Chương 117

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con ăn trước chút gì đi, chờ mẹ gặp Park Jiyeon, sau đó mới quyết định." Kim Sooyoung xem như đã nhượng bộ, ít nhất cũng đã muốn tự mình xác định Park Jiyeon liệu có là người đáng giá để Hyomin phó thác. 

"Đừng, con chính là muốn cùng Yeonie cùng một chỗ." Hyomin vẫn là thực kiên định nói, nếu đổi lại là một người thông minh sẽ biết mẹ đã rất nhượng bộ, đáng tiếc Hyomin vốn giản đơn đến không thể giản đơn hơn, không hiểu tình thế. 

"Bảo bối, mẹ nếu nhìn Yeonie của con liền sẽ thích, sẽ nguyện ý cho các con cùng một chỗ, con đối với Yeonie của mình không có tin tưởng sao ?" 

Kim Jayiong biết tính tình của Kim Sooyoung, nhượng bộ như vậy đã là không dễ dàng, Hyomin cường ngạnh như vậy vạn nhất chọc giận Sooyoung sẽ không tốt, chỉ cần Park Jiyeon đừng quá kém, Sooyoung hơn phân nửa sẽ thỏa hiệp. Kim Jayiong cảm thấy được con của Park gia hẳn là sẽ không làm cho bọn họ thất vọng. 

"Mẹ sẽ thích Yeonie, Yeonie thông minh như vậy." 

Hyomin đối Park Jiyeon vẫn rất có tin tưởng, cô cảm thấy Park Jiyeon vốn không có khuyết điểm gì. 

"Kia uống trước một chút cháo được không?" Kim Jayiong hống, Hyomin chính là tâm can bảo bối của hắn, hắn chỉ sợ Hyomin đói bụng. Lúc Hyomin còn nhỏ, Kim Sooyoung trên cơ bản chưa từng giúp Hyomin đổi tã, nhưng Kim Jayiong thường xuyên tự tay đổi, mặc dù có bảo mẫu, chỉ cần có Kim Jayiong ở đó, hắn sẽ thân lực thân vi, cho nên từ nhỏ đến lớn, Kim Jayiong so với Kim Sooyoung càng cưng chiều Hyomin. 

(*thân lực thân vi: tự ra tay.)

"Dạ." Hyomin lúc này mới gật đầu, vị phụ thân "nhị thập tứ hiếu" Kim Jayiong lập tức hô biến một phát mà mang một chén cháo lớn trở lại, tựa như một trận gió. 

Kim Sooyoung nhìn thấy con gái ăn xong, tâm cũng có chút buông xuống, chính là trong lòng vẫn có điểm phiền muộn, một người, hai người đều là cái dạng này, chẳng lẽ đây cũng là di truyền? Cũng may Kim Sooyoung chưa từng ký thác kỳ vọng quá cao vào Hyomin, chỉ hy vọng nàng áo cơm không lo, khoái khoái lạc lạc là tốt rồi. 

"Ba ba đút cho con được không?" Kim Jayiong đối con gái thật sự là sủng đến hỏng mất. 

"Đừng, con tự mình là được." Hyomin tiếp nhận cháo trong tay Kim Jayiong, trước đó đói đến không chịu nổi, chính là hiện tại có lẽ là đói quá, cảm giác muốn ăn cũng không còn. Nhưng nhìn đến cha mình vẻ mặt chờ mong, Hyomin đành phải một muỗng một muỗng đưa vào miệng mình. 

"Jennie, con đi đem Park Jiyeon gọi tới cho ta." Kim Sooyoung đối Jennie nói. 

Jennie từ chỗ ông bà nội của nàng đã biết được Hyomin giành được thắng lợi, Jennie nguyên bản không ôm chút hi vọng nào với Hyomin, hiện tại cũng không khỏi thầm nghĩ, xem ra kỹ thuật tốt nhất chính là một khóc hai nháo ba thắt cổ lúc nào cũng hữu dụng. 

"Được, con lập tức gọi điện thoại kêu nàng lại đây." Jennie ân cần nói. 

Kim Sooyoung nhìn thấy bộ dáng nịnh nọt này liền buồn bực nhưng lại không thể hướng Jennie phát tác. Trong mắt Kim Sooyoung, Jennie này chính là kẻ bất chính, vì người này mới dẫn đến chuyện Park Jiyeon cùng Hyomin. Đương nhiên, Kim Jisoo phước lớn mạng lớn cho nên giờ phút này đã được Kim Sooyoung cố ý "xem nhẹ" . 

Nếu nói Park Jiyeon cùng Hyomin là ở trong nước sôi lửa bỏng, Jennie cũng không khá hơn bao nhiêu. Trở lại Kim gia liền bị liếc xéo không nói, chính là Park gia cũng không ai cấp nàng vẻ mặt hoà nhã, 

Jennie cảm thấy mình rất vô tội, thiên yếu hạ vũ, nương yếu giá nhân, các nàng muốn ở bên nhau cùng mình thì liên quan gì, chính mình nhiều lắm là biết chuyện không báo thôi, trưởng bối hai nhà đều xem chính mình là tội nhân, khiến Jennie khổ mà không nói được. Đặc biệt là mẹ khi nhìn đến nàng mặt đều đen lại. Hyomin tuyệt thực hai ngày này, ông bà nội của nàng đau lòng không thôi, cũng là giận chó đánh mèo ở trên người mình. Bây giờ thật vất vả Kim Sooyoung có khuynh hướng thỏa hiệp, Jennie làm sao lại mất hứng, ít nhất vấn đề cũng đã có giải pháp. Park gia bên kia Jennie là không ôm hy vọng, hiềm khích của Kim gia được giải trừ là tốt rồi, dù sao nàng cũng họ Kim mà. 

(*thiên yếu hạ vũ: trời phải mưa.)

(*nương yếu giá nhân: con gái phải lập gia đình.)

Lúc Jennie gọi điện thoại cho Park Jiyeon, Park Jiyeon đang thu dọn phòng nghỉ ngơi, là bị ép phải nghỉ ngơi, Jennie cho cô hai tháng ngày nghỉ. 

Sự tình phát triển đến bây giờ, tâm tính của Park Jiyeon so với trong tưởng tượng bình tĩnh hơn, có lẽ đã sớm lường trước hết thảy. 

Cha cùng cô đoạn tuyệt quan hệ cha con, làm cô bị đả kích rất lớn nhưng cũng không thể khiến cô khuất phục. Cô khá lo lắng đến phản ứng của Kim gia bên kia, đối với tin tức của bên kia, chị họ cũng không có lộ ra nhiều lắm. Không phải cô không nghĩ tới chuyện đi Kim gia, nhưng chị họ chính là bảo cô kiên nhẫn chờ, cho nên nàng cũng không biết chuyện Hyomin tuyệt thực. 

Ngay lúc nàng nhận được điện thoại của Jennie, nói là Kim Sooyoung muốn gặp, điều này làm cho Park Jiyeon có chút không bình tĩnh, dù sao Hyomin cùng mình không giống, chính mình có thể quyết định hết thảy, có thể thoát ly sự khống chế của cha mẹ, nhưng Hyomin khuyết thiếu tính tự lập, căn bản không thể thoát ly Kim gia, cho nên Kim Sooyoung chình là nhân vật tối mấu chốt định đoạt chuyện cô có thể cùng Hyomin cùng một chỗ hay không. 

Park Jiyeon thu thập một chút chuyện đi Kim gia, Kim gia cũng không phải nàng lần đầu tiên đến, chính là lúc này đây lại có chút bất đồng. 

Park Jiyeon sau khi vào phòng, nhìn đến Kim Sooyoung cùng Kim Jayiong và Jennie trong vai trò Kim gia thân thích, Park Jiyeon đối hai người kia cũng không phải đặc biệt xa lạ, cô đã gặp qua hai vợ chồng này vài lần. 

Kim Sooyoung nhìn Park Jiyeon, bà đối Park Jiyeon cũng là có ấn tượng, ấn tượng trước kia vẫn là không tồi. Park gia có thể nói là dòng dõi thư hương, mang theo chút khí chất của phần tử trí thức văn nhã, điểm ấy ở trên người vị chị dâu Park Minmi là có thể nhìn ra. Bộ dạng của Park Jiyeon bạch bạch tịnh tịnh, ngũ quan cùng Park Minmi có chút tương tự, mang kính mắt, thoạt nhìn chính là một thiếu nữ nhã nhặn nhu thuận, nền nã lễ phép, thấy thế nào cũng không giống người đồng tính, cùng Hyomin nghiễm nhiên giống như người của hai thế giới. Kim Sooyoung liền cảm thấy được giống như là nghĩ sai rồi, kỳ thật bà cũng hiểu, cũng không phải tất cả cặp đôi thoạt nhìn đều giống Jennie cùng Kim Jisoo. 

(*bạch bạch tịnh tịnh: cao ráo trắng trẻo.)

"Cô thích Hyomin?" Kim Sooyoung không xác định mà hỏi. 

"Dạ." Park Jiyeon gật đầu, hẳn là so với thích nhiều hơn rất nhiều. 

"Thích nó ở điểm gì?" Kim Sooyoung không phải hạ thấp con của mình, mà là ở trong mắt rất nhiều người, con gái của bà chính là một bình hoa di động, một bình hoa xuất thân từ danh môn, nếu không phải thích vẻ xinh đẹp của bình hoa, thì chính là thích giá trị sau lưng bình hoa này. 

"Nói thật, cháu ngay từ đầu rất chán ghét cậu ấy, cậu ấy nếu không phải em của chị họ, cháu có lẽ ngay từ đầu cũng không muốn để ý, mít ướt, ẻo lả, ngốc nghếch, phú nhị đại, đều là những phẩm chất mà cháu chán ghét. Nhưng cậu ấy có một trái tim chân thành, đơn giản khoái hoạt, dần dần cảm hóa cháu, tất cả những gì cháu chán ghét dần trở nên không quá chán ghét, thậm chí có chút đáng yêu, nàng là người duy nhất mà cháu có thể dễ dàng tha thứ tất cả khuyết điểm, hơn nữa muốn bảo hộ con người đơn giản lẫn khoái hoạt này, hẳn là chính là thích, so với thích còn sâu nặng hơn." Park Jiyeon thực nghiêm túc mà nói. 

Kim Jayiong nghe xong, trong lòng thật cảm thán, rốt cục có người hiểu được, thưởng thức bảo bối nhà hắn, Kim Jayiong chính là muốn tìm một người có thể đem tính tình đơn giản cùng khoái hoạt này của Hyomin mà bảo vệ, trong lòng đối Park Jiyeon cũng đã tiếp nhận đến tám phần. Hai phần còn lại là mấy chữ mà Park Jiyeon không nên nói, mít ướt, ẻo lả, ngốc nghếch, phú nhị đại sao lại là khuyết điểm, rõ ràng toàn bộ đều là ưu điểm! 

Bất quá nguyên nhân chính là vì Park Jiyeon nói chuyện không quá xuôi tai, lộ rõ chân thật, cho nên trong lòng Kim Sooyoung cũng có chút xúc động. 

"Chính là, cô cùng Hyomin đều là nữ, cô lấy cái gì đến bảo hộ nó đây?" Kim Sooyoung bất động thanh sắc mà hỏi. 

"Cháu tin rằng Hyomin cũng không phải là kẻ yếu, em ấy cũng không cần đặc biệt bảo hộ, nuông chiều nàng mới khiến nàng mất đi năng lực tự lập, để cho nàng độc lập làm việc, nàng muốn cái gì liền để cho chính nàng đến quyết định, cấp cho nàng điều kiện tốt nhất cũng không hẳn là tốt cho nàng..." Jennie lần đầu nói được đạo lý, xem như vì em họ mà nói. Nhưng mà cô thật sự vẫn cảm thấy là do dì cùng chú quá mức bảo hộ mới dẫn đến Hyomin đại não thoái hóa. Jennie cũng vì chính mình khi dễ Hyomin nhiều năm như vậy mà tìm một lý do chính đáng. 

"Đúng vậy, con chán ghét các người ngu ngốc mà bảo hộ con, ta không thích bị bảo hộ, con không thích nghĩ chuyện phức tạp, cũng không có nghĩa là con không có tư tưởng." Tránh ở bên ngoài ban công, Hyomin đột nhiên đi ra, lời nói chính nghĩa. 

Kỳ thật là Jennie trộm cho Hyomin vào, Jennie cảm thấy được có một số việc, đương sự tự mình chủ động tranh thủ vẫn tốt hơn. 

"Người khác cười nhạo con ngu ngốc cũng mặc kệ đi, mà trong lòng cha mẹ cũng cho rằng như vậy, điều này làm cho con rất khó chịu." Hyomin nói xong, ánh mắt lập tức muốn đỏ lên, nàng càng nghĩ cũng càng cảm thấy được vấn đề chính là nằm ở đây. 

Điều này làm cho Kim Jayiong cùng Kim Sooyoung đều có chút chột dạ, có chút tự trách. Đúng vậy, bình thường bọn họ không cho người khác cười nhạo con gái bảo bối của bọn họ, nhưng là, hành động trong vô thức của bọn họ không phải là cũng là ngầm thừa nhận sao? 

"Như thế nào lại thế ? Bảo bối của ta một chút cũng không ngốc." Kim Jayiong nhìn thấy con gái bảo bối muốn khóc, lập tức có chút chột dạ mà hống. 

"Yeonie cũng là nữ nhân, con cũng muốn bảo hộ Yeonie, vì cái gì nhất định phải do Yeonie đến bảo hộ con? Này không công bằng." Hyomin ấm ức mà nói. 

Những lời này của Hyomin khiến Kim Sooyoung thực kinh ngạc, là chính mình thật sự xem nhẹ con gái sao, hay là con gái hôm nay vì tình yêu mà đại bùng nổ đây? Bất quá, mặc kệ thế nào, lời nói của Hyomin cùng Jennie vẫn khiến bà không thể không tiến hành phản tỉnh cùng suy xét, có lẽ bà thật sự không nên quá mức bảo hộ con gái, con gái muốn cái gì thì để cho chính nó đi tranh thủ. 

Kỳ thật Park Jiyeon cũng thực bất ngờ, những lời này không giống như có thể từ miệng Hyomin nói ra, nhưng là nếu là người khác dạy, biểu tình khổ sở của Hyomin lại rất sinh động, một chút cũng không giống kỹ xảo diễn. 

Jennie còn muốn thay Hyomin vỗ tay, mặc dù có đúng là mình đã dạy nàng, nhưng là Hyomin rõ ràng đã phát huy tốt điều mình dạy, đặc biệt Hyomin còn chêm thêm câu kia khiến cho chú và dì đều chột dạ, quả nhiên không thể xem nhẹ Hyomin, có lẽ đúng như từng chữ trong câu nói vừa nãy, tất cả bọn họ đều đã xem nhẹ Hyomin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro