Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm được mấy ngày, dần dần tôi cũng quen với công việc này, thật ra nó cũng đâu quá khó so với sự tưởng tượng của tôi, chỉ là ăn mặc hơi thiếu vải , và phải chịu đựng ánh mắt của những kẻ háo sắc, ăn nói thì thô bạo. Chỉ như vậy thôi, thật ra cũng không có gì khó.

Tôi ứng trước 15 ngày lương với bà chủ, tôi chỉ định múa đủ 15 ngày sẽ không làm nữa, nhưng đời ai biết trước được chữ "ngờ"....

" Cô không suy nghĩ thêm nữa sao? Lisa, cô nhảy tốt như vậy, sao lại nghỉ chứ, tôi có thể tăng lương cho cô mà" sau một thời gian, tôi và bà chủ đã thân thiết hơn. Nhưng tôi biết bà ta năn nỉ cũng chỉ vì cái quán của bả thôi, chứ tốt lành gì

"Không cần đâu, bà chủ, cám ơn bà đã quan tâm tôi trong mấy ngày qua" muốn tôi tiếp tục ở lại chẳng khác nào muốn tôi xuống địa ngục sớm...

"Nếu vậy thì, tôi cũng không ép buộc cô nữa, ráng nhảy cho tốt trong đêm cuối cùng này nha"

"Uhm"

Cũng như thường ngày, chúng tôi nhảy trên sàn, còn đám đông ở dưới thì hưng phấn, la hét

Nhưng ngay lúc tôi nhìn xuống đám đông thì bỗng phát hiện một thân hình quen thuộc, Park ChaeYoung, sao mà cậu ấy lại đến những chỗ này chứ. Tôi cứ tưởng mình nhìn lầm, nhưng sau chục lần dụi mắt, dáng hình đó đúng là ..ChaeYoung.

Cậu ấy giận dữ nhìn chằm chằm vào tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, rồi quay lưng bỏ đi. Phút giây mà cậu ấy quay lưng bỏ đi, tôi như chết đứng tại chỗ, không còn quan tâm là đang biểu diễn hay sẽ bị bà chủ mắng cho một trận, chỉ biết rằng tôi phải chạy theo cậu ấy, nhưng trang phục của tôi đã thu hút nhiều người đi đường.

"ChaeYoung, chờ mình với, nghe mình giải thích đi" tôi nắm lấy tay cậu ấy

"Cậu biết cậu đang làm gì không hả??? Nếu như không phải BamBam nói với mình, cậu còn muốn giấu mình đến khi nào hả???" ChaeYoung giận đến nỗi chảy cả nước mắt

"Xin lỗi, mình không có ý muốn giấu cậu" tôi đưa tay muốn giúp cậu ấy lau đi những giọt nước mắt nhưng lại bị cậu ấy gạt tay ra

"Tại sao cậu không biết yêu thương bản thân mình chứ, cậu có biết lúc nhìn thấy cậu như vậy, mình rất đau lòng không!"

"Làm sao mà cậu lại ăn mặc những thứ như vậy, rồi còn uốn éo, nhảy múa cho những kẻ háo sắc đó. Sao cậu...cậu lại hạ thấp bản thân mình như vậy chứ, chỉ vì chiếc moto đó sao, có đáng không?"

"Sau này mình .....mình không muốn ngồi xe của cậu nữa" nói xong, ChaeYoung bỏ chạy khỏi vòng tay tôi

" ChaeYoung!!!ChaeYoung!!..." vừa định chạy theo thì bị bà chủ kéo lại

"Cô nương, sao cô lại đột nhiên bỏ chạy ra khỏi sàn như vậy chứ hả?"

"Thôi, coi như tôi cầu xin cô đấy, mau quay về đi, nếu không mấy người đó chắc phá sập tiệm của tôi quá" bà chủ cứ nắm chặt lấy tay tôi

Hết cách, tôi chỉ còn biết quay về bar làm cho xong công việc hôm nay

Về đến nhà, phát hiện phòng của ChaeYoung vẫn còn sáng, tôi nhẹ nhàng gõ cửa

"ChaeYoung, cậu vẫn còn giận mình sao?" vừa nói xong thì đèn trong phòng cũng tắt luôn

"ChaeYoung, mình không cố ý thật mà, cậu tha thứ cho mình đi" tôi cứ đứng trước cửa nói vì tôi biết cậu ấy sẽ nghe thấy

"Mình bảo đảm lần sau chuyện gì cũng nói cho cậu biết, với lại, hôm nay là ngày cuối mình làm ở đó, sau này mình không đến những nơi như thế này nữa đâu"

Kết quả, nói cả buổi trời, ChaeYoung vẫn không mở cửa, xem ra cậu ấy rất là giận, tôi chỉ còn cách là về phòng mình, đợi sáng sớm ngày mai lại xin lỗi vậy

Đôi lúc chúng tôi cũng vì những chuyện nhỏ mà giận nhau, nhưng chỉ giận trong một thời gian ngắn. Chủ yếu là do ChaeYoung hay giận nhưng cũng hay quên, sau đó lại chạy đến nói chuyện với tôi.

Nhưng lần này có vẻ rất nghiêm trọng, trong buổi ăn sáng ChaeYoung vẫn không nói với lời tôi.

Tôi muốn chở cậu ấy đi học, cậu ấy lại nói

"Mình nói rồi, mình không muốn ngồi xe của cậu nữa!" nói xong thì quay lưng bỏ đi

Thật là đau đầu, phải làm sao đây. Nếu ChaeYoung không muốn ngồi nữa, vậy còn cần nó để làm gì nữa chứ. Thôi, tốt nhất là bán cho người khác vậy, nói không chừng, ChaeYoung không nhìn thấy nó nữa thì sẽ hết giận.

[Công viên trường ]

"8 triệu"

"Cái gì?! Sao cậu không đi cướp luôn cho rồi!" người gì vậy trời, ăn mặc lịch sự như vậy mà mặc cả ghê quá

"Cậu nhìn cho kĩ, đây là kiểu mới đấy, với lại, tôi mới chạy có mấy ngày, nó vẫn còn rất mới. Tôi mất hai mươi mấy triệu để có nó đấy" tôi chỉ vào chiếc xe và nói

"Tôi chỉ có nhiêu đó, cậu bán hay không thì tuỳ" Thái độ gì vậy trời

"Cậu..."

"Thôi, bỏ đi, bỏ đi, ai biểu ChaeYoung không thích mày chứ, nhưng mà mày cũng dễ thương đấy chứ, lại còn màu hồng, màu yêu thích của ChaeYoung nữa chứ, thật sự không nỡ bán mày đi chút nào" tôi nhìn chiếc moto mà luyến tiếc

"Giờ cậu có bán hay không vậy?"

Tôi gạt bỏ những ý nghĩ trong đầu, vừa định nói bán thì....

"Không bán!" ChaeYoung vừa đi về phía chúng tôi vừa tức giận nói

"Không bán thì không bán, làm gì dữ vậy không biết" chàng trai đó giận dữ bỏ đi

"ChaeYoung, cậu dữ quá à" tôi nói nhỏ đủ mình tôi nghe

"Lalisa, mình hỏi cậu, tại sao cậu lại bán chiếc xe hả?" cậu ấy giận dữ , hỏi tôi

"Không phải cậu không thích nó sao?" tôi nói nhỏ

"Mình nói không thích nó hồi nào chứ?"

"Không phải cậu nói sẽ không muốn ngồi xe của mình nữa sao? Vậy còn cần nó để làm gì nữa chứ, không lẽ mình chạy xe đi học, còn cậu thì ngồi chiếc xe bus chật chội đó hả"

"Cậu có nhầm không vậy, chiếc xe này là do cậu cực khổ làm việc trong quán bar mới có được đấy, cậu nỡ bán nó đi nhưng mình thì không nỡ" câu nói này của ChaeYoung đã gây sự chú ý của nhiều người trong trường

"Shh!!... ChaeYoung, cậu nhỏ tiếng chút đi" tôi nhìn xung quanh, biểu hiện trên mặt có chút ngại

"Cậu cũng biết xấu hổ à?!"

"Vậy cậu nói đi bây giờ phải làm sao, ngồi thì không chịu ngồi, bán cũng không cho bán, chẳng lẽ cậu muốn để nó ở trong nhà làm vật trang sức à?!"

"Không biết" ChaeYoung giận dữ quay người bỏ đi

Tôi đứng đó không biết phải làm gì, một lát sau...

"Hôm qua có thật là ngày cuối cùng?" ChaeYoung quay lại hỏi

"Ừ, mình thề đấy" tôi gật gật đầu như con lật đật

"Ngoài nhảy múa ra cậu còn làm gì nữa không?"

"Không có, tuyệt đối không có" tôi nhanh chóng phủ nhận

"Vậy có bị người khác lợi dụng không?" ChaeYoung hỏi nhỏ

"Không có, bà chủ rất tốt, rất quan tâm đến mình"

"Sau này không cho phép cậu về nhà trễ nữa" dạo trước buổi tối phải đi làm nên tôi thường về trễ

"Mình bảo đảm, nhất định sẽ không có lần sau"

Thấy cậu ấy không nói gì, tôi hỏi nhỏ

"Vậy.... để mình chở cậu về nha?!"

"Uhm"

End Chap 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro