36.Gặp lại cố nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tổng giám đốc Park , không biết chị đây có nể mặt cùng trợ lý như em xuống dùng cơm không ạ?”

Thời gian trôi qua cũng thật khiến người ta lắm lúc giật mình vì sự nhanh nhẹn của nó, ngày nào vẫn là một cô sinh viên thực tập chỉ dám đứng nhìn người đó từ xa. Bây giờ cả hai chỉ cách nhau một vài bước chân chậm rãi, bắt đầu kể từ ngày cô đến đây làm trợ lý cho nàng cũng đã sắp được một tháng rồi, công việc xem ra cũng hoàn toàn nhận được sự tín nhiệm từ Tổng giám đốc của mình.
Vị trí ngày hôm nay có được cũng không hẳn là không có ẩn tình bên trong. Còn nhớ hôm đó ba mươi bộ hồ sơ ứng cử cho chiếc ghế này đều lần lượt không qua được vòng phỏng vấn, chỉ có duy nhất một bộ hồ sơ được thông qua vào thời khắc cuối cùng. Chủ nhân của bộ phận ấy chính là bạn nhỏ có mối quan hệ lén lút với người đứng đầu công ty. Nhưng nếu như nói bạn ấy dựa vào quan hệ mới vào được là oan ức ghê lắm. Bạn ấy tốt nghiệp loại giỏi Trường Seoul, khả năng làm việc lúc bạn ấy còn thực tập lại rất cao. Những bằng cấp yêu cầu về khả năng giao tiếp đều thuộc diện ưu tú, có thể nói hồ sơ của bạn ấy nộp ở đâu cũng có thể lọt vào mắt xanh người khác.
Ngày hôm đó Tổng giám đốc dự định trả thù riêng ép nhân tài ở nhà làm osin cao cấp. Bạn ấy dĩ nhiên không phục không chịu ở nhà đợi vợ đi làm về nuôi rồi. Trong buổi phỏng vấn đó quyết định phô bày tất cả năng lực của mình cho nàng thấy, có trách thì phải trách đại bảo bối ngang ngược hủy hồ sơ của người ta. Cho nên phải dùng đến hình thức lén lút đi cửa sau, ở trong phòng nàng ngay trên bàn làm việc sử dụng vũ lực kinh hoàng, ép Tổng giám đốc của mình trong cơn run rẩy liên hồi phải ký quyết định nhận bạn ấy vào làm mới buông tha.
Mặc dù không phục với hình thức ép người quá đáng này của bạn nhỏ, nhưng nếu như không để Lisa vào làm trong BM cũng là một thiệt hại lớn. Nàng ngày hôm đó còn chưa kịp giận bạn ấy, bạn ấy ở trên người của nàng giở trò giận ngược lại nàng. Nói nàng không cho bạn ấy đến BM bạn ấy nhất định đi chỗ khác làm, lúc đó đừng hòng quản được bạn ấy nữa.
Thôi đi thôi đi, Chaeyoung kể từ lúc bắt đầu mối quan hệ này đã không nắm được thế chủ động nữa rồi. Quyết định để cho Lisa ở bên cạnh của mình giữ chức vụ trợ lý cấp cao nha. Có điều bạn nhỏ một khi vào việc quả thật nghiêm túc ghê lắm, khi nào làm xong mới lén lút chống hai tay lên bàn nghiêng đầu một góc 45 độ ngắm nhìn tuyệt thế giai nhân. Một công việc lý tưởng...

“Chị phải dùng cơm với Tổng giám đốc của Go thị rồi”

Chaeyoung ngồi yên đó dựa người ra sau một chút chiều chuộng tấm lưng nhức mỏi của mình, để mặc cho trợ lý họ Manoban đứng phía sau giúp nàng xoa nhẹ thái dương. Quả thật là trả lương một việc lại nhờ được nhiều việc. Bắt đầu kể từ lúc cô vào làm chung một phòng với nàng, dường như Tổng giám đốc đây không biết dạ dày của mình đau đớn là như thế nào. Bạn ấy thật sự nhớ rõ lời căn dặn của bác sĩ, thực phẩm nào được phép ăn đều bắt nàng ăn đến bụng căng tròn.

“Em đi theo luôn”

“Chỉ là một bữa cơm cũng không phải ký kết hợp đồng, em đi theo làm cái gì chứ?”

“Chị có biết để đồ của mình lọt vào tầm ngắm mấy tên không đàng hoàng rất nguy hiểm không? Họ Go đó nhìn chị giống như là miếng thịt tươi sống vậy, hắn là tuyến nước bọt đều không kiềm lại được”

“Bà cụ non này, em đối với ai cũng đề phòng như vậy sao? Chị thấy anh ta cũng được lắm”

“Chị không cho em đi em sẽ ngay lập tức gọi cho hắn nói chị không khỏe, không có cơm nước gì hết”

Đột nhiên nàng cảm thấy nếu như bạn nhỏ của mình làm quản lý cho ca sĩ hay diễn viên, người đó nhất định khổ chết vì những yêu cầu phát sinh bất chấp của bạn ấy. Rõ ràng đã hẹn với giám đốc Go ăn một bữa cơm hai người, nhưng hiện tại chính là nàng đem luôn cả trợ lý thân cận nhất của mình cùng ngồi lên một chiếc xe đi theo địa chỉ nhà hàng đó.
Người đang ngồi ở ghế lái hiện tại không phải là Tổng giám đốc BM nữa, chính xác là trợ lý kiêm tài xế riêng của nàng. Dạo trước Chaeyoung cứ mỗi buổi tối đều tập cho Lisa lái xe ở khu vực sân bãi rộng lớn của chung cư. Sau đó còn mua sách về cho bạn ấy đi ôn thi với người ta nữa, mặc dù là đã thi xong buổi sát hạch nhưng vẫn chưa nhận được bằng lái xe oto. Có điều kể từ ngày đi thi về đến giờ mỗi lúc ra ngoài bạn ấy đều ngồi ở vị trí điều khiển vô lăng.

“Em lo nhìn đường, nhìn chị làm cái gì?”

Đã bảo nàng tuyển được nhân viên xuất sắc rồi, ở công ty giải quyết giúp nàng một lượng công việc đồ sộ. Ra ngoài lại kiêm luôn người điều khiển phương tiện giao thông, Chaeyoung hiện tại chỉ có ngồi một bên nhìn ngắm hoàn cảnh xung quanh, có khi lại xem qua một cuốn tạp chí thời trang hay đơn giản chỉ là lướt điện thoại giải khuây. Hoàn toàn không cần bận tâm về cách thức lái xe của người bên cạnh, bởi vì phương châm của bạn ấy đặt an toàn tính mạng của mình và Bảo Bối bên cạnh lên hàng đầu.

“Bảo Bối, chị dạo gần đây có phải là tính chơi qua đường không?”- bạn Lisa bất mãn nhíu chặt đôi chân mày, âm giọng nghe qua có một chút ủy khuất.

“Lại nói nhăng nói cuội cái gì?”

“Chị rõ ràng là hoa đã có chậu rồi, đi làm thôi cũng ăn mặc đẹp đến vậy”

Trong giới kinh doanh lúc nào cũng nghe được tin đồn Tổng giám đốc BM chẳng những thừa hưởng bản lĩnh kinh doanh của ba mình, còn được đấng tối cao ưu ái ban cho khả năng hớp hồn người khác ngay từ lần gặp đầu tiên nữa. Đường nét yêu nghiệt trên gương mặt được chăm chút kỹ lưỡng thì thôi đi, thân hình đúng chuẩn một siêu mẫu thời trang luôn được chú trọng. Mỗi lúc đến công ty Chaeyoung đều chọn cho mình những loại trang phục khiến người khác không thoát ra được, một bộ vest công sở cùng với sơ mi trắng thoát ẩn thoát hiện đường nét yêu nghiệt bên trong. Bởi vì loại sơ mi Chaeyoung sử dụng đều nói mỏng không mỏng nói dày lại thật chất không dày. Có điều chắc không ai dám trực diện nhìn vào Tổng giám đốc đến như vậy đâu, chỉ có một mình bạn Lisa đặt tầm mắt sâu thẳm vào bên trong nhìn thấy chập chùng ẩn hiện, cho rằng ai cũng sẽ nhìn thấy giống mình nên có một chút không hài lòng.

“Không biết chị đây lấy được cái gì của em, em đây dám bảo là chơi qua đường nhỉ?”

“Sau này em nhất định phát triển sự nghiệp xong ha, lên làm chức vụ cao cấp luôn sẽ tự mở công ty, sau đó đem chị nhốt luôn ở nhà không có cho ra ngoài. Lúc đó cho dù chị có cởi hết ra em cũng không cằn nhằn nữa, bởi vì chỉ có một mình em nhìn thấy”

“Em đừng có đánh trống lảng, chị đang nói với em là chị quen với em không kiếm chát được gì cả. Nói đi Lalisa, là em lúc trước dại dột trao cho ai rồi đúng không? Cho nên mới sợ chị biết em không còn”

Về vấn đề này thật ra Chaeyoung đã ghim ở trong lòng từ lâu lắm rồi, nói về địa vị kèm tuổi tác rõ ràng nàng nắm thế thượng phong. Lý nào lại để con nít miệng còn hôi sữa ở trên người của mình muốn làm ra dạng gì cũng được, cái tên đó đối với nàng lúc nào cũng đòi hỏi vô độ, ngược lại chỉ cần nàng có một chút trưng cầu được đổi vị trí liền không cho. Cũng đâu phải là cái gì quá đáng lắm đâu chứ, chỉ muốn leo lên người cô một lần thử cảm giác ở trong người người khác. Rốt cuộc chỉ cần nàng muốn đem quần áo của cô cởi bỏ bạn ấy đã hét khắp chung cư đều nghe.

“Em không có thật mà, người ta từ trước đến giờ chỉ quan hệ mờ ám với chị. Thật sự không có làm loại chuyện này với ai cả”

“Bạn nhỏ, chị còn nhớ lần đầu tiên em muốn chị, hình như từng nói chị mà không cho em tức là không yêu em?”

“Có sao? Đâu có”

“Bây giờ thật sự chị cũng muốn biết em có yêu chị hay không?”

Quả thật hôm đó khi cô giở giọng yêu râu xanh đi dụ dỗ con gái nhà lành có sử dụng câu này. Bảo Bối rốt cuộc là chịu không nổi lời đường mật đã bị cô trực tiếp vùi dưới thân. Nhưng có điều tiểu sủng vật dễ dãi không có nghĩa là cô cũng vậy, còn bày đặt bắt chước cách nói của cô để dụ cô giao ra đời con gái chắc. Không dễ ăn đâu...

“Được rồi chị đừng có dai quá, chị có làm được đâu mà bày đặt đòi hỏi chứ?”

“Sao em biết chị làm không được?”

“Chị chính là dạng tiểu mỹ thụ cả đời không ngóc đầu lên được trong truyền thuyết, vài năm nữa đi rồi hẳn tính đến chuyện lật được em”

“Lalisa, một ngày nào đó em sẽ mất rất thảm thương”

Không phải đơn giản Chaeyoung lại bỏ qua vấn đề này, mà chính xác là mỗi người một câu đã chạy đến nhà hàng đó từ lúc nào cũng chẳng rõ. Còn tưởng đâu là họ đến đó sẽ phải để Tổng giám đốc Go đợi một khoảng thời gian, không nghĩ đến bọn họ bây giờ là ngồi đối diện với nhau vẫn không nhìn thấy tên họ Go đó đến.

“Alo Chaeyoung, anh đến nhà hàng rồi nhưng lại có việc bận đột xuất phải đi. Thành thật xin lỗi, thật ngại quá”– một cuộc gọi đến từ anh ta khoảng 10 phút sau đó, người này quả thật chỉ mới rời khỏi nhà hàng trước mấy phút họ đến.

“À không sao? Cũng chỉ là một bữa cơm thôi khi nào cũng được mà”

Cũng còn may là lúc nãy bạn nhỏ nằng nặc đòi theo, cho nên bây giờ mới có người cùng dùng bữa với nàng. Tên họ Go đó cũng được lắm đã gọi nhiều món đến như vậy, còn thanh toán tiền cho quản lý nhà hàng đó nói khi nào nàng đến thì cứ dọn ra là được. Bạn Lisa lúc nãy đến đây còn không được vui vì phải nhìn thấy bản mặt tên khó ưa, bây giờ liền có thể vui vẻ gắp thức ăn vào trong bát cho tiểu sủng vật của mình. Cũng còn may Chaeyoung không có đem chuyện lúc nãy ở trên xe ra tiếp tục đòi hỏi vấn đề đó nữa.
Thật ra không phải là bạn ấy cố tình chọc tức đại bảo bối đâu, nhưng quả thật là có ẩn tình bên trong nên mới không dám để cho nàng lật kèo. Năm đó khi Lisa còn nhỏ, thật sự là không thích cùng đám con gái chơi mấy trò búp bê đồ hàng, cô suốt ngày theo đám con trai leo hết cây này đến cây khác. Còn nhớ một lần cô ở trên cây trứng cá té một cái thật sự đem mông của cô làm cho dập đi, cái tư thế té lúc đó giống như người ta tập võ hai chân tạo hình thành một đường thẳng dài nghệ thuật. Chưa hết chưa hết, lúc cô mượn xe đạp sườn ngang của thằng bạn thân để đua xe, không may rớt vào cái sườn đó một cái đến nỗi tê tái tâm hồn. Khi về đến nhà cô lại nhìn thấy có máu ở khu vực "tam giác vàng”. Lúc đó cũng không nghĩ gì nhiều, sau này mới nghe người ta nói khi bị như vậy cũng có thể làm rách mất chỗ đó.
Người ta gặp mấy chuyện này một lần có khi còn mất, cô là cứ bị lặp tới lặp lui những hành động tổn thương ”em bé nhỏ”. Cũng không biết là có xui xẻo đến mức mất đi lúc nào chẳng hay hay không? Nếu lỡ như để cho Bảo Bối biết cô không còn nguyên vẹn nhất định sẽ giận lắm, thử hỏi cô quen nàng có cho nàng được cái gì đâu, có thứ quý giá nhất mà cũng mất đi luôn làm sao ăn nói được nữa. Đừng có nghĩ Bảo Bối là người phụ nữ hiện đại không chú tâm đến chuyện thất thân nha. Đó đó, chính bản thân chị ấy quen Minho lâu đến như vậy vẫn còn nguyên vẹn.
Chaeyoung từng kể cho cô nghe Minho từng đòi hỏi mình rất nhiều lần, nhưng Chaeyoung thà xảy ra những cuộc cãi vã cũng không vượt quá giới hạn cùng anh ấy. Lỡ như để cho chị ấy hiểu lầm cô là xảy ra loại chuyện này với người khác, nhất định là không có thèm nhìn mặt cô luôn cho coi.
Đó là chưa kể đến một tình huống khác, lúc Lisa 12 tuổi trong một lần đi chơi cùng bạn bè của mình. Lúc đó cô đến nhà một đứa bạn rủ nó chỉ gặp được ba của nó, không ngờ lão khốn kiếp đó lại là một tên biến thái siêu cấp vô địch như thế. Hắn trong cơn say rượu nhân lúc nhà không có ai trực tiếp đè cô xuống, mặc dù hắn ở trên người của cô không làm ra chuyện đồi bại gì được vì bị đá trúng tâm tinh. Nhưng mà cái cảm giác lúc hắn áp chặt cô dưới thân, sau đó là dùng sức lật qua lật lại xé nát quần áo của cô thật sự làm bạn nhỏ bị ám ảnh. Sau này đã từng thề không để cho ai ở trên người của mình có quyền áp chế mình, lâu ngày sinh ra cảm giác rất khó để phục tùng dưới thân người khác.

“Em yêuuuuuu, lâu quá không gặp”

Phụt...

Vốn dĩ bữa cơm thân mật đang ở trong tình huống vô cùng êm ả, đột nhiên có một cô gái phong cách ăn mặc thật sự ấn tượng đi đến khoác vai của cô. Chaeyoung nhìn thấy một màn không vừa mắt lại chẳng lọt tai, bạn nhỏ của nàng cùng với cái tên phụ nữ mang khí thế ”đàn ông” này rốt cuộc là ai?

“Mina?”

Nếu như bình thường bị người ta ôm ấp kiểu này trước mặt Bảo Bối cô nhất định là lập tức giải thích đủ kiểu với nàng, đằng này lại ở trước mặt của Chaeyoung đem người đó ôm chặt vào người của mình còn vuốt lấy vuốt để lưng của chị ta. Thật sự là một màn muốn đem dao nĩa của Chaeyoung đều lần lượt ghim lên trên người của họ.

“Thân quá ha?”

“Ủa ai đây em? Bé này xinh phết nhỉ?”– Mina nhìn thấy ánh mắt của Chaeyoung nhìn mình rõ ràng có sạn, nhưng không sao đẹp là được cần không chấp nhất.

“Là Tổng giám đốc của em đó, chị Mina chị đi đâu lâu quá vậy? Lúc đi còn không nói với em tiếng nào làm em lo cho chị muốn chết”

“Chị sang Đức làm việc, hôm đó đi gấp quá không kịp nói với ai. Bây giờ công ty của ông chủ chị mở chi nhánh tại Hàn Quốc, có lẽ từ nay sẽ có nhiều cơ hội cùng em nối lại tình xưa nha”

“Hai người nói chuyện đi, tôi đi vệ sinh một chút”

Được lắm Lisa, em ở trước mặt của chị xem chị giống như không khí trực tiếp đem người ta vào lòng ôm chặt. Tên của người ta cũng được em kêu ra một cách ngọt ngào như vậy, đến lúc giới thiệu thân phận của chị với người ta chỉ dừng lại ở ba từ ”Tổng giám đốc”.
Chaeyoung cảm thấy thức ăn trước mặt đều hóa thành tro bụi không trôi được, xin phép ra ngoài đi vệ sinh một chút. Bạn Lisa chỉ xoay mặt sang nói ”Chị đi đi” liền đá nàng ra khỏi tâm trí luôn, báo hại Chaeyoung hiện tại ở trong nhà vệ sinh giống như sắp làm cho cánh cửa của nó hư đi.

“Tên Lalisa đáng ghét, tức chết đi được mà”

Chaeyoung ở trong nhà vệ sinh phát tiết cho đến lúc bước ra ngoài vẫn không thể nào dễ chịu hơn, nơi hành lang dẫn vào phòng ăn cố gắng đi chậm một chút để có thời gian tạo ra nét mặt bất biến nhất. Không nghĩ đến tại cửa ra vào nhìn thấy một thân ảnh từng tồn tại rất nhiều năm trước đó, bước chân không tự chủ lùi về phía sau mồ hôi cũng thấm dọc xuống hai bên thái dương. Ánh mắt cơ hồ không còn muốn nhìn thêm một giây phút nào nữa lập tức quay mặt bước đi, nhanh chóng rời khỏi nơi đó khi âm thanh vang vọng từ phía sau của người đó văng vẳng bên tai, một cách ám ảnh....
“CHAEYOUNG, CHAEYOUNG”

-----------------------------
35/74/012

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro