Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng làm việc của nhân viên trong giờ làm chỉ toàn tiếng gõ máy tính, thỉnh thoảng là tiếng lật giấy loẹt xoẹt. Âm thanh này khác hoàn toàn với tiếng ồn ào của trẻ con khóc ù nhức hai bên tai. Lisa nhất thời không quen, cảm thấy có chút căng thẳng, uống một chút nước ấm trong bình nước giữ nhiệt rồi tiếp tục làm việc.

Vị trí trưởng phòng để trống. Thật ra việc để trống vị trí này một vài ngày cũng không có gì nghiêm trọng xảy ra. Chaeyoung thay vì được đọc các nội dung được duyệt qua thì nàng sẽ duyệt từ những bản thảo sơ bộ lúc đầu. Công việc này chỉ nhiều hơn trước một chút, dù sao thì bên cạnh nàng cũng có Lisa hỗ trợ.

Nhưng nhân viên trong phòng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Nếu nàng đã thuê một người làm trợ lý, lại tạm thời giữ chức trưởng phòng, vậy tại sao hôm nay nàng lại đường hoàng ngồi ở cái vị trí trưởng phòng đắc địa kia làm việc?

Chaeyoung thỉnh thoảng nhìn vào máy tính xem có thông báo nào tới không, còn lại thời gian đều là chống cằm, mắt long lanh nhìn người đối diện tập trung làm việc. Chaeyoung nhớ lại ngày trước khi còn làm thông dịch viên, hình ảnh Lisa ngồi bên cạnh giám đốc chăm chỉ ghi chép gì đó vào máy tính, là loại ký ức sâu đậm Chaeyoung khó để quên. 

Nàng ngày đó không nghĩ bản thân thích con gái, càng không nghĩ bản thân thích Lisa chỉ qua vài lần gặp gỡ, chỉ cảm thấy Lisa là một người có năng lượng tích cực. Nói chuyện với cô, Chaeyoung lại thích cái ánh mắt Lisa ấm áp nhìn mình. Chaeyoung biết Lisa là người tốt, và nàng muốn làm bạn với người này.

Từ khi nào Chaeyoung thích Lisa? Chaeyoung không biết rõ. Có thể là vào ngày đông, cùng nhau đi dạo dưới trời mưa tuyết, Lisa bọc tay nàng lại vì nàng mặc đồ lạnh bằng đôi bàn tay ấm áp. Có thể là vào ngày mùa thu lá chuyển vàng, Lisa cùng nàng chụp một tấm hình với biển trời mênh mông, rồi lại vội vàng nắm tay nhau chạy đi trên cát trước khi sóng biển tràn tới. Có thể là vào ngày hè nắng chói, Lisa mặc một chiếc áo phông trơn cùng quần jeans, mắt đeo kính cận, tay ôm tài liệu đi qua, nhẹ cúi đầu mỉm cười chào nàng. Hoặc cũng có thể là ngày đầu tiên gặp nhau trong phòng khách sạn, nàng chạm phải ánh mắt ngỡ ngàng, hâm mộ nhưng cũng đầy đề phòng của một người mới gặp như Lisa.

Mọi khoảnh khắc ấy đều khiến Chaeyoung nhớ mãi, đem theo cùng rung động đầu đời trong tim. Có lẽ vì vậy nên Chaeyoung đã yêu Lisa, yêu say đắm cho đến tận bây giờ. 

"Giám đốc? Giám đốc? Giám đốc Park?"

"À? Hả?"

Chaeyoung giật mình ngơ ngác quay sang nhìn tổ trưởng Baek. Tổ trưởng Baek trong công ty được mọi người nói là có phong thái không khác gì giám đốc Park.  Ngoại hình cao ráo xinh đẹp, năng lực làm việc tốt, tính cách hòa đồng, đều khiến cho người xung quanh cảm thấy dễ chịu. Nếu thêm phần cao ngạo nữa, người ta lại nghĩ hai người là chị em!

"Tài liệu này cần giám đốc ký!"

"Ừ được." Chaeyoung nhận lấy tài liệu, mở ra trong cuối rồi đặt bút ký. Xong xuôi thì đưa lại cho tổ trưởng Baek. 

Thư ký Choi Ha Kyeong từ ngoài đi vào, tiến tới Chaeyoung cúi xuống nói nhỏ bên tai nàng. "Giám đốc, chị buổi có họp với hai bên quảng bá và thử nghiệm sản phẩm."

"Diễn viên Bae thì sao?"

"Cô ấy sẽ tới vào buổi chiều, sau khi chụp ảnh xong."

"Cùng họp với chúng ta đúng không?"

"Vâng! Chị có cần gọi theo giám đốc Kim không? Kế hoạch này là của cô ấy?"

"Sáng nay chị ấy không đến công ty hả?"

"Vâng."

"Gọi chị ấy đi!"

Thư ký Choi báo xong việc liền rời đi. Chaeyoung nghĩ tới chuyện Jisoo cùng tổng giám đốc Kim trốn việc bị điện thoại gọi về họp sẽ tức chết, nàng vô cùng hài lòng. Hai người này, thật không chuyên nghiệp!

Màn hình làm việc hiện lên thông báo từ Vợ lớn. Chaeyoung liếc nhìn người phía trước vẫn giả vờ tập trung làm việc, cười mỉm ấn tay vào xem, rồi lại giật mình ôm miệng.

Em còn nhìn nữa thì về phòng làm việc đi! - Vợ lớn.

Nàng bị phát hiện rồi! Lisa làm việc thật cứng nhắc! Cô nên mềm mỏng đối xử với cấp trên mới đúng!

Em biết rồi! Tự nhiên thèm trà sữa quá! - Vợ nhỏ.

Không hồi đáp! 

Chaeyoung lại nhướn người nhìn người trước mặt, vẫn là bộ mặt làm ra vẻ bận rộn đáng ghét!

Vợ, em muốn uống trà sữa! - Vợ nhỏ.

Trà sữa! Trà sữa! Trà sữa! Thật nhiều trân trâu! - Vợ nhỏ.

Trả lời em đi! - Vợ nhỏ.

Bình trường trên công ty, em làm việc như này hả? - Vợ lớn.

Giải lao một chút! - Vợ nhỏ.

Điện thoại Lisa rung lên, số lạ gọi tới. Lisa theo thói quen nhìn về phía Chaeyoung, như một cách báo hiệu cho nàng biết rồi mới bắt máy.

"Xin chào?"

"Cô Lisa? Cô có đơn hàng được gửi tới tòa nhà công ty. Mời cô xuống ký nhận!"

"Được. Tôi xuống ngay!"

Lisa đứng dậy, hướng Chaeyoung chỉ tay vào điện thoại. Chaeyoung nhướn mày, Lisa lắc đầu, rồi nàng gật đầu để cô rời đi. Hana lúc này ngồi cạnh Lisa để ý hai người từ đầu đến cuối. Giám đốc và trợ lý, hai người này nói chuyện bằng thủ ngữ sao? Hay là họ có ám hiệu riêng?

Lâu rồi Hana mới được thấy Chaeyoung ngồi ở vị trí này. Nhớ trước đây, cô ngồi đây cũng ôm mộng về một ngày được đi riêng với người ngồi ở kia. Chỉ tiếc là, giám đốc đã có vợ, thậm chí yêu vợ đến mức, hình nền lẫn khung ảnh trên bàn đều để ảnh gia đình. Ảnh gia đình?

Hana bất giác đứng bật dậy! Chẳng có lẽ? Cái chuyện này là thật? Hana cầm lên tập tài liệu trên bàn, bước tới chỗ Chaeyoung đưa cho nàng, ánh mắt dán chặt lên ngón áp út tay trái của Chaeyoung.

"Giám đốc, chị xem qua cái này."

"Ừ."

Hana nhìn theo ngón tay Chaeyoung, vị trí này vẫn không phù hợp vì loại nhẫn Chaeyoung dùng là loại nhẫn cưới thông thường không hoa văn. Hana đánh liều, cúi xuống sát bàn để phân biệt, quả nhiên không khác gì với nhẫn Lisa đang đeo.

"Chuyện gì vậy?"

"Dạ?"

Hana và Chaeyoung đồng loạt chớp mắt. Chaeyoung giơ tài liệu lên. "Cái này làm sao?"

"À... Chị thấy nó như nào?"

"Tốt?"

"Em cảm ơn!"

Hana nhận lấy rồi nhanh chóng chạy về chỗ. Chaeyoung mặt mũi cứng đờ, khóe miệng gượng gạo nhếch lên. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hana nhấc điện thoại, nhắn tin cho điệp viên số 27. 

Thư ký Choi, đã bao lâu rồi cô chưa nhìn vào bàn của giám đốc? - Điệp viên số 5.

Ý cô là sao? - Điệp viên số 27.

Chính là bức ảnh gia đình của giám đốc đặt trên bàn đó! - Điệp viên số 5.

Bức ảnh đó làm sao? - Điệp viên số 27.

Cô vào xem rồi sẽ rõ! Nhớ chụp ảnh gửi lại cho tôi nhé! -  Điệp viên số 5.

Choi Ha Kyeong không hiểu Hana muốn gì, cảm thấy chuyện này xâm phạm đời tư của giám đốc nên nhắn tin từ chối. Hana bất lực, đành tự mình đi đến đó. Hana nhìn trước ngó sau, rón rén như làm chuyện xấu đi lên phòng giám đốc. Ha Kyeong thấy Hana đến, liền vẫy cô lại.

"Có chuyện gì vậy?"

"Chuyện động trời! Tôi không nghĩ tới trường hợp này! Tôi nên nghĩ tới nó ngay mới đúng!" Hana đưa ra vẻ mặt nhiều tiếc nuối.

"Chuyện gì mà cô cứ thần bí thế?"

"Đi theo tôi!"

Hana dẫn theo Ha Kyeong vào phòng Chaeyoung, kéo cô tới bàn làm việc nhấc khung ảnh đưa lên nhìn. Không sai! Tấm ảnh này mới được thay. Đứa bé sơ sinh được Chaeyoung bế đã thay bằng một đứa trẻ 3 tuổi. Và người đứng bên cạnh Chaeyonug không ai khác, chính là...

"Trợ lý là vợ của giám đốc Park?"

Hana lẫn Ha Kyeong ôm miệng hoảng hốt. Nếu như vậy thì, không phải nhóm bọn họ sẽ bị cho tan thành mây khói sao? Chính thất đã đến, mấy người không được sủng hạnh như bọn họ chẳng phải sẽ bị xử lăng trì hay sao!

"Tại sao giám đốc lại giấu chuyện này?" Thư ký Choi vẫn không dám tin vào mắt mình.

"Cô ấy chắc không muốn ồn ào trong công ty."

"Cô ấy thậm chí còn giấu cả tôi! Tôi là thư ký của cô ấy mà!"

"Tôi hiểu rồi! Trước đây chị Lisa làm thư ký, vị trí thư ký bị trống 3 năm là do giám đốc muốn vợ nghỉ đẻ xong! Nhưng vì cô đã lên làm nên muốn đưa chị ấy làm trợ lý."

Mắt Ha Kyeong có chút đỏ. "Như vậy... không phải tôi sẽ bị đuổi việc sao? Chị ấy có trợ lý lẫn thư ký giỏi, tôi phải làm sao?"

Hana ôm Ha Kyeong vào lòng, dịu dàng xoa đầu tội nghiệp. "Đừng nghĩ như vậy. Giám đốc Park không phải người như thế."

 Lisa ôm bó hoa lớn về phòng làm việc, tay cầm theo ly trà sữa mới mua đặt lên bàn của Chaeyoung khiến nàng to mắt ngạc nhiên.

"Chị mua thật hả?"

Lisa đưa bó hoa lên che mặt, ngó trước ngó sau thì thầm với nàng. "Em mua bó hoa này sao?"

"Thế nào? Chị thích không? Chúc mừng ngày đầu tiên đi làm!"

"Không sợ người ta để ý hả?"

"Không sợ!"

Lisa đi về chỗ, bó hoa quá to để đặt lên bàn. Chaeyoung phô trương, đây không phải muốn khoe khoang cho công ty hay sao? Lisa lại đem nó đặt lên bàn trưởng phòng. "Giám đốc, có người tặng hoa cho cô!"

Chaeyoung nhướn mày, Lisa đang nói gì vậy?

"Ai?"

"Tôi không biết. Bó hoa này tùy cô xử lý. Không có chuyện gì thì tôi về chỗ làm việc tiếp."

Chaeyoung giận dỗi thở lớn. Nàng nhìn bó hoa trên bàn bị hắt hủi, trong lòng ấm ức muốn khóc. Lisa có cần cẩn thận đến vậy không?

***

Hôm nay đi học, Su Bin không còn loan mấy tin vớ vẩn về Ji Eun nữa. Ji Eun thỉnh thoảng thập thò ngoài cửa lớp 3, nhìn xem Su Bin định làm gì em nữa, nhưng Su Bin cả ngày chỉ ngồi một chỗ chơi đồ chơi. Ji Eun nghĩ, sau ngày hôm qua mọi chuyện đã bình thường trở lại, cô giáo đã nói với các bạn, lúc này trên môi Ji Eun mới nở nụ cười tươi. 

Ji Eun chạy đi tìm đám bạn của mình, tiếp tục chơi đùa vui vẻ. Tới giờ về, Ji Eun được biết bắt đầu từ hôm nay sẽ đi về cùng mẹ Siwon. Gu Min muốn chơi với Ji Eun tới lúc em được mẹ đón về, nhưng mẹ Gu Min hôm nay sẽ đưa Gu Min cùng với bố đi ăn ở ngoài nên đành tiếc nuối trở về.

Siwon là người ít nói, khác hẳn với bốn đứa trẻ nghịch ngợm còn lại. Siwon bình thường hay thích quan sát mọi người xung quanh hơn là chơi, nếu có chơi cũng làm trọng tài cho bốn đứa trẻ. Siwon trên đường về không nói chuyện, chỉ có Ji Eun là miệng liên tục không ngừng.

"Cô Hye Jin, hôm nay ở trên lớp học rất vui! Siwon được cô giáo khen là thông minh đấy!"

Mẹ Siwon một tay nắm tay Ji Eun, một tay nắm tay Siwon, híp mắt cười. "Vậy sao? Siwon à, hôm nay con được học gì thế?"

"Hôm nay con học đếm số!"

"Một, hai, ba, năm, sáu..." Ji Eun liền giơ bàn tay nhỏ, đọc lớn theo bài đã được học.

"Không phải. Cậu thiếu số bốn rồi!" Siwon liền nhẹ giọng chỉnh sửa.

"Vậy hả? Một, hai, bốn?"

"Một, hai, ba, bốn!"

"Một, hai, ba, bốn, năm, hết tay rồi!"

Siwon giơ tay mình ra, đưa ra trước cho Ji Eun nhìn. Ji Eun híp mắt, cười thật tươi. "Sáu, bảy, tám, chín, mười!" Ji Eun vui vẻ nhảy lên. "Tớ đọc đúng không?"

"Đúng rồi! Cậu giỏi lắm!"

"Hai đứa học giỏi lắm. Chút nữa mẹ cho hai đứa ăn bánh ngọt nhé!"

Ji Eun nghe tới bánh ngọt liền gật đầu. "Vâng!" Bánh ngọt mẹ Siwon làm vô cùng ngon!

Về tới tiệm bánh ngọt, mẹ Siwon lấy chìa khóa trong túi mở cửa kính, vào bên trong xoay lại bảng từ đóng sang mở cửa. Siwon về tới, liền ngoan ngoãn cởi bỏ balo, đem sách vở ra một góc ngồi học. Ji Eun không thích học mấy, chỉ thích ngồi một chỗ bi ba bi bô tự kể chuyện theo tranh vẽ. Mẹ Siwon đem hai đĩa bánh cùng sữa đặt trên bàn hai đứa nhỏ. Siwon xoa đầu Ji Eun.

"Ji Eun à, sau chuyện hôm qua con thấy sao rồi? Trên lớp còn bị bạn kia bắt nạt không?"

Ji Eun đưa đôi mắt ngây thơ nhìn mẹ Siwon, thành thật lắc đầu. "Su Bin hôm nay không làm gì con nữa! Các bạn cũng không trêu con nữa! Con chơi rất vui!"

"Như vậy là tốt rồi!" Mẹ Siwon thở phào nhẹ nhõm. Mẹ lớn của Ji Eun thân với cô nhất, mỗi lần đi chơi đều nói chuyện hỏi thăm cô. Hai đứa nhỏ cũng chơi thân với nhau, từ lâu mẹ Siwon đã xem Ji Eun như con mình, cũng đem lòng thương muốn chăm sóc. "Hai đứa có chuyện gì thì nói với mẹ nhé! Mẹ ra bán hàng."

"Vâng!" Hai đứa nhỏ đồng thanh trả lời.

Chuông cửa vang lên. Cửa kính được mở ra. Đôi giày trắng, quần jeans xanh, áo phông trắng, khoác ngoài một chiếc áo len mỏng, cô gái có khuôn mặt ngây thơ và đôi mắt to bước vào cửa hàng.

"Xin mời vào! Em muốn ăn gì?" Mẹ Siwon lên tiếng.

Cô gái ấy hai chân đứng ngay ngắn trước tủ kính, hai mắt chăm chú nhìn vào một loại bánh ngọt, chỉ tay vào đó. "Cho em bánh ngọt socola nhân chảy. Bánh mới làm càng tốt. Em có thời gian, em đợi được! Em tính tiền bằng thẻ!"

Nói rồi cô gái mở chiếc túi đeo chéo lớn, lấy ra một chiếc ví, rút ra trong đó một tấm thẻ đưa cho mẹ Siwon.

"Em có muốn uống gì không?"

"Ờm..." Cô gái đó nhìn lên trên bảng thực đơn. "Trà cam mật ong! Cảm ơn."

"Của em hết 16.000 won. Em có thẻ tích điểm không?"

"Không. Em không muốn làm!"

"Em ăn ở đây hay mang về?"

"Ăn ở đây. Bánh ngọt socola nhân chảy. Bánh mới làm càng tốt! Em có thể chờ!"

"Ừ, được. Vậy em vui lòng đợi khoảng 15 phút nhé! Có đồ chị sẽ đem ra!"

Cô gái nhận lấy thẻ, tiến đến bàn gần chỗ hai đứa trẻ ngồi xuống. Cô gái ngồi ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài. Nơi này có đông người qua lại, nhưng khách vào quán lại không đông, vì xung quanh cũng có rất nhiều tiệm bánh lớn, trang trí đẹp mắt hơn ở đây. Như vậy rất tốt, cô hoàn toàn không thích ồn ào. Nhưng đứa trẻ kia tại sao lại nói chuyện một mình nhiều đến thế?

Cô nhìn Ji Eun, Ji Eun nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau. Ji Eun mỉm cười, đưa tay về phía cô gái.

"Xin chào! Em tên là Park Ji Eun!"

Cô gái giật mình co rúm người, ngồi lùi về sau có ý đề phòng Ji Eun.

Ji Eun thấy người này có vẻ không muốn nói chuyện, lại quay về quyển truyện đang đọc dở.

"Từ đó, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau đến cuối đời. Họ đã sinh ra được hai công chúa và một hoàng tử, ai cũng xinh đẹp và tài năng! Siwon à, cậu thấy hay không?"

Siwon từ đầu đến cuối đều tập trung tô màu, bị Ji Eun làm ồn bên tai nhưng vẫn vui vẻ gật đầu. "Hay lắm. Tớ muốn nghe truyện hoàng tử Ếch!"

"Được. Tớ sẽ kể cho cậu nghe!"

Cô gái kia lại tò mò nhìn về phía Ji Eun. Đứa nhỏ này, soa lại trong sáng đến thế?

-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#papa