Chương 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh, mặt chiếu ánh sáng rực rỡ qua các làn mây.Bên cạnh Học Viện Quản Lý có một cái sân vận động, đường chạy màu đỏ, bên trong là một sân bóng đá.Mặc dù so với sân vận động của các trường khác có nhỏ hơn một chút, nhưng sân bóng chuyền, bóng rổ...đều có, học tiết thể dục có lẽ là đủ rồi.

Tiết thể dục là sinh viên nữ và sinh viên nam cùng học nhưng không cùng chung một lớp, sinh viên nữ ở bên này tập bóng chuyền, sinh viên nam ở bên kia đánh bóng rổ.

Dưới bóng cây, 2 sinh viên nữ một tổ đang tập đỡ bóng.

"Tay vươn ra! "

"Chân khom lại một chút, ừ, như vậy...."

.......

"Dùng phần trên tay đỡ bóng", cô giáo thể dục đến trước mặt Chaeyoung, chỉnh tay của cô cho đúng tư thế, "đúng, giống như vậy...đừng dùng ngón tay phát bóng, tư thế không đúng phát bóng sẽ không có lực."

"Cảm ơn cô! "

Chaeyoung lễ phép nói, cố gắng tìm cảm giác mà cô giáo chỉ.Cô giáo cười, rồi đi sang bên cạnh chỉ cho sinh viên khác.

Cô giáo vừa đi, Sooyoung đã ngồi ngay xuống đất thở hổn hển:"Mệt quá! Hộc....Trời ơi, phải tâng được 20 lần mới đủ điểm, chi bằng giết tôi đi cho rồi! "Môn thể dục với cô là ác mộng, không biết có phải bởi vì cô béo hay không, cô chưa có một phần nào của môn thể dục đạt yêu cầu.

Chaeyoung lau mồ hôi, an ủi:"Ừ, tâng bóng không dễ chút nào."

"Thế phải làm thế nào đây?"

Sooyoung mệt mỏi.

Chaeyoung đột nhiên quay sang bên trái, nói:"cậu nhìn kìa! Wow, Jennie đỡ bóng tốt thật! "

Jennie đang đánh bóng cùng cô giáo.

Nhanh nhẹn, linh hoạt, động tác dứt khoát và linh hoạt, Jennie làm cho mọi người hết sức ngưỡng mộ.

"Năm mươi sáu! "

"Năm mươi bảy! "

"Năm mươi tám! "

........

Hòa theo số lần tâng bóng tăng lên, các sinh viên càng ngày càng hưng phấn, cổ vũ cho Jennie. Chaeyoung và sooyoung cũng nhiệt tình cổ vũ cho bạn cùng phòng.

Chaeyoung đã hiểu một chút về Jennie.

Jennie là một sinh viên ưu tú của trường Thánh Du, được các sinh viên kính trọng.Cô thân thế đáng thương, lúc 3 tuổi ba mẹ cô chết bởi lũ lụt, tất cả tài sản trong nhà cũng bị lũ cuốn trôi.Cô được cô ruột nuôi lớn, cuộc sống rất khó khăn, học phí và sinh hoạt phí rất nhiều lúc dựa vào hàng xóm và người hảo tâm trợ giúp.Nhưng cô học vô cùng xuất sắc, gần như tất cả những kỳ thi đều xếp thứ nhất, thứ hai, hơn nữa cô đối xử với mọi người cũng rất tốt, từng được chọn là sinh viên ưu tú quốc gia.

Jennie sau khi thi vào Thánh Du, trường học hết sức quan tâm đến cô, không chỉ miễn học phí cho cô, mà còn sắp xếp cho cô ruột của cô quản lý một ký túc xá.

Để báo đáp học viện Thánh Du, chỉ cần là một hoạt động có thể tham gia, bất kể là cuộc thi diễn giảng, biện luận, bóng chuyền, bóng rổ, tri thức....Jennie đều tham gia, mang giải thưởng về cho Thánh Du.

Jennie là niềm tự hào của trường.

Từ đó Chaeyoung biết, Jennie đã phải trả rất nhiều.Mỗi ngày chưa đến mười hai giờ, cô sẽ không từ phòng tự học quay về ký túc;mỗi ngày năm giờ sáng, cô đã dậy để tập thể dục, chuẩn bị cho cuộc thi tiếp theo.

Mặc dù cơ hội tiếp xúc với Jennie trong phòng không nhiều, nhưng Chaeyoung cũng rất tôn trọng Jennie.

........

"Chín mươi sáu! "

"Chín mươi bảy! "

"Chín mười tám! "

Các sinh viên vừa cổ vũ vừa đếm, tư thế đánh bóng của Jennie thật đẹp mắt.

Các sinh viên học lớp bên cạnh cũng tò mò quay đầu sang xem.

"Chín mươi chín! "

Ngay lúc đó-----

Một quả bóng rổ không biết từ đâu đến, rơi trúng vào đầu Jennie.

"Binh...."

Các nữ sinh bất ngờ.

Jennie nhịn đau ngồi dậy, tay ôm đầu.

Các nữ sinh chạy đến vây quanh cô, lo lắng hỏi:

"Có bị thương không?"

"Nhanh đến phòng y tế đi! "

"Thằng thần kinh nào ném bóng rổ đấy, không có mắt à! "

.........

Chaeyoung vội vàng lấy khăn lau vết bẩn cho Jennie.Cô hít thở, Jennie bị quả bóng đập rất mạnh, trán sưng một mảng lớn, máu đang chầm chậm chảy ra.

Chaeyoung đỡ cô dậy:"Để mình đưa cậu đến phòng y tế lấy thuốc."

Cô giáo thể dục cũng nhìn vết thương của Jennie :"Các em nhanh đi đi, đừng để vết thương nhiễm trùng."Con gái nếu như bị thương ở mặt thì phiền phức lắm đấy.

"Không cần đâu."

Jennie nhẹ nhàng kéo tay Chaeyoung ra.

"Mình tự đi được."

"À"Chaeyoung nhìn cô, mỉm cười:"Thế thì cậu cẩn thận nhé." Jennie hình như không thích quá thân mật với bạn cùng lớp, dường như có một cảm giác xa cách.

"À-----"

Bầu trời đột nhiên lại xuất hiện một bóng hình, các sinh viên bên cạnh lại kêu lên!

"Cẩn---thận---! "

Lại một quả bóng nữa bay đến!

Chaeyoung giật mình nhắm mắt lại.

Các sinh viên nữ quá bất ngờ, sững người ra.

Nguy hiểm quá!

Jennie vịn vào vai Chaeyoung, ngồi dậy, nhìn sang sân bóng rổ.

"Này, các bạn kia! Các bạn đang làm gì đây?! "

Cô giáo thể dục cũng tức giận, hét lên với các sinh viên bên sân bóng rổ bên cạnh.

° ° °

Sân bóng rổ đột nhiên tĩnh lặng.

Mười mấy quả bóng đều rơi xuống đất.

Một sinh viên nam đang rất tức giận, các sinh viên khác đang cố gắng cản lại:

"Lalisa! Người khác sợ mày, nhưng tao không sợ! Dựa vào nhà có tiền có quyền thì muốn làm gì thì làm à?Tao đứng ở đây, mày có bản lĩnh thì đến giết tao đi! "

Các sinh viên nữ ngạc nhiên

Sinh viên nam này là Hyunjin, một sinh viên tính cách và thành tích học tập đều rất tốt, không biết vì sao mà cậu ta lại phẫn nỗ đến mức phải đánh nhau như vậy.

Bên kia, Lisa đứng đó.

cậu ta ánh mắt lạnh lùng.

Một quả bóng rổ trên ngón tay cậu ta, quay càng lúc càng nhanh!

"Rất tốt, có khí phách."

Vừa nói, cậu ta cầm lấy quả bóng ném vào rất mạnh vào Hyunjin.

Hyunjin đứng yên, không tránh.

Các sinh viên bên cạnh nhanh chóng đẩy anh sang một bên, quả bóng đập mạnh vào lưới sắt.Các sinh viên nữ lập tức hiểu rằng quả bóng do Lisa ném.

Lại là cậu ta.....

Từ khi Lisa ra nhập Thánh Du, đã từng đánh nhau mười mấy lần, đáng nhẽ là đã bị đuổi học hoặc ít nhất cũng kỷ luật nặng.Nhưng cậu ta vẫn chẳng sao cả, vẫn cứ coi như không có việc gì xảy ra.

Nhà có tiền thì như vậy à?......

Hơn nữa họ La không phải là gia đình có quyền có thế bình thường, nghe nói các quan chức cấp tỉnh cũng không dám đắc tội với mẹ cậu ta.Bởi vì nếu như nhà họ La ra đi, cả tỉnh sẽ bị tổn thất một nguồn tài chính rất lớn.

Các sinh viên nam cố gắng giữ chặt Hyunjin đang phẫn nộ lại.

Không phải họ muốn giúp Lisa, mà họ biết rằng nếu như Hyunjin không cẩn thận làm bị thương cậu ta, chờ đợi cậu sẽ là một kết quả rất đáng sợ.

Các sinh viên nữ cũng im lặng.

Bầu không khí trên sân bóng trở nên nặng nề.

Chỉ có tiếng mắng chửi của Hyunjin:"Ngoài việc đánh người ra, mày còn biết làm cái gì khác?Lalisa! Mày nhớ rằng! Mày chỉ là đồ vô dụng! Kể cả mày đánh chết tao! Mày vẫn chỉ là đồ vô dụng! Mày học ngu, không biết đánh bóng rổ, chạy đường dài cũng không chạy được! Mày là kẻ vô dụng nhất trên thế giới! "

Lisa nắm chặt tay lại.

cậu ta yên lặng đứng đó.

Trong ánh nắng mặt trời.

Bên cạnh cậu ta không có một sinh viên nào khác.

"Lalisa, xin lỗi Hyunjin! "

Jennie đi lên phía trước, nhìn thẳng vào cậu ta và nói:"cậu dựa vào cái gì mà đánh người?! "

Có sự xuất hiện của Jennie, các sinh viên trong lớp như được tiếp thêm dũng khí.Tại Thánh Du, Jennie chính là hóa thân của chính nghĩa.

Lisa vẫn không thay đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh lùng:

"Không liên quan gì đến cô."

Chaeyoung đứng trong đám đông, tim cô co thắt lại.Cô có thể nghe thấy Sooyoung bên cạnh đang mắng chửi cậu ta, có thể cảm thấy ánh mắt căm ghét của các sinh viên dành cho cậu.Cắn chặt môi, cô không dám thở mạnh, một cảm giác đau buồn đang chảy trong con người cô.

.......

Yeon:

cậu ta có thật là thiên sứ không?

cậu ta có vẻ giống một con quỷ hơn, một con quỷ tính cách tồi tệ.cậu ta rất tồi tệ chị có biết không?cậu ta dùng quả bóng ném vào bạn học, Hyunjin bị đánh rất dã man, Jennie cũng bị bóng ném trúng đầu.

cậu ta cũng không thèm xin lỗi.

cậu ta cũng không nói tại sao mình tức giận.

Nhưng mà-----

Nhìn cậu ta rất cô độc.......

Giống hệt như lần đó, em vô cớ tức giận cãi nhau với chị rồi bước đi, chị đứng đằng sau gọi tên em em cũng không thèm quan tâm.chị còn nhớ không?Lần đó thực ra em không đi xa, chỉ nấp ở một góc để nhìn trộm chị, em muốn biết chị có đau khổ không.....

chị cô đơn đứng đó.

Ánh nắng chiều kéo bóng hình của chị dài hơn.

chị đứng đó rất lâu, rất lâu, hình như vẫn muốn đợi em.....

......

"Hyunjin nói không sai, "Jennie nhìn Lisa, "cậu là mộ kẻ vô dụng! "

Các sinh viên yên lặng.

Họ chưa từng nghe thấy Jennie nói với người khác như vậy.Trước đây cô luôn đối xử tốt với mọi người.

Lisa điên tiết lên!

"Cô nói gì?"

"Tôi nói cậu là một kẻ vô dụng! cậu chẳng biết làm gì cả, tất cả mọi việc đều do người khác làm thay cậu , thậm chí chạy bộ cũng không được bốn trăm mét! "Jennie không chớp mắt, "Sao lại trừng mắt như vậy, tôi nói sai à?Chỉ biết lấy bóng đánh người à?Có biết ném bóng vào rổ không?Cho cậu ném mười lần cậu cũng chẳng ném được một quả vào rổ đâu! "

Lisa vung tay lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro