Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung luôn ngụy trang vẻ ngoài xinh đẹp và luôn mỉm cười trước mặt Lisa, nàng chỉ mong ánh mắt ôn nhu của cô có thể một lần dừng lại bên nàng, dù chỉ một lần cũng đủ rồi, nhưng cô luôn nhìn nàng bằng ánh mắt lãnh đạm, cho dù nàng có kiên cường đến đâu cũng có lúc sẽ trở nên yếu đuối và rơi lệ, nàng sợ hãi khi phải đối diện sự thật, nàng chỉ muốn tìm mọi cách để thoát khỏi cảm xúc này, nhưng cho dù nàng có cố gắng thế nào cũng trở thành vô vọng, vấn đề tình cảm là một vấn đề phức tạp không thể lý giải được, càng phức tạp con người lại càng muốn trải nghiệm nó, đau khổ, hạnh phúc, ưu buồn, tương tư, mọi cảm xúc đều có thể xen lẫn vào tình yêu, cũng chính vì như vậy tình yêu trở thành một điều huyền bí để cho người ta muốn đi khám phá và cảm nhận nó, tình yêu là một con dao hai lưỡi, vừa là hạnh phúc đồng thời lại là nỗi đau.

Từ hôm cả hai cãi nhau đến nay đã trôi qua ba tuần không còn liên lạc gì nữa, Lisa cũng đã nhờ người mang đồng hồ đến trả lại cho Chaeyoung, bà Manoban có gọi đến tìm Chaeyoung, nói khi nào nàng rảnh hãy đến nhà dùng cơm, nhưng nàng đã cự tuyệt nói là mình bận, nàng biết có lẽ lúc đó sẽ có Lisa đến, nàng không muốn cô nghĩ mình mặt dày không biết xấu hổ, dù sao nàng cũng có tôn nghiêm của mình, nàng không thể để bị chính người mình yêu xem thường, có lúc rất muốn gọi điện cho đối phương nhưng lại áp chế không cho phép mình làm vậy, cuối cùng thì nàng đã kiên trì được ba tuần, nhưng đầu óc thì cứ mơ hồ không có tinh thần, nàng sẽ buồn hết thời gian này rồi dừng lại cảm xúc đau khổ và tiếp tục cuộc sống của mình, nàng không thể chỉ vì bị từ chối tình cảm mà buông bỏ tất cả.

Dù sao cũng chỉ là một tổng thanh tra cao cấp của sở cảnh sát mà thôi, chỉ cần đại minh tinh Park Chaeyoung lên tiếng thì có biết bao nhiêu nam nhân tài giỏi đứng xếp hàng cho nàng lựa chọn đây, cần gì phải vì một người mà đau khổ chứ, nàng đang tự an ủi bản thân, có như vậy nàng mới cảm thấy dễ chịu hơn, nàng bình thường ở trước mặt mọi người thì tỏ ra mình hoàn toàn bình thường, nhưng đến khi trở về nhà thì nàng thất thần không biết mình đang làm gì, càng nghĩ đến Lisa thì nàng càng cảm thấy buồn bực trong lòng, nàng chưa bao giờ bị ai làm cho phải lâm vào tình cảnh khổ sở như hiện tại, có lẽ ai nhìn thấy tình cảnh này sẽ hoảng sợ vì không dám tin tưởng đây là Park Chaeyoung điềm tĩnh mà mọi người từng quen biết.

Lisa đang ngồi dùng cơm ở Manoban gia thì nhìn thấy Chaeyoung đến, cô lúng túng không biết nên làm thế nào, không chào hỏi thì có hơi bất lịch sự, chỉ đành gật đầu xem như chào hỏi rồi tiếp tục dùng cơm, cô nghĩ nàng xuất hiện ở đây nhất định do mẹ mình mời nàng đến, sớm biết như vậy cô đã không trở về để bị khó xử.

Đáng lý Chaeyoung sẽ không đến đây làm gì, nếu Lisa nguyện ý chủ động mời nàng thì có lẽ nàng sẽ suy nghĩ lại, nhưng lúc nãy nàng có nhận được điện thoại của Minnie, nên hai người hẹn ra ngoài gặp mặt, Minnie nói tuy đã chia tay nhưng bây giờ lại thay đổi ý định, muốn quay lại bên cạnh cô, kêu nàng nên từ bỏ ý định theo đuổi Lisa, vì hai người họ quen nhau đã hai năm, Minnie tin tưởng tình cảm của họ so ra hơn hẳn thời gian quen biết ngắn ngủi giữa nàng và cô, còn nói cho nàng biết người mà Lisa yêu nhiều nhất vẫn là Jeon Somi, khuyên nàng nên biết khó mà rút lui.

Chaeyoung không nhu nhược đến nổi bị một chút đả kích đã vội từ bỏ, nàng cũng biết Minnie đã hy sinh rất nhiều vì Lisa, có nữ nhân nào lại muốn người mình yêu trong lòng tồn tại nữ nhân khác ngoài mình, nàng hiểu hai năm qua Minnie cũng rất thống khổ khi yêu cô, nhưng nàng không thể cao thượng đến nỗi tác thành cho hai người, bởi vì hiện tại nàng đang yêu Lisa, mặc dù giận dỗi cô nhưng nàng không nghĩ mình sẽ từ bỏ sớm như vậy, ít ra cũng phải câu dẫn khúc gỗ mục này tới tay, rồi sau đó mang ra hành hạ cho bỏ ghét, vì cái tội dám làm nàng khổ sở suốt thời gian qua.

Hơn hết quyền lựa chọn trong tình cảm này nằm ở Lisa chứ không phải các nàng, chính vì lo lắng tính cách sợ làm tổn thương người khác của cô, nên Chaeyoung mới ra tay sớm một bước, nếu nàng còn không ra tay sợ là đến khi Minnie khóc lóc nói muốn quay lại thì khúc gỗ mục này rất có khả năng tiếp nhận, bây giờ nàng hiểu được nổi khổ của Lee Minhuyk khi cả ngày lo lắng sợ mất đi nàng, hiện tại nàng cũng có cảm giác này với Lisa, có lẽ nàng đã gặp phải quả báo, cô mắc phải khuyết điểm quá lớn đó là sợ làm người khác tổn thương, điều này cũng không hẳn là tốt, nàng sẽ không để ai có cơ hội chen vào tình cảm của hai người, ngay cả giới hạn chịu đựng của bản thân nàng cũng khiêu chiến thì nói chi là Minnie hay ai khác, bà Manoban nhìn thấy hai người trầm mặc cũng cảm thấy khó chịu, không biết hai đứa nhỏ này hôm nay làm gì im lặng như vậy.

"Lisa, bộ bây giờ con đói bụng lắm sao, đừng chỉ lo ngồi ăn chứ, mau trò chuyện với người ta đi"

Lisa gấp miếng thức ăn bỏ vào chén cho Chaeyoung, nàng nhàn nhạt mỉm cười xem như cám ơn, Lisa không biết nên nói gì vào lúc này, nhưng nếu không nói thì rất kỳ, chỉ đành tùy tiện nói vài câu.

"Chaeyoung...cô sau này lập gia đình dự tính sẽ sinh bao nhiêu hài tử?"

"Vậy chị thích tiểu hài tử là nam hay là nữ đây?"

"......"

Lisa cảm thấy câu nói của Chaeyoung thật là chứa đựng nhiều hàm nghĩa sâu xa, bị nàng hỏi ngược lại làm cho cô cũng không biết nên thế nào trả lời, nàng mỉm cười khuynh thành, chân lại ở bên dưới bàn đạp mạnh vào chân cô một cái, thừa biết tình cảm của nàng còn cố hỏi nàng có ý định sinh bao nhiêu hài tử, chẳng khác nào ám chỉ nàng sẽ kết hôn với nam nhân khác, Chaeyoung thật muốn mang khúc gỗ mục này ra bâm thành trăm mảnh cho hả giận.

Bà Manoban cũng thật muốn tát chết Lisa, hỏi một câu thật sự khiến người ta muốn phát hỏa, không hiểu sao mình lại sinh ra một đứa con vừa vô dụng lại vô duyên như cô, người ta là nữ nhân đã chủ động bước ra một bước là chuyện khó khăn thế nào, vậy mà cũng không biết phong độ đi chủ động bước ra bước tiếp theo, tiếp tục như vậy chuẩn bị ở giá cả đời là vừa, cô đang ăn cơm thì thấy điện thoại vang lên, là số của Minnie gọi đến, cô còn chưa kịp nghe máy thì mẹ cô đã giành lấy, bà nhanh chống mang điện thoại đi lên lầu, bà đây làm sao có thể để Minnie đánh bại "con dâu" mình, tuy con dâu bà hiền lành không dám đi nói nặng lời với người khác, nhưng sẽ thay con dâu mình giải quyết mọi khó khăn.

Lisa đứng dậy muốn lấy lại điện thoại bị mẹ mình nhìn bằng ánh mắt đầy sát khí, cô sợ hãi cúi đầu xuống tiếp tục dùng cơm, từ nhỏ đến lớn cô sợ nhất không phải cha mình mà là mẹ mình, một khi bà ấy nổi giận thì sẽ rất đáng sợ, tựa như sát thủ cầm đao đuổi giết, khi cô lén lút thi vào trường cảnh sát bị bà phát hiện, bà ấy dã man đến nổi cầm dao đang gọt trái cây phóng về phía cô, bà đây thà để nữ nhi chết trong tay mình con hơn bị tội phạm giết chết, cũng may con dao phóng trúng ghế sofa nhưng cũng đủ làm cho Lisa sợ xanh mặt, ngay cả ông Manoban cũng không dám hó hé, hai cha con cùng nhau chạy ra khỏi nhà tránh nạn.

"...Hmmm..."

"À..."

"Cô nói trước đi"

Lisa thấy Chaeyoung muốn nói gì nên nhường cho nàng nói trước, dù sao mình cũng không biết nên nói gì với nàng, nàng ưu nhã mỉm cười.

"Tôi chỉ muốn hỏi gần đây chị thiếu ngủ sao, tại sao ánh mắt lại mệt mỏi vậy, chị muốn nói gì với tôi sao ?"

"Là do gần đây thường suy nghĩ việc phá án nên mất ngủ, lúc nãy tôi chỉ muốn hỏi cô có ăn nữa hay không, tôi đi lấy thêm cơm cho cô"

"........"

Chaeyoung nghe đến đây ăn không vô nữa, nàng thật sự bị khúc gỗ mục này chọc cho nổi điên, còn tưởng làm ra bộ dáng thần bí này là sẽ nói chuyện gì quan trọng, nào ngờ hỏi nàng có muốn ăn thêm hay không, bộ nàng có tham ăn vậy sao, một chén cơm nàng còn ăn chưa xong, đi lấy thêm cơm để làm gì, lúc này mẹ cô đi xuống lầu trả lại điện thoại cho Lisa.

"Nàng gọi đến nói tháng sau nàng kết hôn, ta đã thay con chúc phúc cho nàng"

"Huh ?"

Lisa nhìn mẹ bằng ánh mắt không dám tin tưởng, Minnie mới chia tay cô không bao lâu, nhanh như vậy đã cùng người khác kết hôn rồi sao, cô lo lắng sợ Minnie chỉ vì nhất thời hận mình mà giao hạnh phúc cho người khác,tự hủy hoại tương lai của bản thân.

"Con nhìn ta như vậy là không tin tưởng ta sao ?"

"...Không phải vậy đâu"

Lisa tất nhiên không dám nói không tin tưởng mẹ mình, cô đứng dậy đi vào wc rửa mặt, có lẽ Minnie cùng nữ nhân hôm trước kết hôn, nói không chừng hai người bọn họ đã sớm có ý định này, nếu nàng ấy thật sự muốn vậy thì mình nên chúc phúc cho nàng mới đúng, dù không thể tiếp tục yêu nhau nhưng làm bằng hữu cũng tốt, vốn dĩ lúc nãy Minnie gọi đến muốn gặp Lisa, nhưng bà Manoban lại nói Lisa đã bay sang ngoại quốc bí mật tổ chức hôn lễ với Chaeyoung, kêu Minnie sau này đừng làm phiền đến hai người nữa, bà cảm thấy mình đã đóng vai ác thì phải làm cho tới cùng, nên mới đưa ra quyết định này, bà nắm lấy tay Chaeyoung.

"Chaeyoung, ta đã thay con giải quyết một mối đe dọa, việc sau này còn phải xem ở con"

"......."

Chaeyoung không biết nên cảm kích bà ấy thế nào, nhưng nàng vẫn cảm thấy cạnh tranh như vậy hình như không công bằng cho Minnie, nàng cảm thấy áy náy vì điều này, không biết mình nên làm thế nào, gần đây bà Manoban thường hẹn nàng ra ngoài dùng bữa hoặc là đi spa, khi bà hỏi nàng nghĩ thế nào về Lisa, muốn xem phản ứng của nàng để tác hợp cho hai người, lúc đó nàng đã thành thật khai nhận mình yêu cô, bà càng thêm vui vẻ vì điều này, nhưng đến khi nghe nàng nói Lisa đã cự tuyệt nàng thì mẹ cô cười không nổi nữa.

Bà Manoban đã sớm dùng kinh nghiệm trên thương trường để phân tích, nhận ra Chaeyoung là một nữ nhân băng tuyết thông minh, có tấm lòng thiện lương, hơn nữa còn là một đại mỹ nữ, ôn nhu thể thiếp, cho nên "giá thị trường" cũng sẽ tăng cao, danh tiếng càng được nhiều người biết đến, huống chi nàng lại là đại minh tinh, nên tin chắc có rất nhiều người theo đuổi, thử hỏi có bao nhiêu người mong muốn được trở thành người yêu của nàng.

Tự cổ chí kim cho đến nay có anh hùng nào lấy được lòng mỹ nhân mà không sứt đầu mẽ trán, có thể lấy được lòng mỹ nhân hay không còn phải xem tạo hóa của Lisa thế nào, nếu mùng một; mười lăm thường xuyên đi chùa thấp nhang, tích nhiều phúc một chút có thể để cho ông trời cảm động mà đưa Chaeyoung tới tay một cách dễ dàng, bà Manoban cảm thấy Lisa gặp được Chaeyoung chính là một may mắn, tựa như nhặt được bảo vật vô giá, nếu bây giờ còn không biết sớm ngày "đầu tư", thì sớm muộn gì cũng bị người khác cướp đi mất, nhưng bà nào biết trước đây Lee Minhuyk cũng có chung cái nhìn này, nên hắn đã "đầu tư" cách đây một năm, đáng tiếc hắn vì quá tham lam nên thua lỗ nặng. 


Thấy hay vote sao cho mình nha. Cảm ơn nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro