Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại đã bước vào mùa hạ, thời tiết cũng trở nên thất thường hơn với những cơn mưa bất chợt. Việc xây trường học ở thôn Mã Điền cũng đã vượt qua giai đoạn manh nha, trước mắt có thể chờ đợi được nhìn thấy những trái ngọt đầu tiên.

Hôm nay Lisa  dành ra được chút thời gian trước kỳ thi học kỳ để cùng Hồ Nhã Hinh và Tô Giai Nghê đến địa điểm xây trường học để khảo sát.

So với lần trước đến đây, thôn Mã Điền lần này có chút khác biệt. Nhịp sống sinh hoạt có vẻ nhộn nhịp hơn, các loại xe chuyên dụng cũng được sẵn sàng để mở đường cho việc vận chuyển nguyên vật liệu.

Đặc biệt hơn nữa, chỗ này đã có điện.

Hồ Nhã Hinh thích thú không thôi, liên tục đưa mũi ngửi ngửi mùi thơm của thiên nhiên cây cỏ. Nơi này không khí trong lành, thật thích hợp để làm mới bản thân sau những ngày đi học nhàm chán.

"Lisa , không phải cậu nói chỗ này không có điện sao. Cậu xem bên kia là gì?"

Lisa  và Tô Giai Nghê đều nhìn theo hướng cánh tay của Hồ Nhã Hinh, phía trước mặt mấy đứa trẻ đang xúm nhau lại cùng nhìn vào một cái màn hình tivi vẫn đang chuyển động.

"Cũng vừa mới đây thôi. Ba nói với mình không hiểu sao Chính phủ đột nhiên quan tâm đến cái thôn nhỏ này. Còn đẩy nhanh kế hoạch dẫn điện đến đây. Rất may là đúng lúc, nếu không việc xây dựng trường sẽ gặp không ít trở ngại."

Hầu hết các máy móc và thiết bị đều cần có điện mới có thể vận hành, việc này đúng là Lisa có hơi chưa suy nghĩ chu toàn.

Tô Giai Nghê quan sát rồi nói: "Có lẽ Chính phủ biết được chúng ta muốn xây trường tại đây nên hỗ trợ một chút. Dù sao đây cũng là chuyện tốt."

Lisa  gật đầu, cũng không nói gì thêm mà dẫn theo hai người đến nhà bà lão lần trước.

Dọc đường đi có người nhận ra nàng, liền vui vẻ chào hỏi. Một số người còn tiện tay nhét cho ba người mấy củ khoai cùng hoa quả vừa thu hoạch được.

Hồ Nhã Hinh lấy một trái cà chua chùi chùi vào vạt áo sau đó cắn một miếng: "Aw, thật ngon nha. Ở đây nhiều phúc lợi như vậy, thật muốn ở đây luôn."

Lisa  cười cười, tỏ vẻ khinh thường: "Mới đến thì như vậy, ở thêm vài ngày thế nào cậu cũng kêu ca đòi về cho mà xem."

Hồ Nhã Hinh vểnh môi: "Lisa , cậu thật đánh giá thấp mình."

Đường đi không xa, chẳng mấy chốc đã đến trước nhà bà lão. Tô Giai Nghê nhìn căn nhà nhỏ được lợp bằng lá trước mắt, quay sang hỏi Lisa : "Lúc trước cậu ở đây a?"

Lisa  gật đầu: "Đúng vậy, mình cùng Park lão sư ở đây. Bà bà cùng bạn nhỏ rất đáng yêu."

Hồ Nhã Hinh lập tức chen vào: "Là cùng Park  lão sư chung chăn chung gối a."

Lisa  xù lông, chống hai tay bên hông: "Cái đầu cậu. Chỉ biết nói ngoa."

Ba người ồn ào trước cửa, bà bà nghe thấy động tĩnh liền bước ra. Từ trong nhìn ra có hơi phản sáng, bà nheo nheo mắt, đến khi nhận ra Lisa  liền cười thật tươi, để lộ mấy nếp nhăn trên khuôn mặt.

"Tiểu Li đó à, mau vào trong. Bà thật nhớ con nha."

Lisa  tiến lên nắm lấy tay bà bà: "Con cũng nhớ bà nha."

Hồ Nhã Hinh và Tô Giai Nghê theo sau cũng gật đầu chào hỏi, tiện thể giới thiệu bản thân.

"Chào bà, con là Hồ Nhã Hinh."

"Con là Tô Giai Nghê."

Bà bà gật đầu: "Được được. Toàn là những cô gái xinh đẹp."

Sau khi vào nhà, bà bà rót cho ba người ly nước rồi ngó trước ngó sau: "Tiểu Chaeyoung  không đến sao?"

Đôi mắt Lisa  có hơi mất tiêu cự, sau đó mỉm cười: "Chị ấy có việc bận không đến được. Thế nhưng chị ấy cũng nói nhớ bà ạ."

Bà lão nghe xong liên tục gật đầu: "Được rồi, mấy đứa ngồi đây. Bà xuống bếp chuẩn bị cơm nước."

Lisa đứng lên cản lại bước chân bà: "Bà ơi, để tụi con phụ. Các cậu ấy lần đầu đến đây, vẫn nên trải nghiệm một chút."

"Phải đó ạ."

Hồ Nhã Hinh và Tô Giai Nghê đồng thanh.

Bà bà thấy vậy cũng không từ chối, dẫn ba người xuống bếp rồi phân công công việc.

"Sao con không thấy tiểu Chiêu ạ?"

Lisa  vẫn còn nhớ cô bạn nhỏ lần trước dạy mình gấp châu châu. Bề ngoài có hơi nhút nhát nhưng lại rất đáng yêu.

"Nó cùng A Vu đi lên xóm trên rồi, phụ giúp một tay. Nghe nói sắp xây trường nên hai cha con đều rất phấn khởi."

Bà lão vừa nói vừa không quên bận rộn.

Ba người các nàng nghe xong đều nhìn nhau mỉm cười, xem như lần này họ thực sự làm được một việc có ích.

...

Hôm nay người nhà họ Kiều sẽ sang Park gia bàn bạc chuyện hôn sự. Hai bên gia đình mỗi người đều mang một tâm trạng khác nhau.

Park Chaeyoung giờ này đang nhàn nhã ngồi trên sô pha vuốt lông Đông Đông, không nhìn ra mấy phần cảm xúc. Đợi đến khi Tô Tử Phong và Mao Khởi Tuyết từ cửa bước vào, cô mới tạm thời buông ra nó.

"Tiểu thư, đã chuẩn bị xong."

Park Chaeyoung nhẹ nhàng gật đầu: "Đi thôi."

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài là vest đen cách điệu được đặt may riêng. Trên tay là đồng hồ Rolex tinh xảo cùng kính gọng vàng tôn lên mấy phần ưu nhã.

Park Chaeyoung đạp lên giày cao gót, thả nhẹ bước chân tiến về phía chiếc Rolls Royce Phantom màu trắng đang đậu sẵn.

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh tiến về biệt phủ Khuất gia. Cánh cửa tự động mở ra, khắp nơi người hầu đang bận rộn chuẩn bị cho bữa cơm quan trọng ngày hôm nay.

Khi Park Chaeyoung bước vào phòng khách, chỉ thấy Park Quang Dương đang ngồi đó đọc báo. Những người con lại có lẽ vẫn chưa xuống tới. Dù sao thời gian vẫn còn sớm.

"Chaeyoung , ba còn tưởng đến trưa con mới chịu ghé qua."

Thời gian hẹn người của Kiều gia là giữa trưa, nhưng bây giờ mới 9 giờ Park Chaeyoung đã xuất hiện, không khỏi khiến Park  Quang Dương bất ngờ.

Park Chaeyoung mỉm cười: "Ba, ông nội đâu?"

Park Quang Dương buông xuống tờ báo, hất cằm về phía cầu thang: "Chắc đang ở thư phòng."

Park Chaeyoung hiểu rõ: "Ba, con lên gặp ông nội một lát."

Park Quang Dương gật đầu, xen lẫn tò mò cùng quan tâm con gái: "Có chuyện gì sao? Cần ba lên cùng không?"

Cô lắc đầu: "Bây giờ thì không. Con lên một mình là được."

Cô nói xong dời gót đi thẳng đến thư phòng trên lầu một, nơi mà Park  Quang Hán vẫn thường lưu lại.

Ở Park  gia hầu như sinh hoạt của mỗi người là riêng tư, mỗi tầng lầu giống như một căn nhà thu nhỏ, không thiếu thứ gì. Kể cả thư phòng cũng là không chung đụng.

Trong không gian có phần hoài cổ, ánh sáng nhu hòa, Park  Quang Hán đang ngồi yên tĩnh trên chiếc gỗ lót thảm lông màu vàng sậm.

Park Chaeyoung trước tiên gõ cửa rồi mới bước vào, lễ phép cất lên giọng nói: "Ông nội."

Park  Quang Hán buông xuống quyển sách trong tay, ngẩng mặt nhìn cô, sau đó cũng tiện tay tháo ra cặp kính viễn.

"Kể từ lần thông báo hôn ước lần trước, thật lâu mới thấy con tìm ta."

Lần trước sau khi Park Quang Hán nói rõ quyết định của mình với cô, Park Chaeyoung đã từng dấy lên bất mãn.

Suốt hai mươi mấy năm qua, Park  Quang Hán dù cho có nghiêm khắc đến cỡ nào cũng chưa từng ép cô phải làm những chuyện mà cô không thích. Nếu nói bởi vì Park Chaeyoung có chính kiến chi bằng nói Park  Quang Hán quá thương yêu đứa cháu gái này.

Vậy mà cuối cùng hai người vẫn có lúc không cùng chiến tuyến. May mắn lần này Park Chaeyoung vẫn nắm chắc được cơ hội thoát thân nên cũng không cùng ông tranh cãi quá nhiều.

"Đúng là Chaeyoung  có chuyện muốn nói cùng ông."

Park  Quang Hán gật đầu, dời bước lại chiếc bàn trước mặt: "Ngồi xuống trước đã."

Park Chaeyoung tiến đến ngồi xuống, chủ động rót một chén trà đặt đến trước mặt Park  Quang Hán: "Vẫn là Long Tỉnh thượng hạng."

Park  Quang Hán từ tốn ngửi qua hương vị, sau lại uống một ngụm.

"Đúng vậy, bao nhiêu năm vẫn thấy đây là loại trà ngon nhất."

Park Chaeyoung trên gương mặt so với Park Quang Hán có vài phần tương tự, nhất là cặp chân mày lộ ra khí khái của bậc tinh anh. Ông nhìn cô, trong ánh mắt toát ra dịu dàng cùng sủng ái.

"Ta còn nhớ khi nhỏ con vẫn hay đến chỗ này, ngồi trên chiếc ghế kia cùng ta luyện chữ. Thời gian cứ như vậy trôi qua thật nhanh, cuối cùng cũng đến lúc nhìn thấy con yên bề gia thất."

Park Chaeyoung hơi mỉm cười, mượn chủ đề mà hỏi ngược lại Park  Quang Hán: "Ông nội đánh giá Kiều Hàn Khiêm kia là người như thế nào?"

Park  Quang Hán có hơi dừng lại, nhướng mày rồi thở ra một hơi: "Sự nghiệp xem như có chút thành tựu, khiêm tốn hữu lễ. Tuy so với con cùng Park gia ta vẫn còn cách xa vạn trượng nhưng cũng tính là bậc tinh anh. Quan trọng nó là cháu nội của Kiều Hàn Tiên. Ta tin một người chính trực như anh ấy thì con cháu chắc hẳn cũng không tầm thường."

Park Chaeyoung nghe xong không nói gì, chỉ từ trong túi xách lấy ra vài thứ đặt trước mặt Park  Quang Hán.

"Ông nội, trước tiên xem qua cái này đã."

Park Quang Hán hoài nghi nhìn cô một cái, sau đó mới nhìn đến những thứ hồ sơ dày cộm trên bàn.

Tất cả đều là chứng cứ phạm tội của Kiều Hàn Khiêm, bao gồm việc chạy án, xử oan cho người tốt, bao che việc buôn bán ma túy và có cả thói quen trụy lạc.

Park  Quang Hán càng xem mày càng nhíu chặt, khí thế sắc bén mấy mươi năm chinh chiến trên sa trường cứ như vậy mà bộc lộ hết thảy.

Ông quăng tài liệu xuống bàn, ly trà chưa uống hết cũng ngả nghiêng, nước thấm ướt trên mặt giấy.

"Hỗn đản. Ta vậy mà một mực tin tưởng, cũng không điều tra qua. Xém nữa là cõng rắn vào nhà."

Với quyền lực trong tay của mình, Park  Quang Hán so với Park Chaeyoung càng không khó để điều tra chuyện này. Chỉ là ông một mực tin tưởng cháu trai người chiến hữu, cũng quá trân trọng tình nghĩa năm xưa.

Còn chưa dừng lại, Park Chaeyoung  lấy ra một cái máy ghi âm, ấn nút mở.

...

"Chuyện mẹ làm có thể so với chuyện xấu của con sao?"

"Con trai à, con cần gì phải lo lắng. Đợi con trèo vào được Park  gia liền giống như hổ mọc thêm cánh. Mẹ đây cũng có thể yên tâm hưởng phúc."

"Con cảm thấy Park Chaeyoung này thực sự rất khó chơi. Mẹ xem mỗi lần nhìn thấy con cô ta đều trưng ra bộ mặt lạnh như băng, đến con còn phải run sợ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với nhan sắc cùng quyền thế của cô ta, rất đáng để con bỏ ra chút công sức."

"Đúng, phải như vậy. Mẹ tin con trai mẹ sẽ dễ dàng thu phục được cô ta."

...

Tiết Lan Anh có thói quen bao nuôi trai trẻ, Mao Khởi Tuyết đã lợi dụng điểm này cài vào một tiểu thịt tươi thơm ngon vừa miệng, cứ như vậy mà có được đoạn ghi âm này.

"Ông nội, con nghĩ con không cần giải thích quá nhiều về ý định ngày hôm nay. Con đã thay ông tìm ra cách để có thể báo đáp ân nghĩa năm xưa. Con cũng mong ông đừng ép con làm những điều mà con không thích nữa."

Park  Quang Hán gật đầu: "Con yên tâm, ta sẽ giải quyết chuyện này thỏa đáng."

Park Chaeyoung liền đứng dậy: "Nếu cần thêm gì ông nội có thể hỏi Khởi Tuyết, cô ấy nắm rõ hơn con. Bây giờ con phải đi trước."

Cô đã không thể chờ đợi thêm một phút giây nào nữa để có thể nhìn thấy Kỳ Mặc Vũ.

"Không ở lại dùng cơm sao?"

Park Quang Hán nhìn theo bước chân cô, lên tiếng hỏi.

Park Chaeyoung dừng bước lắc đầu: "Hôm sau lại đến bồi tiếp ông nội."

Nói xong thì xoay lưng xuống lầu.

Bên dưới phòng khách Trầm Lệ Chi, Park  Quang Dương và Đới Triêu Lộ đều tập hợp đầy đủ. Park  Trạch Nguyên không muốn nhìn thấy mẹ con Kiều Hàn Khiêm nên đã lấy cớ lưu lại công ty. Chỉ có các vị trưởng bối là khó lòng vắng mặt.

"Bà nội, ba, mẹ, con đi trước."

Cô nói xong thì đẩy nhanh bước chân đi thẳng tới vị trí xe đang đỗ, cũng không quan tâm ba vị trưởng bối đang ngơ ngác nhìn nhau.

Tô Tử Phong thay cô mở cửa xe: "Tiểu thư,  La tiểu thư hiện đang ở thôn Mã Điền."

Park Chaeyoung hiểu rõ gật đầu: "Tôi muốn đến đó nhanh nhất có thể."

"Dạ, tiểu thư."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro