Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi giao phó người đưa mấy vị cô nương kia trở về nhà, bọn họ tiếp tục lần theo dấu vết của Vệ Bá Lân đến một hang động nằm ở gần vách núi, bây giờ hắn cũng đang bị trọng thương, cho nên đây là cơ hội thích hợp để bọn họ hạ thủ.

Bên trong hang động tối đen một mãnh, lần theo vách đá tiến sâu vào bên trong, phía trước có hai lối đi, sáu người chia làm hai ngã, Lạp Lệ Sa tất nhiên có chết cũng muốn đi theo bảo vệ cho Phác Thái Anh, phía sau còn có Chánh Minh đi theo hai người, Quan Thừa Ân cũng không ngăn cản, dù sao hắn biết Lạp Lệ Sa cũng không làm hại Phác Thái Anh, mà Phác Thái Anh chính là thê tử tương lai của hắn, cho nên hắn rất tin tưởng nàng, huống chi nam nhân đại trượng phu làm sao có thể vì tình nhi nữ làm cản trở đại sự, Lạp Lệ Sa đi ở phía trước quan sát, qua không bao lâu nghe được phía trước có thanh âm của đao kiếm vang lên, đến nơi đã thấy Vệ Bá Lân đang cùng bọn họ giao đấu, dưới đất còn có thi thể của hai nữ nhân đầm đìa máu, cũng đoán được bọn họ đã chết, đến muộn một bước để cho hắn hại thêm hai mạng người thật là quá đáng tiếc.

"Các ngươi tự cho là danh môn chánh phái, lại ỷ đông lấn hiếp người, nếu người trong thiên hạ biết được, các ngươi cũng không vẻ vang gì"

"Giết loại người tà đạo, làm nhiều chuyện ác như ngươi chính là thay trời hành đạo"

Phác Thái Anh ngày thường ít ngôn ngữ, vừa nói ra liền để cho Vệ Bá Lân bị á khẩu không biết nói gì cho phải, hắn hừ lạnh một tiếng chĩa mũi kiếm tấn công về phía nàng, tuy bị trọng thương nhưng hắn đã hồi phục được bảy phần công lực, hắn không tin không thể đấu lại một đám vô danh tiểu tốt, Vệ Bá Lân xuất thủ mỗi chiêu đều là chí mạng, bọn họ cũng không phải ngồi không chờ chết, sáu người bao vây hắn, hắn lần nữa đánh ra Nhật Nguyệt Vô Minh hất tung mọi người vào vách đá trong thạch động, lợi dụng cơ hội nhanh chống biến mất.

Lạp Lệ Sa đuổi theo ở phía trước lại phát hiện có một lối đi khác, nàng để lại ám hiệu cho bọn họ sau đó đổi theo, đi không bao lâu phát hiện lối ra là Vô Nhai cốc, cây xanh mộc ở khắp nơi, rất khó tìm ra thân ảnh của Vệ Bá Lân, đi được một lúc lại cảm nhận được sát khí phía sau, quay đầu lại đã bị hắn tấn công về phía mình, Lạp Lệ Sa nhanh chân tránh thoát, Vệ Bá Lân quăng ra thứ bột màu trắng lên người của nàng, nhưng lại không có mùi vị, nhất thời Lạp Lệ Sa cũng không biết đây là gì, lát sau bọn họ cũng đuổi theo đến nơi, Vệ Bá Lân lần nữa biến mất.

"Khốn kiếp, chúng ta mau chia nhau ra đi tìm hắn"

Quan Thừa Ân chưởng mạnh vào thân cây bên cạnh, thân cây liền xuất hiện năm dấu tay rất sâu, như vậy cũng đủ biết hắn tức giận như thế nào, mọi người chia nhau ra đi tìm, Phác Thái Anh bị Lạp Lệ Sa bám theo phía sau cũng cảm thấy khó chịu, nhưng nàng cũng không biểu lộ điều gì, tiếp tục đi về phía trước, Lạp Lệ Sa tất nhiên đoán được nàng ghét mình, chỉ mỉm cười đi theo phía sau.

Ra đến bìa rừng đã là vực sâu không thấy đáy, lại phát hiện rất nhiều thanh xà đang bò về phía hai người, Lạp Lệ Sa cả kinh lùi về phía sau mấy bước, cả đời này cái gì nàng cũng không sợ chỉ sợ nhất là rắn, vừa mềm vừa trơn trợt thật sự rất kinh tởm, Phác Thái Anh nhìn đến vẻ mặt chán ghét của Lạp Lệ Sa đối với mấy con thanh xà kia, nàng rút kiếm ra chém liên tục về phía mấy con thanh xà đang muốn tiến đến gần, lại phát hiện Lạp Lệ Sa không biết từ lúc nào đang đứng phía sau, còn đặt hai tay lên vai của nàng.

"Mau buông tay"

Phác Thái Anh dùng ánh mắt lạnh lùng liếc Lạp Lệ Sa, niệm tình Thịnh Trung đạo trưởng trọng dụng hắn, nếu là kẻ khác có lẽ nàng đã không chút do dự chặt đứt cánh tay của hắn, Lạp Lệ Sa vội rút tay về, đường đường một người học qua võ công, lại là một đại nam nhân thân cao thước bảy lại đi sợ mấy con thanh xà này, để cho Phác Thái Anh trong lòng cũng cảm thấy xem thường, nhìn thấy đồng bọn của mình chết đi, mấy con thanh xà kia không bỏ chạy ngược lại càng xuất hiện nhiều hơn

Lạp Lệ Sa đột nhiên cởi bỏ y phục trên người, Phác Thái Anh trước giờ vẫn luôn tâm như chỉ thủy, chưa biết tức giận là gì, bây giờ Lạp Lệ Sa để cho nàng giận đến gương mặt đỏ bừng, cũng không biết hắn tại sao lại hạ lưu như vậy, nàng quay đầu đi chổ khác, lên tiếng quát lớn.

"Ngươi làm gì, nếu còn tiếp tục đừng trách ta không khách khí"

"Ngươi từng nghe qua Thủy Bích Hoa không? Y phục trên người ta bị dính phấn hoa đó, cho nên bọn chúng mới vây quanh như vậy"

Lạp Lệ Sa bây giờ mới nghĩ đến thứ bột Vệ Bá Lân gắt lên người nàng là cái gì, Phác Thái Anh chợt hiểu ra, khó trách thanh xà càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn, nhưng nàng làm sao có thể coi như không có gì, để mặc cho một tên nam nhân cởi y phục trước mặt mình, giữa thanh thiên bạch nhật làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này, để bị người khác biết được danh dự của nàng bị hủy cũng không đáng kể, liên lụy đến danh dự của môn phái cùng Quan Thừa Ân mới là điều nàng lo lắng, nhưng tình thế bây giờ cũng không cho phép nàng có lựa chọn khác, cắn chặt môi tiếp tục chém về phía mấy con thanh xà.

Lạp Lệ Sa cởi ra bộ y phục bên ngoài vứt sang một bên, lát sau mấy con thanh xà cũng không tiến đến nữa, mà quay đầu bò về phía bộ y phục, ngay lúc này đột nhiên xuất hiện thanh âm cuồng tiếu.

"Ha ha ha, đôi cẩu nam nữ này, giữa ban ngày ban mặt lại dám làm ra loại chuyện vô sĩ này, tự xưng là danh môn chánh phái thật là đáng chê cười"

"Câm miệng"

Lạp Lệ Sa phẫn nộ tấn công về phía Vệ Bá Lân, hắn có thể phỉ báng nàng, nhưng tuyệt không thể để cho hắn phỉ báng Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa tức giận cũng quên mất trên người có thương, xuất thủ đầy hung ác về phía Vệ Bá Lân, hai người cùng hắn giao đấu với nhau, hắn càng đánh càng lùi về phía vách núi, lợi dụng Phác Thái Anh sơ xuất một chưởng đánh nàng rơi xuống vách núi, Lạp Lệ Sa hoảng hốt bay đến chụp lấy cánh tay của nàng, dùng sức kéo nàng lên.

"Cẩn thận"

Phác Thái Anh vừa nói dứt lời, trên cánh tay của Lạp Lệ Sa truyền đến cơn đau, Vệ Bá Lân dùng thanh kiếm đâm vào bắp tay của nàng, Lạp Lệ Sa cắn chặt hàm răng, cố gắng chịu đau dùng tay khác giữ chặt lấy Phác Thái Anh.

"Ngươi mau buông ta ra đi"

Lạp Lệ Sa nhìn ánh mắt lo lắng của nàng, trong lòng vô cùng vui mừng, chỉ mỉm cười lắc đầu, nếu như buông tay, Phác Thái Anh sẽ rơi xuống vách núi chết không thể nghi ngờ, cảm giác bị rơi xuống vách núi tan xương nát thịt mà chết, Lạp Lệ Sa từng nếm trải qua, nàng cũng không muốn Phác Thái Anh phải chịu nỗi đau này, nếu Phác Thái Anh chết đi nàng sống còn có ý nghĩa gì.

"Mau cầu xin ta, có thể ta sẽ tha chết cho các ngươi"

Vệ Bá Lân dùng lực đạo trên tay ấn mạnh thanh kiếm xuống tay Lạp Lệ Sa, để cho nàng đau đến hít thở không thông, sắc mặt tái nhợt đi.

"Lạp công tử, ta và ngươi chỉ là bình thủy tương phùng, ngươi không cần vì ta mạo hiểm tính mạng, mau buông ta ra đi"

Lạp Lệ Sa cũng biết hắn không dễ dàng buông tha cho hai người, cầu xin cũng vô ích, bây giờ chỉ có thể cầm cự được bao lâu thì cứ cầm cự, chỉ mong bọn họ mau chống đến đây, nếu không thật sự bỏ mạng thiên nhai, nàng mỉm cười trấn an Phác Thái Anh.

"Ta sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi tuyệt đối đừng buông tay"

"Thật ngoan cố, chết đến nơi còn muốn tình chàng ý thiếp với nhau"

Vệ Bá Lân rút kiếm ra đâm một nhát vào lưng của nàng, Lạp Lệ Sa không kềm chế được kêu lên một tiếng đau đớn, Phác Thái Anh cũng không thể làm liên lụy đến Lạp Lệ Sa, chỉ sợ tiếp tục như vậy Lạp Lệ Sa cũng phải mất mạng, nàng dùng một tay khác cậy ra từng ngón tay của Lạp Lệ Sa.

"Đừng...Anh nhi...van cầu ngươi đừng làm như vậy..."

Lạp Lệ Sa đôi mắt đỏ ửng, lực bất tòng tâm đưa mắt nhìn Phác Thái Anh, bây giờ nàng cũng chỉ có thể cầu xin Phác Thái Anh đừng tàn nhẫn như vậy, chờ đợi hơn trăm năm, bây giờ nàng thật không muốn lần nữa phải phân ly với Phác Thái Anh, nỗi thống khổ này khiến cho nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi, thà người chết là nàng, bởi vì nàng biết nàng chết đi Phác Thái Anh cũng sẽ không thương tâm, ít ra Phác Thái Anh còn có Quan Thừa Ân yêu thương, có lẽ kết cục như vậy Lạp Lệ Sa sẽ ra đi một cách thanh thản hơn, Phác Thái Anh nhìn đến vẻ mặt thống khổ của Lạp Lệ Sa, hắn không ngừng cầu xin nàng, để cho nàng cũng cảm giác được nội tâm có một tia nhói đau, có lẽ đây chính là một loại cảm giác sinh ly tử biệt nên có, điều nàng hối tiếc chính là trước khi chết lại không thể nhìn thấy Quan Thừa Ân lần cuối, nàng mỉm cười, chân đạp lên vách đá mượn lực rút cánh tay của mình về.

"Anh nhi ..."

Lạp Lệ Sa cũng lao người xuống vách núi, lúc này bọn họ đến nơi cũng chỉ còn nghe được tiếng kêu gọi tan thương của Lạp Lệ Sa, bọn họ cũng đoán được hai người đã táng mạng thiên nhai, liền rút kiếm tấn công về phía Vệ Bá Lân.

Lạp Lệ Sa thật hận, tại sao Phác Thái Anh luôn tàn nhẫn như vậy, trước đây là như vậy, bây giờ cũng là như vậy, để mặc cho nàng cầu xin, cũng không một chút tiếc thương, luôn để cho nàng phải chịu nỗi thống khổ này, bên dưới vách núi đều là sương mù, nàng cũng không thể nhìn thấy thân ảnh của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa nhắm mắt lại, cảm nhận thời khắc cuối cùng, một cách tiêu dao tự tại giữa chốn hồng trần đã sớm nhuốm đầy tội lỗi này, nàng biết nàng sẽ sớm gặp lại Phác Thái Anh, lần này cũng chính là địa phủ, đến lúc đó sợ là kiếp sau ngay cả nàng cũng quên mất Phác Thái Anh là ai, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ bi thương....

Vệ Bá Lân bị trọng thương không thể đấu lại bọn họ, thất thủ bị bắt về Hoa Sơn, hoàng thượng cùng hoàng hậu nhận được mật báo, thái tử bị rơi xuống vách núi chỉ sợ khó bảo toàn tính mạng, hoàng hậu liền bị đả kích quá lớn mà ngất xỉu, Đoàn Cảnh Đế cắn chặt hàm răng, cầm trong tay Tàn Ảnh kiếm, không nghĩ đến kẻ đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh, hắn cũng chỉ có Lạp Lệ Sa là huyết mạch duy nhất của họ Đoàn, hắn vô cùng đau lòng, lại không ngừng ôm hy vọng muốn tìm tung tích của nàng.

"Trương tướng quân, ngươi mang theo hai ngàn binh lính lục soát Vô Nhai cốc cho trẫm, nên nhớ sống phải thấy người ...chết phải thấy xác..."

"Vi thần tuân chỉ"

Trương Quốc Hòa ngày đêm lên đường đến Vô Nhai cốc, đến nơi đã thấy bên dưới đều là sương mù, ném tản đá xuống cũng không nghe thanh âm truyền về, xem ra vực sâu vạn trượng, chỉ sợ thái tử điện hạ thật sự táng mạng thiên nhai, nhưng hắn cũng không thể ra về như vậy, sai người tìm đường xuống bên dưới đáy cốc, tìm mấy ngày cũng không thấy đường xuống, để cho hắn vô cùng lo lắng, nếu không tìm thấy di thể của thái tử, đến lúc đó hắn cùng hai ngàn nhân mạng này có lẽ cũng sẽ bị chôn theo.

Đoàn Cảnh Đế lại phái người đến Hoa Sơn áp giải Vệ Bá Lân vào kinh, từ trước đến nay triều đình và người trong giang hồ không có giao tạp, bây giờ hắn bất chấp chuyện ân oán giang hồ, chỉ muốn mang Vệ Bá Lân đi lăng trì sau đó xử tử, để tế vong hồn của hoàng nhi, điều tra được Lạp Lệ Sa chết cũng vì một nữ nhân, hắn càng cảm thấy thương tâm, nam nhi anh dũng giết giặc, vì quốc gia mà chết trận ngoài xa trường còn đở hơn chết vì một nữ nhân, thật đúng là hồng nhan họa thủy, Đoàn Cảnh Đế cảm thấy Lạp Lệ Sa thật quá dại dột, sau này hắn truyền ngôi vị cho nàng, đến lúc đó muốn bao nhiêu mỹ nữ mà không có, hậu cung giai lệ ba ngàn, chỉ cần Lạp Lệ Sa mở miệng, mỹ nữ trong thiên hạ này cũng đều là của nàng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tại sao phải vì một nữ tử trong chốn giang hồ mà ngay cả tính mạng cũng không cần. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro