn. tất cả những khách sạn em tìm được đều quá đắt tiền hoặc có đánh giá tệ, khiến dayeon càng cảm thấy tồi tệ hơn. em ngả lưng xuống ghế và thở dài, nhìn chằm chằm xuống đất. ngay sau đó dayeon đứng dậy và bước đi. khi đang đi, em nhìn thấy ai đó ngồi xuống một chiếc ghế dài trống và nhìn lên bầu trời. khi dayeon đến gần người đó hơn, em nhận ra đó là ai.

"chị chaehyun?"

người ngồi trên ghế nhìn lên và mỉm cười một cách buồn bã với dayeon.

"đã có chuyện gì vậy?" dayeon hỏi khi cô nhận thấy những giọt nước mắt trên má chaehyun.

"chị đã đánh mất tất cả bạn bè của mình." chaehyun nói và rời mắt khỏi dayeon.

"tại sao chứ?" dayeon tò mò hỏi, ngồi xuống bên cạnh chaehyun, chờ đợi câu trả lời của cô.

"chị bảo vệ em,'' chaehyun nói, "họ đã nói những điều ác ý về em."

dayeon chậm rãi gật đầu, nhìn chaehyun từ từ đối mặt với em.

"và chị đã bỏ rơi em." chaehyun đột nhiên nói.

"chị không mất em đâu, chaehyun." dayeon nói và mỉm cười với chaehyun.

sau đó, trời bắt đầu mưa rào.

"cùng chơi dưới mưa nhé." nụ cười mỉm của dayeon dần chuyển thành nụ cười tươi tắn.

"nhưng chị tưởng em ghét mưa?" chaehyun hỏi.

"em không bận tâm đâu."

dayeon nói và nắm lấy tay chaehyun trước khi kéo cô đứng dậy khỏi băng ghế và kéo cô vào công viên mà cô đã vào lúc trước. hai cô gái nhảy vào vũng nước và chơi đùa như những đứa trẻ.

dayeon không thích mưa. nhưng em không bận tâm khi có chaehyun ở đó cùng mình.

- end -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro