70.Độc như rắn rết?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  
Chuyện vào buổi tối ngày hôm đó xảy ra được mọi người giấu nhẹm, Jisoo vào lúc tỉnh lại của sáng hôm sau quả thật có những chuyện vẫn còn nhớ, nhưng một số chuyện lại quên đi. Chị ấy nhớ rõ mình đã đến thăm mẹ, nhớ rõ mình đã ra bên ngoài uống đến say mèm. Nhưng chị ấy lại quên mất sự hiện diện của Lisa, quên mất bản thân vì sao về được đến nhà. Khi chị ấy dò hỏi Jennie, Jennie chỉ nói rằng chị tự bắt taxi về, cô ấy còn nói sau khi chị về nói với cô ấy là hôm nay phải tiếp một vị khách quan trọng.

Về phần của Lisa, lần đầu tiên trong đời của cô mới làm ra loại chuyện này. Chính là cô ôm lấy tiểu sủng vật của mình trong tay, nhưng lại suy nghĩ về một người hoàn toàn khác. Nhưng đừng vội kết luận cô lại tự dưng bị nổi tính trăng hoa, chỉ là chuyện của Jisoo không hiểu sao lại tác động rất lớn đến cô.

“Bạn nhỏ, em có tâm sự sao?”

Người con gái trong vòng tay của cô đã như vậy im lặng rất lâu, nhưng đến lúc nàng gọi cô đến hai ba lần cũng không nghe tiếng cô trả lời đã không chịu được nữa. Kể từ lúc xảy ra chuyện của Jisoo cũng đã qua ba ngày rồi, ba ngày nay Lisa đều ở trong một trạng thái như vậy.

“Bảo Bối, nếu như em nói em rất lo cho chị Jisoo, thì chị có suy nghĩ đến mấy điều bậy bạ không?”

Thường thì chỉ cần cô sơ ý nhìn phải cô gái nào đó, hay đại loại khen một người nào đó đẹp. Bảo Bối nhất định không thèm quan tâm đến cô, dạo gần đây cô lo cho Jisoo thái quá như vậy, không biết chị ấy có suy nghĩ lệch lạc hay không nữa?

“Sao em lại phải hỏi chị như vậy? Em cũng cảm thấy thái độ của mình dành cho chuyện này đặc biệt kỳ lạ sao?”

Dĩ nhiên nàng sẽ không nghĩ đến tình huống cô lo sợ, đã ở bên nhau gần một năm rồi. Tuy rằng không phải quá dài cho một cuộc tình của giới trẻ, nhưng khoảng thời gian đó có thể nói đối với họ là dài như một thập kỷ. Bao nhiêu chuyện cũng cùng nhau đi qua, sao nàng lại có thể suy nghĩ không đâu như vậy chứ. Chỉ là nàng cảm thấy cô thật sự kỳ lạ, Chaeyoung chính xác hơn không muốn nhìn thấy cô có tâm sự lại chẳng nói cùng mình.

“Bảo Bối, em ước gì cả đời này mình cũng không gặp lại người thân của mình nữa, như vậy có quá điên khùng không?”

“Chị biết em giận bọn họ, nhưng cũng không thể nói như vậy, có khi họ có nỗi khổ thì sao?”

“Không đâu, trước đây là bởi vì giận, còn bây giờ là vì sợ. Em thật sự không dám tưởng tượng được mẹ ruột của em, một là giống mẹ của chị, hai là giống mẹ của Jisoo. Nếu như phải như vậy, em thà là không nhận lại họ”

“Vậy thôi đừng nghĩ đến họ nữa, chẳng phải em nói ở bên cạnh của chị sẽ không nghĩ đến người khác sao?”

Thôi đi, đúng là cô tại sao lại kỳ lạ như vậy chứ? Chuyện của người ta cũng tự nhiên quy ra thành chuyện của mình rồi tự buồn một mình, mà tính ra cũng uất ức thật, không cho chị ấy biết chuyện tối đó, vậy ai đền điện thoại bị đập đến tàn một cái màn hình đây hả?

“Sao nữa vậy? Lại tiếc của?”– Chaeyoung nhìn thấy Lisa nhìn chầm chầm điện thoại tối đen của mình, thật ra thì màn hình này nghe nói hôm trước hết hàng rồi, nên đến hôm nay nó mới được thay mới.

“Em sau này đi ăn tiệc cưới của bọn họ sẽ trừ lại phần này, màn hình zin của người ta”

“Nhỏ nhen thật... chị buồn ngủ rồi”

Lisa tạm thời bỏ qua hết hận thù không thể nói đối với Jisoo, cẩn thận để điện thoại sang một bên. Đem tiểu sủng vật của mình đặt ở trong lòng, hai tay vuốt nhẹ lên tấm lưng ong, một thứ động tác mà rất nhanh sẽ đem Chaeyoung đi vào giấc ngủ.

“Nè, cô làm cái gì nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy? Trừ lương bây giờ”– Jisoo chỉ là cầm theo phần ăn ngồi đối diện cô, như thế nào tên này lại chỉ dùng nửa con mắt nhìn mình.

Thật tình tôi mà biết chị qua một đêm liền không nhớ gì như vậy, đêm hôm đó tôi sẽ quay lại cái cảnh chị khóc lóc ỉ ôi trong xe tôi, à không xe của Bảo Bối. Cơ mà cũng có điện thoại đâu mà quay, nhắc đến lại càng muốn ăn tươi chị thật.

“À Tổng giám đốc, hôm nay sắc mặt của chị cũng tốt lắm, có chuyện vui sao?”

“Cũng không hẳn, chỉ là công trình ở Việt Nam dạo trước rất tốt thôi”

“Thấy năng suất làm việc của em chưa?”

“Ừ thì cô làm rất tốt, nhớ vụ hợp đồng chiều nay cũng tốt như vậy cho tôi nhờ”

Cái tên xấu xa đúng là chị, người ta đang phấn khởi chị liền nhắc đến cuộc hẹn đó. Haizz, thì chính là cuộc hẹn với phu nhân của ông Lee, người bỏ tiền ra xây dựng các khu trường học trên những mảnh đất đắc đỏ với mục đích từ thiện. Ông ấy nghe nói sức khỏe không đảm bảo, nên người thường đứng ra giúp ông ấy lo liệu được gọi là Lee phu nhân.
Hôm đó cô tan sở về nhà đã thấy Bảo Bối giống như là đang khấn một cái gì đó trước tủ thần tài, họ không có mua bán chắc không cầu mua may bán đắc đâu hả? Mà thôi đi bây giờ cô là phải chuẩn bị cho kịp, còn phải xem xét lại bản hợp đồng đó một chút nữa.

“Sao rồi, chuẩn bị ổn thỏa cả chưa?”

Người đáng lẽ nên lo lắng là cô nha, lý nào Bảo Bối còn có vẻ khẩn trương hơn. Cứ một lúc lại đem quần áo của cô ra ủi tới ủi lui, còn cứ đi qua đi lại hỏi cô đã chuẩn bị xong chưa. Đừng có nói lúc nãy cô bắt gặp hình ảnh đó, chính là đang cầu thần tài phù hộ cô đó hả?

“Được rồi Bảo Bối, người ta nhất định làm được, chị yên tâm chưa?”

“Mà nè, Lee phu nhân đó chị cũng biết. Bà ấy bề ngoài nhìn vào thật phúc hậu, nhưng cách thức bà ta trình diễn trên thương trường chị từng có cơ may nhìn thấy, rất nham hiểm”

“Bây giờ là bà ta muốn làm từ thiện cho chồng thôi, chứ đâu phải cùng em tranh giành địa bàn. Không cần sợ...”

Khó trách Chaeyoung lại cảm thấy không yên tâm cho Lisa, người phụ nữ đó nghe nói được ông Lee ủy quyền giúp ông ấy cai quản rất nhiều lĩnh vực đầu tư. Nhưng chung quy lại ông ta vẫn không giao cho bà ấy quyền kiểm soát cao nhất, bất cứ chuyện gì cũng đều phải thông qua ông ấy. Có người còn nói rằng bà ta cũng tương tự như một lính đánh thuê cho ông Lee, thật chất là bề ngoài trọng dụng lại chẳng có yêu thương. Một người phụ nữ tài giỏi, xinh đẹp, nhưng lại phải gánh chịu sự lạnh nhạt thờ ơ, chính là người phụ nữ dễ dàng bị biến chất nhất.

“Nói sao cũng được, lời của bà ấy nói em vẫn nên suy nghĩ thấu đáo. Người sống trong thương trường, lại là người của hào môn không ai thật sự tốt như vẻ bề ngoài của họ...”

“Sai, chị nói sai rồi. Có một người sống trong hào môn đến hai mươi mấy năm, chứng kiến tất cả sự tranh quyền đoạt vị, từ nhỏ đã buộc phải hiểu thương trường là như thế nào? Là một vị Tổng giám đốc người người biết tiếng, nhưng người này lại chính là một người rất tốt”– cô bỏ qua bản hợp đồng của mình, xoay cả người lại kéo lấy người con gái của cô ngồi lên chân của mình, tỉ tê bên cạnh.

“Có khi là do em yêu đương mù quáng, không nhìn thấy được điểm xấu của cô ấy”

Chaeyoung cũng nương theo cô ngồi xuống, tự suy nghĩ lại chính bản thân mình liệu có tốt giống như cô nói khoa trương đến như vậy. Nàng tự hỏi bản thân chưa từng ở ác với ai, nhưng thương trường làm sao tránh khỏi một vài lần gián tiếp làm cho người khác chịu thiệt thòi. Vì thế, em đem chị nói giống như không có khuyết điểm, nghe qua cũng chỉ là cười gượng gạo.

“Cô ấy xấu lắm sao? Vậy sao em không biết, mà cho dù có biết thì đã sao? Em vẫn yêu cô ấy”

“Ngày xưa Trụ Vương chính là vì đam mê Đắc Kỷ tự chuốt họa sát thân, em liệu hồn đi”

“Nếu như chị thật sự là Đắc Kỷ tỷ tỷ, em lập tức biến thành hôn quân cho chị xem”

“Không biết là nên nói em háo sắc hay dẻo miệng nữa, thôi đi họp đi cho chị nhờ”

Trước khi cô đi vẫn không đứng đắn một chút nào, thì chính là cô đang ôm lấy nàng trong tay đấy thôi. Ngay lập tức sử dụng một tay đẩy nhẹ đầu của nàng sang bên phải, trực tiếp cắn lấy vành môi cong của nàng thật khẽ. Có điều là chưa mất nết đến nổi lại muốn kiếm chuyện đâu, chỉ là cắn xong liền chạm nhẹ một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước.

“Bảo Bối, ở nhà ngoan nhé”

Thật tình cũng chỉ là đi họp thôi mà, tiểu sủng vật này làm như cô ngày đầu tiên đi học vậy? Còn tiễn ra đến tận cửa, căn dặn đủ điều hết trơn. Đúng là lúc nãy nên cắn môi nàng mạnh hơn một chút, cho bớt tật nói nhiều đi.

“Biết rồi, chị nấu cơm sẵn đợi em về được chưa? Như vậy có được gọi là ngoan không?”– Chaeyoung vẫn như vậy đứng ở trước cửa nhìn kỹ lại cô một lần xem có thiếu sót gì hay không? Nếu như cô không nói nàng làm quá, nàng còn dự định là tiễn đến nhà xe luôn.

“Người ta đi họp với gái đẹp, ai mà thèm ăn cơm chị nấu chứ?”

“Chị nhớ không lầm hình như Lee phu nhân đã ngoài 50 thì phải? Em học người ta lái máy bay sao?”

“Ui, chẳng phải em vẫn đang lái máy bay mỗi ngày đấy sao? Hahaha”– Cô dĩ nhiên đã hành trang đầy đủ, vừa buông lời chọc ghẹo ”máy bay ba tuổi” của mình liền một nước bỏ đi không quay đầu nhìn lại.

“LALISA...EM ĐI LUÔN CHO CHỊ”

“Bảo Bối, em nhất định về ăn cơm đấy. Em đi nhé, yêu chị nhất nhà”

Tính ra nghe người ta nói như vậy phải nên vui chứ nhỉ? Ơ nhưng mà nhà có hai đứa tính luôn tên nhóc dẻo miệng đó, vậy thì yêu mình nhất nhà có gì đâu phải hãnh diện. Nói sao vẫn ghét chết đi được, tuy người ta hơn em ba tuổi, nhưng người ta ghét bị gọi là máy bay lắm. Đáng ghét...

Tại một quán trà có thể nói là dành cho doanh nhân bàn chuyện làm ăn chân chính thì cũng đúng lắm, nơi này không ồn ào náo nhiệt như những địa điểm cô đi họp trước đây khi còn ở BM. Vị phu nhân này thích sự yên tĩnh nơi đây hơn những bar club của giới trẻ, xem ra càng không có gì phải sợ giống như Bảo Bối nói.

“Xin lỗi, cô có phải là người của KJN hay không?”– một trong số rất nhiều vệ sĩ nơi đó nhìn lấy cô một lượt liền hỏi qua, cũng thật là phô trương lắm.

“Phải, tôi là Lalisa, tôi nhận được lệnh Tổng giám đốc của mình đến bàn hợp đồng cùng với Lee phu nhân”

“Phu nhân hiện tại chưa thể đến được, kêu chúng tôi đón tiếp cô trước. Mời cô vào bên trong đợi bà, cảm phiền”

Ừ thì chắc tại cô đến sớm quá nên người ta chưa tới cũng phải, cơ mà xem ra cũng lịch sự phết còn cho người đón tiếp. Có điều suy nghĩ của cô lại hết mực thay đổi, cô phải ngồi đó đợi đúng hai tiếng, vẫn chưa thật sự nhìn thấy cái gì gọi là Lee phu nhân đó sẽ tới. Không biết có phải là do đợi lâu quá nên cô có chút khó chịu trong người, nhưng không đúng hình như là khó chịu xuất phát từ cơ thể, chứ không phải về mặt tinh thần.

“Cô Manoban cô sao vậy?”

“Không biết nữa, tôi cảm thấy hơi có chút không khỏe”– cô cảm thấy có chút khó thở, còn có phần giống như vô cùng tức ngực nữa.

“Vậy có cần chúng tôi gọi nói với bà Lee nhanh một chút”

“Không cần đâu, tôi còn có thể ngồi chờ được”– đây là nhiệm vụ đầu tiên của cô trong chuyến hợp tác lần này, nếu như bây giờ cô dùng lý do khó chịu bỏ về, nhất định sẽ làm bà Lee hiểu lầm cô khó chịu với tác phong làm việc của bà.
Cuối cùng tại sảnh đón tiếp người ta cũng nhìn thấy một vị phu nhân dáng vẻ khá hấp tấp đi vào phòng hẹn, bên cạnh bà số vệ sĩ cũng không ít hơn số người có mặt bên trong phòng hiện giờ. Bà nhìn vào đồng hồ trên tay của mình, quả thật đã qua hơn hai tiếng rồi nhưng nghe nói người đó vẫn chờ đợi. Xem ra cũng vô cùng có thành ý...

“Nè cô sao vậy? Cô Manoban?”

“...”

“Phu nhân, cô ấy...”

Khi bà ấy được vệ sĩ mở cửa phòng bước vào, đã nhìn thấy một người con gái nằm sõng soài trên sàn một tay giữ lấy lồng ngực của mình. Ánh mắt của bà ấy nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của cô, kèm theo một thứ đang hiện diện rất rõ trong phòng, chợt giống như đang suy nghĩ một điều gì đó, biểu hiện này chính là rất giống với...

“Phu nhân có gọi cấp cứu hay không?”

“Tại sao phải cứu loại người này, bọn họ đáng chết”

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro