21. Lọ nước thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Thái Anh sửa xưng hô, Lạp gia từ trên xuống dưới cũng sửa theo, trong một đêm, Phác cô nương liền biến thành thiếu phu nhân, Hỉ Thước thập phần vui mừng, cảm thấy cao hứng thay cho nàng, gọi càng đặc biệt hăng say, những người khác nhìn vào đương nhiên cũng hiểu rõ thái độ của đại tiểu thư nhà mình, đối xử với Thái Anh càng thêm cung kính.

Thời gian qua lâu, Lạp phu nhân ngày càng hài lòng với hiện tại, Thái Anh là người đơn thuần thiện lương, ở bên cạnh Sa nhi, mãn tâm mãn ý đều vì muốn tốt cho Sa nhi, so với những kẻ ở rể dã tâm quá lớn đúng là tốt hơn nhiều. Lạp phu nhân thậm chí còn đề nghị với Lạp lão gia, chờ Lạp Thư Khang lớn lên có con nối dõi, sinh đứa kế sẽ cho hai người Lệ Sa nhận làm con trên danh nghĩa, để cho hai người có hậu.

Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, Lạp lão gia vốn định để con của vợ lẽ cho Lệ Sa xin một hài tử, nhưng nếu phu nhân đã nói muốn con của Khang nhi thì cũng không cần phải do dự, đương nhiên là đồng ý. Như vậy gần đây, Lạp phu nhân cũng không còn băn khoăn nào khác, quả thật đã xem Thái Anh là con dâu.

Ai ngờ hai năm sau, Dương Châu xuất hiện một quái nhân, công bố mình từ Nữ Nhi quốc tới, có hai lọ nước thần có thể giúp người ta mang thai sinh con, cho dù là hai nữ tử cũng có thể, một lọ vạn kim. Hắn hô hào như vậy chỉ khiến người ta nghĩ hắn là kẻ điên, ai sẽ phí cả vạn lượng vàng đi mua một lọ nước uống cơ chứ.

Khi Trương Hỉ Hoa đưa sổ sách tới có kể lể việc đáng cười chê này, Lệ Sa lại rất để tâm, cố ý chạy tới Dương Châu một chuyến. Thái Anh thì lại không chịu, nàng đã nghe mẹ chồng nhắc qua, sau này đợi Khang nhi có con nối dõi sẽ xin cho hai người một đứa, nàng cứ an tâm mà chờ, mong chờ vài năm nữa sẽ cùng Lệ Sa dưỡng dục một hài tử. Nước thần này vừa nghe qua thật là dọa người, một lọ vạn kim, có ngốc tử mới mua!

Nhưng Lệ Sa từ trước đến nay là người rất có chủ ý, lập tức kéo Thái Anh khởi hành đi Dương Châu. Mấy năm nay, thứ đệ trong nhà cũng đã có hài tử, trông thấy Thái Anh nhìn con người ta mà khát khao, Lệ Sa biết được, không cần nàng phải nói cũng thật muốn có đứa con của chính mình.

Nhưng đó vốn là điều không thể, nàng cũng chỉ có thể đè xuống áy náy trong lòng, gần gũi nàng ấy nhiều hơn sủng ái nàng ấy hơn để đền bù đi vậy, nhưng hôm nay nghe được việc này, bất luận thật giả, nàng đều muốn đi gặp. Trên thực tế, ý của nàng khác với ý Thái Anh, người nọ dám hét giá vạn kim, ắt hẳn tám phần có thể là sự thật.

Lệ Sa bảo Trương Hỉ Hoa mời người nọ đến, Thái Anh ngồi một bên nhắc mãi: "Một lọ nước thôi mà tốn nhiều tiền như vậy, người có bị ấm đầu không ạ?" Lệ Sa cười giữ chặt tay nàng: "Nếu là sự thật thì đó không chỉ là một lọ nước, mà chính là con của chúng ta, dù đắt cũng đáng giá, tiền tiêu rồi vẫn có thể kiếm lại, em yên tâm đi, ta nhất định có thể kiếm trở về."

Thái Anh nghe khẩu khí nàng e là đã tính toán mua, càng đau lòng hơn: "Người lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, mấy năm nay chúng ta tích cóp nào đủ vạn kim." Lệ Sa vỗ vỗ tay nàng: "Mấy năm nay, cha đã giao hết việc làm ăn cho ta, nhiều cửa hàng như vậy, ta sẽ nghĩ cách lấy ra một số tiền. Đợi xong việc sẽ bồi vào sau, cha mẹ sẽ không biết đâu. Còn nữa, nếu nước này mà linh nghiệm, cha mẹ biết được sợ là cũng cảm thấy đáng giá."

Thái Anh còn muốn khuyên thêm, Trương Hỉ Hoa đã dẫn người tới. Người nọ nhìn qua đích xác là dáng bộ điên khùng, sau khi đi vào đầu tiên là đánh giá sơ qua hai người Lệ Sa, tựa hồ đối với việc hai nữ tử hỏi hắn mua nước thần cũng không có gì kỳ lạ, tự ngồi xuống một bên: "Xem như các người vận khí tốt, nước thánh của ta chỉ còn thừa một lọ, tới chậm thì chẳng có nữa mà mua."
Thái Anh nghe xong lời này, căn bản không tin, đồ quý giá như vậy, ngoại trừ Lạp gia ra còn mấy ai có thể mua nổi? Lại có ai khuynh tẫn gia sản mà đi mua lọ nước này? Chắc là miệng lưỡi bán buôn hù người mà thôi.

Lệ Sa thấy hắn ta quần áo cũ nát, không giống như vừa có được một khoản tiền lớn, không chỉ không hoài nghi mà ngược lại cảm thấy người này quả thật thông minh, tự biết cây to đón gió lớn, đã bán thành công một lọ mà không phô trương trưng trổ, chả trách có thể lấy được hai lọ nước thần về tay, chỉ hỏi: "Có mang nước thần đến không?"

Người nọ lấy từ trong lòng ngực ra một cái lọ quấn vải kín mít, đặt lên bàn: "Miễn thiếu nợ." Lệ Sa cười cười, đứng dậy đi ra phía sau bình phong, một lát sau, cầm một cái hộp nhỏ lại đây, Thái Anh vội chạy qua đó: "Chúng ta chờ Khang nhi có con không phải tốt hơn sao." Tiền lời kiếm được lâu như vậy, nàng cũng rất luyến tiếc.
Lệ Sa an ủi vỗ vỗ tay nàng, đi đến cạnh nam tử kia, đặt hộp lên bàn mở ra, người nọ cẩn thận kiểm kê ngân phiếu một lần, cảm thấy mỹ mãn cằm hộp lên, đứng dậy: "Thế, tiểu nhân xin đi đây, nước thần này hai người cứ chia nhau uống là được, chúc nhị vị sớm sinh quý tử."

"Chậm đã." Lệ Sa ngăn người lại, lấy từ trong lòng ngực ra một tờ giấy, từ từ mở ra, đưa tới trước mặt nam tử kia. Nam tử cầm giấy nhìn thử, ra là một tờ khế ước, nếu như hai người các nàng không thể mang thai thì hắn phải trả lại chín phần tiền.

Người nọ đầu tiên là sửng sốt, lại đánh giá Lệ Sa thêm một lần, thầm than người làm ăn không hổ là người làm ăn, bất quá nhìn khế ước thật ra cũng không có gì phải do dự, cầm khế ước đi đến bên bàn sách, cầm bút ký tên lên khế ước, lại lăn dấu tay, trả khế ước lại cho Lệ Sa: "Như vậy được rồi chứ."
Lệ Sa nghiêm túc nhìn nhìn, lại cẩn thận xếp khế ước lại cất đi: "Mời công tử đi thong thả, ta đây không tiễn." Người nọ ôm hộp đi rồi, Thái Anh hỏi Lệ Sa vụ khế ước chỉ còn lại chín phần, không được vui cho lắm: "Nếu chỉ còn chín phần thì rõ ràng chúng ta thiệt hại nhiều tiền quá."

Lệ Sa đi qua cầm cái lọ quấn khăn, xem xét cẩn thận: "Ta cảm thấy, có lẽ chúng ta sẽ không lấy về được đồng nào." Thái Anh mở to hai mắt nhìn: "Tại sao?" Thậm chí nàng có một nỗi xúc động muốn lao ra đi cướp tiền về.

Lệ Sa nhìn thần sắc nàng, phụt một tiếng bật cười: "Ta cảm thấy, nước này có lẽ thật sự hữu dụng." Thái Anh còn đang đau lòng vì tiền, nghe nàng trêu ghẹo, rất không vui rời thư phòng đi phòng ngủ. Lệ Sa cầm lọ nước đi theo.
Sau khi dùng bữa tối rửa mặt xong, Thái Anh dựa vào mép giường, nhìn Lệ Sa cầm hai cái ly, cẩn thận chia nước thần, bộ dáng như là sợ phân sai một giọt. Thái Anh vẫn không tin, nàng chỉ cảm thấy có lẽ mình đã gả cho ngốc tử, một ngốc tử chỉ biết kiếm tiền.

Chẳng lâu sau, Lệ Sa cẩn thận bưng hai cái ly đi tới, đưa một ly cho Thái Anh. Thái Anh cũng không nhiều lời với nàng, việc đã đến nước này còn có thể làm gì nữa, cầm cái ly ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, để lại Lệ Sa nghệch ra nhìn nàng.

Thái Anh cảm thấy kỳ lạ: "Sao vậy?" Lệ Sa thở dài: "Ta vốn định cùng em uống như rượu hợp cẩn." Thái Anh nghe thế ngượng ngùng, lại nhìn thoáng qua cái ly trong tay Lệ Sa, thử hỏi dò: "Hay là người lại chia cho em một ít?"
Lệ Sa có chút khó xử: "Người nọ nói phải chia ra uống, nếu chia cho em thêm một ít, vậy em sẽ uống nhiều hơn ta một chút, ngộ nhỡ không linh nghiệm thì biết làm sao bây giờ?" Thái Anh duỗi tay véo véo mặt nàng: "Chả trách người lại chia tỉ mỉ tới vậy, xấp xỉ thôi cũng được mà."

Lệ Sa nghe xong, cảm thấy có lý, lại lấy cái ly Thái Anh qua, trích vào đó một giọt, đưa cho Thái Anh. Thái Anh mở to hai mắt, giương mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lệ Sa, vừa cầm cái ly vừa nói thầm: "Đồ keo kiệt."

(Đứa nào uống nhiều hơn đứa đó đẻ nha em 😌😌😌)

Hai người vai kề vai uống nước trong ly, Lệ Sa để ly sang một bên, nhanh nhẹn đứng dậy cởi xiêm y. Thái Anh thấy nàng chủ động như vậy, còn chưa kịp quen: "Người nhanh chui vào ổ chăn nha, đừng để cảm lạnh."
Lệ Sa nghe thế, xốc chăn lên ngồi vào, động tác cởi xiêm y cũng không dừng lại, tim Thái Anh đập như sấm, Lệ Sa đột nhiên như vậy làm nàng có chút hoảng loạn, mở miệng trấn an: "Người không cần gấp gáp vậy đâu."

Lệ Sa đã nghiêng mình kéo Thái Anh vào trong lòng, bắt đầu cởi xiêm y của nàng: "Cũng không biết dược hiệu khi nào mới phát tác, ta sợ bỏ lỡ." Thái Anh để nàng cởi đồ, có hơi hồi hộp ôm chặt nàng: "Chắc là lát nữa mới khởi hiệu."

Lệ Sa ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc suy tư một lát, lại thập phần chắc chắn gật gật đầu: "Chúng ta tới thêm vài lần đi, thà quất lầm hơn bỏ sót." Thái Anh nhất thời cạn lời, động tác Lệ Sa nhanh hơn trước kia nhiều, cũng chủ động hơn không ít, nàng lập tức không còn tâm tư đâu mà suy nghĩ.
Qua một đêm ngắn ngủi mà dài lâu, đến khi mặt trời lên cao hai người mới tỉnh dậy, Thái Anh hiếm khi lười nhác, ăn vạ trên giường không chịu dậy. Lệ Sa cũng tùy nàng, hai người ôm nhau một hồi lâu mới dậy. Mới vừa rồi người muốn lười biếng là Thái Anh, hiện giờ đẩy cửa ra thấy Hỉ Thước chờ lại thẹn thùng không thôi cũng chính là Thái Anh.

Thái Anh hơi oán hận nhìn Lệ Sa, lúc đi qua nhẹ nhàng nhéo cánh tay nàng một cái, Lệ Sa biết được nàng xấu hổ chuyện gì, chỉ thành thật cam tâm để nàng trách cứ, thập phần bất đắc dĩ bảo Hỉ Thước đem đồ ăn tới.

Hôm nay Lệ Sa không ra cửa, cùng Thái Anh ở trong sân ngây người cả ngày, hôm sau mới ra cửa xử lý thương sự. Tiền đã xài hết, đương nhiên phải tốn nhiều tâm tư mới kiếm trở về được, hiện giờ các thành trấn phụ cận Dương Châu đã có ba tửu lầu Phát Tài, năm quán điểm tâm Vân Ký, Lệ Sa không vội mở thêm, lại suy nghĩ đến hình thức mới, chuẩn bị mở khách điếm, đặc điểm nổi bật nhất của Vân Gian khách điếm chính là, khách ở lại khách điếm có thể được ăn điểm tâm Vân Ký và đồ ăn của tửu lầu Phát Tài.
Nghe đồn chủ nhân của Vân Gian khách điếm cũng là chủ của điểm tâm Vân Ký và tửu lầu Phát Tài, cho nên đầu bếp khách điếm cũng có thể làm ra những món của Vân Ký và Phát Tài. Có vài người bởi vì tò mò, cố ý chạy tới khách điếm ăn cơm, nếm thử mới thấy, quả thực như thế, sau khi tin này lan truyền đi, Vân Gian khách điếm lại làm ăn phất lên, thậm chí có không ít người không vì dừng chân mà chỉ vì đồ ăn mà đến.

Lệ Sa thấy khách điếm đã đi vào quỹ đạo, mới cùng Thái Anh khởi hành trở về Lâm An.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro