Chap 10: Ký ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

......

Tất cả rốt cuộc có giải thích hợp lý, vì sao Lisa cố chấp uống cà phê cô pha, vì sao luôn nhớ tới một hình ảnh mơ hồ, tại sao thấy Chaeyoung và Hae Min tim của Lisa sẽ đau đớn không thôi.

Hiện tại, đáp án đã tìm đến.

Nhưng này đáp án thật quá chấn động, làm Lisa bị sợ đến ngây người thật lâu.
Lisa cũng không hề nhớ mình từng có một cuộc hôn nhân, càng không nghĩ tới, mình còn có con. Mà Lisa, chính là người hại Chaeyoung khổ cực một mình nuôi nấng con, lại là đầu sỏ hại Hae Min khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Lisa ngây người thật lâu, thật lâu, khi rốt cuộc hoàn hồn, lập tức nắm chìa khóa vội vàng lao ra công ty, lên đường phóng xe như bay đến quán cà phê Only U.

Đi tới bên ngoài quán cà phê, bước chân của Lisa dừng lại, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn bóng dáng bận rộn bên trong. Hiện tại Lisa hiểu, tại sao cùng cô rõ ràng rất xa lạ, rồi lại có một loại cảm giác đã từng quen biết.
Lisa muốn tiến lên, nhưng chân giống như mọc rễ, ngay cả một bước cũng không thể di chuyển. Ánh mắt của Lisa cũng đã quyết định, chỉ có thể đuổi theo bóng dáng trong nhà.

Không biết đã trải qua bao lâu, ánh mắt của Lisa và Chaeyoung đối gặp nhau, nhưng cô chỉ yên lặng nhìn Lisa ngắn ngủn một giây, lập tức đem tầm mắt dời đi chỗ khác, làm như Lisa không tồn tại.
Lisa cũng không đi vào quấy rầy, hoặc nên nói, Lisa có một cảm giác giống như càng gần tình yêu càng bất an.
Nếu như tiến vào, thì nên nói cái gì?
Mặc dù biết rõ Lisa có một người vợ đã ly hôn và một đứa con, nhưng vẫn không biết tại sao mình lại bỏ rơi bọn họ. Mất trí nhớ cũng không phải lý do tốt, Lisa phải làm thế nào đối mặt với hai người này?

Hae Min phát hiện ra Lisa, nhóc nhanh chóng nhảy từ trên ghế xuống, vui vẻ la hét.

"Là cô xinh đẹp! Con đi gọi cô. . . . . ."

"Hae Min, ngồi xuống! Tiếp tục làm bài tập của con."

Chaeyoung lên tiếng hét lớn, dọa nhóc phải ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí.
Hae Min mặc dù không dám nhúc nhích, nhưng lại không yên lòng, nhiều lần liếc trộm ra bên ngoài, Chaeyoung tại sao có cảm giác không phải như vậy?

Cô cảm thấy, Lisa đang dùng ánh mắt vô cùng nóng bỏng theo dõi cô.
Cô vờ hết sức điềm tĩnh, bận rộn vô cùng lại còn thỉnh thoảng xảy ra chút chuyện không may.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cô cho là Lisa sẽ nhanh chóng tự động rời đi, nhưng qua nhiều giờ, Lisa vẫn đứng ở bên ngoài quán cà phê.

"A! Trời mưa."

Sunny chạy đến cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ, rất thông cảm cho Lisa, nên không nhịn được nói với Chaeyoung:

"Chaeyoung, cho cô ấy vào đi..., mưa càng lúc càng lớn!"

Hạt mưa to như cái đấu, va vào thủy tinh, thấy âm thanh kia cô liền nghe kĩ, không sai, mưa rất lớn. Chaeyoung cũng không phải người phụ nữ tâm địa sắt đá gì, dù tức Lisa thế nào, nhưng nghĩ tới Lisa sẽ bị dầm mưa toàn thân ướt sũng, vẫn nhịn không được mà đau lòng.

"Hae Min , đi gọi cô ấy vào tránh mưa."

"Dạ! Con lập tức đi!" Hae Min nhanh chóng nhảy xuống ghế, lấy tốc độ chạy trăm mét vọt ra ngoài phòng, đưa Lisa toàn thân ướt đẫm kéo vào quán cà phê.

"Tôi đi pha cà phê " Chaeyoung xoay người lén thở dài.

Ba năm, thì ra là cô không chỉ không quên Lisa, thậm chí còn không học nghe lời .

Pha cà phê, suy nghĩ của Chaeyoung trở lại quá khứ lần nữa, lúc cô và Lisa mới quen.

Thời điểm cô còn trong nước, ba mẹ ly dị, cô đi theo mẹ sinh sống mãi cho đến năm thứ hai đại học. Năm ấy mẹ cô gặp được tình yêu thứ hai, cô khích lệ mẹ dũng cảm theo đuổi hạnh phúc. Sau khi mẹ đến Canada, bà liền bắt đầu cuộc sống mới.

Mỗi tháng, mẹ cô sẽ chuyển một khoản sinh hoạt phí đến tài khoản tiết kiệm của cô, bình thường, hai người dùng chat webcam liên lạc, cuộc sống cũng không khổ cực tịch mịch như trong tưởng tượng. Năm thứ hai đại học, cô biết Lisa. Lisa và cô cùng một xã đoàn nhưng không cùng trường, khi đó cô được trao cho một nhiệm vụ, chính là dẫn dắt Lisa đến tham dự trại hè.
Nghe nói Lisa cũng không tham gia hoạt động của xã đoàn, bởi vì Lisa rất bận, còn chưa tốt nghiệp đã vội vàng nhận huấn luyện tiếp quản công ty của gia tộc, nên Lisa ngoài đi học, đều đến công ty nhà thực tập, vùi đầu học quản lý sự nghiệp của ba Lisa, nếu không do xã viên khác nhắc trước, cô thậm chí không biết trong xã đoàn có nhân vật này.

Nhưng cô không sợ thách thức, tiếp nhận nhiệm vụ lập tức gọi điện thoại liên lạc Lisa.

"Tôi bây giờ đang ở nhà, nhưng sau đó phải ra ngoài, nếu như em không ngại phiền toái thì đến chỗ tôi ở. Nhưng tôi chỉ cho em mười phút, nếu như em không thuyết phục được tôi, cũng đừng trách tôi cự tuyệt."

"Được, em nhất định sẽ cố gắng thuyết phục Lisa tham gia hoạt động."

Mà cô cũng nghe nói Lisa rất thích uống cà phê, nên trước khi tới thuyết phục Lisa, cô đặc biệt pha cà phê hương nhài sở trường của cô dự định hấp dẫn vị giác của Lisa.

Cô mạnh dạn mang theo cà phê, tới cửa.

"Lá gan em thật lớn, không sợ gặp phải sắc lang sao?

Nhìn nữ sinh mềm mại phía trước đơn thương độc mã đến chỗ hẹn, Lisa cố ý hù dọa cô.

"Em nghe nói Lalisa Manoban là một chính nhân quân tử, tin tưởng sẽ không làm loại hành vi tiểu nhân đó. Này, đây là quà gặp mặt của em."

"Em là hối lộ tôi sao? Nên sau khi tôi nhận lấy, thì phải đồng ý vô điều kiện bất kỳ yêu cầu của em chứ gì?" Lisa cười mà như không cười hỏi: "Bên trong là vật gì?"

"Cà phê em pha."

"Cà phê em pha? Không lẽ em định làm tôi hôn mê, sau đó gọi người đem tôi vác lên xe du lịch cùng các em đi trại hè ở vùng nông thôn quanh nước?"

"Lisa rất biết nghi thần nghi quỷ, nhìn em lớn lên giống loại dùng thủ đoạn lừa bịp người khác sao? Yên tâm! Cà phê này rất an toàn, hơn nữa Lisa uống tuyệt đối sẽ không hối hận, chỉ là. . . . . . trước khi uống em có yêu cầu nho nhỏ."

"Nói đi. Em chỉ còn lại năm phút đồng hồ có thể nói yêu cầu của em, năm phút sau tôi phải tham gia bữa tiệc của tôi rồi."

"Xin Lisa uống cà phê xong, nếu hài lòng, hãy tham gia hoạt động của bọn em, nếu như không hài lòng, em liền bỏ suy nghĩ thuyết phục Lisa, không đến phiền Lisa nữa, như vậy có thể không?"

"Em tên là gì?"

"Em là quản lý khu ẩm thực, Chaeyoung."

"Chaeyoung, em không nghe nói tôi rất kén chọn sao? Tôi uống không hài lòng, sẽ trực tiếp đem cà phê vứt sạch, em xác định tôi phải uống? Em chịu được đả kích?"

Lisa cố ý nói ngoa, chính là muốn Chaeyoung bỏ cuộc giữa đường.
Nhưng cô không bị dọa lui, bởi vì đối với thủ nghệ của mình cô tương đối tự tin.

Nhìn cô lòng tin tràn đầy, Lisa càng muốn áp chế nhuệ khí của cô, muốn cố ý bắt bẻ, nhưng sau khi Lisa uống xong cà phê, liền quên ý định ban đầu của mình. Không chịu thua kém, Lisa gần như một ngụm liền yêu cà phê đặc biệt của Chaeyoung.

"Như thế nào? Hài lòng hay không hài lòng?"

Thật ra cô vẫn là có chút khẩn trương, cẩn thận theo dõi Lisa hỏi. Lisa cho cô một khuôn mặt tươi cười mê người nói:

"Mùi vị này, tôi cả đời cũng sẽ không quên. . . . . . Chaeyoung, em thắng."

Thắng? Không, cô chưa từng thắng nổi. Đắm chìm trong quá khứ Chaeyoung khổ sở cười một tiếng, từ khi Lisa cho cô nụ cười mê người cùng lời ca ngợi ấy, cô đã là người thua.


.....

-------
Ố la la:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro