chương 84 : biến chuyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                   
                                   
                     

Lạp Lệ Sa ở trong phủ bồi tiếp hồ ly tinh của nàng nghiên cứu ma kính đại toàn thư ròng rã hai ngày hai đêm.

                     

Đợi sáng sớm ngày thứ ba, hạ nhân trong phủ Từ Phong đưa tới một phần đại lễ. Phần này thật là thư tín do Từ Phong tự tay viết, chỉ là nội dung trong đó quá mức hậu trọng, mới bị Lạp Lệ Sa xưng là đại lễ. Trong thư, Từ Phong biểu lộ với Lạp Lệ Sa sự thực tình nghĩa huynh đệ hai người là không thể thay đổi, lại đề cập với nàng hắn yêu thê tử Lạp Ngưng Nhi tha thiết. Về sau, Từ Phong chỉ dùng một câu liền để Lệ Sa hiểu rõ ý hắn nguyện ý tương trợ nàng thành tựu đại nghiệp. Câu kia rất đơn giản: Lạp huynh, chỉ cần ngươi phân phó một tiếng, binh mã trong tay huynh đệ ta toàn bộ đều mặc ngươi sở dụng.

                     

"Thái Anh, Từ huynh đáp ứng tương trợ ta rồi." Cầm tín, trên mặt Lạp Lệ Sa tràn ra ý cười không che giấu được. Nang tiện tay hãm Phác Thái Anh vào ngực, bày thư tín ra cho nàng xem: "May mà có nàng, không phải vậy vẫn thật không biết phải làm sao để thuyết phục Từ huynh nữa!"

                     

"Ngốc tử, người ta mệt mỏi quá đi!" Phác Thái Anh đánh cái ngáp, đôi mắt nàng khép hờ, nhè nhẹ đẩy Lạp Lệ Sa mở ra lười biếng nằm trên giường. Phảng phất thời khắc này chỉ có giường là nàng cần thôi, ngay cả ngốc tử nàng yêu nhất, cũng không sánh được giường ngủ ấm áp thoải mái này.

                     

"Thái Anh sao uể oải vậy? Rõ ràng hai ngày nay cái gì chúng ta cũng không có làm." Lạp Lệ Sa dán tay lên trán nàng, hoàn toàn quên Phác Thái Anh vốn là hồ ly tinh, nào sẽ giống phàm nhân sinh bệnh vậy chứ? Chỉ là, nếu không phải sinh bệnh sao lại có vẻ uể oải như vậy? Hai ngày nay các nàng vẫn đang nghiên cứu ma kính đại toàn thư, chỉ là nghiên cứu này không phải nghiên cứu trên người đối phương, các nàng vẫn luôn chỉ thành thật nằm bò trên giường lật loạn hiệt tán gẫu chuyện khác mà thôi. Hiện giờ Phác Thái Anh đột nhiên không khoẻ ỉu xìu như vậy, thực khiến Lạp Lệ Sa rất lo lắng.

                     

"Sao người ta biết được! Có lẽ mấy ngày trước hao phí quá nhiều tinh lực mới uể oải như vậy. Ngốc tử, ngươi ôm người ta ngủ có được không? Ngươi ta thật mệt thật mệt, ngươi ôm người ta ngủ mới thoải mái cơ!" Phác Thái Anh lôi y tụ Lạp Lệ Sa tát kiều nói, thời khắc này nàng lại như cái tiểu nữ sinh quấn người , dính lấy người yêu có thể cho nàng ỷ lại.

                     

"Được được được, ta ôm nàng ngủ mà. Thái Anh, nàng thật không có chuyện gì chứ? Có cảm giác không thoải mái chỗ nào không?" Lạp Lệ Sa nằm xuống ôm Phác Thái Anh vào ngực, trong đầu nàng mọc nghi vấn, vì tiêu hao tinh lực quá nhiều mới có thể uể oải như vậy? Vậy soa không phải mấy ngày trước đây liền bắt đầu có phản ứng uể oải rồi chứ? Phác Thái Anh như vậy, thật khiến nàng lo lắng không thôi.

                     

"Có chỗ nào không thoải mái đâu? Chỉ là rất mệt thôi!" Phác Thái Anh duỗi một ngón tay chặn môi Lạp Lệ Sa, cuộn lại thành trạng thái anh nhi trong lòng nàng: "Không cho nói nữa! Bồi ngươi ta ngủ một giấc thật tốt đi mà!"

                     

Có tiếng gõ cửa vang lên, thanh âm của gia đinh bên ngoài khiến cho Phác Thái Anh đến nay tính khí tốt phải thiếu nhẫn nại mà nhíu mày. Thân thể uể oải mạc danh thêm vào bị tiếng gõ cửa cấp bách của gia đinh bên ngoài mang đến tâm phiền ý loạn khiến Phác Thái Anh trong nháy mắt dã man lên. Mà loại dã man này để cho Lạp Lệ Sa thành người chịu tội cuối. Nàng còn chưa kịp khom lưng mang hài vào, Phác Thái Anh thẳng thừng vung lên một cước, đạp nàng nằm bò trên đất: "Thật là! Chán ghét chết được! Những hạ nhân kia đều vướng vận lúc người ta muốn nghỉ ngơi nhất!!!"

                     

"Thái Anh..." Đột nhiên bị người yêu của mình đạp cho một cước, Lạp Lệ Sa coi như có hoả cũng không thể phát. Nàng uỷ khuất đầy mặt đứng dậy nhìn Phác Thái Anh, một tay còn cầm hài muốn mang, tay kia thì lại xoa mông mình: "Hôm nay sao nàng..." Thô lỗ vậy. Đương nhiên, phần sau Lạp Lệ Sa nghẹn trong bụng, bởi vì Phác Thái Anh căn bản sẽ không nghe nàng nói, chỉ là xoay người đưa lưng về phía nàng, cũng không biết là tỉnh hay ngủ.

                     

"Có chuyện gì?" Mở cửa, trên mặt Lạp Lệ Sa che kín mây đen. Nàng không có biện pháp sinh khí với Phác Thái Anh, cũng chỉ có thể đem tất cả oán khí thêm tới trên người gia đinh đến quấy rầy các nàng. Ngẩng đầu lên, nàng phát hiện gia đinh cũng không chỉ tới một mình, sau hắn còn theo một vị công công lạ mặt, cầm trong tay một quyển thánh chỉ: "Không biết công công đến đây có chuyện trọng yếu gì?"

                     

"Ân khái." Nghe được câu hỏi của Lạp Lệ Sa, công công lạ mặt thẳng lưng đi tới phía trước gia đinh, hắn mở thánh chỉ trong tay ra, lớn tiếng tuyên: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết! Đặc tuyên đại học sĩ Điện các Lạp Lệ Sa tiến cung yết kiến! Lạp đại học sĩ, vậy chúng ta liền thỉnh đi."

                     

"Hoàng thượng tỉnh rồi?"

                     

"Tự nhiên là tỉnh rồi. Nói ra, vẫn là Lạp đại học sĩ ngài mặt mũi lớn, thánh thượng vừa tỉnh đã hạ chỉ muốn triệu kiến ngài tới! Đi thôi, chậm chút sợ là khiến thánh thượng bất mãn."

                     

"Vậy thì, thỉnh công công chờ phút chốc, thứ cho ta vào phòng đổi thân y thường." Lạp Lệ Sa lấy một tấm ngân phiếu từ trong y tụ ra đưa cho công công, sau khi được hắn gật đầu thì trở về phòng cùng đóng cửa phòng lại. Ngồi ở mép giường, Lạp Lệ Sa cúi người khẽ ôm lấy Phác Thái Anh, ôn nhu hôn xuống gò má  nàng, nói: "Hoàng thượng tỉnh rồi, tuyên ta vào cung yết kiến. Ta đoán đại khái là những việc nàng làm kia có tác dụng, nói không chừng, thánh thượng thật coi ta thành thừa tự lưu lạc bên ngoài của hắn. Thái Anh, ta đây liền theo tiến cung đây, nàng nghỉ ngơi thật tốt."

                     

"Ngốc tử..." Lạp Lệ Sa đang định đứng dậy, tiếng Phác Thái Anh biếng nhác tác kiều lập tức vang lên. Không đợi đối phương kịp phản ứng, liền biến thành bạch hồ nằm sấp trước ngực Lạp Lệ Sa, một đôi mắt hồ ly hơi hơi nheo lại: "Ôm người ta đi, không có ngươi ôm người ta, thật không thoải mái đó."

                     

"Thái Anh, ta... ta đây là phải vào cung gặp thánh mà. Nếu mang theo nàng, dù cho chỉ là một con bạch hồ, cũng là vạn phần bất kính đó." Lạp Lệ Sa khó xử nói, nàng có hơi nghi hoặc, sao hồ ly tinh của nàng đột nhiên trở nên dính nàng như vậy chứ? Lại hiện ra nguyên hình cho mình ôm, ngay cả đại sự gặp thánh như vậy cũng không hiểu cố kỵ.

                     

"Không muốn... Cùng lắm người ta ẩn thân hình, chỉ để ngươi thấy là được." Bạch hồ ở trong lòng ngực Lạp Lệ Sa trở mình, hai chân trước bám vào y khâm nàng không buông, bộ dạng này như tiểu hài tử vì không chiếm được đường quả mà vô lại.

                     

"Nhưng mà... "Dù nàng ẩn thân hình, ta vẫn cứ phải ôm nàng. Lạp Lệ Sa đành chịu cúi đầu nhìn bạch hồ tựa như đang ngủ say trong lòng ngực, để nàng duy trì động ta ôm gì đó một đường tiến cung, đoán chừng đi được nửa đường cũng sẽ bị coi như phong tử.

                     

"Ngốc tử, ngươi không yêu người ta gì..." Bạch hồ đánh cái ngáp, lại trở mình một cái.

                     

"Ta không có, nàng biết rõ ta... Được rồi được rồi, nàng không cần ẩn thân hình, ta liền cứ vậy ôm nàng đi." Lạp Lệ Sa thoả hiệp, nàng nhẹ nhàng vuốt ve da lông bạch hồ, một tay mở cửa đi ra ngoài. Đối diện với ánh mắt quái dị của công công tuyên chỉ, Lạp Lệ Sa chọn trực tiếp nhất là không nhìn, nói: "Công công, vậy chúng ta tiến cung diện thánh đi, hoàng thượng vẫn đang chờ đó!"

                     

"Phải phải phải, Lạp Đại học sĩ nói đúng đó! Vậy chúng ta tiến cung đi, thánh thượng đặc ý an bài, mệnh chúng ta dùng kiệu nâng ngài tiến cung đó!" Công công đảo qua bạch hồ trong lòng Lạp Lệ Sa, áp chế mạnh mẽ kinh ngạc ngụ trong lòng, thỉnh Lạp Lệ Sa ngồi vào kiệu chuẩn bị đặc biệt, nâng lên nhắm hoàng cung mà chạy đi.

                                 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro