Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Mỗi lúc mệt mỏi và bất lực, ai là người đã ở cạnh nàng? Mỗi lúc buồn bã, ai đã chia sẽ cùng nàng? Những khi vấp té, ai là người đầu tiên đến bên cạnh dìu nàng đứng dậy? Ai là người luôn chờ đợi nàng khi nàng đi phía sau? Môt câu trả lời thôi, là Lalisa Manoban”

Một sáng trong vắt chào đón họ với cơn gió se lạnh, thời tiết mùa hạ thất thường như cô gái phố đỏng đảnh, thật khó mà lường. Lisa vặn người uể oải tung chăn bước xuống giường. Quay lại nhìn con sóc chuột đang cuộn tròn trong chiếc chăn dày cộm, Lisa thoáng giật mình khi thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Chaeyoung và gương mặt trắng bệt của nàng, có lẽ do trận mưa hôm qua. Nhanh chóng đi đến sờ trán nàng, càng ngạc nhiên hơn với thân nhiệt khá cao lúc này, không chờ đợi thêm phút giây nào, Lisa ra ngoài lấy khăn ấm đắp lên trán nàng rồi lăn xăn đi nấu cháo.

Trở về phòng với tô cháo nghi ngút khói và vài viên thuốc hạ sốt trên tay, Lisa đặt mọi thứ xuống chiếc tủ đầu giường, tháo chiếc chăn Chaeyoung đang đắp

- Chaeng à! Cậu bệnh rồi, dậy ăn chút cháo rồi uống thuốc.

- Phiền cậu quá _ giọng nói thều thào không ra hơi làm cô thấy thương nàng hơn. Lisa đỡ nàng ngồi dậy rồi để nàng tựa vào lòng mình.

- Ráng ăn nha Chaeng

Chaeyoung ngoan ngoãn ăn từng muỗng cháo được Lisa thổi và đút. Tô cháo vơi đi hơn phân nữa, cô cũng dừng lại vì biết nàng không thích ăn cháo, đây cũng là trường hợp bất đắc dĩ. Cho Chaeyoung uống thuốc rồi cũng để nàng tiếp tục nghĩ ngơi. Dọn dẹp mọi thứ, Lisa cũng trở lại và nằm bên cạnh nàng.

Có ai hiểu trái tim Lisa lúc này đang đau đớn và bất lực, cô muốn biết rốt cuộc nàng đang nghĩ điều gì? Vì chuyện gì mà nàng đã như thế, nhưng cô vẫn tôn trọng nàng hơn bất cứ thứ gì khác. Cô không bắt ép nàng phải nói ra nếu nó thật khó nói. Cô chỉ ở cạnh chăm sóc nàng là đủ rồi.

Chaeyoung bất chợt chui rút vào lòng và ôm Lisa thật chặt

- Cảm ơn và xin lỗi cậu!

- Vì điều gì?

- Mọi thứ. Tớ sẽ không như vậy nữa!

Chaeyoung rút người thật sâu và lòng Lisa, tìm chút hơi ấm để vơi nhẹ nỗi lòng của mình ngay lúc này. Mỗi lúc mệt mỏi và bất lực, ai là người đã ở cạnh nàng? Mỗi lúc buồn bã, ai đã chia sẽ cùng nàng? Những khi vấp té, ai là người đầu tiên đến bên cạnh dìu nàng đứng dậy? Ai là người luôn chờ đợi nàng khi nàng đi phía sau? Môt câu trả lời thôi, là Lalisa Manoban. Những ngày nghĩ thay vì trở về thăm gia đình thì nàng lại ở lại dorm với cô, nàng thích cái cảm giác cùng Lisa nấu ăn và dọn dẹp mọi thứ trong nhà. Nàng không biết phải gọi tên cái tình cảm nàng dành cho Lisa là gì nhưng nàng thật sự thích thú cái cảm giác khi nghe những câu chuyện hài hước của Lisa vào mỗi đêm.

Tình đầu đơn phương thật đớn đau, trở thành một phần kí ức không tan biến nhưng thật nhạt nhòa, nàng muốn chờ đợi hiện tại. Nàng đã từng yêu Jisoo và đã khóc hết nước mắt, nhưng bây giờ thì sẽ không như thế nữa. Nàng sẽ chờ đợi một yêu thương tuy mỏng manh thôi nhưng đó là thứ nàng muốn và cần có. Ngày mai, trái đất vẫn quay, nhưng có thể là một cách nào đó tốt đẹp hơn… nàng mỉm cười nhẹ rồi dần thiếp đi trong lòng Lisa

“Để qua khứ ngủ yên. Ngày mai, biết đâu trái tim nàng lại lỗi nhịp… vì một trái tim khác đang chờ đợi nàng”

Lisa ôm lấy nàng trong vòng tay mình, sờ nhẹ vầng trán đã hạ nhiệt, cô mỉm cười

Chaeyoung! Tớ yêu cậu!”

Đến tận trưa, Lisa chợt thức giấc, cô đã ngủ cùng Chaeyoung từ lúc nào không biết. Dời đầu nàng thật nhẹ nhàng lên chiếc gối để đảm bảo nàng sẽ không tỉnh giấc. Lisa đi ra khỏi phòng, cô cần nấu ít cháo và thuốc cho Chaeyoung, sốt có vẻ không nặng lắm nên chắc sẽ không ảnh hưởng đến chuyến đi Nhật ngày mai.

Mọi người đều đã ra ngoài vì lịch trình của mình. Lisa trước đó đã gọi điện cho manager hủy lịch của mình và Chaeyoung. Lấy ít thịt trong tủ lạnh, Lisa thái thật đều từng miếng nhỏ rồi bằm chúng ra. Mọi thứ đều đã quá quen và nhuần nhuyễn. Mỗi lúc có người bệnh, Lisa đều là người xung phong nấu cháo cho họ.

- Chaeyoung, dậy ăn cháo nha, để khỏe hẳn, mai mình còn đi Nhật nữa _ Lisa vào phòng. Khều nhẹ vai con sóc chuột, nàng tỉnh giấc với nụ cười ấm áp.

- Cậu trông tốt hơn rất nhiều rồi.

- Đều nhờ cậu cả, cảm ơn cậu! _ Hơn lúc nào hết, Lalisa Manoban nhận thấy sự cố gắng của mình chưa bao giờ là vô nghĩa. Cô luôn muốn mình là người mang lại nụ cười cho Chaeyoung.

- Tay cậu bị sao thế?

- À! Không có gì, bất cẩn để cây dao nó lấy ít máu thôi mà _ Chaeyoung phát hiện vết thương nhỏ trên tay Lisa, cô chỉ cười ngây ngô để nàng không phải lo lắng.

- Lần sau hãy cẩn thận hơn! _ chỉ một khoảnh khắc nào đó thôi, nàng thấy cô gái cao kều trước mắt mình thật ngôc nghếch rồi thay vào đó là vẻ đẹp choáng ngợp. Lisa chưa bao giờ thể hiện mình là người em của nhóm mà đổi lại là sự chững chạc, rất biết lắng nghe và quan tâm mọi người, một điểm cộng trong số nhiều điểm cộng của Lisa.

- Tớ biết mà. Bây giờ tớ sẽ đưa cậu đến một nơi, được chứ?

- Okey! Không phải là cánh đồng bơ các thứ là được.

Chaeyoung pha trò làm cô cười lớn. Nàng hãy cứ vui vẻ như vậy, có thế Lisa mới thấy mình hạnh phúc.

- Biết rồi. Chỉ đưa cậu đến gặp chủ trang trại bơ thôi.

- Yah! Cậu muốn chết hả?

- Ơ… Không, không hề! Tớ chỉ đùa thôi mà

- Coi chừng tớ nhá

Thời tiết không lạnh mà là rất lạnh, nàng chỉ co ro thân mình trong lớp cargidan mỏng, đừng bảo là nàng sẽ đi với chiếc áo đó trong thời tiết này nhá? Lisa đi đến kéo chiếc ngăn bàn lấy ra một hộp quà xinh xắn

- Cho cậu, người ta tặng tớ mà tớ có rồi nên bàn giao lại cho cậu.

- Thôi đi Lalisa, tớ hiểu quá mà. Bày đặt xạo xạo, tặng người ta thì nói đại đi! Hahaha…

Chaeyoung không biết mình đã làm con khỉ Thái  đang đứng đó ngượng đến đỏ mặt mà không dám ngóc đầu lên. Nàng hí hửng mở hộp quà đã đươc đóng gói cẩn thận.

Một chiếc áo len trông thật đẹp mắt, màu sắc trông rất hợp với khí hậu hiện tại. Chaeyoung nhìn nó đăm đăm lặng lẽ. Lisa cầm lấy chiếc áo quàng qua vai nàng, mọi cử chỉ đều chất chưa đầy sự yêu thương của cô dành cho nàng.

- Tớ đã không còn thấy cậu mặc áo len nữa, cậu luôn cứng đầu với những chiếc áo mỏng ấy. Tuy bây giờ không phải mùa đông nhưng cậu cần mặc nó vì bên ngoài đang rất lạnh, không được cởi nó ra hiểu không? Cơ thể cậu mà bị lạnh… Tớ sẽ xót lắm đấy!

- ……….

- Chaeyoung?

- ..........

- Park Chaeyoung!

- À! Ukm.

Tận đến lần gọi thứ hai nàng mới trả lời Lisa. Nàng ghét những chiếc áo len dày ấm áp này. Nàng không thích mặc nó một chút nào nhưng nàng không thể làm trái ý Lisa vì trong tận đáy lòng, nàng không muốn nhìn thấy Lisa thất vọng. Những cử chỉ quan tâm ấy luôn làm nàng xao động trái tim mình, như nó đang nói với nàng “tôi đang dần mở chiếc cửa của mình”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro