Prologue - I Regret Not Being The Queen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hôm nay là ngày hành quyết Jisoo.

Từ sáng sớm, hàng loạt người dân ở thành phố thủ đô Kadye đã vây kín Cung điện Hoàng gia dù thường ngày nơi đây luôn khoác lên mình không khí yên ả.

Dòng người hoà cùng tâm trạng nghiệt ngã là điềm báo cho những sự kiện sắp xảy đến.

Địa điểm hành quyết nằm tại Quảng trường Gervianen gần cung điện. Đám đông chen lấn nhau, tìm cho mình một chỗ tốt để tiện ngắm nhìn. Ngay giữa trung tâm quảng trường là một giàn giáo với một máy chém phía trên đỉnh, lưỡi kiếm thép độc ác sáng ngời chiếu rọi xuống những nạn nhân xấu số.

Jennie giờ đây đang quỳ gối, bị trói xiết bởi dây thừng và chờ đợi hình phạt được giao cho cô. Cô nhìn chằm chằm xuống mặt đất bên dưới. Mãi được một lúc, cô lại ngước nhìn về phía bố mẹ, họ cũng đang quỳ rạp cả thân người, tiều tuỵ khổ não. Nước mắt vì bị hành hung, đe dọa cứ thế tuôn ra, như thể yếu ớt chống đối lại sự bất công đã giáng xuống gia đình và bản thân khốn khổ của cô. Trong thâm tâm cô vẫn biết rõ hơn bất kì ai, điều này chẳng đáng.

"Jennie..."

Nghe thấy quen thuộc, cô quay đầu về phía giọng nói dịu dàng gọi tên cô. Dù bị gây khó khăn che khuất tầm nhìn, nhưng Jennie vẫn cố gắng nhìn vào đôi mắt cha mình.

"Cha xin lỗi," giọng ông thật sự buồn bã.

"Tại sao, cha?"

Jennie muốn biết. Tại sao cha cô lại xin lỗi cô? Không có lý do gì để ông làm như vậy trong tình huống này. Bọn họ đều là nạn nhân ở đây, trong khi thủ phạm thực sự đã cao chạy xa bay. Cô sẽ không đổ lỗi cho ông. Nhưng hành động cắn môi lúc này không ngăn được sự bất công sắp sửa nghiền nát họ, và cũng không làm cô bớt đi oán hận.

"Cha đừng xin lỗi", ngay lập tức, Jennie nói bằng giọng nghiêm túc nhất có thể.

Cô chính là có ý đó. Không ai ở đây, sắp sửa đối mặt với cái máy chém kia phải xin lỗi. Tất cả đều là nạn nhân. "Không thì con sẽ hối hận lắm."

Cô không che giấu được nỗi đau trong đôi mắt mình. Giá như cô có thể quay lại ngày hôm ấy, thì bi kịch này sẽ không bao giờ xảy ra. Những giọt nước mắt nóng hổi mà cô đã phải chiến đấu nội tâm mãnh liệt hòng kìm nén, cuối cùng đã tràn ra từ đôi mắt đen tuyệt đẹp.

Cùng lúc đó, tiếng xì xào của đám đông ngày càng lớn.

Kẻ đó đã đến.

"Hoàng đế Manoban vạn tuế!"

Một người hầu lớn tiếng báo hiệu.

Hắn thong dong đi tới, hắn không cô đơn, cùng một người phụ nữ bước đi bên cạnh.

Jennie còn lạ gì. Đó là Hầu tước phu nhân Rosé, người tình của Hoàng đế, hiện diện gần như thường trực bên cạnh hắn. Jennie ngay lập tức mặt nhăn nhó tức giận khi nhìn thấy khuôn mặt của đáng nguyền rủa của ả ta, nhưng rồi cô sớm khôi phục trở lại biểu cảm ban đầu.

Hoàng đế và Hầu tước phu nhân Rosé đã yên vị. Tên Hoàng đế khuôn mặt tỏ vẻ chán nản, như thể những sự kiện tàn khốc sắp xảy ra này chẳng có gì quan trọng.

Trong cô đột nhiên trào lên một cỗ giận dữ khi phải chứng kiến sự thờ ơ vô cảm một cách rõ ràng của hắn, nhưng cô có thể làm được gì? Chẳng một điều gì sất.

"Mang Nữ hoàng đến đây", hoàng đế nói với giọng vô cảm. Ngay khi giọng nói của hắn biến mất, một người khác từ từ được đưa đến giàn giáo. Một người phụ nữ trẻ mặc váy trắng rách, được hai người lính hộ tống ở hai bên.

Đó là chị gái sinh đôi của Jennie, Kim Jisoo. Khuôn mặt nàng do bị đánh đập trở nên bầm tím hơn nhiều so với lần cuối Jennie nhìn thấy nàng.

"Chu..." Jennie đau xót, lặng lẽ gọi chị gái mình bằng biệt danh. Lời thều thào của cô dễ dàng bị nhấn chìm bởi giọng nói oang oang của tên đao phủ cùng lời than vãn bất lực của cha mẹ cô ở đằng sau.

"Kim Jisoo", một kẻ bắt đầu đọc phán quyết, "đã có hành động chống lại vị trí nữ hoàng của mình. Cô ta đã thực hiện nhiều hành vi vô đạo đức, làm hại người phụ nữ mang trong mình giọt máu hoàng gia và cố gắng ám sát Hoàng đế, dám cả gan mạo phạm đến cả Đức vua tôn kính Lalisa Karrick George de Manoban."

Giọng nói vang lên trong không khí tĩnh lặng, sắp sửa thông báo cho số phận của cả một gia tộc Kim.

"Nhân danh Hoàng đế, tất cả các thành viên của nhà Kim đều phải chết, hình thức bêu đầu làm gương."

Cái kết duy nhất cho họ chỉ là tấn bi kịch. Jennie nhắm mắt lại trong nỗi tuyệt vọng.

Kết thúc rồi, và thế là hết.

"Bắt đầu bằng việc xử tử Nữ hoàng."

...

Jennie ngước mắt nhìn chị gái mình lần cuối. Jisoo bị chúng nhẫn tâm kéo lê đến lò chém. Trên khuôn mặt nàng viết rõ hai chữ cam chịu và tuyệt vọng,

Chết tiệt, và thêm nữa...

"...cái thứ tình yêu thống khổ ấy."

Người chị ngốc nghếch của cô vẫn còn yêu tên hoàng đế kia. Chị gái ngốc nghếch, tốt bụng của cô ơi.

Jennie vẫn không thể tin vào mắt mình, rằng Jisoo vẫn đang giương đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng mà ngước nhìn hắn trước khi nàng chết.

Nước mắt rơi tự do từ đôi mắt cô. Ôi chị ơi. Đôi mắt cô mở to, in sâu vào trong não khoảnh khắc cái chết của Jisoo, không chớp mắt.

"Kkyaaag!"

"Huuuug!"

Lưỡi dao chém rơi xuống, cắt lìa đầu người chị của cô, tiếng thở hổn hển và tiếng khóc vang lên từ đám đông đang xem bên lề. Cô bặm môi đến bật máu.

Tất cả đã kết thúc. Chị cô đã chết. Bây giờ cô và bố mẹ sẽ phải đối mặt với số phận giống như chị gái mình.

"Mang cả đám người nhà kia đến đây."

Tên hoàng đế cất giọng.

Người vợ trót yêu say đắm hắn đã chết, dưới chính bàn tay của hắn. Trong ba năm, Nữ hoàng bị ràng buộc trong tình yêu và luật pháp với chồng, và bây giờ đầu nàng đã lìa khỏi cổ.

Jennie ôm chặt lấy trái tim mình mỗi khi nỗi buồn ập vào trong lồng ngực. Cô không thở được.

"Chặt đầu từng người một."

...

Jennie bỗng cất lên tiếng cười vô hồn khi nghe thấy sắc lệnh ghê tợn ấy. Có lý do gì để không cười hay khóc khi mọi sự đã định đoạt hết thảy? Nếu không bị điên, thì bất kì ai trong tình huống này cũng đều trở nên bất thường thế thôi.

Nụ cười của cô mở rộng hơn bất kỳ ai khác trên thế giới khi đầu cô được đặt bên dưới máy chém. Nhưng khi liếc nhìn tên Hoàng đế, trong cô nhen nhóm lên một khoảnh khắc hối hận.

"Tôi ước mình trở thành Nữ hoàng."

Lalisa Manoban. Hắn không đơn thuần là một kẻ giết người yêu, cũng không đủ tâm đức để rồi trở thành một tên hoàng đế bạo ngược, lạm dụng thứ quyền lực hắn có.

Nếu cô là nữ hoàng, mọi người sẽ hạnh phúc và sẽ không bao giờ bị kết án tử hình. Rồi một ngày nào đó, con của cô sẽ trở thành hoàng đế và trả đủ món nợ này cho ả người tình của hắn.

"Tôi hối hận vì đã không là Nữ hoàng."

Thật sai lầm khi gửi chị gái cô đến cung điện. Ngay lần đầu Jisoo trông thấy hoàng đế, nàng đã yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên.

Cơ mà, có hối tiếc gì thì cũng đã muộn màng. Mọi chuyện đã rồi, và điều duy nhất còn lại là đầu Jennie sẽ bị cắt đứt bởi dây thép lạnh, cùng những thành viên trong gia đình thân yêu của cô.

Khi lưỡi chém nặng nề rơi xuống, trong Jennie có một suy nghĩ cuối cùng.

"Giá như tôi có thể quay trở lại... tôi sẽ không bao giờ để chị gái mình trở thành nữ hoàng."

"Phập."

Vẫn như cũ, tiếng la hét và tiếng thở hổn hển vang vọng văng vẳng từ đám đông đang xem.

Kết cục, chiếc đầu bị cắt lìa khỏi thân người.

Những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Đôi mắt của Kim Jennie 22 tuổi cuối cùng đã chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro