Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái tên quen thuộc đã lâu,giống như mặt hồ phẳng lặng bị hòn đá ném mạnh vào, tức khắc liền nhấc lên gợn sóng.

Sắc mặt Phác Thái Anh cực kỳ khó coi.

Những ký ức phủ đầy bụi bị cố tình lãng quên đi, giờ phút này giống như tìm được chỗ trào ra, trước sau nhào vào trong đầu cô.

Từng cảnh từng màn, toàn bộ hiện lên trước mắt.

Mười ngón không tự giác cuộn tròn nắm chặt, móng tay găm chặt vào lòng bàn tay, đau đớn làm cô thanh tỉnh.

Cô - Phác Thái Anh cũng chính là Phác Thanh An.

Giống như Tô Nhã,kết cục của cô cũng là nhảy từ trên khu dạy học xuống.

Ở lớp 1 năm 3 năm đó có hai học sinh nghèo, một là Tô Nhã,hai là Phác Thanh An.

Cho nên ở trong lớp phần lớn là có gia đình khá giả hoặc giàu có này,hai cô có vẻ phá lệ không hoà hợp.

Mà Tô Nhã cũng tự nhiên coi Phác Thanh An như đồng loại của mình, cũng là người bạn duy nhất của nàng.

Kỳ thật tính tình của Phác Thanh An so với Tô Nhã còn quái gỡ hơn rất nhiều, cho nên cô cũng không có coi Tô Nhã như bạn bè, thích một mình một chỗ.

Một mình học tập,một mình sinh hoạt, một mình đối diện với tất cả lạnh lẽo cùng trào phúng.

Đồng dạng bần cùng, nhưng tính cách Phác Thanh An so với Tô Nhã lại càng thêm không được thích, theo lý thuyết đương nhiên sẽ càng không được hoan nghênh, nhưng cố tình cô lại rất xinh đẹp,cho dù là đồng phục bình thường nhất mặc ở trên người cô cũng không che đậy được nửa phần rực rỡ, thế giới này từ trước đến này đều không công bằng, đại đa số người đối với người đẹp sẽ luôn có vài phần thiện ý.

Chẳng sợ Phác Thanh An đã từng không hoà hợp, nhưng một khi có người thật sự công khai đi bắt nạt cô cũng sẽ luôn có người nhìn không được mà ngăn cản.

Cho nên,bắt nạt Phác Thanh An trên cơ bản cũng chỉ là những từ ngữ mang tính vũ nhục "đồ nghèo nàn", "không cha sinh không mẹ đẻ" này đó.

Mặc dù cũng khó nghe, nhưng số lần cũng không tính quá nhiều, vẫn nhẫn nhịn được.

Những sự vô tri ngu xuẩn lại trần trụi ác ý của các thiếu niên thiếu nữ 17 - 18 tuổi đó trực tiếp nhắm vào Tô Nhã.

Bọn họ sẽ giấu cặp của nàng,đổ rác đầy bàn của nàng hoặc là ở trên bàn viết những chữ như "đồ xấu xí".

Bọn họ sẽ không ý thức được sai lầm của mình, chỉ là coi đó như "vui đùa" giữa các bạn học.

Mà ở loại khinh nhục dài lâu lại không nguy hiểm đến tính mạng này, Tôn Nghị Cường lại xuất hiện.

Khi đó,Tôn Nghị Cường đã lưu ban hai năm,chia tay với bạn gái làm tâm tình hắn rất không tốt liền chọn nữ sinh thoạt nhìn dễ bắt nạt nhất lớp này làm bao cát phát tiết.

Hắn mang theo ác ý theo đuổi Tô Nhã, sau khi bị từ chối tự nhiên thẹn quá thành giận, thường xuyên dùng ngôn ngữ nhục mạ nàng trước mặt mọi người, thậm chí ở nhà ăn rắc tàn thuốc lên đồ ăn của Tô Nhã.

Tô Nhã đều nhịn xuống.

Nhưng cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà là nhật ký trong ngăn kéo của nàng bị Tôn Nghị Cường đưa ra.

Bên trong viết sự chán ghét của Tô Nhã với rất nhiều bạn học trong lớp, yêu thầm hot boy của lớp cùng với phẫn nộ vì người bạn Phác Thanh An không giúp nàng.

Người trong lớp lập tức ồn ào Tô Nhã với hot boy,mà hot boy cũng luôn chán ghét ngăn bọn họ nói chuyện này.

Lúc sau,tiết sáng một ngày, Tôn Nghị Cường đứng ở trên bục giảng lấy chuyện Tô Nhã với hot boy ra đùa giỡn.

Nữ sinh mềm yếu làm một chuyện lớn gan nhất từ trước đến nay, Tô Nhã lật đổ bàn ghế của mình, sau đó ở trước mặt bao người lên sân thượng, sau đó ở trong sự ngăn cản của mọi người không do dự nhảy xuống.

Phác Thanh An người này từ trước đến nay lãnh đạm.

Sau khi chết vẫn luôn là như vậy, nhưng làm Phác Thanh An ngoài ý muốn là, sinh thời cô cư nhiên cũng là tính cách này.

Chuyện không liên quan mình,cao cao tại thượng, luôn luôn như thế.

Xác thật, làm cho người ta ghét.

Cô chưa bao giờ bởi vì đồng bệnh tương liên mà coi Tô Nhã là bạn bè, cũng chưa bao giờ nghĩ tới đi cứu vớt nàng.

Bởi vì đối với Phác Thanh An khi đó mà nói,đây là chuyện râu ria với nàng.

Cho dù là Tô Nhã nhảy xuống, bạn học chung quanh không ngừng phát ra tiếng thét chói tai, mà Phác Thanh An lại chỉ trầm mặc ngồi ở chỗ kia, không nói một lời.

Nhưng kỳ thật,Phác Thanh An cũng bởi vì chuyện Tô Nhã bị bắt nạt, đi tìm chủ nhiệm lớp một lần.

Chủ nhiệm lớp trong mắt viết không kiên nhẫn, quát lớn:"Trường học cho học sinh nghèo các em đi học ăn cơm, các em phải hiểu được biết ơn, đừng có suốt ngày gây chuyện với bạn học khác, đây đều là tăng thêm phiền phức cho lão sư, hiểu chưa?"

Hiển nhiên, chủ nhiệm lớp là không muốn quản những việc này, ở trình độ nào đó đây cũng chính là ngầm đồng ý và dung túng cho những người bắt nạt.

Lúc đó,Phác Thanh An gật gật đầu,rời đi,chuyện cô có thể làm cũng chỉ được như vậy.

Cô không có tinh thần trượng nghĩa và thiện lương dư thừa, cuộc sống của cô cũng hoàn toàn không tốt.

Cha mẹ mất sớm, ở nhờ nhà cậu, hằng năm chịu mợ lạnh lẽo,từng ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm,còn phải chiếu cố biểu đệ hư hỏng kia.

Cho dù cô đồng tình Tô Nhã cũng không có ai đồng tình cô.

Người sống một đời sẽ có khổ sở, ai cũng không cứu nổi ai.

Vận mệnh và bi kịch tương tự lại tái diễn, Tô Nhã đã chết, Tôn Nghị Cường liền chuyển mục tiêu về phía Phác Thanh An.

Các bạn học khác lúc này lại không giúp đỡ cô.

Bởi vì quyển nhật ký kia của Tô Nhã, quá nhiều lời lên án Phác Thanh An làm một người bạn lại thờ ơ lạnh nhạt.

Thế cho nên những bạn học đã từng bắt nạt Tô Nhã kia, một đám đều hoá thân thành sứ giả chính nghĩa,bắt đầu đứng ở phe đối lập với Phác Thanh An.

Nghĩ tới khúc này,Phác Thái Anh đến nay đều cảm thấy hoang đường.

Tất cả mọi người đều chọn ngầm đồng ý hoặc quạt gió thêm củi, nhưng sau khi người chết lại đẩy tất cả sai lầm lên người cô.

Có người trào phúng cô:"Lúc trước mày không giúp Tô Nhã, không nghĩ tới bây giờ cục diện này sẽ dừng ở trên người mày đi?hối hận cũng không còn kịp nữa rồi."

Khi đó Phác Thanh An cảm thấy buồn cười, khuôn mặt người này vui sướng khi người gặp hoạ xấu cực kỳ.

Cô chưa từng hối hận,bởi vì cô căn bản không có năng lực đi cứu Tô Nhã.

Người muốn chết, ai cũng không ngăn được.

Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới dùng kịch cứu rỗi gì đó,đi làm ánh sáng của người khác.

Cô không thiện lương,không có tâm đồng tình, ích kỷ lại tư lợi.

Cô chính là một người như vậy,không nghĩ cứu người khác cũng không cần bất luận kẻ nào tới cứu.

Nếu nói suy nghĩ duy nhất,đó chính là cô nhớ ba mẹ, cô đã sắp quên bọn họ trông như thế nào.

Phác Thanh An nghĩ, chờ tốt nghiệp cấp ba, cô lấy được một lá thư trúng tuyển vừa ý liền mang theo nó đi gặp ba mẹ.

Nhưng mà cô không có chờ được một ngày kia.

Trong một đêm mưa, bởi vì phải làm trực nhật nên cô là người ra về cuối cùng.

Lúc Phác Thanh An đang khoá cửa, đột nhiên một bàn tay to cướp chìa khoá của cô,ôm vòng eo cô, đẩy cô vào trong phòng học.

Cô còn nhớ rõ sắc mặt ghê tởm của Tôn Nghị Cường ngày đó.

Tôn Nghị Cường:"Kỳ thật mày lớn lên khá là xinh đẹp, nếu mày làm bạn gái tao, tao bảo đảm không có ai bắt nạt mày nữa."

Tôn Nghị Cường nói xong liền muốn tới cưỡng hôn cô.

Đó là lần đầu tiên trong nhân sinh của Phác Thanh An sau khi ba mẹ rời đi cảm giác được sự tồn tại của loại cảm xúc sợ hãi.

Khi đó,Phác Thanh An không chút do dự đẩy Tôn Nghị Cường ra, chán ghét đầy mặt không chút che giấu.

Bị từ chối,Tôn Nghị Cường bực bội, trực tiếp cho cô một cái tát lên mặt.

Tôn Nghị Cường:"Mẹ mày!Một đứa mồ côi không cha không mẹ, ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp của mình liền dám lên mặt với bố mày?Cũng không nhìn lại bản thân!"

Tôn Nghị Cường nói xong liền ngang ngược ra tay muốn làm chút gì đó.

Phác Thanh An chạy trốn,từ cầu thang chạy lên sân thượng, đứng ở bên cạnh.

Tôn Nghị Cường tự nhiên là sẽ không dễ dàng buông tha cô.

Phác Thanh An như suy tư gì đó rồi hỏi:"Cái loại hư hỏng như mày, sao trường học vẫn còn giữ?"

Tôn Nghị Cường cười càng càn rỡ,"Chú của tao có tiền,một mạng người mà thôi, nó tự mình tự sát,liên quan gì đến tao? Mày nghĩ như vậy sẽ ảnh hưởng đến tao à?"

"Một mạng không đủ,vậy hai mạng thì sao?"Phác Thanh An ngước mắt, nhìn camera giám sát cách đó không xa, cô bình tĩnh quá mức.

Sân thượng rộng rãi trống trải, tất cả đều có thể quay được rõ ràng.

Tôn Nghị Cường còn chưa nhận thấy được cô đang nói cái gì,tiến lên chuẩn bị lôi kéo cô.

Phác Thanh An mặt vô biểu tình nhìn, sau đó ở một khắc Tôn Nghị Cường chạm vào mình, lui về sau một bước, trực tiếp rơi xuống.

Cô thấy Tôn Nghị Cường mặt hoảng sợ thảng thốt,ngay sau đó là cả người vỡ vụn đau đớn.

Cho dù đã chết,Phác Thanh An tựa hồ còn chút ý thức tàn lưu.

Cô "thấy" vô số bạn học đứng trên sân thượng, nghị luận sôi nổi.

"Xứng đáng thôi!"

"Lúc trước cậu ta không giúp Tô Nhã, bây giờ tới lượt cậu ta, tự làm tự chịu."

Bởi vì cô cho nên mới dẫn tới cái chết của Tô Nhã và kết cục hiện tại của mình, là cô xứng đáng.

Những chuyện ma quỷ này,Phác Thái Anh ngay lúc đó thiếu chút đã tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro