104.Một phen náo nhiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  
Chaeyoung cảm thấy sau khi trở về với cô, chuyện tốt nhất chính là ăn được ngủ được. Lên cân rốt cuộc cây kim cũng có thể nhích sang một số lớn hơn, chứ không còn gầy gò như lúc chẳng dám bước lên xem ký như người ta nữa.

Hôm nay là chủ nhật rồi, nên nàng muốn nướng thêm một chút trong lớp chăn ấm áp của mình. Không hiểu sao đột nhiên cái ”gối ôm” đó lại ngồi bật dậy, làm nàng đang ngủ ngon cũng phải trở mình ngồi dậy dụi quanh hai mắt.

“Em sáng sớm đi đâu vậy?”

“Đi hẹn hò”

Chaeyoung mắt nhắm mắt mở cũng cười nhếch một bên châm biếm, ngoài nàng ra cũng không có ai thèm cùng tên có tiền sử biến thái nói chuyện yêu đương. Xem ra là đi gặp bạn bè hay chỉ đơn giản là ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi.
Chẳng là hôm qua có vận động một chút, hôm nay chỉ cần nằm xuống gối là ngủ ngay lập tức. Lisa nhìn thấy nàng như vậy liền cố tình chọc ghẹo, ăn mặc gọn gàng nước hoa lấn át truyền đến khứu giác của Chaeyoung, rốt cuộc cũng phải khiến nàng ngồi dậy một lần nữa.

“Bảo Bối ngủ thêm đi, chị thức dậy làm gì hoài?”

“Em rốt cuộc ra ngoài với ai?”

“Với một cô gái xinh đẹp, hôm nay là ngày rất quan trọng giữa em và cô ấy”

Bỏ lại một câu nói liền nhanh chóng chạy ra ngoài, còn cho rằng Bảo Bối sẽ nổi trận lôi đình đồ sát cô. Nhưng Lisa đứng ở ngoài cửa hơn mười lăm phút, lại không nghe bất cứ động tĩnh gì. Liền quay vào trong xem thử, thì ra Bảo Bối là đang cuối mặt xuống gối khóc thành một trận.

“Chị làm sao lại khóc đến thành ra như vậy?”

Trước đây thường nghe người ta nói Chaeyoung không biết khóc, nhưng kể từ lúc quen nhau đến giờ hình như cô chứng kiến cũng hơi nhiều rồi. Có đôi khi chỉ cần nói động tới là khóc, rốt cuộc cô cũng không biết có nên chọc ghẹo nàng hoài như vậy hay không nữa?

“Em đi đi, đi hẹn hò với người ta đi”

“Nhưng người ta còn chưa xong, làm sao em đi được”

“Em cút ra ngoài mau, chị không muốn nhìn thấy em nữa”

Lisa dĩ nhiên là không có đi đâu rồi, trực tiếp bế nàng đi vào bên trong vệ sinh qua một lượt. Lúc cô tắm cho nàng còn bị hất nước khắp người, không phải là chơi trò trẻ con hất nước vào nhau. Mà Tổng giám đốc đại nhân tồn tại âm mưu, cố tình biến cô ướt nhẹp như thế thì không còn đúng giờ hẹn hò với người ta nữa, làm cho ”người ta” nào đó đợi không được sẽ không thèm đi với cô.
Nhưng Chaeyoung lại không biết người đó chính là nàng, lúc cả hai tươm tất hết cả cô là trực tiếp đem nàng ra xe. Mặc cho dọc đường đi nàng đều cự tuyệt, nhưng rốt cuộc cũng phải ngồi yên trên xe cho cô gài dây an toàn lại.

“Chị không thích đi hẹn hò với em, chị còn chưa ngủ đủ”

“Em đưa chị đến nơi mà chị sẽ thích, đừng rộn”

Mặc dù không có muốn cùng tên này đi hẹn hò sáng sớm như vậy, nhưng nàng rốt cuộc cũng muốn biết cái nơi quái quỷ đó là gì. Từ hôm qua đến nay cứ úp úp mở mở...

Lúc cô đưa nàng đến đó Chaeyoung lại ngủ mất, bắt buộc cô phải đem nàng hôn đến tỉnh lại mới thôi. Bị làm phiền giấc ngủ nhiều lần, khiến cho Chaeyoung vừa mở mắt đã đánh cô túi bụi. Cho đến lúc nhìn thấy quang cảnh xung quanh chính là quen thuộc, đây còn không phải là Trường đại học Seoul nơi cả hai từng học hay sao?

“Em...”

“Bảo Bối, theo em vào”

Khung cảnh này làm sao Chaeyoung quên được, ngày đó chính ở nơi này là nơi họ gặp nhau lần đầu sau 5 năm nàng đi du học. Nàng chưa từng quên đi ngày này, nhưng lại không nghĩ đến hôm nay cô chính là muốn dẫn mình đến đây.

Bảo Bối, em dẫn chị đến đây là muốn nói cho chị biết em đã yêu chị nhiều năm đến như vậy. Em chưa từng nghĩ mình sẽ vào trường Seoul, nhưng bởi vì nơi này có chị em lại phải nhất định vào. Nhưng ngày em bước chân đến thì đã quá muộn rồi, người ta nói hoa khôi Seoul đã lên đường đi du học. Em từng ở căn tin trường hủy hoại chiếc bàn của người ta, khắc lên rất nhiều lần em nhớ chị đến tạo thành dấu tích.

“Bạn nhỏ...”

“Khi ấy chị không gọi em như vậy”

“Búp bê nhỏ nghe hay hơn đúng không?”

Không ngoài dự đoán mỗi lần Lisa nghe nàng gọi như vậy liền đánh mông nàng, nhưng có đôi khi Chaeyoung cứ kêu cô thành như thế mà cười thích thú.

“Bảo Bối, ở đây chờ em một chút”

Chaeyoung mải mê ngắm nhìn mọi thứ, cho đến khi cô một lần nữa tiến lại phía nàng. Ở trước mặt nàng đem một chậu cúc họa mi tặng đến, làm Chaeyoung có chút không hiểu là đang muốn làm gì.

“Chị làm gì nhìn em dữ vậy?”

“Bạn nhỏ, công bằng mà nói hình như người ta thường đem hoa tươi bó lại đẹp đẽ tặng cho bạn gái, em đem cho chị một chậu đầy đất cát là sao đây hả?”

“Hoa có tươi cách mấy, bó đẹp ra sao cũng có ngày héo. Chỉ có hoa trồng trong đất, rễ cắm thật sâu mới vô cùng nở rộ”

“Em trộm của ai đấy?”– Chaeyoung vui vẻ đem chậu nhỏ ôm lấy, cố tình làm cho Lisa tức chết.

“Là em tự trồng bộ, chỉ là đem giấu không cho chị thấy”

Nhìn thấy nét mặt vui vẻ của Chaeyoung, cô liền như vậy nâng lấy cả gương mặt của nàng lên hôn thật nhẹ. Có rất nhiều chuyện muốn nói, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Bảo Bối, có rất nhiều người không trả lời được một câu hỏi phổ biến rằng: cô gái ở bên bạn năm 17 tuổi bây giờ đang ở đâu?”

“Nhưng nếu như họ hỏi em, em liền có thể trả lời. Em không có cô gái ở bên em năm 17 tuổi, em chỉ có cô gái năm em 17 tuổi đã gieo rắc vào lòng em một ánh mắt cả một đời chẳng thể quên”

“Không phải giống nhau sao?”– khóe mắt của ai đó bỗng nhiên ửng đỏ, bạn nhỏ em có biết chị có thể khóc không.

“Không, năm đó chị là bạn gái của Minho. Chị chỉ gặp em đúng một lần ở viện dưỡng lão, năm em 17 tuổi, em không hề có chị”

Bảo Bối, người ta nói tình đầu sẽ khó thành. Nhưng em có thể nói cho họ biết, tình đầu của em cũng là người cùng em sống đến bạc đầu.

“Năm đó em chưa từng có được chị, nhưng bây giờ em muốn chị mãi mãi là của em. Bảo Bối đại nhân, thỉnh nàng đồng ý”

Ánh sáng dịu dàng phát ra từ một chiếc hộp vừa vặn, bạn nhỏ thật sự ngày hôm nay đang cầu hôn nàng. Tuy rằng Chaeyoung tối hôm qua có nghi ngờ đến vấn đề này, nhưng khi thật sự xảy ra nàng vẫn không kìm được sự xúc động càng lúc càng dâng trào.

“Sao không cầu hôn chị ở một nơi lộng lẫy hơn, sao không có ai chứng kiến được sự kiện quan trọng này của chúng ta?”

Nàng không phải là một người coi trọng hình thức, tất cả những gì nàng vừa hỏi để xem thử bạn nhỏ có hiểu mình nhiều đến vậy không?

“Trong đời của em có hai địa điểm quan trọng, ở viện dưỡng lão em lần đầu gặp chị, ở trường đại học chính là lần gặp thứ hai. Nhưng em nghĩ cầu hôn chị ở viện dưỡng lão thật vô duyên, Bảo Bối em có chu đáo không?”

“Còn câu thứ hai”

“Sáng sớm họ không thức dậy chung giường cùng chúng ta, bữa trưa không cùng chung một bàn dùng bữa, tối đến cũng không chen vào không gian ấm áp của chúng ta. Thì tại sao phải cần đến sự chứng kiến của họ, cho dù họ có đứng đó tán thưởng hay dành những lời chúc phúc thật nhiều. Cũng chỉ là nhất thời, không ai đi cùng chúng ta mãi mãi”

Bạn nhỏ em nói đúng, khi em 17 tuổi chị chưa từng là của em. Không biết có phải chị hư hỏng quá không? Ở bên cạnh Minho được anh ấy muôn phần chiều chuộng, nhưng chị vẫn chưa từng nhớ đến ánh mắt của anh ấy nhiều bằng em.
So với Minho nỗi đau em gây ra cho chị chỉ có đau đớn hơn, anh ấy một lần khiến chị bỏ đi sinh mạng của mình, em cũng một lần như vậy. Nhưng tại sao chị có thể dứt khoát với anh ấy, nhưng lại không thể bỏ đi em. Bạn nhỏ, em gây ra cho chị những đau đớn, dằn vặt hơn anh ấy, nhưng đến cuối cùng chị vẫn rất yêu em.

“Bảo Bối, chị đồng ý làm vợ của em không?”– cô một chân quỳ xuống, đưa lên chiếc nhẫn chính bản thân mình vẽ mẫu cho tiệm kim hoàn nổi tiếng nhất nhì thành phố gia công, ánh mắt muôn phần chờ đợi.
Bảo Bối chỉ gật đầu, chị ấy không nói ra được thành lời. Cuộc đời tôi bởi vì một sai lầm, đã khiến cho người tôi yêu nhất, ngày cũng như đêm đều đem đôi mắt của mình tổn hại đến đáng thương.
Ngày hôm nay tôi lại làm cho chị ấy khóc, nhưng là những giọt nước mắt chị ấy không còn ủy khuất, là niềm vui niềm hạnh phúc chị ấy muốn biểu hiện cho lời đồng ý với tôi.
Em không dám nói những ngày tháng sau này chị sẽ không còn khóc nữa, nhưng những lúc chị khóc đều nhất định có em ở bên cạnh có được không?
Đeo cho nàng chiếc nhẫn đó vào ngón áp út vẫn còn hiện diện chiếc nhẫn trước đây, ở một tán cây rộng lớn vắng vẻ người đem Chaeyoung vào một nụ hôn khó lòng buông bỏ. Bởi vì Chaeyoung đang đắm chìm trong sự hạnh phúc của mình, không nhớ được hỏi cô làm sao lại có thể tự nhiên vào trường thế này.

Chính là ngày này mấy năm trước là đại lễ kỷ niệm 50 năm, năm nay không tổ chức lớn như vậy. Nhưng cũng diễn ra một số hoạt động cho sinh viên của trường, dĩ nhiên bạn cựu sinh viên như Lisa cũng đăng ký hai vé tham dự rồi.
Nhưng mọi người đã tổ chức khá lâu rồi, chỉ có hai cựu sinh viên ở một góc vắng vẻ chậm rãi tận hưởng sự ngọt ngào lắng đọng.
Sau khi cầu hôn thường thì người ta sẽ đưa bạn gái đi ăn ở chỗ sang trọng, cô lại đem Bảo Bối của mình đưa lại khu chợ năm đó thêm một lần. Mọi việc đều giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, tâm trạng của cô và nàng đều như vậy cảm thấy thật sự xúc động không thể nào tả nổi.
Sau khi ở bên ngoài lê la hàng quán cũng phải đến lúc về rồi, hôm nay cô cùng với Bảo Bối say sưa một bữa. Lúc về không dám chạy xe liền để lại ở bar, Bảo Bối say đến muốn đi không nổi. Là cô phải mắt nhắm mắt mở bế nàng vào trong xe, về đến căn hộ thì Chaeyoung có thể tự đi được, nhưng miệng vẫn là nói hoài không chịu nghỉ.

“Bạn nhỏ, bạn nhỏ”

“Em nè”

“Chị vui lắm, không nghĩ được chị còn có thể vui như vậy, muốn uống nữa”

“Em biết, nhưng bây giờ phải về ngủ đó Bảo Bối”

Chaeyoung cứ như vậy dựa vào người của cô lên đến căn hộ, lúc bật công tắc đèn chỉ một mực dìu nàng vào bên trong. Lại một phen bị hù đến tỉnh, ông nội tại sao lại có thể giống như đang ngồi ở sofa vậy?

“Ông...nội”

“Ông nội gì? Em đừng hù chị, ông đến cuối tuần mới về mà”

Lisa thật sự là mồ hôi tuôn ra như tắm, đại bảo bối lại còn dựa tới dựa lui cô thiệt sự khiến ông nội tức chết. Lúc ông bỏ điện thoại xuống, Lisa nhìn xuống thấy trong đó hiển thị rõ hình ảnh cô và nàng đang hôn nhau sau trường Seoul. Còn có dòng chữ gì ở trên, cô là cố tình nheo mắt đọc thử:

“Giám đốc công ty KJN cùng với Tổng giám đốc BM là người đồng tính, còn bí mật cầu hôn ở khuôn viên phía sau của trường Seoul”– ông nội bình thản đọc lại tựa đề một bài báo mạng, cơn sóng ngầm giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

“Ai dạ? Ai mà um sùm quá dạ? Người ta hôn nhau bộ đi rình hả? Người gì kỳ cục dạ? Bạn nhỏ đuổi đi, đuổi đi đi”

“Bảo Bối, chị yên lặng một chút”

“Không muốn, chị muốn ngủ với em mà. Bộ lại muốn rình xem người ta hôn nhau hả, đi về mau coi”

“...”

“...”

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro