67.Cùng nhau nắm giữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  
Đầu óc quay cuồng u mê chưa dứt, cô gục xuống bên cạnh bức tường lạnh lẽo nằm co ro trên sàn không sao đứng lên được. Có vẻ như là cô đã ngủ mất rồi, đến lúc thần trí tỉnh lại gần như hoàn toàn, cũng đã là chuyện của hai tiếng sau.

“Bảo Bối”

Nhìn một lần xung quanh căn phòng lúc bấy giờ, bước vào phòng ngủ, đi ra gian bếp vẫn không nhìn thấy người đó ở đâu. Hiện tại đầu của cô vẫn còn đau âm ỉ, nhưng dường như nó vẫn còn một chút lý trí quay trở lại. Dường như lúc cô về nhà từng gặp được nàng, lúc đó là cô đã nói với nàng những gì thế này?
Lúc Chaeyoung đi không có sử dụng xe, bây giờ lại khuya đến như vậy nàng có thể đi đâu. Cô đã gọi cho rất nhiều người, nhưng ai cũng chỉ trả lời cô một câu duy nhất là không có. Liệu rằng có khi nào là một trong số những người đó nói dối cô hay không?
Chính vì suy nghĩ đó Lisa cố gắng bình tĩnh lái xe đến địa chỉ nhà của Jennie, tuy rằng lúc nãy chị ấy đã nói không nhìn thấy Chaeyoung, nhưng nếu như Bảo Bối giận cô muốn đi ở nhà của người khác nhất định sẽ tìm đến Jennie đầu tiên. Vì thế cô đến trước cổng nhà của chị ấy, đã nhanh chóng lao đến bấm chuông liên hồi trong đêm hôm khuya khoắt.

“Là ai vậy?”

“Jennie chị mở cửa cho em đi, em biết Bảo Bối có ở trong đó. Em muốn gặp chị ấy...”

“Chị đã nói với em là Chaeyoung không có tìm đến chị, em có giỏi thì đi nhậu nhẹt say xỉn tiếp đi, còn không thì về nhà ngủ đừng làm phiền chị”- Jennie hiện tại chính là nét mặt vô cùng tức giận, có điều lại không phải bởi vì chuyện cô phá chuông lúc gần như nửa đêm.

“Em biết chị có gặp Bảo Bối, nếu không chị làm sao biết em say xỉn như thế nào chứ? Em biết là em ăn nói lung tung khiến chị ấy giận, em muốn vào gặp nói rõ cho chị ấy biết”

Dựa vào câu trả lời của  Jennie, cô biết chắc chắn nàng có ở bên trong. Chỉ cần là như vậy thôi là đủ, nàng hiện tại vẫn đang rất an toàn, về phần của cô, nếu như chị ấy muốn cô hoàn toàn có thể đứng ở đây cả đêm chờ đợi.

“Chị không biết Chaeyoung ở đâu, em làm cậu ấy đi được thì tự tìm cậu ấy về”

Jennie rất ít khi tức giận, nhưng lần này là thật sự bỏ mặc Lisa không thèm nói chuyện nữa. Đứng ở đó một lúc cũng sẽ về thôi, bây giờ nếu như để cho em ấy vào càng không biết là tốt hay xấu.

“Chaeyoung ở bên trong, lên đi”

Chất giọng trầm ấm vang lên ở ngay phía sau lưng Jennie,   Jisoo không biết thức dậy từ lúc nào, bây giờ lại có mặt rất chi đúng lúc một cách không cần thiết vậy?

“Cảm ơn chị”

Trước giờ Lisa đều không mấy có thiện cảm với Tổng giám đốc của mình, nhưng lần này quả thật hành động ra tay cứu giúp vô cùng cảm kích. Bây giờ chị Jennie nhìn vị hôn phu của mình chỉ có nửa con mắt, chắc không còn hơi sức đâu quan tâm đến cô nữa.

“Chị làm cái gì đây hả? Chị có biết hôm nay em ấy chọc Chaeyoung đến khóc sưng cả mắt. Em còn muốn dạy cho em ấy một bài học...”

“Không cho nó vào thì em cũng đừng hòng ngủ, nói chứ nhìn nét mặt của nó hình như rất hối lỗi”

“Em thật sự không biết cái tên Manoban nhỏ đó đối với chị có quan hệ thân thích gì không nữa, tính cách đáng ghét giống y hệt nhau. Cứ thích chọc người khác khóc, rồi làm như bản thân mình vô tội lắm không bằng”

Thôi đi thôi đi, lúc nãy quả thật là giận dùm Chaeyoung nên mới có ý định cấm túc Lisa vào nhà. Nhưng tính ra nếu như hôm nay không làm rõ thì Chaeyoung cũng sẽ buồn đến ngủ không được luôn cho xem.

“Bảo Bối...”

Lisa hiện tại đã theo như sự chỉ dẫn của gia nhân đưa vào phòng của khách, cánh cửa vừa mở ra đã nhìn thấy một thân ảnh nằm co ro bên một mép giường quay lưng lại với cô. Cảm giác lúc này quả thật không sao im lặng thêm được nữa...

“Là em không nên uống say đến như vậy, em không cố ý nói ra những lời đó”

“Về đi, chị không muốn nói chuyện với em”

Nàng vẫn chui rúc trong tấm chăn dày lúc điều hòa chẳng tạo ra những luồng gió lạnh, thời khắc hiện tại nghe thấy tiếng nói của cô chỉ càng thêm tủi nhục. Đã hai tiếng trôi qua kể từ lúc nàng lao ra khỏi chung cư, đến bây giờ mắt của nàng vẫn không sao khô ráo được.

“Xin lỗi, em sai rồi, chị đừng khóc nữa”

Đáng lẽ ra trong một cuộc cãi vả mà nói, nếu như đối phương chấp nhận mình sai, thì người thắng lý nên vui mừng kiêu ngạo. Đằng này, lúc nãy Chaeyoung đã cố gắng bình tĩnh nhất khi cô bước vào, ngăn cho tiếng khóc uất nghẹn của mình không sao phát ra nữa. Nhưng cũng chỉ vì một câu nói, tất cả phòng tuyến trong lòng của nàng đều đổ vỡ. Mặc cho tiếng nức nở vang lên từng hồi không sao kìm lại được...

“Bảo Bối, là em không nên nổi giận vô cớ với chị như vậy. Đáng lẽ ra em nên nghe chị giải thích, nhưng quả thật lúc đó em rất sợ. Em cứ sợ mất đi chị, em không thể nào bình tĩnh được”

Cô mặc kệ nàng có không muốn nhìn thấy cô thế nào cũng được, vẫn một mực đi đến bên cạnh giường của nàng nói ra hết những gì mình suy nghĩ.

“Em có thể tức giận việc chị không kịp nói cho em biết dự định của mình, nhưng em không thể nói chị cùng với anh ba có quan hệ như vậy? Chị rất đau lòng...”

Nàng không dùng tấm lưng run rẩy đó đối diện với cô nữa, cho cô nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ ngập tràn trong những giọt nước trĩu nặng của mình. Trong câu nói có ẩn chứ sự buồn phiền, cũng như một lời oán trách.

“Bảo Bối...”

“Chẳng phải lúc gây sự vô lý, em cũng đem tên của chị gọi lớn tiếng đến như vậy sao? Bây giờ em một câu Bảo Bối, hai câu Bảo Bối chị cũng không muốn nghe nữa”

Là lúc đó, cô đã đem tên của nàng ra gọi một cách lớn tiếng đầy tức giận. Khi nàng bỏ đi cô cũng không theo giữ lại, nàng cũng đã ở đây đến hơn hai tiếng cô mới tìm đến vào lúc trời nửa đêm. Không ai biết được trong những thời khắc đó, Chaeyoung thật sự đã sợ hãi như thế nào? Đã đau đớn đến như thế nào? Trước đây, bạn nhỏ của nàng không phải là như vậy?

“Chị sao vậy?”

Lisa nhìn thấy sau khi Chaeyoung tức giận muốn ngồi dậy đuổi mình đi, đột nhiên tay ôm lấy bụng chân mày cũng nhíu lại. Vị trí đó liệu có phải rằng bệnh của chị lại tái phát nữa hay không?
Cũng trong thời khắc đó cô đem áo của nàng kéo lên một khoảng mặc cho Chaeyoung liên tục cựa quậy, đặt lấy lòng bàn tay của mình xoa điều lên vị trí được cho là đang hành hạ lấy người ta. Nàng biết cô đang làm gì, lúc trước mỗi lần nàng đau đớn lúc nửa đêm không thể gọi bác sĩ, hoặc dã thuốc dùng đã hết cô sẽ lại sử dụng cách thức này. Nơi lạnh lẽo khó chịu quặn lên từng cơn một, được hơi ấm cùng cách xoa vô cùng đúng đắn, giảm bớt sự đau đớn hiện lên trên mặt của Chaeyoung lúc bấy giờ.

“Bảo Bối, có đỡ hơn chút nào hay không?”

Cô chỉ muốn hỏi nàng một câu, nếu như nàng không giảm được mặc kệ lúc nửa đêm cô vẫn náo loạn bệnh viện gần nhất. Nhưng cũng trong lúc đó, bao nhiêu sự uất ức của nàng quả thật đã lên đỉnh điểm. Giống như chỉ chực chờ tuôn trào không dứt...

“Chị rất đau, buổi chiều sau khi bàn xong kế hoạch đó với anh ba chị đã cảm thấy đau đến không đi nổi”

“Lúc đó chị phát hiện mình bị trễ hẹn với em nên mặc kệ anh ba khuyên chị đi khám, chị vẫn một mực lái xe về. Nhưng chị lại không biết khi vào đến ghế lái còn chưa kịp đóng cửa lại, chị đã đau đến mức ngất đi lúc nào không biết”

“Khi chị tỉnh lại chính là nhìn thấy mình ở một phòng mạch, lúc đó đã quá trể so với giờ hẹn. Chị lại không đem theo điện thoại, nên đã mượn điện thoại của anh ấy gọi cho em. Không lần nào em bắt máy, chị lo sợ em giận chị nên mặc kệ bọn họ nói chị cần phải nghỉ ngơi, chị thậm chí còn tỏ ra giận dỗi khi anh ấy một mực khuyên chị ở lại, nhưng đến lúc em về nhà, em lại như vậy. Lalisa, chị ghét em lắm”

Thì ra những cuộc điện thoại liên hồi cô không nghe máy trong lúc hơi men chiếm hữu tại một nơi tiếng nhạc xập xình là của nàng. Cô chỉ biết tức giận khi không gọi được cho nàng, nhưng cô lại không chú ý đến một số máy lạ gọi tới gọi lui rất nhiều lần. Lúc cô về nhà, cũng chính vì quá say, cô không nhận ra được nét mặt của Chaeyoung tái đi rất nhiều. Cô chỉ biết nóng giận vô cớ, đem những suy nghĩ của bản thân nói ra một cách mơ hồ.
Giờ phút này người con gái của cô khóc ngất đánh vào lồng ngực của một kẻ xấu xa, nhưng chính là cô lại chẳng thấy một chút đau đớn nào hiện hữu. Có lẽ sức lực chị ấy sử dụng để trút đi sự tủi nhục của mình là không hề mạnh mẽ, hoặc cũng có khi là ở một nơi khác ngay thời điểm hiện tại đã đau hơn rất nhiều, hoàn toàn lấn áp.
Cô đem lấy thân thể run rẩy không ngừng của người con gái đó áp chặt vào lòng của mình, giờ phút này cô biết bản thân có nói ra gì đi nữa cũng không sao làm dịu lại sự thương tổn của Chaeyoung. Cuối cùng cũng chỉ có thể ôm lấy nàng thật chặt, vỗ về lấy thân thể giống như đã vô cùng nhỏ bé trong vòng tay đó.
Người ta nói rất ghét cô, vậy mà người ta ôm lấy cô khóc ngất. Chính lúc này cô muốn thay mặt Chaeyoung trừng phạt mình, làm bất cứ thứ gì cũng được chỉ muốn trút giận dùm người con gái cô thương. Trải qua một khoảng thời gian, tiếng nấc của Chaeyoung càng lúc càng nhỏ lại, cũng chính là lúc tâm trạng của nàng hồi phục đôi chút. Khe khẽ ở bên tai, giọng nói của ai cũng chỉ đủ một người nghe thấy.

“Bảo Bối, bạn nhỏ của chị thật xấu xa. Nhưng bạn ấy biết lỗi rồi, về nhà thôi”

Cô không nghe được tiếng trả lời, nhưng cũng không nhận thấy hành động kháng cự. Có lẻ bởi vì ngày hôm nay đã quá mệt mỏi rồi, một lúc sau đó cô đã nhận thấy Chaeyoung ngủ say trong vòng tay của cô. Khóe mi kia còn sưng đỏ...
Lúc cô bế nàng đi xuống nhà dưới muốn nhờ gia nhân mở cửa giúp mình, đã nghe thấy tiếng gọi lại của Jennie ở phía sau. Còn tưởng đâu là chị ấy không cho đem người đi, ai ngờ lại chính là người giúp cô mở cửa chính lẫn cửa rào. Lúc đặt được một Chaeyoung yếu ớt vào trong xe, Jennie dường như là có chuyện muốn nói với cô.

“Xin lỗi vì hôm nay làm phiền hai chị, em sẽ không để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa”

“Em nói được thì phải làm được, số mệnh của cậu ấy bây giờ đều tùy thuộc vào em”

“Dạ em biết mình phải làm gì, em hứa với chị đây là lần cuối cùng Bảo Bối khóc vì em. Sau này có khóc, cũng không phải ở trong tình cảnh đau buồn như vậy?”

“Em cứ làm cho mối quan hệ của cả hai tồn tại theo hình thức nghi ngờ, không tin tưởng. Sau này em sẽ là người gánh chịu hậu quả, chị cũng chỉ có thể nhắc em như vậy. Dường như chị đã từng nói với em về quẻ bói đó, em tin hay không chị cũng không quản được”

Trên đường lái xe trở về khu chung cư vẫn còn sáng đèn, cô cứ liên tục suy nghĩ đến những gì trước đây cũng như lúc nãy Jennie đề cập. Quả thật trong chuyện này chính vì sự tức giận nhất thời của cô, sự tin tưởng của cô dành cho Chaeyoung quả thật bị lung lay. Làm cho người con gái cô thương nhất phải vô cùng ủy khuất, nhưng hôm nay cũng chỉ là một ví dụ điển hình. Theo như lời chị ấy nói số kiếp của nàng rất nặng, cô lúc nào cũng mong muốn mình chính là người giúp Chaeyoung vượt qua những điều này.

“Bảo Bối, sau này cho dù có chuyện gì xảy ra. Em vẫn luôn tin tưởng chị, xin lỗi, Bảo Bối chị ngủ ngon”

Có lẽ Lisa không hay biết rằng ở trên xe có một vài khoảnh khắc nàng giật mình thức giấc, nhưng lại vẫn giả vờ rằng giống như mình vẫn còn ngủ say. Bất cứ thứ gì cô nói nàng cũng nghe rất rõ, những điều đó Jennie cũng đã nói với nàng trước khi cô đến. Cũng chính vì vậy nàng mới rất nhanh đồng ý cùng cô về nhà, bởi vì không thể chỉ một phút giận lẫy làm cả hai tồn tại khoảng cách dẫu chỉ một ngày. Có lẽ hôm nay, vẫn là một đêm mất ngủ với Chaeyoung. Bói toán trước giờ nàng vẫn không tin, nhưng cớ vì sao lại trở nên buồn bã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro