Bán (Jensoo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jennie và Han Hyoki là thanh mai trúc mã của nhau, hai người bắt đầu quen nhau khi lên cấp ba.

Gia cảnh của Han Hyoki rất nghèo, nghèo đến nỗi đến cái bánh anh ta cũng không có tiền mua, anh ta đứng nhìn cái bánh từ ngoài cửa sổ của nhà Jennie đến chảy nước miếng.

Mẹ anh ta làm lao công, ba anh làm nhân viên dọn rác, chính vì gia cảnh nghèo khổ nên anh ta luôn cố gắng đứng đầu trong học tập, mẹ Jennie rất thích anh ta vì có í chí cầu tiến, vì vậy mẹ Kim đã trả học phí cho anh ta ăn học.

Jennie cũng thấy anh ta rất có chí cầu tiến nhưng dần dần nàng lại cảm thấy anh quá tham vọng, anh ta tham vọng làm giàu đến mức lúc còn đi học đại học anh ta chỉ ngủ có ba tiếng đồng hồ trong một ngày, thời gian còn lại anh ta đi làm thêm và học tập.

Sẽ rất bình thường cho đến một ngày....

- Jennie, tối nay anh có hẹn với đối tác, em đi cùng anh đi.

- Sao được trời? Công ty anh mà, tự nhiên rủ em đi.

- Không sao đâu, có mình anh đại diện cho công ty đi thôi, đi một mình anh ngại.

- Nể lắm em mới đi đó.

- Cảm ơn em nha.

- Ừm.
______________

Tối đến, Han Hyoki đến nhà rướt Jennie đến một nhà hàng sang trọng, ngồi trong phòng gọi món và chờ một lúc thì anh ta nói:

- Em ngồi đây đợi đi nha! Anh đi vệ sinh một lúc.

- Ừm.

Anh ta đi được một lúc thì một người phụ nữ có vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt luôn tươi cười rạng rỡ khiến bất kỳ trái tim nào cũng phải "rung động" mỗi khi nhìn ngắm. Đôi mắt sáng trong luôn ánh lên vẻ dễ thương nhưng không kém phần quyến rũ. Đôi môi hình trái tim đặc biệt của cô luôn phù hợp với mọi màu son dù là đẹp hay là xấu. Mái tóc dài mượt mà, nhuộm màu vào thì lại càng thêm phần hấp dẫn. Đôi chân thon gọn và dài thẳng tắp.

- Xin chào em, chị là Kim Jisoo, đối tác làm ăn với công ty em.

- À dạ, em là Kim Jennie ạ, em chỉ đi theo bạn trai em thôi, anh ấy đi vệ sinh rồi ạ, chắc xíu nữa sẽ quay lại liền, mong chị chờ một chút ạ.

- À, thì ra là bạn trai, cậu ta dám làm vậy với bạn gái của mình luôn sao?

Jisoo nói nhỏ nhưng cố tình để Jennie nghe thấy.

- Dạ?

Jennie khó hiểu nhìn chị.

- Em không biết gì sao?

- Biết gì chị?

- Chị nghe đồng nghiệp kể là cái dự án của Han Hyoki đã bị loại rồi nhưng anh ta đã nói là "Bạn gái tôi....Bạn gái tôi cô ấy rất ngon, tôi sẽ giao cô ấy cho các người muốn chơi sao thì chơi, hãy kí hợp đồng với tôi đi!"

Từng lời chị nói như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt nàng vậy, người bạn trai của nàng đã bán nàng đi chỉ vì một cái hợp đồng.

- Đồng nghiệp của chị cảm thấy khinh bỉ cậu ta nên đã hẹn đến đây nhân lúc cậu ta rời đi thì nói với em.

Jennie nghe vậy thì mỉm cười.

- Cũng thật cảm ơn đồng nghiệp của chị, nhưng tại sao lại giúp em vậy?

- Vì người bạn đồng nghiệp đó là bạn của em và chị thì thích em. Cho nên là em cho chị cơ hội theo đuổi em nha.

Jennie nghe vậy cũng không ngại ngần gì mà nói:

- Em nhớ ra chị là ai rồi, đàn chị không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy. Còn người chị nói là bạn của em chắc là Park Chaeyoung?

- Sao em lại nghĩ là Park Chaeyoung?

- Trong khoảng thời gian đi học em chỉ có mỗi Chaeyoung là bạn nên em nghĩ chỉ có cậu ấy.

- Em sai rồi.

- Sai rồi? Vậy là ai?

- Bạn gái em ấy, Lalisa Manoban, em không biết em ấy nhưng em ấy biết em.

- Có bạn gái tốt như vậy xem ra nó phải ăn chay niệm phật nhiều như thế nào mới giải được nghiệp sau nhiều lần đi chửi lộn. Có lẽ em vẫn còn nhiều nghiệp nên mới gặp được một thằng tồi như vậy.

- Chị nghĩ là do em chưa gặp đúng người thôi. Mà em muốn đúng người thì có chị nè, em cứ chọn chị đi, chị không ngại.

- Đàn chị à, đứng đắn chút đi, lớn rồi, chúng ta dùng hành động thay lời nói.

- Vậy là em sẽ cho chị cơ hội đúng không?

- Mau ăn đi chị ơi! Ngày mai em sẽ xử thằng tồi đó.

Chị cũng chỉ cười cười rồi ngồi bóc tôm cho nàng, việc làm mà Han Hyoki không bao giờ làm cho nàng. Một lúc sau thì chở nàng đi chơi ở những nơi mà nàng thích, những nơi mà Han Hyoki cho rằng rất tốn kém và tốn thời gian.

Tối hôm đó nàng buồn thì ít mà vui thì nhiều.

Sáng hôm sau Han Hyoki chạy tới công ty tìm nàng, anh ta không nói gì liền tiến tới tát nàng ngã xõng xài dưới nền.

- Cô ngày hôm qua đã làm gì mà họ vẫn không chịu kí hợp đồng với tôi vậy hả? Sao cô có thể ích kỷ, trẻ con như vậy chứ? Cô có biết là cô đã hủy hoại sự thăng tiến trong sự nghiệp của tôi không hả?

Jennie không nói gì chỉ nở một nụ cười khẩy rồi đứng dậy chỉn lại tóc rồi bước tới chỗ của anh ta. Nàng tát anh ta một cái rồi lên tiếng thách thức:

- Có giỏi thì tát tao một cái nữa coi!

Anh ta nghe vậy định tiến tới đánh thêm cái nữa thì thấy nàng thủ thế liền đứng lại và lùi lại vài bước. Nhưng chưa kịp nói gì nàng đã tung ra chiêu "Ax Kick" khiến anh ta ngã mặt đập thẳng xuống nền.

- Người ta thường nói "nghèo đi đôi với hèn" câu nói trên không đúng với tất cả người nghèo nhưng mà nó đúng với mày, thật vừa khéo như Đoni đóng giày, mày sẽ mãi chỉ là thằng khốn đói khát luôn nhìn vào trong nhà tao, thèm cơm, thèm tới mức ám ảnh, tới mức phát điên vì tiền, thậm chí cư xử như một thằng vô giáo dục. Uổng công mẹ mày đã dành hết những thứ tốt đẹp để nuôi dạy mày.

Nói xong nàng cũng không quên đạp cho anh ta thêm một cái nữa làm cho anh ta gãy cả mũi rồi tiêu soái rời đi.

Jisoo đứng từ xa nhìn thấy thì tốt bụng gọi cấp cứu. Lúc nãy Jisoo vốn muốn tới đưa Jennie đi ăn thì gặp việc như vậy, vừa định tới làm "Mỹ nhân cứu mỹ nhân" thì thấy Jennie tung chiêu. Lúc còn học chung trường Jisoo có nghe qua Jennie từng học Taekwondo trong hơn mười năm, bây giờ được chứng kiến mới mở mang tầm mắt. Jisoo đang cảm thấy lo cho tương lai của bản thân mình.

Suy nghĩ một lúc thì cô đi tới chỗ Han Hyoki đang nằm.

- Ái chà, đàn em à, xem ra cậu vừa mất việc, mất tiền mà còn mất luôn cả bồ thì phải.

- Chị là?

- Không nhớ sao? Không sao, để tôi nhắc cho cậu nhớ?

- Kim Jisoo, hội trưởng hội học sinh, thủ khoa có số điểm cao nhất của Đại Học Seoul và là đối tác làm ăn của cậu ngày hôm qua.

- Thì ra là chị! Cầu xin chị, xin chị hãy giúp tôi đi! Hãy nói giúp tôi với xếp, đừng để ông ấy đuổi việc tôi mà! Không phải chị thích Jennie sao? Tôi sẽ nhường cô ấy cho chị mà.

Lúc này sắc mặt Jisoo không còn nét tươi cười hằng ngày nữa thay vào đó là tức giận.

- Cậu nghĩ bây giờ cậu có quyền giao cô ấy cho ai cũng được sao? Tôi nghĩ cậu nên biết vị trí của mình mới phải chứ? Không việc, không tiền mà còn dám đưa ra yêu cầu với tôi sao? Nực cười! Đúng là cậu rất xứng với câu "Nghèo đi đôi với hèn". Tôi đi cua người yêu cũ của cậu đây, không chừng cô ấy đổ ngay cũng nên.

- Thật không ngờ đàn chị lại thích mang lại giày cũ của người khác như vậy sao?

Nghe vậy cô tức giận đạp vào hạ bộ của anh ta thật mạnh rồi nói:

- Cô ấy hóa ra cũng chỉ là đồ vật trong mắt cậu sao? Cậu đúng là một tên chẳng ra gì!

Nói xong thì cô bỏ đi.

To be continued.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro