Chương 24. Nữ Nhân Ngoan Độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tỷ tỷ, áo bào ngươi sao lại thiếu mất một viên hồng bảo thạch vậy ? Tỷ tỷ đường đường là quý phi cao quý, sao có thể mặc trang phục mà không chú ý như vậy ? Hơn nữa, trang phục trong cung đều được may riêng, quần áo gắn hồng bảo thạch đâu dễ dàng mà có được ? Phải xem xét lại các cung nữ lo liệu việc trang phục trong cung đi ?"

Yang Rimyeon thật là có tâm, ngay cả y bào đỏ thẫm của Ahn Heeyeon thiếu một viên hồng bảo thạch mà cũng để ý. Viên hồng bảo thạch kia bất quá chỉ to như hạt đậu xanh, nếu Yang Rimyeon không nói thì Ahn Heeyeon quả thật đúng là cũng không chú ý đến.

"Vậy muội muội nghĩ xem nên xử lý thế nào đây ?" Yang Rimyeon kêu một tiếng "tỷ tỷ" thân thiết, Ahn Heeyeon cũng thân thiết gọi lại một tiếng "muội muội" cho phải đạo a. Ahn Heeyeon trong lòng sớm đã hận không thể làm gì được Yang Rimyeon, không có việc gì lại tìm đến mình gây phiền toái, một lòng bới ra chuyện gì đó để cho mình một đao.

"Đương nhiên là truyền cung nữ lo trang phục lại đây, chất vấn một phen, khiến các nàng không dám tái phạm nữa, bằng không tỷ tỷ ngày sau như thế nào phục chúng đây ?" Yang Rimyeon mềm mại nói, ngữ khí thật giả dối.

"Vậy cứ theo ý muội muội đi. Người đâu, truyền cung nữ phụ trách trang phục lại đây !" Ahn Heeyeon cũng hướng Yang Rimyeon cười giả dối, ngươi thích hư tình giả ý, chẳng lẽ ta lại không tiếp sao ? Bất quá là rớt một viên bảo thạch, khảm lại là tốt rồi, Yang Rimyeon thích việc nhỏ hóa to, không phải muốn cho người khác biết tân Ahn quý phi là người không tốt sao ? Cho dù bản cung có không tốt thế nào, Yang Rimyeon ngươi cũng không được sủng ái bằng bản cung, vẫn thấp hơn bản cung một bậc, Ahn Heeyeon trong lòng hừ lạnh nói.

"Khởi bẩm nương nương, hồng bảo thạch trên y bào không phải là tự nhiên rơi ra mà là bởi vì bị cậy ra." Cung nữ phụ trách trang phục nhìn kỹ quần áo sau đó đường đường chính chính nói, chứng minh cũng không phải lỗi của cung nữ các nàng.

"Nếu không phải ngươi vậy nhất định là có người chủ động ăn cắp, ngẫm lại cũng đúng, bảo thạch nhỏ như vậy, không dễ dàng khiến người khác chú ý. Trong điện tỷ tỷ sao lại xuất hiện loại nô tài như vậy, tỷ tỷ hẳn là phải trừng trị một phen, bằng không Vân Phương điện ngày sau chắc sẽ đạo tặc hoành hành, người không biết còn tưởng rằng tỷ tỷ phẩm hạnh không tốt nên mới dạy dỗ ra nô tài như vậy, đừng để cho kẻ trộm làm hỏng thanh danh của tỷ !" Yang Rimyeon cầm tay Ahn Heeyeon, vẻ mặt quan tâm nói. Có người trộm cắp không phải là việc nhỏ, Yang Rimyeon thành công đem sự tình khuếch đại, trong lòng âm thầm đắc ý.

Ahn Heeyeon rút tay ra, để lâu chắc phải rửa tay mấy lần mất. Rốt cục vẫn để cho Yang Rimyeon nắm được sơ hở, nàng có thể tưởng tượng được Yang Rimyeon sẽ cười đắc ý đến cỡ nào. Hôm nay mà mình không tìm ra kẻ trộm sợ là sẽ bị Yang Rimyeon chế giễu, về sau Yang Rimyeon nhất định mỗi ngày đều sẽ lôi chuyện này ra nói.

"Boram, quần áo bản cung đều là ngươi phụ trách, ngươi mau cho bản cung một lời giải thích !" Ngữ khí Ahn Heeyeon vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt hồ mị lại cực kì sắc bén.

"Chuyện này không liên quan đến nô tỳ, nô tỳ có một trăm cái mật cũng không dám làm việc này, y bào này trước đó là đưa cho Hoán y cục mang đi giặt sạch, hôm nay Hoán y cục mới đưa lại đây, nô tỳ thật sự không trộm, nhất định là cung nữ Hoán y cục trộm, lúc Hoán y cục đến thu quần áo vẫn còn hoàn hảo...... Nương nương, nô tỳ thật sự không trộm......" Boram sụp xuống quỳ trên mặt đất, thân thể vẫn run run không thôi. Nàng là thị nữ bên người quý phi, Ahn quý phi được sủng ái, nàng cũng theo đó mà thơm lây, đâu lý nào lại vì một viên hồng bảo thạch mà mạo hiểm ? Có lẽ nàng thật sự không trộm !?

"Boram là thị nữ của bản cung, bản cung ban cho nàng ban đâu chỉ một viên tiểu bảo thạch, nàng sẽ không vì một viên hồng bảo thạch nho nhỏ mà mạo hiểm, cho nên bản cung tin tưởng không phải nàng làm." Ahn Heeyeon nói. Dù cho là Boram thực sự làm nàng cũng sẽ nói không phải, dù sao Boram là thiếp thân thị nữ của mình. Boram phạm tội, thân là chủ tử dĩ nhiên không được quản giáo thất trách. Nàng không muốn để chuyện này cho Yang Rimyeon được thể làm tới, dĩ nhiên đem những kẻ có quan hệ gần bên mình làm cho trong sạch.

"Không phải nàng, còn có thể là ai được ?" Yang Rimyeon không dễ dàng buông tha nói, thật vất vả mới bắt được nhược điểm thế này, nàng sao có thể dễ dàng buông chứ ?

"Đem tất cả những người có tiếp xúc với y phục của ta hôm đó triệu tập lại đây, bản cung sẽ nhất nhất thẩm vấn." Ahn Heeyeon ra lệnh.

Vì thế sau đó liền xuất hiện kẻ cực kì bất hạnh, cung nữ Jeonghwa chính là người đến Wanpyong điện thu quần áo, cũng là người giặt sạch đống quần áo này. Vốn không phải nàng phụ trách thu dọn y phục nhưng ngày hôm đó tiểu cung nữ quản việc này sinh bệnh vài ngày, khiến cho người luôn luôn vui vẻ giúp đỡ người khác như Jeonghwa thay nàng làm việc, kết quả là nàng biến thành kẻ bị tình nghi nhất.

Jeonghwa còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị người áp giải đến Wanpyong điện. Jeonghwa coi như đây là lần thứ hai nhìn Ahn Heeyeon cùng Yang Rimyeon, các nàng đều ngồi phía trên, cung nữ hai bên trái phải lẫn thái giám đều nhìn chằm chằm vào mình, sắc mặt lại không tốt, làm Jeonghwa cảm thấy cực kì bất an.

"Ngươi là người nhận y phục của nương nương ?" Ở trong cung, tổng quản là người có địa vị rất cao, đứng từ trên nhìn xuống Jeonghwa hỏi. Làm cho Jeonghwa có cảm giác mình như con kiến tuỳ thời bị người khác dẫm đạp, càng trở nên khiếp đảm hơn. Hiển nhiên tổng quản đã quen với cảnh tượng nghiêm hình bức cung thế này, khí thế trên người liên tục áp đảo Jeonghwa.

Jeonghwa không biết nương nương trong lời tổng quản là chỉ vị nào, nàng còn cố nhìn qua trang phục trên người Ahn Heeyeon cùng Yang Rimyeon, người kia cùng quý phi hồ ly tinh giống nhau mặc quần áo đều nhìn quen mắt. Thiệt tình nhớ không rõ, quần áo trên người chiêu nghi cũng có chút quen mắt, cũng nhớ không rõ nàng một ngày giặt mấy chục bộ quần áo, làm sao có thể nhớ rõ như vậy chứ ?

"Không nhớ nữa." Jeonghwa thành thực đáp, chẳng lẽ mình giặt quần áo không đủ sạch sẽ sao ? Mỗi kiện quần áo nàng đều giặt rất kỹ, theo lý thuyết, hẳn là giặt quá sạch mới phải.

"Hồng bảo thạch trên y phục là ngươi trộm ?" Tổng quản đanh mặt lại, dáng vẻ còn muốn đánh người, Jeonghwa theo bản năng liền ôm lấy đầu, đây là do nàng chịu ngược đãi mà thành thói quen.

"Ta không trộm gì cả !" Jeonghwa bộ dáng khiếp sợ nói, phóng đại âm lượng để chứng minh mình trong sạch, nàng ghét nhất bị người khác vu oan nàng lấy trộm này nọ. Trước khi chưa tiến cung, Jeonghwa từng bị vu oan ăn trộm một lần, khiến người ta bắt đeo cái biển "Trộm cắp" đi quanh phố để thị chúng, điều này để lại tổn thương rất lớn trong lòng cô bé Jeonghwa. Từ đó Jeonghwa đã nghĩ nàng thà rằng bị người ta giết chết cũng không muốn bị người ta vu oan.

Ahn Heeyeon vốn căn bản không quá để ý, có phải cung nữ sợ hãi như con chuột con kia trộm hay không nàng một chút cũng không cần biết, chỉ cần không phải người trong điện mình trộm là được. Tùy tiện tìm một người, tỏ vẻ chút bộ dáng để Yang Rimyeon xem là được, nhưng tiểu cung nữ đột nhiên hét to khiến Ahn Heeyeon nổi lên hứng thú tươi cười. Nàng đứng dậy đến gần Jeonghwa, thấy con chuột con ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt thực chân thành tha thiết, thoạt nhìn tựa hồ thực sự trong sạch. Ahn Heeyeon ý cười càng đậm, lại hiện lên một tia âm ngoan.

"Không thừa nhận phải không? Vả miệng cho ta !" Ahn Heeyeon hướng Jeonghwa cười đến yêu mị, tựa hồ người hạ mệnh lệnh ngoan độc không phải nàng.

Tổng quản nghe theo lệnh, bắt đầu hung hăng vả lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Jeonghwa, mỗi cái tát khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng sưng đỏ lên, xem ra tổng quản quả nhiên dụng hình, một chút cũng không nương tay.

Jeonghwa nhìn chằm chằm Ahn Heeyeon, ánh mắt không khuất phục. Cái này là cốt khí không cam lòng bị oan uổng, làm cho Ahn Heeyeon cười lại càng quyến rũ, ngay cả Yang Rimyeon cũng cảm thấy Ahn Heeyeon cười có điểm kinh nhân.
Jeonghwa chợt nghĩ nếu là hoàng hậu nương nương, nàng nhất định có thể tra ra manh mối mà không phải để người tốt chịu oan, tùy ý dụng hình. Khó trách mọi người đều nói, nữ nhân lớn lên giống hồ ly tinh đều là nữ nhân ác độc.

"Ngưng đi." Đại khái sau khi đánh năm sáu bạt tai, mặt Jeonghwa đã muốn sưng đỏ không chịu nổi, Ahn Heeyeon mới ra lệnh tổng quản dừng tay.

Đau quá, đau đớn rát bỏng hai má, nhưng Jeonghwa vẫn cố ép mình nhịn xuống không khóc.

"Ngươi nếu thừa nhận là ngươi trộm, bản cung tạm thời có thể tha cho ngươi, chỉ cần ngươi thừa nhận, bản cung sẽ không để người đánh ngươi nữa, chỉ cần ngươi thừa nhận thôi, bản cung nói được thì làm được." Ahn Heeyeon đưa ngón tay thon dài mà yêu tà nâng cằm Jeonghwa, cười ôn nhu nói. Ngữ khí giống như lừa gạt, làm cho trong lòng Jeonghwa sinh ra cảm giác sợ hãi, trong mắt người khác có lẽ là nụ cười vô cùng yêu mị nhưng ở trong mắt Jeonghwa lại dị thường ác độc. Jeonghwa cường ngạnh ưỡn thẳng thắt lưng, không phải mình làm, vì cái gì bắt mình thừa nhận chứ. Phật tranh một nén nhang, người tranh một hơi thở, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

"Không phải ta, không phải là ta trộm , đánh chết ta cũng không thừa nhận !" Jeonghwa lắc đầu, chán ghét không thèm nhìn mỹ nhân như rắn rết trước mặt, lại dùng sức quá mức mà lắc đầu khiến móng tay dài của Ahn Heeyeon quét lên trên mặt nàng, tạo thành một vệt xước nho nhỏ rớm máu.

"Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, tiếp tục đánh cho ta !" Ahn Heeyeon nhìn Jeonghwa thường kiên định càng tươi cười, nụ cười đầy trào phúng, nàng muốn thử xem tiểu cung nữ không thức thời này có thể chống được đến khi nào.

Tổng quản tuân lệnh, lập tức bắt đầu chấp hành nhiệm vụ, rất nhanh khóe miệng Jeonghwa vương tơ máu. Kẻ ở hoàng cung đã lâu năm, tâm đều đã trở nên lạnh lùng cứng rắn, chỉ có một ít cung nữ mới tiến cung không lâu chứng kiến cảnh này mới có chút động dung mà thôi.

Yang Rimyeon hừ lạnh, không ngờ Ahn Heeyeon tìm con chim vô tội thế tội sơn dương, xem ra nữ nhân này so với mình tưởng tượng còn khó đối phó hơn.

"Tỷ tỷ, hẳn là đủ rồi, ta nghĩ nàng đã tiếp thu giáo huấn, lần sau sẽ không dám tái phạm nữa." Yang Rimyeon làm bộ như vô cùng thiện lương nói, Ahn Heeyeon trong lòng cười lạnh, lại còn ra vẻ người tốt, nữ nhân này dối trá đến cực điểm.

"Muội muội vừa rồi nói đúng, nên hảo hảo giáo huấn, răn đe, để tránh ngày sau người khác tái phạm, miễn cho một ít người nói bản cung quản giáo không nghiêm, chuyện Wanpyong điện sẽ không phải khiến muội muội lo lắng ." Ahn Heeyeon hướng Yang Rimyeon nở nụ cười, không hiểu sao, vẻ tươi cười kia làm cho tâm Yang Rimyeon dâng lên một tia lãnh ý, Ahn Heeyeon đã muốn chĩa mũi nhọn vào mình, nhất định phải sớm trừ bỏ, Yang Rimyeon thầm nghĩ.

"Vậy muội muội không quấy rầy tỷ tỷ dụng hình , muội muội xin hồi Liên Tâmđiện ." Yang Rimyeon hướng Ahn Heeyeon hành lễ, sau đó mang theo cung nữ của mình trở về.

Ahn Heeyeon thấy Yang Rimyeon đi rồi, lại liếc mắt nhìn Jeonghwa lung lay sắp đổ, có chút động dung, nàng biết không phải là Jeonghwa trộm, chỉ có thể nói nàng không may thôi.

"Ngươi vừa rồi nếu thừa nhận, ta sẽ không đánh ngươi. Khẩu khí cãi lại như thế, có thể cho ngươi cái lợi gì sao ? Cuối cùng còn không phải làm khổ chính mình sao, thật sự là ngu xuẩn !" Ahn Heeyeon nhìn về phía Jeonghwa, châm chọc nói.

"Ta...... không...... trộm......" Jeonghwa như trước kiên định nói, nàng hiện tại căn bản nghe không rõ nữ nhân ác độc này rốt cuộc đang nói cái gì. Hai tai đều bị ù, mặt bỏng rát đau đớn, đầu óc choáng váng đến mê sảng.

Ahn Heeyeon nghe vậy, vẫn nở nụ cười trào phúng, nàng cũng đã từng quật cường như vậy.

"Đem bình dược cho nàng đi, đưa nàng về Hoán y cục." Ahn Heeyeon hướng cung nữ bên cạnh, mặt không chút thay đổi nói.
Rất sớm trước kia nàng đã biết thế giới này sẽ không có chỗ cho kẻ nhỏ bé chính nghĩa, chính nghĩa là dành cho kẻ cường đại, cho nên mặc dù tự mình biết không phải nàng trộm nhưng cũng sẽ không thay nàng tìm ra hung phạm, còn trong sạch của nàng, mình cũng sẽ không có áy náy, Ahn Heeyeon lạnh lùng thầm nghĩ.

Nếu đã không áy náy, ngay cả dược cũng không nên cho, như vậy mới có lực thuyết phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro