Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nợ cũ? Cái gì nợ cũ?" Han So Hee nhăn mặt, nghe hoặc nói ra, "Sao ta không có ấn tượng?"

Song Hye Kyo cười lạnh hai tiếng

"Không nhớ thì ta giúp ngươi nhớ ra" nói xong, liền thần tốc tung ra một quyền đánh tới Han So Hee.

Han So Hee ánh mắt đông cứng, nghiêng người lui về sau tránh thoát đòn công kích của Song Hye Kyo. Đang chuẩn bị thuận thế bỏ đi, không nghĩ tới đối phương lại quỷ quyệt đoán được trước, trực tiếp phóng tới một cú đá ngang cản trở đường lui của cô.

"Song Hye Kyo, ngươi muốn làm cái gì?"

"Báo thù. Đòi lại một quyền ở lần tỷ võ trong quân cảnh trước" Song Hye Kyo lạnh giọng nói ra, lần thứ hai sấn tới Han So Hee, chiêu chiêu đều sắc bén không chút lưu tình.

"Đó là kỹ thuật của ngươi thấp kém hơn người, còn ở đó trách ta"

Song Hye Kyo lại cười hai tiếng băng lãnh như gió tuyết, càng là căm tức mà nói

"Không biết ai xài ám chiêu công kích ngay..." khúc cuối còn chưa nói hết, Song Hye Kyo đã bùng bùng nổi lửa giận, tốc độ tung ra cú đấm càng nhanh hơn gấp bội

"Ta không phải đã giải thích với ngươi! Đó là hiểu lầm! Hiểu lầm! Ta không có cố ý tấn công nơi đó của ngươi! Khốn nạn! Ngươi chơi thiệt à" Han So Hee nhất thời hụt một nhịp, vai bị đánh trúng một đòn, tức khắc toàn bộ lửa nóng đều bạo tạc nổ ra.

"Không chơi thiệt, chẳng lẽ là cùng ngươi ve vãn đánh yêu sao?" Song Hye Kyo không chút lưu tình, nhìn thấy người kia trúng một quyền xong thân hình có chút loạng choạng, tay phải thừa cơ vung lên nhắm thẳng cằm của han So Hee.

Sớm đoán được Song Hye Kyo sẽ tung ra chiêu này, Han So Hee canh chuẩn thời gian né người về phía sau tránh được đợt công kích này. Bởi vị bị chọc cho giận lên nên cô cũng không cần phải tiếp tục né tránh. Ngay tích tắc thấp người né đòn liền biến ảo tư thế, chống đất quét ngang về phía hai chân đối phương.

Một quyền của Song Hye Kyo đánh trúng hư không liền trượt lực, đúng lúc này dưới chân tại bị tấn công cho nên căn bản là không kịp lùi về sau, đành phải buông lỏng nắm đấm chuyển bàn tay mở thành chưởng, chống lên vai Han So Hee lăng không lật người lên, nhảy ra sau lưng người kia. Ý chí chiến đầu của Han So Hee thập phần nhạy bén, thấy thế liền nghiêng người đụng mạnh về phía sau, thừa dịp Song Hye Kyo còn chưa kịp vững vàng đáp đất ép cô thụt lui, sau lưng dộng mạnh lên bức tường.

Cái chỗ này là kiểu góc tường hạn hẹp không gian, dưới tình huống bình thường hai người lớn cũng đã là rất khó khăn xoay trở, lúc này lại là trường hợp ngươi không nhường ta ta quyết không thoái lui, càng là không thể nào nhúc nhích.

Trong chốc lát hai người lâm vào tê liệt giằng co. Tư thế hai người rất quái dị, cũng thật ái muội. Nếu là không để ý tới khuỷu tay vặn vẹo cánh tay chống gập kiểu này, cũng như không cần lý tới ánh mắt đằng đằng sát khí, thì nhìn qua tư thế như Song Hye Kyo đem Han So Hee ôm đến trong ngực y chang không khác.

Còn tên đầu đinh bị Han So Hee quăng vai nằm đo đất lúc nãy, biết được đối phương bản lĩnh phi phàm nên đã sớm từ bỏ chống cự, ngoan ngoãn nằm yên mà chờ. Nào ngờ đâu sau đó người này cùng với một nữ hình cảnh khác loạn giao đấu đá, tâm tư của hắn lung lay. Vốn vẫn luôn âm thầm quan sát thấy hai người đánh nhau thật nhiệt liệt, căn bản không rảnh bận tâm đến hắn, cho nên vội vàng tay chân bò dậy, theo con đường định sẵn một mạch chạy trốn.

Song Hye Kyo cùng Han So Hee giật mình chú ý tới biến động của tên trộm, phút chốc liếc mắt nhìn nhau rồi dứt khoát buông nhau ra, sóng vai rượt theo tên đầu đinh đang định là ngư ông đắc lợi. Lúc này tên "ngư ông" cảm nhận được hai vai bị hai cánh tay trắt trẻo đặt lên, cả người đều tê liệt. Dư quang góc mắt liếc sang hai người kia, chỉ thấy hai gương mặt không chút biểu tình nào nhìn lại mình, lập tức có một dự cảm vô cùng không ổn.

Không khuyến mãi được thêm một giây cho hắn suy tưởng, cả người tên đầu đinh liền bay lên, lăng không qua vai, té cái ình xuống mặt đất.

Nghe một tiếng Rắc

Nghe tiếng vang dưới eo, tên đầu đinh thật muốn khóc luôn rồi. Chẳng phải chỉ lấy một ví tiền với một cái điện thoại sao? Cần phải hạ thủ tàn nhẫn như vậy? Tiền hắn trả, tù giam hắn ngồi. Được chưa?

"Còn đánh sao?" Han So Hee nhướn mày nhìn Song Hye Kyo . Cô cũng đã nghĩ thông suốt rồi, vốn dĩ cũng đang muốn đánh một trận giải tỏa tâm lý bực dọc thời gian gần đây, cho nên cùng Lalisa đánh cũng là đánh, cùng Song Hye Kyo đánh cũng vậy thôi. Nếu người nọ còn muốn cùng cô quấn đấu, cô cũng không ngại quấn đấu tiếp tục.

Song Hye Kyo liếc mắt nhìn chằm chằm Han So Hee đầy phẫn uất không cam lòng. Vì đánh bại người này mà cô đã khổ luyện lâu như vậy, cư nhiên vẫn không thể cùng Han So Hee kéo dịch khoảng cách. Muốn triệt để chiến thắng, bạo ngược được đối phương lại khó vậy sao?

"Chờ ta giải quyết tên này xong, đàng hoàng đấu với ngươi một trận"

"OK" Han So Hee nhún nhún vai tỏ vẻ không thành vấn đề. "Bất quá ngươi phải nhanh nhanh lên, ngày mai ta phải trở về rồi"

"Mười phút là được" Song Hye Kyo nói xong liền móc ra di động

Han So Hee thấy vậy cũng sực nhớ ra phải gọi điện cho Lalisa.

"Tạm thời ta có chút việc. Hai người các ngươi tự ăn trước đi. Ta đã nói mời cơm, thì hóa đơn ghi tên ta, lát quay lại trả"

Lalisa nghiêng đầu nhìn sang Park Chaeyoung đang tí ta tí tởn ăn ăn uống uống, đạm nhạt trả lời

"Không cần đâu. Mời bạn gái mình ăn cơm, phần tiền này ta vẫn còn có thể trả nổi"

Han So Hee: "..." hơ hơ, cái này không phải là không có mặt vẫn bị ném cho thức ăn cho chó sao?

Han So Hee đang tính cúp điện thoại, bên kia lại phiêu phiêu tới một câu

"A đúng rồi, suýt chút quên. Ta mới gọi điện cho tiểu di, sau đó lại vô ý mà nhắc tới ngươi hai câu", Lalisa ôn nhu cười cười, "Tiểu di có vẻ rất là nhớ ngươi, nói là chờ xong việc sẽ cho ngươi gọi điện thoại"

Han So Hee: "..."

"Ngươi cư nhiên còn đi cáo trạng ta" Han So Hee cả người đều không tốt chút nào, "Lalisa, ngươi còn nhớ rõ ngươi bao lớn rồi sao? Còn chơi kiểu con nít tiểu hài tử thường chơi, không thấy ấu trĩ sao?"

"Y, ngươi suy nghĩ nhiều quá thì phải?" Lalisa nhướn mày, vừa nói vừa cười, "Ta có nói ta đi cáo trạng sao? Rõ ràng là ở trước mặt tiểu di đàng hoàng khen ngợi ngươi một phen"

"Hơ hơ, chắc là ta tin ngươi đó!" Han So Hee cười lạnh, tiểu xảo này chơi hết mười mấy năm, cô sớm đã nhìn thấu Lalisa chính là người lấy trắng lấp đen, vô thanh tô tức âm thầm sau lưng người đâm một nhát.

Lalisa thần thái ung dung bình tĩnh nhấp một ngụm thức uống

"Ngươi tin hay không không liên quan đến ta. Tiểu di tin ta là được"

Han So Hee: "..."

Đời trước cô tạo cái tội nghiệt gì mới gặp một đứa biểu muội phúc hắc như vầy?

Nghĩ đến mẫu thân đại nhân ở nhà có biết bao nhiêu khủng khiếp, Han So Hee rùng mình, ý tưởng muốn đem Lalisa băm vằm cho cá ăn đều có.

"Có vài việc, có vài lời là không thể nói bậy nói bạ" Lalisa ý vị thâm trường nói xong, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Han So Hee: "..." ahaha. Thật hối hận, không nên chọc Lalisa. Lúc tính kế đã nghĩ tới mọi hình thức Lalisa trả thù, nhưng độc một cái không nghĩ nàng sẽ mặt dày mày dạn không biết xấu hổ chơi trò này. Lớn hết rồi, còn chơi méc phụ huynh...

Nếu Lalisa đọc được tâm lý của Han So Hee, sẽ trả lời như vầy: Chơi chiêu không tính tuổi, xài được là được!

...

Park Chaeyoung cùng Lalisa chọn một nhà hàng món Tứ Xuyên, hương vị tê cay thơm nứt lan tràn tứ phía. Park Chaeyoung hợp khẩu nhất cũng là món này, đi dạo một vòng đến trước nhà hàng liền chịu không nổi mà lôi kéo Lalisa theo, hoàn toàn bỏ lửng chuyện Han So Hee giữa đường bỗng dưng chuyển vai bắt cướp.

Park Chaeyoung thích ăn cay không có nghĩa là ăn cay giỏi. Mới vừa ăn một ít cá chưng tương thì đã lè lưỡi thở hồng hộc, uống mấy ngụm nước dưa hấu cũng không bớt được cảm giác cay rát trong miệng, chỉ đành dùng tay thay quạt không ngừng nhiệt tình vung vẩy, đầu lưỡi đỏ ửng lú ra giữa hai hàm răng, tuyệt vọng mượn sức gió mà giảm nóng.

Lalisa thấy thế, ánh mắt âm u, cảm xúc nồng đậm trong đáy mắt dần dần chảy xuôi.

Bản tính của Park Chaeyoung vốn là rất dễ đỏ mặt, dưới sự kích thích của món ăn cay cả gương mặt đều đã đỏ bừng bừng, sắc môi anh đào chưa bao giờ hồng nhuận căng mọng như lúc này, nhìn như cà chua vừa được vớt ra khỏi nước, kiều diễm ướt át vô cùng mê người. Nhưng cuối cùng, dục vọng này cũng là xuất phát từ lòng yêu thích mà ra.

Nàng thực lòng rất thích bộ dáng dụ hoặc câu nhân này của Park Chaeyoung, nhưng vẫn là lo lắng nhiều hơn, bèn hỏi

"Còn chịu nổi không?"

"Được mà" bàn tay Park Chaeyoung quạt quạt, lại cầm lên ly nước dưa hấu uống một ngụm, sau đó cầm đũa gắp mấy miếng cá chưng tương vào chén, kiên cường tuyên bố, "Cay rát ngược ta ba trăm biến, ta vẫn đãi người như sơ luyến"

Lalisa nghe cô dõng dạc nói, khóe môi cong cong, thật đúng là mèo con tham ăn.

"Lisa ngươi không ăn sao?" Park Chaeyoung ngẩng đầu, vô tình bắt gặp ánh mắt của nàng vẫn luôn dán trên người mình, chén đũa trước mặt vẫn còn khá sạch sẽ nên không khỏi lộ ra biểu tình kinh ngạc.

"Nếm thử món đậu hủ Ma Bà này đi. Ăn ngon vô cùng" Park Chaeyoung cầm muỗng múc một miếng đâu hủ đưa đến bên môi Lisa, giống như dỗ con nít kêu "A"

Nhìn thấy muỗng sứ phủ đầy tương ớt, Lalisa kín đáo nhăn mày, hơi do dự nhưng vẫn không có cự tuyệt ý tốt của Chaeyoung, mở miệng ra cắn một ngụm nhỏ.

"Hương vị thế nào?" Park Chaeyoung chớp mắt chờ đợi nàng bình phẩm

Chân mày Lalisa nhè nhẹ giãn ra, khẽ gật gù

"Cũng không tệ"

"Vậy ăn nhiều một chút đi" thấy nàng khen ngợi món ăn do mình đề cử, Park Chaeyoung khoái chí nở nụ cười, đem cả đĩa đậu hủ Ma Bà đẩy tới trước mặt Liễu Khinh Huyền. "Ăn không đủ thì gọi thêm một đĩa nữa"

Lalisa nghe vậy, cười rộ lên vô cùng ái muội

"Nhưng mà, ta càng muốn ăn đậu hủ của ngươi hơn, làm sao bây giờ"

"A? Trong chén ta hết đậu hủ rồi" Park Chaeyoung nhất thời không có phản ứng kịp, ngốc lăng nhìn ánh mắt hấp háy một cách kỳ dị của người nọ mới nhớ ra, hiểu rõ hàm ý của Lalisa. Lúc này gương mặt vốn dĩ đỏ bừng càng giống như thêm lửa.

Ý cười trên môi Lalisa càng sâu hơn

"Có thể ăn sao?"

"..."

"Im lặng chính là đồng ý" Lalisa nhướn mi, "Vậy là chịu ha? Chịu rồi thì ta liền không khách sáo" nói xong cũng không chờ Park Chaeyoung phản ứng, nàng nghiêng người qua ôm lấy bờ vai của đối phương, thoải mái hôn lên bờ môi như đang chờ sẵn.

Mềm mại ấm áp, hơi cay cay, lại hơi ngọt ngọt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro