BỨC THƯ SỐ 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em...
Và rồi sau một khoảng thời gian, đối với người khác nó có thể ngắn, nhưng đối với tôi nó dài như ngàn thế kỉ, 730 ngày không có em, 730 ngày tôi phải chống chọi với căn bệnh nằm sâu thẳm trong trái tim của mình mà không cách nào có thể cứu chữa. Khi mà mọi thứ bắt đầu lại đâu vào đó, từ bố mẹ - anh chị - bạn bè, họ cũng đã nguôi ngoai thì tôi lại vẫn cứ đắm chìm trong kí ức của năm nào mà chính tôi đi khi nhìn lại mình như đang cố vùng vẫy, tôi như chết ngộp trong mớ hỗn độn cảm xúc mà mình tạo ra, khi có người đọc được bức thư cuối cùng này thì chắc cũng là lúc tôi đang chạy đến bên em thật gần. Sáng nay tôi đã sang nhà bố mẹ để làm một bữa ăn cho họ, do chính tay tôi trong 730 ngày học được khi không có em, tôi đã gửi quà sang Úc cho bố mẹ em và chị Alice, tôi cũng đã đi gặp chị Jisoo và Jennie và dù như thế nào tôi cũng biết chắc chắn rằng người cuối cùng mà mình gặp cho tới mãi về sau là em, là Park Chaeyoung.
Tôi như muốn hét lên rằng thời điểm tôi viết bức thư này là thời điểm tôi thấy mình hạnh phúc nhất sau ngần ấy thời gian không có em, vì tôi có thể cảm nhận được mình đang gần em đến nhường nào. Và nếu chị Jisoo và Jennie khi mở búc thư này ra tôi chắc chắn rằng họ sẽ hiểu được tôi mãn nguyện đến thế nào.
Tôi và em sống trên đời này, cũng coi như hoàn thành phân nửa cuộc sống mà ông trời đã ban cho, trong đó có cả khoảnh khắc hai ta gặp nhau và yêu nhau, tôi muốn em biết rằng tôi trân trọng chúng, và đúng như lời hứa tôi vẫn luôn như vậy, vẫn luôn thiết tha yêu em và cần em.
Vợ ơi, đợi tôi nhé, tôi đang thật gần em rồi! Yêu em, thương em...

Ngày 7, Tháng 5, Năm 2021

Kí tên: Lalisa Monoban
—————————————————
Ta hẹn người kiếp sau mình gặp lại
Ngay từ thời hai đứa còn ngây thơ
Khi chúng mình chưa vướng sợi duyên tơ
Dành cho nhau trọn mối tình mơ mộng
Ta hẹn người tháng năm sau dài rộng
Sẽ yêu người trọn vẹn trái tim ta
Cả tâm hồn - cả nụ cười thiết tha
Ta giữ trọn trao cho người thương nhất
Mong kiếp sau mối lương duyên là thật
Chẳng như giờ cứ luẩn khuất tương tư
Nhớ thương nhiều mà thực thực hư hư
Lúc ấm áp - lúc lạnh lùng xa lạ
Có gì đâu bởi cùng thương nhiều quá
Chỉ âm thầm nén dạ nhớ về nhau
Không dám gần vì sợ chạm nỗi đau
Đành câm nín cầu mong nhau hạnh phúc
Ta và người gặp nhau không đúng lúc
Đã muộn màng nhẹ bước mỗi đường riêng
Đành trao gửi tình tri kỷ thiêng liêng
Dẫu đôi lúc luyến thương đầy khao khát
Ước một lần bên nhau nghe biển hát
Nép vào người ấm áp và dịu êm
Ta thật gần chẳng mong ước gì thêm
Mình bên nhau bình yên từng nhịp thở
Ấm tay đan vỡ oà bao nhung nhớ
Chỉ một lần gặp gỡ thoả lòng nhau...
( Đồng Ánh Liễu )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro