Chương 119

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyomin vui vẻ kéo Park Jiyeon vào phòng mình. Park Jiyeon lần đầu tiên vào phòng Hyomin, quả nhiên, so với nhi đồng còn muốn nhi đồng hơn, hồng nhạt, màu vàng, màu xanh biếc tất cả màu sắc đều muốn chọc mù mắt người, không khác gì nhà trẻ. 

"Yeonie, phòng mình đẹp không nà?" Hyomin chính là cảm thấy rất tự hào về phòng mình. 

Dựa theo lời ác độc ngày thường của Park Jiyeon, bình thường nhất định sẽ không lưu chút mặt mũi mà quẳng cho hai chữ: ấu trĩ!

Nhưng là giờ phút này, Park Jiyeon lại có chút gật đầu. 

Hyomin nhìn thấy Park Jiyeon gật đầu, thực vui vẻ mà nở nụ cười, tươi cười này lại khiến cho Park Jiyeon có một khắc mê man, đứa ngốc này luôn thực dễ dàng cảm hóa người khác. 

"Hyomin..." Park Jiyeon muốn nói lại thôi. 

"Sao?" Hyomin nhìn về phía Park Jiyeon, cô cảm thấy Yeonie có điểm là lạ . 

"Không có việc gì." Park Jiyeon không nói gì, chính là đưa tay ôm lấy Hyomin, đem mặt chôn đến khỏa đầy đặn mềm mại trước ngực Hyomin. Giờ khắc này, cô phát hiện chính mình kỳ thật cũng không kiên cường như trong tưởng tượng, kỳ thật lúc tới gặp Kim Sooyoung, trong lòng cô rất sợ hãi, biểu hiện vừa rồi của Hyomin khiến cô nhận ra chính mình không phải một mình chiến đấu, Hyomin ngẫu nhiên cũng có thể cho mình chỗ dựa. 

Hyomin chưa bao giờ gặp qua Park Jiyeon như vậy, Yeonie quả nhiên có chút kỳ quái, nhưng Hyomin thích Yeonie như vậy. Nàng đưa tay sờ mái tóc dài của Park Jiyeon, tinh tế lại thật dài, chưa bao giờ nhuộm qua, dị thường mềm mại. 

" Yeonie, ta thực vui vẻ." Hyomin vui vẻ nói. 

"Hửm?" Park Jiyeon nhẹ nhàng hỏi. 

"Đây là cậu lần đầu tiên ôm mình như vậy, mình cảm giác cậu đã xem mình là một người lớn, điều này làm mình cũng hiểu được mình đã trưởng thành." Hyomin nói xong liền ngây ngô cười, nàng cảm thấy được lòng mình tựa như phủ đầy kẹo đường, tràn đầy mềm mại. 

Park Jiyeon khẽ cười, hiếm khi thấy Hyomin cảm thấy chính mình trưởng thành. Có lẽ bởi vì mọi người chỉ xem nàng là trẻ em mới khiến nàng cảm thấy mình là trẻ em. Giống như những gì chị họ đã nói, cô đã phạm vào sai lầm giống như Kim Jayiong cùng Kim Sooyoung, quá mức bảo hộ nàng, chính mình không nên đem Hyomin xem như đứa nhỏ, dù sao Hyomin không phải con gái mà là tình nhân của cô. 

"Yeonie, cậu cười thật là đẹp mắt." Hyomin cảm thấy được Park Jiyeon mỉm cười thản nhiên có một loại mị lực không gì sánh kịp, khiến chính mình vô luận như thế nào đều không thể rời mắt. 

Park Jiyeon nghiêng người đem Hyomin đặt ở dưới thân, nhìn đến một Hyomin gợi cảm xinh đẹp, trong lòng dâng lên cảm giác muốn chiếm hữu. 

Hyomin cảm giác khuôn mặt Yeonie cách mình rất gần, tầm mắt nóng rực khiến Hyomin nhớ tới đây là dấu hiệu mỗi khi hai người thân thiết. Mỗi lần Yeonie làm việc này luôn nhìn mình như vậy, Hyomin cảm giác trong lòng có chút ngứa, ngay lúc trong phòng hơi thở ám muội không ngừng lan tràn, không ngừng thăng cấp, cửa phòng rất không hợp thời bị người gõ cửa. 

"Hyomin, ba ba tự tay nấu cháo tổ yến, con ăn một ít, hai ngày qua đã tuyệt thực nên chắc đói bụng lắm..." Thanh âm của Kim Jayiong vang lên. 

Park Jiyeon lúc này mới hiểu được, nguyên lai chính mình dễ dàng vượt ải của Kim Sooyoung cùng Kim Jayiong không phải nàng vận khí tốt, mà là Hyomin dùng thân thể của mình để uy hiếp cha mẹ, Park Jiyeon có chút đau lòng. 

Hyomin bĩu môi, người ta đang cùng Yeonie hôn nhau, chán ghét ba ba, cớ gì lúc này lại mang cháo tới cho người ta, trong lòng Hyomin có chút không vui, điển hình dấu hiệu cánh tay chỉa ra bên ngoài, có vợ liền đã quên cha. 

"Hyomin, đi mở cửa đem cháo uống đi." Park Jiyeon buông Hyomin, đem y phục có chút loạn trên người mình chỉnh một chút, lập tức lại khôi phục vẻ đạo mạo đứng đắn thường ngày. 

Hyomin đành phải ngoan ngoãn mở cửa tiếp nhận cháo, bởi vì trong phòng còn có Park Jiyeon, Kim Jayiong cũng không tiện vào trong phòng đem cháo đưa qua. Sau khi đưa xong liền trở về phòng mình, rõ ràng địa vị của Park Jiyeon kia ở trong lòng của Hyomin so với lão ba này trọng yếu hơn. Nghĩ đến đây, Kim Jayiong thấy rất mất mát. Bất quá Kim Jayiong rất nhanh điều tiết lại, con gái chung quy là người ngoài, vẫn là vợ yêu tốt nhất, có thể ở bên cạnh mình, Kim Jayiong bưng một bát cháo tổ yến khác cho lão bà đại nhân của mình. 

Park Jiyeon nhớ tới mình đang nghỉ phép liền dẫn theo Hyomin cùng nhau nghỉ phép. Bất quá cô thật ra chưa đem Hyomin mang về Park gia, sợ Hyomin chịu ủy khuất, dù sao ba ba của cô cũng không dễ nói chuyện như Kim Jayiong cùng Kim Sooyoung, trộm mang Hyomin gặp qua mẹ mình, cô đối mẹ thì có chút áy náy. Mẹ thuộc loại người khá yếu đuối, hết thảy đều là lấy chồng làm chủ, chồng muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con, trong lòng bà cũng chỉ có thể lo lắng suông, nhưng là Park Jiyeon là nữ nhi duy nhất, khuyên không được con gái cũng khuyên không được trượng phu, trong lòng rất khó chịu, nhưng không đến mức thật sự không tiếp nhận con gái của mình. 

Sợ trượng phu quở trách, mỗi lần chỉ dám trộm đi gặp con gái. Thấy Hyomin, bà khách khí sẽ không khó xử Hyomin, nhưng cũng không xem Hyomin là người một nhà. Trong lòng bà vẫn cảm thấy thật đáng tiếc, dù sao bà cùng chồng đều bảo thủ, cảm thấy nữ cùng nữ ở cùng một chỗ không phải là lẽ trời, nhưng bà vốn được giáo dưỡng tốt, tuyệt sẽ không cùng Hyomin phát tác bất mãn trong lòng mình. Hyomin ngây ngốc giản đơn, đối lập với Park Jiyeon, không mẫn cảm, lại còn nghĩ là Park mẫu thích nàng mà cười đến ngây ngô. Park Jiyeon xem ở trong mắt không thể không cảm thán lần nữa, đầu óc đơn giản thật là một chuyện hạnh phúc. 

Sau một thời gian dài nhìn thấy con gái ghé qua đây cũng chỉ biết mặt, dù sao Hyomin quả thật là một đứa nhỏ khiến người yêu thích, đối Hyomin dần dần cũng bắt đầu thân thiết. Chồng bà không có chút ý mềm lòng. 

Park Jiyeon hiểu được, không qua vài năm, lão ba là tuyệt đối sẽ không buông lỏng, lão ba của cô so với ai khác đều rất cố chấp. Cho nên mặc dù cô cùng Hyomin xem như cũng an nhàn mà trải qua những ngày bên nhau, nhưng là Park ba thủy chung là tiếc nuối, nhưng cũng không có cách nào khác. Các nàng tạm thời không có kế hoạch sinh con. 

Jennie nghĩ kĩ, quyết định quay về Kim thị, để cho Lisa một lần nữa trở lại Kim* thị giúp Kim Jisoo, nhưng là vì tuyên thệ chủ quyền, nàng mỗi ngày đều tự mình đi đón Kim Jisoo. Gió mặc gió, mưa mặc mưa, có thể nói là vì bạn gái làm đủ hai mươi bốn hiếu, chờ Kim Jisoo dàn xếp xong hết thảy sau đó bắt đầu kế hoạch sinh con. Như trước đó đã nói, trứng của Kim Jisoo, Jennie mang thai. Cho nên Jennie gần đây từ bỏ bia rượu, sống ngăn náp, ăn uống đầy đủ. 

Lisa vốn là không muốn đi Kim* thị, trong lòng cô đối Kim Jisoo nhiều ít có một chút áy náy, tuy ở Kim* thị cô có điều kiện phát triển tiền đồ, nhưng cô vẫn luyến tiếc rời đi Chaeyoung. 

Nhưng Chaeyoung quyết định từ chức đi đào tạo sâu, cô thích đọc sách, đi X đại học 'ứng dụng toán học thạc sĩ', dù sao cô cũng không có áp lực gia đình. 

Chaeyoung rời công ty của Jennie, Lisa đương nhiên không có lý do tiếp tục ở lại, lúc Kim Jisoo cùng Jennie cực lực mời mọc, sau trưng cầu sự đồng ý của Chaeyoung, trở lại Trang thị lên làm phó tổng. 

Chaeyoung đi học lại, Lisa thực buồn bực, bởi vì nữ trong danh sách rất ít, Chaeyoung vốn có chút tư sắc trong cái chuyên ngành dương thịnh âm suy này, quả thực càng dễ bị người cướp đi, khiến Lisa cảm nhận đây là nơi có tình địch ẩn mình, nguy cơ rất lớn. Cô thường xuyên đi đến trường học của Chaeyoung, tựa như nam châm mà đem những nam nhân mà Chaeyoung thu hút tới đều đá qua một bên, dù sao vẫn có những nam nhân thật sự ái mộ tài năng của Chaeng, dù làm gì cũng có một tiểu bộ phận như thế, cô làm sao cũng đều không thể đá tới, cho nên đây vẫn là chuyện khiến Lisa buồn rầu. 

Kế hoạch sinh con của các nàng thì định ở ba năm sau, sau khi Chaeyoung tốt nghiệp thạc sĩ, rốt cuộc ai sinh còn chưa quyết định. 
Jennie cùng Kim Jisoo và Park Jiyeon cùng Hyomin trở thành hàng xóm, Kim Jisoo và Park Jiyeon cảm thấy có chút đau đầu, mà lính hầu như Hyomin và Jennie thường xuyên trở thành vật hi sinh. Jennie cũng thường xuyên vì Hyomin chịu tiếng xấu thay, tóm lại là cấu kết với nhau làm việc xấu, trừ bỏ hai chị em dở hơi Kim thị ngẫu nhiên động kinh, những ngày này của các nàng cũng coi như là hoà thuận vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro