Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyomin nhịn vài ngày không đi tìm Park Jiyeon, công ty cũng không tới, liên tục mấy ngày đều mua sắm điên cuồng. Bình thường Hyomin dùng tiền lung tung Yeonie sẽ mất hứng, cho nên bản thân Hyomin đều nhịn xuống ham muốn mua sắm. Hiện tại cãi nhau với Yeonie, Hyomin tồn tại tâm lý làm nghịch, chuyện Yeonie không thích thì cô càng muốn làm. 

Bởi vì bị Park Jiyeon quản quá lâu, giờ lại không ai quản, cảm giác thích gì làm nấy thật tốt, chỉ là cảm giác này chỉ duy trì một ngày ngắn ngủi. Trong một ngày này, Hyomin rất muốn đi tìm Park Jiyeon như phát điên. Nếu như bình thường, Hyomin chỉ cần có ý niệm trong đầu sẽ lập tức hành động, thế nhưng lần này cô cứng rắn đè ép ý niệm trong đầu xuống. Không được rồi, nhẫn nhịn quá khổ cực. Bất quá Jennie có cách, cô biết em mình cực kỳ không có tiền đồ, vì vậy cô cho Hyomin đi Châu Âu du ngoạn vài ngày lăn qua lăn lại, tận lực kéo dài thời gian, xem em họ cái người luôn luôn bình tĩnh của mình có sợ hãi hay không. 

Park Jiyeon vào công ty, lúc đi qua sảnh lớn hơi chậm lại, đã là ngày thứ tư Hyomin bỏ bê công việc, điều này làm cho Park Jiyeon hơi nhíu mày một chút. 

"Có phải Hyomin không muốn làm nữa hay không?" Park Jiyeon rốt cục không chịu nổi đi hỏi chị họ mình. Đương nhiên, trọng điểm mình quan tâm không phải là Hyomin, mà là có người bỏ bê công việc, còn là vô cớ bỏ bê công việc nhiều ngày. 

"Hyomin à, mấy hôm trước tâm tình nó không tốt, tôi cho nó nghỉ phép vài ngày để ra ngoài giải sầu rồi." Jennie cũng không quên bản thân thế nhưng là bà chủ, quyền cho nhân viên nghỉ vẫn phải có. 

"Vậy sao..." Cho nên mới nói, đặc quyền giai cấp là đáng ghét nhất, không hề có tính kỷ luật và tính ổn định, bất quá loại người suy nghĩ giản đơn cả ngày chỉ biết cười ngây ngô như Hyomin lại tính tình không tốt nhiều ngày như vậy đúng là hiếm thấy. Tuy Park Jiyeon nghĩ ngày đó cô có một chút quá phận, thế nhưng so với trước kia cũng không phải đặc biệt quá phận, cũng không hiểu vì sao Hyomin tính tình không tốt nhiều ngày như vậy, quả thực là chuyện khó có thể lý giải. Park Jiyeon vĩnh viễn sẽ không nghĩ đến có một ngày Hyomin cũng biết chơi trò lạt mềm buộc chặt. 

"Em không muốn biết nó đi đâu sao?" Phản ứng này cũng quá lạnh nhạt nha, Jennie bi ai vì Hyomin, cũng không hiểu Hyomin luẩn quẩn gì trong lòng, nhất định muốn một phụ nữ mặt than tình cảm lãnh đạm như vậy làm người yêu, ủ cũng ủ không nóng. 

"Đi đâu?" Kỳ thực Park Jiyeon xác thực rất muốn biết kẻ ngu ngốc Hyomin kia rốt cuộc đi đâu. 

"Pháp, phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về." Jennie vẫn tốt bụng nói cho Park Jiyeon biết hành tung của Hyomin, nếu như bản thân không nhớ lầm, thì cái mà em họ ngoại mặt than học thêm thời đại học chính là tiếng Pháp. 

"Cô ấy biết nói tiếng Pháp sao?" Park Jiyeon nhíu mày hỏi, Hyomin đến tiếng Anh cũng nói bập bẹ, tiếng Pháp hẳn là vượt ra khỏi phạm vi đại não của Hyomin đi. 

"Hyomin ngốc như vậy sao có thể biết nói tiếng Pháp, bất quá thẩm giúp nó an bài một anh Pháp dễ nhìn làm phiên dịch riêng, không thể không nói, dễ nhìn mà dì chọn rất có phong phạm vương tử. Xuất thân cao sang, ngũ quan tuấn lãng tỏa sáng dưới ánh mặt trời, vóc người thon dài tráng kiện, còn cả ăn nói bất phàm khí tức quý tộc, rất phù hợp với hình tượng vương tử mà Hyomin thích khi còn bé, kỳ thực đây là người yêu mà thẩm cố ý chọn cho Hyomin..." Từ lần trước Jennie nhắc nhở Hyomin đã hai mươi lăm tuổi nên bàn chuyện yêu đương, làm mẹ siêu tốt của Hyomin, Kim Sooyoung đầu tiên đưa cho con gái một người yêu thể thiếp ôn nhu, sau này chọn con rể cũng dễ chọn. 

Jennie thao thao bất tuyệt ca ngợi vị phiên dịch Pháp dễ nhìn kia, Park Jiyeon không tiếp tục phản ứng Jennie, trực tiếp ra khỏi phòng làm việc. Cũng không biết có phải do tác động của Jennie không, cô thấy em họ luôn luôn mặt than hôm nay biểu tình có điểm cứng, có điểm lạnh. 

Park Jiyeon trở lại công ty, không hiểu sao, hôm nay không có cách nào lập tức tiến vào công việc, khuôn mặt Hyomin kia có thể biến đi không, thật là đáng ghét, Park Jiyeon cực lực không cho bản thân nghĩ về Hyomin, thế nhưng cuối cùng không tự kìm hãm được mà nghĩ đến. Loại con gái Hyomin kia thích cũng cực kỳ ấu trĩ và nông cạn, khi còn bé thì thích nghe cổ tích công chúa Bạch Tuyết, thích ước mơ vương tử, ấu trĩ như vậy sẽ thích người dễ nhìn như bạch mã vương tử đi. Dù là không thích, Hyomin và phiên dịch Pháp kia cô nam quả nữ đi du lịch cùng nhau, tóm lại là không thích hợp, đặc biệt là đầu óc căn bản làm từ cây cỏ như Hyomin, căn bản không biết bảo vệ bản thân. Mặc dù Hyomin tuy rằng ngốc, thế nhưng điều kiện bề ngoài xác thực đủ để làm động vật giống đực thèm nhỏ dãi, đặc biệt là chất giọng kia, động vật giống đực sẽ không chịu nổi... 

Sau khi miên man suy nghĩ một phen, Park Jiyeon phát hiện bản thân có cảm giác rất lo lắng, loại cảm giác này làm cho Park Jiyeon thấy không xong, kỳ thực chỉ cần tìm Hyomin, theo tính tình không mang thù kia của Hyomin, kỳ thực sẽ lập tức quay về dính bên người mình. Vì vậy Park Jiyeon cũng không quan tâm bản thân không được tự nhiên, rốt cục nhịn không được chủ động gọi điện cho Hyomin. Bình thường Hyomin cực kỳ dính cô, căn bản không cần cô chủ động triệu hoán thì Hyomin sẽ thường xuyên ẩn hiện trước mặt cô, chủ động gọi như vậy xác thực là phi thường hiếm thấy. 

Gọi một cuộc điện đã có người tiếp, chỉ là lúc được người tiếp, cũng không phải là giọng léo nhéo thường gặp của Hyomin mà là giọng nam trầm thấp. Mặc kệ là thật hay không, chí ít thì Hyomin đúng là đang cùng một chỗ với một người đàn ông, điều này làm cho Park Jiyeon trở nên có chút bất an. Trên thực tế, tìm người yêu cho Hyomin xác thực là chuyện Kim Sooyoung sẽ làm, thế nhưng vừa nghĩ đến cô gái mà bản thân mình thường xuyên mắng ngốc, bị bản thân khi dễ nhưng vẫn thích kề cận mình sẽ thích người đàn ông khác làm cho Park Jiyeon cảm thấy hơi đau đớn. Park Jiyeon lập tức ngắt điện thoại, trong đầu cô rất loạn, có âm thanh nói với cô rằng nên buông tay cho Hyomin tự trưởng thành, Hyomin sẽ có cuộc sống của chính mình, cô và Hyomin vốn không nên dây dưa cùng một chỗ, thế nhưng một âm thanh khác luyến tiếc, phi thường luyến tiếc. 

Tuy rằng Hyomin đã trưởng thành, thế nhưng cũng không phải thành thục, cũng không biết bản thân chân chính muốn gì, đang làm gì, có thể nàng thích mình chỉ là một thói quen, có một ngày nếu như nàng thích người khác, có thể sẽ thay thế thói quen này, đây cũng là nguyên nhân khiến cô vẫn khắc chế tình cảm với Hyomin. 

Thời gian vẫn chậm rãi trôi, đảo mắt đã một tuần, Hyomin vẫn không xuất hiện trong tầm mắt Park Jiyeon như trước. Trong thời gian này, tuy rằng biểu hiện của cô vẫn là mặt than, thế nhưng chỉ có Park Jiyeon biết trong lòng hình như trống trải không còn một mảnh, cảm giác thế nào cũng không thể lấp đầy. 

•••

Kỳ thực Hyomin chỉ ngây người ở Pháp năm ngày, mặc dù mẹ để mình đi với anh đẹp trai rất ôn nhu, rất biết chiếu cố người, quan trọng nhất là, anh ta sẽ không nói bản thân ngốc, luôn luôn nói bản thân vừa gợi cảm vừa đáng yêu, làm cho Hyomin được khen mà sinh ra một đinh lòng hư vinh. Thế nhưng sau khi hắn ta làm một ít hành động thân mật thì Hyomin thấy anh ta rất phiền. Tuy Hyomin ngốc nhưng phòng bị đối với động vật giống đực rất cường liệt, cho nên hảo cảm đối với anh chàng dễ nhìn tiêu tan toàn bộ. Miễn cưỡng ngốc đến ngày thứ năm đã là cực hạn, cô thật sự nhớ Park Jiyeon đến muốn phát rồ nên tự đi mua vé máy bay trở về, hận không thể lập tức bay về bên người Park Jiyeon, ngạo kiều và vân vân, chiến tranh lạnh và vân vân lúc này Hyomin hoàn toàn quên. 

Park Jiyeon tăng ca đến khuya, kỳ thực nhìn cô bận rộn như vậy, thật ra cô là ngây người trong phòng làm việc đến khuya, lúc sắp tới mười hai giờ đêm Park Jiyeon mới về nhà mình. 

Lúc ra khỏi thang máy, đi trên hành lang, thấy dáng quen thuộc ngồi xổm ở cửa nhà, đột nhiên tim đập nhanh, lần đầu tiên Hyomin làm cho tim cô gia tốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro