Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhớ tới lần thăm dò đêm qua, Chaeyoung thẳng thắn thừa nhận mình có quyền đi vào phòng nghỉ của chị gái, Lisa càng thêm cảm thán.

"Chị ấy can đảm và tự tin đến mức nào mới dám thừa nhận một cách trắng trợn như vậy."

"Có lẽ chị ấy thực sự nghĩ rằng video giám sát đã hoàn toàn bị phá hủy."

Lisa tiếp tục xem video cùng Jennie.

Chaeyoung dùng tính năng nhận diện khuôn mặt để mở khoá, vào phòng nghỉ của Aisha, bước ra ngoài 28 phút sau đó.

Khi ra ngoài lần nữa, Chaeyoung vẫn đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang, áo khoác đã được cởi ra, cuộn lại ôm trước ngực, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi. Nàng sải bước về phía trước, không có vẻ gì là hoảng loạn, ngược lại còn thong dong như người đi đường bình thường, nhanh chóng rời khỏi khu vực giám sát.

Jennie sờ sờ cằm nói: "Hơi lạ nha, nếu thật sự chị ta là người đâm mười hai nhát dao đó, thì phải thù hận lớn đến mức nào, cảm xúc sẽ có sự kích động nhất định, làm sao có thể bình tĩnh như vậy được?"

Lisa nói: "Bởi vì chị ấy có sự chuẩn bị. Khẳng định mục đích khi đến của chị ấy là để giết chị mình, kế hoạch đã lên từ trước đó, không cần bất kỳ sự thương lượng nào, không có kích thích bằng ngôn ngữ thì sẽ không có sự thay đổi cảm xúc, hơn nữa tố chất tâm lý của chị ấy rất tốt. Mấy năm qua mình chưa từng thấy chị ấy mất khống chế, ngoại trừ......."

Nói đến đoạn này, Lisa ngừng lại, như thể nhớ đến điều gì, suy nghĩ của cô trôi giạt về một đoạn ký ức nào đó, sau đó nhanh chóng quay lại thực tại, tiếp tục nói: "Cho nên, cũng không có gì ngạc nhiên khi chị ấy không hoảng sợ. 28 phút, đủ để chị ấy đột kích bất ngờ thành công, xử lý sạch sẽ dấu vết lưu lại ở hiện trường. Có lẽ trên áo khoác dính đầy máu nên mới cởi ra."

Video kết thúc, hai người trầm tư.

Lisa cố gắng trấn định trái tim đang nhảy lên dữ dội của mình, uống một ngụm cafe trên bàn. Vị đắng của cafe làm cô dịu đi một chút, đồng thời cô cũng nghĩ đến một vấn đề quan trọng khác.

"Đoạn phim này cậu có thể lấy được thì không lý gì cảnh sát không có. Bằng chứng chắc chắn như vậy, tại sao cảnh sát còn không bắt người?"

Jennie nói: "Còn nhớ mình từng nói rằng chị dâu cậu có quan hệ rất thân thiết với Cục cảnh sát không? Quan hệ của chị ấy với một cảnh sát họ Kim rất vi diệu, mình đã điều tra hai người, bên ngoài thì cả hai giống như chưa từng gặp mặt, nhưng lại có rất nhiều thông tin ghi lại việc họ lén lút gặp nhau. Đặc biệt là, cách một tháng trước khi chị cậu xảy ra chuyện, hai người gặp nhau hơn hai mươi lần, hầu như là mỗi ngày đều gặp."

"Ý cậu là, tay cảnh sát họ Kim này giúp chị ta tiêu huỷ bản gốc của biên bản khám nghiệm tử thi và video giám sát?"

"Có phải do họ Kim động tay động chân hay không thì hiện tại không thể xác định." Jennie mở ra trước mặt Lisa một tập hồ sơ.

Lisa liếc nhìn, trong tấm ảnh 6x4 trên tập hồ sơ là một người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát, tóc dài được chải gọn, mắt hạnh môi trái tim, vốn có thể xem như dáng vẻ ngọt ngào, nhưng ngũ quan kết hợp với biểu cảm của cô làm người ta cảm nhận rất rõ sự ngang tàng, dữ dội trên gương mặt này.

"Kim Jisoo." Lisa lặp lại ba từ hơi trúc trắc, cố gắng ghi nhớ.

"Mình đã điều tra Kim Jisoo, Đội phó đội điều tra hình sự phân cục Gangnam, bằng tuổi chị dâu cậu, năm nay 29 tuổi, vừa được thăng chức. Để tránh bị nghi ngờ trong vụ án của chị gái cậu, mấy hôm nay đều công tác ở nơi khác."

"Chị ta không phải chị dâu mình." Lisa lạnh giọng nhắc nhở.

"À......ừ, Chaeyoung." Jennie rất sợ Lisa, sợ từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Lisa đen mặt, Jennie liền theo bản năng cúi đầu khom lưng lập tức sửa lại, rất giống tiểu thái giám hèn mọn.

"Nghi ngờ?" Lisa cân nhắc hai từ này: "Cục cảnh sát biết quan hệ của cô ta và Chaeyoung?"

"Đương nhiên biết, bởi vì Jisoo là nhân chứng, có thể chứng minh thời điểm chị cậu bị hại Chaeyoung không có mặt ở hiện trường. Chaeyoung có chứng cứ ngoại phạm rất đầy đủ."

"Sao có thể, camera giám sát quay lại được Chaeyoung, dù cho chỉ có nửa gương mặt thì mình cũng có thể nhận ra, không thể lầm được."

"Mình biết chắc chắn là cậu không nhìn lầm, nhưng nếu Chaeyoung đã dám phạm tội thì chị ấy đã lên sẵn kế hoạch, chuẩn bị đầy đủ. Chứng cứ ngoại phạm này chính là điểm mấu chốt giúp chị ấy không bị xác định là nghi phạm cho đến nay."

"Chứng cứ ngoại phạm kiểu gì?"

"Phát sóng trực tiếp." Jennie lướt đầu ngón tay trên máy tính bảng, mở App, tìm video trực tiếp trước đó, phát lại cho Lisa xem.

Đây là buổi phỏng vấn doanh nghiệp được truyền hình trực tiếp, ngoại trừ Chaeyoung, còn có ba chuyên gia cũng thuộc lĩnh vực năng lượng mới, ngồi quanh bàn tròn và nói về xu hướng năng lượng mới trong tương lai.

Người dẫn chương trình cũng phỏng vấn Chaeyoung về quyền khai thác ở khu vực Mặt trăng.

Buổi phát sóng trực tuyến này có hàng trăm ngàn người xem, họ đều nhìn thấy Chaeyoung xuất hiện ở phòng phát sóng vào thời điểm Aisha qua đời.

Hơn một trăm ngàn người, đều là nhân chứng chứng minh Chaeyoung không có mặt ở hiện trường.

"Chaeyoung ngồi xe của Jisoo đến toà nhà phát sóng trực tiếp. Nghe nói Chaeyoung đã bị triệu tập sau khi vụ án xảy ra, Jisoo còn lấy camera hành trình của mình để chứng minh Chaeyoung ở trong xe cô ấy vào thời điểm đó, đồng thời công khai đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa hai người. Thông qua nhận dạng giọng nói, xác định đó chính là giọng của Chaeyoung. Chỉ bằng chứng này thôi đã rất chắc chắn, càng không cần phải nói đến việc phát sóng trực tiếp.

Từ lúc Chaeyoung bước vào toà nhà ghi hình đó, không đến một trăm thì cũng có hơn một chục nhân viên công tác đi theo trong suốt hành trình, điều phối công việc và xác định quy trình của tiết mục. Nếu nói khán giả chỉ là nhân chứng gián tiếp qua màn hình, thì nhân viên trong tòa nhà đều là người trực tiếp tiếp xúc với Chaeyoung, là bằng chứng chân thật nhất."

Lisa lấy bản đồ ra, vốn dĩ cô muốn nói "Có thể là có sự chệnh lệch thời gian trên đường đi hoặc về", nhưng sau khi nhìn bản đồ, khoảng cách giữa sân golf và cao ốc phát sóng trực tiếp là 15km, so sánh với thời gian xảy ra vụ án, lý trí nói với cô rằng điều này hoàn toàn không thể xảy ra với người bình thường, trừ khi Chaeyoung có khả năng đặc biệt nào đó.

Tuy nhiên, chứng cứ càng thuyết phục thì càng có vẻ như nó đã được chuẩn bị kỹ càng cho màn chạy thoát thân.

"Hơn nữa, có một chuyện còn lạ lùng hơn." Khi Jennie nói câu này, vai tự nhiên co rút lại.

Lisa khẽ nhíu mày.

"Mình cố ý kiểm tra nhật ký cuộc gọi gần đây của chị gái cậu, ngoại trừ một điểm khá lạ thì cũng không có gì khác thường."

"Điểm gì?"

"Thực ra, thứ mình kiểm tra đầu tiên là nhật ký cuộc gọi của chị cậu, bởi vì cái này dễ tra nhất. Sau khi kiểm tra thì cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng khi mình nhận ra có khả năng Chaeyoung là hung thủ, lúc nhận được báo cáo khám nghiệm tử thi và video giám sát, so sánh lại thời gian, mới phát hiện ra chuyện kỳ lạ này.

Chị gái cậu đã gọi điện sát thời điểm tử vong, mình đoán có lẽ thư ký của chị ấy tới, hung thủ nghe được động tĩnh nên không dám ở lại, không thể chờ đến lúc xác định chị ấy đã hoàn toàn tắt thở, nên lúc ấy chị cậu đã dùng hơi thở cuối cùng để gọi cuộc điện thoại này. Cậu có đoán được cuộc gọi cuối cùng chị ấy gọi cho ai không?"

Lisa ngẩn người trước câu hỏi này. Rõ ràng, cuộc gọi sau cùng này của chị gái không dành cho cô.

Lisa nhíu chặt lông mày, trong lòng vừa hụt hẫng lại vừa hoài nghi, cô nói ra đáp án có khả năng nhất sau khi suy nghĩ kỹ càng.

"Chaeyoung?"

Jennie gật mạnh đầu: "Đúng vậy, chính là Park Chaeyoung."

Lisa im lặng.

"Nếu Chaeyoung thật sự là hung thủ, tại sao chị cậu còn gọi cho hung thủ giết hại mình? Chẳng lẽ không nên gọi cho người gần với mình nhất, chẳng hạn như thư ký để nhờ cô ấy vào cứu mạng hay sao? Hoặc là sao không gọi cho cậu, cho cô em gái mà chị ấy yêu thương nhất, trăn trối vài lời? Chị ấy không chọn cầu cứu, cũng không chọn cậu, mà lại gọi cho Chaeyoung vừa rời khỏi đó. Có phải chỗ này rất khó giải thích không? Hơn nữa, di chúc để lại vào lúc nào? Chuyện này cũng rất quan trọng."

Jennie nói xong thì toát mồ hôi lạnh, đứng dậy cầm vạt áo, nhẹ nhàng phẩy phẩy: "Nếu có thể dùng nhật ký điện thoại nghe được nội dung cuộc trò chuyện dài ba phút này mà không phải thông qua kênh mã hoá, biết được chị cậu nói gì với Chaeyoung, thì có thể phá được vụ án này."

Hai người cùng chìm vào sự trầm mặc khá lâu, sau một hồi suy tư, Jennie nói: "Cũng không phải không thể giải thích, có một khả năng."

Lisa nhìn về phía Jennie.

"Chị cậu quá yêu Chaeyoung, mặc dù biết chị ta là hung thủ, vẫn muốn dành thời gian cuối cùng còn lại cho chị ta."

Lisa: "......"

Jennie nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của Lisa đâm ra sợ hãi: "Mình, mình chỉ đề xuất thêm một cách nghĩ thôi mà."

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Jennie, Lisa đi đến bãi đậu xe lộ thiên.

Gió lạnh quét qua tầng cao nhất của bãi đậu xe, giống như một lưỡi dao, xốc lên một góc áo khoác của Lisa, làm nó tung bay giữa không trung.

Trên cửa kính xe đóng một lớp băng, Lisa ngồi vào xe ấm áp, chóp mũi ửng đỏ, suy nghĩ một chút, nhắn WeChat cho Chaeyoung.

【Chị đang ở công ty à?】

Chaeyoung luôn trả lời WeChat của Lisa rất nhanh.

【Em hết sốt chưa? Chị có chút việc ở ngoài. Em cố gắng nghỉ ngơi, chị sẽ đến thăm em hơi trễ một chút.】

Vẫn là sự quan tâm ân cần đó, thế nhưng bây giờ từng câu từng chữ chỉ còn lại cảm giác giả tạo khiến người ta buồn nôn.

Lisa không trả lời, ném điện thoại vào thùng xe, đạp mạnh chân ga, phóng nhanh đến cao ốc U.P.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro